Sự đời luôn nhiều biến cố, việc mẫn thân bệnh khiến mọi kế hoạch của Lý Cáp phải thay đổi.
Ba ngày sau đám người Lý Cáp đã thu thập xong hành lý, chuẩn bị lên đường quay về Hổ Dương.
Cả Thượng Quan Thanh Thanh cũng đi theo.
Trước khi đi Lý Cáp có tới chào từ biệt với gia đình nhị cữu. Biểu muội hắn Chân Dao nghe vậy khóc đến đái vũ lê hoa, sống chết đòi đi theo bằng được, đến mẫu thân nàng khuyên cũng không được, Lý Cáp đành phải tự mình đi khuyên bảo một phen.
Chân Dao tuy mới mười hai nhưng nữ tử thời đại này phát triển sớm, vóc dáng của nàng lúc này cũng đã phát triển khá tương đối rồi, nét thanh xuân thiếu nữ tỏa ra càng mạnh mẽ. Lúc này trên khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn đã ướt sũng nước mắt.
- Biểu ca... Dao nhi muốn đi cùng người cơ...
Chân Dao đáng thương lôi kéo tay áo Lý Cáp mà nói.
Lý Cáp thấy cậu mợ đang đứng ngay cạnh nên không dám quá thân mật, bèn nắm lấy bàn tay trắng mịn của biểu muội kéo lại gần mình, nói thầm vào tai nàng cái gì đó.
Chân Dao nghe xong lập tức hóa buồn thành vui, nín khóc nói cười thẹn thùng, lại nói thêm một câu:
- Ca nhớ phải giữ lời.
- Ta sẽ.
Lý Cáp gật đầu cười.
Lúc Lý Cáp đi khỏi mợ có hỏi Chân Dao:
- Biểu ca vừa nói với con cái gì đó, trông con có vẻ vui quá vậy?
Chân Dao hì hì cười, chu miệng lắc đầu:
- Không nói cho mẫu thân đâu.
- Uy, đứa nhỏ này...
Mợ bật cười, tiểu nữu này ngày thường bướng bỉnh ngang ngược gặp ai cũng không thuận theo, nhưng vừa gặp biểu ca là giống như biến hình vậy, muốn bao nhiêu thục nữ có bấy nhiêu, đến ngay bà là mẹ nó mà còn không nhận ra nữa.
Nhưng cuộc sống luôn đầy rẫy những bất ngờ, Lý Cáp bước vào cửa viện Vương phủ, chợt thấy một đám nô bộc ở vương phủ ai nấy đều tỏ vẻ lo lắng khẩn trương.
- Có chuyện gì thế?
Lý Cáp kéo một hạ nhân lại hỏi.
Hạ nhân kia lý nhí nói:
- Nhị công tử, lão vương gia... đổ bệnh ngất xỉu mất rồi!
- Gì cơ?!
Lý Cáp cả kinh, ông ngoại hắn thân thể cường tráng, mặc dù đã bảy mươi có dư nhưng sinh hoạt vẫn rất ổn định, gần như chưa từng mắc bệnh gì. Lý Cáp từng nghe qua, người luyện võ ít khi bệnh tật, nhưng một khi đã bệnh thì có thể nguy hiểm tới cả tính mạng...
- Làm sao đang yên đang lành lại đổ bệnh?
Lý Cáp gấp gáp hỏi.
Hạ nhân kia cũng trả lời ngay:
- Tiểu nhân cũng không biết, nhưng nghe nói hình như là vết thương cũ tái phát, mà hình như còn có nhiễm gió lạnh nữa.
- Có nghiêm trọng không?
- Này... tiểu nhân không rõ nữa... nhưng lão vương gia phúc lớn mạng lớn...
Lý Cáp không dây dưa với hắn nữa, vội vàng đi vào viện, hỏi tên quản gia thì mới biết tình hình ông ngoại hiện tại còn rất nguy hiểm, vẫn đang hôn mê, đệ nhất danh y Duyên Đông Lâm đại phu đang khám. Mấy ngày trước ông ngoại hắn vết thương cũ tái phát, nhưng lại không điều trị ngay, chỉ gọi Lâm đại phu tới xoa bóp vài cái chứ không chịu uống thuốc. Vậy là sáng hôm nay đứng dậy liền cảm thấy váng đầu, đang đi trên đường chợt ngã quỵ xuống.
