Chỉ trong chớp mắt, ngày mai đã là ngày Nhất Phàm phải qua Mĩ, vì nửa năm sau khi Vũ Tịnh xuất viện đều phải đến bệnh viện tái khám, vả lại văn kiện chủ yếu của lần trần thuật này đều là Nhất Phàm và Gia Đống chuẩn bị nên Nhất Phàm quyết định qua Mĩ cùng Gia Đống, còn Vũ Tịnh ở lại khách sạn xử lý những công việc thường ngày. Sáng mai là phải lên máy bay nên cuối cùng hôm nay Nhất Phàm và Vũ Tịnh cũng có cơ hội dùng bữa tối với gia đình. Vì không thể nói chuyện nên Vũ Tịnh chỉ có thể làm một thính giả trung thành, người trong nhà ngoài Nhất Phàm ra thì không ai quan tâm cô đang nghĩ gì, và lúc này trên mặt Vũ Tịnh có nỗi hoang mang và lạc lõng không thể che giấu. Từ khi kết hôn đến nay, ngọai trừ những ngày hôn mê trong bệnh viện, cô và Nhất Phàm chưa hề tách xa, khi đi công tác, hai người cũng đi cùng, khi tăng ca cả hai cũng ở bên nhau, khi không thể nói chuyện, vì mỗi ngày có Nhất Phàm cùng đi làm nên mình sẽ không sợ hãi. Nhưng ngày mai mình phải tự đi làm, nghĩ đến đây, một nữ cường nhân như Vũ Tịnh cũng có chút cảm thấy rợn người.
- Ninh Ninh, anh hai qua Mĩ rồi em phải chăm sóc cho chị dâu có biết không? – Nhất Phàm vừa nói vừa vỗ vai Vũ Tịnh.
- Biết rồi anh hai, chị dâu giỏi như vậy cần gì người nông nổi như em chăm sóc chứ, anh yên tâm đi.
- Con à, ra ngoài nhớ phải cẩn thận. Vũ Tịnh con cứ giao ẹ, mẹ đảm bảo con trở về sẽ trông thấy một người vợ mập mạp trắng trẻo.
- Cám ơn mẹ, vậy thì phiền mẹ rồi nha. – Nhất Phàm nói xong quay qua nhìn thấy Vũ Tịnh hình như vẫn còn rất lo lắng và khẩn trương.
- Con à, sáng mai con muốn ăn gì để mẹ bảo chị Dung làm. – Trong mắt bà Hoắc, hình như Nhất Phàm mãi mãi cũng là một đứa trẻ.
- Thật ra thì con muốn ăn cháo của Hà Ký, nhưng cháo của chị Dung cũng được lắm, bảo chị Dung nấu cháo là được.
- Nhất Phàm, con và Vũ Tịnh nghỉ ngơi sớm đi. – Hình như Hoắc Cảnh Thiên không quen với những lời dặn dò kiểu này, ông luôn luôn là người kết án.
***
Trở về phòng, Vũ Tịnh chỉ lẳng lặng chuẩn bị văn kiện và hành lý cho Nhất Phàm, cô vẫn nét mặt không biết phải làm sao, Nhất Phàm kiểm tra xong tư liệu trong laptop, thấy Vũ Tịnh vẫn như lúc ăn tối, trong lòng anh bất giác có hơi lo lắng. Đóng laptop lại Nhất Phàm đến bên cạnh Vũ Tịnh, thấy cô vẫn cứ không ngừng công việc trước đó, anh nắm tay cô lại. Hai người ngồi xuống giường.
- Em sao vậy? Suốt đêm nay cứ buồn bã thế này, không nỡ xa anh à?
Nhưng Vũ Tịnh vẫn không nói gì, vẫn tiếp tục công việc.
