- Ngươi có biết ngươi vừa mới làm gì không?
Tiểu Văn nhăn mày lên lo lắng nói:
- Vẫn là nhanh chóng rời khỏi kinh thành đi, bằng không người của Tư Gia sẽ không tha cho ngươi.
Lý Cáp vừa mới đánh người xong nhưng vẫn một bộ vân đạm phong khinh ngồi trở lại chỗ, cùng Triêu Mạc Bạch tiếp tục uống rượu. Nghe được ý khẩn trương trong lời nói của Tiểu Văn, đối với nàng mỉm cười nói:
- Nếu ta đoán không sai, hắn hẳn là cùng Tư đại học sĩ có chút liên quan?
- Biết vậy sao ngươi còn xuống tay ác như vậy?
Tiểu Văn giật mình nói:
- Hắn chính là đứa con út, cũng là đứa được nuông chiều nhất của Tư đại học sĩ. Ngươi đánh hắn như vậy, Tư Đại học sĩ nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Tiểu Hoán do dự một hồi nói:
- Phụ thân của ta là Binh Bộ Thị Lang, có lẽ có thể giúp ích được một chút.
- Chút! Chút cái đầu ngươi à mà chút.
Tiểu Văn trừng mắt liếc hắn một cái:
- Nếu không phải ngươi cùng cái tên Tư Phong Kiều đó tranh chấp, sự tình sao có thể thành như thế này? Còn tưởng ỷ rằng con của Binh Bộ Thị Lang là không ai sẽ dám làm gì ngươi sao?
Tiểu Hoán lập tức cúi đầu xuống, mặt mày xám xịt, không dám nói tiếp nữa.
Lý Cáp cười thầm, đây là đám hoàn khố đệ tử ở kinh thành sao? Như thế nào so với lũ ăn chơi trác táng tạp nham ở Hỗ Dương kém nhiều như vậy? Giống đám người Âu Tề, bình thường trông như là một lũ công tử quần áo lụa, suốt ngày đàm đạo về nữ nhân thưởng hoa lãm nguyệt, nhưng trong nhà thì lại một tay đảm đương cả một vùng sinh ý của gia tộc. Nếu gặp loại chuyện như thế này sao có thể vô năng phó thác cho người xử lý mình được? Họa phải chăng cái “hồ Nòng Nọc” kinh thành này quá sâu, bọn hắn quá khó khống chế?
- Ta nói vị đại hiệp này, đại anh hùng, coi như ta xin ngươi, ngươi đi nhanh đi được không? Đợi chút nữa người nhà hắn đến ngươi có mọc thêm chân cũng không chạy được nữa. Ngươi nên quý trọng cái mạng của ngươi đi.
Tiểu Văn một bên nhìn thấy bộ dạng của nhàn nhã của Lý Cáp, vội la lên, nước mắt nước mũi cũng chuẩn bị tuôn ra rồi.
Lý Cáp không khỏi nhìn lại nàng một lần nữa:
- Vì sao ngươi quan tâm ta như vậy?
Lần nữa cúi đầu nhìn Tiểu Văn, da mặt trắng, thanh lệ, đôi môi hồng nhuận, ngũ quan tuy không tinh xảo nhưng lại rất thanh tú, nghĩ kỹ lại thì đúng là có vài phần khí chất mê người.
Nghe Lý Cáp hỏi vậy, mặt Tiểu Văn lập tức đỏ bừng, quay đầu đi:
- Ai quan tâm ngươi… chính là.. chính là… Ai… Dù sao ngươi cũng không nên hạ thủ nặng tay như vậy, thậm chí tốt nhất là ngươi không nên ra tay. Ngươi cứ để cho bọn họ đánh nhau tự nhiên, dù sao cả hai bên đều không phải là thứ gì tốt đẹp cả.
Tiếu Hoán ủy khuất nói:
- Tiểu Văn…
- Đừng gọi ta!
Tiểu Văn trừng mắt nói.
Lý Cáp nói:
- Ta sở dĩ đánh hắn, là bởi vì hắn vũ nhục Bắc Phạt quân sĩ. Những người này đều là vào sinh ra tử, đều là anh hùng, ta không cho phép người khác khinh nhờn danh dự của bọn hắn, mà ở trước mặt ta lại càng không thể.
