Hoàn Khố Đệ Tử

Chương 118: Chương 118: Nghi binh trùng điệp. (1)




Tất cả tướng sĩ đều kinh ngạc, tên kỵ sĩ đó xoay người xuống ngựa, chạy nhanh về phía Tiêu Mạc Vi quỳ xuống nói:- Bẩm đại tướng quân, phía Đông Bắc…Phía Đông Bắc phát hiện một lượng lớn quân Hồ, có thể là chủ lực quân Hồ!

Tiêu Mạc Vi nhíu mày nói:- Có bao nhiêu người?

- Cách quá xa, không nhìn rõ, nhưng nhìn đám khói bụi bốc lên cộng với tiếng ngựa, sợ là không ít hơn mười vạn kỵ binh!

- Mười vạn? Chẳng lẽ thật sự là chủ lực của quân Hồ? Tiêu Mạc Vi lẩm bẩm nói, quay đầu nhìn đốc thống nói:- Ghi lại quân trượng còn thiếu của hắn, tạm dừng hành hình!

- Năm nghìn sáu trăm tám mươi tám, dừng, ghi lại còn thiếu hai vạn bốn nghìn ba trăm hai mươi!Đốc thống hô lớn về phía binh lính đang hành hình .

Binh lính thở hổn hền ngừng tay, Lý Cáp mặt không chút thay đổi xoay xoay cổ nói- Thoải mái thật!Sau đó liền mặc lại mũ giáp, rồi hắn cúi đầu nhìn binh lính đang chống quân trượng hì hục thở nói:- Đánh có mệt không?

Hai người bị Lý Cáp hỏi sợ đến mức hai chân mềm nhũn ra, ngơ ngẩn nhìn hắn.

Lý Cáp mỉm cười, không làm gì thêm.

Lý Cáp trực tiếp nhảy từ trên hình đài cao ba trượng xuống đất, hai chân nên xuống mặt đất hai cái dấu chân thật sâu, khiến cho binh lính sợ hãi. Dù sao đã lộ ra chỗ bất thường rồi thì tiếp tục lộ thêm chút ít cũng không sao, cứ để cho bọn họ sợ hãi và sùng bái mình đi!

Lý Cáp đến trước mặt Tiêu Mạc Vi hành lễ nói:- Mạt tướng cùng tướng sĩ Hổ doanh xin chiến, mong đại tướng để cho Hổ doanh ra trận, chứng minh với đại tướng Hổ doanh có đúng là mãnh hổ hay không!

Trương Tề cũng lập tức bước ra khỏi hàng nói:- Mạt tướng xin dẫn quân đi tiên phong nghênh địch!

Một vài tên tướng lĩnh khác cũng hăng hái xung phong, muốn cùng người Hồ quyết tử chiến!

Tiêu Mạc Vi liếc Lý Cáp một cái, nói:- Chưa rõ binh lực và hướng đi của quân Hồ, thám báo tiếp tục theo dõi, đóng cửa phòng vệ chặt chẽ, không được xuất quân. Bản tướng quân sẽ gửi thư đi, đợi cho ba lộ đại quân tập trung đầy đủ sẽ tiếp tục bao vây tiêu diệt chủ lực quân Hồ, khiến chúng không thể chạy thoát!

Chúng tướng nghe vậy đều phải cúi đầu tuân lệnh.

Lý Cáp nheo mắt, sau khi cúi đầu nhận lệnh xong, liền đi tới chỗ tướng sĩ Hổ doanh.

Vưu Mang vừa thấy thống tướng trở về liền vội ra đón, thân thiết hỏi:- Tướng quân, lưng của ngài không sao chứ?

Lý Cáp mĩm cười khoát tay nói:- Cái loại bỏ đi đó có thể làm khó được ta sao?

Dương Cận cười nói:- Tướng quân quả nhiên là vô địch đánh không chết!

