Hoàn Khố Đệ Tử

Chương 20: Chương 20: Thiên Thiên tư hội




Mấy ngày nay Lý Đông mỗi ngày báo cáo cho Lý Cáp về công việc của Diễm Nhi ở nhà ăn. Lý Cáp cũng từng nhìn qua nàng vài lần. Tuy rằng vẫn như cũ là làm không tốt, thường bị quản bà và những người khác mắng, thế nhưng lại có thể dễ dàng nhận ra được, nàng xác thực là làm việc rất nỗ lực, chỉ là trước đây đã được nuông chiều quá, nhất thời làm không đến nơi đến chốn mà thôi.

"Này đốn củi, nấu nước ... Ồ ồ những việc nặng nhọc đó không cần nàng quản, trước tiên giáo hội chỉ phân công nàng làm cơm rau. " Lý Cáp nói như thế Với Lý Đông.

Lý Đông định lên tiếng trả lời, Lý Cáp lại bảo hắn:" Cũng không bắt nàng làm việc ở trù phòng lâu nếu nàng có bị đen da thì ta sẽ hỏi tội ngươi."

Lý Đông trong lòng thầm kêu khổ, nét mặt vẫn gật đầu xác nhận.

Có mấy lời này của Lý Cáp, Diễm Nhi lập tức có cuộc sống an nhàn đi khá nhiều. Mấy ngày này, căn bản là nàng khó có thể nuốt nổi cơm rau dưa, hiện tại cũng đã dần thích nghi được, chính là nội lực bị cầm chế, mỗi ngày đều làm đi làm lại một việc như vậy, đến buổi tối thì lấy bàn làm giường, nên lúc nào cũng cảm thấy xương sống và thắt lưng đau ê ẩm.

Ban đêm khi không có người, nàng cũng từng hoài niệm qua cuộc sống hạnh phúc trong nhà Cẩm Y Ngọc xưa kia, hoài niệm được người khác cưng chiều. Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới phụ thân hắn là Âu Dương Thiên và thúc thúc hắn là Âu Dương Bác vì cái gọi là tiền đồ của gia tộc mà đem bán nàng cho người khác làm tì nữ, nàng liền thấy trong lòng có phần phẫn uất.

Buổi sáng hôm nay, Lý Cáp sau khi tỉnh lại chợi phát hiện bên cạnh thật vắng vẻ, nguyên bản người cùng hắn "đại chiến" đêm qua Thiên Thiên không thấy tăm hơi. Vốn tưởng là nàng đi wc thế nhưng chờ một hồi mà không thấy trở về, hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái, liền đừng lên mặc y phục, đẩy cửa đi ra ngoài.

Lúc này trời còn chưa sáng, bốn phía vẫn là còn nhàn nhạt ánh trăng tất cả như là mờ mờ ảo ảo, ngay cả Lý Đông, Lý Tây cùng bọn hạ nhân ở trong phủ cũng đang lăn ra ngủ, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể thỉnh thoảng nghe được trong không gian truyền tới tiếng gáy cùng với tiếng côn trùng rúc lên trong bụi cỏ.

Lý Cáp lại càng kỳ quái, sáng sớm như thế này, trời vẫn còn chưa hửng sáng, Thiên Thiên có thể chạy đi đâu được chứ? Mà lại còn đi lâu như vậy? Càng nghĩ lại càng thấy hoảng hốt, càng nghĩ lại càng thêm lo lắng, trải qua một đoạn thời gian sống chung, hắn lại càng phát hiện ra không thể nào rời xa tiểu nữ này được. Ngay cả mỗi tối khi đi ngủ đều phải ôm nàng mới ngủ được, nếu không chỉ cần nàng rời đi hắn liền tỉnh lại.

Thiên Thiên đã trốn đi? Lý Cáp trong lòng thấp thỏm bất an.

Không có khả năng a, Thiên Thiên không có lý do gì để trốn đi cả. Bản thân đối với nàng chính là vô cùng chiều chuộng, nàng tuy là thị nữ, nhưng kỳ thực trừ một số việc lặt vặt, hắn chưa bao giờ cho nàng động tay động chân vào bất cứ việc nặng nhọc gì, lại còn cố mời thêm người về dạy cho nàng cầm kỳ thi họa, mua xiêm y cùng đồ trang sức cho nàng, nếu so với nhưng tiểu thư đài các thì nàng còn phải thoải mái nhiều hơn.

Hơn nữa Thiên Thiên đối với mình cũng vô cùng tốt, theo bức họa kia có thể thấy rằng, trong lòng nàng có mình, địa vị cũng tối quan trọng a.

Lý Cáp càng nghĩ càng thấy không đúng, càng nghĩ thì càng ký quái.

Một hồi suy nghĩ có phải Thiên Thiên bị bệnh mộng du rồi hay không?

