Hoàn Khố Đệ Tử

Chương 28: Chương 28: Tỉ ngưu




Tam ngưu nghe xong lời nói của Lý Cáp liền nhìn nhau một chút.

Ngưu đại nói: “Tiểu ngưu tam thiên vương chỉ phục người nào có bản lĩnh cao hơn chúng ta!”

Ngưu nhị nói: “Chỉ cần bản lĩnh cao hơn chúng ta, làm người hầu cho hắn cũng không hề mất mặt!”

Ngưu tam nói: “Bản lĩnh thấp hơn chúng ta, đừng hòng kêu chúng ta làm người hầu!”

Lý Cáp híp mắt, lộ vẻ mỉm cười, vẫn ung dung nhìn ba người, nói: “Như vậy, bản lĩnh lớn nhất của các ngươi là gì?”

Tam ngưu đồng loại giơ nắm đấm to bằng nồi đất lên,nói :”Nắm tay của chúng ra là cứng nhất!”

Ngưu nhị gồng cơ ngực lên: “Khí lực của chúng ta mạnh nhất!”

Ngưu tam vỗ vỗ ngực nói: “Thân thể chúng ta cường tráng nhất!”

Lý Cáp trong đầu đảo nhanh, suy nghĩ làm sao để có thể thu phục tam ngưu, vừa nghe đến sở trường tâm đắc nhất của họ là những điều này, trong lòng nhất thời có tính toán, chợt nhìn họ mỉm cười: “Như vậy, nếu ta có thể chiến thắng bản lĩnh lớn nhất của các ngươi thì các ngươi sẽ nguyện ý đi theo ta, nhận ta là chủ, làm người hầu của ta?”

Tam ngưu đồng loạt cười to.

Ngưu đại đứng lên nói: “Chỉ bằng tiểu oa nhi ngươi sao?”

Ngưu nhị cũng đứng lên nói: “Muốn so bản lĩnh với chúng ta?”

Ngưu tam cũng đứng lên nói: “Nếu ngươi thực vượt qua bọn ta…”

Ba người cùng đồng thanh: “Chúng ta sẽ làm người hầu của ngươi, nghe lời ngươi sai phái!”

Lý Cáp vỗ tay vui mừng: “Hảo! Ba vị phải nhớ kỹ lời mình nói, không thể đổi ý nha!”

Ngưu đạo nói: “Hừ! Tiểu ngưu tam thiên vương cho tới giờ chưa từng nói dối! Ngươi nói đi, muốn so tài như thề nào? Nếu thực lực của ngươi có thể làm chúng ta tâm phục khẩu phục, sao chúng ta có thể nuốt lời được?”

Ngưu nhị và Ngưu tam cũng gật đầu, tán thành lời nói của Ngưu đại.

Lý Cáp cười nói: “Nắm tay các ngươi cứng nhất, khí lực mạnh nhất, thân thể cường tráng nhất, như vậy chúng ta so tài với nhau như vậy. Bổn công tử đứng trước mặt các ngươi, không tránh né, cho các ngươi mỗi người đánh ba quyền, chỉ cần đánh ngã bổn công tử, hoặc chỉ cần làm ta lui một bước, ta sẽ làm người hầu cho các ngươi. Bằng không mà nói…Ha ha, các ngươi ba người, hãy làm người hầu cho bổn công tử, nhận ta làm chủ nhân, nghe lời ta sai phái, được không?

Tam ngưu đều trợn tròn hai mắt, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

“Đầu óc ngươi có vấn đề?” Ngưu đại nói.

“Đầu óc ngươi ngu ngốc à?” Ngưu nhị nói.

“Ngươi dám trêu đùa lão tử?” Ngưu tam nói.

Thiên Thiên cũng kéo tay Lý Cáp, dịu dáng nói: “Chủ tử, bọn họ khí lực man đại, thân thể người tôn quý, sao có thể cho bọn họ đánh chứ?”

Lý Cáp mỉm cười vỗ nhẹ bàn tay nhỏ bé của Thiên Thiên: “Bản lĩnh của chủ tử, ngươi còn không biết sao?” Nói xong liền liếc mắt sang Diễm Nhi, đã thấy nàng kinh ngạc nhìn mình, trong mắt không biết có biểu tình gì, tựa hồ có chút chờ mong, có chút lo lắng lại có chút mê hoặc.

