Hoàn Khố Đệ Tử

Chương 109: Chương 109: Máu bay đầy trời




Sáng sớm hôm sau, trong một mảnh rừng nhỏ cách Châu thành không xa, đám người Ma môn tạm nghỉ ngơi lấy sức.

- Tại sao bộ dạng nàng lại ra thế này?

Mặc dù vải bịt miệng và dây thừng đã được tháo ra nhưng mà Thánh nữ vẫn co rúm lại một góc. Ánh mắt mờ mịt nhìn khắp mọi người, làm cho Quận chúa không khỏi cảm thấy kỳ quái:

- Bộ dạng của nàng sao như mới vừa xxx xong vậy?

Hoa hộ pháp từng cướp qua Thánh nữ lúc này vội nắm lấy cổ tay của nàng một lúc rồi nói:

- Kinh mạch nàng rất loạn…không biết có phải bị cường bạo rồi hay không. Con mẹ nó! Bọn chính phái gấu chó, không phải đã xuống tay với nha đầu này đấy chứ?!

Quận chúa ôm lấy Thánh nữ, đem nàng đặt trong lòng mình rồi chăm chú nhìn một hồi. Thánh nữ lập tức bò lên người hắn, bắt đầu dùng thân thể mình cọ sát người hắn, tiếng rên rỉ dâm mị không thể tả. Vài tên thuộc hạ bên cạnh nghe được cũng nhộn nhạo hêt trong lòng.

- Xem ra là bị bọn con hoang kia hạ thuốc. Ta phải giúp nàng giải dược.

Quận chúa ôm lấy Thánh nữ rồi nói với Hoa hộ pháp.

- Quận chúa xin cứ tự nhiên. Ta sẽ hộ pháp không cho bất cứ kẻ nào bén mảng.

Hoa hộ pháp cam đoan.

- Ừ!

Quận chúa ôm lấy Thánh nữ rồi đi vào sâu trong rừng.

Đem Thánh nữ nhẹ nhàng đặt xuống, Quận chúa cởi quần áo mình trước rồi sau đó ôm Thánh nữ vào lòng, cúi người hôn lên đôi môi nàng. Thánh nữ miệng đang cùng Quận chúa tiếp xúc lập tức giống như giác hút, đem môi hắn hút chặt, đầu lưỡi khộng ngừng hút nước miếng trong miệng hắn (Đm, buồn nôn), dường như người khát nước lâu ngày gặp được cam tuyền vậy.

Quận chúa âm thầm giật mình. Thánh nữ không khỏi…rất dâm đãng chứ? Chẳng lẽ nàng không phải là xử nữ sao? Như vậy cũng sẽ ảnh hưởng không nhỏ đối với việc tu luyện ma công của hắn. Bất quá nghĩ lại cũng có thể trúng xuân dược mà sinh ra phản ứng như vậy.

Bàn tay lần đến trên đùi rắn chắc của Thánh nữ vuốt ve rồi chậm rãi hướng lên trên bụng. Á có cơ bụng cơ à? Chẳng lẽ nàng cũng luyện võ? Ế đủ cả sáu múi cơ, lại còn rắn chắc nữa chứ! Nếu như võ công của nàng cao cừơng thì chính là sự giúp đỡ lớn nhất cho hắn tu thành Ma công. Quận chúa một bên cùng Thánh nữ điên cuồng hôn môi, một bên thì vuốt ve khám phá cơ thể nàng, rốt cục bàn tay cũng mò lên đến ngực.

Hử?! Cảm giác không đúng lắm!? Quận chúa kinh ngạc trong lòng, ngực Thánh nữ không khỏi quá mềm chứ? Không phải là bộ ngực sữa co dãn mềm mại mà nó xốp rụp giống như cục bông. Một phát bóp vào là bẹp dúm, bên trong còn có dây buộc nữa??!

Càng nắn càng không thấy đúng, càng sờ càng giống bồn. Quận chúa vội vàng ôm lấy mặt Thánh nữ mà giật ra. “Chóc” một tiếng mới đem môi của mình tách khỏi miệng Thánh nữ.

- Ai da! Thật là điên cuồng. Miệng bị hôn đến sưng cả lên.

Quận chúa xoa xoa đôi môi sưng đỏ của mình, làu bàu nói. Sau đó hắn gắt gao nhìn vào bộ ngực đáng ngờ kia rồi đem quần áo của nàng cởi bỏ.

Chỉ còn vài miếng quấn ngực che chắn, Quận chúa dùng sức xé mạnh…đúng là có hai cục bông độn lăn ra ngoài.

Quận chúa sợ run người, lại quay qua nhìn Thánh nữ đang chảy nước mắt, hắn gian nan nuốt một ngụm nước bọt, đem tất cả lột sạch thì chỉ đấy đúng là có hai trái bưởi…nhưng mà nó đã lột vỏ!

