Lý Cáp cười khẩy một cái, tay hắn nhoáng lên và rồi một thanh trường kiếm đen kịt xuất hiện. Tất cả mọi người trong trường đều ngây ngẩn, hắn ta lấy thanh kiếm kia ra bằng cách nào thế??
Nháy mắt một cái Ngưu Đại đã lao đến bên "Thiết tí Thần vương" Trương Tĩnh, nhằm vào cái hộp gỗ bên tay phải của hắn.
Trương Tĩnh thấy vậy liền giận dữ, đem hộp gỗ cầm qua tay trái, tay phải nắm lại đối quyền với Ngưu Đại.
"Thiết tí Thần vương” mới nghe đã biết sở trường của Trương Tĩnh nằm trên cánh tay của hắn. Cánh tay cứng rắn như thép đúc có thể phá thạch xuyên kim, ở trong giang hồ coi như cũng thuộc hàng nhất lưu cao thủ. Bất quá Ngưu Đại đâu chỉ có ỷ vào man lực trời sinh, ngoại gia công phu chính do Ngưu Thiên Vương đặc ý sáng tác riêng cho anh em nhà hắn cùng với thần lực và khung xương thân thể độc đáo đã phát huy bộ công phu này đến cực hạn.
Hai người đối quyền với nhau chẳng hề có chút hoa mỹ nào. Sau cú giao phong thì Ngưu Đại đứng im bất động còn Trương Tĩnh phải lùi mấy bước mới đứng vững được. Mấy tấm gỗ trên đài không chịu đựng được lực lượng giao phong của hai người mà nứt gãy răng rắc.
Ổn định lại thân hình, Trương Tĩnh cảm thấy nắm tay đau nhức, vội vàng đem vòng cánh tay trước ngực thủ thế đứng khoanh tay. Nhưng dưới đài cũng đầy người tinh mắt đã thấy nắm đấm của hắn đã bị biến dạng.
- Hảo khí lực!
Trương Tĩnh híp mắt nhìn về phía Ngưu Đại lạnh giọng nói. Mặt khác vài tên cao thủ của Công Tôn gia cũng nhào lên, bất quá Ngưu Nhị và Ngưu Tam ngay lập tức đã chặn đứng bọn chúng. Ngưu Đại lại một lần nữa nhào đến phía Trương Tĩnh.
Lại hai chiêu qua đi, Trương Tĩnh không thể không buông hộp gỗ đựng Cửu Minh thần kiếm trong tay ra. Ngưu Đại chộp được ngay lập tức thối lui đến bên cạnh Lý Cáp. Lúc này Ngưu Nhị và Ngưu Tam cũng lui trở về, trong tay mỗi người bọn hắn cũng cầm về một thanh kiếm. Nhưng dường như đối thủ của bọn họ khó đối phó hơn nên khi dùng tốc độ nhanh nhất đoạt kiếm, bọn họ không ngần ngại hạ thủ cứng rắn.
Lý Cáp nhìn sắc mặt Nạp Lan Bác cùng mấy tên thủ hạ của hắn lúc này đã xanh như tàu lá chuối, đắc ý nói:
- Bảo kiếm chính là hung khí giết người. Như vậy tố chất hàng đầu chính là độ cứng. Nếu vừa giao tranh với người ta, khẽ chạm nhẹ một cái đã gãy thì cái danh bảo kiếm đúng là sỉ nhục.
Nói xong tay trái vung lên một cái ném thanh Cửu Minh thần kiếm lên không trung, ngân quang trên thân kiếm tỏa ra lòa lòa làm cho mọt người dưới đài nheo tịt hết cả mắt.
- Choang!
Một tiếng động chát chúa vang lên, Cửu Minh thần kiếm đã đứt làm hai đoạn rồi rơi xuống đài. Ngân quang trên thân kiếm lập tức tiêu tán, cứ như vậy mà một thanh bảo kiếm nức tiếng giang hồ đã bị Lý Cáp nhẹ nhàng phá hỏng.
