Hương Hương cùng Tần bà đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn hai người Lý Cáp và Y Tiên.
Y Tiên ngồi trên giường, mặt mũi được trường bào phủ kín, không nhìn ra được vẻ mặt. Lý Cáp đứng bên cạnh, cầm cái bình sứ nhỏ kia ở trong tay, mặt đầy kinh ngạc, không biết Y Tiên này đến cùng là định giở trò quỷ quái gì.
- Ngồi xuống nói chuyện đi.
Thanh âm Y Tiên vẫn trầm thấp khàn khàn như vậy, nhưng rõ ràng là tình trạng đã tốt hơn rất nhiều khi lần đầu gặp mặt.
Lý Cáp chậm rãi ngồi xuống ghế, nhìn Y Tiên trước mắt, trong bụng không khỏi bắt đầu thấp thỏm không yên, lão nương này không phải là ở Vạn Lâm tông chờ đợi quá lâu, không chịu được tịch mịch, nhìn ta lớn lên anh tuấn, nổi lên sắc tâm chứ… Có câu nói, nữ nhân ba mươi như lang, bốn mươi như hổ, thế thì với tuổi của Y Tiên này, đoán chừng đã sánh ngang với bạo long rồi
- Tú Vân có khỏe không?
Y Tiên hỏi.
- À? Cái gì?
Lý Cáp trong lòng đang lo lắng nếu mà Y Tiên nói lên ý nghĩ không an phận gì đó, ví dụ như phải theo nàng một đêm, nếu không nghe sẽ không chữa trị cho tam nữ thì nên làm cái gì bây giờ.
- Tú Vân, có khỏe không?
Y Tiên lại lặp lại một lần nữa, không nôn nóng một chút nào, cùng tính cách lúc trước khác nhau một trời một vực.
Lý Cáp nhíu mày:
- Tú Vân? Ai là Tú Vân?
Y Tiên bỗng nhiên kinh ngạc, hình như có chút kỳ quái Lý Cáp bên cạnh hình như không nhận ra Tú Vân, lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ nàng không có ở bên cạnh Lý đại ca? Sẽ không đâu, nàng sẽ không rời Lý đại ca mà đi . . .
Lý Cáp nổi lòng hiếu kỳ, thân khẽ nghiêng về phía trước, hỏi:
- Tiền bối, Y Tiên tiền bối? Ngài đang nói gì vậy? Này. . . Ai là Tú Vân? Ngàii cùng gia gia ta có quan hệ gì?
Y Tiên ngẩng đầu lên, Lý Cáp mơ hồ thấy dưới áo bào tro là một đôi mắt màu đỏ đậm, không khỏi rụt người lại, vội vàng dời ánh mắt đi. Trong lòng bồn chồn căng thẳng, Y Tiên này không biết rốt cuộc dùng thuốc gì mà biến mình thành người không ra người, quỷ không ra quỷ như vậy.
Y Tiên thở dài, chậm rãi nói:
- Mọi người đều biết danh hiệu Y Tiên của ta đây là hoàng đế thân phong, nhưng liệu có mấy người biết, vài chục năm trước. Ta từng là đại nội thủ tịch ngự y.
- Ách? Ngự y!
Lý Cáp ánh mắt nheo lại, không nghĩ tới Y Tiên trước kia lại là ngự y trong cung, bà ta như thế nào lại đi chọc tới U hậu để giờ luân lạc tới bước đường cùng này? Nếu là ngự y thì quen biết gia gia cũng là tương đối hợp tình hợp lý rồi.
Lý Cáp lập tức ngồi ngay ngắn người lại, chăm chú nghe Y Tiên giảng giải.
- Lúc ấy, Lý đại ca, lúc ấlà gia gia của ngươi còn chưa làm Thái sư. Nhưng đã là đại thần quyền cao chức trọng, được hoàng đế vô cùng cưng chiều. Vì vậy, có một lần Lý phu nhân bệnh nặng. Hoàng để phái ta đi trị liệu cho nàng. Vì ta chữa khỏi bệnh cho nàng, chúng ta liền trở thành bạn tốt. Nàng lớn hơn ta vài tuổi, nên nhận ta làm nghĩa muội, chúng ta trở thành tỷ muội của nhau.
