Hoàn Khố Đệ Tử

Chương 170: Chương 170: Xảo ngộ




Bên dưới lòng đất kinh thành, sâu trong một địa đạo bí mật.

- Sấm Đầu, Mạc Liên còn chưa quay lại, có thể đã bị triều đình bắt hay không?

Một giọng nói trầm thấp hỏi.

Không ai trả lời hắn.

Sau hồi lâu, một giọng nói như kim loại ma xát chậm rãi vang lên:

- Cô ấy hoặc đã chết, hoặc đã bị bắt, dù sao chúng ta cũng không thể tùy tiện ra ngoài tìm cô ấy được. Tiếp tục chờ ở kinh thành chỉ tăng thêm nguy hiểm. Với sự truy lùng của ưng khuyển triều đình thì tìm ra chúng ta chỉ là vấn đề thời gian.

Trong mật đạo âm u, một cặp mắt đầy hàn quang lạnh lùng quét qua đám thủ hạ của mình một vòng, chậm rãi nói:

- Tối nay chúng ta sẽ rời khỏi kinh thành, các người đi chuẩn bị đi.

Một loạt tiếng bước chân trầm thấp vang lên trong địa đạo, đi xa dần, cùng một luồng bạch quang lờ mờ, tiến sâu vào trong địa đạo.

- Xuy.

Một tiếng cười vang lên, một người bật lửa đốt mấy ngọn nến, lúc này mới nhìn rõ mọi vật trong địa đạo. Phía trước chỉ có một viên dạ minh châu nho nhỏ chiếu sáng, căn bản là không thấy rõ được gì, mà sau khi Sầm Đầu đi rồi thì thủ hạ bên cạnh hắn cũng đem theo viên dạ minh châu đi.

Ánh sáng của ngọn nến tỏa ra chiếu sáng địa đạo, làm cho người ta thấy rõ đây là một chỗ chứa đồ, xung quanh đều là thùng. Hai đầu là cửa ra vào, rộng chỉ chừng ba bốn thước, dài đến ba bốn mươi thước, thật không hiểu được bọn hắn làm sao xây dựng được mật thất phức tạp rộng lớn như thế ngầm dưới kinh trong trong sự tuần tra chặt chẽ, phòng thủ chu toàn ở đây.

Lúc này đang có khoảng ba mươi hắc y nhân ngồi lộn xộn trên các mặt thùng, đương nhiên đây là nhóm thích khách hôm qua ám sát hoàng đế.

- Sấm Đầu luôn thích giả bộ âm trầm, mỗi lần họp đều tìm chỗ tối mịt, trốn trong bóng đêm, giống như Diêm vương…

Một người thấp giọng nói thầm.

- Đừng nói nữa, lỗ tai hắn thính lắm, nơi này yên tĩnh như vậy, không chừng hắn ở bên kia có thể nghe thấy hết đấy.

Người bên cạnh hắn lại nói nhỏ hơn nữa.

- Không thể nào…

Tuy là nói vậy nhưng tiếng của người này đã nhỏ tới mức khó nghe rõ rồi, có thể thấy trong lòng những người này vẫn có sức uy hiếp.

Ở bên cạnh, mấy thích khách đang lau kiếm cũng thấp giọng trò chuyện:

- Nếu không phải Mạc Liên nói ai giết được hoàng đế sẽ gả cho người đó, lần này cao thủ tự nguyện cũng sẽ không nhiều như vậy. Vốn tưởng rằng với đội hình của chúng ta, huyết tẩy kinh thành một lần không có vấn đề gì, lại không nghĩ tới kinh thành nhiều cao thủ như vậy, đặc biệt là Hổ Uy tướng quân Lý Cáp, thật sự là rất đáng sợ.

- Kỳ thật người tự nguyện đến vì Mạc Liên tất cả đều là đồ đần…

Tên còn lại hạ thấp giọng khinh thường nói.

- Là sao?

Người nói trước khó hiểu hỏi.