Một hồi thì nghĩ không phải là sự phụ Mạch Đông Khoan thèm rỏ dãi Thiên Thiên nên lợi dụng đêm tối bắt nàng đi rồi hay không? Nhưng mà khả năng cướp nàng đi thì không nhiều a?

Một hồi lại nghĩ rằng đây là trò đùa của Thiên Thiên, nhưng mà trò đùa này thì dai quá? Nhưng cũng không đúng, từ khi quen biết Thiên Thiên đến giờ có thấy nàng bày ra những trò đùa tai ác như thế này đâu.

Hắn thậm chí còn nghĩ, có phải là thân mẫu phái người đi bắt Thiên Thiên hay không?

Cứ như vậy miên man suy nghĩ, Lý Cáp đã ra đến giữa sân, ở trong phủ đi dạo hơn một nửa vòng rồi chính là chỗ ở của bọn hạ nhân.

Bỗng nhiên, xa xa đích thực mơ hồ truyền đến tiếng hai người nói chuyện với nhau.

Lý Cáp khẽ nhíu mày, ai bỗng dưng sáng sớm lại nói chuyện thế? Chẳng lẽ lại có gì bí mật không để cho người khác biết? Nghĩ lại, liên nhè nhẹ bước lại gần nghe lỏm.

Lặng lẽ bước tới gần cây đại thụ, Lý Cáp mơ hồ thấy dưới tán cây có hai bóng người, xem thân hình một người là nữ tử còn một người là tiểu hài tử.

Trong lòng khẽ động, chẳng lẽ là Thiên Thiên?

Lý Cáp cẩn cẩn thận thận lại gần thêm một chút, bởi vì ngoài trời tối đen, hai người đang mải mê nói chuyện không lý gì đến hắn nên không biết hắn đã bước đến gần cây đại thụ kia.

Lý Cáp dỏng tai lắng nghe, hai người đối thoại tự nhiên rõ ràng, trong đó có một thanh âm thực sự là của Thiên Thiên.

"Diễm Nhi tỷ tỷ, điểm tâm này ăn có ngon không?" Thanh âm trong trẻo của Thiên Thiên không có gì so sánh được, chợt nghe thây thanh âm dịu dàng đó như là một dòng suối nhỏ trong veo róc rách chảy qua màn đá, Lý Cáp bấy giờ mới cảm thấy yên ổn thờ phào một cái.

Người kia đúng là Diêm Nhi," Tốt quá, Thiên Thiên cảm tạ ngươi nhiều, sớm như vậy mà còn mang điểm tâm đến cho ta a."

" Nếu ngươi thích như vậy thì ngày nào ta cũng mang điểm tâm đên cho ngươi."

Lý Cáp thật không ngờ, Thiên Thiên sớm như vậy rồi mà còn làm điểm tâm cho Diễm Nhi, cô gái nhỏ này, nhìn không ra lại có một tia đồng cảm như vậy a.

Thanh âm của Diễm Nhi tựa hồ có chút do dự:" Người ... ngươi đã theo hắn bao lâu rồi?"

" Hai mươi bốn ngày rồi."

"Cái gì? Vậy ... Đây chẳng phải là thời gian ta đến phủ này ư?"

"Ân, ta đến phủ này hai ngày thì thấy người ta đưa Diễm Nhi tỷ tỷ tới."

" Ngươi thế nào lại đi theo ... người kia? Hắn đã dùng phương pháp gì để cưỡng bức ngươi?"

Lý Cáp chán nản, như thế nào mà Diễm Nhi cùng mẫu thân nàng lại giống nhau đến thế, cho rằng mình đã dùng thủ đoạn cưỡng bức Thiên Thiên. Còn nói mình là "người kia” một cách khó nghe đến như vậy?

Thiên Thiên nói:" Không có, chủ tử không có cưỡng bức Thiên Thiên. Thiên Thiên đã lẽ là số phận hẩm hiu trước khi đến đây, vừa đói vừa khát, là chủ tử mang Thiên Thiên trở về. Chủ tử đối với Thiên Thiên tốt lắm."

"Tốt lắm? Hắn ... Hắn cùng ngươi ... mà ngươi còn vẫn nói hắn ta tốt? Ngươi mới nhỏ như vậy mà hắn đã ..."

Cái kia? Cái nào? Chẳng lẽ Diễm Nhi chỉ là cái kia ... ? Lý Cáp dựa vào thân cây nháy con mắt thầm nghĩ, bản thân là thật nghĩ cái kia, nhưng bây giờ vẫn chưa có cái kia mà, người tiểu nha đầu này, phía sau chủ tử mà còn nói bậy bạ, ta sớm muộn cũng đem ngươi làm cái kia ... ( dịch giả: ứ biết chúng nó đang nói về cái gì cả ) .

