Lý Cáp nhớ tới Đằng Lăng Vương lần trước tại yến tiệc tiên đế, sau khi kết thúc quả thật từng mời chính mình đi quý phủ hắn. Bất quá khi đó chính mình bỏ qua, sau lại bởi vì hoàng đế băng hà, việc này cũng sống chết mặc bay. Hiện tại có tân hoàng đế đăng cơ, hắn lại mời mình tám phần là muốn lôi kéo.
Nghĩ lại Đằng Lăng vương đã gặp lần trước, trong lòng Lý Cáp đã nhận định người không phải hạng tốt lành. Đường nhiên hắn cũng không cho mình là người tốt.
Bất quá hắn với muốn gặp Đằng Lăng vương này, thăm dò xem người vương gia thiếu chút nữa lên làm thái tử như thế nào. Nếu hắn thật sự đối với mình có ý lôi kéo, cũng có thể thuận tiện nhìn xem hắn sẽ dùng thủ đoạn gì.
Buổi tối, Lý Cáp mang hai người Vưu Mang cùng Dương Cận ngồi một chiếc xe ngựa to, tám gã kỵ binh Hổ quân hộ vệ, đi đến phủ Đằng Lăng vương phó ước.
Đằng Lăng vương phủ cũng ở tại phố Chu Tước, bất quá cùng với phủ thái sư lại là chủ nhân phía đông còn một người thì chủ nhân phía tây, cách xa nhau khá xa.
Tới ngoài vương phủ, sớm có người đứng đợi đón đám người Lý Cáp đi vào.
Đằng Lăng vương phủ chính là nơi ở lâm thời của Đằng Lăng vương tại kinh thành, cho nên nếu so với sự xa hoa và kích thước đều xa không bằng phủ thái sư. Nhưng dù sao cũng là vương phủ kiến trúc cùng trang trí đặc hữu hoàng gia quý khí, cũng là khó thấy được ở khu nhà cấp cao.
Đi theo người hầu vào nội viện, liền chìm vào khuôn viên đầy chủng loại hoa cỏ. Lại thấy Đằng Lăng vương Hàn Bình đứng ở phiến cửa sát đất, cười nói:
- Vũ Uy hầu rất hân hạnh được ngài quan lâm, thật là làm cho tệ phủ của kẻ hèn này thêm vẻ vang.
Lý Cáp cũng cười nói:
- Vương gia nói đùa, nếu là vương phủ cũng là tệ xá kia, chẳng nhẽ kinh thành chẳng phải đều là nhà lậu.
- Ha ha, Vũ Uy hầu xin mời.
- Ha ha, Đằng Lăng Vương mới đi trước.
Hai ngươi giả dối nói lời khách sáo.
- Vị này chính là “ Vô Ảnh Trảo” Tư Không Phiền, là thầy dạy võ của tiểu Vương.
Vừa tiến vào phòng, Đằng Lăng Vương giới thiệu với Lý Cáp một vị cẩm y lão giả phía sau hắn.
Lão giả kia một đầu tím ngắt, làn da đen thui như mực, lông mi to dày lại là màu xanh biếc, mà râu màu vàng, đôi mắt màu xanh đậm giống u quang thông thường lộ ra một cỗ âm trầm quỷ dị.
Tư Không Phiền hơi hướng Lý Cáp gật đầu, thái độ ngạo mạn hình như hắn mới là Vương gia.
Lý Cáp trong lòng thầm mắng, trên mặt cũng mỉm cười nói:
- Tư Không sư phó không cần đa lễ.
Trong nhà cũng không có ghế, trên mặt đất đều là nệm, còn có mấy người lông lá xồm xoàm nửa ngồi nửa nằm. Lý Cáp cùng Đằng Lăng vương ngồi xuống.
Tư Không Phiền cùng Dương Cận, Vưu Mang phân biệt ngồi ở phía sau Đằng Lăng Vương cùng với Lý Cáp, mấy thị nữ xinh đẹp với trang phục váy lụa trong suốt lập tức dọn lên hai bàn nhỏ trước mặt bọn họ.
Nhìn thấy thân hình thị nữ ẩn hiện dưới lụa mỏng, đậu đỏ trước ngực cùng bụng thon lờ mờ đều có thể thấy được, Vưu Mang cùng Dương Cận đều không nhịn được ánh mắt lưu luyến.
Lý Cáp nhìn thấy đồ trang trí trong phòng hoa lệ, mấy thị nữ mỹ mạo thanh tú mang trang sức trang nhã, không chỉ chân trắng trẻo hơn nữa cơ thể còn ẩn hiện dưới trang phục, dáng người uyển chuyển ôn nhu, thần thái thẹn thùng dễ thương. Đặc biệt thị nữ biểu tình xấu hổ hết sức liêu nhân. Ngoài phòng tiểu viện trăm hoa đua nở, ở dưới ánh trăng tranh nhau khoe sắc, từng đợt hương hoa xông vào mũi làm khoan khoái cơ thể. Quả nhiên là hoa dưới ánh trăng, mỹ nhân rượu ngon, cái gì cần đều có.