Lý Cáp trong lòng kỳ quái, bất quá cũng không nói gì, đứng dậy đi tới trước mắt tam ngưu, chắp tay chào, ngạo nghễ nói: “Các ngươi từng người lên? Hay cả ba cùng lên?” Trước mặt ba kẻ to lớn hơn mình gấp ba lần, hắn không hề lộ ra vẻ yêu nhược.

Tam ngưu nhìn nhau, Ngưu tam nhảy ra trước tiên, chà chà nắm đấm, gằng giọng: “Ngươi đã muốn chết, lão tử sẽ cho ngươi toại nguyện!” tiếng nói vừa dứt, đại quyền đã xuất.

Một quyền này nhìn như đơn giản trực tiếp, không hề hoa mỹ, thậm chí không tính là chiêu thức gì, nhưng nếu là Mạch Đông Khoan ẩn dưới tửu lâu mà thấy, chắc chắn sẽ sợ hãi than, quyền thế tuy đơn giản nhưng đã đạt tới cảnh giới phản phác quy thiên.

Quyền đầu chạm vào người Lý Cáp, Thiên Thiên sợ hãi nhắm chặt mắt lại, cánh tay nhỏ nhắn vì cố sức nắm lại nên đã trắng bệch, vẻ mặt đầy khẩn trương, mà Diễm Nhi khi thấy quyền đầu đánh lên người chủ tử, cũng nhắm mắt lại.

“Sao…Sao lại có thể như thế?” Ngưu tam trợn mắt há mồm mà nhìn Lý Cáp hoàn toàn vô sự, trên mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhìn lên nắm đấm của mình kề trên ngực hắn, không biết làm sao.

Vừa rồi quyền kia của hắn chỉ dùng không đến năm phần lực lượng, nhưng đã đủ để đánh ngã thân cây ba người ôm không hết, huống chi là một tiểu hài tử như vậy. Thế nhưng khi quyền đầu đến trước ngực Lý Cáp, không chỉ không phát ra tiếng xương vỡ vụn mà thân thể Lý Cáp không hề có đến một tia lay động, nắm tay hắn phảng phất như đánh vào hư không, một chút ảnh hưởng cũng không có, cảm giác trên nắm đấm cũng không thể nói lên lời, hình như là căn bản mình không chạm vào thứ gì hết.

“Lão tam, ngươi làm gì vậy?” Ngưu đại nghi hoặc hỏi.

Ngưu tam cũng không để ý đến hắn, lại tiếp tục gia tăng lực lượng liên tục đánh vào ngực Lý Cáp, nhìn bằng mắt thường, tốc độ ra đòn rất chậm, nhưng thực tế từ lúc ra quyền đến lúc chạm vào Lý Cáp chỉ trong nháy mắt, quái dị cực kỳ, phảng phất ngay cả không gian cũng bị ảnh hưởng. Quyền phong vù vù, đem hai các ghế hai bên trái phải văng đi, đống đĩa đựng thức ăn trên bàn chưa kịp dọn đã bị thổi bay xuống đất, thực khách trên lầu hai đều lấy tay che mắt lại không dám nhìn thảm cảnh tiểu hài tử bị quyền đầu như thái sơn đó đánh đến máu thịt bắn tung tóe. Vừa rồi, một quyền của Ngưu tam đánh lên người Lý Cáp mà hắn không phản ứng gì còn tưởng Ngưu tam cố ý đe dọa, lại thật không thể ngờ được, một hài tử nhìn trên dưới mười tuổi lại có thể chịu được một quyền nặng như núi của vị đại hán to lớn kia.

Lại giống như vừa rồi, lúc đánh ra một quyền này nhìn rất uy vũ, mạnh mẽ, nhưng khi đánh lên người Lý Cáp rồi cũng không có bất cứ một tiếng động gì. Quyền kình mạnh mẽ vô cùng lại như ném bùn xuống biển, một chút ảnh hưởng cũng không có.

