- Không ngủ được sao?
Lý Cáp ngồi xuống cạnh Nguyệt Nhi, nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng mà xoa.
Nguyệt Nhi xoay đầu lại, nàng lúc này không đeo khăn sa, mà Lý Cáp lúc này cũng không cảm thấy vết bớt kia đáng sợ như trước.
- Công tử cũng không ngủ được sao?
Nguyệt Nhi nhẹ nhàng nói.
- Ừ, ta đi hít thở không khí một chút.
- Công tử, có phải hôm nay Nguyệ Nhi đã làm người mất mặt không?
- Vì sao lại nói thế?
- Hôm nay ở bữa tối Nguyệt Nhi không thể kéo khăn che mặt xuống...
Nguyệt Nhi thấp giọng.
Lý Cáp cười lắc đầu:
- Nàng muốn nói chuyện đó à. Đúng rồi, nàng không kéo khăn sa xuống, vậy hẳn là không ăn được gì, có phải đói rồi không. Tiếc là Tử Nghiên đã ngủ, hay là để ta xuống làm chút gì cho àng vậy.
- Không cần đâu, Nguyệt Nhi không đói.
Hai người ngồi yên một lúc, chợt Nguyệt Nhi nói:
- Công tử, chàng thật sự thích Nguyệt Nhi sao?
Đôi mắt sâu lắng của nàng lóe lên, đôi mắt đó rất đẹp, rất cuốn hút, khiến Lý Cáp mỗi lần nhìn vào lại không khỏi ngây người.
Đặt tay nàng lên mặt mình, Lý Cáp cười:
- Không thích thì làm sao đưa nàng về đây.
- Vậy... chàng thích Nguyệt Nhi từ khi nào?
Lý Cáp nghe vậy có chút khó khăn. Thích lúc nào? Hắn làm sao biết, chỉ cảm thấy càng lúc cảm giác thân thiết với nàng càng mạnh mẽ.
Nguyệt Nhi cũng không giục hắn, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn.
- Khi nào... Có lẽ là ngay từ lần đầu, ta bị ánh mắt nàng hấp dẫn.
Vậy... vì sao chàng phải trốn tránh Nguyệt Nhi?
Lý Cáp nghe vậy xấy hổ:
- Lúc đó... ha hả... là ta sợ vết bớt của nàng...
Nguyệt Nhi nghe vậy chợt ghé sát tới mặt hắn, nhìn vào mắt hắn hỏi:
- Vậy bây giờ thì sao?
Ngửi hương thơm tự nhiên từ cơ thể nàng, Lý Cáp chợt có một loại ảo giác, giống như trên mặt nàng không còn con rết nữa, trước mặt mình là một mỹ nữ không hề thua kém Thiên Thiên hay Diễm Nhi. Có chút xúc động, hắn chợt mạnh mẽ ôm lấy vai nàng, hôn mạnh lên đôi môi nhỏ nhắn.
Nguyệt Nhi hoảng sợ mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn, cảm giác chiếc lưỡi của Lý Cáp đang luồn qua hàm răng mình tiến vào trong mút lấy, nàng cũng không kháng cự, thân thể mềm nhũn ra, để mặc hắn tùy tiện.
Lý Cáp mút mát một hồi mới thả nàng ra, hỏi:
- Nàng nói xem ta có sợ không?
Nguyệt Nhi vừa xấu hổ vừa vui sướng, cúi mặt nhỏ giọng:
- Chàng khi dễ ta...
Lý Cáp ôm lấy nàng vào lòng.
- Còn không phải do nàng tự đưa thân vào miệng cọp sao.
Nguyệt Nhi im lặng dụi đầu vào ngực hắn.
Ngồi một lúc, chợt Lý Cáp nói:
- Phải rồi, nàng hỏi ta, vậy ta cũng muốn hỏi nàng, tại sao nàng yêu ta?
Nguyệt Nhi a một tiếng, rồi cười nói:
- Chẳng tại sao cả. Là Mẫu thân thiếp nói Nguyệt Nhi cả đời chỉ có thể gả cho một người là chàng, cho dù tinh thần hay thể xác cũng đều phải cho chàng, chỉ là chàng có muốn hay không thôi.
- Muốn chứ, làm sao không muốn được. À, Nàng lúc nào cũng nhắc tới Mẫu thân, hình như nàng rất nghe lời Mẫu thân mình.
Theo hắn nghĩ Nguyệt Nhi có vẻ như không chỉ yêu quý Mẫu thân mình mà còn có một cảm giác sùng bái tín ngưỡng lạ thường.
Nguyệt Nhi nói:
- Mẫu thân thiếp không phải người thường, nói gì cũng đều có lý cả.
- Không phải người thường?
- Chẳng lẽ là quỷ... à không, chẳng lẽ là thần tiên? Cũng đúng, tiểu Nguyệt Nhi của ta xinh đẹp thế này làm sao có thể là người thường, nàng cũng là thần tiên a!
- Cái gì tiểu Nguyệt Nhi, cái gì thần tiên, chàng đừng lừa người nữa.
