Xảy ra chuyện như vậy, hoàng đế dĩ nhiên sẽ không đi tế đàn Tây Giao tế thiên nữa rồi. Kinh thành bắt đầu giới nghiêm, tất cả cửa thành đóng chặt, Vũ lâm quân bắt đầu lục soát, đường phố phồn hoa không còn bóng người đi đường, có chăng chỉ là binh sĩ giáp sắt tuần tra.
Trên nóc nhà, có thể thấy đại nội cao thủ nhảy tới nhảy lui tuần tra, có khu dân cư cá biệt chưa đầy nửa canh giờ đã bị lục soát tới năm lần
Lý Cáp trở lại chỗ vừa xảy ra chuyện, nơi đó hiện tại đã chật cứng Vũ lâm quân, loan giá hoàng đế đã rời đi, đại thần tướng lĩnh cũng không thấy ai nữa, khi hắn đang xuất thần thì một kỵ sĩ hoàng gia tới mời hắn lên một chiếc xe ngựa được bảo hộ sâm nghiêm.
Ở trên xe, Lý Cáp biết được vì an toàn cũng như để lùng bắt thích khách, hoàng đế đồng ý hoãn đi tế thiên, bất quá tiệc rượu khánh công đã chuẩn bị vẫn tiến hành như thường.
Tiệc rượu được cử hành ở Thông Minh điện trong hoàng thành, Lý Cáp được hai thái giám mang đi tắm rửa đơn giản rồi thay đổi quần áo và lễ giáp mới.
Khi Lý Cáp vào điện hoàng đế vẫn chưa tới, văn võ bá quan đã vào vị trí, đang bàn luận về chuyện ám sát vừa xảy ra. Trên bàn bày đủ cao lương mỹ vị, các loại rượu, rất nhiều cung nữ thanh tú xinh đẹp mặc đồ lụa mỏng đứng sau các vị đại thần, tướng quân rót rượu đưa thức ăn cho họ, các tướng lĩnh bắc phạt cũng hạ nón phao câu gà xuống đưa cho cung nữ phía sau cầm.
Bởi vì đầu đội nón phao câu gà, trên người mặc lễ giáp thống nhất nên khi Lý Cáp vào điện không khiến nhiều người chú ý. Hắn quét mắt nhìn xung quanh, phát hiện chỗ Lê Bố và các tướng lĩnh bắc phạt ngồi, tính đi qua thì bị thái giám bên người ngăn cản.
- Vũ Uy hầu, vị trí của ngài ở bên kia.
Thái giám kia cung kính chỉ vị trí giữa Lâm Thiên và Tiêu Hàn nói.
Lý Cáp sửng sốt, lúc này mới nhớ là theo tước vị và chức quan hiện tại thì hắn đã có thể sánh cùng Lâm Thiên, Tiêu Hàn rồi. Đại Hạ quốc là quốc gia có cấp bậc chế độ cực kỳ sâm nghiêm, thân phận thế nào thì lễ số tương ứng thế đó, nhất là chuyện vị trí ngồi không thể qua loa.
Lý Cáp đành phải ngồi xuống vị trí của hắn, khi hắn ngồi xuồng lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trên đại diện, thể ngồi giữa Lâm Thiên và Tiêu Hàn, còn có thể là ai?
- Lý tướng quân?
Lâm Thiên hỏi.
Lý Cáp gật đầu:
- Lâm tướng quân!
Bên kia Tiêu Hàn cười nói:
- Thiên huynh, sau này hẳn phải gọi là Vũ Uy hầu rồi, ha hả.
- Nga ~ đúng đúng đúng! Lý tướng quân hiện tại đã là Hầu tước rồi, mười bảy tuổi đã phong hầu, thật là tuổi trẻ có tài, tiền đồ vô lượng a! Di? Vũ Uy hầu, sao cậu không cởi mũ giáp xuống, lát nữa uống rượu bất tiện lắm!
Lâm Thiên nói.
Lý Cáp cười khan hai tiếng, liếc mắt nhìn vị Đằng Lăng vương ngồi đối diện đang vô ý nhìn qua chỗ này mấy lần, chỉ đành nói:
- Cái này... Không tiện lắm.
Lâm Thiên nghe vậy kinh ngạc:
- Không tiện?
Đang lúc này, một thanh âm lanh lảnh vang lên:
- Hoàng thượng, hoàng hậu giá lâm! ~
Trên điện mọi người vội vã đứng dậy rời vị trí, hành lễ hô to:
- Ngô Hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế! Hoàng hậu thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!
- Các khanh bình thân, không cần đa lễ.
