Hoàn Khố Đệ Tử

Chương 186: Chương 186: Tửu quỷ




Tử Nghiên mơ một giấc mộng, nàng mơ thấy mình đoạt giải nhất trận thi đấu ngự trù ở kinh thành, mơ thấy mình ủ rượu đạt danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ tửu, mơ thấy Lý Cáp bày mâm dọn cỗ hoành tráng nhất cưới nàng làm vợ.

Sau đó nàng làm Hoàng thành đệ nhất ngự trù, trù nghệ đạt đến cấp gia gia cũng phải thừa nhận, nàng ủ rượu đến cấp độ người ta nguyện vì uống một chén mà táng gia bại sản, nàng trở thành phu nhân Hầu gia ai cũng phải hâm mộ, sinh con dưỡng cái cho Lý Cáp, an nhàn hạnh phúc.

Nhưng mà mông đẹp dần tan, là ngự trù trong quốc yến vì nấu thịt không vừa ý làm hoàng đế giận tím mặt, tước danh hiệu đệ nhất ngự trù cùng tước vị, nhốt vào thiên lao. Hình ảnh trong mộng lại thay đổi, chuyển về phủ tổng đốc, nàng thấy Lý Cáp ôm vò rượu, trái ôm phải ấp bao nhiêu phụ nữ không thấy rõ mặt, làm xằng làm bậy, chính hắn vốn ngàn chén không say giờ uống say như chết, hơi rượu ngập tràn.

Nàng xông lên muốn cướp bình rượu trong tay Lý Cáp, lại bị hắn đẩy ra, phe phẩy vò rượu trống không hét lớn: “Hết rồi! Nhanh! Nhanh ủ rượu cho lão tử! Nhanh đi ủ…” Rồi hung hăng ném vò rượu lên người nàng: “Mau đi!...”

- Không! Không! Con sâu rượu! Có chết ta cũng không ủ!

Tử Nghiên giật mình tỉnh dậy, tóc tai rối bời nhìn xung quanh, trước mắt chỉ một màu đen, nàng dần bình tĩnh lại nhưng bộ ngực cao ngất vẫn phập phồng, hơi thở vẫn hổn hển.

- Là mộng, thì ra là mộng.

Tử Nghiên tự giễu lắc lắc đầu, nâng tay lau mồ hôi lạnh trên trán, cười khổ lẩm bẩm:

- May chỉ là mộng !

Đang chuẩn bị nằm xuống ngủ lại, chợt phát hiện vò rượu để bên gối đã không thấy!

- Rượu!

Tử Nghiên mở to hai mắt nhìn, nhìn thấy bên gối rỗng tuếch. Lúc này nàng mới để ý trong không khí ngập tràn mùi rượu, chắc chắn ai đó đã mở vò rượu của nàng ra.

- Ai? Ai cầm rượu của ta ?

Tử Nghiên lo lắng xuống giường, không mặc y phục, mở cửa xông ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, Tử Nghiên lập tức đã biết mùi rượu từ đâu, chính là căn phòng của

Lý Cáp.

- Bại hoại! Bại hoại! Tửu quỷ, một ngày cũng không chịu chờ!

Tử Nghiên cắn môi dưới phẫn hận dẫm chân, vội vàng chạy tới.

Đẩy cửa phòng ra, nhìn tình hình trong phòng, Tử Nghiên thét một tiếng kinh hãi, che mặt xoay người lại, miệng mắng:

- Tử sắc lang! Đại phôi đản! Hạ lưu!...

Trong phòng, Lý Cáp đang ngồi trên ghế dựa, áo phanh ra, Hương Hương gần như lõa thể đang ngồi trên đùi hắn, được hắn nâng lên hạ xuống, mái tóc dài như thác nước theo đó rung động, cảnh tượng yêu mỹ kỳ dị. Nhưng bóng lưng trắng nõn, đường cong lung linh cùng mái tóc đen dài kết gợp lại tạo nên cảm giác cao quý khó xâm phạm.

Động tác của hai người không vì Tử Nghiên đột nhiên xuất hiện mà có chút đình trệ, từng đợt từng đợt nhấp nhô, cùng một loạt tiếng thở gấp biểu thị hai người sắp lên đỉnh cao mãnh liệt.

Tử Nghiên quay lưng về phía hai người, lúc ban đầu liên tục mắng Lý Cáp, dần dần tiếng mắng ngày càng nhỏ, mặt càng đỏ, không biết phải làm sao.

