Lý Cáp kêu Hương Hương đi vào hầm băng lấy một đóa Thiên Sơn tuyết liên tới, đặt trước mặt y thần.
Y thần nhìn thấy Thiên Sơn tuyết liên trong lòng không khỏi run rẩy một trận, hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve giống như như đang vuốt ve người yêu, chứ không phải là Thiên Sơn tuyết liên.
- Thật là Thiên Sơn tuyết liên? Đây là Thiên Sơn tuyết liên?
Y thần lẩm bẩm.
Lý Cáp nói:
- Tiền bối thế nào? Dùng Thiên Sơn tuyết liên có thể trị được bệnh cho Linh Nhi hay không?
Y thần nhẹ nhàng vuốt ve Thiên Sơn tuyết liên trả lời:
- Đây là lần đầu lão phu nhìn thấy Thiên Sơn tuyết liên. Nghe nói, Thiên Sơn tuyết liên sống ở thiên đỉnh, hút Thiên Sơn linh khí, tinh hoa thiên địa mà thành. Nếu có thể tinh luyện thành đan dược, võ giả ăn xong sẽ gia tăng công lực, luyện công ít nhưng được nhiều. Lão giả ăn xong sẽ gia tăng tuổi thọ, người bệnh ăn sẽ khỏi bệnh, thậm chí là cải tử hồi sinh. Nữ tử ăn xong có thể dưỡng nhan, làm đẹp da, thậm chí vĩnh viễn bảo trì thanh xuân...
- Được rồi tiền bối, ta chỉ muốn biết ngài có thể tinh luyện Thiên Sơn tuyết liên hay không?
Lý Cáp nói.
Y thần ngẩng đầu nhìn Lý Cáp một lúc, sau đó lại nhìn Thiên Sơn tuyết liên trên tay mình, do dự một chút nói:
- Lão phu có thể thử xem, nếu có thể tinh luyện ra thuốc, thì đối với bệnh tình của vị cô nương này quả thật là có rất nhiều lợi ích.
- Thử xem?
Khi nghe y thần nói xong, chân mày Lý Cáp cau lại, nghe ngữ khí của y thần thì dường như hắn cũng không nắm chắc.
Y thần nhìn ra ý tứ của hắn lập tức giải thích:
- Bởi vì hoàn cảnhcủa Thiên Sơn nên rất ít người có thể thấy được Thiên Sơn tuyết liên, nên hầu như không có một ai biết cách tinh luyện. Lão phu mặc dù đi khắp thiên hạ, nhưng đây cũng là lần đầu tiên thấy được. Trân quý như Thiên Sơn tuyết liên, nếu như đem ra làm các phương pháp thử nghiệm tinh luyện dược, mà thất bại thì thật đáng tiếc.
Lý Cáp vốn muốn nói “Ta có năm đóa, ngươi cứ chậm rãi mà thử không sao cả” bất quá hắn nghĩ lại, nếu lão gia hỏa này biết mình có năm đóa, không chừng hắn sẽ thử loạn, thậm chí giữ riêng cho mình. Đến lúc đó hắn lại đòi thêm, thì mình phải chịu thiệt hay sao? Phải biết rằng lúc Lý Cáp đi Thiên Sơn, hắn đã hái hết tuyết liên xuống rồi a.
Lý Cáp nhìn Thiên Sơn tuyết liên trong tay y thần, hắn bất đắc dĩ nói:
- Tiền bối cứ việc thử đi.
Y thần nhìn về phía Thiên Sơn tuyết liên, đồng tử hơi co lại, lại nhìn về phía Lý Cáp một bộ dáng muốn nói nhưng lại thôi.
Lý Cáp cảm thấy hơi ngạc nhiên nói:
- Tiền bối có việc gì, cứ nói thẳng ra đi, nếu cần thêm thứ gì nữa cứ nói ra.
Y thần nghe vậy liền bỏ Thiên Sơn tuyết liên xuống, giả bộ trịnh trọng đáp:
- Không phải nhà có hai bệnh nhân sao? Hiện tại đã bắt mạch cho một vị, còn một vị nữa đâu?
- Tịnh Cơ ở cách vách, mời tiền bối đi theo ta. Diễm Nhi ngươi ở lại chiếu cố cho Linh Nhi, nếu nàng tỉnh lại nhớ cho nàng uống nước, một hồi nữa ta bảo Hương Hương cùng Tử Nghiên làm cháo mang đến cho nàng.
- Vâng, chủ nhân yên tâm.
Diêm Nhi cung kính nói, mấy năm qua nàng càng ngày càng khéo tay, càng ngày càng biết cách chăm sóc người.
Đi vào phòng Tịnh Cơ, than thần mắt nhìn Tịnh Cơ, cau mày nói:
- Cô gái này là người Hồ?