Hoàng đế chậm rãi nói, hoàng hậu dìu hắn bước lên chủ tọa.
- Tạ ơn vạn tuế!
Chúng thần đứng dậy về vị trí của mình, Lý Cáp ngẩng đầu đánh giá hoàng đế. Khiến hắn thấy kỳ quái là lão hoàng đế mới bị ám sát bây giờ nhìn giống như chưa có chuyện gì xảy ra, ngược lại còn có tinh thần hơn khi ở điện Uy Vũ, còn hoàng hậu bên cạnh tuy đeo mạng che mặt nhưng chút sa mỏng gần như trong suốt, có thể mơ hồ thấy được ngũ quan tinh xảo tuyệt trần, có thể thấy nàng là một thiếu phụ phong vận.
Đại Hạ quốc luôn luôn là quốc gia nam tôn nữ ti, nam đối ngoại, nữ chủ nội, hoàng đế cùng hoàng hậu cũng như thế, hoàng đế quản lý quốc gia, hoàng hậu quản lý hậu cung. Bình thường hậu cung hoàng đế không thể lộ diện chốn công cộng, như tiệc rượu này không phải là trường hợp hoàng hậu nên xuất hiện.
Nhưng Lý Cáp theo những gì quá khứ biết được thì hoàng hậu là mẹ ruột của đương kim thái tử, và không chỉ đơn giản như thế, nữ nhân này tâm cơ thủ đoạn rất cao, mấy năm nay trong cung nhiều biến cố nhưng lần nào hoàng hậu cũng có thể an toàn lui ra còn nhận hết chỗ tốt, công thêm nàng là cháu ruột Chu thái phó, bối cảnh không nhỏ, thường xuyên lợi dụng sức ảnh hưởng để can thiệp chính sự, nếu không phải có Lý gia sợ rằng đã bắt đầu nắm giữ triều chính rồi.
Gia gia Lý thái sư đoán chừng đã đã đạt thành hiệp nghị nào đó với hoàng hậu, nếu không sẽ không đồng ý để thái tử thuận lợi lên ngôi.
Trong các tướng lĩnh Bắc phạt chỉ còn mỗi Lý Cáp đội nón phao câu gà, hết sức bắt mắt cho nên khi hoàng đế nhìn qua liền hỏi:
- Vị tướng quân kia là ai?
Thái giám bên cạnh lập tức tiến lên trước, cung kính nói:
- Vị kia là Vũ Uy hầu Lý Cáp.
- Nga, là Vũ Uy hầu a. Chỉ là Vũ Uy hầu tại sao vẫn mang mũ giáp vậy? Trên tiệc rượu mang nó đâu có tiện.
Hoàng đế rất hòa ái nói.
Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người trên điện đều nhìn về Lý Cáp.
Lý Cáp biết hoàng đế đã tự mình lên tiếng, nếu hắn không cởi mũ xuống thì chính là không tôn trọng hoàng đế. Nhìn Đằng Lăng vương đối diện đang chăm chú nhìn mình, hắn do dự một chút rồi chậm rãi cởi mũ giáp xuống.
- Vũ Uy hầu, ngươi... Mặt của ngươi sao vậy?
Hoàng đế khẽ cau mày nhìn gương mặt đầy vết băng bó của Lý Cáp hỏi.
Không chỉ có hoàng đế, mọi người trên điện bao gồm cả gia gia và ca ca của hắn cũng không giải thích được, mặt Lý Cáp bị sao vậy?
Chính là Lý Cáp khi thay đồ đã đoán được khi lên điện thể nào cũng phải lột nón phao câu gà ra cho nên tùy tiện xé mấy miếng vải dùng cao dán lên mặt và trán.
- Khởi bẩm hoàng thượng, vừa nãy truy đuổi thích khách hạ thần bị chút thương tích nên tạm băng bó lại, cúi xin hoàng thượng thứ lỗi hạ thần ăn mặc không nghiêm chỉnh.
Lý Cáp đứng dậy quỳ gối nói.
- Là như vậy a. Lý ái khanh bị thương có nặng không? Trẫm truyền ngự y tới kiểm tra một chút, dù sao để lại sẹo cũng không hay.
Hoàng đế ân cần nói.
Lý Cáp vẻ mặt thụ sủng nhược kinh nói:
- Tạ ơn hoàng thượng quan tâm, mạt tướng chỉ bị chút xây xước ngoài da, không cần đến ngự y đâu ạ.