Cổ Khang nói:- Tướng quân có ơn rất lớn với chúng ta, ta sẽ ghi nhớ suốt đời không quên, cái mạng của Cổ Khang này từ bây giờ thuộc về tướng quân, chỉ cần một lời của tướng quân thì băng qua biển lửa Cổ Khang cùng không chối từ!

Đám Trần vân cũng đồng loạt quỳ xuống nói:- Chúng ta thề sống chết đi theo tướng quân, vượt lửa qua sông quyết không chối từ!

Các binh lính ở các doanh khác thấy vậy, ánh mắt mang theo kính sợ và bội phục nhìn Lý Cáp, còn khi nhìn về binh lính Hổ doanh thì tràn đầy hâm mộ, khiến cho tướng sĩ Hổ doanh cũng cảm thấy tự hào. Được đi theo thống tướng như thế này thì có nơi nào không vượt qua, ai có thể ngăn cản chứ?

Đám tàn binh Ngụy Doanh thấy vậy đều né tránh không dám nhìn trực diện, ở trong mắt bọn họ thì đám Hổ doanh này chẳng khác gì mãnh hổ cả, còn Lý Cáp lại càng là ác ma bất tử đánh không chết!

Trong nhất thời, Lý Cáp có thêm vô số biệt danh, cái gì mà Lý Vô Địch rồi Bất Tử Tướng Quân, Thiết Cốt Mãnh Hổ… Thậm chí còn có người gọi hắn là Lý Đại Tiên, Lý Chiến Thần.

Tất cả đều mong đợi xem Lý Cáp chiến đấu cùng người Hồ.

Quân đội là như thế, một khi có anh hùng thì đó sẽ trở thành điểm tựa của mọi người. Còn nếu có thêm thần sắc huyền bí, vậy anh hùng kia càng khiến lòng tin của binh lính tăng mạnh, sĩ khí tăng vọt.

Mặc dù lúc này Lý Cáp chưa ra chiến trường nhưng cũng đã là nơi để binh lính coi là điểm tựa tinh thần.

Về đến doanh địa của mình, Trần Vân tiến lên thấp giọng nói với Lý Cáp:- Tướng quân, các doanh khác đều phát bạc nhưng bạc của chúng ta vẫn chưa được phát, bọn hắn nói ngoại trừ phạt quân côn còn phạt tiền lương nữa.

Lý Cáp ngẩn người, nhìn đám tướng sĩ hổ doanh bên cạnh, thấy bọn họ mỗi người đều sĩ khí tăng cao, liền hỏi:- Các huynh đệ đã biết chưa?

Trần Vân gật đầu nói:- Mọi người đều biết!

Lý Cáp khẽ ừ một tiếng nói:

- Quay về doanh nói tiếp.

Trở về doanh trại của Hổ doanh, Lý Cáp tập trung tướng sĩ lại, hắn đứng trên cao nói lớn:- Tiền lương của chúng ta đã bị khấu trừ! Nguyên nhân tại sao mọi người cũng biết. Các ngươi đã đi theo bản tướng vậy thì bản tướng tất nhiên không để các ngươi bị thiệt! Trong quân binh lính mỗi người được năm lượng bạc thì các ngươi bản tướng sẽ phát một trăm lượng! Chờ cho các ngươi theo bản tướng trở về Hỗ Dương sẽ phát đủ, các ngươi có tin bản tướng không?Hắn biết, chỉ dựa vào lợi ích là không được, còn phải dựa vào nghĩa khí và lợi ích cùng đi chung thì mới dài lâu, nếu chỉ có một trong hai thứ lợi ích hay tiền tài thì chả mấy chốc sẽ chia rẽ.

Đám tướng sĩ hổ doanh liền thề chết đi theo Lý Cáp, có tiền hay không đều không quan trọng!