- Ha ha ha. Chỉ là một khối đậu hũ mà cũng dám xưng thần kiếm!
Lý Cáp cười khằng khặc đắc ý. Hắn tung chân đá thanh Chấn Nhạc kiếm trong tay Ngưu Nhị lên không trung. Thanh “Bách biến vô địch” trong tay lại chém xuống, “choang” một tiếng nữa, thêm một thanh bảo kiếm bị hủy trong tay Lý Cáp.
Mọi người trên đài dưới đài lúc này đã bị hù cho trợn tròn mắt. Đến cả Công Tôn Vô Tình cũng bị Lý Cáp hù cho biến sắc, thật không ngờ cái thanh kiếm đen thui xấu xí thế kia mà lại sắc bén đến như vậy. Cơ hồ nó không gì không phá được, bảo kiếm các loại đều bị nó cắt ngọt như dưa chuột.
- Ôi!..Chấn Nhạc kiếm từng được xưng tụng là bảo kiếm cứng rắn nhất thiên hạ nha…nhưng sao mới một chiêu đã bị đoạn rồi?!!
Dưới đài có người sợ hãi than thở.
- Mà công tử kia là ai vậy? có trong tay bảo kiếm đến bực này, thủ hạ dưới tay cũng là nhất lưu cao thủ còn lợi hại hơn cả bọn Trương Tĩnh. Thậm chí hắn ta còn chèn ép được cả Võ lâm đệ nhất công tử.
Có người run rẩy nói.
- Không thấy hắn ta thân thiết với Công Tôn tiểu thư như vậy sao? Nói không chừng cũng là nữ tế của Công Tôn gia. Ôi ôi! Công Tôn tiểu thư của ta ơi…
Có người thở dài u oán.
Trên đài Lý Cáp lại đem tất cả bảo kiếm của Nạp Lan Bác băm vằm. Hắn hù cho Nạp Lan Bác vừa đau lòng lại vừa kinh sợ, trong lòng cũng không khỏi nghi ngờ bảo kiếm có phải đã bị người ta đánh tráo. Nếu không phải là kiếm giả thì làm sao mới bị chém một nhát đã bị đứt đôi rồi?
Lý Cáp liếc mấy mảnh sắt vụn ngổn ngang dưới chân khinh thường nói:
- Cái đồ sắt vụn này mà cũng dám đưa cho Vô Tình! Ngươi cũng không biết xấu hổ mà dám để Dương tỷ của ta hộ tống! Hừ hừ! Cái tấm da mặt của ngươi thật dày đó nha…
- Ngươi!...
Nạp Lan Bác tức giận đến đỏ mặt nhưng mọi người dưới đài đều thấy vô cùng thú vị. Võ lâm đệ nhất công tử nha! Người thừa kế Nạp Lan gia tộc đó nha! Chính là Nạp Lan công tử trước nay luôn hung hăng càn quấy đó! Từ khi nào mà hắn ăn phải thiệt thòi như vậy chứ? Đã ghiền, thật sự là đã ghiền!
Đang nghe hai người công kích nhau thì bỗng nhiên An Thiên Nhai và Hằng Khôn chợt cảm thấy cái tráp trong tay nhẹ bỗng đi, lại phát hiện Băng Phách thần kiếm và Thái Cực Nhất Tâm kiếm đã biến mất, trong lòng bọn họ cảm thấy kinh hãi vô cùng. Ngẩng đầu nhìn lại đã thấy nữ tử mặc quần áo trắng che mặt đang kính cẩn dâng hai thanh kiếm kia cho Lý Cáp.
An Thiên Nhai và Hằng Khôn liếc nhau một cái, trên mặt không còn chút máu. Trong nháy mắt vừa nãy, bọn hắn chỉ cảm giác được một cơn gió nhẹ thổi qua rồi một mùi thơm thoang thoảng chui vào trong cánh mũi, sau đó cứ vậy mà hai thanh bảo kiếm không cánh mà bay.