- Chỉ có thế sao, ngươi liền… Ngươi như vậy có đáng giá hay không? Hơn nữa Tư Phong Kiều này mặc dù lời nói có chút cay nghiệt, nhưng chưa từng làm chuyện đại ác gì, ngươi cứ như vậy, như vậy…
Tiểu Văn nghẹn khuất than.
Dương Cận nhịn không được nói:
- Vị tiểu thư này, ngươi cứ yên tâm đi, công tử nhà chúng ta tuyệt đối không có việc gì. Tiểu tử này chính là đáng chết, nếu hắn mà dám nói lời này ở trong doanh trại, tuyệt đối là xương cốt bột phần đều không còn.
Tiểu Văn lườm hắn một cái:
- Không có việc gì? Hậu trường của các ngươi lớn đến thế nào? Ngươi cũng nên biết tên kia là ai? Đó là nhất phẩm Đại học sĩ, chính là tâm phúc của hoàng thượng! Ngươi tưởng ngươi là tướng thì to sao? Hổ Uy tướng quân trước mặt người ta chịu không được một kích!
Dương Cận cười hắc hắc:
- Ta không phải Hổ Uy tướng quân, bất quá ta cùng Hổ Uy tướng quân cùng nhau giết người uống rượu.
- Mặc kệ ngươi!
Tiểu Văn đối với hắn một bộ dè bỉu, lại nhìn về phía Lý Cáp nói:
- Ta phải nói làm sao đây, ngươi vẫn cứ một bộ dạng cố chấp thế này, chẳng lẽ chờ người đến bắt sao?
Triêu Mạc Bạch uống một ngụm rượu, nhìn thấy khuôn mặt Lý Cáp không đổi sắc, liền nói:
- Tiểu Văn cô nương, cũng đừng tốn hơi nữa. Vị Lý huynh này, chỉ sợ so với Tư Phong Kiều còn muốn lớn hơn.
Tiểu Văn nghe vậy sửng sốt, ngơ ngác nhìn chằm chằm Lý Cáp, bỗng nhiên nói:
- Chẳng lẽ ngươi là người của Lý Gia? Ta nhìn bộ dạng của ngươi không giống Lý Thị Lang một chút nào…
Đúng lúc này, một trận dầm dập thanh âm lên lầu truyền đến. Đứng ở cửa thang lầu, nữ tử canh gác nhanh chóng đi trở về nói:
- Là người của Vũ Lâm quân đến.
Tiểu Văn cùng Triêu Mạc Bạch lúc này đều mang vẻ mặt phức tạp nhìn Lý Cáp. Mà người đang bị mọi người chú ý lại vẫn tự nhiên uống rượu, còn tấm tắc khen ra tiếng:
- Vẫn là thảo nguyên rượu nồng hơn…
Vũ Lâm quân đã từ dưới lầu lên đây, Vương Mẫn nắm lấy chuôi đao, mắt quét toàn trường, quát:
- Là ai dám đem công tử nhà chúng ta đánh bị thương?
Không ai trả lời hắn. Vương Mẫn đột nhiên phát hiện, ở lầu ba, toàn bộ ánh mắt đều dồn về một hướng, nhưng người kia lại đưa lưng về phía hắn, nhìn không thấy dung mạo. Nhưng hắn cảm giác bộ dạng có một chút quen thuộc, dường như đã từng gặp nhau ở đâu đó.
Lúc này ở đằng sau một hoàn khố công tử ca mới đuổi kịp chỉ vào Lý Cáp nói:
- Chính là gia hỏa đó.
- Gia hỏa cái mụ nội ngươi! Ngươi có tin ta đem cái đầu chó của ngươi chặt xuống hay không?
Dương Cận trừng mắt lườm tên quần áo lụa là vừa mới đến kia một cái.
Tên kia thấy thế bất giác rụt tay về, hoảng sợ núp sau Vương Mẫn, thấp giọng nói:
- Tên kia cũng là đồng lõa, bắt luôn cả hắn đi.
Vương Mẫn vừa thấy Dương cận, lập tức nhận ra ngay, thất thanh nói:
- Tướng quân?