Thiên Thiên có chút nghi hoặc nói:" Cái kia?"

"Chính là ... Ai, dù sao cũng các người đều ngủ trên một chiếc giường, không phải một cũng coi như là cái kia rồi."

Thiên Thiên trong thanh âm càng thêm nghi hoặc:" Diễm Nhi tỷ tỷ, cái kia rốt cuộc là cái gì á? Chủ tử nói ôm Thiên Thiên ngủ thật thoải mái, Thiên Thiên mới đầu có chút không quen, hiện tại cũng hiểu chủ tử trong lòng thực sự kiên định. Trước đây Thiên Thiên rất hay gặp ác mộng, chính là từ khi chủ tử ôm Thiên Thiên ngủ như vậy cảm thấy an ổn rất nhiều? Mỗi ngày đều ngủ rất ngon, cho dù có nằm mơ, cũng là mơ thấy mình ở cùng một chỗ với chủ tử..."

" Hắn ngoại trừ ôm ngươi... không làm gì khác… không làm cái đó ?"

Thanh âm Thiên Thiên có chút ngượng ngùng:" Chủ tử có đôi khi ôm lấy Thiên Thiên, nói da Thiên Thiên rất trơn, rất thích áp mặt vào lưng Thiên Thiên."

Ách ... Thế là xong, khẳng định trong lòng Diễm Nhi có thành kiến, cho rằng chủ tử ta cùng phường với bọn sắc lang bẻ liễu hái hoa. Lý Cáp nghe được thẹn thùng, bất quá hắn thầm nghĩ, dù sao Diễm Nhi cũng là tỳ nữ của ta, sớm muộn gì cũng là người của ta, dù cho nàng nghĩ ta là đại sắc lang thì thế nào? hắc hắc.

Quả nhiên Diễm Nhi nói:" Vậy được rồi, dù cho không có cái kia, cũng coi như là có cái kia. Khả năng bây giờ hắn chưa có ý định với cái kia, nhưng một thời gian nữa hắn nhất định sẽ đem ngươi làm cái kia, ngươi nhất định phải sớm rời xa hắn." ( cứ cái kia mãi, mà cái kia là cái gì?)

Nha đầu kia, tự nhiên lại xui Thiên Thiên dời xa ta, xem ta về sau sẽ trừng phạt ngươi thế nào. Lý Cáp ở phía sau nghiên răng nghiến lợi suy nghĩ.

"Vì sao vậy? Chủ tử đối với Thiên Thiên tốt lắm mà, Thiên Thiên cũng rất yêu thích chủ tử, hơn nữa... Hơn nữa trước đây mẹ ta cũng đã từng nói qua, chỉ có nam nhân của Thiên Thiên mới được phép hôn Thiên Thiên. Chủ tử là người đâu tiên, với lại chủ tử cũng coi Thiên Thiên là nữ nhân của mình, đời này chỉ có thể theo chủ tử, vính viễn không rời xa."

Lý Cáp ở đằng sau vô cùng cảm động, trong lòng thầm nhắc:" Thiên Thiên bảo bối, Thiên Thiên bảo bối, quả nhiên không uổng công thương ngươi, quả nhiên không uổng công thương ngươi."

Diễm Nhi cũng nói:" Ngươi đấy tự nhiên có ý tưởng kỳ quái, nhất định hắn đã ép buộc ngươi, không phải ngươi tự nguyện, sao ngươi lại có thể chắc chắn thế."

Thiên Thiên nói:" Lúc đó trên mặt Thiên Thiên có một chút bẩn, chủ tử đột nhiên hôn Thiên Thiên một chút, Thiên Thiên thật lâu mới kịp phản ứng. Thế nhưng lại muốn chủ tử hôn Thiên Thiên mãi, Thiên Thiên cũng tự nguyện mà."

" Ngươi, làm sao ngươi lại có thể suy nghĩ như vậy a..."

"Thiên Thiên hiện tại là đều do chủ tử ban cho, ngay cả tên cũng cho chủ tử đặt cho, nếu như không có chủ tử, thì Thiên Thiên đã chết nơi đầu đường xó chợ nào rồi, Thiên Thiên coi người là chủ tử của Thiên Thiên. Cùng chủ tử ở cùng một chỗ, Thiên Thiên cảm thấy vô cùng an tâm.

" Hắn đến tột cùng là dùng mê dược gì, làm cho ngươi một lòng một dạ theo hắn, Ngươi còn nhỏ a, không nên bị hắn mê hoặc."

Lý Cáp mặt xanh đen, hảo Diễm Nhi a, bản công tử trong lòng ngươi thật tình là như vậy sao? Đem ngươi bán đi chính là cha của ngươi và lão thúc thúc a...