- Nói nhảm, ngươi cho rằng Sầm Đầu sẽ để cho người khác lấy được Mạc Liên sao?

- Vậy…

- Nói lại một chút, cho dù Sầm Đầu không cản trở. Có người có thân thủ đủ để giết được hoàng đế, lại có thể toàn thân trở ra, cưới được Mạc Liên, có thể sống tiếp thoải mái được sao? Còn chưa nói đến chuyện trong giáo có bao nhiêu thằng dâm dê đê tiện đang đỏ mắt chảy nước miếng, Mạc Liên kia không chỉ một thân võ công tuyệt thế, tính cách lại càng quái dị, trêu đùa thì còn có thể, lấy làm vợ thì,… Hắc hắc, phỏng chừng lúc nào chết trên giường cũng không biết.

- Ừ, cũng có đạo lý. Bất quá nếu có thể cũng mỹ nhân như vậy nhấp nhô một lần, chết cũng đáng. Ngẫm lại nếu nàng như thế với ta, ta liền sẽ…

- Xem chút tiền đồ của ngươi này. Có còn là một trong ba mươi tám cao thủ không vậy.

Trong đại đạo, dưới ánh nến ảm đạm, bọn hắc y thích khách hoặc là ôm kiếm nghỉ ngơi, hoặc thấp giọng nói chuyện phiếm, hoặc lau kiếm chùi đao, chờ đợi màn đêm buông xuống.

Lại nói lúc trước xây trộm địa đạo thì chú trọng nhất là an toàn bí mật, vì xây ngầm dưới kinh thành, sợ bị người ta phát hiện cho nên đào rất sâu, cho nên lỗ thông gió rất ít. Ở trong đại đạo, không chỉ không khí ngột ngạt, hơn nữa có chỗ oi bức dị thường, có chỗ lại lạnh lẽo khó tả. Nếu không phải hác y thích khách mỗi người đều là cao thủ trong cao thủ, chỉ sợ ngồi chờ trong địa đạo chưa đầy mấy canh giờ đã lăn ra chết sạch rồi.

Bất quá nhóm cao thủ này cũng là người, chỉ mới ăn lương khô đơn giản cho qua bữa trưa, cho nên bây giờ đại bộ phận đã bắt đầu đả tọa bảo tồn thể lực. Mấy ngọn nến cũng bị thổi tắt,chỉ trừ lại một ngọn be bé chiếu sáng mà thôi.

Phía trên địa đạo, kinh thành Đại Hạ Quốc, bầu không khí lúc này hoàn toàn khác biệt.

Chuyện xảy ra tối qua ở Hoàng thành và hoàng cung là cho Vũ Lâm quân bận tối mặt tối mũi, giữa ánh nắng mặt trời chói chang rà soát từng nhà dân từng cửa hàng. Liền đó cấm vệ quân ngoài kinh thành cũng được truyền mật lệnh truy tìm “Đại điểu thích khách”.

Mà kinh thành vẫn đang thực hiện lệnh giới nghiêm, mọi người không được ra khỏi nhà, ngay cả ăn mày cũng được tập trung đến một chỗ cố định, không được đi lại tùy ý. Ngày hôm nay Vũ Lâm quân tuần tra trong thành đông gấp nhiều lần hôm qua, điều tra lại càng thêm cẩn thận tới mức sàn nhà cũng phải xốc lên kiểm tra. Sầm Đầu tính quả thật không sai, theo tốc độ và trình độ lúc soát này nhiều nhất là hai ngày bọn họ sẽ bị phát hiện, thậm chí ngày hôm nay bị tìm ra cũng không phải là không thể.