Trên điện, Lý thái sư, Lý Minh cùng rất nhiều tướng lĩnh quân Bắc phạt nghe vậy vẻ mặt đều trở nên cổ quái. Lý Cáp đao thương bất nhập, mình đồng da sắt bọn họ đều được chứng kiến, cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn bị thương, hôm nay những thứ thích khách kia mặc dù lợi hại, nhưng cũng chỉ là quyền cước đao kiếm bình thường, sao làm hắn bị thương được
Nhưng nếu hắn không bị thương thì..., vừa rồi vì sao lại nói với hoàng đế như vậy? Đó là tội khi quân! Chẳng lẽ những thích khách kia thật sự lợi hại như vậy... Hắn thật bị thương? Lý thái sư, Lý Minh cùng Lê Bố, những thân nhân bằng hữu của Lý cáp có chút bận tâm.
- Ừ, Vũ Uy hầu trung dũng đáng khen, khi trẫm gặp nguy nan không sợ nguy hiểm, xả thân bị thương, có công cứu giá, không thể không thưởng.
Hoàng đế híp mắt rung đùi đắc ý nói, nghĩ lại khi bị ám sát Lý Cáp nhảy đến trước xe hắn hét lên, lại là một phen khen ngợi, ban thương cho Lý Cáp một mớ vàng bạc châu báu gấm vóc tơ lụa vân vân, rồi thêm hai thớt ngự mã.
Bất quá Lý Cáp không có hứng thú với mấy thứ này lắm, thầm trách hoàng đế hẹp hòi, phần thưởng để làm gì? Chút tiền tài đó hắn không thiếu, ngự mã có thể hơn hỏa kỳ lân sao? Hắn hy vọng nhất là hoàng đế có thế thăng tước vị cho hắn,, trực tiếp lên tới cấp bậc Vương Công là tốt nhất. Lại không biết từ khi Đại Hạ khai quốc đến nay cũng chỉ có tổ tiên Chân gia cả đời lập chiến công, lại trung thành cảnh cảnh mới được phong vương thế tập, cũng là vị vương gia khác họ duy nhất. Những người khác không phải ai cũng được thế đâu.
- Mạt tướng tạ ơn long ân hoàng thượng, vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Lý Cáp ngoài mặt thể hiện cảm động đến rơi nước mắt, thiếu chút hai hàng lệ nóng chảy ra thôi.
Tiệc rượu khánh công vốn là dạ tiệc nhưng bởi sự kiện ám sát mà biến thành bữa trưa.
Trên tiệc rượu tất cả mọi người đều dựa theo quy củ tới, thật cẩn thận, cũng không dám lớn tiếng đàm tiếu, cũng không dám uống rượu ngụm lớn, nhấp từng chén nhỏ, ăn từng đĩa nhỏ, lộ vẻ vô cùng câu nệ. Đặc biệt là quân Bắc phạt vốn là quan quân hạ cấp thăng lên làm tướng lĩnh, thường ngày quen ăn miếng thịt bự, uống chén rượu lớn, lớn tiếng cười mắng, bây giờ là uống cũng uống không thoải mái, ăn cũng ăn không đủ no, lại phải mỗi lúc đều phải chú ý lễ tiết có phù hợp hay không, thống khổ đến cùng cực.
Trên tiệc rượu, duy nhất tận hứng sợ rằng chỉ có hoàng đế, hắn ở trên nói chuyện, quần thần bên dưới cũng phải hưởng ứng, hắn cười mọi người cũng phải cười, hắn nâng chén mọi người cũng phải nâng chén.
Ít nhất trên tiệc rượu còn có cung nữ xinh đẹp đi qua đi lại để đám tướng lĩnh ngắm đỡ nhàm chán.
Trên tiệc rượu, Lý Cáp vẫn len lén chú ý đến Đằng Lăng vương cùng thái tử đối diện. Phát hiện hai người bọn họ cũng thỉnh thoảng nhìn về phía hắn vừa kỳ quái vừa phức tạp, đặc biệt là Đằng Lăng vương, ánh mắt kia, phảng phất như nói với hắn: "Ta nhận ra ngươi!"
Trận tiệc rượu này hơn nửa canh giờ mới kết thúc, cả bữa tiệc hoàng hậu từ đầu đến cuối một câu cũng không nói, chỉ là thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm rượu trong chén mình. Lý Cáp phát hiện nàng mấy lần nhìn mình, nhưng khi hắn nhìn lại thì hoàng hậu quay đi như không có gì xảy ra. Bất quá Lý Cáp cảm giác ánh mắt hoàng hậu không giống như tò mò mà còn xem lẫn ý vị gì đó, chỉ là nhất thời hắn không rõ lắm.
Tiệc rượu sau khi kết thúc, mọi người cung tiễn hoàng đế hồi cung, liền theo thứ tự rời điện, đi tới Huyền Vũ môn. Tất cả mọi người không có uống bao nhiêu, vừa ra cửa điện, gió thổi ngang qua, một chút cảm giác lâng lâng đã biến mất.
