Hoàn Khố Đệ Tử

Chương 172: Chương 172: Gặp lại Mạc Liên (1)




Vào phủ, sau khi đem Sầm Đầu chỉ còn nữa cái mạng giao cho thị vệ, Lý Cáp để Hương Hương về phòng đợi trước, chính mình cùng hạ nhân đi bái kiến gia gia Lý thái sư. Mất tích một ngày một đêm, lúc này trở về dĩ nhiên phải nói rõ lý do với gia gia.

Tới thư phòng của Lý thái sư, đã thấy đại ca Lý Minh ở đấy rồi. Thấy Lý Cáp tiến vào, Lý Minh lập tức cho hạ nhân tiến ra ngoài.

Sau khi hắn tiến vào thì Lý thái sư luôn cụp mí mắt xuống, nhìn không ra hỉ nộ, khi hắn nhìn về phía đại ca Lý Minh thì thấy anh ta bĩu môi về phía gia gia bên cạnh, ý bảo hắn tự thu xếp cho ổn đi.

- Tôn nhi bái kiến gia gia.

Lý Cáp nói.

- Ừ, đã về rồi à.

Lý thái sư vẫn không buồn ngước mắt lên, bưng chén trà bên cạnh lên nhấp một ngụm không nhanh không chậm nói.

- Đêm qua tôn nhi ra ngoài đi dạo, phát hiện một tên thích khách, liền đuổi theo, tới gần hoàng cung không nghĩ tới bị đồng bọn mai phục, sau một hồi đại chiến thì thích khách chạy mất. Tôn nhi truy tìm hồi lâu mới phát hiện bọn hắn trốn vào địa đạo dưới kinh thành. Chỗ này cực kì sâu và phức tạp, tôn nhi đánh nhau với cả đám thích khách trong đó cả ngày, đến tối nay khi bọn thích khách muốn chạy trốn thì đã đánh chết phần lớn ở cánh đồng ngoại ô cách kinh thành chừng năm dặm, cũng bắt sống đầu lĩnh của chúng,

Lý Cáp sửa lại nội dung hai ngày qua một phen, hắn không thể nói là mình lén chạy vào hoàng cung chơi, rồi nhìn trộm hoàng đế ân ái với phi tử , cuối cùng còn cõng theo một công chúa bay ra khỏi hoàng cung.

Lý thái sư nghe xong lời hắn nói liền ngước mắt lên, nhíu mày nói:

- Ý con là đêm qua chưa từng đến hoàng cung?

Lý Cáp một mực khẳng định chắc chắn:

- Không có.

Dù sao cũng không ai chứng kiến người mặc hắc bào là chính mình, người suy nhất thấy mặt là phi tử của hoàng đế đã bị diệt khẩu, cái này gọi là chết không có đối chứng.

Tuy rằng trước mắt là hai người thân nhất của mình, nhưng chuyện này tốt nhất nên giấu kín vĩnh viễn là ổn nhất, biến thái tử thành phế nhân đã là họa ngầm, nếu để người ta biết hắn đè hoàng đế trọng thương, còn không bị người ta đem làm nhân bánh sao.

- Thật sự con không vào hoàng cung?

Lý thái sư nhíu mày hỏi.

Lý Minh cũng hơi nghiêng mình nói:

- Người đêm trước đại náo hoàng cung không phải là đệ?

Vẻ mặt Lý Cáp mờ mịt:

- Đêm qua đệ luôn truy tung thích khách, vẫn chưa vào cung, đã có chuyện gì xảy ra?

Lý Minh liếc mắt nhìn Lý thái sư một cái, hạ giọng nói với Lý Cáp:

- Hoàng thượng băng hà.

- A?

Lý Cáp nghe vậy mà kinh ngạc:

- Thế mà băng hà sao?

Đêm đó tuy Lý Cáp đè hoàng đế không nhẹ, nhưng nghĩ lại ngự ý cũng không phải đồ bỏ đi, cứu chữa rồi cũng phải gắng gượng được một thời gian nữa. Không ngờ rằng vua của một nước lại bị hắn đè chết.

Lý thái sư chậm rãi nói:

- Hôm qua hoàng hậu triệu kiến mấy đại thần chúng ta và đám hoàng tử vào cung, đã thấy di thể hoàng thượng. Hoàng thượng băng hà, quốc tang, sau đó là thái tử đăng cơ. Chuyện này tới quá đột ngột, còn nhiều chuyện chưa chuẩn bị tốt, lúc này thái tử đăng cơ, nếu Tây Nam phát sinh loạn sự, Hạ quốc thật sự là khó khăn rồi.

Lý Cáp giả dối hỏi:

- Hoàng đế chết ra sao? Chẳng lẽ trong hoàng cung có người có thể giết hắn được sao?

