- Nhị công tử, Nguyệt Nhi cô nương bị thương cũng không nặng lắm, xương cốt không bị ảnh hưởng. Để nàng hảo hảo điều dưỡng thì chỉ cần khoảng hai tháng là có thể đi lại được. Nếu điều trị tốt thì cũng có thể không để lại di chứng.
Hồ Xuân Phong ngoài mặt cười cười, đưa phương thuốc cho Lý Cáp, nhưng nội tâm hắn lo lắng không thôi. Hôm nay Phủ tổng đốc gặp chuyện, trước cửa Phủ máu me tung tóe trải đầy đất. Người của Phủ tổng đốc thì đem cả con phố giới nghiêm, nội bất xuất ngoại bất nhập. Nhìn xem biểu tình của Nhị công tử kìa: hai mắt vằn vện tia máu y chang một đầu sói đòi thịt người, tốt nhất đừng chọc vào hắn kẻo rước họa.
Lý Cáp cầm thấy phương thuốc rồi liếc qua một cái, ném cho Lý Đông bên cạnh, phân phó:
- Mau đi lấy thuốc!
Sau đó hắn lạnh lùng cất giọng:
- Ngươi vừa nói cái gì? Có thể không để lại di chứng hả? Cái gì mà có thể? Nếu nàng mà không khỏi hết bệnh thì ta chặt chân ngươi cho chó ăn!
Hồ Xuân Phong cả người run lên bần bật, vội vàng thanh minh:
- Ta cam đoan sẽ hoàn toàn khỏi bệnh.
- Nguyệt Nhi thì sao? Tình trạng của nàng có nguy hiểm không?
Lý Cáp khẩn trương hỏi.
Hồ Xuân Phong vội đáp:
- Nguyệt Nhi cô nương bị chém trúng một đao, vết thương tuy kéo dài nhưng mà không sâu. Chỉ cần điều dưỡng tốt thì mấy ngày sau là vết thương sẽ khép miệng. Cam đoan sẽ không để lại sẹo.
Hồ Xuân Phong vội vàng đáp lia lịa, sợ rằng nói chậm một chút sẽ bị vứt cho chó gặm.
Lý Cáp nhẹ nhàng thở ra một hơi, tâm trạng căng thẳng được xoa xịu đi một chút. Hắn lại phân phối Lý Tây chạy đi lấy thuốc cho Nguyệt Nhi.
- Nhị công tử…tiểu nhân có thể đi được chưa?
Hồ Xuân Phong cúi thấp đầu, e dè hỏi.
Nhưng qua một hồi lâu lắc không thấy ai trả lời, Hồ Xuân Phong mới dám ngẩng đầu lên nhìn thì Lý Cáp đã chạy đi mất từ cái đời nào rồi. Lý An đi tới, đút mấy thỏi bạc vào tay hắn rồi nói:
- Ngươi trước tiên cứ đi qua gian nhà bên cạnh mà nghỉ ngơi đã. Hiện tại toàn bộ khu phố đã bị giới nghiêm, ngươi cũng không thể đi về được.
Hồ Xuân Phong không dám nhận bạc. Hắn đưa trở lại rồi vội vàng nói:
- Tiểu nhân vì Tổng đốc đại nhân và Nhị công tử làm việc là đạo lý thường tình, chuyện tiền bạc là trăm triệu lần cũng không dám nhắc đến.
Lý An cũng chẳng muốn đôi co với hắn nữa, đem bạc đập thẳng vào trong tay hắn:
- Cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi. Nhớ kỹ là: tận tâm hết sức sẽ có lộc ăn.
- Đúng rồi…tiểu nhân sẽ luôn cố gắng hết sức mình!
Hồ Xuân Phong vội vàng hứa hẹn.
Trong gian chứa củi của Tổng đốc phủ, vẻ mặt Lý Cáp như đưa đám ngồi trên ghế, bên cạnh hắn là Tam Ngưu cùng vài vị cung phụng trong phủ. Phía trước bọn họ là ba tên đàn ông đang bị trói chặt như đòn bánh tét.