Lý Cáp cố ý muốn tránh Đằng Lăng vương, đi tương đối gần nhóm người Lê Bố phía trước.
Bất quá lão tặc thiên tựa hồ cố ý đối nghịch với hắn, buổi sáng ở Huyền Vũ môn là một lần, giờ Đằng Lăng vương không biết từ lúc nào đã tới bên cạnh bọn hắn, tươi cười hỏi Lý Cáp:
- Vũ Uy hầu, Tiểu Bích có khỏe không?
Lý Cáp thầm cả kinh, chẳng lẽ hắn đã nhận ra ta rồi? Bất quá mặt hơi sững sờ, đứng lại nghi ngờ hỏi lại:
- Vị Vương gia này, ngài nói Tiểu Bích gì vậy?
Đằng Lăng vương này hắn là không sợ, cho dù nhận ra hắn cũng chẳng sao, cũng không dám làm gì hắn; nhưng chuyện thái tử mới thật sự là phiền toái nên hắn đành phải giả ngu ứng phó qua chuyện đã.
Đằng Lăng vương nghe vậy nhìn Lý Cáp thật sâu, cười nói:
- Nga, tiểu vương là Đằng Lăng Hàn Bình. Tiểu vương nghe tiếng uy danh Lý tướng quân đã lâu, mấy ngày trước vừa mua mấy vũ cơ Tây Vực, nhảy múa rất tốt, rất hân hạnh được đón tiếp Vũ Uy hầu tại tệ phủ, không biết Vũ Uy hầu có thể đến không?
Lý Cáp cười nói:
- Nguyên lai là Đằng Lăng vương, khó được vương gia ưu ái như thế, ngày khác nếu có cơ hội, nhất định đến bái phỏng.
Trả lời qua loa mấy câu liền cùng Lê Bố rời đi.
Trên đường trở về, Lý Cáp bị Lý thái sư gọi vào xe ngựa.
Lý Minh đã ở trong xe, vừa thấy Lý Cáp lên xe, lập tức ân cần hỏi:
- Tiểu đệ, mặt của chú sao vậy? Không sao chứ?
Lý Cáp kéo mấy tấm vải được dán lên xuống, nói:
- Không có chuyện gì.
Lý Minh kỳ quái:
- Đây là... ?
Lý thái sư giơ một tay lên ngắt lời Lý Minh, híp mắt nhìn Lý Cáp, thản nhiên nói:
- Nói đi.
Lý Cáp tự nhiên biết gia gia bảo hắn nói gì, do dự một chút, nghĩ tới đây chuyện đoán chừng là giấu không được bao lâu , liền cân nhắc câu văn một chút rồi nói:
- Gia gia, cháu cùng thái tử kia có chút ít đụng chạm.
- Đụng chạm?
Lý thái sư nhíu mày:
- Tại sao cháu lại có quan hệ với thái tử?
Lý Cáp kể lại chuyện rời nhà đến núi Long Thủ vô tình gặp được thái tử, cũng kể chuyện cũng đám người Tam Ngưu đánh đám người thái tử tàn bạo ra.
Lý Minh sau khi nghe xong ánh mắt trợn tròn:
- Chú… Chú… Chú nói là… Chú… Chú bóp nát trứng chim thái tử?
Lý Cáp cười khan hai tiếng, nói:
- Cái này... Dù sao nó cũng hỏng rồi, đệ chỉ tiễn nó đi thôi…
Lý thái sư run rẩy cơ mặt, cũng cười ra tiếng:
- Thì ra cháu là người thiến thái tử, Thiết Lang cháu ngưu lắm, trứng chim thái tử cũng bóp nát. Chỉ sợ từ khi Đại Hạ kiến quốc đến nay cháu là người đầu tiên nắm giữ trứng chim hoàng thân, ha ha…
Lý Minh, Lý Cáp xấu hổ.
Ban đầu đám người thái tử và Cẩu Thịnh đi xuống Thông Châu giải sầu, tại tửu điếm trong trấn nhỏ gặp đám người Lý Cáp, một lời không hợp hai phe người xảy ra xung đột, thái tử bị đánh dã man một trận, còn bị phế đi. Sau khi chuyện này phát sinh, thái tử một mặt truy xét thân phận đám người Lý Cáp, một mặt phong tỏa tin tức, với thương thế càng giữ chặt bí mật.
