Triệu Trường Phong đã học tập trong trường học phong cách bưu hãn như vậy, sau ba năm, tuy rằng không dám nói trải qua hàng trăm trận đánh, thế nhưng bảy tám mươi trận xác thực là có, kinh nghiệm thực chiến tự nhiên không phải người bình thường có thể có được.
Thân thể Triệu Trường Phong cao một mét bảy, nam sinh lực lưỡng bắt nạt Điền Lỗi kia cao gần một mét chín, hình thể lớn hơn một phần so với Triệu Trường Phong, nếu chỉ bằng vào thực lực, Triệu Trường Phong không nhất định là đối thủ của hắn. Vì vậy Triệu Trường Phong đi lên đấm một phát vào mắt hắn. Sau khi bị đấm trúng mắt, bởi vì đau đớn và chảy nước mắt, trong lúc nhất thời sẽ không nhìn thấy gì đó, lúc này đánh hắn, hắn không có năng lực đánh lại.
Thế nhưng lúc này Triệu Trường Phong vẫn không dừng tay, bởi vì nếu như không tiếp tục công kích, chỉ cần hai ba hơi thở sau, nam sinh kia có thể khôi phục thị lực, đến lúc đó lại đánh nhau, Triệu Trường Phong sẽ không chiếm được chỗ tốt gì. Cho nên từ khi Triệu Trường Phong bắt đầu công kích eo hắn. Có kinh nghiệm thực chiến phong phú, Triệu Trường Phong biết, công kích eo hắn, không chỉ khiến hắn đau đớn cực kỳ, còn đánh mất năng lực phản kháng không một thời gian, hơn nữa bởi vì có xương sườn bảo hộ, cho nên sẽ không lưu lại thương tổn nghiêm trọng.
Đây chính là một biện pháp vừa an toàn lại vừa hữu hiệu khiến đối thủ mắt đi năng lực công kích. Bởi vậy, Triệu Trường Phong đá tiếp mấy đá, nam sinh ngã trên mặt đất kia chỉ biết kêu la thảm thiết, không có bất luận năng lực trả đòn.
Như vậy, vì sao trước khi đi vào Triệu Trường Phong phải đá một cước thật mạnh vào đối thủ đã hoàn toàn không có sức phản kháng đây? Đạo lý rất đơn giản, bởi vì Triệu Trường Phong thấy được huy hiệu trường của nam sinh này, biết nam sinh này cũng học đại học Hoa Bắc.
Từ một góc nhìn nào đó, Triệu Trường Phong cũng không sợ nam sinh này của trường học khác, hoặc nhân viên nghề nghiệp khác. Bởi vì đối với người như vậy, cho dù Triệu Trường Phong kết thành thù hận cũng không bị ảnh hưởng quá lớn. Cùng lắm thì Triệu Trường Phong trốn ở trường học thì đã sao? Những người này chung quy sẽ không dám vọt tới trường học động thủ với hắn. Phải biết rằng, bảo vệ trường học cũng không phải chỉ biết ăn không ngồi rồi như vậy.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác nam sinh này lại là học sinh đại học Hoa Bắc. Chuyện này ý nghĩa là sau này Triệu Trường Phong thường thường sẽ chạm mặt nam sinh này. Một khi thù hận nảy sinh sẽ không dễ dàng hòa giải, huông hồ Triệu Trường Phong cũng không có dự định đi hòa giải cùng người rác rưởi như vậy.
Lần này đánh nhau, Triệu Trường Phong bất ngờ ra tay chiếm tiện nghi, như vậy lần sau gặp mặt, nam sinh kia còn có thể cho Triệu Trường Phong tiện nghi này hay sao? Cho nên Triệu Trường Phong vừa nhìn thấy huy hiệu trường trước ngực nam sinh này, lập tức làm ra quyết định thật lớn.
Đã không hóa giải được thù hận, vậy đánh cho hắn sợ! Nhất định phải lưu lại sợ hãi, lưu lại bóng ma trong lòng đối phương, như vậy lần sau chạm mặt hắn mới không dám có ý nghĩ trả thù. Cho dù có, lúc ra tay cũng sẽ lóng nga lóng ngóng, bởi vì trong tâm hồn vẫn lưu lại điểm sợ hãi, mà không phát huy được toàn bộ thực lực. Bí quyết này cũng là các vị tiền bối đã trải qua thân kinh bách chiến truyền lại cho Triệu Trường Phong.