Người Hoàng gia, quả nhiên là biết hưởng thụ. Lý Cáp thầm nghĩ trong lòng, sau khi trở về cũng muốn làm một cái tiểu viên nhỏ trồng đầy kỳ hoa dị thảo, phòng nhỏ trang hoàng thoải mái ấm áp, có thể cùng chúng nữ ở trên giường nói chuyện nhân sinh, nâng cốc hoan ca, thậm chí còn có thể thả nòng nọc. Trước hoa tươi, sau nhân sinh, thật là nhiều tình thú.
Đằng Lăng vương vỗ vỗ tay, bên cạnh cửa nhỏ lập tức vài thị nữ trang phục lụa mỏng trên tay đều bưng mỹ tửu và thức ăn, cung kính quỳ gối trước bàn xắp xếp thức ăn.
Đồ ăn cũng không nhiều, nhưng đều là thức ăn tinh xảo mỹ vị, hiển nhiên được làm từ những đầu bếp cao tay.
- Vũ Uy hầu, đây là canh thiên bảo ngư, chính là món nổi tiếng của kinh thành, ngươi nếm thử xem.
Đằng Lăng vương cười nói mời Lý Cáp.
Hương vị đều đủ trên thức ăn, mặc dù ăn quen do Tử Nghiên nấu nhưng Lý Cáp cũng thử gắp một ngụm nhỏ, không khỏi thở dài:
- Không hổ là vương phủ đại trù, có thể làm ra thức ăn mỹ vị như thế, không tệ không tệ.
Không thể không thừa nhận, canh thiên bảo ngư làm thật là ngon, so với mỹ vị của Tử Nghiên làm cũng không kém nhiều. Đương nhiên, Tử Nghiên hiểu rõ Lý Cáp thích khẩu vị gì, cho nên khiến hắn bình luận bên cao thấp, vẫn là trong nhà tốt hơn.
- Haha, tiểu Vương cũng là hy vọng có được vị trù sư này, đáng tiếc đêm nay lại do sư phụ tiểu Vương mời trong cung ra, là đệ nhất ngự trừ Tư Đồ đại sư.
Đằng Lăng vương lại cười nói.
- Tư Đồ đại sư?
Lý Cáp sửng sốt, đây không phải là gia gia Tư Nghiên sao? Không nghĩ tới Đằng Lăng vương vì chiêu đãi mình liền mời ngự trù trong cung.
Lý Cáp không xác định được Đằng Lăng vương có phải hay không biết mình cùng Tử Nghiên có quan hệ cho nên cố tình tìm gia gia Tử Nghiên, muốn ám chỉ điều gì. Liền không nhiều lời vì điều này. Bất quá Đằng Lăng vương cũng không còn nhắc lại câu chuyện mà không ngừng giới thiệu thức ăn được bưng lên.
Vưu Mang cùng Dương Cận vẫn là lần đầu ăn thức ăn như vậy. Cơ hồ mỗi lần thức ăn được đem lên, thức ăn trước mặt bọn họ đều không còn.
Trong lúc này Đằng Lăng vương ân cần mời rượu, Lý Cáp cũng không khách khí có bao nhiêu uống bấy nhiêu. So với uống rượu hắn thật ra vô địch, người làm hắn say còn chưa có sinh ra. Cũng không sợ trong rượu hạ cái gì, có thể hạ độc được hắn còn chưa có tạo ra.
Tóm lại, giữa hai người không có mấy chủ đề, chủ yếu xoay quanh về vấn đề nữ nhân.
Lại nói tiếp, Đằng Lăng vương Hàn Bình được coi như là siêu cấp hoa hoa công tử, quan hệ cùng nữ nhân vô số. Nếu muốn so số lượng thì Lý Cáp tuyệt không đọ qua, nhưng nếu so với tuyệt sắc nữ tử Hàn Bình cũng chỉ ở sau lưng Lý Cáp.
Đằng Lăng vương vài lần giống như trong lúc vô tình lấy cớ hỏi sự tình Tiểu Bích đều bị Lý Cáp đáp cho qua, xem ra người này còn không biết Tiểu Bích là vị hôn thê của hắn, còn tưởng rằng thật sự là thị nữ, vẫn muốn có ý đồ. Ở thời đại này chuyện tình tặng thị nữ là bình thường.
Đằng Lăng vương thấy Lý Cáp không chịu nói về Tiểu Bích, lời nói lại xoay chuyển qua Vân Lâm tỷ tỷ của hắn, càng làm cho hắn cảm thấy tức giận. Điểu nhân này rốt cuộc muốn mượn sức hắn hay là muốn gây thù?
