Chương 13: Mỗi người một sở trường
Editor: Devil Ly
Betaer: Quỳnh
Vân Ninh Tẩm xốc lại mi mắt, toàn thân vô cùng cảnh giác, rõ ràng đối với cái tên này có vài phần kiêng kị, Thiên Lan thì nghiêng đầu nghĩ một lúc lâu mới đột nhiên ngộ ra.
“Ngươi chính là đại lục công địch?” ngữ điệu của Thiên Lan không tự chủ mà cao lên vài phần, nhưng bộ dạng dường như rất hứng khởi, không có vẻ gì là sợ hãi.
Đế Lâm Uyên, một đại ma đầu mà trên đại lục ai cũng có thể giết bị hắn giết chết. Nghe đồn những người bị hắn giết đủ để lập thành một đội quân, mà người trên đại lục muốn truy sát hắn cũng nhiều đến mức có thể lập thành một đội quân. Nhưng không ai làm gì được kẻ thế lực cường hãn, để hắn tùy tiện trên đại lục tác oai tác quái.
So với cái danh tiếng đại lục công địch của Đế Lâm Uyên, làm người ta biết đến chính là diện mạo của hắn, nghe đồn bất cứ ai nhìn thấy hắn đều khó lòng mà chống cự được vẻ đẹp của hắn.
Đế Lâm Uyên liếc nhìn thiếu nữ mặt mày hớn hở đối diện, trong lòng có chút không vui, danh tiếng của hắn đã không còn uy hiếp được người khác nữa sao? Nhưng mà cũng không đúng, nhìn cô nương bên cạnh nàng, sắp sợ chết rồi, hai cô nương này đúng là tổ hợp kì quái nhất hắn gặp từ trước đến nay.
“Có thể gặp được người tặng cho ta danh xưng đại lục công địch, chính là vinh hạnh của ta.” Đế Lâm Uyên một lúc sau mới không xấu hổ mà nói, ngữ điệu mang theo vài phần dương dương tự đắc.
“Bị người ta truy giết cảm giác thế nào, có phải là rất sung sướng không?” Thiên Lan cứ thế sán lại gần Đế Lâm Uyên, trong đổi mắt đầy vẻ hiếu kì.
Đối với một người từ nhỏ đã xem phim võ hiệp lớn lên như Thiên Lan, có thể gặp được ngoài thực tế không hưng phấn làm sao được.
“Cũng không tệ, chỉ là hơi yếu đuối quá thôi, chém xuống giống như chém củ cải vậy.” Đế Lâm Uyên đem cái miếng vải không biêt là cái gì mà kéo kéo, thân thể cũng lùi lại, kéo khoảng cách với Thiên Lan.
Khóe miệng Vân Ninh Tẩm rõ ràng đang giật giật, đem Thiên Lan còn đang muốn hỏi thêm vấn đề lôi về, bình tĩnh nói: “ Công tử nếu đã tỉnh lại rồi thì mời rời đi cho, tỷ muội bọn ta chiêu đãi không nổi đại nhân vật như công tử.”
Nam nhân này nếu còn lưu lại đây chắc chắn là tự tìm lấy cái chết, hai người bọn nàng cộng lại cũng không đủ xỉa kẽ răng hắn, vạn nhất nam nhân này phát điên cái gì đó, nàng chết như thế nào cũng không biết nữa.
“Như vậy làm sao được, hai vị cô nương thấy thân thể của ta rồi, đương nhiên là phải chịu trách nhiệm chứ.” Đế Lâm Uyên vẻ mặt đường hoàng, nực cười, bộ dạng này mà đi ra ngoài chỉ có chết ở ngoài kia, đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, hắn miễn cưỡng bán đứng một chút cũng được.
Thấy qua nữ nhân bắt nam nhân chịu trách nhiêm, chưa bao giờ thấy qua nam nhân bắt nữ nhân chịu trách nhiệm, Thiên Lan đầu đầy hắc tuyến nhìn Đế Lâm Uyên, nàng trước đó nhìn thấy nam nhân tư chất như tiên nhân đó là giả sao, đây mới là bộ mặt thật của nam nhân này, lưu mạnh cộng thêm vô lại.