Nguyệt Nhi gắt giọng, cho dù vui sướng nhưng hắn nói buồn nôn như vậy thì ai mà chịu nổi.
Lý Cáp xoa xuống kiều đồn của nàng, cười nói:
- Trong mắt ta nàng chính là thần tiên.
Hai người đùa cợt một lúc, Nguyệt Nhi mới chợt nói:
- Mẫu thân thiếp là một vu sư.
- Vu sư?
Lý Cáp im lặng, đầu liên tưởng tới mấy bàn già che mặt tay cầm trượng, liên mồm niệm những câu chú ngữ nguyền rủa, hắn lập tức cảm thấy lạnh cả gáy.
Nguyệt Nhi không biết Mẫu thân mình trong đầu Lý Cáp bị bôi nhọ như vậy, nói nhỏ:
- Mẫu thân thiếp là một đại Vu sư, vu thuật của nàng có thể ảnh hưởng cả thiên địa, không gì không làm được. Bà thường nói với thiếp bà không thuộc về thế giới này. Bà... rất đẹp, lại cái gì cũng biết, người khác không biết bà đều biết, còn biết cả rất nhiều chuyện xưa nữa...
"Rất đẹp". Ngoài chữ này ra Lý Cáp hắn chẳng nghe lọt câu nào hết.
- Mẫu thân nàng đẹp lắm sao?
Nguyệt Nhi trừng hắn một cái:
- Mẫu thân thiếp là đệ nhất mỹ nữ Hàm Châu suốt tám mươi năm nay đó!
- Tám... tám mươi năm!
Lý Cáp sắp rơi cả mắt ra, hình ảnh mỹ phụ xinh đẹp trong đầu liền biến thành một bà lão da bọc xương. Tám mươi tuổi, mà Nguyệt Nhi cùng lắm cũng chỉ hai mươi, vậy bà ta sinh Nguyệt Nhi năm sáu mươi tuổi sao?
- Mẫu thân thiếp tuy nhiều tuổi, nhưng dung mạo chưa từng thay đổi, vẫn chỉ như thiếu nữ hai mươi. Lúc gả cho phụ thân thì bà đã hơn bảy mươi tuổi.
- Trường sinh bất lão? Không ngờ vu sư lợi hại như vậy, có phải ta cũng nên phao một mỹ nữ vu sư về...
Lý Cáp vê cằm nghĩ.
- Chàng bảo gì cơ?
- A, không, không có gì, khi nào nàng dẫn ta đi gặp mẹ nàng thử coi... Hắc hắc.
Nguyệt Nhi chợt buồn bã nói:
- Bà qua đời rồi, chính là năm ta luận võ kén rể, gặp chàng...
- Ô, này... trường sinh bất lão cũng chết được sao?
Lý Cáp ngạc nhiên.
Nguyệt Nhi trả lời:
- Năm đó bà vừa vặn trăm tuổi, bà nói bà mệt mỏi, muốn rời đi. Còn nói người chiếu cố cho Nguyệt Nhi sẽ sớm xuất hiện, rồi... rồi...
Nói tới đó nàng đã nức nỏ. Lý Cáp vội ôm nàng vào.
- Công tử, từ nay về sau, chàng sẽ chăm sóc Nguyệt Nhi phải không?
Ngưng khóc, Nguyệt Nhi chợt hỏi.
- Tất nhiên, ta sẽ chăm sóc nàng cả đời.
Hồi lâu sau,Lý Cáp lại hỏi:
- Mẫu thân nàng tài giỏi như vậy, sao bà không xóa cho nàng vết bới?
- Bà nói với thiếp, cái bớt này không phải do bẩm sinh, mà là... do bà thêm vào.
Nguyệt Nhi xoa xoa cái bớt nói.
- Gì... gì cơ, còn có mẫu thân biến thái như vậy sao, có thể cho vào mặt nữ nhi mình một vết bớt...
Nguyệt Nhi gật đầu:
- Bà nói trừ cha thiếp ra thì chỉ có nam tử đầu tiên chứng kiến cái bớt này có thể làm chồng thiếp, cho nên từ nhỏ thiếp đã đeo khăn che.
- Bà còn nói, nam nhân nhìn thấy cái bớt này sẽ cả đời yêu thương Nguyệt Nhi, trong mắt chỉ có mình Nguỵệt Nhi là xinh đẹp.
"Lão yêu bà, lão yêu quái, ta xxx!" Lý Cáp hung hăng mắng một trận trong đầu, rõ ràng mỹ nữ nhữ vậy lại đi phá hoại, rõ ràng là thấy tương lai Nguyệt Nhi xinh đẹp nên ganh tị mà!
- Vậy công tử, chàng nói xem Nguyệt Nhi là xấu hay đẹp?
Nguyệt Nhi lại hỏi.
- Đẹp!
Khỏi cần nghĩ Lý Cáp lập tức trả lời. Nguyệt Nhi nghe vậy mỉm cười:
- Có lời này của chàng cho dù là nói dối thiếp cũng yên lòng rồi.