Kéo dài cả một sơn đạo dài dằng dặc là một đội quân đang hùng dũng tiến lên, hàng loạt đại kỳ thêu chữ “Lý” tung bay trong gió, trong đó có một đại kỳ một mặt thêu hình mãnh hổ, mặt khác thêu hai chữ “Hổ” to lớn – biểu tượng của chiến thần Đại Hạ không ai không biết.
Dĩ nhiên đây là đại quân của Lý Cáp rồi.
- Bốn năm vạn… thế này mà bảo là bốn năm vạn binh mã, ông nội, ông lừa cả cháu rồi!
Lúc này Lý Cáp đang nhìn về phía đại quân, khổ sở thở dài
Ông nội Lý Tiêu mấy ngày trước đã đáp ứng hắn cho mang quân đi bình định bọn phản loạn ở Đông Bắc, cam đoan chuẩn bị cho hắn tầm bốn năm vạn binh mã. Kết quả đợi đến lúc xuất chinh Lý Cáp mới phát hiện, cho dù tính cả quân tạp vụ lẫn một ít Hổ quân hắn mang theo tổng binh chỉ có hơn hai vạn một chút.
Lý lão thái sư giải thích là:
- Ta nói cấp cho con bốn năm vạn binh mã đương nhiên tính cả binh lẫn mã. Con nhìn xem, tính cả gia súc nữa là hơn năm vạn đấy.
Lý Cáp còn có thể nói gì được, trải qua mấy trận chiến Lý thái sư hẳn cũng biết chiến tích một mình dẫn đầu đội quân vài nghìn người tung hoành vô địch giữa quân địch của hắn, vậy thì cấp quân nhiều chẳng phải quá lãng phí sao?
Cũng may binh mã mặc dù không nhiều lắm, lương thảo lại rất sung túc, đây cũng là nhở bản lĩnh của Lý thái sư chứ chiến tranh liên miên, Đông Bắc lại hạn hán, xoay đủ lương thực cũng là cả một vấn đề, nếu không thì cấp cho hắn chục vạn binh mã cũng đâu thành vấn đề với đệ nhất quyền thần Đại Hạ chứ!
Lý Cáp ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, lẩm bẩm nói:
- Hôm nay sắc trời xấu, chắc sẽ có mưa lớn đây. Nghe nói Đông Bắc một năm qua không thấy một hạt mưa, ta vừa mới đến đã có mưa…
Vừa dứt lời, vô số tia chớp giật tung chân trời, sau đó một tiếng ầm thật lớn, sấm rền vang đất trời, mưa như trút nước đổ xuống.
Lý Cáp bị mưa to phả vào người không khỏi sửng sốt:
- Có lầm không vậy, vừa mới dứt lời đã mưa rồi.
Ba một tiếng, đỉnh đầu tồi sầm, hóa ra Hương Hương đã hóa ra một tấm chắn lớn che phía trên hắn.
- Nhanh vào trong rừng cây tránh mưa, toàn quân lập trại nghỉ ngơi!
Lý Cáp quay lại phía sau hô, thuận thế ngã vào lòng Hương Hương, chân thuận thế đạp lên đầu hỏa kỳ lân.
- Tìm chỗ cao ráo!
Hỏa kỳ lân nghe vậy, ba một tiếng chạy nhanh lên một đỉnh núi.
Lý Cáp ngồi thẳng trên lưng nó nhìn xuống, chung quanh đây ngọn núi hắn đang đứng là nơi cao nhất, có thể giương mắt nhìn tận phía xa, đại quân giống như trường xà bắt đầu tập kết dựng lều trong rừng nghỉ ngơi, mưa cứ rơi tầm tã, Lý Cáp thầm nghĩ đứng cao thế này có bị sét đánh chết không biết
Đang muốn kêu hỏa kỳ lân “điệu thấp” một chút, liền nghe tiếng Hương Hương ồ lên nói:
- Bên kia tại sao lại tập trung đông người như vậy?
Lý Cáp nghe thấy thế liền nhìn qua, chỉ thấy dãy núi bên kia, trong một khe núi ước chừng có tầm mấy ngàn người đang hoa chân múa tay vui sướng kêu to.
- Chẳng lẽ là loạn quân?
Lý Cáp khẽ nhíu mày. Kéo hỏa kỳ lân nhảy sang ngọn núi gần đấy, đang tính vào doanh trại phái người đi tìm hiểu thì một gã thám báo đã nhanh chân chạy tới.
- Tướng quân phía trước phát hiện loạn quân ước chừng tầm ba nghìn người.
Thám báo quỳ rạp trước hỏa kỳ lân, lớn tiếng bẩm báo.
Lý Cáp hỏi:
- Bọn hắn có phát hiện ra ngươi không?
Thám báo nói:
- Hồi bẩm tướng quân, loạn quân chưa phát hiện ra thuộc hạ.
- Tốt !
Lý Cáp quay đầu lại hô:
- Dương Cận , đại quân tạm thời do ngươi chỉ huy, lập tức tiến tới, chuẩn bị chiến! Bổn tướng quân tới trước tìm hiểu một chút!
Dứt lời liền gõ lên đầu hỏa kỳ lân, Lý Cáp ngồi trên lưng hỏa kỳ lân chạy đến một ngọn núi cách loạn quân không xa, từ đấy quan sát.
Nhìn vào liền biết ngay là một đội quân phản loạn tạo thành từ những nạn dân, nhân số tầm hai ba nghìn người, trừ hai mươi đến bốn mươi thanh niên trai tráng, còn lại đa phần là trẻ em và phụ nữ, phần lớn áo quần rách rưới, da dẻ xanh xao vàng vọt. Trừ mấy người mang được mấy mảnh giáp, những người khác tốt chút thì cầm dao, đỡ hơn thì vác cuốc xẻng còn lại đa phần là gậy gộc, vũ khí sơ sài, sức chiến đấu gần như bằng không.
Lúc này loạn quân có vẻ đang rất vui, mọi người không ngừng hoa chân múa tay, phấn khởi nhảy nhót, không hề cảm thấy ngoài vài dặm đang có một đội quân được vũ trang tận răng đang tiến tới gần
Còn Hổ Uy tướng quân vang danh thiên hạ đang đứng phía trên họ.