Dưới ban ngày ban mặt, trước bao nhiêu người trong võ lâm, nàng có thể bất tri bất giác cướp bảo kiếm trong tay hai kẻ nhất lưu cao thủ. Đây là cái thứ võ công gì đây??? Ông trời ơi! Có còn là người nữa không đây hả?
Người dưới đài cũng chỉ cảm giác được mắt hoa lên, thấy thân ảnh nữ tử kia hơi động một chút thì hai thanh bảo kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay nàng. An Thiên Nhai và Hằng Khôn bên kia cũng đồng dạng là ánh mắt mờ mịt.
Lúc này Phong Liễu Tam nhảy lên đài rồi thì thầm to nhỏ với Nạp Lan Bác mấy câu. Nạp Lan Bác vừa nghe vừa trợn mắt, chau mày, cố đè nén khó chịu nói:
- Nếu hôm nay bổn công tử mà lui thì sau này sao có thể lăn lộn trên giang hồ nữa?
Phong Liễu Tam liếc Lý Cáp và Hương Hương bên cạnh rồi nhẹ giọng nói:
- Nữ nhân che mặt kia có võ công vô cùng kỳ quái, chắc chắn lai lịch cũng không nhỏ. Hôm nay đại sự không thành chi bằng tìm một cái cớ mà lui…
Phong Liễu Tam bên kia nói còn chưa nói xong, Lý Cáp đã đem Thái Cực Nhất Tâm kiếm chém thành hai nửa, trong miệng tấm tắc nói:
- Đồ bỏ! Đồ bỏ! Sao ngươi lại có thể mang những cái thứ sắt vụn này đến đây được chứ? Để ta sờ vào cũng thật mất mặt quá!
- Thím có thể nhịn nhưng thúc không nhịn được!
Nạp Lan Bác cắn răng nói.
Phong Liễu Tam vội vàng kéo hắn lại, trầm giọng nói :
- Công tử! Nếu chúng ta không nắm chắc thì không nên manh động!
Trên thực tế là hắn muốn nói phải thua không thể nghi ngờ.
Nạp Lan Bác đột nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh, giống như đang đi giữa ngày hè mà bị ném vào hầm băng vậy. Hắn không chịu nổi rùng mình một cái, theo bản năng hắn nhìn qua nữ tử áo trắng đứng bên kia. Nàng ta lúc này cũng đang nhìn hắn bằng một cái ánh mắt lạnh lùng, sắc như đao. Nạp Lan Bác bị hù cho thối lui mấy bước mới bình tĩnh lại được.
Đúng là Hương Hương mới thản nhiên liếc Nạp Lan Bác một cái để thị uy, sau đó nàng nhu thuận cúi đầu, đứng yên lặng bên cạnh Lý Cáp. Lúc này, trông nàng ta cũng chỉ giống như một nữ tử nhu nhược bình thường chứ nào có chút gì khí thế của võ lâm cao thủ. Bất quá Nạp Lan Bác bị nàng liếc qua một cái mồ hôi lạnh đã chảy đầy người.
Lý Cáp cầm lên thanh Băng Phách thần kiếm cuối cùng kia, nhìn nhìn rồi cười nói:
- Thanh kiếm này nhìn qua rất đẹp! Ta thật không nỡ hủy nó đi, bất quá ngươi lại mang cả rổ bảo kiếm đến đây thì ta cũng phải giúp ngươi giám định một chút.
Nói xong hắc kiếm trên tay vung lên.
- Công tử xin dừng tay!
Một tiếng yêu kiều phá không mà đến làm cho Lý Cáp phải ngừng tay một nhịp. Hắn tò mò híp mắt nhìn về phía âm thanh kia vọng đến.
Lại thêm một nữ tử toàn thân áo trắng như tuyết phiêu phiêu bay đến. Khuôn mặt đẹp như tranh vẽ xùng dáng người thon thả động tâm can làm cho hai mắt Lý Cáp sáng ngời. Tuyệt thật! Đúng là tiên tử cưỡi mây mà bay đến!
