Lý Cáp để cho chúng tướng sĩ ở bên ngoài, còn hắn thì mang theo Dương Cận, Cổ Khang tiến vào tìm Tiêu Mạc Vi, để cho hắn nhang chóng xuất binh tới Đồng Dương cứu viện lộ quân thứ hai.
Nhìn thấy Lý Cáp một thân áo giáp rách nát, người đầy máu, binh lính giữ cửa đều là kinh ngạc phi thường, nếu không phải thấy cây trường phủ màu đen là dấu hiệu đặc trưng của hắn, cùng với hai người Dương Cận, Cổ Khang, thì căn bản không tin đây là vị “Vô địch tướng quân” anh tuấn tiêu sái Lý Cáp.
Vừa tiến vào bảo môn, Trương Tề đã xa xa cao giọng nói:-Nhị công tử… Lý tướng quân, ngươi trở lại rồi! Ngươi mà không trở lại, chắc ta cũng chống quân lệnh mà trốn ra doanh!Nói xong đi đén trước mặt Lý Cáp, vừa định đưa tay vỗ vai hắn, thì thấy một thân của hắn toàn là máu tươi, trên người còn dính một ít thịt da của kẻ khác, cảm thấy có chút sợ hãi, tay đã đưa đến phân nửa, chỉ dám chạm nhẹ bả vai, rồi rụt về.
Lý Cáp mỉm cười nói:- Trương tướng quân, mạt tướng đã đánh tan Hồ quân ở phía bắc, bọn hắn chỉủ có một vạn quân, tất nhiên đây không phải là quân chủ lực của chúng. Chủ lực quân Hồ, rất có thể là đang tấn công lộ quân thứ hai ở Đồng Dương, mạt tướng đang chuẩn bị bẩm báo Tiêu đại tướng quân, thỉnh xuất binh cứu viện.
Trương Tề ánh mắt sáng lên, nói:-Các ngươi… Các ngươi thật sự đánh tan Hồ quân rồi sao? Các ngươi chỉ có ba nghìn năm trăm người, bọn hắn có tới một vạn người. Ba nghìn năm trăm đấu với một vạn, các ngươi tháng?
Dương Cận ở bên nhịn không được nói:- Trương tướng quân, chắc có điều ngài không biết, kỳ thực chúng ta cũng chưa ra bao nhiêu lực. Chủ yếu là toàn bộ đều bị Lý thống tướng một người một ngựa chém giết, làm cho người Hồ lập tức mất hết ý chí chiến đấu, chúng ta xông vào, thì toàn bộ tan rã.
Trương Tề nhìn Lý Cáp nói:- Lý tướng quân, ngươi không có bị thương chứ?
Lý Cáp nói:- Là của máu người Hồ cả!
- Quả nhiên là mãnh tướng… Nếu Tổng đốc đại nhân cùng Diên Đông vương gia biết được, nhất định sẽ cao hứng cười toe toét.Trương Tề gật đầu khen
Hai người còn đang nói chuyện, thì Tiêu Mạc Vĩ cùng các tướng lĩnh đã đi tới
Trương Tề vừa thấy Tiêu Mạc Vị, lập tức cười nói:- Tiêu đại tướng quân, Lý tướng quân lập được đại công, dẫn ba nghìn năm trăm nhân mã đi xác minh thực hư quân Hồ, lấy ít đánh nhiều, đem đánh cho bọn chúng tan tác!
Tiêu Mạc Vi nhướng mày, đánh cho quân Hồ tan tác? Chỉ bằng có nhiêu đó người, mà đánh cho Hồ quân tan tác? Nhưng khi thấy một thân toàn huyết khô của Lý Cáp thì hắn nhăn mày lại.