- Thật ra thì cho dù anh qua Mĩ rồi, chúng ta vẫn có thể trò chuyện với nhau mà, email, MSN, vả lại chỉ có hai tuần, em đừng lo lắng ông xã đẹp trai của em sẽ bị mấy cô nước ngoài cướp đi. – Nghe đến đây Vũ Tịnh mới cười. Và trông thấy Vũ Tịnh cười, anh mới nhẹ nhõm hơn. Thấy Vũ Tịnh hình như hơi mệt, Nhất Phàm chủ động nhận lấy công việc của cô.
- Anh làm cho, em tắm trước đi. Không phải là sáng mai em và Doanh Doanh muốn ra sân bay tiễn anh và Gia Đống sao, ngủ lố giờ không ai gọi em dậy đâu.
***
Nước trong bồn rất ấm, nhưng Vũ Tịnh vẫn cảm thấy rất lạnh. Trước đây ngoại trừ Michael ra, mình chưa bao giờ lo lắng ai sẽ rời xa mình, hôm nay sao thế này? Tại sao từ sau khi làm bà Hoắc, mình lại trở nên nhát gan thế này? Thật ra thì đáp án Vũ Tịnh biết rất rõ, nhưng cô vẫn cảm thấy hiện giờ mình không thể nói chuyện, Michael lại không biết khi nào sẽ lại đột nhiên xuất hiện, có rất nhiều chuyện tương lai vẫn chưa rõ ràng cho nên cô ép mình phải áp chế tình cảm này lại, cảm giác đó rất đau khổ nhưng cách duy nhất chỉ có chịu đựng. Đại khái chắc là vì nhiệt độ trong phòng tắm quá cao, hơi nước bốc đầy phòng, mặt của Vũ Tịnh ướt ướt, chỉ là chính bản thân cô cũng không biết đó là nước hay là lệ.
Ra khỏi phòng tắm, Vũ Tịnh đã thay lên mặt một nụ cười, hiện giờ điều có thể làm vì Nhất Phàm chính là không để anh phải lo lắng. Nhất Phàm đúng thật là không khéo như Vũ Tịnh, hành lý sắp cả nửa ngày mà vẫn chưa xong. Vũ Tịnh mỉm cười bước tới bên anh ra ý bảo anh đi tắm, cô sẽ dọn giúp anh. Nhìn thấy nụ cười của cô, cuối cùng anh cũng an tâm rồi. Nhưng thật ra thì anh vẫn có chút không yên tâm, trải qua nhiều việc như vậy, Vũ Tịnh hình như đã thương tích đầy mình, hình như Vũ Tịnh ở bên cạnh Nhất Phàm vẫn không thể nhẹ nhõm. Anh vẫn luôn cố gắng làm cô vui, chỉ là thân phận của họ, quá khứ của họ đã mang đến vết thương tình cảm cho họ, mà bao phục của tình cảm không phải nói muốn bỏ xuống là có thể bỏ xuống. Cuối cùng thì hành lý cũng sắp xong, nhìn căn phòng trống rỗng, tim của Vũ Tịnh hình như cũng trống trãi, lần đầu tiên cô không muốn ngủ, lần đầu tiên muốn thời gian ngừng lại, và thế là cô lại ngồi trên giường, đầu áp vào gối, nhắm mắt lại, không muốn nghĩ gì cả, không nghĩ gì cả, như vậy có phải sẽ đỡ mệt hơn không?!
Nhất Phàm đã trở ra từ phòng tắm mà Vũ Tịnh lại không phát giác. Bình thường Vũ Tịnh sẽ trải nệm cho Nhất Phàm nhưng hôm nay sopha trống rỗng. Hôm nay Vũ Tịnh rất bất thường, cô úp đầu xuống, cô ấy đang nghĩ gì?
- Vũ Tịnh. – Nhất Phàm ngồi đến bên giường, đặt tay lên vai cô, vuốt mái tóc dài của cô, một cảm giác quen thuộc.