Nói không quan tâm chưa chắc tất cả đều là thật. Bên trong Hổ doanh đa số là đám đệ tử nghèo khổ, một trăm lượng đủ để cho gia đình họ chi tiêu rất lâu. Nếu đem Lý Cáp và một trăm lượng ra để chọn thì chắc chắn họ sẽ chọn Lý Cáp nhưng trong lòng vẫn sẽ nhớ về một trăm lượng. Lần này vừa theo Lý Cáp lại vừa được trăm lượng bạc, trong lòng bọn họ càng kiên định. Hỗ Dương nhị công tử đã hứa còn sợ bị thất hứa sao!

Năm ngày trôi qua, vẫn chưa rõ được mục đích và số lượng của đám quân Hồ.

Đám người Hồ này cũng rất quái lạ, chỉ phái ra rất nhiều nhóm kỵ binh nhỏ càn quét xung quanh nhưng chủ lực thì vẫn đóng quân tại chỗ, không hề tiến công. Từ xa xa quan sát chỉ có thể nhìn thấy một dải lều bạt không thấy điểm cuối, ít nhất cũng đủ cho mười vạn người ngựa.

Lúc này bên trong Mã Môn Bảo, trong lều chủ tướng, tất cả từ thống tướng trở lên đều tập trung đầy đủ tại đây, chuẩn bị nghe Tiêu đại tướng quân an bài, sắp xếp trận đánh này. Mấy ngày này, các tướng sĩ bên trong Mã Môn đều nhịn đến nóng nảy rồi, trước đây thì người Hồ bỏ chạy, muốn đánh cũng không có mà đánh, lần này chúng đã tự đến trước cửa nhà mà không được đánh thì sao mà nhịn nổi?

Vừa mới bắt đầu bàn luận, chúng tướng đã sôi nổi thỉnh cầu được xuất chiến, mỗi người đều sốt ruột mong lập công.

Chươngg 118: Nghi binh trùng điệp. (2)

Tiêu Mạc Vi cau mày nói:- Ở bên kia, đạo quân thứ nhất cũng hồi âm nói rằng bên đó cũng có mười vạn quân chủ lực người Hồ tiến đánh, thỉnh cầu chúng ta cùng họ giáp công. Điều này thật khó hiểu, bên này mười vạn bên kia cũng mười vạn, chẳng lẽ người Hồ dốc toàn bộ binh lực chia làm hai đường sao?

Trương Tề cẩn thận nói:- Đại tướng quân, lộ quân thứ hai hình như gần chúng ta hơn mà, bọn họ vẫn chưa hồi âm sao?

Tiêu Mạc Vi lắc đầu nói:- Không có, người phái đi truyền tin chưa trở về!Trong lòng hắn cũng rất khó hiểu, thầm nghĩ có lẽ nào người Hồ dùng hai đạo quân nghi binh, đạo quân chủ lực đã tấn công lộ quân thứ hai?

Đang suy nghĩ, Lý Cáp ở cuối hàng bất ngờ bước ra nói:- Đại tướng quân, mạt tướng đoán rằng đám đại quân Hồ này có phải là nghi binh không? Mười vạn quân kia có phải là giả không? Dù sao chúng ta cũng chưa trực tiếp đối đầu. Hơn nữa, nếu thật sự là quân Hồ chủ lực, vậy thì tại sao bọn họ không trực tiếp tiến công? Kết hợp với việc đạo quân thứ nhất hồi âm và đạo quân thứ hai chưa hồi âm, thì đạo quân chủ lực có phải là đang cùng đạo quân thứ hai chiến đấu kịch liệt, đã bị phong tỏa tin tức rồi? Mạt tướng cả gan ý kiến, xin đại tướng quân phái binh tấn công người Hồ, xem thử là giả hay thật. Nếu là nghi binh, vậy thì phải nhanh chóng đánh tan bọn chúng, rồi nhanh chóng kéo quân đi cứu viện đạo quân thứ hai.