Quan trọng nhất hình như là nàng quên mất cái gì đó? Nam nhân này hình như là kẻ thù của nàng mà, nàng vì sao lại đối với kẻ thù của mình cười cười nói nói như vậy? Quá không có nhân tính rồi!
Nhưng mà chuyện kia cũng không thể hoàn toàn trách hắn, nếu không phải mấy kẻ tự xưng hiệp nghĩa cư sĩ kia, nàng cũng không bị bại lộ, không bị bại lộ cũng sẽ không bị nam nhân kia dọa, không bị dọa cũng sẽ không tìm đường chạy, tự nhiên cũng sẽ không xảy ra những chuyện sau đó.
Nếu tính như vậy vẫn là lỗi của mấy kẻ kia?
“Mắt ta mù không nhìn thấy, có thể đi được chưa?” Vân Ninh Tẩm dùng bộ dạng rất bình tĩnh nói ra một lời nghiêm túc như vậy.
“Vị cô nương này nhất định nhìn thấy rồi.” Đế Lâm Uyên nhất quyết không thuận theo, hạ quyết tâm nhất định không đi.
Hai đôi mắt cùng một lúc rơi xuống trên người Thiên Lan, Thiên Lan lập tức thu lại thần sắc kì quái, nhìn hai người một cái, nói: “ Có tiền không?”
Trên đầu hai người cùng lúc xuất hiện vài đường hắc tuyến, hỏi cái câu hỏi gì vậy? Tư duy tăng có vẻ nhanh quá rồi đi?
Phản ứng của Đế Lâm Uyên rất nhanh, khẽ phẩy tay, không hiểu là thứ gì long lánh trong suốt như kim cương xuất hiện trên mặt đất, không gian chật hẹp lập tức bị linh khí nồng đượm lấp đầy, Tiên Lan không cảm nhận được, nhưng Vân Ninh Tẩm có thể cảm nhận rất rõ ràng.
“Đây là cái gì? Kim cương sao?” Thiên Lan nhìn mấy viên đá lấp lánh trong suốt kia, đôi mắt sắp biến phát ra ánh sáng lục rồi, nàng hoàn toàn không chú ý đến một vấn đề, Đế Lâm Uyên toàn thân trên dưới chỉ có mỗi một chiếc quần lót, những thứ này hắn là lấy từ đâu ra?
“Kim cương là gì?” Đế Lâm Uyên nghi hoặc nhìn Thiên Lan, chừng này tuổi hắn cũng chưa bao giờ nghe qua.
“Không phải kim cương sao?” hỉ sắc trên mặt Thiên Lan lập tức liền xịu xuống, nàng không còn có thể trở về nữa, mĩ tửu giai nhân, đèn đỏ lục cảnh, những thứ này chỉ có thể tồn tại trong kí ức của nàng, lại không thể chia sẻ cùng người khác, bộ dạng nhụt chí của Thiên Lan khiến Đế Lâm Uyên trở nên mông lung.
Vân Ninh Tẩm lại hoàn toàn không thấy lạ, nữ nhân này thỉnh thoảng phát bệnh nàng sớm đã trở nên quen rồi, cảm xúc đến nhanh, đi cũng rất nhanh.
“Người này là ngươi mang về, ta không quan tâm đâu” Vân Ninh Tẩm mặt không dỏi sắc chọn vài viên đá nhét vào trong người, cứ thế ngồi vào một bên nhắm mắt dưỡng thần.
Thiên Lan kêu lên một tiếng, lại nhìn cái khuôn mặt phía đối diện của Đế Lâm Uyên đang treo một nụ cười vô lại, hình tượng cao lớn của hắn trong lòng Thiên Lan phút chốc tan biến, nam nhân cường đại không đáng sợ, đáng sợ cái nam nhân cường đại đó là một tên vô lại.
“Cô nương từ nay về sau phải chịu trách nhiệm đối với ta đó” Đế Lâm Uyên đem mấy viên đá còn lại nhét vào tay Thiên Lan, giống như đem mình bán đi hay là cho thêm vậy.