Trong chốc lát hai cậu cùng các mợ cũng tới, Chân Dao cũng lật đật chạy tới, dù cố không cười nhưng nhìn thấy Lý Cáp nàng vẫn lộ vẻ kinh hỉ.
Lý Cáp trong lòng có chút mâu thuẫn, mẹ ốm ở nhà không về rõ là bất hiếu, nhưng ông ngoại ốm mà không ở lại thì cũng vẫn bất hiếu. Cân nhắc một chút, có lẽ nên ở lại, ông ngoại hiện đang nguy hiểm tính mạng, mẹ mình tuy ốm nặng nhưng còn chờ được, cứ vậy đi.
Vì thế Lý Cáp bèn ở lại vương phủ, viết một phong thư gửi về Hổ Dương kể lại tình hình ông ngoại, còn nói qua vài ngày nếu ông ngoại qua cơn nguy hiểm thì sẽ về.
Ngày hôm đó, Lý Cáp đang ở Bách Hoa Lâu nghe hí kịch thì Lý Đông chạy tới.
- Nhị công tử, có người tìm.
Lý Cáp phất tay ý bảo không gặp, sau đó lại chìm đắm vào khúc ca của Thượng Quan Thanh Thanh, cho tới khi hết ca khúc hắn mới vô tay nói:
- Thanh Thanh hát càng ngày càng hay nha, không hổ Ca Tiên hạ phàm a!
Thượng Quan Thanh Thanh trừng mắt một cái, nàng biết hắn đã vài năm, lúc đó hắn còn là đứa trẻ, hiện giờ đã ra dáng một thiếu niên rồi, tình cảm của nàng với hắn cũng dần tăng lên theo thời gia. Chỉ là, mỗi khi nghĩ tới thân phận hai người, hắn là nhị công tử của Lý gia hiển hách, nàng lại chỉ là một ca kỹ chốn thanh lâu, tuổi tác lại chênh lệch không ít, ở thời đại này hai người căn bản không có một chút cơ hội nào để đến với nhau.
Thượn Quan Thanh Thanh vốn cũng không muốn cái gì thân phận hay địa vị, chỉ hy vọng có thể ở cùng hắn cả đời, có thể vì hắn mà hát một khúc, lúc hát xong được hắn khen ngợi, như vậy đã không còn gì hối tiếc nữa.
- Thiếu gia đừng nói mấy lời lừa gạt nữ hài tử đó nữa, có việc gì thì mau đi đi, ngày mai lại tới a.
Nàng đã đổi xưng hô từ "Lý công tử" thành "thiếu gia", nếu ngày nào cũng như thế này, chỉ sợ không bao lâu nữa nàng sẽ đổi thành gọi "Lý lang" mất.
Lý Cáp mỉm cười gật đầu:
- Ta đi trước vậy, nhưng nàng cũng đừng luyện tập quá nhiều, nghỉ ngơi sớm mới tốt.
Mặc dù ở chung đã lâu nhưng Lý Cáp đối với Thanh Thanh vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định, giống như anh trai với em gái. Nhưng Thanh Thanh lại không nghĩ vậy, nàng cảm thấy hắn như thế rất là nam tính.
Nữ tử khi yêu chính là như vậy, có chút ngốc nghếch, có chút đáng yêu, lại có chút cực đoan...
- Thiếu gia đi về cẩn thận.
Thanh Thanh thi lễ chào.
Trên đường về vương phủ, Lý Cáp hỏi:
- Ai đến thế?
Lý Đông đáp:
- Là người của Hợp Lâm trà lâu, họ tới báo Tư Đồ Tử Nghiên đã đến.
- Ồ!
Lý Cáp hơi ngạc nhiên, mấy tháng không nhắc tới mà không ngờ nàng đã đến rồi.
- Các ngươi về phủ đem con cá đó tới.
Lý Cáp nói với Tam Ngưu phía sau.
Sau đó Lý Cáp đi tới Hợp Lâm trà lâu.