Thanh âm lạnh như băng của Lý Cáp vang lên:
- Nói đi! Ai phái các ngươi tới ám sát bổn công tử?
Ba người đều lựa chọn im lặng.
- Câm rồi hả?
Lý Cáp hừ lạnh một tiếng, hắn nắm lấy thanh trường tiên đang ngâm trong xô nước quật thẳng vào người một tên. Soạt một tiếng, một mảnh da thịt đã bị cây roi kéo đi mất tiêu. Người nọ há miệng muốn kêu lên một tiếng cho đỡ đau thì đã bị Ngưu Đại đứng bên cạnh đấm một phát vào bụng. Tên kia đành đem tiếng kêu nuốt ngược trở lại.Hắn lập tức đau đớn ngất đi.
Lý Cáp giật giật trường tiên trong tay, híp mắt liếc hai người còn lại, âm thanh lạnh lùng lại vang lên:
- Nói mau! Ai sai các ngươi tới?
Hai người nhắm nghiền mắt, quyết tâm không chịu nói.
Lý Cáp cười lạnh một tiếng, gật đầu nói:
- Khá lắm! Chúng ta cùng nhau chơi đùa một chút vậy.
Vừa dứt lời, trường tiên trong tay lại quật lên người vừa mới ngất xỉu. Một mảnh da thịt khác lại bị ngắt xuống, đem người kia đang mê man tỉnh lại. Vẫn như cũ tiếng kêu của tên kia lại bị một quyền của Ngưu Đại đánh ngược trở lại trong bụng, biến thành những tiếng “ Ô Ô..” nặng nề.
Ăn liền mấy roi thì cả người tên kia đã be bét máu thậm chí mấy chỗ còn lòi cả xương, liên tục ngất đi rồi tỉnh lại mấy lần càng lúc chịu đựng càng kém.
Lý Cáp nhổ ra một bãi nước miếng, quay đầu lại nói với Mạch Đông Khoan:
- Sư phó! Nhất định người rất sành mấy trò tra tấn người. Mau mau dạy đồ đệ mấy chiêu.
Thân phận thực sự của Mạch Đông Khoan là Chu Phi những người khác hiển nhiên không biết nên khi Lý Cáp vừa hỏi thì những cung phụng kia đều tò mò nhìn hắn. Mạch huynh bình thường đều văn nhã thư sinh sao lại đi sành sỏi mấy trò tra tấn người này?
Mạc Đông Khoan xấu hổ ho khan một tiếng, đứng dậy thì thầm bên tai Lý Cáp:
- Sư phó của ngươi chỉ chuyên nghiên cứu thuật giao hợp nam nữ…mấy trò tra tấn này không phải lãnh vực ta am hiểu…
- Cái đệt! Còn có cả lãnh vực nghiên cứu nữa cơ đấy? Vậy chắc mấy trò này còn có phân ra chuyên nghiệp và nghiệp dư nữa hả?!
Lý Cáp bực mình cởi áo khoác của hắn ra. Sai người mang đến một chậu nước muối pha thật đậm rồi hắn đem đổ ụp cả chậu lên người tên thích khách đang bị đánh cho bất tỉnh.
Nước muối ngấm vào thịt vào xương, lập tức giúp tên kia tỉnh ngay lại. Hai mắt hắn trợn tròn, đang muốn gào lên thảm thiết thì lại bị ăn một quyền của Ngưu Đại. Một quyền đập vào giữa mặt, cho tên thích khách thấy cả một trời sao.
Ực Ực…mấy tên cung phụng thi nhau nuốt khan nước miếng. Bọn họ đều cảm thấy Nhị công tử này đúng là không phải “phàm nhân” a!
Mạc Đông Khoan lúc này còn đang vắt óc ra suy nghĩ các biện pháp tra tấn người trong giang hồ bỗng nhiên thấy đệ tử mình ra tay xuất sắc như vậy thì thán phục không thôi.
Lý Cáp nhìn cái tên thích khách bị đánh cho sống dở chết dở kia lại hỏi:
- Nói hay không?