Đại khái là Vũ Tịnh cảm nhận được bàn tay của Nhất Phàm, cô bèn như con nít vậy dùng tay lau nước mắt xong ngẩng đầu lên nhìn anh, mu bàn tay cô ướt, Nhất Phàm biết là cô lại khóc, tại sao cô vẫn cứ như vậy, lúc đau lòng mãi mãi không muốn cho anh biết. Nhất Phàm liền lấy khăn giấy lau cho cô.
- Sao vậy, không phải lúc nãy còn cười hihi sao, ai dám ăn hiếp bà xã của anh thế này, đôi mắt của bà xã anh đẹp như vậy nếu khóc sưng lên anh sẽ đi tìm nó tính sổ!
Nhất Phàm cố tình nói đùa để không khí dịu hơn. Anh biết là cô đang sợ, lo sợ bắt đầu từ ngày mai bất luận là trong công ty hay là ở nhà, cô cũng chỉ có một mình, có lẽ những gì cô phải chịu đựng còn nhiều hơn khi có hai người, người có kiên cường tới đâu đi nữa thì cũng không có sức đề kháng đối với lời qua tiếng lại của người khác.
- Vũ Tịnh em đừng sợ, ở khách sạn, Nhất Ninh sẽ giúp em, nếu thật sự không được thì anh sẽ gọi Doanh Doanh qua khách sạn với em vài ngày. Nếu như em không muốn ở nhà, anh gọi cho Chí Hoằng bảo nó mỗi ngày ra về tới đón em về nhà. Anh biết, vì không thể nói chuyện, những ngày này em đã phải sống rất rất cẩn thận, anh cũng muốn ở bên cạnh em nhưng em biết lần này anh không thể không đi. Đừng khóc nữa, anh hứa với em anh sẽ cố gắng trở về mừng giáng sinh với em, tới lúc đó, anh sẽ cho em một surprise.
Vũ Tịnh ở trong lòng Nhất Phàm, nghe những lời anh nói trong lòng tự nhiên sẽ ấm áp, nhưng cô vẫn nắm chặt áo của Nhất Phàm, giống như hễ buông tay ra là Nhất Phàm sẽ biến mất vậy.
- Vũ Tịnh, ngoan đi, nằm xuống ngủ nào, nếu không ngày mai lại phải tới chỗ bác sĩ báo cáo đó. – Vũ Tịnh nghe rất rõ những lời Nhất Phàm nói, nhưng cô vẫn cứ như con nít vậy không chịu buông tay.
- Thôi được rồi cùng lắm tối nay anh chịu lỗ một tí, anh ngủ với em, ngoan nào, nằm xuống ha.
Vũ Tịnh nghe thấy câu này mới từ từ buông tay ra, cuối cùng hai người cũng đã nằm xuống giường. So với lần hai người nắm tay ngủ chung thì lần này khoảng cách của hai người rất gần, nằm trong lòng của Nhất Phàm, Vũ Tịnh rất bình yên, không còn sự hoang mang lúc nãy nữa, không còn lo lắng. Nhìn Vũ Tịnh của lúc này, trong lòng Nhất Phàm cuối cùng cũng đã có quyết định, đối với Vũ Tịnh mà nói, mình là người duy nhất mà Vũ Tịnh có thể dựa dẫm, anh không thể làm cô đau lòng nữa, bất kể trước mắt sẽ còn có gì, anh cũng không thể để cho Vũ Tịnh một mình đối mặt, bất kể Michael có xuất hiện hay không, anh cũng sẽ không để cho Vũ Tịnh chỉ làm một người vợ trên danh nghĩa của mình, anh phải cho cô tất cả những gì lúc trước cô mất đi, những gì cô không thể có được trước kia, anh phải thực hiện lời hứa của mình.