Với loạn dân Đông Bắc cả năm chưa thấy mưa thì trận mưa dù chậm này nhưng vẫn mang tới niềm vui khôn kể với họ, giờ đây họ đang cực kỳ vui mừng mà không còn tí tinh thần cảnh giác nào.
Lý Cáp trên đỉnh núi chứng kiến hết niềm vui của loạn quân, cũng nhìn thấy đại quân đang hành quân đến gần.
Lúc này đại kì trước cơn mưa đã ướt đẫm không thể bay được nữa.
Tình cảnh này khiến hắn cảm thấy có chút quái dị, xuất hiện một loại ảo giác chính mình là một đại ma đầu đang muốn giết hại dân chúng vô tội.
Hắn trước kia cũng giết qua dân thường,oan hồn dưới tay hắn không ít. Tại trận chiến bình Hồ, trên đại thảo nguyên hắn từng ra lệnh giết hại người Hồ vô tội, nhưng đó là đối với người Hồ, hai tộc giao tranh ai cũng không thể bỏ qua được. Hắn cũng chưa từng hối hận.
Mà hôm nay, không hề nghi ngờ những người dân bị gọi là phản loạn này đối mặt quân đội không có chút phàn kháng nào. Họ chỉ có một kết cục, hoặc là bị giết chóc đến người cuối cùng, hoặc là đầu hàng, trở thành tù nhân, mà theo luật pháp Đại Hạ, họ không bị chém đầu, tru di cửu tộc cũng là sung quân biên giới.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Cáp cau mày, lúc đầu hắn nghĩ Đông Bác cũng giống như Tây Na, cứ chém giết tiến lên, giết mấy tên cầm đầu là đủ sức chấn nhiếp toàn trường, bây giờ xem ra không phải thế, Tây Nam phản loạn là muốn tự lập, có người xúi giục, còn Đông Bắc là vì thiên tai, dân chúng quá cực khổ, quan bức dân phản.
- Lần này ông nội phái mình đi đúng là phiền toái a.
- Chủ nhân người đang nghĩ gì thế ?
Hương Hương nhìn Lý Cáp thấy hắn bộ dạng mặt ủ mày chau, nhịn không được hỏi.
Lý Cáp thở dài nói:
- Ta không biết xử trí những người này như thế nào.
Hương Hương nói:
- Bọn họ là địch nhân, giết chết là được mà?
Trong tâm niệm của nàng với địch nhân của chủ nhân chỉ có một con đường chết.
ý Cáp lắc đầu:
- Bọn họ không tính là địch nhân…
- Vậy thì không giết.
- Đối với chúng ta, lần này hành quân đến Đông Bắc chính là tiêu diệt bọn họ.
Hương Hương nói:
- Có phải chủ nhân cảm thấy bọn hắn chống đối triều đình là có ủy khuất, mà triều đình lại phái quân trấn áp bọn họ, chủ nhân thật không muốn làm vậy nên đang rất khó xử.
Lý Cáp gật đầu:
- Đúng rồi, Hương Hương là người hiểu ta.
- Vậy bọn họ vì sao phải chống đối triều đình.
- Bởi vì họ không có cơm ăn.
- Vậy cho bọn họ cơm ăn không phải là xong sao.
ương Hương nháy mắt mấy cái nói.
- Nào có dễ dàng như vậy, cũng phải có cơm cho bọn hắn ăn nha, nếu có cơm… ân…
Lý Cáp bỗng nhiên ngẩng đầu lên vỗ trán nói:
- Đúng vậy nhỉ! Sao ta phải nghe lời triều đình.
Xong rồi hôn lên trán Hương Hương :
- Tiểu bảo bối của ta, không hổ là tiểu hồ ly băng tuyết thông minh.
- Rống rống!
Đang nhảy nhót trong mưa, đám nạn dân chợt nghe thấy mấy tiếng minh lôi đinh tai nhức óc, theo bản năng nhìn lại nơi có âm thanh phát ra.
Vừa nhìn tới, mấy ngàn người gần như cùng kinh hô một tiếng, sợ tới mức há hốc mồm trợn tròn mắt.
Lý Cáp khống chế hỏa kỳ lân từ trên ngọn núi nhảy xuống, nhảy lên trên một tảng đá, nhìn xuống đám đông nạn dân, áo choàng che mưa vẫn ở sát trên đầu hắn.
- Các vị hương thân!
- Bản tướng là chủ soái Lý Cáp.
Lý Cáp hô lớn, từ cách xưng hô của hắn với đám người nạn dân có thể thấy được, hắn vẫn chưa coi họ là địch nhân.
Đám nạn dân đều sợ hãi, nhanh chóng lui bước về phía sau, nghị luận sôi nổi.
- Đây là quái vật gì vậy? Phía trên còn có cái gì chắn kì vậy…
- Chẳng lẽ là thần tiên hạ phàm chăng? Đúng rồi, trận mưa này nói không chừng vị thiên tướng kia chính là thương chúng ta mà bố thí, ông trời có mắt a, thần tiên phù hộ a…
- Cái gì mà thiên tướng, các ngươi không nghe hắn nói sao hắn là chủ tướng của quan binh triều đình sao?
- Lý Cáp cái tên này nghe rất quen a.
- Cưỡi quái thú… Lý Cáp… a! Hắn chính là Hổ Vũ tướng quân đó! Chính là bình Hồ man Hổ tướng quân Lý Cáp nha!
- Hổ Uy tướng quân!? Thật sự là Hổ Uy tướng quân sao…
- Hổ Uy tướng quân đến đây…
- Bình Hồ man Hổ Uy tướng quân đến đây!
Đám loạn quân bỗng nhiên hoan hô thật to.
Đúng lúc này, một đại kì từ trên đỉnh núi lao xuống, xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Đại kì tuy rằng bị mưa xối xả, nhưng người tiên phong chạy nhanh như bay, vẫn hiện rõ hình mãnh hổ. Ngay sau đó binh lính mang giáp đen liên tục xuất hiện bao quanh đám nạn dân, chỉ cần Lý Cáp ra lệnh là vạn tiễn cùng lên, nạn dân chỉ còn nước phơi thây.
Lúc này đám loạn dân đã hiểu được Hổ Uy tướng quân là do triều đình phái đến tiễu trừ mình.
Không biết ai là người thứ nhất hướng Lý Cáp quỳ xuống, sau đó hơn hai nghìn người nối tiếp nhau đồng loạt quỳ xuống, hô to:
- Hổ Uy tướng quân tha mạng !