Ngưu tam ngơ ngác nhìn nắm tay của mình,mờ mịt lẩm bẩm: “Sao lại có thể, như thế nào lại thế…. không thể như thế…”

Ngưu nhị nhịn không được, đưa tay kéo Ngưu tam về mắng: “Nói ngươi bình thường luyện quyền lười biếng ngươi không nghe, hiện tại thật là mất mặt, ngay cả một tiểu hài tử cũng không để đánh bại, nhìn ca ca ngươi ra tay!” Dứt lời liền vung nắm tay mình, hít sâu hai hơi, hai chân vào thế trung bình tấn, hạ thân hơi trầm xuống, đánh ra một quyền hướng về ngực Lý Cáp, uy thế so ra còn lợi hại hơn sao với Ngưu tam.

“…” Lầu hai lặng ngắt như tờ.

Nhưng vừa rồi người luôn kìm nén lo lắng trong lòng là Thiên Thiên cũng đã thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nét tươi cười, vỗ tay nói: “Chủ tử, người thật lợi hại!”

Diễm Nhi bên cạnh tuy cười nhưng mặt mày cũng trắng bệch…này, chủ tử là loại quái vật gì vậy, quyền kình mạnh mẽ như vậy đánh lên người cư nhiên ngay cả một chút hoảng hốt, một chút ảnh hưởng cũng không có, sợ rằng trên giang hồ cũng không kiếm được người thứ hai. Cho dù là Ngưu Thiên Vương, đối mặt với sự mạnh mẽ của con hắn, thử nghĩ cũng không dám huênh hoang rằng dám đỡ đòn mà không chút ảnh hưởng.

Theo độ tuổi tăng lên, Lý Cáp khi leo lên nóc nhà hoặc chỗ nào cao cao cũng không dễ dàng ngã nữa, tại thành Hổ Dương hắn cũng chưa từng xuất thủ cùng ai. Sở dĩ, Thiên Thiên vốn cùng Lý Cáp có quan hệ thân mật đến cực điểm, đối bản lĩnh chịu đau của chủ tử cũng có chút hiểu biết, nhưng Diễm Nhi lại mơ mơ hồ hồ biết hắn cũng có luyện vài thế võ thái cực quyền công phu nhưng thân thể rất tốt, vô luận bị bệnh gì cũng không kéo dài lâu, mùa đông chỉ mặc một cái áo mỏng cũng không thấy lạnh, cũng không nghĩ hắn thâm tàng bất lộ, có bản lĩnh dọa người đến bực này. Vốn tưởng rằng qua hai năm Diễm Nhi nàng sẽ hiểu rõ hắn, nên bây giờ trong lòng không khỏi cẩn thận đánh giá lại hắn một lần nữa – hắn rốt cuộc giấu bao nhiêu bí mật đây?

“Hảo!!!” Các thực khách trên lầu cũng đã có người phản ứng, đều vỗ tay khen ngợi. Người dân Đại Hạ là như thế, thích xem náo nhiệt, có náo nhiệt là nhiệt tình xem, ở đây cũng không sai biệt lắm.

Ngưu nhị tự nhiên cũng rất giật mình và không tin, quay đầu lại nhìn Ngưu tam đã thấy đệ đệ mình là bộ dáng mang biểu tình “Ngươi hiện tại cũng hiểu rồi chứ?”, tâm trạng tức giận “Yahhh!” Hét lớn một tiếng, lại ra hai quyền, đấm thẳng vào ngực Lý Cáp.

“Hảo----!” Các thực khách trên lầu càng thêm nhiệt tình hoan hô, không cần phải nói cũng biết hai quyền vừa rồi có kết quả không khác gì lần trước.

Ngưu nhị vốn nhìn Lý Cáp với ánh mắt xem thường, rồi chuyển sang kinh ngac, đến khiếp sợ rồi cuối cùng lộ ra vẻ sợ hãi.

“Đại…Đại ca, hắn….hắn sẽ không là yêu quái chứ?” Ngưu nhị có chút run rẩy hỏi Ngưu đại.