Lý Cáp nhanh chóng ôm quyền nói:- Tiêu đại tướng quân, Hồ quân ở đây chỉ là nghi binh, là người Hồ muốn kềm chế chúng ta khiến chúng ta không dám đi cứu viện Nhị lộ quân, binh lực cũng chỉ có vạn người, hiện đã bị mạt tướng đánh tan. Thỉnh đại tướng quân tức khắc phát binh đi Đồng Dương, cứu viện Nhị lộ quân! Mạt tướng nguyện làm tiên phong.
Tiêu Mạc Vi thản nhiên liếc nhìn Trương Tế một cái, lại nhìn Lý Cáp vung tay lên nói:- Lý Cáp trái quân lệnh, giả truyện lệnh của bản tướng, bắt hắn lại cho ta!
Lý Cáp ngẩn ra, Dương Cận, Cổ Khang đã tiến lên thủ hộ cho Lý Cáp, trường thương run lên:-Ai dám động tới tướng quân của chúng ta!
Thân vệ của Tiêu Mạc Vi đều là đưa mắt nhìn nhau, sợ hãi không dám tiến lên, uy danh của Lý Cáp trong mấy ngày nay đều truyền đến khắp nơi, ngày ấy ở hình đài chịu mấy ngàn quân trượng mà không một cái nhăn mày, không rên một tiếng, chính bọn hắn tận mắt chứng kiến. Hiện giờ Lý Cáp vừa mới dẫn quân đi đánh Hồ lấy ít thắng nhiều, đánh tan giặc Hồ, một thân huyết tinh, rồi nhìn thấy cây trường phủ màu đen, bọn hắn liền không có can đảmchiến, làm sao mà dám đến bắt hắn
Trương Tề vội hỏi:- Đại tướng quân, Lý tướng quân tự tiên rời doanh là sai, nhưng công của hắn phá địch lại lớn, cho nên lấy công bù tội được không?
Tiêu Mạc Vi không thèm để ý tới Trương Tề, quát lớn:-Các ngươi còn sao chưa thúc thủ chịu trói, chẳng lẽ muốn tạo phản? Thất thần làm gì? Lên hết cho ta, bắt bọn chúng lại cho ta! Ai dám chống cự, thì xử trí theo quân pháp.
Lý Cáp hừ lạnh một tiếng, đẩy Dương Cận, Cổ Khang ra, tiến lên trước một bước, trường phủ trong tay cắm xuống đất, hai mắt lạnh lùng nhìn thân vệ của Tiêu Mạc Vi một vòng, quát lạnh:- Ta xem ai dám bắt ta!
Lý Cáp vừa giết mấy trăm người, sát khí vẫn chưa tiêu tan, làm cho các thân vệ của Tiêu Mạc Vi chỉ biết lùi mà không dám tiến. Các binh lính khác thì trong lòng thầm trầm trồ khen ngợi
- Ngươi... ngươi… Rốt cục ngươi là chủ tướng hay ta à chủ tướng? Lúc lão tử mang binh đi đánh giặc thì không biết ngươi ở đâu! Dám ở trước mặt lão tử giương oai à? Lên! Lên hết cho ta! Bắt bọn chúng lại!Tiêu Mạc Vĩ hổn hển.
Trương Tề khuyên nhủ:- Đại tướng quân, bây giờ không phải là lúc tính toán chuyện nhỏ, mà phải nhanh chóng phát binh đi Đồng Dương cứu viện Nhị lộ quân, nếu không để quân chủ lực của người Hồ đánh bại Nhị lộ quân, thì chúng ta chỉ còn một mình rất là nguy hiểm!
Tiêu Mạc Vĩ trừng mắt liếc mắt một cái nói:- Trương Tề tướng quân, sao mà ngươi cũng hồ đồ giống tên tiểu từ này thế? Mấy tên người Hồ sao có thể có khả năng đánh bại? Đây rõ ràng là quỷ kế của người Hồ để đợi chúng ta chui đầu vào! Lúc này nếu xuất quân, nói không chừng sẽ bị quân chủ lực của người Hồ bao vây tiêu diệt, Mã Môn bảo mà có chuyện gì thì Tây Nguyên tỉnh sẽ lần nữa rơi vào tay người Hồ!