Thích khách kia kêu ô ô nửa ngày, xem chừng là đã muốn khai rồi nhưng mà răng miệng bị đánh cho bấy nhầy nên không làm sao mà nói rõ ràng được.
- Hai người các ngươi mau nói!
Lý Cáp quay người sang quát hai tên còn lại.
Hai người kia tuy cả người phát run nhưng vẫn nhắm chặt mắt, ngậm chặt miệng, quyết sống chết không khai.
- Hừ hừ! Để lão tử coi các ngươi cứng đến mức nào!
Lý Cáp hướng về phía ngoài cửa gọi to:
- Đại Phi!
Ngao khuyển Đại Phi lập tức nhảy vào trong phòng, ve vẩy đuôi ghé sát người chủ nhân.
Lý Cáp lại ra lệnh cho Ngưu Đại:
- Bóp nát cằm của tên tạp chủng kia.
Ngưu Đại theo lời, nắm lấy cằm tên thích khách rồi bóp mạnh. Tiếng răng rắc vang lên, cằm của hắn đã bị bóp vỡ nát thành mấy mảnh. Cả người tên thích khách run lên bần bật, nếu không phải nhờ vào Thiên ma tán của Hoa bà bà chỉ sợ lúc này cũng có thể đau quá mà chết.
Lý Cáp chỉ vào tên thích khách kia rồi ra lệnh cho Đại Phi:
- Lên đi!
Sủa vang một tiếng, thân hình khổng lồ của Đại Phi lao đến tên thích khách. Bên kia bốn vị cung phụng đều trợn tròn mắt, trong lòng mấy người cũng đang khẩn trương đến mức mông đặt trên ghế cũng phải hơi nghến lên một chút.
Tiếng sủa của Đại Phi cùng với tiếng xương thịt người bị xé rách cơ hồ đã dọa hai tên thích khách còn lại sợ đến vãi cả *** đái.
- Đại Phi, trở về!
Để cho Đại Phi sính uy một lúc thì cả người tên thích khách kia đã không còn ra hình dạng gì nữa, chỉ còn lại một đống xương thịt bấy nhầy trên mặt đất và vài mảnh quần áo vương vãi khắp nơi. Thậm chí cả nội tạng của hắn cũng bị khéo thong lòng ra ngoài, hiển nhiên tên đó đã chết tới mức không thể chết hơn được nữa.
Lý Cáp lại quay về ngồi trên ghế. Dùng một giọng băng lạnh đến cực điểm hỏi hai tên may mắn còn lại:
- Có khai hay không? Một cơ hội cuối!
- Có!...Để chúng ta khai…
Hai người cùng đồng thanh hô lên.
- Chúng ta…chúng ta chính là thủ hạ của Vương Phong công tử…chính hắn sai chúng ta làm như vậy.
Lông mày Lý Cáp nhíu lại thành một đoàn:
- Vì sao Vương Phong lại muốn hại ta?
- Vì…vì nữ nhân của hắn…bị…bị ngài đoạt mất.
Mạc Đông Khoan cùng với mấy cung phụng sắc mặt đều trở nên kỳ quái. Lý Cáp cũng bị bất ngờ dọa cho trợn tròn mắt:
- Đệt con mẹ nó. Nữ nhân nào là của hắn chứ?
- Chính…chính là Hà Liên Khanh cô nương.
Thích khách kia run lẩy bẩy trả lời.
- Đệt con mẹ mày!
Lý Cáp phóng người lên, tung một cước thẳng vào hạ bộ tên thích khách kia. Ngưu Đại vô cùng phối hợp lại một quyền tung ra chặn lại kiếng kêu của hắn.
Lý Cáp hỏi tên thích khách còn lại:
- Hắn giờ đang ở chỗ nào?
- Phúc…Phúc lâm khách điếm…
Lý Cáp quay người bỉ ra ngoài, trước khi đi hắn còn buông lại một câu:
- Ngưu Nhị, Ngưu Tam, ta cho các ngươi chơi đùa với bọn chúng. Chơi chết không sao hết.
Ngưu Nhị cùng Ngưu Tam lập tức xoa xoa tay đi tới.
