Hoàn Khố Đệ Tử

Chương 193: Chương 193: Vạn Lâm tiên tông. (Thượng)




Tháng tám, nắng gắt như lửa, cả vùng bị nướng đến khô nứt ra, ngay cả Phong Đô cũng nóng bức như đang ngâm mình trong lửa.

Khí trời nóng bức không chỉ làm cho trong thành thị vắng bóng người, mà còn mang đến cho những kẻ tha hương một phiền toái vô cùng lớn.

Ở Đại Hạ quốc, Lũng Tây, tỉnh Đông Nam, trên quan đạo, lúc này một đạo quân hơn ba ngàn người đang đón lấy ánh mặt trời chói chang từ từ đi về phía trước.

Đạo quân này không chỉ có bộ binh mà còn có kỵ binh, tất cả đều mặc giáp đen, tay cầm thương, di chuyển nhịp nhàng, không có chút mất trật tự nào, cho dù áo giáp trên người mặc nóng như lò nấu rượu, vậy mà không có người nào cởi mũ giáp cởi. Nếu có binh lính không trụ được với cái nóng mà té xỉu, lập tức sẽ có huynh đệ bên cạnh đưa ra phía sau, vào trong xe ngựa của quân nhu nghỉ ngơi.

Hiển nhiên, đây là một chi quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh. Từ rất xa có thể thấy được, quân kỳ tung bay với dấu hiệu “Hổ” thật to, đây chính là đệ nhất quân danh uy chấn thiên hạ của Đại Hạ - Hổ quân.

Xen lẫn giữa đám Hắc giáp kỵ binh Hổ quân là mười mấy cỗ xe dân sự cao quý, bên cạnh có vài chục tên kỵ sĩ không mặc quân phục.

Trong đám kỵ sĩ này dễ thấy nhất là ba người, bọn họ trông rất giống nhau, cao hơn hai thước, mũi đeo khoen, đầu gối nâng thiết hoàn đại đao cực dài, khí thế ngất trời, đến cả kỵ sĩ Hổ quân bên cạnh cũng không dám vô lễ, ba người này chính là thủ hạ của Lý Cáp, Ngưu Đại, Ngưu Nhị và Ngưu Tam.

Tam Ngưu kể từ khi làm tiêu sư của Vạn Lợi tiêu cục, đi tiêu mấy lần rất có danh vọng trên giang hồ, thậm chí được nhận danh xưng “Tam ma”, làm người nghe kinh hồn táng đảm. Thế nhưng, hôm nay bọn họ lại ở chung chỗ với Hổ quân, không phải là bảo tiêu, mà là đi theo Lý Cáp cùng đến Đàm Bình trấn.

Dưới sự giúp đỡ của Tam Ngưu và Mạch Đông Khoan, Vạn Lợi tiêu cục đã không còn cùi bắp như xưa nữa. Giờ đã sớm trở thành một trong tam đại tiêu cục danh chấn giang hồ, có thêm việc Hổ Uy tướng quân chống lưng, mỗi lần đi tiêu chỉ cần dựa vào một mặt “Vạn Lợi đại kỳ” cũng đủ để giữ được một đường bình an thông suốt. Vì vậy đám người Tam Ngưu, Mạch Đông Khoan lại nhớ tới Lý gia, chỉ còn Dương tam nương một mình ở lại trấn giữ Hỗ Dương Vạn Lợi tổng tiêu cục.

Bất quá, lúc này Lý Cáp không có ở trong đội ngũ hành quân này.

Cách điểm hẹn với đoàn quân chừng một dặm có một cỗ xe ngựa bốn bánh giống như lầu các khổng lồ ba tầng đang vững vàng đi về phía trước, xe ngựa lớn như thế lại không có một con ngựa nào kéo, người đánh xe lúc này chính là Lý Cáp, cỡi hỏa kỳ lân. Nói về xe này thì thực ra cũng không được gọi là xe ngựa mà nên gọi là xe Kỳ Lân.