Năm đó Hồ man nam hạ, người Đông Bắc là những người đứng mũi chịu sao, cho nên trong lòng họ Bình Hồ tướng quân Lý Cáp chính là thần thoại bất khả chiến bại, nội tâm họ đối diện Lý Cáp không hề có chút ý niệm chống đối nào chứ đừng nói gì đến đánh lại hắn.
Lý Cáp rất hài lòng với tình hình trước mắt, ít nhất cũng chứng minh người dân Đông Bắc không muốn chống lại hắn, không muốn sống chết với triều đình, như vậy chuyện Đông Bắc hắn có biện pháp xử lí.
- Đầu lĩnh của các ngươi là ai? Bảo hắn ra nói chuyện!
Lý Cáp ngồi trên hỏa kỳ lân cao giọng nói.
Một người khoác chiếc áo chắp vá đầy mụn vải bước ra, thoạt nhìn qua ước chừng tầm bốn mươi tuổi, dáng vẻ chán nản giống như tú tài thi nhiều năm không đậu, cúi đầu nói:
- Tiểu dân Hồ Hãn Tam bái kiến tướng quân đại nhân.
- Hồ Hãn Tam…
Lý Cáp cơ mặt run rẩy, ho khan hai tiếng nói:
- Ngươi chính là đầu lĩnh ở đây.
Hồ Hãn Tam vẫn quỳ trên mặt đất, nói:
- Được mọi người ở đây tín nhiệm cùng nâng đỡ, tiểu dân tạm làm người cầm đầu, muốn giúp các vị hương thân ở đây có đường sống.
- Oh? Đường sống? Ngươi đừng nói với ta tìm ra đường sống chính là kết bè đảng khởi nghĩa vũ trang phản kháng triều đình nhé?
- Tướng quân đại nhân, chúng ta chính là bị đẩy vào đường, cùng cũng là bất đắc dĩ mà thôi! Năm nay Đông Bắc hạn hán nghiêm trọng, quan viên lại thu thuế nặng nề. Triều đình không đi cứu giúp nạn dân thoát thiên tai còn muốn thu thêm lương thực để đi đánh trận. Ngay cả lương thực tích trữ cả mấy năm cũng bị vơ vét hết. Chúng ta thực sự không còn cách nào khác… Có một số người gia nhập quân ngũ làm lính, để kiếm chút lương thực cho cả nhà, ai ngờ ngay cả quân binh Đông Bắc cũng nhịn đói. Khiến cho dân chúng khởi nghĩa, quan binh tạo phản cũng là do vậy a. Cũng chỉ vì muốn sống mà thôi.
Hồ Hãn Tam khóc lóc nói.
Hắn nói việc này, Lý Cáp cũng biết, chỉ là hỏi thêm cho có ý tứ một chút. Cần xử trí những người này như thế nào trong lòng hắn cũng đã rõ ràng.
Lúc này một lão hán đứng thẳng người dậy nói:
- Hổ Uy tướng quân! Ngài chính là đại anh hùng đánh bại người Hồ, chúng thảo dân đều rất tôn kính ngài! Ngài lĩnh quân muốn trấn áp chúng dân, chúng dân cũng không dám chống lại ngài… Chỉ là… Chỉ là triều đình thật sự không để một đường sống cho dân chúng! Chúng ta… Chúng ta thực sự không sống nổi nữa…
Một đạo thiểm điện trong mây đen đánh xuống, rầm rầm mấy tiếng có thể nghe được thanh âm phát ra từ cánh rừng rậm, một đám lửa bốc lên lan nhanh xung quanh, chỉ là không lâu sau cũng bị mưa dập tắt.
Ở trong sơn cốc, trừ tiếng mưa ầm ầm chỉ còn tiếng loạn dân quỳ dưới đất không ngừng gào khóc.
Lý Cáp ngồi xếp bằng ở trên lưng hỏa kỳ lân, tựa hồ như đang lo lắng điều gì đó, sau thời gian nửa nén hương, mới chậm rãi mở miệng nói:
- Các vị hương thân, bản tướng hiểu được nỗi khổ của mọi người, tất cả mọi người xin mời đứng dậy đi.
Tiếp theo khoát tay lệnh quan quân bốn phía thu vũ khí, lui lại phía sau.
- Bản tướng hiện tại cấp cho mọi người hai lựa chọn!
Lý Cáp cao giọng nói.
Đám nạn dân nghe thấy vậy trong lòng đều căng thẳng, bất an nhìn lên vị tướng Hổ Uy đang ngồi trên lưng hỏa kỳ lân.
- Thứ nhất, bản tướng cho các ngươi một ít đồ ăn, các người di chuyển về phía nam, đến trấn Đàm Bình tỉnh Lũng Tây. Bản tướng đảm bảo cho các ngươi mỗi người đều có một phần hỗ trợ, an bài cho các ngươi một cuộc sống thật tốt. Lựa chọn thứ hai, các ngươi cầm theo một chút thức ăn xuất hành về hướng bắc thông tri cho người quen xung quanh biết đến. Nói cho bọn họ biết bản tướng đến đây không phải để trấn ấp bọn họ, mà đến giúp bọn họ vượt qua thiên tai hiện tại. Bản tướng mang lương thực, bảo bọn họ tới tìm bản tướng, hoặc tất cả đều xuất hành đi về phía nam đi. Trên đường nếu có huyện nha nào làm khó các ngươi, thì cứ nói bản tướng ra lệnh.
Mưa dần dần nhẹ hạt.
Ba ngày sau, Lý Cáp mang theo đại quân tới Bành thành phía Đông Bắc.
Chưởng quản toàn thành này là hai huynh đệ Mao Nguyên Phong và Mao Nguyên Nguyệt có quan hệ với Lăng Vương gia.
Bành thành chính là nơi tập trung quân tinh nhuệ nhất Đông Bắc, ước chừng có ba vạn binh mã, nơi đây phát sinh phản loạn với quy mô lớn cho nên Mao gia huynh đệ đều cấp tốc vận chuyển lương thảo về đây, thành ra các binh lính thuộc những nơi khác tại Đông Bắc đều không có lương thảo để sử dụng.
Trên cổng Bành thành treo từng dãy đầu người. nơi này chính là nơi treo đầu phản dân, số lượng chí ít cũng hơn mấy trăm vạn người, mơ hồ chỉ có một cái đầu nhìn còn lành lặn.