“Chịu trách nhiệm, được thôi.” Biểu tình trên mặt cười mà như không, một nam nhân xinh đẹp thế này muốn nàng chịu trách nhiệm, nàng sao có thể đẩy ra được.
Thiên Lan càng nhìn mấy viên đá trong tay càng cảm thấy quen mắt, nhưng nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra được thứ này từng nhìn thấy ở đâu, nghĩ không ra Thiên Lan chỉ có thể đem nó với mấy viên đá lần trước mang ra từ trong sơn động để vào cùng một chỗ, cảm giác nặng nề trên người phút chốc tăng thêm vài phần.
Đế Lâm Uyên nhìn biểu tình trên mặt Thiên Lan có chút sợ hãi, hắn có phải làm sai cái gì không?
Rất nhanh Đế Lâm Uyên đã biết được mình làm sai ở đâu, hơn nữa còn sai đến mức thái quá, quần áo trên người hắn bị Thiên Lan đốt rồi, mà ở đây chỉ có nữ trang, vì thế Đế Lâm Uyên được Thiên Lan yêu thương trang điểm một phen.
Vân Ninh Tẩm trước giờ vẫn nghĩ Thiên Lan chỉ là có chút nghịch ngợm, đến nay xem ra không phải là nghịch ngợm, rõ ràng là đáng hận.
Nhìn khuôn mặt đen như đáy nồi của Đế Lâm Uyên, Vân Ninh Tẩm nghĩ nếu bộ dạng này của Đế Lâm Uyên bị người trên đại lục nhìn thấy không biết sẽ là một màn như thế nào, nàng chỉ cần tường tưởng cũng thấy một màn quá đẹp rồi.
Bất quá có một điểm, Thiên Lan và Vân Ninh Tẩm không thể phủ nhận, Đế Lâm Uyên không cần biết mặc cái gì, đều có thể không chút bất ngờ mà hiện ra khuôn mặt anh tuấn đệ nhất thiên hạ, Thiên Lan cực kì ganh tị, một nam nhân mà có diện mạo như thế này, khiến những nữ nhân ngoài kia làm sao mà sống được chứ.
“Được rồi, Đế công tử nếu đi tham gia tuyển hoa khôi chắc chắn sẽ đứng đầu bảng.” Thiên Lan mãn nguyện thưởng thức kiệt tác của mình, quả nhiên người xinh đẹp mặc cái gì cũng đẹp.
Hoa Khôi…
Đế Lâm Uyên ép xuống nộ khí trong lòng, nữ nhân này, đợi linh lực của hắn hồi phục nhất định giết chết nàng, đáng ghét !
Áo trên người Đế Lâm Uyên là của Vân Ninh Tẩm, nhưng vẫn nhỏ hơn quá nhiều, mặc trên người chật chội đến khó chịu, vả lại tay áo và chiều dài rõ ràng không phù hợp với thân hình to lớn của hắn, bộ dạng này rốt cuộc là đẹp ở chỗ nào?
Vân Ninh Tẩm cũng lười cho ý kiến, cầm mấy túi cát trên đất lên buộc vào trên đùi mình, bắt đầu buổi tập luyện hôm nay, Thiên Lan thấy thế cũng lười không them quan tâm đến ánh mắt phẫn nộ của Đế Lâm Uyên, nhanh chóng chạy theo Vân Ninh Tẩm.
Thiên Lan và Vân Ninh Tẩm vùa đi khỏi, sắc mặt Đế Lâm Uyên giống như đêm trước mưa bão, âm trầm đến đáng sợ.
“Gia”. Vài bóng đen lướt qua, quỳ một gối trong sơn động, cúi thấp đầu không dám nhìn Đế Lâm Uyển, chịu không nổi cái nhiệt độ ngày càng hạ thấp, trong lòng kinh sợ, xong rồi, chủ nhân nổi giận rồi, bọn họ chết chắc rồi.
Đế Lâm Uyên cười lạnh một tiếng,” Mấy người các ngươi vậy mà dám đem ta vứt ở bên ngoài, gan càng ngày càng lớn rồi”
“Gia. Tình hình lúc đó cấp bách, mang theo ngài lúc đó càng thêm nguy hiểm” có người biện minh cho chính mình.