Lời này của Lý Cáp cùng suy nghĩ trong lòng Tiêu Mạc Vi giống hệt, nhưng không hiểu sao mà bây giờ nhìn tiểu tử này hắn cảm thấy rất chán ghét. Đặc biệt là bây giờ trong doanh đều lan truyền uy danh của hắn, nói hắn mạnh mẽ như thế nào, hiện giờ trong doanh hầu như chỉ biết đến thống tướng Lý Cáp mà không biết đến chủ tướng Tiêu Mạc Vi!

Vừa nghĩ đến đây, Tiêu Mạc Vi liền cảm thấy tực giận, vỗ bàn nói:- Ngươi thì biết gì! Người Hồ sao lại dùng mưu kế đơn giản như vậy chứ? Không chừng là trong đó còn mưu kế ác độc gì đó, chúng ta sao có thể hành động thiếu suy nghĩ được? Nếu đại quân có gì sơ xuất, ngươi chịu trách nhiệm được sao?

Lý Cáp ngẩn người, không nghĩ rằng lần đầu đưa ra ý kiến lại bị mắng té tát, thật sự không phục chút nào, mặc dù hắn không hiểu binh pháp nhưng lời vừa nói ít gì cũng có chút đạo lý, Tiêu Mạc Vi này lại trực tiếp bác bỏ, làm sao để hắn phục cho được chứ?

- Đại tướng quân nếu sợ đại quân có gì sơ sót, vậy xin cho phép mạt tướng đem Hổ doanh đi thử!Lý Cáp ôm quyền nói.

Tiêu Mạc Vi thản nhiên nói:- Nếu muốn lập công cũng không cần nóng vội đem mạng đi đổi như vậy, đợi chiến thắng người Hồ xong, bản tướng nhất định chừa cho người một phần công lao.

Lý Cáp tức giận nói:- Cứ như lúc này, sợ rằng đến bạc đầu cũng chưa đến ngày chiến thắng người Hồ!

Tiêu Mạc Vi nhíu mày, nói:- Lý Cáp, đây là hội nghị trong quân, ngươi phải hiểu rõ thân phận của minh! Đừng tương rằng quân trượng không làm gì được ngươi thì ta hết cách, xương cốt của ngươi cứng rắn sao, có thể cứng hơn đao thương không? Lần sau còn không biết tôn ti trật tự ta sẽ dùng đao thương chăm sóc ngươi!

Lý Cáp mấp máy môi, nhìn Tiêu Mạc Vi chắp tay, trở vào hàng, nhưng trong lòng không nhịn được, hung hăng mắng to lão ô quy, phá hủy cơ hội lập nghiệp của bản công tử!

Sau hội nghị, Lý Cáp liền trở về doanh trại, liền lập tức gọi đám tiêu thống Trần Vân, Vưu Mang… đến:- Các ngươi có nguyện chết theo ta?

Đám Trần Vân gật đầu không chút chần chừ:- Mạt tướng nguyện thề chết theo tướng quân!

- Tốt! Mặc khôi giáp cầm vũ khí, mỗi người chuẩn bị lương khô ba ngày, chuẩn bị ra khỏi bảo!

Trần Vân vui vẻ nói:- Đại tướng quân cuối cùng đã quyết định đánh người Hồ sao?

Vưu Mang cũng xoa xoa tay nói:- Cuối cùng cũng được ra chiến trường chém giết rồi!

Lý Cáp lắc đầu nói:- Không, đại tướng quân không đồng ý!

Trần Vân nghe xong ngạc nhiên:- Ý của tướng quân là… Chúng ta tự ý xuất binh?

Lý Cáp chậm rãi gật đầu.

Trần Vân vội la lớn:- Tướng quân, người Hồ có hơn mười vạn, chúng ta chỉ có ba ngàn, lại là bộ binh và kỵ binh hỗn tạp, làm sao đánh lại được đám kỵ binh tinh nhuệ của người Hồ chứ?