Lý Cáp đem đại quân dừng lại ngoài mấy dặm, chính mình mang theo bốn người thúc ngựa chạy thẳng tới cổng thành.
Hắn mang theo bốn người bên mình, trừ Hương Hương luôn mang theo bên mình, là ba huynh đệ Ngưu gia. Hắn cứ như vậy xuất phát, các tướng lãnh xung quanh liền sôi nổi bàn tán nghị luận muốn theo bảo vệ hắn vào thành. Chỉ có Dương Cận hiểu được ý tứ của hắn, hắn biết rõ tướng quân nắm chắc việc đang làm.
Ngưu gia huynh đệ, chính là ba siêu cấp bảo vệ. Ngoại trừ Hương Hương, cũng chỉ mang ba người bọn họ theo, ý đồ quá rõ ràng.
Mao gia huynh đệ đã mở cửa thành nhìn về phía Lý Cáp, thấy hắn chỉ mang theo có bốn người phía sau không khỏi có chút kì quái, danh tiếng Vũ Uy hầu lan xa vạn dặm sao giờ gặp thấy hiền lành quá vậy ?
- Hạ quan cung nghênh đại tướng quân.
Mao gia huynh đệ cùng nhau nói.
Sau hai người bọn họ còn một đám quan chức cùng tướng lãnh đồng thanh hô to:
- Chúng hạ quan cung nghênh đại tướng quân!
Lý Cáp xoay người lại xuống ngựa, lập tức có người đi lên dắt dây cương cho hắn.
- Miễn lễ đi.
Lý Cáp đi qua trước mặt Mao gia hunh đệ, ngay cả nhìn cũng không thèm, lập tức đi vào thành. Tam Ngưu cùng Hương Hương hộ vệ hai bên.
Mao gia huynh đệ liếc nhau rồi cũng đem theo đám quan quân tiếp bước theo sau.
- Đại tướng quân, hạ quan từ lâu đã nghe nói đến đại danh Hổ Uy, Đông Bắc từ quan quân cho đến dân chúng không ai không sùng bái tướng quân như thần. Hôm nay được nhìn thấy quả nhiên là danh bất hư truyền, thật uy phong khí phách! Chúng hạ quan thật may mắn vinh hạnh, vinh hạnh!
Mao Nguyên Phong nhìn bóng lưng Lý Cáp, đáy lòng thầm nghĩ chỉ là con chip hôi, liền trổ tài miệng lưỡi la liếm chém gió gây bão không quan tâm mỡ nạc tâng bốc Lý Cáp.
Bên cạnh Mao Nguyên Phong cả đám quan quân hiểu ý nhau cũng nhao nhao phụ họa theo:
- Đúng vậy a, đúng vậy a chúng hạ quan được nhìn thấy tướng quân giống như thấy mặt trời ban trưa, vinh hạnh và may mắn thật không nào tả xiết, chết cũng không tiếc!
- A?
Lý Cáp bỗng nhiên dừng bước, đám Ngưu Đại bước theo sau cũng chững lại. Mao gia huynh đệ thiếu chút nữa lao đầu thẳng vào lưng của Ngưu Nhị, Ngưu Tam.
- Thật sự chết cũng không tiếc?
Lý Cáp hỏi xéo một câu, ánh mặt lạnh lùng nhìn quét về đám người.
Mao gia huynh đệ tính cả đám quan chức tướng lãnh Bành thành bỗng run người một cái, lại nhìn lưng mấy người Tam Ngưu đeo đại đao, không kìm nổi run lên bần bật, gian nan nuốt ngụm nước bọt cũng không biết trả lời thế nào.
Lý Cáp lúc này đột nhiên cười:
- Khẩn trương như thế làm gì, ta chỉ đùa một chút thôi!
Dứt lời tiếp tục đi về phía trước.
Mao gia huynh đệ lúc này mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, tươi cười nói:
- Đại tướng quân thật hài hước.
Lời này vừa nói ra khỏi miệng mới phát hiện sau lưng bây giờ là một mảnh mồ hôi đầm đìa.
- Bành thành có bao nhiêu binh sĩ ?
Lý Cáp đột nhiên mở miệng hỏi.
- Hồi bẩm đại tướng quân, lúc này trong thành có hơn ba vạn ba nghìn binh mã, trong đó trực chiến hai vạn sáu nghìn người…
Lý Cáp không đợi hắn nói xong, ngắt lời nói:
- Có bao nhiêu nhân khẩu?
- Hồi bẩm đại tướng quân, nếu không tính bình sĩ thì nhân khẩu trong thành ước chừng…
Lý Cáp lại ngắt lời nói:
- Lương thực còn nhiều ít
- Hồi bẩm đại tướng quân…
- Ngươi giết nhiều ít nạn dân?
- Hồi bẩm tướng quân, ti chức cũng không nhớ rõ…
- Ai là người phụ trách quân vụ trong Bành thành?
Mao Nguyên Nguyệt nói:
- Dạ chính là hạ quan.
- Trừ ngươi ra còn ai nữa?
Mao Nguyên Nguyệt chỉ tay về một tên quan quân mặc áo giáp màu đen nói:
- Bẩm còn có Lưu Kính tướng quân nữa.
- Thuế ruộng do ai quản?
Mao Nguyên Phong nói:
- Hồi bẩm đại tướng quân, là do hạ quan chướng quản, còn có Hồng Nguyệt đại nhân, Trương Quảng đại nhân trợ giúp, cùng một số người tham gia…
- Được rồi.
Lý Cáp dứt khoát vung tay chặn lại, dừng bước xoay người lại, nghiêm mặt quát lớn:
- Mao Nguyên Nguyệt!
- Có hạ quan.
Mao gia huynh đệ trong lòng không yên cúi rạp người xuống đất đáp.
- Các ngươi có biết tội chăng?
Lý Cáp hét lớn một tiếng, hai người thiếu chút nữa són cả ra quần.
- Hạ… Hạ quan không biết… Không biết mình đã phạm phải tội gì?
Mao Nguyên Phong run rẩy nói. Hắn lúc này thật sự không biết mình đã đắc tội với vị đại nhân trước mặt này lúc nào, đầu óc đầy hỗn loạn, đám quan quân phía sau cũng mờ mịt
- Các ngươi ăn hối lộ trái pháp luật, nuốt thuế quốc gia làm của riêng, cùng với thiên tai hoành hành chả khác gì nhau, đã thế còn lạm sát nạn dân vô tội, khiến cho dân chúng bất mãn sinh tâm phản loạn, phá hư xã tắc hoàng triều, bại hoại triều cương, khiến trời tức giận, đáng giết!