Lý Cáp nói:- Đây rõ ràng là cưỡng từ đoạt lý, người Hồ đâu phải lập doanh trại vô ích, kế nghi binh đã rành rành ra như vậy! Chúng ta cho tới giờ này cũng chưa thấy hồi âm từ Đồng Dương, hiển nhiên là Nhị lộ quân đã bị người Hồ vây khốn, nếu bỏ qua thời cơ tốt như bây giờ, thì có hối tiếc thì cũng đã muộn rồi.
-Hừ! Ngươi là cái đồ trẻ trâu. Mới đánh có một trận, thì đã có đủ bãn lĩnh giáo huấn bản tướng sao? Lên hết cho ta! Bắt hắn lại, nếu không xử tội như nhau! Tiêu Mạc Vĩ quát.
Quân lệnh như núi, cho nên đám thân vệ không thể không cầm đao tới gần Lý Cáp.
Lý Cáp trừng mắt hổ, trường phủ trong tay múa một vòng:- Có gan thì tiến lại đây thử xem! Dưới lưỡi rùi này đã có vài trăm vong linh nếm thử, chớ để ta phải dùng nó để nếm máu người nhà!
Mấy tên thân vệ kia bị dọa lui về, do dự nhìn Tiêu Mạc Vi.
Lý Cáp nhìn Trương Tề nói:- Trương tướng quân, đầu óc của lão già này, người có nguyện mang lính cùng tôi đi tới Đồng Dương tiếp viện?
Trương Tề trong lòng có chút do dự, nhìn tình huống hiện tại, lời Lý Cáp nói ra lúc này có chút hơi quá, đó chính là chống lại quân lệnh, vạn nhất Nhị lộ quân không bị quân chủ lực của người Hồ vây công, thì bọn họ đã bị dính trọng tội. Mà chủ lực Hồ quân có vây công Nhị lộ quân, bọn họ không cứu viện thì truy cứu cũng là tử tội! Mà Nhị công từ này là người có gia thế cho nên không lo gì, còn hắn thì lại khác, đến lúc đó ai gánh tội thay đây.
Đang nghĩ như thế, Tiêu Mạc Vi đã quát:- Bắt Trương Tề lại cho ta!
Thân vệ của Tiêu Mạc Vi ngày thường hống hách, hoành hành, đối với Lý Cáp thì sợ hãi, nhưng mà với Trương Tề thì không như thế, cho nên liền tiến tới bắt trói lại, Trương Tề một trận sưng sờ:-Đại tướng quân sao ngài lại trói ta?
Binh sĩ Giang Nam Thanh Lâm quân thấy tướng quân của mình bị trói, thì xôn xao, Tiêu Mạc Vi cao giọng nói:- Ai dám bảo vệ cho ngươi và Lý Cáp, đều là tội tạo phản!
Vừa nghe đến hai chữ "Tạo phản" binh lính lập tức yên lặng. Tội tạo phản chính là xét nhà diệt tộc đó!
Chươngg 121: Cứu viện Đồng Dương. (2)
Lý Cáp híp mắt nhìn về phía Tiêu Mặc Vi, chậm rãi nói:- Tiêu đại tướng quân, sao ngài cứ phải khăng khăng cố chấp như vậy?
- Thất thần cái gì? Bắt bon họ lại hết!Tiêu Mạc Vi quát
Đám thân vệ chỉ dám đi được hai bước, rồi không dám bước nữa.
Lý Cáp lạnh giọng nói:- Tiêu Mặc Vi! Ngươi thật là hồ đồ, bảo thủ, trung gian bất phân, làm hỏng thời cơ, nếu để cho đơn bị bạn bị diệt, quân ta đại bại, ngươi chết muôn lần cũng không rửa hết! Đến lúc đó ngươi cứ chờ thánh chỉ cho vào nhà lao phụng dưỡng tuổi già đi!Dứt lời, xoay người mang theo Dương Cận, Cổ Khang đi ra khỏi bảo, thân vệ của Tiêu Mạc Vi và binh lính đều không dám ngăn trở, đám thủ vệ binh lính lại càng kính sợ và sùng bái.