“Ồ. Nói vậy thì trong mắt các ngươi ta là một điều phiền toái?” sắc mặt Đế Lâm Uyên càng trầm xuống, nếu không phải tại mấy thủ hạ vô dụng này, hắn làm sao có thể rơi vào tình cảnh thê thảm thế này.
“Gia nói đùa rồi, người trong mắt bọn thuộc hạ làm sao có thể phiền toái?” không phải mới lại, nhưng đương nhiên câu nói này bọn họ làm sao dám nói ra, chỉ có thể âm thầm mà nói trong lòng thôi.
“Hừ, đi về tự lĩnh phạt, chuẩn bị cho ta vài bộ quần áo.” Đế Lâm Uyên cúi đâu nhìn lại bộ đồ trên người mình, trong đầu hiện lên nụ cười có mà như không của Thiên Lan, hắn hận không thể lập tức đem nàng xé nát, nữ nhân đáng chết đó, cứ đợi đó.
Mấy người áo đen quay lại nhìn nhau, một lúc sau mới có người nói: “ gia, cô nương đó chính là người mà ngài phải tìm, cứ thế bắt về là được rồi.”
Đế Lâm Uyên quét mắt nhìn người đó, “ Làm theo lời ta nói”
Có người nhanh chóng lấy ra quần áo để Đế Lâm Uyên thay, một bên có người lo lắng nói:” Nhưng gia, thời gian sắp đến rồi.”
Đồng tử Đế Lâm Uyên khẽ lạnh, chỉnh lại quần áo trên người, bước dài tiến ra bên ngoài, “Ta tự biết phải thế nào, các ngươi trong thời gian này đừng xuất hiện trước mặt ta.” Mấy người này đúng là càng lúc càng phiền rồi, Đế Lâm Uyên vừa đi vừa lấy ta mấy viên đan dược nuốt xuống, rất nhanh liền cảm thấy trong thân thể một cỗ nhiệt đang lưu chuyển, linh lực không ngừng hồi phục.
Lần theo khí tức của Thiên Lan, Đế Lâm Uyên rất dễ dàng tìm thấy nàng, Lúc này Thiên Lan cùng Vân Ninh Tẩm đang chạy trong rừng, tốc độ của hai người gần như nhau, nhưng rõ ràng nhìn Vân Ninh Tẩm so với Thiên Lan mệt hơn rất nhiều.
Nữ nhân này đang làm gì vậy?
Đế Lâm Uyên đang đứng trên một ngọn cây, nhìn xuống người bên dưới, mắt xanh toàn là nghi hoặc.
“Thiên Lan, nam nhân kia không phải là loại người lương thiện gì, chúng ta vẫn là nên tránh xa hắn ra một chút.” Vân Ninh Tẩm gia tăng tốc độ, bằng vai với Thiên Lan, nhăn mày mà nói.
“Ta biết, nhưng trên người hắn có thứ mà ta cần” Thiên Lan đáp lại Vân Ninh Tẩm một nụ cười nhạt, nàng không muốn giấu Vân Ninh Tẩm, Vân Ninh Tẩm nhất định sẽ khuyên nàng, nhưng tuyệt đối sẽ không ngăn cản nàng.
Ánh mắt Vân Ninh Tẩm có vài phần kì quái, một nam nhân trên đại lục ai ai cũng muốn giết lại có trên người thứ mà Thiên Lan cần?
Thiên Lan ở bên tai Vân Ninh Tẩm nói vài chữ, Đế Lâm Uyên cách có hơi xa nên không nghe thấy được, nhưng nhìn nét mặt khó coi của Vân Ninh Tẩm có thể biết được thứ mà Thiên Lan nói không phải một vật tầm thường. Đế Lâm Uyển nghĩ ngợi một chút, trên người hắn có thứ gì làm nữ nhân này quan tâm chứ, nhưng nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra, thật sự là trên người hắn đồ vật hay có quá nhiều rồi.
Thôi bỏ đi, nữ nhân này dám nghĩ đến chuyện lấy được đồ trên người hắn, vậy chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn, đến lúc đó sẽ biết ngay.
Nhưng mà, muốn lấy đồ trên người hắn, đến nay chưa có một ai.