Cơm no rượu say, Đằng Lăng vương lại vỗ tay mấy cái, mười tám vũ công phong cách Tây Vực hở rốn cùng che mặt nhẹ nhàng từ hai bên cửa nhỏ đi vào.
Hai thiếu nữ Tây Vực ôm nhạc cụ ngồi ở góc, vừa kéo lên bản nhạc mạnh mẽ, mười tám vũ cơ uốn éo mông và thân hình. Trong lúc nhất thời ba đào mãnh liệt, mông dập dờn, hơn nữa trên người còn mang trang sức leng keng không ngừng. Vũ điệu, trang sức cùng âm nhạc, giống như dâm mị mời gọi chúng nhân.
Những vũ cơ Tây Vực này dáng người phi thường đẹp. Tóc đen bóng, bộ ngực đầy đặn tràn đầy co dãn, phần eo mềm mại. Thân hình như một, mông vểnh cao, đường cong tuyệt đẹp.
Ngoại trừ Lý Cáp ra, nam nhân trong phòng đều như si mê, hai mắt tỏa sáng. Đối với vũ điệu đặc biệt cùng với vũ cơ xinh đẹp biểu diễn, đối với nam nhân thế giới này, không thể nghi ngờ là phi thường mới mẻ cùng tràn ngập lực hấp dẫn.
Bất quá trong mắt Lý Cáp vũ cơ mặc dù dáng người đẹp nhưng khiêu vũ có chút buồn cười. Chỉ là một bộ điên cuồng lắc ngực cùng xoay mông, cùng với thế giới kia của hắn còn kém xa. Như thể đám vịt con khiêu vũ, nhịn không được bật cười lên.
Diễm Nhi khiêu vũ, so với các nàng còn tốt hơn. Có lẽ là thẩm mỹ quan khác nhau, giống như Sở Linh Lung đàn cổ khúc hắn thưởng thức đều không giống nhau.
Đằng Lăng vương thấy thế còn tưởng rằng Lý Cáp phi thường hài lòng, cảm thấy cười thầm. Những cô gái này đều là vũ cơ nổi bật ở Tây Vực, đều được huấn luyện nghiêm khắc, hắn cũng không tin phong lưu Hỗ Dương Nhị công tử không bị mê hoặc.
Đằng Lăng vương thầm liếc ánh mắt, vũ cơ lập tức hiểu ý từng người một chậm rãi cởi sa mặt. Mọi người đều tỏ sáng, thân hình cùng khuôn mặt thật tương xứng, thanh tú như tố cúc, đẹp đẽ như mân côi, còn có thanh thuần như bách hợp, dễ thương như mẫu đơn. Biểu diễn ở sát cửa sổ, cùng muôn hoa hòa lẫn càng làm cho các nàng thoạt nhìn xinh đẹp động lòng người.
- Vũ Uy hầu, những người này là do Tiểu vương sai người ở Tây Vực tuyển chọn đưa đến, trong hoàng cung đều tìm không thấy nhiều như vậy, xinh đẹp như vậy. Nữ tử Tây Vực còn hơn Trung Nguyên nữ tử, dáng người đầy đặn gợi cảm, eo thon gọn. Ngươi xem ngực của các nàng, cao ngất như núi Xuất Vân, mông lại tròn vểnh cao, không có chỗ nào là nam nhân không mơ ước.
Vẻ mặt cùng nụ cười Đằng Lăng Vương dâm đãng nói:
- Thế nào? Vũ Uy hầu, ngươi nhìn trúng ai có thể gọi các nàng đến bồi rượu.
Trên mặt Lý Cáp mỉm cười nhưng trong lòng lại không cho là đúng. Trong miệng Đằng Lăng Vương những cô gái này thật giống như nữ nhân Tây Vực thông thường, chỉ là hạng nhất mà thôi. Hiển nhiên hắn cũng chưa thấy qua cái gì là chân chính cực phẩm nữ nhân, dáng vóc cùng tướng mạo vũ cơ so với mỹ nữ Trung Nguyên tất nhiên là hơn một chút, nhưng nếu so sánh cùng Thanh Thanh, Tử Nghiên, Liên Khanh thì cách xa một trời một vực.
Mỹ nữ không thể chỉ dựa vào dáng người cùng tướng mạo, khí chất cùng tâm tính càng trọng yếu hơn.
Đối với cuộc sống cả ngày với mỹ nữ tuyệt sắc như Lý Cáp, trừ phi là sướng không gì sánh kịp, nếu không dựa vào dáng người tướng mạo rất khó làm cho hắn mê muội.