Lý Minh nói:

- Theo thám tử của chúng ta ở trong ngự tiền thân vệ hồi báo thì có một thích khách mặc hắc bào lẻn vào cung, khi hoàng thượng đang hoan ái thì phá đỉnh cung điện nhảy vào, nện lên người hoàng thượng, sau đó giết chết phi tử. Sau đó hơn chục cao thủ đại nội cùng Vũ Lâm thân vệ vây công hắn, nhưng lại để hắn đào thoát. Cuối cùng ở trên thành cung dùng hai cánh cực lớn phá không bay đi. Lát sau, hoàng thượng vì thương thế quá nặng mà bỏ mình.

Ngừng lại một chút lại nói tiếp:

- Chúng ta vốn nghe Mông Tiến Mông Trùng nói đệ đi về phía hoàng thành, hơn nữa khi đệ ở thảo nguyên cũng đã từng mặc hắc bào, thích khách kia võ công thâm hậu, lại không e ngại đao thương, cho nên liền cho rằng đó chính là đệ.

Lý Cáp cười gượng hai tiếng nói:

- Sao đệ lại vào hoàng cung ám sát hoàng đế đây?

- Đúng vậy, ta cùng gia gia nghĩ mãi cũng không ra, bây giờ xem ra là cao nhân khác ám sát hoàng đế. Hắn thật là lợi hại, không biết hắn giao thủ với Thiết Lang thì ai sẽ thắng đây?

Lý Minh cảm thán.

Lý thái sư vuốt râu khẽ thở dài:

- Người này không chỉ võ nghệ siêu quần, lại có khả năng bay, nếu đối địch với chúng ta nhất định phải cẩn thận. Tà giáo Tây Nam lại có thể có một nhân vật như vậy thật không đơn giản, không đơn giản…

Lý Cáp thiếu chút buột miệng nói ra:

“Hắn sẽ không đối địch với chúng ta…”

Lời đến miệng vẫn kịp nuốt cuống, tiếp tục nghe ông nội và đại ca nói về tình thế trước mắt.

Nói xong, Lý Minh nhớ tới Lý Cáp mới nói:

- Đệ nói đệ đuổi giết thích khách kia vào địa đạo dưới kinh thành?

- Không sai. Đám thích khách này có thể đào địa đạo thông suốt khắp nơi dưới kinh thành, thông tới mấy nơi, một chỗ là hoàng cung, một chỗ thông đến ngoại thành.

- Cái gì, hoàng thành cũng thông tới được?

Lý thái sư cùng Lý Minh nghe vậy đều vô cùng khiếp sợ, người đào địa đạo cũng quá tài năng, ngay cả chỗ canh phòng nghiêm ngặt như hoàng cung cũng có thể đào thông mà không bị phát hiện, đúng là nhiệm vụ bất khả thi.

- Không sai, cửa ra vào chỗ đó cực kì nhỏ, cực kì bí mật, lại không có lỗ thông gió, bên trong nếu không phải là cao thủ thì chỉ một lát sẽ ngạt thở. Đấy là nguyên nhân chính mà nó có thể tồn tại lâu dài tại kinh thành mà không bị ai phát hiện. Thích khách cũng theo đó mà tránh khỏi sự điều tra của Vũ Lâm quân và cao thủ đại nội.

- Ân, Thiết Lang, đệ nói cho ta biết cửa vào, ta phái người đi điều tra trước.

Lý Minh nói.

- Được, chỗ này cách kinh thành chừng năm sáu dặm, còn có thi thể mười mấy thích khách, đại ca cũng phái người đưa về đi.

- A? Mười mấy thích khách? Thiết Lang, đệ lại vừa lập công lớn rồi.

Lý Minh khen.

- Vẫn tộc quả nhiên có long bất chính, đã có thể kinh doanh ở kinh thành lâu như vậy, đã có chuẩn bị cả a.

Lý thái sư vuốt cằm trầm ngâm nói:

- Bây giờ việc khẩn cấp trước mắt là ổn định thế cục trong triều, giúp thái tử đăng cơ. Chỉ cần trong triều không loạn, song gió ở Tây Nam cũng không thể lớn được.

Lý Cáp vuốt mũi nói:

- Tôn nhi có chút không hiểu, vì cái gì mà chúng ta nhất định phải đưa thái tử lên làm hoàng đế? Hoàng tử của lão hoàng đế rất nhiều mà.

Lý Minh nói:

- Còn không phải là vì lão tiện nhân Ô hoàng hậu sao? Thế lực phía sau mụ ta cũng không nhỏ, tuy rằng Lý gia chúng ta không e ngại nàng, nhưng ủng hộ hoàng tử khác mà gạt bỏ thái tử thì sợ rằng phải phí không ít công sức. Hơn nữa những hoàng tử khác, như Đằng Lăng Vương cũng có chút thực lực, đều như hổ rình mồi bên cạnh, lúc đó chuyện xấu rất nhiều, sẽ bất lợi với việc chúng ta nắm Hạ triều trong tay.