Nữ tử vừa mới đến nhẹ nhàng rơi xuống trên đài, mọi người trong kiếm hội bỗng nhiên một trận ồn ào hốt hoảng, ai cũng cảm thấy giống như bị rơi vào chốn tiên cảnh bồng lai. Ba vị nữ tử đẹp như tranh vẽ đồng dạng cùng xuất hiện một chỗ, không cần đoán cũng biết chuyện này gây nên chấn động như thế nào.
Công Tôn Vô Tình được người đời ví như băng sơn vạn năm, làm cho người ta cho dù tán thưởng cũng không dám tới gần, khao khát một lần được thấy giai nhân nở một nụ cười. Còn nữ tử che mặt đứng bên cạnh vị công tử kia, cho dù không rõ mặt mũi nhưng chỉ nhìn dáng người thôi cũng biết nàng hiển nhiên là một tuyệt thế mỹ nữ. Càng thêm náo nhiệt chính là sự xuất hiện của nữ hiệp áo trắng đạp không mà đến kia. Khuôn mặt nàng là một loại lãnh diễm động lòng người, đúng là lãnh đến độ mà người ta không dám nhìn thẳng, đẹp đến mức làm người khác kinh tâm động phách!
Chương 95: Tiên nữ cưỡi mây.(2)
Mà vừa thấy được nữ hiệp áo trắng xuất hiện, Nạp Lan Bác bên kia cũng tái hết cả mặt.
Nữ hiệp áo trắng cũng chỉ lạnh lùng liếc Nạp Lan Bác một cái rồi chắp tay thi lễ với Lý Cáp và Công Tôn Vô Tình:
- Công Tôn tiểu thư, công tử! Thanh Băng Phách thần kiếm này vốn là bội kiếm của ta, vài ngày trước đã bị kẻ khác trộm mất. Sau khi tìm được kẻ lấy trộm rồi mất vài ngày đuổi theo mới đến được đây, mong công tử lưu tình đem trả kiếm này cho tiểu muội.
Lý Cáp nhìn nữ hiệp áo trắng này không khỏi có chút quen quen, hình như hắn đã gặp ở đâu đó rồi.
- Chủ nhân!
Hương Hương đứng bên cạnh thấy chủ nhân tự nhiên ngẩn tò te thì huých nhẹ hắn một cái.
Lý Cáp mới giật mình một cái rồi cười nói:
- Không sao! Không sao! Nếu kiếm này là của nữ hiệp thì bổn công tử không thể xuống tay được.
Nói xong hắn đưa trả thanh Băng Phách thần kiếm cho nữ hiệp rồi lại quay qua đả kích Nạp Lan Bác:
- Không thể tưởng tượng được, cả bảo kiếm mang đi tặng sinh nhật người ta cũng là đồ ăn cắp. Hê hê, nhìn cái mặt của ngươi xem có đẹp không?
Nữ hiệp áo trăng thu Băng Phách thần kiếm vào vỏ rồi cảm tạ Lý Cáp. Nàng cũng nhìn qua phía Nạp Lan Bác rồi lạnh giọng đe dọa:
- Thâu Thiên Thử đã khai ra Nạp Lan công tử sai hắn đến trộm kiếm của ta. Thật không thể nghĩ đến đường đường là võ lâm đệ nhất công tử lại có thể làm ra cái việc bỉ ổi này. Hừ! Người khác có thể sợ cái danh Nạp Lan gia tộc nhưng ta không coi vào đâu hết!
Dưới đài mọi người nghe được lời ấy lập tức bắt đầu thì thầm với nhau, nghị luận sôi nổi.
