Cả bọn hướng ánh mắt về phía vũ đài ở lầu hai.
Từ trong tấm rèm lụa một bóng dáng yểu điệu thướt tha bước ra. Một nữ tử dung mạo xinh đẹp tuyệt trần từ từ xuất hiện, khiến tất cả những nam nhân trong sảnh phải ngẩn ngơ, quả nhiên là phong hoa tuyệt đại, hoa nhường nguyệt thẹn a!
Hà Liên Khanh nhìn quanh bốn phía, khẽ mỉm cười một cái, lập tức tiếng vỗ tay ầm ầm liền vang lên. Nàng chậm rãi ngồi xuống, bắt đầu biểu diễn ca kỹ.
Giọng ca đúng là rất tuyệt vời, mặc dù chưa bằng Thượng Quan Thanh Thanh nhưng phối hợp với dung mạo và biểu cảm của nàng lại khiến cho người ta dễ dàng chìm vào khung cảnh trong bài hát.
Đám người Âu Tề cũng ngơ ngẩn nhìn Hà Liên Khanh, mắt không nháy lấy một lần. Cho tới khi biểu diễn kết thúc, Âu Tề mới hỏi:
- Nhị công tử thấy thế nào? Liên Khanh cô nương đây có lọt được vào mắt ngài không?
Chỉ là Lý Cáp dường như không nghe thấy, hắn vẫn đang chăm chú nhìn về phía Hà Liên Khanh. Nhưng không giống ánh mắt những người khác, Lý Cáp nhìn Hà Liên Khanh với ánh mắt rất mơ hồ, Âu Tề cũng không thể nhìn ra rốt cuộc ánh mắt đó có ý nghĩa gì.
- Nhị công tử?
Âu Tề lại gọi lần nữa. Lý Cáp lúc này mới định thần lại.
- A, ừ, có chuyện gì ?
Lý Cáp quay lại hỏi.
Âu Tề cười rộ lên, cục thịt béo dưới cằm rung động vài cái:
- Nhị công tử, ngài có vừa mắt Liên Khanh cô nương không?
Lý Cáp không đáp lời hắn mà nói:
- Gọi lão bản tới đây.
Âu Tề sửng sốt, thầm nghĩ nhị công tử hôm nay có vẻ không bình thường. Cho dù có ý với Hà Liên Khanh thì cũng không nên có ánh mắt như thế chứ? Bất quá chuyện này không tới lượt hắn lo, việc của hắn là đi gọi lão bản tới.
Lý Cáp nhìn chăm chú vào gương mặt Hà Liên Khanh, từ ánh mắt cho tới nụ cười, đều khiến hắn nhớ tới hình bóng một cô gái trong quá khứ.
Dung mạo nàng không bằng được Hà Liên Khanh, dáng người nàng cũng không yểu điệu được như Hà Liên Khanh, nàng cũng không có chất giọng giống Hà Liên Khanh, nhưng ánh mắt và nụ cười, cùng với khí chất của hai nàng lại giống hệt nhau.
Trong lúc Lý Cáp hồi tưởng lại thì Hứa lão bản đã được gọi lên. Lão khom người cung kính nói:
- Nhị công tử có việc gì cần phân phó a?
Lý Cáp vẫn không rời mắt khỏi Hà Liên Khanh, thản nhiên nói:
- Mời Thanh Liên cô nương lại đây bổn công tử muốn nói chuyện với nàng.
“Thanh Liên cô nương?”
Hứa lão bản huy động hết các dây thần kinh trong nửa ngày mà cũng không nhớ ra nổi ở Phiên Hương lâu có ai tên là Thanh Liên.
Âu Tề bên cạnh liền nhắc:
- Chính là Hà Liên Khanh.
- Liên Khanh cô nương? Chuyện này…
Hứa lão bản ấp úng:
- Không phải ta không nể mặt nhị công tử, chỉ là Liên Khanh cô nương vốn không tiếp khách, ngài xem…
Lý Đông đứng sau Lý Cáp liền quát:
- Không cần dài dòng, công tử nhà ta mời nàng lên thì nàng phải lên, đó là phúc của nàng.
- Nhưng…. Nhưng…
Hứa lão bản khó xử vô cùng, Phiên Hương lâu hiện tại hoàn toàn trông cậy vào Hà Liên Khanh, nhưng Lý nhị công tử cũng không phải người mà họ có thể đắc tội. Cho dù Phiên Hương lâu có chỗ dựa vững chắc, nhưng chỗ dựa đó lại là bạn bè với Lý tướng quân, nếu chuyện làm om xòm lên thì chỗ dựa phía sau cũng chưa chắc đã chịu vì một Phiên Hương lâu bé nhỏ mà xung đột với Lý gia. Nghĩ đi nghĩ lại, tốt nhất vẫn là mời Hà Liên Khanh tới, chỉ hy vọng nhị công tử đừng làm gì quá phận.
Nghĩ vậy Hứa lão bản bèn nhận lời rồi lui ra.
Vừa mới xuống lầu đã có người đứng đợi sẵn, Hứa lão bản nhìn qua, vội cười nói:
- Ai nha, là Vương công tử sao, ngài tới ủng hộ cho Liên Khanh cô nương sao?!
Vương công tử kia cũng có vẻ tuấn tú tiêu sái, dáng vẻ nho nhã thanh lịch. Hắn gập chiếc quạt trong tay lại ôm quyền nói:
- Tại hạ từ khi Liên Khanh cô nương bắt đầu thi hoa khôi đã rất ngưỡng mộ nàng, hôm nay muốn nhờ Hứa lão bản cho phép tại hạ gặp mặt nàng một lần có được không?
Nói xong thư đồng bên cạnh liền dúi vào tay Hứa lão bản một tấm ngân phiếu.
Hứa lão bản vội đẩy tấm ngân phiếu về nói:
- Vương công tử, ta biết ngài rất quan tâm tới Liên Khanh, nhưng việc này… Chị sợ Hứa mỗ không thể đồng ý, Liên Khanh nàng không tiếp khách.
Vương công tử vội nói:
- Không phải muốn nàng tiếp khách, ta chỉ muốn gặp nàng một chút, nói mấy câu là thỏa mãn rồi, hy vọng Hứa lão bản giúp cho… Nếu số ngân phiếu này Hứa lão bản thấy không đủ thì ta có thể đưa thêm.
Hứa lão dứt khoát từ chối:
- Đây không phải là vấn đề về tiền bạc, thôi Hứa mỗ còn nhiều việc, Vương công tử cứ tự nhiên.
Nói xong đi thẳng một mạch. Vương công tử lại nhìn lên phía Hà Liên Khanh đang biểu diễn, thở dài một hơi, quay về chỗ ngồi.
- Công tử, hay là để bọn thuộc hạ bắt nữ nhân kia về cho ngài?
Một tên tùy tùng bên cạnh Vương công tử nói.
- Bậy bạ, đối với giai nhân làm sao có thể giở thủ đoạn như vậy. Ta nói ngươi bao nhiêu lần rồi, đã theo ta thì nên bỏ tính khí giang hồ đi.
Tên tùy tùng liền vâng dạ lui về.
Tiếng đàn vẫn dập dìu lả lướt, hàng trăm người trong sảnh đều si mê ngắm nhìn, hàng trăm ánh mắt có si mê, có dâm loạn, có chân thành tha thiết đều hướng về phía Hà Liên Khanh.