Lý Cáp phẫn nộ quát:
- Các ngươi còn không mau cúi đầu nhận tội?
Mao gia huynh đệ nghe xong giật nảy người, đầu óc choáng váng.
Lý Cáp mắt hổ trừng trừng quát:
- Con mịa nó! Các ngươi giám chống lại lệnh quan trên? Vậy thì trảm tại chỗ.
Tam Ngưu mắt cùng sáng lên, nhanh tay rút đại đao ra.
Mao gia huynh đệ lúc này mới kịp định thần lại, Mao Nguyên Phong hét lớn:
- Lão tử chính là hoàng thân quốc thích, các ngươi là ai mà đòi giết ta! Lý Cáp, lão tử chính là hoàng thân quốc thích đấy! Lăng Vương là cháu ngoại ta! Các ngươi không thể…
Lời còn chưa nói xong, hai cây đại đao đằng đằng sát khí đã lao thẳng đến người hắn, trong nháy mắt huyết nhục bay tứ tung, máu tươi bắn ra bốn phía. Hương Hương vội vung tay áo ngăn trở huyết nhục bay về phía Lý Cáp.
Mao Nguyên Nguyệt hét lên một tiếng, dậm châm nhảy về sau, đám quan cũng sợ mất mật thi nhau chạy trối chết.
- Mau, mau lao vào giết bọn chúng! Ai giết được bọn hắn ngay lập tức được thưởng công hậu hĩnh!... Lưu Kính mau giết bọn chúng…
Mao Nguyên Nguyệt gầm rú nói, nhưng hét được vài tiếng, đã thấy Đại Ngưu bổ đao tới.
Ba rắc một tiếng, thanh âm đại đao chém vào mặt đất mà thân thể Mao Nguyên Nguyệt cũng dần dần chia thành hai nửa, máu phun như suối bắn loạn khắp nơi, lập tức ngã xuống đất chết thẳng cẳng.
- Thiệt là khoái.
Tam Ngưu lắc lắc cự đao trong tay, bộ dạng như thằng nghiện hau háu nhìn đống hỗn độn trước mặt, như một con mèo vờn chuột bắt đầu tản ra tứ phía chuẩn bị đuổi theo. Bọn quan lại thấy vậy cũng không dám chạy nữa, ngay cả bọn lính thấy bộ dáng hung thần ác sát của Tam Ngưu cũng không còn khí lực vứt vũ khí quỳ rạp xuống đất.
- Lưu Kính!
Lý Cáp hô một tiếng
Tướng lĩnh tên Lưu Kính ngay lập tức bị đám quan lại đẩy ra, cơ hồ lảo đão ngã rạp về trước.
- Mạt tướng… Mạt tướng.. Mạt tướng… Xin tướng quân tha mạng!
Lưu Kính thực sự khóc không nổi rồi, cơ hồ muốn chui tọt xuống đất chạy trốn, còn lại chỗ nào cũng không an toàn đối với hắn.
Lý Cáp khinh thường liếc mắt nhìn Lưu Kính, thản nhiên nói:
- Hiện tại quân đội Bành thành đều do ngươi chỉ huy. Mao Nguyên Phong, Mao Nguyên Nguyệt tội ác đầy trời gieo gió gặt bão, chết cũng khống có gì đáng tiếc, những người khác bị bọn chúng sai khiến làm điều xằng bậy cũng là vô tâm, bản tướng không truy cứu tiếp…
Chuyện này khiến không chỉ Lưu Kính mà ngay cả các quan chức tướng lãnh đang quỳ trên mặt đất đều cúi đầu sát đất lớn tiếng tạ ơn.
Lý Cáp không khỏi âm thầm ngẩng đầu lên, xem ra Mao gia huynh đệ không có ai trung thành với mình, dễ dàng như vậy đã thu phục được bọn chúng. Hắn vốn còn tưởng rằng phải huyết tẩy Bành thành chấn nhiếp đám người kia mới ổn.
Hắn lại không biết, vốn hắn chính là Hổ Uy tướng quân, chỉ cần có cái danh hào này đã đủ khiến cho bao người khiếp sợ, hơn nữa Tam Ngưu mặt mày bặm trợn, càng làm người khác thêm sợ hãi. Sau khi vào thành hắn luôn biểu hiện ôn hòa, thẳng về sau đột nhiên tức giận thẳng tay chém chết hai vị thành chủ, quá là khủng bố, lòng người kinh sợ cùng cực tất nhiên không phải nói nhiều.
Loại chuyện này trong chốn quan trường ai cũng rõ, lúc này nhất khẳng định phải làm theo bản năng chịu khuất phục, nếu có bất cứ ai lên tiếng đối mặt Lý Cáp nói một chứ không thì kết cục không khác gì với Mao gia huynh đệ có khi còn thê thảm hơn.
- Lưu Kính vẫn chấp quản quân đội, Hồng Nguyệt tiếp quản thuế ruộng, những người khác tạm thời tiếp tục làm nhiệm vụ của mình không có gì thay đổi. Lưu tướng quân tập hợp quân đội truy bắt toàn bộ đồng đảng Mao gia huynh đệ về đây cho ta, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, đến chiều tà ta sẽ đến kiểm tra, nếu để ta phát hiện ra chứng cớ để chúng chạy thoát, thì đừng trách bản tướng nói chuyện bằng đao kiếm.
Lý Cáp chắp tay sau lưng chậm rãi thả cước bộ ra cửa thành, khoan thai nói.
- Hạ quan tuân mệnh.
Lưu Kính vội vàng lớn tiếng trả lời.
- Tam Ngưu bọn họ sẽ đến giúp ngươi!
Lý Cáp bỏ thêm một câu.
- Khà khà khà khà…
Tam Ngưu nở nụ cười khoái trá, quan quân Bành thành cũng đành gượng cười theo.
Trải qua chuyện Mao gia huynh đệ, Lý Cáp lúc này mới nhớ lại trước khi chết Mao Nguyên Phong có nói mấy câu khiến hắn cười khổ không thôi, lầm bầm thấp giọng nói:
- Hoàng thân quốc thích? Hoàng thân quốc thích thì tính là cái gì, ngay cả lão hoàng đế già ta cũng dám giết...