Nghĩ một lúc Nhất Phàm cũng chìm vào giấc ngủ, ngày hôm sau đến rất nhanh, Nhất Phàm tỉnh dậy, nhưng bên cạnh giường trống không, Vũ Tịnh đi đâu rồi? Trong phòng không có người. Còn chưa kịp thay đồ ngủ ra thì Nhất Phàm đã chạy ra khỏi phòng. Ba mẹ và em gái đều đang ở đại sảnh.
- Daddy mummy có thấy Vũ Tịnh đâu không?
- Chị Dung nói sáng sớm chị dâu đã gấp gáp ra ngoài, anh hai sao hôm nay anh lo cho chị dâu thế? – Tuy Nhất Ninh và Chí Hoằng đã bắt đầu hẹn hò, nhưng cô vẫn không thể nào hiểu được tình cảm sâu sắc của Vũ Tịnh và Nhất Phàm, là hồng nhan tri kỷ, hay là sinh tử chi giao, tình cảm đó không phải vài ba lời là có thể nói rõ.
- Chị Dung, Vũ Tịnh đi đâu rồi? Chị mau nói tôi nghe đi. – Nhất Phàm lại vội vã chạy vào bếp tìm chị Dung.
- Cậu chủ, sáng nay khi tôi ra khỏi phòng chuẩn bị bữa sáng thì cô chủ đã ra ngoài và lên taxi rồi.
- Vậy tức là đã đi gần một tiếng rồi? – Nhất Phàm lầm bầm, anh sợ cô lại có chuyện gì.
- Anh hai, không phải hôm qua anh nói muốn ăn cháo của Hà Ký sao? Có phải là chị dâu đi mua rồi không? – Nhất Ninh đột nhiên ló cái đầu ra. Nhất Phàm liền chạy lên phòng lấy điện thọai gọi số của Vũ Tịnh, bấm nút xong mới nhớ ra Vũ Tịnh không thể nói chuyện.
- Anh hai, anh đừng nóng vội, em nhắn tin dùm cho.
Tin nhắn của Nhất Ninh vừa gửi đi không bao lâu thì Nhất Phàm đã nhận được tin nhắn của Vũ Tịnh: “Em sắp về tới rồi.” Và không bao lâu thì Vũ Tịnh đã cầm theo cháo trở về.
- Thấy chưa anh hai, em đã nói mà, chị dâu chu đáo như vậy chắc chắn là đi mua cháo cho anh rồi. – Nhất Ninh nói rất đắc ý.
- Vũ Tịnh. – Nhất Phàm chạy tới ôm chặt Vũ Tịnh, hiện giờ anh đã hoàn toàn không ý thức được mình đang mặc đồ ngủ và ba mẹ, em gái đều đang có mặt.
– Không phải anh đã nói với em đừng ra ngoài một mình sao, nếu như em lại có chuyện gì thì sao? – Nghe những lời của Nhất Phàm, Vũ Tịnh chỉ biết không ngừng gật đầu, cô không biết thì ra trong lòng anh nhớ cô đến vậy.
- Con gái à, sau này tìm chồng nhớ tìm người như anh hai con đó. – Bà Hoắc nhìn thấy cảnh tượng có hơi giống trong phim truyền hình này cũng không nhịn được cảm khái.
- Mummy, con biết rồi, nhưng mà người như anh hai và chị dâu sớm đã tuyệt chủng rồi. Làm gì còn có ai sáng sớm mặc đồ ngủ xuống tìm vợ chứ?
Câu nói này làm cho ba mẹ Nhất Phàm đều mắc cười, tuy đã cố gắng nín cười nhưng Nhất Phàm và Vũ Tịnh vẫn cứ nghe thấy xung quanh có tiếng cười, nhưng mà Nhất Phàm của lúc này đã không thể e ngại nhiều nữa, anh đã không thể nào tưởng tượng nếu như Vũ Tịnh lại có chuyện gì thì anh sẽ có phản ứng như thế nào. Nhưng bị Nhất Phàm ôm lâu như vậy, mặt của Vũ Tịnh đã đỏ như trái táo chín. Cuối cùng vẫn là Nhất Ninh giúp hai người.