Tỷ tỷ, là một nữ nhân hoàn mỹ, xinh đẹp như vậy, ôn nhu như vậy, khó trách Lý đại ca lại chung tình với nàng như thế …
Càng nói, Y Tiên dường như càng sa vào hồi ức. Âm thanh dường như bớt mấy phần khàn khan.
Lý Cáp nghe vậy, không khỏi nhớ lại bức họa đã xem ở trong phòng gia gia, có thể tưởng tượng ra vài phần phong tư xinh đẹp của nãi nãi năm đó.
Gia gia đối với nãi nãi chung tình không đổi, sau khi bà qua đời mấy chục năm vẫn vậy. Có thể thấy gia gia năm đó yêu nãi nãi cỡ nào, mà có thể làm cho gia gia si tình đến vậy, thì nãi nãi ưu tú cỡ nào càng không cần bàn cãi rồi.
- Khi đó có một quý phi mới vào cung, là con gái của một tiểu quan ở Tây Bắc, họ Hàn, tên Tú Vân. Hoàng đế đi tuần thấy nàng xinh đẹp, trong lòng vui sướng, liền triệu vào cung phong làm tú phi. Ban đầu hoàng đế cực kỳ cưng chiều, nhưng qua một thời gian dần dần lãnh đạm.
Nàng ta năm đó còn chưa đến mười tuổi, một không có long thai, hai không hậu đài, mất đi sủng ái của hoàng đế, sống trong cung tự nhiên trải qua nhiều khó khăn. Sau này có một lần, tỷ tỷ tiến cung đi gặp Thái hậu nương nương, thấy nàng ta, vẫn còn là tiểu cô nương, còn chưa dính phải khí dơ bẩn của nội cung, liền nhận nàng làm muội muội, nói cho Thái hậu biết, sẽ thường xuyên tiến cung thăm nàng …
Nghe thế, Lý Cáp không khỏi nghĩ thầm nãi nãi thật là "đa tình" a, nhận nghĩa muội khắp nơi.
Y Tiên tiếp tục nói:
- Bởi vì quan hệ của tỷ tỷ, ta cùng với Tú Vân cũng thành hảo tỷ muội. Kể từ đó, ở cung, ta cùng nàng chiếu cố lẫn nhau, làm bạn bè, vậy thì không còn tịch mịch nữa rồi.
- Vậy tại sao ngài lại đi tìm U hậu, Tú Vân đâu mất rồi?
Y Tiên bỗng nhiên trầm giọng xuống:
- Hoàng cung nhà cao cửa rộng khác xa bên ngoài, người thường đều nhìn ngắm sùng bái, mà không biết trong đó đen tối dơ bẩn gấp mười gấp trăm lần bên ngoài.
Lý Cáp hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Y Tiên thở dài một tiếng, nói:
- Từ xưa hậu cung minh tranh ám đấu luôn luôn không ít hơn so với trên triều đình, thậm chí còn âm hiểm đen tối hơn. Khi đó ta mặc dù đã không còn là một tiểu cô nương, cũng đã từng xông pha một thời gian ngắn trong giang hồ, nhưng so sánh tâm cơ, căn bản không có cách nào sánh cùng những người đó. Khi đó trong cung xảy ra một lần tranh đấu lớn, Ấn phi rơi đài, ta cùng Tú Vân không biết tại sao lại bị dính vào đó.
Lúc này Lý Cáp nói:
- Ta biết rồi, khi đó bà nội ta bảo gia gia ta đi gặp hoàng đế cầu tình ,cứu ngài cùng Tú Vân kia, đúng không?
Y Tiên lắc đầu:
- Không, không có đơn giản như vậy. Lần đó tranh đấu quá nghiêm trọng. Một vị hoàng tử chưa đầy tháng cùng một vị công chúa vừa mới ba tuổi chết oan chết uổng, hoàng đế tức giận, ai có dính dáng đến, toàn bộ khó thoát khỏi cái chết.