Bốn cung phụng theo ngau đi ra khỏi cái nhà chứa củi âm u kia thì không khỏi nhìn nhau một cái. Cả bốn người đến hôm nay mới có một cái nhận thức mới về nhân sinh.
Cũng không phải bọn họ không đủ độc ác, cũng không phải bọn họ thiếu tôi luyện mà vừa rồi chứng kiến một màn tra tấn huyết tinh khủng khiếp như vậy làm cho bọn họ ớn lạnh trong thâm tâm.
Hỗ Dương thành, trong một gian khách điếm, Vương Phong lòng đầy bất an đi tới đi lui trong phòng. Hắn vừa nghe thấy tin tức Phủ tổng đốc phát sinh hung án, cả con phố đều bị giới nghiêm, đến mức mà người của nha môn cũng không được phép tiến vào. Cũng không biết kế hoạch của bon hắn có thành công hay không, nếu thành công thì giờ này cũng đã trở về nhưng nếu thất bại thì…
Nghĩ đến đây trong lòng Vương Phong hối hận không thôi. Tự trách bản thân đúng là não tàn, không dưng lại phái thủ hạ của mình đi ám sát Lý Cáp của Phủ tổng đốc, lần này để lại chứng cứ thì tiêu rồi. Phủ tổng đốc cũng chẳng ngại ngần gì mà san bằng Vương gia. Nhưng lại nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp kia của Liên Khanh thì hắn lại càng vững tâm, vì cứu nàng khỏi tay ác nhân thì hi sinh bao nhiêu cũng đáng!
- Công tử, hay là chúng ta rời khỏi Hỗ Dương trước đi đã. Sự việc lần này náo loạn như vậy thì cho dù bọn kia có thành công chắc cũng không dám hội họp với chúng ta.Một tên tùy tùng bên cạnh cung kính khuyên nhủ.
- Không được! Chưa có tin tức cụ thể ta không được yên tâm.
Vương Phong cau có khoát tay cự tuyệt.
Bỗng bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Vương Phong thở phào một hơi, vui vẻ nói:
- Là bọn hắn đã trở về rồi.
Nhưng tên tùy tùng kia vội vàng kéo lấy hắn. Tên tùy tùng đứng chắn trước mặt, rút đao bên hông ra, thấp giọng nói:
- Không phải là bọn họ.
- Ba!
Cửa phòng bị một cước đạp tung, một đám hộ vệ Phủ tổng đốc xông vào trong. Tên tùy tùng hét lên một tiếng:
- Công tử chạy đi!
Đao trong tay hắn đã chém vào hai người, đang chuẩn bị chém vào người thứ ba thì trời đất đột nhiên tối sầm lại, tiếp theo thì cái gì cũng không biết.
Ngưu Đại nhẹ nhàng gọt thủ cấp tên tùy tùng xuống rồi ném xuống dưới chân Vương công tử.
Tình huống xảy ra chớp mắt, thậm chí Vương công tử còn đang bàng hoàng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã có ba người lăn ra chết trước mặt. Mà thủ cấp của tên tùy tùng nằm lăn lóc dưới chân hắn đang mở tròn mắt nhìn hắn.
- A…A…A!!!
Vương công tử hét lên thảm thiết, tiếng hét thê lương đến mức làm người nghe cũng xúc động ngậm ngùi. Ngưu Đại nghe thấy hắn gào thét, không thèm nói nhảm, bước đến bên cạnh hắn, đôi mắt trợn to như chuông đồng, hét lớn:
- Ngươi là Vương Phong?
Vương Phong nghiến chặt răng, nhìn chòng chọc vào Ngưu Đại, hận không thể nghiền nát đối phương.
- Hừ! Nhìn ngươi ra cái dạng trói gà không chặt, hẳn đúng là Vương Phong rồi.Ngưu Đại nói xong thì giật lấy Vương Phong như một thứ đồ chơi rồi ném cho hộ vệ phía sau. Đám người Phủ tổng đốc tiến lên thu lại ba cái thi thể rồi đoàn người lặng lễ rời đi, chỉ để lại một vũng máu trong khách điếm.