Rốt cục cùng một tiếng thở phào của Hương Hương, Lý Cáp phóng tinh hoa nóng bỏng vào cơ thể tiểu hồ ly, kết thúc trận mây mưa.

- Các ngươi xong chưa?

Tử Nghiên vẫn là quay lưng vào trong hô.

Hương Hương muốn đứng lên, nhưng Lý Cáp vỗ nhẹ lên tấm thân mềm mại của nàng, phủ một lớp áo choàng lên tiểu hồ yêu, để nàng nằm trong lòng mình.

- Tử Nghiên à, đã trễ thế này đột nhiên đến phòng của ta làm gì thể?

Lý Cáp vỗ nhẹ vai Hương Hương, bên dưới hai người vẫn gắn chặt vào nhau, mây mưa đại chiên tiếp theo có thể bộc phát bất cứ lúc nào.

Tử Nghiên nghe thế xoay người lại trừng mắt nói:

- Ngươi còn hỏi ta tới làm cái gì?

Chỉ vào vò rượu trên bàn cùng chén rượu nói:

- Vì sao ta chưa đồng ý ngươi đã lấy rượu của ta uống ?

Lý Cáp theo bàn tay nàng chỉ nhìn về phía bàn, mắt trừng lên giống như mới phát hiện ra vò rượu ở đó vậy, mặt mũi vô tội.

Tử Nghiên đến bên bàn cầm vò rượu lên nhìn, mắt choáng váng – không còn dư giọt nào!

Dưới vò rượu là một con bướm bảy màu, thân thể phập phồng giống như đã uống no say. Thấy Tử Nghiên đến Điệp nhi vội bay đến bàn trang điểm.

- Ngươi... Ngươi... Các ngươi uống hết? Ta ngày mai lấy cái gì đi thi đấu?

Tử Nghiên bộ dạng như sắp khóc:

- Ngươi là đại phôi đản, tử tửu quỷ !...

Nàng ôm cái vò không, nhớ giấc mộng vừa rồi, nước mắt không cầm nổi tuôn trào !

Lý Cáp vội nói:

- Đừng khóc đừng khóc, ta vốn chỉ muốn nếm thử, ai ngờ nàng ủ quá ngon nên không kìm lòng được…

Tử Nghiên nức nở nói:

- Ta biết ngay ngươi như vậy, trước kia mỗi lần làm điểm tâm cho ngươi, nếu ngươi thích ăn, khẳng định sẽ ăn hết, một cái cũng không để lại. Cho nên không dám để cho ngươi nếm rượu này trước, ai ngờ ngươi... Ngươi... Ngươi bảo ta thi đấu thế nào đây?

Nàng biết Lý Cáp thường không thể khắc chế dục vọng, lại không để ý đến lòng hiếu kỳ mãnh liệt của hắn, chỉ cần có gì làm hắn tò mò sẽ khiến hắn ăn không ngon, ngủ không yên, bằng mọi giá phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ mới cam tâm.

Vò rượu mùi hương nồng nàn như vậy, không chỉ khơi dục vọng của Lý Cáp, còn làm hắn hiếu kỳ mãnh liệt, dĩ nhiên là không nhịn nổi rồi.

- Nàng phải thi đấu à? A! Đó không phải còn một chén sao? Loại rượu này chỉ cần một chén là đủ rồi!

Lý Cáp nhìn phía trên bèn vẫn còn một chén đầy nói.

- Còn có rượu? Hương Hương muốn uống.

Đang ghé vào trên lồng ngực Lý Cáp tiểu hồ yêu bỗng nhiên ngẩng mặt lên, chìa bàn tay mềm muốn bắt cái chén trên bàn .

Tử Nghiên cả kinh, chén rượu này là chén cuối cùng, là hy vọng cuối cùng để mình tranh tài, nàng vội vàng kéo cái chén ôm vào lòng. Nhưng mà khi nhìn nụ cười của Hương Hương đang nhìn mình nàng không nhịn nổi ngẩn ngơ, gò má ửng hồng cùng đôi mắt mê ly, Hương Hương vừa ngấm men say vừa đạt đỉnh tình ái làm gương mặt vốn hoàn mỹ như thơ như họa càng thêm nét quyến rũ, dù là nữ nhân nhưng Tử Nghiên cũng bị chấn động thật sâu.

Nhưng ngay khi Tử Nghiên ngây người, năm cái ngón tay nhỏ nhắn của Hương Hương nắm vào hư không, chén rượu như có sinh mệnh bay vào tay nàng.

- Không được uống!