Hoàng thành vẫn tiếp tục mệnh lệnh giữ kín tin tức, sau khi mấy đội hoàng gia thân vệ chém đầu những Vũ Lâm quan nói trộm ít chuyện xảy ra tối hôm qua trước mặt mọi người, lời đồn chậm rãi được bình ổn, ít nhất trong lòng mọi người cũng không dám nói ra. Mà trong thành thì từ nhà dân đến nhà quan đều chỉ có thể thông qua đủ loại ước đoán bàn loạn về chuyện tối qua ở Hoàng thành. Dù sao một lượng lớn Vũ Lâm quân tập kết về chiến đấu, tạo nên động tĩnh thật sự quá lớn, buổi sáng lại có một quái vật màu đen bay từ Hoàng thành ra, càng làm cho người ta không khỏi đoán đủ thứ.

Tại các đại thế gia giàu có thì bất đồng, hoặc nhiều hoặc ít đã lấy được thông tin về chân tướng chuyện đã phát sinh trong Hoàng thành. Mà các vị hoàng tử sáng nay vâng lệnh tiến cung, cũng làm cho người ta bắt đầu suy đoán về sinh tử của hoàng đế.

Không lâu sau bữa cơm trưa, các vị trọng thần ở phố Chu Tước, chính là bên trong tam công, toàn bộ được tầng tầng lớp lớp Vũ Lâm quân cùng cao thủ đại nội bảo vệ tiến cung.

Mặt trời chậm rãi lặn về phía tây, hoàng hôn qua đi, bóng đêm bắt đầu buông xuống.

Đám thích khách trốn bên dưới lòng đất kinh thành bắt đầu rục rịch chờ xuất phát. Bất quá đêm nay trăng sáng vằng vặc, tựa hồ không phải thời gian tốt nhất để làm hảo sự chạy trốn.

Trong địa đạo, đám thích khách dưới sự dẫn dắt của Sầm Đầu như một con giun màu đen nhanh chóng bay lên.

Khoảng chừng hai canh giờ sau, vào giờ hợi, ở một chỗ bên ngoài cửa tây kinh thành chừng ba dặm, bỗng nhiên vang lên một loạt âm thanh kỳ lạ, ngày sau đó liền thấy một tảng đá lớn không một tiếng động bay lên, một bóng đen chui ra từ bên dưới.

Kế tiếp, tảng đá lớn được đặt sang một bên, mà chỗ cũ tảng đá hiện rõ một hắc động chỉ cỡ một người có thể chui qua, dưới ánh u lam của vầng trăng có vẻ quỷ dị âm trầm.

Hắc y nhân kia nhìn xung quanh một phen, sau đó hạ giọng nói xuống hắc động:

- Tất cả bình thường!

Trong hắc động lập tức có một người áo đen nhảy lên, sau đó từng người hắc y nhân một không ngừng xuất hiện từ trong hắc động. Dĩ nhiên nhưng hắc y nhân này là thích khách ẩn trong địa đạo dưới kinh thành.

Mấy chục hắc y nhân cảnh giác nhìn xung quanh, đã thấy kinh thành ở xa xa đèn đuốc sáng trung, còn lại bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

- Đi thôi, chúng ta đi suốt đêm, đến Đông Xuyên câu sẽ có người tiếp ứng.

Vừa nghe tiếng như kim loại ma xát chói tai đã biết là thủ lĩnh của đám thích khách này - Sầm Đầu.

Một đám thích khách không nói gì, dưới ánh trăng hơi cúi đầu, theo sau hắn bay nhanh trốn chạy.

Hơn chục bóng đen bay sát mặt đất vút đi, thoạt nhìn có chút đồ sộ.

Bỗng nhiên, một người dừng lại, ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời. Người bên cạnh hắn cảm thấy kỳ quái, cũng dừng lại ngửa mặt nhìn lên trời, không khỏi kinh hô một tiếng:

- Kia là gì vậy?

Những hắc y nhân khác nghe được câu này cũng dừng lại, theo hai người kia nhìn lên trời, chỉ thấy gần mặt trăng, có một bóng ma thật lớn đang chậm rãi bay về phía bọn hắn, cái này giống như chim, có hai cánh dài nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy không phải chim.

- Kia... Kia là cái gì?

Lại một người hỏi vấn đề này.

- Là ưng sao?