Lý Cáp cùng với hơn mười vị hồng nhan tri kỷ, thị nữ, vị hôn thê của hắn đều ở chỗ này nên cỗ xe này đặc biệt được đặt làm theo yêu cầu. Cỗ xe ngựa này không chỉ chắc chắn mà còn rất bền, hơn nữa ngồi bên trong rất thư thái thông thoáng, giống như đang ở dưới bóng mát của đại thụ, nhẹ nhàng khoan khoái. Trên xe không có phu xe, cần đi hướng nào thì đi, muốn dừng lúc nào thì dừng lúc nấy, Lý Cáp chỉ cần ở trên lầu các hô một tiếng là được, hỏa kỳ lân tựa như một cỗ máy trí năng hoàn hảo thực hiện theo ngay.

Bởi vì nếu ngựa đến gần cỗ xe kỳ lân này đều bị nhũn chân, cho nên xe kỳ lân chỉ có thể đi trước, đội ngũ Hổ quân giữ một khoảng cách đi ở phía sau.

Lần này tiến về Đàm Bình trấn, Lý Cáp lấy thân phận Vũ Uy hầu, tự nhiên mang theo Hổ quân do mình xây dựng. Trừ hắn ra là một đống hồng nhan, đồng hành còn có Tam Ngưu, Mạch Đông Khoan, bốn gã Lý phủ cung phụng cùng y thần Hoắc Khinh Lang. Bất quá khiến Lý Cáp có chút tiếc nuối chính là tỷ tỷ Vân Lâm bị cha mẹ hắn lưu lại Hỗ Dương, không thể đi cùng. Xem ra phải đợi đến Đàm Bình trấn, dàn xếp xong xuôi rồi một lần nữa tìm cơ hội đem tỷ tỷ đến.

“Chủ nhân, còn bao lâu nữa mới đến Đàm Bình trấn a?” Thiên Thiên vừa đem quả nho đã lột vỏ nhét vào miệng Lý Cáp, vừa thấp giọng hỏi.

Lý Cáp đang nằm thoải mái trên tầng ba, tựa trên bắp đùi Hương Hương, mắt híp nhìn ra ngoài cửa số, nói:

- Ừ, nếu Phong tiên sinh nói không sai thì hai ngày nữa là đến.

Thiên Thiên đã lột một trái nho khác đưa tới:

- Chủ nhân, trời nóng, mà binh lính phía sau đi cũng lâu vậy rồi, trên người lại mặc giáp dày, nhất định là vừa nóng vừa khát vừa mệt mỏi, có nên đến phía trước tìm một chỗ nào đó râm mát nghỉ ngơi một chút rồi lại đi?

Lý Cáp nói với Diễm Nhi:

- Muội đi ra cửa sổ phía sau phất cờ đi, nói cho bọn hắn tìm chỗ phía trước nghỉ ngơi.

Bởi vì cách đội ngũ quá xa, cho nên xe kỳ lân phải dùng các cờ màu sắc như tín hiệu truyền đi mà phát ra mệnh lệnh.

- Hôm nay, khoảng chừng ba mươi độ đi.

Lý Cáp thò tay ra ngoài thùng xe lẩm bẩm:

- Hôm nay đi đến đây thôi, đến phía trước tìm chỗ tốt nghỉ ngơi, sáng sớm mai lại lên đường.

- Vâng, chủ nhân.

Diễm Nhi đáp lời, đi ra cửa sổ phía sau, phất bốn lá cờ màu sắc khác nhau lên.

Lại đi tiếp nửa canh giờ, mới tìm được chỗ thích hợp để dừng chân. Xe kỳ lân được cố định lại, sau đó chính là cái lầu các, các loại phương tiện đầy đủ hết, Lý Cáp và chúng nữ nhân của hắn có thể trực tiếp ở trên đó nghỉ ngơi qua đêm. Doanh địa của ba ngàn Hổ quân thì cách bọn họ hai trăm mét, thế nhưng vẫn có một đội năm trăm bộ binh đóng trụ ở xung quanh xe kỳ lân, nhằm đảm bảo an toàn cho Lý Cáp… Mặc dù bọn họ tin tưởng rằng chẳng có ai có thể làm tổn thương được vị Hổ Uy tướng quân vô địch thiên hạ này.