Lý Cáp quát bảo Hương Hương đang tính đưa chén rượu lên miệng.

Tiểu hồ yêu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chủ nhân, thản nhiên cười, chỉ một thoáng nhưng như trăm hoa khoe sắc.

- Chủ nhân đừng gấp, Hương Hương muốn uống.

- Nàng say rồi Hương Hương, chén rượu này không thể uống, ngoan nào.

Lý Cáp nhẹ nhàng bưng chén rượu khỏi tay Hương Hương nói.

Nếu là người khác muốn lấy chén rượu nàng muốn uống chắc chắn bị hồ yêu ngàn năm đập nát, nhưng người ta là Lý Cáp, là chủ nhân thân yêu nhất của nàng. Cho nên, ngón tay mảnh khảnh trắng muốt dần thả lỏng chén rượu ra nhưng miệng vẫn không nhịn được nói:

- Hương Hương muốn uống rượu, chủ nhân cho Hương Hương đi.

- Uh, cho nàng ăn cho nàng ăn.

Lý Cáp đáp lời, muốn khẽ hôn Hương Hương một chút, lại bị nàng mút lấy mãi hồi lâu mới thả ra.

Tử Nghiên thấy cảnh vậy mặt lại đỏ rực, vội bưng chén rượu đi thấp giọng nói:

- Ta trở về phòng trước.

Nói xong là xoay người đi ra ngoài.

- Tử Nghiên!

Phía sau truyền đến tiếng của Lý Cáp.

Tử Nghiên dừng bước.

- Ngày mai rượu của nàng nhất định có thể đoạt giải nhất, ta tin tưởng.

Lý Cáp nói:

- Ở trong lòng ta, nàng ủ rượu đã là đệ nhất thiên hạ.

Nghe xong lời này, khóe miệng Tử Nghiên hơi hơi nhếch lên, hiện ra nụ cười vui sướng, bất quá ngoài miệng lại chỉ là nhàn nhạt đáp "Ừ!" một tiếng liền bước nhanh đi ra khỏi phòng.

Liên Khanh dựa vào cửa sổ phòng mình, nhìn thấy Tử Nghiên vội vàng đi ra khỏi phòng Lý Cáp, cười khẽ lẩm bẩm:

- Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, ca ca nhịn không được đi trộm uống rượu rồi. Hì hì, hi vọng Tử Nghiên tỷ tỷ còn trữ hàng.

Bên trong phòng Lý Cáp, tiểu hồ yêu say rượu liên tục hô muốn uống tiếp, như bạch tuộc quấn lấy Lý Cáp. Vì để nàng nhanh chóng đi ngủ Lý Cáp không cách nào phải dùng hết hỗn thế võ công đại chiến hoan ái cùng nàng. Tiểu hồ yêu say sưa không kìm nén được tiếng thở gấp và rên rỉ ngày một lớn làm chúng nữ trong viện cả đêm khó ngủ, thậm chí Thiên Tú, Phong di cách cả một khoảng sân cũng nghe thấy được.

Ngày hôm sau, sáng sớm Phong Liễu Tam đi vào trong viện Lý Cáp thì đã thấy vị Nhị công tử Lý gia đã luyện Thái Cực quyền rồi.

- Dậy sớm vậy? Hay cả đêm qua không ngủ?

Phong Liễu Tam đứng một bên phe phẩy cây quạt vàng, dưới ánh mặt trời kim phiến tỏa ánh sáng vàng chói lóa.

- Ừm.

Lý Cáp khẽ gật đầu, hai tay lăng không ấn xuống, đánh xong một bộ Thái Cực quyền.

- Sau một đêm phong lưu lại còn có thần sắc tốt như vậy, Nhị công tử quả nhiên dũng mãnh vô song, Phong mỗ quả thực bái phục, bái phục sát đất!

Phong Liễu Tam cười tán thán nói.

- Ách?

Lý Cáp sửng sốt:

- Làm sao ngươi biết?

Phong Liễu Tam cười nói:

- Đêm qua tiếng kêu của các ngươi, phỏng chừng toàn bộ phủ tổng đốc đều nghe thấy được.

Lý Cáp sờ sờ cái mũi:

- Lớn tiếng như vậy à...

- Nhị công tử, trận thi đấu rượu đã chuẩn bị xong, các thợ ủ rượu và tửu khách đã tề tựu đủ.

Phong Liễu Tam nói.

- Ừm.

Lý Cáp gật gật đầu, nhìn về phía Phong Liễu Tam:

- Y thần tới chưa?