- Không đúng, là dơi. Ngươi xem, cái kia đâu có giống chân đâu.

- Này… Dơi sao lớn vậy được, còn bay cao như thế?

Hắc điểu khổng lồ kia bỗng nhiên tăng tốc lao tới, bởi vì nó quay lưng về phía ánh trăng, cho nên người bên dưới đều không rõ nó rốt cuộc là vật gì. Nhưng cùng với khoảng cách của nó và mắt đất ngày càng gần hơn, nhóm hắc y nhân đã nhìn thấy một ánh mắt đầy hàn quang.

Dù là cao thủ nhất đẳng, thích khách giết người như ngóe, giờ đây dưới ánh trăng âm lãnh, nhìn thấy hai mắt đầy sát khí bay dần tới gần bọn hắn, trong lòng không nén được cảm giác sợ hãi. Dó là sự sợ hãi thiếu tin tưởng vào lực lượng của mình, sợ hãi với sự vật không biết.

Là ưng sao? Sầm Đầu nhìn con “cự điểu” bay mà cơ hồ che kín cả một khoảng trời tới mà nhíu mày, hai tay vận khởi chân khí, chuẩn bị tùy thời ra tay hoặc chạy trốn.

Hắc y nhân còn chưa nhìn rõ bộ dáng thì “cự điểu” đã dừng trước mặt bọn hắn mấy thước. Hai cánh màu đen vừa lớn vừa dài quạt mạnh về phía bọn hắn hai cái, cát bụi bay đầy trời, tiếng va chạm vang lên liên tục. Cũng không phải là uy lực của hai cánh này lớn hơn mấy chục hắc y cao thủ. Chẳng qua là sau khi chân khí rời khỏi người, làm không khí mạnh mẽ giao động sinh ra gió xoáy mạnh mẽ, tất nhiên nếu vào chỗ hoàn cảnh xấu thì nửa thành uy lực cũng không phát ra được.

Nhóm hắc y nhân thậm chí đứng cũng không được, cả đám bị thổi bay lên khỏi mặt đất, quay cuồng trên không trung, văng ra bên ngoài mười thước, căn bản là khinh công của vô pháp sử dụng. Ngay cả Sầm Đầu võ công tốt nhất cũng không thể nào đứng lại được.

Nhìn lại “cự điểu” kia, không hề lớn chút nào, trái lại còn rất “mảnh mai” đứng yên dưới trăng, đó là một người. Bất quá toàn thân mang trường bào màu đen che kín từ đầu đến chân không rõ dung mạo.

“Cự điểu” biến thành người này chính là Lý Cáp. Hôm nay hắn bay cả ngày từ hoàng cung cứu công chúa, sau đó mới nhớ mình mất tích lâu như vậy, bên phía gia gia cũng không thể che giấu tốt mới nhanh chóng quay lại. Không nghĩ tới mới gần đến kinh thành thì theo ánh trăng đã thấy nhiều chấm đen di động rất nhanh trên mặt đất, hạ xuống mới thất là một đám hắc y nhân, liền xuống đất tra đến cùng.

Cô gái nhỏ trên lưng Lý Cáp cũng dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh xung quanh. Qua một ngày ở trên người Lý Cáp cũng bay lượn, đối với lời nói của vị “thần tiên ca ca” này nàng đã sớm vâng lời.

- Các ngươi là ai?

Lý Cáp lạnh lẽo hỏi, đang nửa đêm, lại cách kinh thành không xa, kết bè kết đội mặc hắc y trốn chạy, sao có thể là người tốt? Xem bộ dạng đám người này, thật cùng nhóm thích khách ngày đó ám sát hoàng đế có chút giống nhau, nói không chừng chính là bọn hắn không biết chừng.

Nhóm hắc y nhân cũng không có ai bị thương gì, nhưng thân là cao thủ mà lại bị một trận gió mạnh thổi bay đến mười thước, so với bị người ta chặt một đao còn dọa người hơn. Nếu không phải bây giờ là ban đêm, nếu không phải bọn hắn đều che mặt, chỉ sợ đã lộ ra một đám mặt đỏ tai hồng.