Mặt trời chậm rãi đi về phía tây, cả bầu trời ngập tràn sắc đỏ. Tịch dương chiếu rọi Bành thành đầy sắc đỏ chậm rãi lan rộng…
Ngày hôm sau Lý Cáp cho chuyển một phong thư cấp tốc về kinh thành, nói rõ ràng Mao gia huynh đệ tội ác tày trời dám ôm tâm nuốt thuế làm của riêng, thực hiện tàn sát nạn dân, làm cho dân chúng bất mãn khởi sự tạo phản, gây họa Đông Bắc, chân tướng bại lộ, âm mưu chống lệnh bắt, muốn giết Lý Cáp, đã bị hộ vệ của hắn ngăn được chém chết tại trận, cũng đem đồng lõa tại Bành thành diệt trừ tần gốc, khôi phục Đông Bắc thái bình như xưa.
Tiếp đó lại nói, dân chúng Đông Bắc tạo phản nguyên do cũng là vì bọn Mao gia huynh đệ tác quái. Hiện giờ Mao gia đã diệt, chỉ cần tiếp tế lương thực cho dân chúng, sẽ được lòng người, mọi người quy thuận.
Vì thế hướng đến triều đình thay đổi sắc lệnh thay vì để đại quân bình loạn thì tham gia giúp dân chúng thoát nạn thiên tai.
Lý Cáp để bọn Tam Ngưu phóng sức ra tay chém chết mấy tên tri huyện cùng bọn địa hào quan lại nhỏ dám chiếm dụng lương thực, mặt khác tiếp cận dân chúng không đánh một người, một đao cũng không đụng, mà dân chúng nghe đến Hổ Uy tướng quân dẫn dắt đại quân bình loạn, cũng mất sạch ý chí chiến đấu. Hiện giờ đại quân dùng lương thảo để tiếp tế cho dân chúng, lại mở thêm kho lương trong thành khiến cho dân chúng hết sức vui mừng cúi đầu cảm tạ hắn.
Lý Cáp lúc này cũng không quên nhân cơ hội, lấy việc công làm việc tư, chia nhỏ quân đội mang theo lương thực đến các thành trấn phụ cận, khuyến khích nạn dân di chuyển đến Đàm Bình trấn, còn phái theo một đội quân hô tống, mang theo lệnh trên đường các quan địa phương phải hết sức giúp đỡ.
So với ở lại cùng với đống hoang tàn này thì cho bọn họ một vùng đất mới để an cứ còn tốt hơn, dù sao Đàm Bình trấn cũng được coi như tiên cảnh trong nhân gian, thành ra nạn dân đông bắc thi nhau chuyển đến.
Mãi đến khi có phong thư cấp tốc chuyển đến, nói cho Lý Cáp biết Đàm Bình trấn không thể nhận thêm người được nữa, hắn mời đình chỉ cuộc đại di dân này lại. Những người không muốn rời khỏi Đông Bắc tiếp tục ở lại sinh sống.
Biết tình huống như vậy không chỉ có thái hậu, hoàng đế cùng Đằng Lăng vương tức sùi bọt mép, mà các quan đại thần trong triều cùng Lý thái sư cũng dở khóc dở cười cũng chỉ đành cho qua.
Vì thế một hồi bình loạn phản dần lại biến thành giúp nạn dân vượt qua thiên tai. Bất kể nói thế nào, hiện tại sự tình Đông Bắc đều do Lý Cáp chấp chưởng giải quyết mọi sự vụ.
Lần này yết triều luận về công lao Lý Cáp. Có người liền đề nghị đại tướng quân lập được công lớn cho triều đình dẹp phản dân giết ác bá, việc tiền trảm hậu tấu cũng có thể bỏ qua hơn nữa nên khen thưởng lấy đó làm gương. Triều thần không có ai dị nghị, vì thế Lý Cáp cũng không có bị trách phạt gì. Bất quá đối với Tây Nam tổng đốc, Vũ Uy hầu, nhất phẩm đại tướng quân Lý Cáp mà nói ban thưởng đối với hắn cũng không có bao nhiêu ý nhĩa, hắn lần này tai Đông Bắc đã làm được nhiều chuyện cho dân chúng, khiến cho hắn cảm thấy thoái mái không thôi, cảm giác thật dễ chịu thỏa mãn không sai lệch chút nào.
Hiện tại chuyện tối trọng yếu hắn muốn làm, chính là quay về Đàm Bình trấn xem bây giờ nó đã phát triển đến quy mô nào rồi.
Bất quá Đông Bắc mới gió yên Giang Nam đã dậy sóng, Thường Châu Triệu vương nghĩ Tây Nam vừa phản loạn, Đông Bắc lại nạn dân, triều đình khó xoay xở được nên phất cờ tạo phản, giao cho Tiêu Mạc Vi làm chủ tướng tiên phong, Tiêu Trường Phong làm phó soái nhanh chóng đánh hạ các thành trì Giang Nam, mưu đồ cát cứ một phương.
Nào đâu biết rằng, Lý Cáp như mặt trời ban trưa, bình định Đông Bắc cực nhanh thắng dễ như bỡn, triều đình cấp thánh chỉ hướng về Giang Nam. Hỏa tốc lên hỏa kỳ lân đến Giang Nam là được nơi đó đã có đại quân chuẩn bị sẵn sằng cho hắn.
Nhận được mệnh lệnh này, Lý Cáp lúc này đang nghỉ ngơi tại Đông Bắc liền chửi ầm cả lên:
- Ta kháo! Mụ nó chứ, cái tên điểu vương này, sớm không làm muộn không làm, lại tạo phản đúng lúc lão tử bình loạn xong. Mịa nó đừng để lão tử chụp được nếu không ass nở hoa đừng hỏi tại sao, giờ ta chỉ muốn trở về Đàm Bình trấn, đánh chết ta ta cũng không đi bình loạn cái tên điểu vương gì gì ở tận Giang Nam kia.