Nói xong nhanh chóng đi vào, tới trước mặt Lý Cáp nhìn lại. Quả nhiên đúng là người hôm qua vừa mới gặp, Hổ Uy tướng quân, trong lòng một trận vui vẻ, vội hành quân lễ nói:
- Mạt tướng Vương Mẫn, ra mắt Lý tướng quân.
Hắn đúng là quân úy Lý Cáp gặp hôm qua ở phố Chu Tước.
- Lý Tướng quân?
Triêu Mạc Bạch, Tiếu Hoán và Tiểu Văn chúng nữ đồng thời mở to mắt kinh hô.
- Vương Mẫn, đầu ngươi choáng váng sao? Chính hắn là người đánh Tư huynh, ngươi còn không gọi người đem bắt hắn lại.
Công tử ca kia ở cầu thang lầu một hồi loạn ngữ.
Vương Mẫn nhướng mày, mắng:
- Choáng cái đầu của ngươi.
Đối với thủ hạ phân phó:
- Bắt hắn dẫn đi cho ta.
Binh lính Vũ Lâm quân lập tức đem công tử ca kia áp xuống lầu, thanh âm công tử ca kia hổn hển vọng lên:
- Vương Mẫn, ngươi là đồ cẩu tạp chủng! Ngươi không muốn sống nữa à!? Vụ này ta sẽ nhớ kỹ.
Vương Mẫn hiển nhiên vẫn biết loại tràng diện này là nên như thế nào ứng phó, căn bản không cần biết sự tình nguyên do ra sao. Lý Gia cùng Tư Gia hai bên lục đục, bên trọng bên khinh, người ngoài nhìn cũng biết là nên theo phe nào. Lý gia quyền cao chức trọng, nếu không có gì ngoài ý muốn, sớm muộn gì có thể thống nhất triều chính. Mà Lý Cáp lại càng là người hắn sùng bái cùng thưởng thức nhất. Ngày hôm qua gặp được, xem bộ dáng, thái độ làm người rất hảo sảng hào phóng. Hắn Vương Mẫn không có tuyệt hảo thế gia ở đằng sau làm hậu thuẫn, ở cái nơi quý tộc chen chúc như Vũ Lâm Quân này nếu muốn phát triển mà không có hậu trường thật sự quá khó khăn. Cho nên hắn tất yếu phải tìm được một cây đại thụ để dựa vào, Lý Cáp không nghi ngờ gì chính là mục tiêu tốt nhất, trước mắt liền là một cơ hội tuyệt hảo. Chỉ cần có thể trở thành người của Lý Cáp, ngày sau ở trong quân phát triển đương nhiên là tiến xa hơn bây giờ. Nhớ ngày đó, đi theo Lý Cáp Bắc Phạt, chỉ cần không chết, người nào không phải thăng quan phát tài, ngay cả bọn lính quèn đều không ngoại lệ.
- Hắn… Hắn không phải chính là Hổ Uy tướng quân đấy chứ?
Tiểu Văn bỗng nhiên hỏi Vương Mẫn.
Vương Mẫn nhìn về phía Lý Cáp, thấy hắn không có thái độ gì, liền cất cao giọng:
- Đây chinh là Hổ Uy tướng quân.
- Oh My God!
Tiểu Văn kinh hô một tiếng, thiếu chút nữa là ngất đi. Đám người Triêu Mạc Bạch cùng Tiếu Hoán cũng là một bộ dáng như nhìn thấy quỷ.
Chuyện kế tiếp liền đơn giản, Lý Cáp đem sự tình trái phải nói qua một lần, về phần này thì hắn đã là một bộ thành thục rồi, dễ dàng đem tên Tư Phong Kiều nói thành kẻ xấu tội ác tày trời, dưới hoàn cảnh không thể nhịn được nữa, mới giận dữ tẩn cho hắn một trận.
Tiếp tục sau đó, Lý Cáp một bộ nhãn nhã không có việc gì, mang theo Dương Cận ba người ly khai Hoa Phượng lâu. Việc như vậy xảy ra, hắn cũng mất hứng đi dạo phố, trên đường thuận tiện mua mấy thứ linh tinh, liền quay về phố Chu Tước.
Mà Hoa Phượng lâu bên trong, Chưởng quỹ cùng mấy tên bồi bàn theo Vương Mẫn, Tiểu Văn lời nói mới biết được, người kia chính là trong truyền thuyết Hổ Uy tướng quân thì sắc mặt đều trực tiếp bị dọa trắng phớ.