Trên xe kỳ lân thậm chí ngay cả phòng bếp cũng được trang bị, nồi niêu chén bát đầy đủ, Tử Nghiên có thể ở bên trong phát huy tài nấu nướng của mình làm ra những món ăn ngon miệng, mà khói sinh ra khi nấu nướng cũng theo hệ thống đặc chế bay ra ngoài, không ảnh hưởng một chút nào đến không khí trong buồng xe.

Màn đêm buông xuống, dùng cơm tối xong xuôi, Lý Cáp mang theo Thiên Thiên, Hương Hương cùng Diễm Nhi tam nữ xuống phòng nghỉ ngơi ở tầng ba. Buồng xe của xe kỳ lân này được bài trí như nhà lầu, mỗi một tầng không chỉ có cửa sổ, có cửa, từng tầng từng tầng, mà còn phân ra nhiều gian phòng, đến cả tầng thượng cũng có nữa là.

Lúc Thiên Thiên và Hương Hương đang chuẩn bị đồ ngủ cho Lý Cáp, Lý Cáp bỗng nhiên chú ý tới, thần sắc tiểu hồ yêu có chút không đúng, không khỏi nhẹ nắm vai nàng hỏi:

- Hương Hương, có tâm sự gì sao?

Đôi mi thanh tú của Hương Hương nhẹ chau lại, nhìn về phía cửa sổ đang đóng, nói:

- Chủ nhân, phụ cận có hai người có đạo thuật cao thâm.

- Mẹ nó chứ! Lại là lão thần côn Minh Huyền kia? Lão già này đúng là âm hồn bất tán, lần này để ta bắt được hắn thì không hơ lửa không được mà!

Lý Cáp oán hận mắng, lão già này còn dám đánh chủ ý lên tiểu hồ yêu, rõ ràng là muốn chết!

Hương Hương lắc đầu, nói:

- Không phải là Minh Huyền, hai người nay đạo thuật so với Minh Huyền còn cao hơn không ít.

- Hay là chỉ trùng hợp đi ngang qua?

Thiên Thiên suy đoán nói.

Hương Hương nói:

- Ta lại cảm giác bọn họ vì ta mà đến, một người trong đó có pháp khí từ máu linh thú.

- Để ta cho Tam Ngưu đi bắt bọn chúng.

Lý Cáp vừa nói vừa mở cửa sổ, chuẩn bị gọi Tam Ngưu đang ăn thịt nướng ở bên ngoài, hắn nhớ Hương Hương từng nói qua, căn cứ định lý chuyên nghiệp tinh thông người có võ thuật cao cường thì đạo thuật khó đại thành, tương tự người có đạo thuật đại thành thì võ công cũng không đến đâu, hai người này nếu đạo thuật cao cường, như vậy nhất định không hơn được Tam Ngưu rồi.

Hương Hương vội nói:

- Chủ nhân, bọn họ bây giờ còn ở xa mười dặm, Tam Ngưu không tìm được bọn họ đâu.

- Ngoài mười dặm?

Lý Cáp mở to mắt:

- Ở ngoài mười dạm mà muội cũng biết bọn họ vì muội mà đến?

Hương Hương gật đầu:

- Vâng, bọn họ là vì Hương Hương mà đến, dùng thuật Liễu Đạo mà xác định vị trí của chúng ta, cho nên Hương Hương cũng có thể cảm nhận được bọn họ. Thế nhưng chủ nhân yên tâm, Hương Hương hôm nay đã không phải là Hương Hương ngày hôm qua (ND: ta sửa cho giống em của ngày hôm qua ú ù ú u :202:), ở bên cạnh chủ nhân lâu như vậy, hiện tại đạo hạnh dù là hai trăm năm cũng bằng cả ngàn năm rồi. Dù hai vị kia có liên thủ, không có thần khí gì đặc biệt mà nói, thì không làm gì được Hương Hương.