- Vậy các ngươi làm thế nào. . . ?
Lý Cáp hỏi một nửa, trong lòng đã có đáp án.
- Lý đại ca phái cao thủ Lý gia vào cung, cứu ta cùng Tú Vân ra ngoài.
Y Tiên nói xong những lời này, liền thở dài, như nói đáng nhẽ từ đầu Lý Tiêu không nên phái người cứu các nàng ra ngoài.
- Chúng ta vẫn bị Lý đại ca giấu ở Lý gia, một thời gian sau thì hoàng đế băng hà, hoàng đế mới lên ngôi, sự kiện kia rất nhanh bị đưa quên lãng, nhưng ta cùng Tú Vân vẫn không dám lộ diện.
- Những ngày ở Lý gia, là những ngày vui vẻ nhất trong đời ta. Khi đó, ta cùng tỷ tỷ ngày ngày bên nhau, vui sướng tự tại, không buồn không lo... Tỷ tỷ, thật sự rất tài giỏi, không chỉ tinh thông cầm kỳ thi họa, còn có sở trường nữ công gia chánh. Hơn nữa, võ công lại cao cường. Ta theo tỷ tỷ học đàn, lại bắt chước công thức của tỷ để nấu ăn. Nếu như … Nếu hiện tại vẫn như vậy, thì thật tốt …
Lý Cáp hiếu kỳ nói:
- Sau đó thì xảy ra chuyện gì ?
Y Tiên trầm mặc thật lâu, rồi mới chậm rãi nói:
- Sau đó … Haiz … Sau đó ta cùng Tú Vân có chút mâu thuẫn. Một hôm đi dạo trong kinh thành, gặp được một người.
- Nam nhân?
Lý Cáp lập tức nói, hắn nghĩ, có thể làm cho một nữ nhân làm chuyện điên rồ. Khẳng định không ngoài tình yêu gì đó.
- Đúng, nam nhân. Hắn là đại thiếu gia Long Nguyên tiêu cục, năm đó là thiếu hiệp đứng đầu võ lâm.
Lý Cáp thầm nghĩ trong lòng, Long Nguyên tiêu cục đại thiếu gia này đoán chừng anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, võ công cao cường, còn trẻ lại lắm tiền.Y Tiên lúc ấy mặc dù đã trưởng thành, nhưng hình như còn chưa trải qua chuyện yêu đương bao giờ, chắc chắn đã bị Long đại gia mê hoặc.
- Ta với hắn yêu nhau, nhưng Lý đại ca cùng tỷ tỷ không đáp ứng, bọn họ nói hắn không thật lòng với ta, khi đó ta tính tình bướng bỉnh, không nghe họ nói, lại cùng hắn trở về Long Nguyên tiêu cục nhưng không nghĩ tới, còn chưa tới Long Nguyên tiêu cục. Hắn đã bỏ ta mà đi...
- Ặc ? Nhanh như vậy?
Lý Cáp cảm thấy kỳ lạ:
- Vậy quá phũ phàng đi!
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn không khỏi thầm nghĩ, không phải là Y Tiên lúc tuổi còn trẻ quá xấu chứ, Long đại gia chịu không nổi mới nửa đường đã chạy trốn ?
Y Tiên cũng lắc đầu thở dài:
- Đúng vậy, hắn là người không tim không phổi, đáng tiếc, ta lúc ấy quá ngu, lại không suy nghĩ cẩn thận. Ngươi biết, hắn tại sao lại bỏ đi nhanh như vậy không?
- Chẳng lẽ lại vừa ý cô nương khác rồi?
Lý Cáp vốn là muốn nói bị ngươi làm cho hoảng sợ, hoàn hảo kịp thời nghĩ tới Linh Nhi tam nữ bệnh còn chưa chữa lành, nhanh chóng sửa lời nói.
- Đúng, hắn gặp một người.
Lý Cáp tâm khẽ động, nói:
- Chẳng lẽ... Là U hậu?