___________
Không lâu sau đó, ly khai Hoa Phượng lâu, Tiểu Văn cũng ngồi xe ngựa tới phố Chu Tước. Nhưng địa phương nàng đến lại cách phủ thái sư một đoạn.
Xe ngựa dừng lại tại phủ đệ của nhất phẩm Đại Học sĩ, Binh Bộ Thượng Thư Hoa Minh Hùng.
Sau khi Tiểu Văn vào Hoa phủ, cùng Hoa gia quản lý bắt chuyện, cũng không cần người thông báo, chính mình ngựa quen đường cũ hướng nội viện đi đến.
Dọc theo đường đi gặp rất nhiều hạ nhân, đều hướng nàng hành lễ vấn an. Tiểu Văn chính là bạn tốt của cháu gái Hoa Minh Hùng, cơ hồ mỗi ngày đều thấy mặt ở đây một lần.
Ở Đại Hạ Quốc, chân chính có thân phận con gái quý tộc, đều là trước khi được gả ra phía ngoài, chân đều không bước ra khỏi nhà nửa bước, chỉ ở trong nhà tập trung học trù nghệ, trà nghệ, thêu hoa hoặc là cầm kỳ thư họa. Muốn xuất môn cũng phải lấy khăn che mặt bịt kín, tận lực né chỗ đông người, không thể để cho người khác chứng kiến được dung nhan của mình. Như vậy mới có thể nhận được cái thanh danh là hiền thục, tăng lớn khả năng dựng vợ gả chồng khi đến tuổi.
Bất quá, chân chính có thể ở suốt trong nhà nữ tử chỉ là số ít. Các nữ hài tử hầu hết đều là hiếu kỳ, đều ưa thích dạo phố, càng ưa thích cùng người khác chuyện phiếm chơi đùa.
Vì thế, giống Tiểu Văn, thỉnh thoảng lén trộm ra ngoài đi chơi, về sau dần dần trở thành quang minh chính đại, không ai trói buộc, liền ở trên đường cũng không cần mang khăn che mặt.
Nhưng Hoa Tư lại bất đồng, gia giáo ở Hoa Gia Đại Hạ Quốc là lấy chữ nghiêm minh nổi danh. Hoa Tư đời này trừ bỏ cùng mẫu thân trò truyện, thật đúng là chưa từng xuống phố. Mỗi lần xuất phủ thời gian, đều phải che diện mục, ở trong xe ngựa, tuyệt không được bước xuống nửa bước.
Hoa Tư cũng giống như nhiều cô gái khác khát vọng với thế giới rực rỡ bên ngoài, nhưng nàng chỉ có thể từ trong miệng bọn nha hoàn hay Tiểu Văn mới có thể tiếp xúc đến
Tiểu Văn xuyên qua một mảnh cây cối xanh um tươi tốt Tiểu Trúc Lâm, tới Hoa Tư tiểu viện. Đi vào phòng, lập tức từ trong phòng vọng ra tiếng cười như chuông bạc của hai nữ tử.
Tiểu Văn lập tức đi vào trong, quẹo vào phòng ngủ, thấy được hai người giống nhau như hai đóa hoa đang trêu đùa trên giường. Hai nàng đểu cởi giày, đôi chân trắng nõn tinh xảo tựa vào một bên giường, liền đến cả Tiểu Văn nhìn được đều không chịu nổi rục rịch ---- Thật sự là rất đẹp.
- Tiểu Văn!
Một nữ tử ngẩng đầu nhìn nàng, kinh hỉ nói.
Tiểu Văn đối với một nữ tử khác nói:
- Sở tỷ tỷ, tỷ cũng tới.
- Đúng vậy. Tiểu Văn, tỷ đến bồi tiếp tiểu cô nương sắp xuất giá chuyện phiếm.
Người được kêu Sở tỷ tỷ đích thị đúng là Sở Nguyệt Lâu “Cầm Tiên” Sở Linh Lung.
Tiểu Văn cũng ngồi vào bên mép giường, đối với hai nữ nói:
- Hoa Tư, ngươi đoán xem hôm nay ta gặp được ai?