Quận chúa lúc này sắc mặt trắng bệch. Mũi hắn ê ẩm một hồi, đúng là bị dọa cho sắp khóc rồi, đem hai cục bông bỏ đi đúng là lộ ra cơ ngực săn chắc của Thánh nữ.

Quận chúa chỉ nghĩ đến việc mới cùng Thánh nữ hôn môi thôi mà run hết cả người, trong lòng từng luồng lạnh lẽo xông lên, không tự chủ được mà run rẩy vài cái. Hắn hít sâu một hơi rồi đưa tay lần xuống dưới quần lót.

- Á!!!Hoa hộ pháp cùng với đám tay chân đang đứng chờ bên ngoài thì nghe được tiếng hét thất thanh vội vàng chạy thẳng vào trong rừng.

Cả đám nháo nhác chia nhau đi tìm, một hồi sau thì bắt gặp Quận chúa đang mở trừng hai mắt, ôm lấy một thân cây mà điên cuồng nôn mửa. Mà cách hắn không xa là Thánh nữ, hay chính xác hơn là Doãn Tiếu, hắn nằm dài trên mặt đất, ngực phẳng lỳ để trần còn phía dưới thì nổi lên một cái cục thịt bé xíu xiu. Đúng là một tên yêu nhân bán nam bán nữ?!

Lấy kiến thức rộng rãi của Ma môn hộ pháp cũng không khỏi cảm thấy buồn nôn, nhưng Hoa hộ pháp vẫn còn kiềm chế được, hắn quay qua hỏi Quận chúa:

- Quận chúa…chuyện gì thế này?

Tên Quận chúa kia vô lực ngẩng đầu lên, dùng hết sức xoa môi mình rồi căm hận nói:

- Bọn cẩu tạp chủng chính phái kia lại dùng cái thủ đoạn ghê tởm này hãm hại ta. Ta nhất định phải cho bọn chúng…băm thây vạn đoạn!!!

Bên kia bọn thủ hạ thấy Doãn Tiếu còn đang rên rỉ thì quay qua hỏi:

- Quận chúa…người kia giải quyết ra sao?

- Giết! Mau giết ngay cho ta! Giết xong thì đốt xác! Ra không muốn gặp lại cái thứ ghê tởm này nữa! Con mẹ nó! Mang nước cho ta súc miệng!

Quận chúa hổn hển quát mắng. Cái loại khí chất ung dung bình thản hàng ngày hoàn toàn biến mất.

Một tên áo lam liền rút đao đâm thẳng vào bụng Doãn Tiếu một nhát. Đao đâm vào bụng hắn không tránh cũng không kêu, trái lại còn phá lên cười ha ha.

Tiếng cười trầm thấp mà bén nhọn dọa cho mọi người sợ nổi da gà. Quận chúa vội vàng kêu lên:

- Mau chém chết hắn!

Tên áo lam rút thanh đao ra, một cột máu phụt ra. Hắn chuẩn bị chém lên cổ Doãn Tiếu thì dị biến xuất hiện. Hai con mắt Doãn Tiếu biến mất, hai thứ trông như giòi bọ theo hai vành mắt chui ra, tên áo lam ngẩn cả người quên hẳn xuống tay.

Tiếng cười của Doãn Tiếu đột nhiên im bặt. Ngay sau đó “Oành” một tiếng. Một chùm mưa máu tung tóe đầy trời, tiếng kêu thét cơ hồ vang lên đồng thời. Ai bị đám máu đen này phun lên người thì ngay lập tức bị ăn rụng ngay. Ngay cả tên Quận chúa khuôn mặt cùng cánh tay cũng bị ăn mòn đi rất nhiều. Hắn lăn lộn trên đất kêu hét thảm thiết.

Hoa hộ pháp mặc dù võ công có cao cường nhưng tình huống này có phần phản ứng chậm chập. Hắn lúc đó đã vội kéo xuống áo choàng của mình để che cho mình va Quận chúa nhưng thật không ngờ là áo choàng cũng không che được đám máu đen kia, vừa chạm vào đã bị ăn mòn. Máu đen vẫn vấy vào người hắn cùng với Quận chúa.

Một hồi qua đi, tên Quận chúa mới hít được vào một hơi. Hắn cảm thấy vết thương đã ngừng mở rộng, hắn miễn cưỡng chống tay đứng lên. Nhìn về phía Hoa hộ pháp, chỉ thấy đầu hắn giống như bị lửa thui qua, cháy sém mất một nửa, mắt trái rụng ra khỏi hốc mắt. Vai trái của hắn cũng lòi cả xương. Một tên thủ hạ không bị máu đen văng trúng đang giúp hắn xử lý vết thương nhưng mảnh vải khẽ đụng vào chỗ có máu đen thì lập tức bị ăn mòn, chỉ có thể dùng cành cây hay hò đá để cạo đi, chậm chút nữa thôi thì xương cốt cả người cũng bị ăn mòn sạch sẽ.