Y Tiên trầm mặc, phảng phất nhớ lại, một lát sau mới từ từ lên tiếng:
- Đúng, là U hậu. U hậu... Võ lâm đệ nhất mỹ nữ, nàng quả thật rất xinh đẹp, đẹp đến làm cho người ta như mơ. Ta đây gặp qua nhiều nữ nhân, cũng chỉ tỷ tỷ có thể cùng nàng phân cao thấp. Nếu chỉ bàn về dung mạo mà nói nàng thậm chí còn muốn cao hơn một bậc.
Bỗng nhiên ngừng một lát lại nói:
- Bất quá người thị nữ biết pháp thuật kia của ngươi, tựa hồ như có một chút bộ dáng của nàng năm đó. Không phải nói lớn lên giống nhau, mà là đẹp, đại loại kiểu phiêu dật xuất trần như vậy.
Lý Cáp biết, U hậu năm đó, lúc ở U Minh thiên cung nhất định không có quỷ dị như vậy, mà ở U Minh thiên cung, vẻ đẹp của nàng, lại càng tăng lên một bậc.
Y Tiên thở dài:
- Cũng khó trách hắn thích U hậu đến điên đảo hồn phách. Quả thật không có nam nhân nào có thể ngăn cản mị lực của nàng, ngay cả ta là nữ nhân, cũng thiếu chút nữa quỳ gối dưới váy nàng. Ai...
- A, bởi vì vậy, cho nên ngài đi tìm U hậu trả thù, thế cho nên bị U hậu cho... Ách... Hạ độc?
Y Tiên nói:
- Hắn đã chết.
- Hắn?
- Chính là đại thiếu gia Long Nguyên tiêu cục. Khi đó U hậu đột nhiên thoái ẩn giang hồ, trên giang hồ vô số thanh niên tài tuấn chuẩn bị đi theo nàng đến Đông Hải U Minh đảo. Nhưng trên đường, những tài tuấn, thiếu hiệp này, lại lao vào đánh nhau, hắn... Cứ như vậy không minh bạch mà chết, bị chém nát bét, ngay cả là ai giết cũng không biết.
- Đáng đời!
Lý Cáp gắt một cái nói.
- Đúng vậy, là đáng đời. Nhưng khi đó ta lại không nghĩ như vậy, vẫn ngu ngốc đi tìm được thi thể hắn, khóc một ngày một đêm. Hiện giờ nghĩ lại, dù ta lúc ấy khóc thương tâm như vậy, nhưng căn bản không phải cho hắn.
Lý Cáp nghe được có chút mê mang, lòng hiếu kỳ càng ngày càng cao:
- Sau đó thì sao? Ngài tìm không ra hung thủ, phải đi tìm ngọn nguồn là U hậu?
- Khi đó ta thật sự rất ngu si, ta bỗng nhiên đem cuồng hận trút lên người U hậu, liền quyết định đi tìm nàng, tìm nàng báo thù. Đúng lúc này, Lý đại ca phái người tìm được ta, hi vọng ta trở về, ta không đồng ý. Bọn họ nói cho ta biết tỷ tỷ bệnh lại tái phát, rất nghiêm trọng, van xin ta trở về chữa trị cho tỷ tỷ. Nhưng ta lúc ấy cho rằng đó là chiêu số của Lý đại ca gạt ta trở về, liền đánh ngã bọn họ, một mình đi đến Đông Hải U Minh đảo.
Y Tiên nói, thanh âm càng ngày càng nhỏ, khàn khàn, lộ ra một chút nghẹn ngào.
Lý Cáp mặc dù không thấy mặt Y Tiên, nhưng có thể cảm giác được, bà đang khóc.
- Ta thật xin lỗi tỷ tỷ, thật xin lỗi Lý đại ca. . . Mấy chục năm nay, ta không ngày nào không hối hận , đau lòng. Nếu như lúc ấy ta không hồ đồ, không tùy hứng, không có đi vì cái tên đại thiếu gia Long Nguyên tiêu cục kia báo thù mà trở lại kinh thành chữa bệnh, tỷ tỷ có lẽ sẽ không phải chết, Lý đại ca cũng sẽ không thương tâm, mà ta. . . Cũng sẽ không thống khổ như vậy.