Sau khi trở về kinh thành, thái tử thử nhiều cách nhưng không thể chữa trị hạ thể của hắn. Chuyện này mặc dù được giữ bí mật cực tốt, trừ mấy thân tín và hoàng hậu ra thì không ai biết. Nhưng Lý gia một lần vô tình biết được thái tử thực tế đã thành phế nhân, không thể nối dõi tông đường.
Kế tiếp xảy ra một ít chuyện, kết quả cuối cùng chính là Lý gia cùng hoàng hậu đã đạt thành một hiệp nghị, khiến Lý gia trở thành người ủng hộ thái tử, trợ giúp hắn thuận lợi lên ngôi. Dĩ nhiên chỗ tốt Lý gia đạt được không thiếu.
Vốn dĩ nếu mọi chuyện phát triển như vậy, thái tử lên ngôi, Lý gia cũng sẽ thuận lý thành chương trở thành đệ nhất thế gian Đại Hạ, quyền thế đạt tới độ cao trước nay chưa có.
Nhưng hiện tại, tôn tử Lý gia lại là người phế thái tử. Chuyện này nếu để cho hoàng hậu biết thì tình hình rất khó dự liệu.
Xe ngựa chậm rãi dừng ngoài cửa phủ thái sư, ba ông cháuLý gia người trước kẻ sau xuống xe vào phủ.
- Chuyện này trước hết không cần quản gì cả, nhưng mà tốt nhất tạm thời đừng để thái tử nhận ra cháu. Cháu cũng không cần lo lắng, cùng lắm thì chúng ta ủng hộ Đằng Lăng vương lên ngôi.
Lý thái sư nhất thời cũng nghĩ không ra biện pháp gì tốt, thấy Lý Cáp nghe lời của hắn sắc mặt có chút cổ quái, không khỏi nói:
- Hình như cháu cùng Đằng Lăng vương cũng có chút đụng chạm?
Lý Cáp cười hì hì:
- Chuyện nhỏ...
Lý thái sư vỗ vỗ bờ vai của hắn:
- Không cần gấp gáp, hoàng đế nhiều con cháu như thế, chúng ta tùy tiện tìm một người nữa...
※※※※※※
Hôm nay chút thích khách kia ngoại trừ số bị giết ngay tại chỗ, còn những người bị bắt, bị thương không thể nào thoát đi đều tự bạo đan điền tự sát, không thể bắt được người sống nào. Mặt khác võ công chúng rất cao, kinh thành lại lớn như thế muốn tìm những người này rất khó.
Chính là Lý thái sư cũng có chút tính sai, vốn hắn cho là người hắn an bài đủ để ứng phó bất kỳ thích khách nào rồi, lại không ngờ, đám thích khách này lợi hại như thế, vận dụng phân nửa cao thủ Lý phủ cùng hoàng cung vẫn để phần lớn bọn họ đào thoát, nếu không phải lúc ấy có Lý Cáp đại phát thần uy, hoàng đế thật đúng là có chút nguy hiểm.
Lo lắng những thứ kia thích khách sẽ gây bất lợi với Hoa gia, Lý Cáp để cho Hương Hương cùng Thiên Thiên đến Hoa phủ theo Hoa Tư rồi.
Hai nàng lấy thân phận thị nữ của Lý Cáp, Hoa Minh Hùng cùng Hoa Vân Cường dĩ nhiên không cách nào cự tuyệt.
Lý Cáp một mình ở phủ thái sư cũng không thể nào ngủ không được, nhớ tới hôm nay ở trong hoàng thành, nội tâm dâng lên sựu hiếu kỳ.
Vậy thì đêm tối thăm dò thâm cung đi ! Lý Cáp nghĩ thầm, rồi mặc trường bào màu xám nhảy ra khỏi phủ thái sư.
Lý Cáp mới chạm đất, chợt nghe một giọng nói hùng hồn bên tai:
- Thanh phong tối nay thổi nơi nào?
Ngay sau đó một đại hán râu quai nón mặc giáp màu xám tro nhảy xuống trước mặt hắn.
Lý Cáp vẻ mặt ngạc nhiên:
- Thanh Phong tối nay thổi nơi nào?
Suy nghĩ một chút nói:
- Lông trong hầm thổi vi vu…
- Ách?
Lần này đến lượt đại hán râu quai nón kia sửng sốt một chút, ngay sau đó vung hai tay lên chộp lấy hắn:
-Ngươi không phải là người thủ tối nay! Nói! Ngươi là thích khách?
Hai người đang nói chuyện thì từ trên trời đã có ba bốn tên cao thủ bay vút tới, nháy mắt đã vây quanh Lý Cáp, Vũ lâm quân tuần tra chung quanh cũng chú ý đến nơi này, loảng xoảng chạy đến.