Bất quá lúc này tiện nghi đưa đến, chính là có tiện lợi thì phải chiếm, hắn vẫn là mỉm cười tuyển năm vũ cơ lại đây ngồi vây quanh chính mình.
Đằng Lăng vương cũng tuyển năm người, Tư Không Phiền, Vưu Mang cùng Dương Cận cùng mấy người tuyển mấy vũ cơ. Trong lúc nhất thời, bên trong gian phòng nũng nịu thanh âm của các nàng không ngừng, nam nhân ở bên cạnh vũ cơ tay chân đều cử động.
Thoat nhìn thật giống như là phòng cao cấp hoa lâu.
Ngực vũ cơ bởi vì vừa mới khiêu vũ mạnh mẽ, hiện tại thân hình mồ hôi, tản ra từng trận mùi thơm cơ thể mê người.
- Vũ Uy hầu, những cô gái này đều có mùi tự nhiên.
Đằng Lăng vương lại cười nói.
- Oh.
Lý Cáp ra vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Vậy nữ tử Tây Vực đều có thể chất khác thường như vậy sao?
Đằng Lăng vương nói:
- Các nàng từ nhỏ được tuyển làm vũ cơ, dùng những dược vật đặc biệt ngâm thân thể từ nhỏ. Khiến cho da thịt mềm nhẵn tinh tế, thân thể có thể tỏa ra mùi thơm cơ thể. Cho nên, các nàng hoàn toàn chính là vì lấy lòng nam nhân mà sinh ra.
Lời của hắn thật ra cũng chưa nói đầy đủ, vũ cơ Tây Vực từ nhỏ bị hương liệu đặc biệt ngâm thân thể. Mặc dù làm cho người ta hâm mộ thân thể cùng mùi hương, nhưng cũng bời vì dược vật sử dụng dài lâu, thân thể phát dục lên kìm nén thập phần thống khổ. Đợi cho đến lúc quan hệ, bị khiêu gợi lên liền càng cuồng nhiệt, không thể vãn hồi.
Bởi vậy, vũ cơ Tây Vực cũng đươc xưng là “ Thực cốt yêu nữ”, người bình thường nếu không khống chế, dễ dàng bị ép khô toàn thân, giảm thọ đoản mệnh. Mà vũ cơ Tây Vực cũng luôn mệnh ngắn, sống không quá ba mươi tuổi.
Đối với nam nhân bình thường mà nói, vũ cơ Tây Vực không thể nghi ngờ là giấc mơ nữ nhân thượng hạng. Mùi thơm cùng cơ thể như vậy càng làm cho người ta như si như say, mê muội không thể nào tự kiềm chế.
Nhưng bên người Lý Cáp lại có mỹ nữ cực phẩm như nguyệt nữ Thiên Thiên, đồng dạng có thể phát ra mùi thơm cơ thể ngàn năm hồ yêu Hương Hương, còn có rất nhiều tuyệt sắc giai nhân. Đối với những việc làm này của Đằng Lăng vương cố ý an bài không làm hắn hứng thú cho lắm.
- Thế nào? Vũ Uy hầu nếu nguyện ý, có thể mang vũ cơ bên cạnh vào phòng trong hưởng thụ.
Đằng Lăng vương cười gian nói.
Vũ cơ bên cạnh Lý Cáp nghe vậy lại càng thẹn thùng đem ngực áp sát vào trong người hắn, bất quá câu trả lời của hắn vượt qua mọi ý liệu:
- Tạ ý tốt của Vương gia, bất quá tối nay đã khuya, tại hạ nên cáo từ, ngày khác lại gặp.
Dứt lời nhẹ nhàng buông vũ cơ trong lòng ra đứng lên.
Đang chìm đắm trong thân thể tuyệt vời của vũ cơ Vưu Mang cùng Dương Cận thấy Lý Cáp đứng dậy, lặng đi một chút cũng vội vàng theo sát mà đứng lên, bất quá hạ thể lại đứng thẳng như thương.
Đằng Lăng vương rất là khó hiểu:
- Vũ Uy hầu, có phải bởi vì Tiểu Vương chiêu đã không tốt?
- Vương gia khoản đãi phi thường chu đáo, tại hạ là được sủng ái mà lo sợ.
- Hay là cảm thấy vũ cơ không hợp tâm ý?
- Những vũ cơ này đều là thượng hạng, vạn người có một.
Đằng Lăng vương cau mày nói:
- Vậy tại sao lại vội vã rời đi?
Lý Cáp cười nói:
- Ha ha, thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn. Vương gia nếu có nhã hứng ngày khác lại có thể tái tụ. Lần sau liền do tại hạ mời Vương gia, xin hãy nhất định nhận cho.
Đằng Lăng vương bất đắc dĩ, chỉ đành cười nói:
- Hảo, vậy bổn vương chờ Vũ Uy hầu mời.