Không ngờ lúc này ở một nơi xa ngàn dặm, Triệu vương cũng đã biết được Đông Bắc đã bị bình định, Hổ Uy tướng quân sắp sửa chạy tới Giang Nam làm đại soái thì Triệu vương cũng được thế chửi tung cả lên, nước miếng văng như mưa:
- A chuyện gì đây! Mẹ nó chứ, chuyện gì đó, troll nhau à, bình loạn lúc nào không được sao cố tình chờ lúc bổn vương khởi binh lại bình loạn xong chứ! Cha nó nếu thư báo này đến vào buổi sáng có đánh chết bổn vương cũng không có ý định tạo phản, thà rằng làm vương gia yên ổn còn sướng hơn!
Hắn đối với Hổ Uy tướng quân thực là sợ đến mức són ra quần chứ không phải chuyện thường.
Bất quá lúc này, ai cũng không quay đầu lại được nữa rồi. Triệu vương cũng chỉ có thể kiên trì, tiếp tục tính kế chống vị Hổ Uy tướng quân này.
Hổ Uy tướng quân, bốn chữ này đã khiến cho sĩ khí quân lính Thường Châu của Triệu vương giảm đi quá nửa, chân tay run rấy cả một đoàn.
Trong trận đầu tiên giao đấu, Lý Cáp được hỏa kỳ lân đưa đến để chỉ huy quân sĩ.
Mảnh đất Giang Nam này chính là quê hương của hắn quyết không cho phép một tên Triệu vương hung hăng càn quấy tại đây, cho nên không đến ba ngày đã cùng hỏa kỳ lân cấp tốc chạy một mạch từ Đông Bắc đến tận đây, ngay cả Hương Hương cũng không mang theo.
- Lão Tiêu, đã lâu không gặp nha!
Hai quân đối trận, Lý Cáp ngồi trên lưng hỏa kỳ lân nhìn về quân đối diện hô lớn.
Phía sau hắn là hơn hai nghìn bộ binh trường thương, tiếp sau là một đội hình phòng thủ mang lá chắn đông nghịt, đến cuối mới thấy một đội kỵ binh tinh nhuệ.
Mà trước mặt của hắn, trận hình quân địch vô cùng kì quái, tất cả kỵ mã của quân binh toàn bộ đều quỳ rạp trên mặt đất, mặc cho người quát mắng, tay đấm chân đá cũng không cử động tựa như chết rồi,mà chủ tướng Tiêu Mạc Vi, phó tướng Tiêu Trường Phong của họ cũng đang vất vả khống chế tọa kỵ của mình.
Tiêu Mạc Vi hừ lạnh một tiếng trả lời:
- Tiểu tử ngươi chớ nên đắc ý được quá sớm! Lão phu ra chiến trường kinh nghiệm chiến đấu còn nhiều hơn ngươi cả ngàn lần, chớ có tưởng mấy trò yêu thuật dở người mà hù dọa được lão phu.
Lý Cáp sặc cười nói:
- Haha !Lão thất phu ! Ta hù ngươi làn cái gì chứ, ta hù dọa ngựa của ngươi cũng đủ sứt đầu mẻ trán rồi.
Quân Giang Nam bên này được thể cười to, mà bên kia quân Thường Châu ngựa quỳ xuống đất không chịu đứng lên khiến cho chúng đau đầu không thôi.
Rống!
Hỏa kỳ lân gầm lên, mấy ngàn chiến mã trong quân đội Thường Châu đồng loạt đứng dậy, lập tức nhảy loạn lên hất văng binh sĩ bên trên bay hết xuống đất. Tiêu Mạc Vi cùng Tiêu Trường Phong thân thủ nhanh nhẹn nên tránh thoát được.
Quân Giang Nam lại được một trận cười to.
Sau khi thấy kỵ quân Thường Châu bị chính ngựa của mình hất tung lăn lóc trên đất, hỏa kỳ lân lại rống thêm một tiếng nữa, đàn ngựa lại quỳ rạp xuống đất như cũ, kỵ binhThường Châu vẻ mặt biến sắc cũng chỉ đành chấp nhận như vậy.
Quân lính Giang Nam quả thực đã cười đến mức đau bụng.
Tiêu Mạc Vi thì có chút hổn hển, trường đao sau lưng nhanh chóng rút ra chạy thẳng vào trận địa, Tiêu Trừơng Phong sợ phụ thân gặp bất trắc cũng gấp rút chạy theo.
- Họ Lý ngươi nếu có dũng khí thì bước xuống khỏi con súc sinh ấy, cùng lão tử một đối một quyết trận sinh tử!
Tiêu Mạc Vi đứng trước hai quân, trường đao chỉ Lý Cáp quát lớn.
Hai bên trận doanh liền yên tĩnh lại, ai cũng đều nhìn về phía chủ tướng của mình.
Lý Cáp thu hồi bộ dáng tươi cười, giẫm nhẹ một cái liền cất mình bay khỏi lưng kì lân nhẹ nhàng chạm đất.
- Bản tướng tuy rằng không thích ngươi, nhưng ta trời sinh có tấm lòng nhân hậu kính già yêu trẻ, vậy bản tướng sẽ đánh tay không đánh với ngươi. Nếu ngươi có thể gây tổn thương một cọng lông tơ trên người bổn tướng thì coi như ngươi thắng!
Như một cây trường thương cắm thẳng giữa trận địa, Lý Cáp tay không đứng ngạo nghễ nói.
- Tướng quân uy vũ! Tướng quân uy vũ! Tướng quân uy vũ!...
Phía sau các tướng sĩ đều cùng nhau hét lên, bọn hắn thấy Lý Cáp không mang theo Hổ quân cũng không hề lo lắng tổn hại bốn chữ“ Hổ Uy tướng quân”.
Tiêu Mạc Vi trường đao chỉ thiên, lãnh đạm nói:
- Nơi đâu cũng nói Hổ Uy tướng quân Lý Cáp võ nghệ vô địch thiên hạ, bách chiến bách thắng. Lão phu không tin chẳng lẽ ngươi lại là người bất tử, nếm thử trường đao của lão phu! Tiếp chiêu đi!
Tiêu Mạc Vi cất chân tiến tới, bụi đất tung bay, áo giáp trên người loảng xoảng rung động. Trường đao giơ cao, một cỗ thiết huyết xa trường bốc lên, khí thế vô cùng cường hãn.
Lý Cáp bất động tại chỗ chờ đợi. Đến khi trường đao bổ đến trước mặt hắn mới nhấc tay phải lên, trực tiếp đón nhận lưỡi đao đánh tới.
Tiêu Mạc Vi sớm nghe nói qua Hổ Uy tướng quân lì lợm, lúc này chỉ còn cách được ăn cả ngã về không. Toàn lực chém xuống một đao, mong có thể nhất chiêu diệt địch.