Quận chúa tiếp tục quay qua nhìn thủ hạ xung quanh. Hơn phân nửa thủ hạ dang nằm quay cuồng, có người thân thể bị ăn mòn mất hơn nửa đã chết còn lại thì đang đau khổ giãy dụa. Mà Thánh nữ thì đã sớm biến thành đám chất lỏng khủng khiếp văng khắp nơi.

Vì được Hoa hộ pháp ngăn trước mặt nên Quận chúa coi như còn khá. Nhưng dung nhan bị hủy là điều chắc chắn, cánh tay cũng bị ăn mất không ít thịt. Đám thủ hạ đang cẩn thận giúp hắn cạo đi lớp máu đen bám trên người.

Không biết tại sao lúc nãy còn đau đớn nhưng hiện tại thì chẳng có tí cảm giác nào.

- Quận chúa! Quận chúa! Bên ngoài rừng đang có vô số nhân mã hướng tới. Nhìn qua là đám Cái Bang và Thiếu Lâm!

Một tên thủ hạ vội vàng chạy đến báo tin.

Quận chúa cắn răng ken két nói:

- Quân khốn nạn kia, thù hôm nay tất báo!

Dứt lời thì ra lệnh cho một tên thủ hạ:

- Nâng Hoa hộ pháp đi trước! Ai có thể cứu thì mang đi còn lại thì cho một đao để miễn phải chịu khổ với cái bọn ngụy quân tử!

Dứt lời hắn cùng với đám thủ hạ nhanh chóng biến mất.

Chốc lát sau đám Ma môn đã biết mất sạch, trên mặt đất còn sót lại một đống thi thể biến dạng cùng với chất dịch màu đen ghê tởm.

Một lát sau, Tiến Tiến, Trâu Kiều, Nhất Tâm đại sư mang theo một đám người mệt mỏi phong trần chạy tới nơi. Bọn họ nhìn những thân thể trên mặt đất thì kinh ngạc không thôi.

- Ai có thể gây nên chuyện này?

Trâu Kiều nhíu mày nói.

Nhất Tâm đại sư hai tay tạo thành chữ thập nói:

- Không phải là người báo tin cho chúng ta gây nên chứ?

Trâu Kiều gật đầu:

- Ừ! Cũng có thể. Không biết ai giúp chúng ta đối phó Ma môn?

Tiết Tiến cũng nói:

- Hôm qua chúng ta mới bị Ma môn đánh úp sau đó có người mật báo cho chúng ta nơi ẩn nấp của Ma môn. Chỉ tiếc đám Ma môn theo mật đạo chạy mất hơn phân nửa, chỉ lưu lại một đám tử chiến. Ta đoán người báo tin rất có thể là người trong Ma môn.

- Ừ! Rất có lý!

Trâu Kiều gật đầu nói.

- Những thứ màu đen này là gì nhỉ?

Một tên cao thủ chính phái lấy ngọn thương của mình hớt chút chất lỏng rồi định lấy tay sờ vào. Nhưng hắn rất nhanh phát hiện đầu thương đang bị ăn mòn, vội vàng lấy khăn lau đi nhưng mà không nghĩ đến chiếc khăn cũng ngay lập tức bị ăn thủng. Một ít máu đen ngay lập tức bám lên tay hắn.

- Á!

Người nọ ngay lập tức ngã lăn quay trên đất, ngón tay bị ăn mòn rụng cả ra.

Mọi người vội vàng vây lại. Mấy người không cẩn thận đạp phải mấy vũng máu đen trên mặt đất, giầy nhanh chóng bị ăn mòn mất, rất nhanh cảm nhận được đau đớn. Mấy người bị dính máu lập tưc ngã lăn quay, có người ngã trúng vũng máu thì khỏi cẩn nói cũng biết hậu quả.

Tiếng kêu thảm vang lên liên tiếp. Trâu Kiều cùng với Nhất Tâm đại sư vội vàng hô:

- Mọi người tránh xa chất lỏng, có kịch độc!

Sắp xếp lại nửa ngày sau mọi người mới không cam lòng rời khỏi cánh rừng. Nhất thời cũng không ai dám đuổi theo người Ma môn.

- Thứ màu đen kia là gì thể? có phải của người Ma môn làm ra ngăn cản chúng ta?

Trâu Kiều đứng ở ngoài rừng nhíu mày nói.

Tiết Tiến lắc đầu:

- Không giống lắm. Theo như thi thể những người này thì là đều bị đám dịch đen này hại chết. Ta đoán phải chăng là người cung cấp tin cho chúng ta hạ thủ?

- Cũng có thể, hiện tại Ma nữ đã vào tay Ma quân. Chúng ta mà ra tay chậm thì e rằng võ lâm hạo kiếp sẽ đến ngay.

Nhất Tâm đại sư than thở.

- Lời đại sư không sai. Chúng ta mau vòng qua bên kia rừng cây truy đuổi!

Trâu Kiều quay qua nói với các cao thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.