Lý thái sư mỉm cười nói:

- Thiết lang không cần lo lắng việc của thái tử kia, cho dù cuối cùng hắn biết là con làm, hắn cũng không dám làm gì. Triều chính Hạ quốc này đều dựa vào Lý gia chúng ta, đến thời cơ thích hợp chúng ta sẽ đổi người thích hợp làm hoàng đế.

Lý Cáp dĩ nhiên là biết hai chữ “thích hợp” này là chỉ người thích hợp với Lý gia.

Sau khi đi ra từ thư phòng của gia gia, Lý Cáp đi thẳng tới tiểu viện của mình, sau khi đến phòng thì thấy một bàn điểm tâm của Thiên Thiên chưa kịp dọn. Gần một ngày không gặp, tiểu thị nữ xinh đẹp tựa hồ gầy đi một vòng, xem ra hôm qua Lý Cáp mất tích quả thật đã làm nàng cực kì lo lắng.

Lý Cáp dâng lên lòng thương xót, nhẹ nhàng đến phía sau Thiên Thiên, ôn nhu ôm eo nàng, miệng tiến nhẹ tới bên tai ngọc, cắn nhẹ rồi nói:

- Thiên Thiên nhớ ta không?

Thân thể mềm mại của Thiên Thiên đang run lên, sau đó nghe được giọng nói quen thuộc, ngửi thấy hương vị thân thiết, cảm nhận được cái ôm ấm áp, toàn than mềm nhũn xuống, nằm trong lòng Lý Cáp.

- Chủ nhân, cuối cùng ngài đã trở lại.

Thiên Thiên ở trong lòng Lý Cáp khẽ đưa tay vuốt nhẹ hai má của hắn. Nói ra câu này tựa như buông được tẳng đá trong lòng, thở dài nhẹ nhõm.

Lý Cáp gần như biến mất một ngày một đêm, đối với Thiên Thiên mà nói, giống như một năm dài đằng đẵng vậy.

Lý Cáp ngồi xuống, đặt Thiên Thiên lên bắp đùi, nồng nàn hôn nàng rồi hỏi:

- Hương Hương đâu?

Thiên Thiên trong ngực hắn khẽ chỉnh người, ôn nhu nói:

- Hương Hương mới về bảo nô tỳ chủ nhân sẽ về, sau đó liền đến Hoa phủ báo cho Hoa tiểu thư rồi. Ngày hôm qua ngài biến mất Hoa tiểu thư cũng lo lắng không thôi, cả ngày chưa cơm nước gì cả.

Lý Cáp ừ tiếng trả lời, tay đã bắt đầu thăm dò bên trong vạt áo Thiên Thiên, khẽ vuốt ve, làm nàng thở gấp liên tục, một tí đã động tình.

Ôm thân thể mềm mại mà nóng bỏng trong lòng, Lý Cáp cũng đang đầy dục hỏa, giúp Thiên Thiên thoát y, liền bắt đầu sự nghiệp nhân sinh vĩ đại.

Tiếng của Thiên Thiên rất nhanh vang lên, cùng với tiếng va chạm tạo nên một khúc nhạc dâm mị. Hai nha hoàn trong tiểu viện đều mặt đỏ ửng, thẹn thùng vô cùng. Dù rằng các nàng được an bài đến hầu hạ nhị công tử, đã không phải lần đầu nghe âm thanh này.

Sau hồi mưa gió, Thiên Thiên tỉ mỉ làm sạch cơ thể Lý Cáp.

- Chủ nhân ngài không biết khi ngài đi vắng Thiên Thiên lo lắng thế nào đâu. Thích khách thì còn chưa bắt được, Thiên Thiên thật sự sợ là chủ nhân…

Thiên Thiên nói xong, hốc mắt đã lại đỏ lên, Lý Cáp vội vàng kéo thân hình mềm mại vào trong lòng an ỉu:

- Nàng còn không rõ bổn sự của chủ nhân nàng sao? Chỉ đám tôm tép nhãi nhép này thì làm gì được ta.

Thiên Thiên buông tay xuống, thấp giọng nói:

- Thiên Thiên biết chủ nhân chỉ thua mỗi anh Cường Thuần Khiết nhưng mà vẫn không ngăn được sự lo lắng, hơn nữa thích khách cũng xông vào phủ thái sư…

- A? Lúc ta không ở đây có thích khách xông vào phủ thái sư?

Lý Cáp thấy kỳ quái.

Thiên Thiên chớp chớp mắt nói:

- Vâng. Chạng vạng ngày hôm qua, một thích khách nhảy vào phủ, bị mấy cao thủ trong phủ chặn lại, hắn nói là muốn tìm chủ nhân. Sau hắn bị cao thủ trong phủ bắt sống, nghe đâu thích khách kia còn là nữ nhân.