Lý Cáp nhẹ nhàng vuốt chiếc nhẫn nơi ngón trỏ cười lạnh nói:

- Bọn họ không đến thì thôi, nếu đến, ta không bóp nát xương cốt chúng không được. Lại dám đánh chủ ý lên người của ta?

Hương Hương nói:

- Nếu không thì để Hương Hương đuổi bọn họ đi.

Lý Cáp ôm tiểu hồ yêu vào trong ngực:

- Vậy không được, ta không để cho muội đi mạo hiểm. Muội không phải nói chúng có thần khí dính máu thần thú sao? Muội từ bây giờ không được rời khỏi ta, ở bên cạnh ta, chỉ cần bọn chúng dám đến, ta liền bắt chúng!

- Dạ!

Hương Hương nhu thuận đáp.

Ban đêm, Lý Cáp phân phó người bảo vệ xung quanh xe Kỳ Lân, cả đêm ôm Hương Hương mà không ngủ trọn giấc, sợ hai tên cầm thần khí kia len lén bắt hồ yêu bảo bối của hắn đi. Bất quá đến sáng, Hương Hương nói hai vị này đã đi mất, cách họ ngoài năm mươi dặm.

- Bọn họ tại sao lại chạy?

Lý Cáp hơi thất vọng, không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương, theo như lời Hương Hương nói, đạo thuật của hai vị này có thể coi như là đứng đầu Đại Hạ, tên gia hỏa như vậy mặc dù không có võ công gì, nhưng nếu dùng đạo thuật để trốn, thì cực kỳ khó tìm. Bọn người kia nào nói gì nhân gian chính đạo, nhưng cuối cùng chiêu số thì hạ lưu, cách gì âm độc nhất cũng đều nghĩ ra được, lão thần côn Minh Huyền chính là ví dụ tốt nhất.

Hương Hương nói:

- Có thể là biết chuyện không làm được nên bỏ đi.

Lý Cáp bĩu môi:

- Thật là nhát gan!

Lại nhìn về phía Hương Hương nói

- Muội nói bọn họ hết hy vọng sao?”

- Hương Hương không biết!

- Ừ, lần sau cảm thấy bọn họ ở phụ cận, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp bắt lấy.

Hương Hương thở dài nói:

- Với tu vi của bọn hắn, nếu muốn trốn thì chúng ta sợ rằng rất khó bắt được.

Lý Cáp bóp bóp trán, cau mày nói:

- Quên đi, đừng nghĩ nữa. Nếu bọn họ chưa từ bỏ ý định, dám xuất hiện trước mặt chúng ta, lúc đó sẽ tính. Đợi sau này ta có quyền lực rồi, sẽ đem giết sạch toàn bộ đạo sĩ trong thiên hạ, trừ hậu hoạn.

Lời này xuất ra rất tự nhiên, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, trong bụng hắn lại thấy run lên. Giết sạch đạo sĩ trong thiên hạ? Cái này có chút mùi đả kích tông giáo hay đốt sách chôn nho rồi a.

Diễm Nhi thở dài nói:

- Cái này cần quyền lực lớn lắm a.

Lời nói này làm cho tâm Lý Cáp lại run lên.

Thiên Thiên nói:

- Nhưng chưa chắc tất cả đạo sĩ trong thiên hạ đều muốn gây bất lợi cho Hương Hương a.

Hương Hương liền nói:

- Hai người kia không nhất định là đạo sỹ, hơn nữa người có cấp bậc đạo thuật cao như họ, người bình thường căn bản không làm gì được rồi.

Lý Cáp bỏ qua đề tài này, truyền lệnh cho Hổ quân bên ngoài xuất phát, tiếp tục hành quân.

Trên đường, Lý Cáp tựa vào thành cửa sổ, trong lòng vẫn bật lên câu nói kia: “Đợi sau này ta có quyền lực rồi, sẽ giết sạch đạo sĩ trong thiên hạ!”từ khi nào chính mình đối với chuyện giết người chết lặng như thế, thậm chí dường như thành một loại tập quán rồi?