Lý Cáp nói:
- Không sai? Có vấn đề gì không?
Y thần lập tức kéo tay Lục Chiêu xoay người đi ra ngoài. Lý Cáp nghi hoặc nhìn về phía Phong Liễu Tam, hắn cũng làm ra vẻ mặt khó hiểu, rồi cũng theo sát y thần ra ngoài.
- Hoắc huynh, ngươi làm sao vậy?
Phong Liễu Tam ở phía sau hô.
Y thần dừng bước, đứng ở sân, đưa lưng về phía hắn nói:
- Lão phu đã sớm có lời thề, cuộc đời này không chữa bệnh cho người Hồ.
Phong Liễu Tam cau mày:
- Hoắc huynh, Tịnh Cơ cô nương là nữ tử, cũng chưa từng giết người, chẳng lẽ ngươi không thể bỏ qua lời thề một chút sao?
Y thần trầm mặc một hồi, lắc lắc đầu:
- Nàng là người Hồ.
- Y thần tiền bối.
Lý Cáp chắp tay sau đít, mặt không chút thay đổi từ trong nhà đi tới:
- Ngươi đã quên khi ở trên xe ngựa ngươi đã đáp ứng với ta cái gì sao? Ngươi đã nói ngươi sẽ cố hết sức để trị liệu cho Tịnh Cơ cùng Linh Nhi. Bây giờ bệnh Linh Nhi còn chưa khỏi, Tịnh Cơ thì không chịu chữa, hay một vị y thần được vạn người kính ngưỡng, lại là kẻ không giữ lời lời hứa, nói một đằng làm một nẻo?
- Không phải! Lão phu đã nói là làm, nhưng nàng là ngươi Hồ, lão phu đã thề không chữa bệnh cho người Hồ.
Lý Cáp thầm mắng một tiếng lão già bảo thủ, nếu như hắn đã tới phủ tổng đốc, mà còn không chịu chữa bệnh, thì mình sẽ ép buộc hắn phải chữa bệnh cho hai nàng.
- Tiền bối Tịnh Cơ là nữ nhân của tại hạ, nàng đã gả vào nhà Lý gia, thì chính là người của Lý gia, bây giờ nàng không còn là người Hồ nữa, mà là người Đại Hạ quốc.
Lý Cáp nói.
- Gả vào Lý gia? Thân phận của nàng là gì?
Y thần hồ nghi nói:
- Tổng độc đại nhân muốn lấy một nữ tử Hồ tộc làm vợ hay sao?
Lý Cáp nói:
- Vấn đề này không cần tiền bối quan tâm, chẳng lẽ tiền bối còn sợ tại hạ lừa gạt hay sao? Nếu tiền bối có thể chữa khỏi bệnh cho Tịnh Cơ, liền có thể ở lại uống rượu mừng.
- Không được! Dù nàng đã gả vào Lý gia, nhưng vẫn là người Hồ a.. Nào có việc gả cho người Đại Hạ quốc, thì người Hồ liền thành người Đại Hạ quốc?
Lông mi Lý Cáp hơi nhíu lại, bĩu môi nói:
- Ta cùng Tịnh Cơ đã có quan hệ xác thịt, nàng đương nhiên là nữ nhân của ta, ta là Hạ quốc Đại tướng quân, Vũ Uy hầu, với thân phận như vậy chẳng lẽ nữ nhân của ta không thể trở thành người Đại Hạ quốc? Tiền bối, nếu người tiếp tục thoái thác chính là khinh thường Lý mỗ, khinh thường Lý gia. Không chỉ thấy chết không cứu mà còn giở trò lật lọng, như vậy thử hỏi tiền bối có xứng đáng với hai chữ y thần hay không?
- Này...
Y thần bị Lý Cáp xạc cho một trận, liền lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, trong lòng hắn còn muốn dùng thuật độn địa chạy trốn, nhưng khi đang định dùng thì lại bị một cỗ năng lượng khóa lại, lập tức khiến cho đạo thuật duy nhất của hắn không thể phát huy tác dụng. Hắn giương mắt lên nhìn bên cạnh Lý Cáp thì thấy một nữ tử che mặt, hai mắt lạnh lùng của cô gái ấy đang nhìn chằm chằm vào hắn.
- Gặp được cao nhân rồi...
Trong lòng y thần thầm than một tiếng, xem ra đạo thuật duy nhất của hắn đã không sử dụng được, nếu hắn không chịu chữa bệnh cho cô gái đó, thì đừng hòng bước ra khỏi phủ tổng đốc được. Hắn không thể tưởng tưởng được, bên người Lý Cáp không chỉ có cao thủ nhiều như mây, mà còn có một người sở hữu pháp thuật cao thâm, nếu hắn biết vị “cao nhân” kia là hồ yêu ngàn năm, thì hắn sẽ ngay lập tức đi chữa bệnh cho Tịnh Cơ mà không do dự một chút nào.