" Diễm Nhi tỷ tỷ, ta biết ngươi và chủ tử có nhiều thành kiến. Kỳ thực chủ tử là một người rất tốt, người chỉ cần nhìn vào cái tâm của hắn, sẽ hiểu được cái ý của hắn, hắn sẽ đối với ngươi thật tốt. Theo chủ tử một thời gian, thật là rất tốt. Sở dĩ ngươi không nên nghịch ý chủ tử, không nên cùng chủ tử đối nghịch, nếu không sau này chủ tử tức giận, cũng lằ rất hung hãn, so với Đại Phi còn hung hãn hơn."

So với Đại Phi còn hung hãn hơn? Đấy là cái ví dụ gì? Lý Cáp lắc đầu cường khổ?

"Rõ ràng là một tiểu tử xấu xa, nhưng bao giờ cũng giả bộ rất thâm trầm, vẫn còn hỉ nộ vô thường, thật không thể hiểu nổi lòng hắn đang nghĩ gì." Diễm Nhi thầm nghĩ.

"Chủ tử không thể như tiểu hài tử bình thường a, chủ tử thật rất lợi hại."

"Được rồi, không phải là tiểu hải tử bình thường, hắn so với tiểu hài tử bình thường còn phôi đản hơn nhiều , còn háo sắc nhiều hơn. tiểu hài tử bình thường bình thường cùng tuổi hắn làm sao có thể háo sắc như hắn chứ."

Thiên Thiên khẽ nở nụ cười:" Không thể sau lưng nói bậy về chủ tử, chủ tử nếu như biết được nhất định là không vui."

" Ngươi đối với hắn thật tốt."

"Chủ tử đối với Thiên Thiên tốt lắm."

" A ... Không biết từ lúc nào lại có thể có người cùng ta hảo hảo trò chuyện, vốn tưởng rằng từ sau khi mẫu thân qua đời, thế giới này người tốt với ta nhất sẽ là cha ta. Cũng không nghĩ đến ... Ai, cũng tốt, cũng phải cảm tạ hắn, làm cho ta có cơ hội nhìn thấu bộ mặt của cha ta và lão thúc."

" Kỳ thực ngươi cân ôn nhu một chút, để ý đến chủ tử một chút, chủ tử sẽ đối với ngươi vô cùng tốt a."

Hai người tựa vào lưng nhau nói chuyện, bất qua xem ra Diễm Nhi 16 tuổi có khả năng bị Thiên Thiên 7 tuổi thuyết phục (DG: thằng dâm đê đên trẻ em 7 tuổi cũng bị nó làm cái gì .. nhưng mà... ta thích .he he)

"Kỳ thực... kỳ thực ta cũng nghĩ đến việc khuất phục hắn, nghe ngươi nói như vậy hắn cũng thật sự không quá xấu. Nói đến cùng là, một tên tiểu hài tử như thế này có thể xấu xa đến như vậy, không phải chỉ là một chút nghịch ngợm mà thôi đâu. làm thị nữ cho hắn, so với ta làm việc ở nhà bếp còn tốt hơn nhiều."

Nghịch ngợm? Có lầm hay không, lão tử trước sau gì cũng là người đã từng trải hơn 30 năm trên cái cuộc đời này rồi, Lý Cáp căm giận nghĩ.

" Ta ngày mai giúp ngươi nói một tiếng với chủ tử, sau đó ngươi trước mặt hắn mà cầu xin, chủ tử trong lòng sẽ mềm ra, ngươi cầu hắn, hắn sẽ yêu thương ngươi."

Ách ... Cứ tự nhiên sắp xếp người của chủ tử, ngươi tiểu Thiên Thiên a ... bất quá vẫn còn thương ngươi, Lý Cáp liếm môi nói, ngẩn đầu lên đã thấy trời đổi sắc, đần đần sáng tỏ.

"Bất quá lại nói thêm,ở nhà bếp này ta cũng học được nhiều điều. Hiện tại ta không chỉ biết làm cơm, mà còn biết nấu cháo, cũng có thể xào dưa chuột, cây cải củ, cải trắng rồi."

Phải ? Diễm Nhi tỷ tỷ thật lợi hại, Thiên Thiên vẫn còn chưa biết nấu cháo. Về sau Thiên Thiên cũng muốn bắt chước Tố Thái, chủ tử nhất định cũng sẽ thích." Thiên Thiên cao hứng nói.

Hắc, Thiên Thiên nấu cháo hoa sẽ rất ngon. Lý Cáp nghĩ lại, bụng lại réo ầm ầm, Ân, ngày hôm nay sẽ bắt Thiên Thiên làm cháo hoa để điểm tâm.

Lý Cáp thấy hai nàng có ý chào nhau, cũng nhanh nhẹn thừa dịp hai nàng không chú ý, len lén quay trở lại sân, trở lại phòng của mình, cởi y phục xuống, nằm ra giường giả bộ ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.