Chân mày Lý Cáp cau lại, tay trái theo bản năng vuốt ve chiến nhẫn trên tay phải, lập tức cảm thấy một cảm giác mát mẻ thoải mái từ ngón tay xông lên đầu rồi sau đó trải rộng toàn thân, nhịn không được rùng mình một cái, thở một hơi dài.

Đúng rồi, ta vốn không phải là người ở thời đại này, giết bọn hắn cũng là vì bảo vệ người ta yêu, trong thế giới tàn khốc này, ta không giết người, người sẽ giết ta. Ý nghĩ như vậy hiện lên, những gì ưu tư trong Lý Cáp lập tức tiêu tán không còn gì.

- Chủ nhân, người làm sao vậy?

Một bàn tay nhỏ ôn nhu áp trên mu bàn tay Lý Cáp.

Lý Cáp quay đầu về tiểu thị nữ khẽ mỉm cười:

- Không có chuyện gì, ta đang suy nghĩ nếu như Đàm Bình trấn không có phòng thích hợp, ta có nên xây luôn một tòa Vũ Uy hầu phủ, nếu như xây mà nói, thì nên xây thành dạng gì đây.

Hai ngày sau, Hương Hương không có thấy hai vị đạo thuật cao cường kia nữa, một đường biển êm gió lặng, không có gì đặc biệt phát sinh, rừng cây cỏ xanh càng ngày càng nhiều, đường núi càng ngày càng dài, nhiệt độ dường như giảm hẳn, ánh mặt trời tựa như cũng không còn gay gắt nữa.

Ngày hôm đó, Phong Liễu Tam bỗng từ buồng xe tầng một chạy tới.

Lý Cáp ngồi tê đít ở ban công tầng ba, thưởng thức phong cảnh hai bên đường, thấy Phong Liễu Tam không khỏi hỏi:

- Phong tiên sinh đi lên có chuyện gì ư?

Phong Liễu Tam cùng y thần đều ở tầng một, bình thường không có chuyện gì cũng không đến.

Phong Liễu Tam ngồi xuống đối diện với Lý Cáp, uống chén trà thơm Thiên Thiên mới pha, phe phẩy nhẹ cây kim phiến nói:

- Có hai tin tức, một tốt một xấu, Nhị công tử muốn nghe cái nào trước?

Lý Cáp cười:

- Phong tiên sinh đùa ư? Vậy nghe tin xấu trước đi!

Phong Liễu Tam ngồi thẳng người nói:

- Bệnh tình của Linh cô nương tái phát rồi, giờ người bắt đầu nóng dần lên, lần này lão Hoắc dùng châm cũng không áp chế được, sợ rằng cần nghỉ ngơi, không thể nào bôn ba hơn nữa.

Lý Cáp nghe vậy, thu lại tiếng cười, lập tức nói:

- Lập tức tìm một chỗ phía trước đóng quân, để y thần chế trụ bệnh tình của Linh Nhi rồi hãy nói.

Vừa nói không khỏi có chút tức giận:

- Gã y thần này thật đúng là hữu danh vô thực a, một đóa Thiên Sơn Tuyết Liên, nghiên cứu mãi nhiều ngày rồi còn không ra được cái gì!

Phong Liễu Tam lại nói:

- Còn tin tốt…

- Còn có tin tức gì tốt?

- Theo quan sát, chúng ta sắp tới Đàm Bình trấn rồi. Thấy sườn núi kia không? Đàm Bình trấn là ở sau đấy.

Phong Liễu Tam chỉ về phía bên phải nói.

Lý Cáp trầm ngâm nói:

- Tới Đàm Bình trấn kia rồi nói sau, Diễm Nhi, Thiên Thiên, các nàng ở lại chỗ này chiếu cố cho Linh Nhi, hỏi xem bệnh của Nhu Cơ như thế nào luôn.

Một lát sau, xe kỳ lân đi lên sườn núi, đứng trên sân thượng, Lý Cáp nhìn lại một cái, không khỏi choáng váng, Phong Liễu Tam bên cạnh cũng sững sờ nói:

- Hiện tại xem ra cả hai tin đều xấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.