Phong Liễu Tam cười nói:
- Hoắc huynh, lời thề của ngươi là không chữa bệnh cho người Hồ. Hiện giờ theo như Nhị công tử nói, thì Tịnh Cơ cô nương đã là thê tử của Nhị công tử, là người Đại Hạ quốc. Như vậy Hoắc huynh có chữa bệnh cho Tịnh Cơ cô nương cũng không tính là phá bỏ lời thề. Không biết Hoắc huynh còn do dự việc gì nữa đây?
Lúc này Thiên Tú đi tới nói:
- Sinh ra là người thào nguyên, chết cũng là người thảo nguyên, làm sao có thể trở thành người Đại Hạ quốc?
Lý Cáp nhướng mày, Hương Hương lập tức vẫy tay, khóa thân thể Thiên Tú lại, chỉ trợn trừng mắt bừng bừng lửa giận nhìn Lý Cáp.
- Tiền bối, mời!
Lý Cáp nói.
Lục Chiêu cũng nói:
- Lão đầu nhi, vị tỷ tỷ kia nhìn thật đáng thương, ông chữa bệnh cho tỷ ấy đi.
Y thần lấy cớ này để xuống thang, nên tự nhiên gật đầu đáp ứng, cùng Lý Cáp quay vào trong phòng.
Phong di nghĩ đến chắc hẳn là Thiên Tú bị điểm huyệt. Nhưng làm như thể nào cũng không giải được không khỏi sốt ruột nói:
- Tướng quân, công chúa, nàng...
Lý Cáp thản nhiên nói:
- Ngươi mang nàng về phòng nằm đi, chờ y thần xem bệnh cho Tịnh Cơ xong, ta sẽ cùng Hương Hương qua phòng nàng.
Nói xong hắn đi tới trước mặt Thiên Tú khẽ vuốt ve khuôn mặt nàng, thấp giọng nói:
- Ta nói lại một lần nữa, Tịnh Cơ sinh ra là người của ta, chết là hồn của ta. Đương nhiên ta sẽ không để nàng ấy chết. Trở về phòng đừng nói lung tung nữa, chút nữa ta sẽ đến tìm nàng.
Trong phòng, y thần đang bắt mạch cho Tịnh Cơ.
- Nàng mắc bệnh gì?
Lý Cap hỏi
Y thần thản nhiên nói:
- Vẫn là thủy thổ bất phục.
- A!
Lý Cáp khó hiểu nói:
- Tuy trên thảo nguyên không khí cùng nguồn nước trong sạch hơn ở Hỗ Dương, nhưng cũng không trong sạch hơn nhiều lắm? Như thế nào nàng lại bị thủy thổ bất phục?
Liên Khanh nói:
- Chẳng lẽ tiếp tục cho nàng sống trong căn phòng có đầy cỏ cây, tiếp tục nuôi chim chóc, thì mới mau chóng khỏi bệnh?
Y thần lắc đầu
- Tuy nói là thủy thổ bất phục nhưng lại không rõ ràng lắm, vị cô nương này phần lớn là bệnh ở trong lòng. Giống tưởng niệm quê nhà, tưởng niệm thân nhân, tưởng niệm... khụ khụ linh tinh, cũng chính là tâm bệnh.
Hắn vốn định nói là tưởng niệm tình lang, nhưng nghĩ đến Tịnh Cơ là nữ nhân của Lý Cáp, hắn liền lập tức sửa miệng.
- Tưởng niệm quê nhà? Tưởng niệm người thân?
Lý Cáp híp mắt lại nói:
- Nói cách khác trực tiếp cho nàng về đoàn tụ với người thân, thì căn bệnh trong người sẽ tự khỏi?
- Không sai!
Y thần gật đầu.
Lý Cáp hít sâu một hơi, xoay người hướng cửa sổ mở miệng nói:
- Tiền bối có thể khống chế bệnh tình của nàng hay không?
- Được!
- Hảo, vậy làm phiền tiền bối. Chờ khi bệnh của Tịnh Cơ cùng Linh Nhi khỏi, tại hạ sẽ lấy “Hồng nhan” để cảm tạ. Đóa Thiên Sơn tuyết liên làm phiền tiền bối nghĩ cách để tinh luyện ra dược liệu, tại hạ tin tưởng tiền bối mười phần.
Lý Cáp quay đầu mỉm cười.
- Lão phu sẽ cố hết sức.