- Nữ?

Lý Cáp khẽ động, thầm nghĩ tám phần nữ thích khách kia là người có tên Mạc Liên đến tìm mình, vội hỏi:

- Bây giờ thích khách kia đang ở đâu?

Thiên Thiên lắc đầu nói:

- Không biết, cô ta bị người trong phủ giải đi rồi, không biết bị nhốt ở đâu, có thể là đã đưa đến phủ nha rồi đi.

Lý Cáp trầm ngâm nói:

- Không thể, gia gia không thể nào giao thích khách cho triều đình.

- Ân… Vậy có thể là quan phủ địa phương, chủ nhân ngài đi hỏi một chút không phải là sẽ biết sao?

- Đúng vậy.

Lý Cáp tùy ý lên tiếng, trong lòng đang nghĩ làm sao đối xử với thích khách này. Nói thật, hắn có chút hoài niệm bộ ngực đầy đặn của nàng thích khách, không biết sao nàng lớn vậy.

Thiên Thiên kỳ quái nhìn hắn hỏi:

- Chủ nhân biết nữ thích khách kia?

- Ừ? Đã có duyên gặp mặt hai lần.

Lý Cáp cười nói với người trong lòng, hắn không muốn lừa gạt Thiên Thiên làm gì.

Không còn cách nào, muốn tìm nữ thích khách kia chỉ có thể hỏi gia gia thôi.

- Đúng, chúng ta quả thật đã bắt nữ thích khách, hình như nàng đặc biệt tới để đối phó con. Bất quá chưa thấy thích khách nào kỳ quái vậy, sau khi bị phát hiện còn gọi lớn tên con, còn muốn kêu con xuất hiện. Ha ha, sau này thành tựu của con ngày càng lớn, người muốn con xuống địa ngục ngày càng nhiều, cho nên cần chú ý an toàn một chút. Tuy rằng con có chút bổn sự, nhưng cũng cần cẩn thận hơn.

Lý thái sư đang dặn dò Lý Cáp chú ý an toàn.

- À… Gia gia, con muốn gặp mặt nữ thích khách kia.

Lý Cáp sờ sờ mũi.

- Ừ, Tiếu Phương.

Lý thái sư gọi ra ngoài phòng một tiếng, một võ sĩ lập tức tiến vào, tay đè lên bội kiếm hành lễ:

- Có Tiếu Phương.

- Đưa Nhị công tử đi gặp nữ thích khách.

Lý thái sư ra lệnh.

- Rõ!

Tiếu Phương cúi người thi lễ, nói với Lý Cáp:

- Mời Nhị công tử!

Dưới sữ dẫn đường của Tiếu Phương, Lý Cáp đi tới địa lao của phủ thái sư.

Ở thế giới này, đại thế gia quyền thế cơ bản đều có tư lao để xử trí phản đồ hoặc cừu gia, địch quân rơi vào tay mình, dưới tình huống bình thường, an oán của bọn họ sẽ không bao giờ ra để nha môn giải quyết.

Lý Cáp lần đầu tiến vào địa lao Lý phủ, địa lao cùng với cái hắn thấy trên TV có chút khác biệt, không phải xây trong giả sơn, cũng không phải đi vào bằng cơ quan trong hậu viện, mà trực tiếp kiến tạo trong một tầng hầm.

Ngoài phòng có thủ vệ canh gác, bất quá Lý Cáp biết, thủ bị lợi hại chân chính của phủ thái sư đều không thể thấy bằng mắt thường, cao thủ ẩn nấp xung quanh hàng nghìn hàng vạn cơ quan, đó mới đúng là chỗ đáng sợ chân chính. Lại nói thị vệ phủ thái sư không thua đại nội cao thủ, không gian lại nhỏ bé hơn hoàng cung nhiều lắm, cho nên phòng thủ chặt chẽ hơn hoàng cung nhiều.

Sau khi tiến vào phòng, Tiếu Phuơng nhấc một khối đá sơ sài lên, liền lộ ra cửa vào địa lao.

Âm khí trong địa lao rất nặng, trong không khí phiêu đãng một mùi kỳ dị, Tiêu Phương giải thích đó là thuốc trừ xú khí. Nếu không thì thật sự không thể hít thở ở đây được.

Thủ vệ trong lao cũng không nhiều, vài chục bước mới thấy một người, đèn đuốc cũng thế, cho nên cả địa lao trông có vẻ hơi âm u.

Lý Cáp cũng không thấy phạm nhân, chỉ thấy hơn chục lồng sắt không lớn, bên trong trống trơn, được quét dọn rất sạch sẽ.

Tiếu Phương giới thiệu qua với hắn, địa lao tổng cộng có ba tầng, nữ thích khách kia bị nhốt ở tầng cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.