Nạp Lan Bác vốn cần tìm bảy thanh kiếm để đi tặng cho người đẹp, uy bức cùng lợi dụ chiêu số gì cũng đều dùng qua. Hắn không sợ người ta tìm đến cửa, trong giang hồ vốn là cái chốn dùng thực lực mà nói chuyện, cái thứ chó má chính nghĩa gì gì đí trước thực lực tuyệt đối cũng chỉ là rau héo. Nhưng trong tình huống hiện tại, khi hắn bị Lý Cáp đánh cho tối tăm mặt mũi lại xuất hiện thêm một tuyệt thế mỹ nữ đến dìm hàng, thật là họa vô đơn chí a…
- Công tử! Chúng ta đi thôi.
Phong Liễu Tam thấy thế, nói khẽ với Nạp Lan Bác.
Nạp Lan Bác cũng biết sự việc đã đi vào bế tắc, hôm nay cũng chỉ đành ôm hận mà thôi. Hắn hung hăng trừng mắt với Lý Cáp và mỹ nữ áo trắng một cái rồi liếc xéo Công Tôn Vô Tình, vung tay áo lên ra hiệu cho tùy tùng cùng rời đi.
Nữ hiệp áo trắng kia cũng không ngăn trở, nàng thừa biết cho đối phó với Nạp Lan Bác cùng tùy tùng của hắn có ngang tay nhưng cũng không làm gì được bọn họ. Hôm nay đoạt lại được Băng Phách thần kiếm coi như đã đạt được mục đích.
Bất quá Lý Cáp cũng không có tính đến chuyện buông tha cho Nạp Lan Bác dễ dàng như vậy.
- Ui ui! Sao ngươi đi nhanh như vậy chứ?
Lý Cáp nhanh chân chạy đến chặn đường lui của Nạp Lan Bác.
- Ngươi muốn thế nào?
Nạp Lan Bác cố nén cơn điên xuống.
Lý Cáp vẻ mặt vô tội:
- Ta chẳng muốn thế nào hết. Nhưng mà ngươi trộm kiếm của nữ hiệp này thì cũng phải có vài lời công bằng với người ta chứ?
Tùy tùng đứng bên cạnh Nạp Lan Bác móc trong người ra mấy tờ ngân phiếu rồi ném cho Lý Cáp.
Lý Cáp thản nhiên liếc qua một cái, thấy chỉ có mấy ngàn lượng không khỏi khinh bỉ. Hắn cười lạnh một cái:
- Công tử ngươi nghĩ ai cũng là ăn mày hả?
- Vậy ngươi muốn bao nhiêu?
- Bổn công tử nói là cần người bồi tiền hay sao? Ngươi cho là bằng này tiền mà có thể bồi thường cho người ta được hay sao?
Lý Cáp nhanh mồm nhanh miệng đổi trắng thay đen, vừa lúc nãy còn nói đám bảo kiếm Nạp Lan Bác mang đến chẳng đáng một xu sắt vụn mà lúc này giá trị đã thành ngàn vàng.
Nạp Lan Bác tức tối trừng mắt với Lý Cáp, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Vậy rốt cục ngươi muốn cái gì?
Lý Cáp mỉm cười rồi nói:
- Rất đơn giản thôi! Vị nữ hiệp này đã không cùng ngươi so đo nhưng ngươi sai rồi thì cũng phải xin lỗi người ta một câu mới phải lẽ chứ!
Nạp Lan tức giận nói:
- Ta không muốn đấy!
Tùy tùng phía sau hắn lập tức xông lên, điệu bộ như là một lời không hợp liền muốn động thủ. Tam Ngưu cùng Hương Hương cũng không yếu thế, đều đứng ở bên cạnh Lý Cáp, ngay cả nữ hiệp áo trắng kia cũng đã đi tới, biểu lộ khí thế cùng tiến cùng lui.