Tiêu Mạc Vi bị Lý Cáp cho một bài thì toàn thân ngây dại, khi bọn hắn đã lên ngựa ra tới bên ngoài, thì mới kịp phản ứng, vội kêu binh lính trên thành bắn tên.
Bọn lính nhìn nhau, làm bộ như không nghe gì. Để cho ba nghìn năm trăm nhân mã đó lặng lẽ đi xa.
Tiêu Mạc Vi la lên:- Nhanh chóng bắn tên, nếu không lấy tội tạo phản mà luận!
Bọn lính nghe được lời ấy, mới chậm rã giương cung,hướng bắn vào bãi đất trống, dù sao tên không trúng thì cũng không trách được. Làm cho Tiêu Mạc Vi tức giận đến tái xanh.
- Lẽ nào lại như vậy, lẽ nào lại như thế! Sao hắn dám chứ!Tiêu Mạc Vi càng nghĩ thì càng tức. Hắn thuở nhỏ tập võ, mười bốn tuổi đã ở trong quân, mười sáu tuổi trải qua trận đại chiến đầu tiên, từng bước một mà đi đến địa vị như ngày hôm nay, ở trong quân rất có uy danh. Vài chục năm chinh chiến trên lưng ngựa, đã dưỡng cho hắn tính khí tự phụ ngạo mạn, nay lại trước mặt binh lính, bị một tên thống tướng thiếu niên miệng còn hôi sữa giáo huấn, hắn làm sao có thể nuốt trôi cục tức này chứ.
Tức giận, trở về trong trướng của mình, lập tức viết một bản tấu chương, nói Lý Cáp với ba nghìn năm trăm người Hổ doanh chống lại quân lệnh, tư tiện rời doanh, không xem quân lệnh ra gì, lại còn đánh nhau với binh lính doanh khác, nhân phẩm tồi tệ. Hắn không dám thêm tôi tạo phản, tôi này chính là xét nhà diệt tộc, Lý gia là gia tộc gì? Chẳng lẽ chỉ vì một tấu chương của hắn mà lây động? Chỉ sợ tấu chương của hắn ngay lập tức bị hoàng thượng bác bỏ. Hắn chỉ nói Lý Cáp chống lại quân lệnh, theo luật tôi này chính là chém đầu, nhưng mà có Lý gia bảo vệ, hắn sẽ không có chuyện gì, chỉ có điều quân kiếp của hắn tới đây là hết.
Chờ đợi khoái mã gửi tấu chương đi, Tiêu Mạc Vi lại đứng ngồi khônh yên. Kỳ thật theo suy nghĩ trong lòng hắn, cùng với Lý Cáp không khác nhau, hiện tại chủ lực Hồ qQuân rất có thể đã ở Đông Dương mà vây công Nhị lộ quan, nhưng mà nếu bây giờ xuất quân, thì chẳng phải công nhận lời của tên tiểu tử đ? Vậy chẳng phải thể diện của hắn trước mặt mọi người đều bị đem cho chó gặm rồi? Nghĩ đi, nghĩ lại, quyết định không thể cúi đấu trước tên tiểu tử đó được!
Một lát sau, tỉnh táo trở lại, đầu óc Tiêu Mạc Vi bắt đầu thanh tỉnh, nghĩ thầm, nếu chủ lực của Hồ quân chính xác ở Đồng Dương tấn công Nhị lộ quân, hắn bên này không bị Hồ quân uy hiếp, nhưng lại chậm chạp không xuất binh, chẳng phải là cố ý hãm quân bạn trong chiến địa! Nếu Nhị lộ quân bị diêt, ba tỉnh phía bắc Đại Hạ rơi vào tay Hồ quân thì….