Phong Liễu Tam mỉm cười, thu kim phiến lại, ôm quyền nói:

- Thuộc hạ may mắn không nhục mệnh, đã tra được hành tung y thần.

- Tốt!

Lý Cáp vui vẻ, y thần tìm được rồi, như vậy bệnh của Linh Nhi và Tịnh Cơ tám chín phần mười cũng được cứu rồi, trừ phi y thần này có tiếng không có miếng.

- Lập tức mời hắn đến phủ đi.

Lý Cáp không chờ đợi nổi nói.

Phong Liễu Tam nói:

- Thuộc hạ cho rằng, Nhị công tử phải tự thân đi.

- Hả?

Lý Cáp cười nói:

- Y thần này cao giá vậy sao?

Bất quá ngẫm lại cũng thế, danh hiệu y thần đâu phải người bình thường có thể đạt được, cao giá cũng là bình thường thôi. Nếu như bình thường Lý Cáp cũng mặc kệ hắn là y thần, y quỷ gì, cứ bắt hắn lại tính sau, nhưng mà bây giờ bệnh tình Linh Nhi, Tịnh Cơ thủy chung không được chữa khỏi, y thần chính là hi vọng trước mặt, để hắn cam tâm tận lực chữa bệnh cho hai nàng thì đừng nói đích thân thỉnh hắn, dù cho cõng hắn về Lý Cáp cũng đồng ý.

Phong Liễu Tam giải thích :

- Y thần Hoắc Khinh Lang nếu bàn về võ công thì cực kỳ kém cỏi, có thể bỏ qua. Bất quá hắn có một tuyệt chiêu đặc biệt giống như đạo thuật đó là độn thổ, dù ai khinh công cao đến đâu cũng không thể truy được. Hơn nữa tính khí hắn kỳ quái, khi hắn muốn chữa bệnh thì giàu nghèo hắn đều chữa, giàu thì lấy nhiều, nghèo thì cho thiếu hoặc miễn phí. Nhưng nếu đến cầu hắn khi hắn không muốn chữa thì dù là núi vàng biển bạc hay dao găm cũng không khiến hắn ra tay được.

- Ha ha, Phong tiên sinh, ngươi nói nhiều như vậy ý không phải là sợ ta làm hắn bỏ đi đấy chứ, yên tâm đi, chỉ cần hắn có thể trị hết bệnh của Linh Nhi cùng Tịnh Cơ, chuyện gì cũng dễ nói.

Lý Cáp cười nói.

Phong Liễu Tam nói:

- Nhị công tử lập tức đi tìm hắn sao?

- Đương nhiên!

※※※※※※ ※※※※※※

Thi đấu thiên hạ đệ nhất tửu, hoặc là thiên hạ đệ nhất tiệc rượu, tề tụ hào kiệt giới tửu, có danh sư ủ rượu, có danh sĩ uống rượu như nước. Rất nhiều người mộ danh mà đến, vì phẩm tửu, hoặc chỉ để xem náo nhiệt.

Trên một quảng trường ở cửa đông, ngàn vạn người tụ tập từng nhóm, phố lớn ngõ nhỏ xung quanh, tửu lâu trà phường tất cả đều là chật ních. Người mặc dù nhiều như thế, kỳ thật ngư long hỗn tạp, nhưng rất trật tự, không có xung đột gì, phải biết rằng ít nhất ba phần người là giang hồ đao kiếm bên mình.

Đơn giản đây làHỗ Dương, người giang hồ vốn nói một lời không hợp là rút đao khiêu chiến cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, ai cũng cụp đuôi xem thi đấu.

Ba thân thể to lớn đứng trên đài dựng lên lâm thời là một trong những nguyên nhân làm người giang hồ sợ hãi. Thủ đoạn của Tam Ngưu cơ hồ giang hồ đều biết. Nhưng mà cái chân chính uy hiếp quần hùng, làm mọi người như học sinh là binh sĩ Hổ quân võ trang đầy đủ, sát khí lẫm liệt cùng thần thú hỏa kỳ lân nằm bên cạnh như đang ngủ.

Lúc này, trên một ban công gần quảng trường nhất, y thần Hoắc Khinh Lang đang quan sát.

- Đứng xa như vậy, ngươi xem họ uống rượu tốt hay xấu được sao?

Bên cạnh một tiểu cô nương vừa ăn mứt quả ghim thành xâu vừa rung chân nói.

- Xa như vậy, đương nhiên là không thể.