“Ha ha ha ha…” Lý Cáp ngửa đầu nở nụ cười: “Bổn công tử là thiên thần hạ phàm! Thế nào? Các ngươi hiện tại đã nguyện theo hầu hạ bổn công tử chưa?”

Một tiểu hài tử mười tuổi trước mặt mọi người tự xưng là thiên thần, nghe có vẻ buồn cười, nhưng biểu hiện vừa rồi của Lý Cáp làm thực khách trên lầu nhìn hắn đều không phản bác, tuổi nhỏ như vậy đã bản lĩnh đầy mình, ngoại trừ thiên thần hạ phàm chẳng lẽ lại có thể là người phàm sao?

Dưới lầu, bốn vị Lý phủ cung phụng đang ngồi trong góc khuất uống rượu cùng nhau vừa âm thầm theo dõi ba người Lý Cáp.

“Mạch huynh, vừa rồi hình như ta nghe tiếng cười của nhị công tử.” Nghiêm Phong nhíu mày nói.

Mạch Đông Khoan cầm chén rượu lên uống,liếm liếm môi nói: “Yên tâm đi, tiểu tử này muốn chơi, thì cứ để hắn chơi, chỉ cần hắn không nguy hiểm, chúng ta sẽ không tùy tiện xuất hiện. Với thủ đoạn của tiểu tử này, chỉ có hắn đi “chơi” người khác, người khác muốn “chơi” hắn thì không dễ dàng gì. Nghe tiếng cười của hắn thì chỉ có thể cầu phúc cho kẻ nào thiếu may mắn thôi.

Nghiêm Phong có chút lo lắng nói: “Vạn nhất nếu như có tên cường đạo muốn gây bất lợi với nhị công tử….”

Đồ Hòa nói: “Nghiêm huynh không cần lo lắng, vừa rồi Đồ mỗ đã dùng chân khí cảm ứng qua, trong tửu lâu cũng không có cao thủ nào, người bình thường sợ rằng nhìn thấy ngao khuyển cạnh nhị công tử liền sợ đến nhũn chân ra.

Đồ Hòa biệt hiệu là “Phách Thiên Đao”, không chỉ có đao pháp cao siêu mà hơn thế nữa nội lực cũng thâm hậu đứng thứ nhì trong bát đại cung phụng. Vả lại, nội công tâm pháp đặc biệt của hắn có thể đoán ra nội lực cao thấp của người tập võ trong một phạm vi nhất định. Bất quá lần này hắn đã tính sai, Ngưu gia tam huynh đệ vốn dùng môn võ do Ngưu Thiên Vương dựa vào đặc điểm của ba người con mà sáng tạo ra, cường hóa tu luyện gân cốt da thịt, xúc tiến phát huy lực lượng của thân thể, cùng với các môn võ kết hợp luyện khí bình thường.

Sở dĩ, Đồ Hòa cùng Mạch Đông Khoan mắt thấy Ngưu gia tam huynh dệ cũng giống như mấy tên bình thường cạnh mạnh hiếp yếu mà thôi. Thế nên vừa rồi bốn người căn bản không để bọn họ trong mắt.

Vậy mà Đồ Hòa vừa dứt lời, trên lầu bỗng truyền đến một hồi tiếng cọ xát kỳ quái, ngay sau đó “Ấm ầm!” Một trận nổ, sàn nhà tầng hai vỡ tan thành một cái lỗ lớn, một thứ thật lớn từ cái lỗ rớt xuống, nặng nề nện xuống nền nhà tầng trệt, làm thủng một lỗ lớn trên sàn gỗ.

Trong nhất thời, vụn gỗ bay tứ tung, bụi mù nổi lên bốn phía. Thân ảnh to lớn từ trong cái hầm leo lên, trong miệng oán hận mắng thầm gì đó, lại “Rầm rầm rầm” mạnh mẽ bước lên lầu, trên mặt như không có chuyện gì, chỉ để lại dưới lầu một thực khách và chưởng quỹ trong cả sảnh đường ngơ ngác nhìn theo.

Mạch Đông Khoan nhìn Đồ Hòa cùng hai người kia đang ngơ ngác nhìn vào cái lỗ to : “thực sự không có cao thủ sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.