Bất quá, chuyện này cũng không phải chuyện quang vinh gì, làm sao có thể nói cho ĐIền Lỗi đây? Triệu Trường Phong nhàn nhạt, chuyển trọng tâm câu chuyện, chỉ vào cô gái xinh đẹp kia hỏi:
- Điền Lỗi, đây là bạn gái của cậu sao? Làm sao không giới thiệu cho mình một chút?
Điền Lỗi không có ý tứ cười cười, mang theo Triệu Trường Phong đi tới trước mặt cô gái kia nói:
- Được, giới thiệu cho mọi người một chút!
Điền Lỗi chỉ vào cô gái xinh đẹp kia nói:
- Đây chính là bạn gái của mình, cô ấy tên là Trương Vũ Tinh.
Trường Vũ Tinh trắng mắt liếc Điền Lỗi nói:
- Ai là bạn gái của anh cơ? Nói bậy cái gì?
Sau đó vươn tay rất hào phóng bắt tay Triệu Trường Phong nói:
- Nhất định anh là Trường Phong đúng không? Bình thường mình vẫn hay nghe Điền Lỗi nhắc đến anh. Em là Trương Vũ Tinh, anh có thể gọi mình là Vũ Tinh!
- Đúng, cậu ấy là Triệu Trường Phong, bạn của anh!
Điền Lỗi ở một bên hắc hắc cười nói.
Triệu Trường Phong vội vã vươn tay chạm tay Trương Vũ Tinh một chút, nói:
- Xin chào, Vũ Tinh, thật vui mừng khi được biết em!
Dừng một chút, Triệu Trường Phong lại bổ sung nói:
- Sinh nhật vui vẻ!
Trương Vũ Tinh thở dài một hơi, nói:
- Sinh nhật như vậy có thể vui vẻ sao? Bất quá vẫn cảm ơn lời chúc của anh, cũng cảm ơn anh đã đến đúng lúc giúp Điền Lỗi.
Thấy Trương Vũ Tinh không hài lòng, trên mặt Điền Lỗi cũng hiện ra vẻ buồn bã:
- Vũ Tinh, đều tại anh...
Triệu Trường Phong vội vàng nói:
- Trách gì mà trách? Muốn trách cũng chỉ có thể trách tên chó nằm trên mặt đất kia! Đi, không nói mấy chuyện không vui này, chúng ta đổi một chỗ khác chúng mừng cho Vũ Tinh.
Trương Vũ Tinh quay đầu nhìn về phía ba nữ sinh phía sau, trưng cầu ý kiến của các nàng. Thế nhưng ba nữ sinh vẫn đang rất sợ hãi, các nàng liều mạng lắc đầu, biểu thị phải đi về.
- Trường Phong, cảm ơn ý tốt của anh. Bất quá ngày hôm nay chúng ta phải đi về rồi!
Trương Vũ Tinh từ chối lời đề nghị của Triệu Trường Phong.
Điền Lỗi bất đắc dĩ nhìn Triệu Trường Phong một chút, lắc đầu.
Triệu Trường Phong nở nụ cười nói:
- Được rồi! Trở về sớm một chút cũng tốt. Hôm nào tìm một cơ hội, để Điền Lỗi tổ chức lại sinh nhật cho em.
Trương Vũ Tinh mỉm cười nói:
- Cảm ơn!
Nàng gọi Điền Lỗi:
- Điền Lỗi, đưa chúng em trở về đi!
Điền Lỗi ấp a ấp úng nửa ngày mới nói:
- Vũ Tinh, vậy Lạc Dương thì sao? Sáng mai có đi không?
Trương Vũ Tinh thở dài nói:
- Hôm nào đi. Ngày hôm nay vừa gây ra chuyện như vậy, tất cả mọi người đều không còn tâm tình gì hết.
Triệu Trường Phong đứng ở ven đường giương mắt nhìn đám người Điền Lỗi và Trương Vũ Tinh đi xa mới yên lòng. Lúc này, trong bụng bỗng kêu lên tiếng càu nhàu, Triệu Trường Phong mới nhớ tới hắn còn chưa ăn cơm tối. Lập tức đến quán ăn nhỏ ven đường lấy một đồng tiền mua hai cái bánh nướng, uống một cốc nước lọc, ăn qua loa một chút để động viên cái bụng đói.