Y thần ảm đạm thở dài, hắn có chút hối hận khi đến Hỗ Dương, bây giờ hắn cảm thấy như mình đã nhảy vào một cái hố lửa. Bất quá khi nghĩ đến hương vị của rượu “ Hồng nhan” thì con sâu rượu trong bụng lão lại cồn cào. Bây giờ để lão uống mấy loại rượu khác làm sao có hương vị được nữa? Hối hận, thật sự hối hận.
Buổi tối, Lý Cáp nằm trên nóc nhà, nhìn bầu trời đầy sao, trong lòng thì thầm mắng lão y thần. Vốn hắn tưởng rằng tìm được y thần thì bệnh của Tịnh Cơ cùng Linh Nhi sẽ được chữa khỏi. Y thần, thần ngu! Nếu hắn không công được thành, không bất bại trên chiến trường thì làm cái rắm gì được gọi là chiến thần. Y thần đi bắt mạch cho hai người đều phán chung một loại bệnh “thủy thổ bất phục” mồm thì phán cho đã nhưng lại không chữa được, làm y thần làm chó gì nữa, làm y thần ngu ngốc đi.
- Chủ nhân, ngài đừng lo lắng, chờ y thần tiền bối nghiên cứu ra cách tinh luyện Thiên Sơn tuyết liên, đến lúc đó nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho Linh Nhi cùng Tịnh Cơ tỷ tỷ.
Thiên Thiên ghé vào người Lý Cáp, ôn nhu nói.
Hương Hương không giống như Thiên Thiên, nàng chỉ yên lặng nắm chặt tay Lý Cáp, dùng phương thức này để dỗ dành chủ nhân của mình.
- Ca ca của Tịnh Cơ, có bị đưa đến kinh thành không?
Lý Cáp đột nhiên hỏi. Tù binh người Hồ đa số bị áp tải đến kinh thành, nhưng vẫn còn một số ít ở lại trong lao ngục Hỗ Dương phủ tổng đốc.
Hương Hương cùng Thiên Thiên liếc nhau, đều lắc đầu nói:
- Không biết, hẳn là không có, Dương tướng quân và Vưu tướng quân hiểu việc này hơn.
- Chủ nhân.
Hương Hương nói.
- Ân?
- Pháp thuật của Hương Hương trên người Thiên Tú còn chưa cởi bỏ, chủ nhân có muốn cùng Hương Hương đi tìm nàng hay không?
Lý Cáp vỗ trán một cái:
- Ta chút nữa quên luôn nàng ta.
Mang theo Hương Hương cùng Thiên Thiên, Lý Cáp đi đến phòng Thiên Tú. Phong di đang lo lắng chờ ở ngoài cửa phòng, vừa thấy Lý Cáp đến lo lắng nói:
- Tướng quân, công chúa đã bị điểm huyệt mấy canh giờ, đến bây giờ vẫn chưa ăn uống gì, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ làm tổn thương đến thân thể. Van ngài cởi bỏ huyệt đạo cho công chúa.
Từ khi biết được Lý Cáp chính là hi vọng có thể phục hưng lại phái Thiên Sơn, tính tình quật cường của Phong di ở trước mặt Lý Cáp hoàn toàn thay đổi.
Lý Cáp nói:
- Yên tâm đi Hương Hương dùng là pháp thuật, không phải điểm huyệt nên không có gây ra tổn thương đối với cơ thể nàng, chúng ta chỉ dạy nàng một bài học nhỏ thôi.
Nói xong đẩy của vào, chứng kiến Thiên Tú đang nằm trên giường bất động, Hương Hương phẩy tay áo một cái, cơ thể Thiên Tú run lên, thở nhẹ ra một tiếng, lập tức từ trên giường ngồi dậy. Phong di âm thầm cứng lưỡi, thị nữ này pháp thuật thật đáng sợ, chẳng thể trách khi mình đứng trước mặt nàng luôn luôn có một cảm giác vô lực.
Thiên Tú ngồi trên giường ôm hai đầu gối của mình, mắt nhìn xuống chân, tựa hồ còn chưa kịp phản ứng.
- Công chúa...
Phong di quan tâm đi lại gần, thì bị Hương Hương nhìn thoáng qua, cơ thể lập tức khựng lại đứng nguyên tại chỗ.
- Pháp thuật của nàng có đả thương đến thân thể hoặc là đầu không?
Lý Cáp đối với Hương Hương thấp giọng hỏi.
- Tuyệt đối không.
Hương Hương khẳng định.
- Vậy là tốt rồi.
Lý Cáp đi đến bên giường nhìn Thiên Tú nói:
- Đi thôi.
- Đi đâu?
Thiên Tú vẫn ôm đầu gối mắt nhìn bàn chân mình.
Nghe thanh âm của Thiên Tú, Lý Cáp biết không có việc gì liền mỉm cười nói:
- Ta nói rồi, nếu nàng còn làm ta tức giận, ta sẽ tiếp tục thưởng cho nàng.