Lý Cáp mỉm cười ôm quyền, hướng Đằng Lăng vương cáo từ:
- Vương gia dừng bước.
Hồi phủ trên xe ngựa.
- Các ngươi còn đang suy nghĩ về vũ cơ Tây Vực?
Lý Cáp thản nhiên nói. Vừa mới phải rời khỏi thì hai người vẻ mặt còn lưu luyến không rời nhìn vũ cơ bồi bọn hắn uống rượu.
Dương Cận cùng Vưu Mang liếc nhau, vội vàng lắc đầu.
Lý Cáp cười nói:
- Nghĩ một đằng nói một nẻo a, nam nhân muốn nữ nhân là rất bình thường.
Bỗng nhiên một chút, lại nói:
- Các ngươi nếu thích vũ cơ Tây Vực, ngày khác ta tặng mỗi người hai mươi người, cam đoan so với Đằng Lăng vương không thua kém.
Cũng không phải Lý Cáp ngại vũ cơ Tây Vực của Đằng Lăng vương không đủ xinh đẹp, lại càng không phải biến thành chính nhân quân tử. Mà là bởi vì lấy ham muốn nhất thời, cùng phát sinh quan hệ nữ nhân, mặc kệ hắn có thích hay không, người khác có nguyện ý hay không đều không thể giữ bên người. Đội nón xanh vì loại chuyện này, hẳn không nên phát sinh. Cho nên ăn nằm với nữ nhân bị người khác thượng, cho dù có cảm tình, hắn cũng là không muốn.
Cho dù Đằng Lăng vương chịu đem vũ cơ tặng cho hắn, giữ ở bên người những người này còn phải cẩn thận đề phòng, rất không có ý nghĩa thà là không nhận còn. Hơn nữa Đằng Lăng vương người này cũng không phải lương thiện, trước mắt nữ nhân này có vấn đề cũng không biết. Chính hắn bách độc bất xâm tự nhiên không sợ, nhưng Vưu Mang cùng Dương Cận chính là nam nhân bình thường, vạn nhất gặp vấn đề, cực kỳ phiền toái.
Đêm khuya, trong mật thất cung Đại Minh.
- Có phải ngươi cùng vũ cơ phóng đãng hay không? Như thể nào lại uể oải?
Ô thái hậu khinh bỉu môi thầm oán giận nói, thần thái diễn cảm, tựa như thiếu phụ thanh xuân.
Người nam tử bị oán giận kia, đương nhiên đó là Đằng Lăng vương Hàn Bình vừa cùng với Lý Cáp ăn qua cơm chiều.
Hàn Bình vẻ mặt mệt mỏi:
- Có việc gì? Ngươi cũng không nghĩ ta vừa mới ngủ đã bị ngươi phái đại nội cao thủ đánh thức. Ta nói mẫu hậu nha, ngươi nếu nửa đem phát xuân, liền trong cung tìm người giải quyết đi, cũng không phải không có. Ta dù gì cũng là do ngươi nuôi lớn, chuyện này mà bị tiết lộ thì ôi thôi...
Ô thái hậu khẽ nhéo hạ thế của hắn, sẳng giọng:
- Bổn cung liền muốn tìm người, làm sao vậy? Không thể sao?
- Đâu có đâu có, ta ngàn lần đồng ý, có thể được mẫu hậu sủng ái, là người có phúc…
Vẻ mặt Hàn Bình đau khổ nói.
- Tốt lắm, không đùa ngươi nữa. Bổn cung gọi ngươi, tự nhiên là có sự tình muốn nói.
- Chuyện gì?
Ô thái hậu nhẹ nhàng khẽ vuốt hai má Đằng Lăng vương nói:
- Ngươi mời Lý gia Nhị tiểu tử đến phủ rồi?
- Mẫu hậu quả nhiên tin tức linh thông, nhanh như vậy đã biết.
Đằng Lăng vương cười nói.
- Thế nào? Kế hoạch sắc dụ của ngươi có thể thành công không?
Đằng Lăng vương bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Không biết lời đồn đãi có sai không, Lý Cáp cũng không có phong lưu háo sắc như vậy, hay là hắn chướng mắt vũ cơ Tây Vực của ta, đêm nay hắn nói đi là đi.
Ô thái hậu khẽ cười nói:
- Vũ cơ của ngươi liền muốn đem tiểu tử này mê hoặc căn bản là không thể, bên cạnh hắn chính là mỹ nữ nhiều như mây, ai ai cũng là đại mỹ nữ tuyệt thế, hơn xa vũ cơ của ngươi. Bất quá tiểu tử này cũng không phải là chính nhân quân tử, đưa đến miệng lại ăn kiêng. Có thể vũ cơ của ngươi kém đến nỗi hắn không thèm.