Bất quá nhóm hắc y nhân tuy rằng đã sớm đứng vững súc tụ chân khí, nhưng cũng không hành động thiếu suy nghĩ. Thứ nhất là chờ mệnh lệnh của Sầm Đầu, sau nữa là bọn hắn với cái thần bí “điểu hóa thành người” này tương đối kiêng kị.

Sầm Đầu nhìn Lý Cáp toàn thân hắc bào, nhớ đến lời của người buổi trưa hôm nay mang vật nọ tới nói cho hắn, trong lòng chợt động, cơ hồ đã có thể xác định chính là người trước mắt, chính là “Hắc điểu” tối hôm đó xông vào hoàng cung. Hắn mặc dù không biết thân phận người này là gì, vì sao lại muốn vào hoàng cung ám sát hoàng đế, nhưng nếu tất cả mọi người đều cùng muốn giết hoàng đế Đại Hạ, địch nhân của địch nhân dĩ nhiên là chiến hữu.

- Vị huynh đệ này, chúng ta là người của Tây Nam Thiên Gia giáo, lần này vào kinh làm việc, đang muốn quay về Tây Nam. Không biết huynh đệ là cao nhân phương nào, sao lại chặn đường?

Sầm Đầu dứt khoát báo thân phận ra, dù sao nhóm hắn bây giờ đã không cần tỏ ra bí ẩn, nếu người trước mặt này giống bọn hắn muốn phản Đại Hạ quốc, nói không chừng có thể chào mới một phen.

Tiếng thằng nhãi này thật con mợ nó khó nghe quá! Lý Cáp nghĩ trong lòng, ngoài miệng nói:

- Thiên Gia giáo, các vị làm việc chính là ám sát hoàng đế?

Nói xong hai mắt híp lại, hai chân súc lực, tùy thời chuyển sang chế độ chiến đấu. Hắn đang lo không biết dùng lí do nào chống chế việc mất tích cả ngày hôm nay, bây giờ nếu có thể bắt mấy thích khách về là đã có cớ rồi.

Sầm Đầu cũng gắt gao nhìn Lý Cáp, ta đặt sau lưng cũng nhấc lên ba cái hắc thiết châm, chậm rãi nói:

- Đúng vậy, hay là huynh đệ cũng là…?

Lý Cáp thấy đối phương đang chuẩn bị phát động hắc y thích khách, bỗng nhiên thay đổi chủ ý, khẽ gật đầu nói:

- Không sai.

Hai bên đột nhiên im lặng.

- Ha ha ha ha...

Sầm Đầu cười lớn.

- Ha ha ha ha...

Lý Cáp cũng cười

Hai người đi tới trước mặt nhau, hai bàn tay to nắm thật chặt

- Quả nhiên là người đồng đạo!

Sầm Đầu vui mừng nói.

- Rốt cuộc đã tìm được tổ chức!

Lý Cáp cười giả tạo nói.

- Huynh đệ võ công cao cường, thân thủ kỳ lạ, không biết xuất thân từ môn phải nào, sư thừa là ai vậy?

Sầm Đầu hỏi thử, bên cạnh có hắc y nhân tiến lên gần khuyên giải.

- Tại hạ Thượng Cổ phái.

Lý Cáp vừa nhìn lén quan sát tình huống vừa nói. Hắn học chính là thượng cổ thần công, như vậy thì đúng là Thượng Cổ phái chứ sao.

- Thượng Cổ phái?

Sầm Đầu ngạc nhiên, ngây ngốc một chút rồi cười hai tiếng nói:

- Ha ha, quý phải chắc là ẩn cư ẩn sĩ, tại hạ cô văn quả lậu, chưa từng nghe qua. Không biết huynh đệ cũng hoàng đế kia có thù oán gì vậy?

- Oán thù? A, hắn làm mù mắt vợ ta.