Công Tôn Vô Viễn bên cạnh âm thầm lau mồ hôi. Hôm nay cái dây thần kinh của hắn đã quá tải mất rồi. hai vị công tử thế gia đến đây gây náo loạn ầm ỹ như vậy, hắn thật không biết xử lý làm sao mới phải! Bất quá hắn cũng chỉ lo suông mà thôi, cạnh tranh cỡ này hắn chưa đủ trình can thiệp. Nếu là Công Tôn Vô Tình có lời thì may ra sự việc có thể có điểm kết nhưng muội muội hắn lúc này cũng như là người ngoài cuộc vậy. Nàng lúc này hững hờ nhấp một ngụm trà rồi chờ xem trò vui.
Lý Cáp ha ha cười, nhìn nhìn mọi người dưới đài rồi nói:
- Không xin lỗi hả?
Nói xong vẻ cười cợt trên mặt nhanh chóng thu lại. Hắn nghiêm trọng nhìn thẳng vào Nạp Lan Bác rồi nói:
- Ta sẽ kiện ngươi!
- Ngươi…
Sắc mặt Nạp Lan Bác chuyển đen như đít nồi. Những câu chửi chuẩn bị tuôn ra xối xả lại bị chặn trong cổ họng làm hắn xém chút chết sặc.
Trương Tĩnh, An Thiên Nhai, Hằng Khôn cùng bọn Tam Ngưu sắp lao vào sống chết thì Thiến Phiến tiên sinh Phong Liễu Tam đột nhiên đi lên phía trước hai phe, hành lễ với Lý Cáp rồi nói:
- Tại hạ Phong Liễu Tam ra mắt công tử. Không biết phải xưng hô với công tử ra sao?
Trên đời có đạo lý không đưa tay tát mặt kẻ tươi cười, Phong Liễu Tam thoạt nhìn cũng thuận mắt, có vẻ phong phạm của Nho giả, không âm nhu cũng không thô lỗ, làm cho người ta một cảm giác hài hòa tự nhiên. Lý Cáp cũng đáp lễ rồi nhẹ nhàng nói:
- Cứ gọi ta là công tử thôi.
- Vậy xin thưa công tử, công tử nhà ta đã đánh tiếng muốn mua Băng Phách thần kiếm với vị cô nương này từ trước nhưng bọn Thâu Thiên Thử lại tự tung tự tác đi trộm thần kiếm về. Công tử nhà ta không rõ tình huống nên cho dù có sai cũng là do quản thúc thuộc hạ không nghiêm chứ hoàn toàn không có ý muốn trộm bảo kiếm. Cho nên ta cầu xin vị công tử này và Bạch cô nương thông cảm cho công tử nhà ta. Ta xin thay mặt công tử bồi tội với mọi người…
Nói xong Phong Liễu Tam liền cung kính thi lễ với nữ hiệp áo trắng.
- Phong tiên sinh!
Nạp Lan Bác nhíu mày không vui nói:
- Ngươi việc gì phải làm như vậy…
Nữ hiệp áo trắng cũng vội phất tay nói:
- Thiết Phiến tiên sinh đã có lời như vậy thì việc này cũng coi như cho qua.
Lý Cáp thừa biết chuyện này Phong Liễu Tam chỉ là lấy cớ để gỡ gạc lại chút thể diện cho Nạp Lan Bác. Trong lòng hắn cũng không khỏi càng thêm bội phục người này, ngược lại hắn lại càng khinh bỉ Nạp Lan Bác không có cái lĩnh ngộ một phen khổ tâm của Thiết Phiến tiên sinh.
- Nếu nữ hiệp này không muốn truy cứu thì nể mặt Phong tiên sinh ta cũng không còn gì để nói nữa.
Lý Cáp mỉm cười, đem đỡ Phong Liễu Tam đứng thẳng người.