Tiêu Mạc Vi càng nghĩ càng kinh hãi, lúc nãy thật sự là máu nóng lên não mà! Như thế nào mà một tên tiểu tử lại có thể đặt mình vào hoàn cảnh như vậy? Nghĩ xong vỗ đùi, vội gọi thân vệ:-Mau! Đi lấy tấu chương của ta về! Nhanh!
Tên thân vệ kia chả hiểu mô tê gì cả, nhưng vẫn phải lĩnh mệnh mà đi. Tấu chương mới được đưa đi nửa canh giờ, vẫn có thể đuổi theo..
Tiêu Mạc Vi trong lòng hối hận không thôi, nếu tấu chương này được đưa lên, là tự khai với Hoàng thượng rằng mình đã không phái viện binh đi cứu Nhị lộ quân, là chủ trương của đám người Lý Cáp chứ không phải của hắn. Nếu quân Hồ thật sự vậy công Nhị lộ quân, Lý Cáo thì không việc gì chứ hắnthì sẽ mang tội.
Mà nếu không có tấu chương này, đến lúc đó hắn sẽ chém một tí. Thậm chí nói Lý Cáp là do hắn phái đi, đương nhiêu là trước tiên phải thuyết phục Lý Cáp, ít ra thì cũng không lâm vào tuyệt cảnh.
Bất qúa Tiêu Mạc Vi tính cũng không bằng trời tính, tên thân vệ được phái ra để đi lấy lại tấu chương vừa mới ra khỏi Mã Môn bảo không xa đi hơn mười kỵ binh của Hổ doanh ra tay, dù có bị phát hiện thì cũng có thể đổ oan cho người Hồ, mà tấu chương của Tiêu Mạc Vi thì đã đi càng lúc càng xa.
Lý Cáp mang theo Hổ doanh chạy đến tiếp viện cho Đồng Dương, tuy rằng bọn hắn có ba nghìn năm trăm người mà đấu với mười vạn thì giống như muối bỏ biển, nhưng mà hắn tin tưởng rằng có hắn thì chí ít cũng có chút nhiều tác dụng, Hắn cũng không ngu, có cơ hội lập công lớn như vậy tội gì mà không tranh thủ.
Tới khuya, phần lớn binh sĩ đã mệt mỏi cần nghỉ ngơi, Lý Cáp mới hạ lệnh nghỉ ngơi ở bên dòng suối nhỏ.
Tắm rửa bên dòng suối nhỏ, Lý Cáp thấy chiến bào và áo giáp không thể mặc tiếp được nữa mà đau lòng. Đây là của Nguyệt Nhi làm cho hắn, mà mấy cái dự phòng đều để ở Mã Môn bào không mang theo thật là đáng tiếc.
Nghĩ tới chúng nữ, Lý Cáp cảm thấy ngọt ngào, nằm bên bờ suối, nhìn lên trăng sáng, thật giống như có bàn tay nhỏ bé của Hương Hương đang mát xa cho mình, gió mát thổi qua, như là lời nỉ non của Thiên Thiên vang bên tai.
Bên dòng suối hoa cỏ thơm ngát, bay vào trong mũi hắn, như là hương thơm của chúng nữ, tươi mát mê người.
- Các bảo bối, không biết các nàng có khỏe không?Lý Cáp nhìn lên ánh trăng sáng chói, thấp giọng tự hỏi.
Đáp lại lời hắn, chỉ có tiếng kêu râm ran của côn trùng, cùng tiếng đàm tiếu của binh lính quanh đống lửa.
Dương Cận cùng Cổ Khang hai người lẳng lặng chờ đợi bên dòng suối cách đó không xa, kỳ quái nhìn Lý Cáp không khỏi thầm nghĩ chẳng lẽ Lý tướng quân tính nằm ngủ bên bờ suối?