Lý Cáp tùy tiện nói lý do, cô gái trên lưng nghe vậy thân thể chợt cứng đờ.

- A!

Sầm Đầu gật gật đầu, thấy Lý Cáp cũng không muốn nhiều lời, liền không hỏi tiếp. Bất quá thấy trên lưng hắn có một túi đen, nhịn không được hỏi:

- Trên lưng huynh đệ là gì thế?

- À, là lão bà của ta.

Lý Cáp cố ý trêu chọc cô gái, nói xong còn cố tình nhéo nhéo đùi cô nàng. Cô gái nghe được lời này, người vừa thả lỏng lại cứng lên.

- A…

Sầm Đầu giật mình, trầm ngâm một chút, sau đó xé vải đen che mặt nói :

- Tại hạ Thiên Gia giáo Cố Tiểu Sầm, không biết có thể thấy mặt thật của huynh đệ.

Lý Cáp sửng sốt, nhìn trung niên đại thúc khuôn mặt chi chít vết đao dưới ánh trăng, trên trán còn nổi lên một khối u ác tính lớn, trong lòng mắng thầm:

« Ngươi không hỏi trước lão tử có muốn thấy dung nhan thật của ngươi không mà đã tự tin lộ ra vậy, cũng con mợ nó quá thiếu đạo đức đi ! Nếu không phải lão tử gan lớn sợ rằng còn tưởng là nửa đêm gặp ác quỷ rồi sao! »

Lý Cáp ho khan một tiếng nói :

- Xin Cố huynh thứ lỗi, tệ phái có quy củ hình dáng chỉ có thể cho lão bà xem, mặt khác bất luận nam nữ cũng không thể thấy.

- Còn... Còn có loại quy củ này?

- Ừ!

Lý Cáp gật đầu.

- Nếu đã như vậy tại hạ cũng không tiện miễn cưỡng, huynh đệ có tiện báo danh tính thực? Sau này cũng liên hệ làm việc lớn.

Sầm Đầu bịt kín mặt lại rồi nói.

Lý Cáp nói:

- Đương nhiên là được rồi, tại hạ Thượng Cổ phải Mộc Nhĩ.

- Nga, là Mộc Nhĩ huynh. Xin hỏi Nhĩ huynh bây giờ muốn đi về đâu?

Sầm Đầu hỏi.

Lý Cáp chỉ về hướng kinh thành:

- Đến kinh thành.

Sầm Đầu nhíu mày:

- Đêm qua chính Nhĩ huynh đến hoàng cung ám sát.

Lý Cáp từ chối trả lời chỉ ừ một tiếng, Sầm Đầu lại cho rằng là trả lời thuyết phục, nhanh chóng truy vấn:

- Vậy hoàng đế kia thực sự chết vào tay huynh sao?

Lý Cáp lại ừ một tiếng, Sầm Đầu nghe xong rất hưng phấn vỗ tay nói:

- Hảo! Nhĩ huynh quả nhiên anh dũng vô cùng, trong nội cung cao thủ phòng ngự sâm nghiêm cũng lấy được mạng chó của hoàng đế! Cẩu hoàng đế rốt cục đã chết, thật sự là quá tốt! Thật tốt quá!

Nói xong lại khó hiểu nói:

- Nếu Nhĩ huynh đã giết chết cẩu hoàng đế, lại đào thoát thành công, vì sao còn muốn trở lại kinh thành?

Lý Cáp nói:

- Này... Nói chuyện này có hơi chút riêng tư.

- A.

Sầm Đầu cũng không thực sự hứng thú lắm, chỉ là muốn mượn sức Lý Cáp, nhân tiện nói:

- Chỉ là kinh thành bây giờ phòng giữ cực kì sâm nghiêm, cửa thành luôn đóng chặt. Nếu Nhĩ huynh hóa thành đại bằng phi vào thành, chỉ sợ quá mức hoành tráng, sẽ kéo theo hàng loạt Vũ Lâm quân cùng cao thủ đại nói, không tiện lắm.