Y Tiên đã khóc không thành tiếng, Lý Cáp đã nghe không rõ nàng nói cái gì nữa rồi. Nhưng chuyện đã trải qua này, lí do, hắn căn bản đã rõ ràng.
Sau một một hồi lâu, Y Tiên mới từ từ ngừng khóc, nói với Lý Cáp:
- Ngươi làm thế nào lấy được giải dược từ U hậu? Ngươi cùng nàng đã giao thủ sao? Nàng làm sao lại thả ngươi trở lại?
Lý Cáp hơi ngẩn ra. Suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ha hả, ta cùng nàng, là quen biết đã lâu rồi."
- Quen biết đã lâu?
Y Tiên rất khó hiểu:
- U hậu đến U Minh đảo so với ta ở Vạn Lâm tông còn lâu hơn nhiều, nghe nói nàng vài chục năm trước đã không rời khỏi U Minh đảo nửa bước. Ngươi... Nhiều lắm là hai mươi, làm sao có thể cùng nàng quen biết đã lâu?
- Ai nha. Cái này. . . Ha hả, là một lời khó nói hết được.
Lý Cáp cười cười trả lời qua loa.
Y Tiên chỉ vào bình sứ nhỏ trên tay Lý Cáp nói:
- Cái đó, là giải dược sao?
- Ách, cái này là. . .
Lý Cáp có chút do dự, Y Tiên này cùng gia gia coi như là quen biết đã lâu, có phải hơi quá mức?
Nhưng mà hắn còn chưa do dự xong, Y Tiên đã đi tới bên cạnh, vươn cánh tay màu thâm tử sắc lấy bình sứ nhỏ.
Thấy Y Tiên mở nắp bình ra để dưới mũi ngửi, Lý Cáp không khỏi căng thẳng, ánh mắt chăm chú ngó miệng bình lộ ra kia.
- Mùi này... Làm sao quái vậy? Đây là vật gì, ta không nhận ra được đây là cái gì?
Y Tiên nghi ngờ nói, thanh âm khàn khàn trầm thấp, nghe thế Lý Cáp lạnh cả sống lưng, tâm thầm nghĩ: nói nhảm, đây là tinh hoa mấy ngày của bổn công tử trên thuyền, ngày ngày cố gắng, hàng đêm phấn đấu, mới tích được một bình nhỏ như vậy.
- Ta cũng không biết là cái gì.
Lý Cáp buông buông tay nói.
- Sao dính vậy , trực tiếp uống sao?
Lý Cáp xoay người sang chỗ khác ho khan hai tiếng:
- Đại khái là thế.
Nghe được phía sau truyền đến thanh âm nuốt vào, Lý Cáp không tự chủ nuốt nước bọt một cái.
Một lúc lâu sau không thấy gì, Lý Cáp không nhịn được quay người lại nói:
- Bình nhỏ thế sao uống lâu vậy?
Y Tiên mơ hồ không rõ mà nói:
- Quá dính, nuốt không nổi.
Lý Cáp xấu hổ, cầm chén nước trên bàn đưa tới nói:
- Vậy uống nước đi.
Chỉ một lọ nhỏ, Y Tiên lại chần chừ hồi lâu mới uống hết.
- Chỉ cần uống một lọ này là khỏi rồi sao?
Y Tiên nói, cảm giác cảm giác cái thứ sền sệt kia vẫn còn ở cổ họng, còn chưa xuống hết.
Lý Cáp vội nói:
- Có thể, tuyệt đối có thể. Cái này tuyệt đối là giải dược hàng thật giá thật, tuyệt không phải đồ tàu, Độc của U hậu trên người ngươi đã bị trừ.
Hắn biết thân thể Y Tiên cũng không thật sự bị gì, tất cả chỉ là do tâm ma của nàng mà thôi, cho nên nhất định phải làm cho nàng tin tưởng mình, chỉ cần uống xong giải dược, không còn nghĩ thân thể mình còn kịch độc là được.