Vưu Mang cũng hơi chần chừ, dù sao thực lực kém quá xa thì chả khác gì đi chịu chết cả.

Lý Cáp híp mắt nói:- Ta có bảy thành nắm chắc đám người Hồ này là nghi binh, sẽ không quá đông. Yên tâm, cho dù là đi chịu chết thì ta cũng sẽ đi trước!

Vưu Mang nghe xong liền nói:- Mạt tướng đã quyết đi theo tướng quân, tất nhiên là dù cho rừng gươm biển lửa cũng không từ, chỉ cần một lời của tướng quân ta quyết không chối từ!

Lý Cáp gật đầu nói:- Tốt lắm, mọi người chuẩn bị nhanh đi.

Rất nhanh, hơn ba nghìn năm trăm người đã chuẩn bị xong, sau khi Lý Cáp giả truyền lệnh của Tiêu Mạc Vi, liền mạnh mẽ ra khỏi Mã Môn bảo, đi về phía quân Hồ cách đó hai mươi dặm.

Không biết là do đi đường mệt nhọc hay do không hợp với thời tiết, mà sau khi tỉnh lại, Đại Phi luôn uể oải tinh thần, suốt ngày đều ở lỳ trong phòng, mãi đến hôm nay mới có chút tinh thần. Hôm nay xuất chiến, Lý Cáp lo lắng không thề về ngay liền dẫn theo Đại Phi.

Có một Linh Thú uy mãnh như thế này đi theo bên cạnh, làm Lý Cáp thúc ngực tăng thêm vài phần khí thế.

Tới cách Hồ doanh vài dặm, Hổ doanh gặp mấy trăm kỵ binh thám báo của người Hồ, chẳng qua nhìn thấy đám Lý Cáp bọn chúng đều không dám tới gần mà chỉ ở xa bắn tên phá rối.

Lý Cáp liền dẫn theo mười kỵ binh lao lên, mấy trăm kỵ binh Hồ thấy chỉ có ít người, liền không bỏ chạy mà dàn trận đón đợi.

Ở trong quân đội, một người tướng tinh thông binh pháp có thể lấy số ít mà dành thắng lợi. Mà một vị mãnh tướng dũng mãnh vô địch, thì có thế cho bọn lính tinh thần dũng cảm lao lên quyết chiến. Người trước là người chỉ huy chiến tranh, còn người sau là người thực hiện chiến tranh!

Lý Cáp lúc này là thuộc về người sau, chẳng qua mặc dù hắn không am hiểu binh pháp nhưng một ít đạo lý đơn giản vẫn biết được, bởi vậy mặc dù hắn là mãnh tướng nhưng không phải kẻ ngốc.

Lúc này hắn lợi dụng Hồ quân khinh địch, dễ dàng dẫn dắt dám Dương Cận, Hồ Khang, Vưu Mang cùng vài tên mãnh tướng thủ hạ khác xông lên, tay vung trường phủ, một lát sau, đám kỵ binh mấy trăm người của quân Hồ đã bị đánh tan tác.

Đây là lần đầu Lý Cáp tiếp xúc gần với người Hồ, cảm thấy thoạt đầu cũng chẳng khác gì với người Đại Hạ cả, hình như chỉ khác cách ăn mặc mà thôi. Chẳng qua đám kỵ binh người Hồ tinh nhuệ hơn nhiều so với kỵ binh Đại Hạ, dù là phương thức cưỡi ngựa hay xạ thuật đều vượt xa.

Chỉ lát sau, từ đại doanh quân Hồ vang lên tiếng kèn bén nhọn, từ xa đã nghe được tiếng vó ngựa ầm ầm cùng tiếng quát tháo, xem ra quân Hồ đang chuẩn bị tiến ra nghênh địch.

Lý Cáp hơi khẩn trương, đây chính là trận chiến đầu tiên của hắn ở thế giới này, thật sự sắp bắt đầu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.