Phốc!
Một thanh âm vang lên, trường đao bị cánh tay của Lý Cáp chụp lấy đẩy ngược trở lại, sống đao bật ngược đánh vào trán của Tiêu Mạc Vi.
Một đao này Tiêu Mạc Vi đã dùng hết mười thành lực lượng, nhưng lần này lại bị mạnh mẽ bật ngược trở lại, gương mặt cơ hồ tràn đầy huyết nhục không khỏi lui lại về sau mấy bước, cả người lảo đảo bất tỉnh tại chỗ.
Tiêu Trường Phong thấy thế, hét thảm lên một tiếng, cầm trường thương chạy tới, nhắm thẳng ngực Lý Cáp mà đâm.
Lý Cáp bèn nhấc tay trái, vững vàng bắt lấy đầu thương, mạnh mẽ bẽ gãy, không quan tâm đến cây thương vẫn lao về phía hắn.
Cùng lúc xoay người lại để Tiêu Trường Phong lấy thương đâm vào người, Lý Cáp liền cầm đầu thương trong tay mạnh mẽ ném về phía lồng ngực họ Tiêu.
Tiêu Trường Phong theo bản năng muốn né tránh, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà khoảng cách quá gần, đầu thương mạnh mẽ của Lý Cáp đã tiến đến.
Mũi thương xoáy mạnh mẽ xuyên qua lồng ngực hắn từ phía sau lưng chui ra….. Một trận huyết vụ bắn tán loạn ra xung quanh, cổ họng Tiêu Trường Phong phát ra mấy tiếng ú ớ, liền ngã vật xuống đất tuyệt khí bỏ mình.
Quân Thường Châu thấy vậy đều yên lặng, còn quân Giang Nam không giấu nổi sự vui mừng thi nhau hét lên:
- Tướng quân uy vũ!
Lý Cáp vỗ vỗ tay, nhìn về phía quân Thường Châu hô to:
- Chủ tướng của các ngươi đã bị diệt, còn không mau mau đầu hàng! Người đầu hàng sẽ được tha tội, không truy cứu. người phản kháng giết không tha!
Rống!
Hỏa kỳ lân đáp lại lời nói của Lý Cáp bằng rống to, ngựa của kỵ binh Thường Châu lại cúi sát đất.
Hàng loạt tiếng loảng xoảng lên, tất cả binh lính Thường Châu đều thả vũ khí cởi hết khải giáp vứt xuống đất.
Tiêu Mạc Vi, Tiêu Trường Phong hai người chỉ một đòn đã tuyệt khí bỏ mạng, quân Thường Châu đã không còn cột trụ, trong nháy mắt liền tan rã. Truy sát Triệu vương chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Ngay khi binh lính Thường Châu tất cả đều đầu hàng, Lý Cáp đang phái người đến Thường Châu tiếp nhận Triệu vương đầu hàng, lúc này Hương Hương cũng từ kinh thành chạy đến.
Nhìn thấy sau Hương Hương mấy ngày xa cách, Lý Cáp đương nhiên phi thường cao hứng, chính mình tìm một tửu lầu ôm lấy tiểu hồ ly một cách thân thiết.
- Chủ nhân, Hương Hương lần này từ kinh thành đến là có hai tin tức trọng yếu.
Hương Hương thật vất vả giãy giụa mới thoát khỏi nụ hôn nồng nhiệt của Lý Cáp, lo lắng nói.
- Tin tức trọng yếu? Sẽ không phải lại đi đánh giặc chứ, chẳng lẽ ông nội cho nàng truyền tin thế?
Lý Cáp nhíu mày hừ lạnh nói:
- Lần này đánh chết ta ta cũng không đi, bọn hắn muốn phái ai đi thì phái, ta không muốn tiếp tục trở thành cỗ máy chiến tranh nữa.
- Không phải chủ nhân!
Hương Hương nói:
- Tin tức thứ nhất chính là Lý thái sư đã tái giá.
Lý Cáp sửng sốt, lập tức cười ha hả:
- Cái gì? Ông nội của ta muốn tái giá? Không phải đâu! Chẳng lẽ ông… Ông thật muốn tái giá?
- Vâng, chủ nhân. Lý thái sư nửa tháng trước cử hành một nghi thức ngắn gọn. Khi đó ngài mới từ Đông Bắc đến Giang Nam, chuyện hiện tại ngay cả Hỗ Dương cũng không có biết. Kinh thành cũng không nhiều người biết lắm.
Lý Cáp nói:
- Không biết nữ tử nhà nào lại lọt vào mắt xanh của ông nội ta? Năm nay đã bao nhiêu tuổi?
Hắn đối với ông nội tương đối hiểu rõ, nãi nãi mất mấy chục năm rồi nhưng chung quy ông nội không để ý đến ai, bây giờ lại bảo cưới thành ra hắn rất tò mò về nữ tử này.
Hương Hương nói:
- Là một cô nương học đàn cùng Sở Linh Lung, chắc là không vượt quá hai mươi, tên gọi là Minh Yến. Xuất thân Hương Hương cũng không nhớ rõ lắm.
Minh Yến? Cô gái này thật không hiểu có kĩ năng gì lại có thể làm cho ông nội ái mộ. Không đến hai mươi… Ông nội đúng là siêu cấp lão ngưu gặm cỏ non a…
Lý Cáp cười. Đối với thân phận người con gái kia hắn cũng không hề lo lắng, lấy mặt tiền Lý gia ở kinh thành chắc hẳn phải điều tra rõ ràng, một khi đã đưa vào nhà chắc chắn là không có vấn đề gì.
- Còn có một tin nữa.
Thanh âm của Hương Hương bỗng nhiên chùng xuống.
- A, nói đi.
Lý Cáp tùy ý nói.
Hương :ương thấp giọng nói:
- Lê Bố tướng quân… Đã chết.
Thiên không Giang Nam đang trong lành, bỗng nhiên không biết từ nơi nào kéo đến từng trận sấm rền, phảng phất như khúc nhạc trấn hồn.
Đồng dạng trên bầu trời kinh thành cũng kéo đến một trận mưa lớn
- A!
Một tiếng thét thê lương và phẫn nộ vang lên, không biết là đến từ chiến trường Giang Nam hay trong linh đường của kinh thành phát ra.