- Anh hai, anh còn không thay đồ thì máy bay không đợi anh đâu. – Nghe câu này, Nhất Phàm mới thả Vũ Tịnh ra và cùng cô lên lầu.
Thay đồ xong, Nhất Phàm còn cố tình bắt Vũ Tịnh thắt cà vạt ình, anh nói là đêm qua cô nằm lên vai anh làm nó tê rồi, đây là hình phạt cho cô, Vũ Tịnh cũng không có tranh biện gì với anh, từ khi xuất viện, Nhất Phàm thật sự đã chuộng cô thành một cô gái nhỏ rồi. Thắt cà vạt xong Nhất Phàm ôm lấy eo Vũ Tịnh, mặt của hai người chưa bao giờ gần đến vậy, môi của Nhất Phàm đến gần và Vũ Tịnh đã không kịp né tránh, và cuối cùng hai người đã có First kiss của họ, lúc trước Vũ Tịnh cũng có kiss với Michael, nhưng nụ hôn của Michael rất bá đạo, rất nóng bỏng nhưng chỉ rất ngắn, còn Nhất Phàm thì không như vậy, nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng, nhưng Vũ Tịnh cảm nhận được sự chuyên tâm của anh.
- Đợi anh trở về, anh sẽ thực hiện lời hứa của mình, anh sẽ cho em surprise. – Nói xong Nhất Phàm lại nắm tay Vũ Tịnh đi xuống lầu, surprise, anh ấy sẽ mình một surprise như thế nào?
Khi ăn sáng, daddy mummy và em gái cứ nhìn chằm chằm vào cháo của Nhất Phàm, vì cháo của anh không giống của mọi người, những người khác đều ăn cháo bát bửu do chị Dung nấu, chỉ có Nhất Phàm là ăn cháo bắc thảo thịt bầm do Vũ Tịnh mua.
- Con à, mùi vị thế nào? – Nhìn vẻ mặt ngon lành của Nhất Phàm, bà Hoắc không kìm được lòng hỏi.
- Mummy, câu hỏi này thật là khờ quá, cháo anh hai ăn là do chị dâu mua, cho dù có dở đi nữa thì vào miệng anh hai cũng thành ngon thôi. Em nói có đúng không anh hai? – Ninh Ninh nói xong còn cười chọc ghẹo anh.
- Đúng, em gái của anh hôm nay cuối cùng cũng thông minh được một lần rồi. Nhưng mà em không cảm thấy sáng nay em đã nói hơi nhiều rồi sao, em đi tìm ông xã có thể mua thức ăn sáng cho em đi. – Nhất Phàm nói xong lại cầm tay Vũ Tịnh và hai người đều bật cười.
- Anh hai, lúc ăn có thể đừng nổi da gà như vậy không, ảnh hưởng đường tiêu hóa.
Tiếp đó thì cả nhà đều cười ồ lên.
Sau đó thì Gia Đống và Doanh Doanh chạy xe tới, họ vẫn như lúc trước, đám cưới rồi mà vẫn còn thích đấu khẩu với nhau, suốt chặng đường nghe họ cãi cọ nhau, trong lòng Vũ Tịnh có ngưỡng mộ, và cũng có lạc lõng.
Đến sân bay, Doanh Doanh và Gia Đống lấy lý do đổi vé máy bay mà cho Vũ Tịnh và Nhất Phàm thế giới hai người lần cuối, tuy Vũ Tịnh không thể nói nhưng cô cũng đã viết trên điện thọai bốn chữ “Thượng lộ bình an”.
- Biết rồi. – Nhất Phàm lại không kìm được lòng mà nắm tay Vũ Tịnh, có điều tại sao tay cô lại lạnh như vậy, phải nói là như đá.
- Sao tay em lạnh vậy?