Lúc này, ngoài phòng truyền tới thanh âm Minh Vũ cùng Linh Nhi của các nàng, lỗ tai Lý Cáp lập tức dựng lên.
Y Tiên nhìn thấy, nhẹ nhàng nói:
- Bệnh tình ba vị cô nương ta đã tạm thời chế trụ, cách luyện chế Thiên Sơn tuyết liên đã có đầu mối, ngươi yên tâm, biết ngươi là hậu nhân của Lý đại ca, mặc dù ngươi không có tìm được giải dược, ta cũng sẽ dốc toàn lực trị lành bệnh của các nàng.
Lý Cáp xoay người lại gật đầu, cảm tạ nói:
- Chỉ cần có thể trị lành cho các nàng, Y Tiên tiền bối có yêu cầu gì, tại hạ đều đáp ứng.
Y Tiên khoát tay áo, cánh tay thâm tử sắc khô gầy như củi trong tay áo lúc ẩn lúc hiện:
- Cho dù giải được độc, ta cũng còn không sống được mấy năm, nhiều năm như vậy, trong nội tâm ta một mực áy náy cùng kịch độc hành hạ. Cho đến khi biết thân phận của ngươi, lời nói chôn sâu dưới đáy lòng rốt cuộc tìm được cách nói ra. . .
Vừa nói hít một hơi thật dài, khẽ thở dài:
- Triệu Thanh Nhã hôm nay, không còn ... giống như Triệu Thanh Nhã lúc trước rồi.
Hai người lại nói chuyện một lúc, Lý Cáp nói:
- Về Thiên Sơn tuyết liên, lần này ta từ U Minh đảo mang đến một người, nàng vốn là Thánh nữ dự khuyết phái Thiên Sơn, đối với chuyện luyện chế Thiên Sơn tuyết liên hẳn là tương đối có kinh nghiệm.
- A? Thánh nữ dự khuyết phái Thiên Sơn? Ừ, nếu nàng chịu đến hẳn là hiểu được phương pháp để luyện Thiên Sơn tuyết liên, quả thật có thể làm cho ta chế thuốc nhanh hơn.
Y Tiên nói.
- Ta đi tìm nàng.
Lý Cáp vừa nói vừa vội vàng đi. Vừa mới mở cửa ra, một tấm thân yêu kiều mềm mại lập tức chìm vào trong ngực hắn, định thần nhìn lại, chính là Thiên Sơn thiếu nữ Linh Nhi.
Khí sắc Linh Nhi lúc này quả thật so với khi mới vừa đưa đến Vạn Lâm tông tốt hơn không ít.
- Ca ca, ca ca!
Thiếu nữ đầu tựa vào trước ngực Lý Cáp, ôm hắn thật chặt, tựa như buông lỏng tay ra là hắn bay đi vậy.
Lúc này Tinh Nguyệt công chúa Phi nhi nghe được thanh âm Lý Cáp, tránh khỏi Minh Vũ đang đỡ tay nàng, quờ quạng hướng tới Lý Cáp.
Lý Cáp vội đưa một tay ra ôm lấy nàng, Nhu Cơ ở bên cạnh không biết nói gì, Lý Cáp mỉm cười vẫy, nàng do dự một chút mới cúi đầu tới bên cạnh hắn.
Có Tiêu Lan trợ giúp, Y Tiên rất nhanh đề luyện xong Thiên Sơn tuyết liên rồi đi ra ngoài, chia làm ba phần, rồi lấy những phụ liệu khác, đưa cho tam nữ sử dụng.
Thiên Sơn tuyết liên quả nhiên có hiệu quả, ở Vạn Lâm tông đợi một tháng sau, Linh Nhi cùng Nhu Cơ căn bản đã khỏi hẳn, Phi Nhi cũng mơ hồ có thể nhìn thấy người và tự đi lại. Tam nữ bệnh tình cũng đã không còn gì đáng ngại, Lý Cáp lo lắng đến chuyện Đàm Bình trấn, nên muốn cáo từ Y Tiên.