Y thần thản nhiên nói, ánh mắt vẫn là nhìn đài cao bên kia.

- Vậy tại sao không đến gần nhìn xem?

Tiểu cô nương hỏi.

Y thần bĩu môi:

- Ngươi nghĩ ta muốn vậy chắc, mấu chốt là đông người như vậy làm sao mà chen vào?

- Ngươi không phải là có thuật thâu thiên độn địa sao? Trực tiếp độn qua không phải là được sao?

Y thần nhìn đám người đông đúc bên dưới, lắc đầu nói:

- Nhiều người như vậy, độn vào làm cái gì? Chỉ ngửi mùi mồ hôi đã no rồi!

- Vậy cũng đúng, ta cũng không muốn chen vào đám xú nam nhân đó.

- Nghe nói Vương Liên cẩu lão thất phu kia cũng đưa rượu đến. Lão thất phu kia làm người tệ nhưng rượu ủ lại rất ngon.

Y thần tự lẩm bẩm.

- Ngươi vì sao không đi tham gia đại thi đấu rượu? Vừa được uống rượu miễn phí, lại không cần chen chúc cùng người khác, sau khi đạt danh hiệu Tửu vương, còn có thể làm giám khảo 'Thiên hạ đệ nhất tửu' nhấm nháp các loại rượu ngon.

Y thần lắc lắc đầu:

- Đấu tửu lượng với mấy tên kia? Lão phu khinh thường làm điều đó!

- Ngươi cũng thanh cao quá ha!

Tiểu cô nương bỗng nhiên nở nụ cười.

- Đây không phải thanh cao, liên quan đến rượu thì đây là vấn đề về mặt nguyên tắc!

Y thần từ từ nói.

- Ha ha, xem ra lão tiền bối cũng là người mê rượu a!

Bên cạnh bỗng nhiên vang lên một giọng nam, dọa tiểu cô nương nhảy dựng lên.

Tiểu cô nương nhìn về hướng người nói, thấy trước mặt là một công tử trẻ tuổi mặc lam bào cao lớn anh tuấn, khí thế uy nghiêm đang mỉm cười nhìn ông già. Ánh mắt của hắn giống chim ưng làm tiểu cô nương chỉ mới nhìn một chút đã phải xoay đầu đi, tuy hắn không nhìn nàng nhưng vẫn khiến ánh mắt nàng thấy đau đớn.

Người này nhất định không phải nhân vật bình thường, sẽ không phải là tìm ông già gây phiền toái chứ? Tiểu cô nương nghĩ như vậy, hơi khẩn trương lên, giương mắt nhìn về y thần phía một bên, hắn vẫn nhìn về phía đài cao bên đó.

- Chỉ là lão tửu quỷ thôi.

Y thần cười nhạt nói.

- Ta thấy tiền bối chính là càng già càng dẻo dai.

Vị công tử trẻ tuổi kia cũng nhìn về phía xa xa đài cao, cười nói:

- Hiện nay thiên hạ mỹ rượu tề tụ ở Hỗ Dương, nếu không thể thưởng thức mỹ tửu chẳng phải là đáng tiếc quá sao?

Tiểu cô nương kinh ngạc nhìn ngón trỏ phải của công tử kia, đeo một cái nhẫn màu đen như độc xà quấn quanh ngón tay, dưới ánh sáng nhìn như độc xà phun độc về phía nàng, làm lòng nàng phát lạnh.

- Công tử mời lão phu uống rượu phải không?

Y thần quay đầu lại, vẫn vẻ mặt mỉm cười thản nhiên.

Lý Cáp mỉm cười:

- Tiền bối nể mặt sao?

Y thần nhẹ nhàng che ánh mắt của tiểu cô nương, cười trả lời:

- Có hảo tửu mà không uống, lão tửu quỷ chẳng lẽ là hữu danh vô thực?

Lý Cáp cười to:

- Mời tiền bối.

- Xin mời.

Y thần cùng tiểu cô nương kia được công tử trẻ tuổi mời lên một chiếc xe ngựa sang trọng, công tử cùng hắc giáp kỵ sĩ đi theo hai bên, không một chút nào biểu thị thân phận tôn quý của hắn.

- Hoắc huynh, biệt lai vô dạng a.

Mới vừa lên xe ngựa, một tiếng ân cần thăm hỏi quen thuộc vang lên bên tai y thần.

Y thần ngẩng đầu nhìn lên, trong xe rộng rãi, một trung niên nam tử nho nhã đang phe phẩy quạt vàng tươi cười nhìn lão.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.