- Những bảo bối của ta toàn vưu vật nhân gian, làm sao có thể kém. Bất quá nói nữ nhân bên cạnh Lý Cáp thật sự là xinh đẹp. Lần trước ta gặp qua một thị nữ, gọi là Tiểu Bich thật là đẹp…
Đằng Lăng vương nhớ lại nói, nhắm mắt lại vẻ mặt say mê.
Ô thái hậu nhéo bả vai hắn, nói:
- Bổn cung khuyên ngươi hiện tại tốt nhất đừng đánh chủ ý nữ nhân của hắn. Theo bổn cung điều tra được tư liệu có được, hắn đối với nữ nhân của mình phi thường bảo hộ. Có thể nói nữ nhân của hắn chính là nghịch lân, bất luận kẻ nào nổi lên tâm tư hắn đều lấy những cách cực kỳ đáng sợ trả thù. Tiểu tử này tâm ngoan thủ lạt, tuyệt đối hơn xa chúng ta.
Đằng Lăng vương sửng sốt:
- Vậy hắn chẳng phải với ta đã ghi hận sao? Ta nhiều lần đều muốn hắn đem Tiểu Bích tặng cho ta, mặc kệ hắn đưa ra điều kiện gì đều được.
- Cho nên bổn cung khuyên ngươi nên bỏ cái tâm tư đó đi, nếu không phải thân phận vương gia của ngươi, bổn cung dám khẳng định ngươi sớm bị hắn chỉnh cho chết.
Ô thái hậu trầm ngâm một hồi lại nói:
- Bất quá bổn cung nhớ rõ, hắn chỉ có ba thị nữ, mặc dù được coi là tuyệt sắc, đủ để người khác thần hồn điên đảo nhưng không có một người tên là Tiểu Bích.
- Hoặc là gần đây hắn mới thu, hay là Tiểu Bích cũng không phải tên thật.
Đằng Lăng vương nói:
- Ta đây không đánh chủ ý của hắn, ta đánh chủ ý tỷ tỷ của hắn được chứ. Nghe nói Lý Tư Hồng dưỡng nữ Vân Lâm bộ dạng đẹp như thiên tiên, ta nếu đem nàng về tay, đối với kế hoạch chúng ta cực kỳ hữu ích.
- Hừ, thật không hiểu ngươi làm Đằng Lăng vương như thế nào! Nếu không phải cữu cữu ngươi bản lĩnh, chỉ sợ Vương tước của ngươi đã bị huynh đệ đoạt đi rồi.
Ô thái hậu hừ lạnh nói.
Đằng Lăng vương khó hiểu nói:
- Mẫu hậu sao nói lời ấy?
- Ngươi nếu biết Vân Lâm là dưỡng nữ Lý Tư Hồng, đẹp như thiên tiên. Làm sao lại không suy nghĩ cùng với Lý Cáp sớm chiều sẽ có tâm tư?
- Này… Bọn hắn chính là tỷ đệ.
- Nhưng không có huyết thống quan hệ. Ngươi chớ quên, bổn cung nói cho ngươi tiểu tử này có tính chiếm hữu mãnh liệt.
- Nhưng Lý gia sẽ đồng ý sao? Lý gia chính là đệ nhật phú hào Đại Hạ, loại chuyện này…
Ô thái hậu thở dài:
- Bình nhi, ngươi vẫn là nên đi tra qua sự tình Lý Cáp. Ngàn vạn lần đừng xem hắn như chính nhân quân tỷ sẽ thiệt thòi lớn. Người này so với ca ca, phụ thân cùng gia gia hắn còn hiểm ác hơn nhiều. Bổn cung dám khẳng định, Lý gia nếu để hắn cầm quyền, chín thành sẽ tạo phản. Cũng may lúc này không đến phiên hắn chưởng quản.
Dừng lại một chút lại nói:
- Chờ làm ngã Lý gia, nữ nhân của hắn, không phải mặc ngươi ngắt lấy sao, cần gì phải gấp gáp nhất thời.
Đằng Lăng vương nở nụ cười:
- Nghe ngươi nói như vậy, bản thân ta càng thích hắn.
- Hừ. ngươi xem bộ dạng ngươi này, tương lai trở thành hoàng đế, như thế nào khống chế được quyền thần?
- Làm như thế nào cũng hơn tên nhi tử cố chấp kia.
Đằng Lăng vương bĩu môi nói.
Ô thái hậu nghe được lời ấy hừ một tiếng, không nói gì.
- Lý gia này, ngươi tính toán đôi phó như thế nào? Theo tình hiện tại, bọn hắn càng lúc càng mạnh.
Trầm mặc một hồi, Đằng Lăng vương hỏi.
- Đối phó với Lý gia không phải chuyện một sớm một chiều, cứng rắn tới là không phải kế hay.