Lời vừa nói ra thì sắc mặt Nạp Lan Bác càng khó coi. Xem ra người ta còn coi trọng mặt mũi của Phong Liễu Tam hơn cả hắn. Hắn hừ lạnh một tiếng rồi dẫn đoàn người của mình cong đuôi chạy thẳng,
Phong Liễu Tam nghe được những lời Lý Cáp nói ra thì trong lòng cũng đành cười khổ. Hắn biết trong lòng Nạp Lan Bác vô cùng bất mãn, đang muốn rời đi thì lại bị Lý Cáp nắm lấy tay áo. Lý Cáp thì thầm nói:
- Phong tiên sinh, tại hạ là Hỗ Dương Lý Cáp. Nếu ngày sau ở nhà của Nạp Lan gia thấy khó chịu thì chi bằng đến Hỗ Dương tìm ta.
Dứt lời thì hắn nhìn Nạp Lan Bác mỉm cười nói:
- Tạm biệt công tử! Đường trơn, ngươi cứ đi từ từ kẻo té văng miểng răng.
- Hừ! Phong tiên sinh ngươi còn chưa muốn đi sao?
Nạp Lan Bác xanh mặt nói.
Phong Liễu Tam thần sắc không đổi, mỉm cười với Lý Cáp rồi xoay lưng đi về phía đám người Nạp Lan Bác.
Lúc này Công Tôn Vô Viễn mới đi lên đài, hướng về chúng nhân nói:
- Các vị bằng hữu! Hãy cùng vào trong trang viên nhập yến!
Nói xong lại quay người ôm quyền với nữ hiệp:
- Bạch cô nương! Lâu ngày không gặp rồi!
Lý Cáp vội nói:
- Công Tôn công tử, trong trang có đại phu chăng? Thỉnh giúp bọn Dương tỷ của ta trị liệu.
Công Tôn Vô Viễn vội nói:
- Có! Có! Người đâu! Mau dẫn bọn Dương nữ hiệp vào trong trang viên nghỉ ngơi, mau mau gọi đại phu đến!
Dương Vi nghe vậy, đối Lý Cáp cùng Công Tôn Vô Viễn ôm quyền nói:
- Đa tạ Lý huynh đệ và Công Tôn công tử.
Lý Cáp nói:
- Đều là người một nhà cả! Dương tỷ không cần phải khách khí, mau dẫn hai vị đại ca đi trị liệu đi.
Công Tôn Vô Viễn cũng nói:
- Không có gì! Không có gì! Từ ngày sau các vị cũng là bằng hữu của Công Tôn thế gia.
Nghe được ba chữ “Nhị công tử” thì bạch y nữ tử khẽ mỉm cười một cái, ánh mắt phức tạp nhìn Lý Cáp trước mặt.
Công Tôn Vô Tình lúc này cũng đã đi tới, đứng ở bên cạnh Lý Cáp, làm cho Công Tôn Vô Viễn sợ hãi biến sắc.
Lý Cáp nhìn Vô Tình cười cười, rồi hướng bạch y nữ tử kia nói :
- Tại hạ là Hỗ Dương Lý Cáp, không biết tôn tính của nữ hiệp là chi?
Bạch y nữ tử lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Lý Cáp cho đến khi hắn nói đi nói lại đến ba lần mới kịp phản ứng:
- Tiểu nữ là Bạch Vân, xin ra mắt Nhị công tử.
Nghe được lời ấy, Công Tôn Vô Viễn không khỏi có chút kỳ quái nhìn về phía nàng.Trong lòng hắn nghi hoặc, nàng rõ ràng là "Ngạo Tuyết ngưng sương" Bạch Ngưng Sương a! Sao lại xưng là Bạch Vân? Bất quá chắc chắn là nàng có nguyên nhân nên hắn không muốn nói ra.
Nguyên lai mặt nữ hiệp này làm cho Lý Cáp thoạt nhìn có cảm giác quen bởi vì mấy năm trước ở Vọng Thước lâu cùng hắn từng có duyên phận-Sương nhi Bạch Ngưng Sương.
Lý Cáp cũng phát giác biểu hiện của nữ hiệp có chút kỳ quái, hắn chắc chắn trước kia có gặp qua nàng. Nữ tử xuất sắc như nàng gặp qua rồi thì sao hắn có thể quên được chứ.