- Có kỳ dược Thiên Sơn tuyết liên, chỉ cần sử dụng đúng hạn, bệnh sẽ khỏi hẳn, không còn di chứng, đảm bảo còn khỏe mạnh hơn khi xưa. Mà mắt của cô nương này, còn cần từ từ điều trị khoảng nửa năm, rồi mới có thể hồi phục như cũ.
Y Tiên ngồi trong nhà gỗ từ từ nói, kể từ khi sử dụng giải dược của Lý Cáp, bà không còn bị độc hành hạ thêm lần nào, quả thật đã coi giải dược của Lý Cáp là hàng xịn rồi, nhưng lại chưa từng bỏ áo bào trùm toàn thân đi, vì vậy Lý Cáp còn chưa từng nhìn thấy mặt thật của bà.
- Ngươi, sau khi về, nhớ thay ta xin lỗi gia gia ngươi …
Y Tiên khẽ thở dài:
- Ta có lỗi với tỷ tỷ, ta không còn mặt mũi nào gặp lại hắn…Không cần hắn tha thứ…chỉ là những năm này Tiểu Nhã vẫn rất hối hận. Vẫn rất đau lòng …
Nói được vài lời, lại khóc không thành tiếng.
Những ngày qua, Y Tiên thường xuyên cùng Lý Cáp nói chuyện phiếm, nhưng mỗi khi nhắc tới gia gia cùng nãi nãi của hắn, liền không nhịn được khóc lên, không cách nào nói tiếp.
Mặc dù Y Tiên không nói rõ nhưng Lý Cáp hiểu ý bà mà hỏi lại:
- Tiền bối, độc tố đã hết sao ngài không rời đi cùng ta? Ta đưa ngài đến kinh thành, có lời gì nói trực tiếp với gia gia.
Y Tiên chậm rãi lắc đầu:
- Không, ta không còn mặt mũi nào gặp hắn. . .
- Tiền bối, đã qua nhiều năm như vậy, gia gia ta có thể hắn đã sớm tha thứ cho ngài.
- Lý đại ca có thể tha thứ cho ta, nhưng ta lại không cách nào tha thứ cho chính mình.
Lý Cáp khuyên nhủ:
- Nếu không, ngài trước tiên có thể theo ta trở về Đàm Bình trấn ở. Cái chỗ này không phải là nơi tốt.
Y Tiên hay là lắc đầu:
- Lý công tử tâm tư tốt của ngươi ta đã biết. Bất quá nhiều năm như vậy, ta sớm đã thành thói quen, đối với ta mà nói, ở nơi đâu, cũng không sao cả. Sắc trời đã không còn sớm, Lý công tử hay là sớm lên đường đi.
Lý Cáp do dự một hồi, nói:
- Tiền bối, cha mẹ ta cùng gia gia gọi ta là Thiết Lang. Ngài cũng không cần gọi ta Lý gì đó, cứ gọi là Thiết Lang đi.
Y Tiên nói:
- Thiết Lang. . . Tốt, Thiết Lang. Nói lại, nãi nãi của ngươi là tỷ tỷ ta, nếu như ban đầu... Ban đầu ta không có rời khỏi kinh thành mà nói..., hiện tại, ngươi cũng nên gọi ta là di bà rồi.
- Di bà!
Lý Cáp không do dự, lập tức kêu lên. Y Tiên thân thiết với gia gia nãi nãi, lại cứu ba vị hồng nhan của hắn, trong lòng hắn đối với nữ nhân số khổ này thật sự là rất đồng tình.
- Ai, tốt, tốt. . . Thiết Lang.
Y Tiên run rẩy vươn tay ra, sờ đầu Lý Cáp, Lý Cáp lúc này phát hiện, tay bà vẫn khô gầy như củi, nhưng đã khôi phục màu da bình thường, chỉ là phía trên hiện đầy vết tích của người già.
Bà, hiện tại trong mắt hắn chỉ là người nhận hành hạ, trong tâm tràn đầy áy náy cùng hối hận, mà không còn là Y Tiên Triệu Thanh Nhã lừng lẫy trên giang hồ.