Ô thái hậu lại gối lên lồng ngực Đằng Lăng vương, chậm rãi nói:
- Nhất định từ trên ăn xuống, hai là từ dưới tan rã, đều phải từ từ
- Thế là thế éo nào?
- Từ dưới tan rã, đó là bồi dưỡng nhóm người, theo bọn hắn ở ngoài chậm rãi gây tan rã, đây không cần nhiều giải thích. Chính là Lý gia căn cơ sâu đậm, chuyện như vậy nếu muốn giấu diếm được bọn hắn, chỉ có thể từ từ, liệu mà đi.
- Định chơi kiểu mưa dầm thấm lâu à?
- Chính là đối phó với mấy nhân vật chủ yếu Lý gia, đơn giản là bốn nam nhân, Lý Tiêu, Lý Tư Hồng, Lý Minh, Lý Cáp. Trong đó, lại lấy Lý Tiêu cùng Lý Cáp là mấu chốt nhất.
- Ngươi có biện pháp nào đối phó hai người kia sao? Ám sát? Lý Tiêu lão gia hỏa này bên người cao thủ nhiều như mây, so với cao thủ đại nội còn nhiều hơn, muốn giết hắn chỉ sợ so với giết hoàng đế còn khó hơn. Mà Lý Cáp luôn luôn chính là “giết không chết” sao?
- Là nam nhân, đều có nhược điểm, đó là nguồn gốc.
Ô thái hậu thần bí nói.
- Đừng thừa nước đục thả câu.
- Tiền tài, quyền lợi, mỹ nữ, nam nhân, vòng tới vòng lui, cũng vô pháp đào thoát ba loại này. Bất quá trước mắt chúng ta đã không thể so với hắn nên chỉ có thể nhường bọn họ tranh đoạt.
- Đi đâu tranh đoạt? Tìm chúng ta tranh đoạt sao?
Đằng Lăng vương buồn bực nói.
Ô thái hậu bất mãn nhìn hắn một cái, nói:
- Nói trắng ra là châm ngòi ly gián. Ngươi cũng không nghĩ các thành viên hoàng gia đấu tranh thành cái dạng gì. Nếu không phải giữa các hoàng tử thế lực không thăng bằng, trong triều lại có quyền thần, chỉ sợ nội chiến đã sớm đánh túi bụi. Nói chung là bất kể hoàng gia hay nhà quyền quý, tranh đoạt quyền lợi là điều không tránh khỏi. Chúng ta làm là châm củi thêm lửa mà thôi.
Đằng Lăng vương gật đầu nói:
- Không sai, làm cho bọn họ tự giết lẫn nhau.
- Còn có mỹ nữ, nữ sắc cũng là nhất đại vũ khí. Từ xưa đến nay anh hùng không qua khỏi ải mỹ nhân, đó luôn là chân lý không thay đổi.
- Đúng vậy, ngươi chính là Đại Hạ quốc nhất đại thần khí.
Đằng Lăng vương cười tà đem Ô thái hậu đè dưới thân thể, giở thủ đoạn liền biến nàng thở gấp rên nhẹ vài tiếng liên tục.
- Chớ lộn xộn, người còn muốn nghe hay không?
Ô thái hậu sẳng giọng.
- Ngươi nói đi, ta nghe đây.
- Ân… Ngươi như thế này, ta nói như thế nào? Vừa nãy bộ dạng ủ rũ hiện tại lại sinh long hoạt hổ.
- Được rồi, ta không động. Ngươi nói đi, làm sao có thể dùng sắc đẹp đối phó người của Lý gia? Lý Tiêu lão nhân kia phỏng chừng là sớm hữu tâm vô lực, mà Lý Cáp bên người vốn đều là tuyệt sắc mỹ nữ, chẳng phải là so với tuyệt sắc còn cực phẩm hơn, làm sao hấp dẫn hắn? Có nữ nhân như vậy chẳng thà cho ta hưởng dụng.
Đằng Lăng vương nói.
Ô thái hậu nói:
- Lấy quyền thế của bọn hắn, muốn nữ nhân dạng gì mà chẳng có? Nếu chỉ là dung mạo tuyệt sắc không đủ để cảm động bọn họ. Đặc biệt người hơn tám mươi tuổi như Lý Tiêu. Nam nhân như vậy tất phải dùng chữ tình với bọn họ.
- Tình? Làm sao càng nói càng phức tạp quá? Bất quá ta nhìn Lý Cáp, chỉ cần nữ tử đủ xinh đẹp là có thể thịt được hắn.
- Hừ, tiểu tử ngươi còn không phải như vậy.
Ô thái hậu khinh thường nói.
Đằng Lăng vương cười nói:
- Ta không giống hắn, ta đối với nữ nhân khác chỉ có dục, chỉ có một mẫu hậu này thôi… Hắc hắc, mới có tình.
- Ngươi tạm thời căn bản không cần dỗ ngọt ta, chờ bổn cung hoa tàn thì ngươi còn không đem bổn cung đuổi đi. Hừ, thế giới này nam nhân đều không đáng tin cậy, chỉ có dựa vào chính mình.
- Được rồi mẫu hậu, dù sao vị trí của người đối với ta cũng không ai giành được. Ngươi nói xem, dùng như thế nào chữ “tình” để đối phó Lý Tiêu lão nhân kia.
Ô thái hậu thần bí nói:
- Bổn cung đang chuẩn bị, sau này ngươi sẽ biết bây giờ nói cũng vô dụng.
- Nếu như vậy, chúng ta nắm chắc thời gian, xxx một tí.
Đằng Lăng vương dâm đãng bóp hai vú vẫn cương mãnh của thái hậu già.
- Đừng… chờ một chút.
- Còn sao nữa? Vừa nãy ngươi nói không thoải mái sao?
- Thoải mái cái đầu ngươi! Tối nay gọi ngươi tới là còn chính sự chưa có nói.
- A? Mới vừa nói nhiều như vậy, lại còn không phải chính sự…
Đằng Lăng vương gần muốn ngất.
- Đúng là sự tình Tây Nam.
Ô thái hậu nghiêm mặt nói:
- Lần này thích khách ám sát tiên đế, đã xác định là người tà giáo Tây Nam, hành động của bọn hắn là vì phối hợp Vẫn tộc nhân ở Tây Nam tạo phản. Hoàng thượng đã hạ thánh chỉ đến Nam Minh phủ chư châu tiêu diệt Thiên Gia tà giáo, cũng điều động đại doanh Thương Châu đi trước phối hợp. Bất quá lần này thực lực thích khách đến, chỉ sợ chuyện tình ở Tây Nam không nhỏ. Quả nhiên, đêm nay bổn cung thu được bồ câu tin tức của chủ tướng Hồng Giang đại doanh truyền đến, tin tức từ các châu huyện Tây Nam không thông, có thể bị loạn quân công chiếm.
- Nhanh như vậy?
Đằng Lăng vương cả kinh nói.
- Vẫn tộc nhân lần này đến có sự chuẩn bị.
- Vậy… Chúng ta nhanh chóng kêu tiểu tử Lý Cáp đi bình định, hắn không phải điều binh rất thành thạo sao? Nghĩ đến tiêu diệt phản tặc Tây Nam, hẳn là không thành vấn đề. Vừa lúc cũng có thể suy yếu thể lực của hắn.
- Đồ ngu!
Ô thái hậu hổn hển mắng:
- Bổn cung nhìn ngươi thật sự là tủy não đều bị nữ nhân hút sạch, tại sao lại ngu như vậy?
- …
Đằng Lăng Vương mở to hai mắt, vẻ mặt vô tội.
- Lần này nếu chiến sự lớn, không dễ dàng trao binh quyền, nếu không Lý gia ở trong quân phát triển thêm nữa, sau này binh quyền đều bị bọn hắn khống chế. Phản tặc Tây Nam tuy không nhỏ, tuy nhiên đem mấy chục vạn đại quân cũng có thể san bằng bọn hắn.
- Lần này nếu thành lập bình định đại quân, nhất định không thể đế Lý Cáp gia nhập. Lấy cớ kết hôn, đem phái hắn quay về Hỗ Dương đi. Chủ soái sẽ là Tiêu Hàn, lão gia hỏa Lý Tiêu sẽ không có ý kiến gì.
Ô thái hậu trầm ngâm nói:
- Ngày mai ngươi đưa tín cho Mao Nguyên Phong, để cho hắn thừa dịp này trưng binh, tích trữ lương thực. Việc này triểu đình phải hết sức giúp đỡ hắn. Tiếp tục để cho Mao Nguyên Nguyệt nghĩ kế sách đem người đi Đông Bắc, sắp xếp những người này vào, tận dụng triệt để khả năng khống chế quân đội. Chờ sau khi tiêu diệt phản tặc, chúng ta cũng có thực lực trong quân.
Mao Nguyên Phong cùng Mao Nguyên Nguyệt theo thứ tự là đại cữu và nhị cữu Đằng Lăng vương, đều ở Đông Bắc làm quan, cũng coi là lãnh chúa một phương.
Tuy mấy lời của Ô thái hậu chỉ là lý luận suông nhưng cũng hù cho Đằng Lăng vương Hàn Bình đến sửng sốt, chuyện gì đều làm theo nàng. Bất quá không bao lâu, sự tình biến hóa đã khiến cho bọn hắn minh bạch cái gì gọi là sự thật tàn khốc…