- Đúng a, tại hạ cũng đang vì thế mà phiền não, không biết Cố huynh có biện pháp nào tốt? Các vị sao có thể an toàn rời khỏi kinh thành vậy?

Lý Cáp khẳng định đám người này có phương pháp rời đi, nếu không không có khả năng không có truy binh theo sau.

Sầm Đầu muốn bán nhân tình cho Lý Cáp, lập tức nói:

- Chúng ta bốn phương thông suốt, ngay cả hoàng cung cũng có thể tới.

Lý Cáp nghe vậy giật mình, chẳng trách đêm qua gặp nữ thích khách kia trong hoàng cung, nguyên lai là nàng vào từ mật thất, khó trách, khó trách.

Nghĩ đến nữ thích khách, Lý Cáp lại khẩn trương lên, nàng sẽ không phải chung hội với đám hắc y nhân này chứ, nếu vậy thì tám phần nhận ra tiếng mình.

- Ách, Cố huynh này, trong các vị có phải có một cô gái?

Sầm Đầu ngẩn ra:

- Vì sao mà hỏi như vậy?

- Nga, lúc ta ở trong hoàng cung, gặp một hắc y nữ thích khách, không biết có phải là người của các huynh không…

Hắn vừa nói, dư quang quan sát mấy hác y nhân bên cạnh, đã thấy bọn hắn đều dựng lỗ tai lên, tập trung tinh thần lắng nghe.

- Nữ thích khách? Đúng vậy, là người của chúng ta, bây giờ cô ấy ở đâu?

Nhãn thần Sầm Đầu sáng lên, ánh mắt mấy tên hắc y nhân đang chú ý bên cạnh cũng tỏa sáng.

Xem ra địa vị nữ thích khách trong lòng bọn họ không nhỏ nha. Lý Cáp nghĩ trong lòng vậy rồi nói:

- Khi chúng ta ra khỏi hoàng cung, nghe các huynh nói vậy, ta chắc là nàng hẳn đã đi tới địa đạo rồi.

- Địa đạo? Không đúng, theo ý nàng, hẳn là phải tìm tới tụ họp với chúng ta mới đúng, cô ấy đã đi đâu???

Sầm Đầu lắc lắc đầu nói.

- Ta cũng không biết. Đúng rồi, huynh nói vị trí cho ta biết đi, sau khi ta quay lại, thuận tiện tìm cô ấy giúp mọi người.

- Nga để ta bảo thủ hạ đưa huynh đi.

Sầm Đầu nói xong gọi một người áo đen tới.

Lý Cáp vội hỏi:

- Không cần đâu, các vị chạy đi quan trọng hơn, nói cho ta biết vị trí rồi tự mình đến là được rồi.

- Đành vậy thôi…

Sầm Đầu cau mày trầm ngâm một hồi, sau đó nói địa điểm lối ra ở ngoài kình thành cũng với một số chuyện cần chú ý cho Lý Cáp. Cuối cùng thậm chí đưa viên dạ minh châu cho hắn luôn, làm cho cả đám hắc y nhân nghẹn họng nhìn trân trối, vì lôi kéo tiểu tử này nhập bọn, Sầm Đầu đúng là thằng dân chơi chính hiệu, ngay cả bảo bối thiếp thân cũng đưa ra.

Bất quá Lý Cáp tự nhiên không biết viên dạ minh châu nho nhỏ trong mắt Sầm Đầu trân quý như vậy, chỉ nhận lấy tùy tiện nhét vào lòng, tiếp tục hỏi:

- Cô gái ấy tên là gì?

Sầm Đầu vẫn đẫm lệ lưu luyến nhìn chỗ Lý Cáp cất dạ minh châu, thuận miệng nói:

- Mạc Liên!

- Ừ!

Lý Cáp gật gật đầu nói:

- Nói như vậy, các huynh đệ cũng nên ra đi, để ta tiễn mọi người một đoạn đường.

Sầm Đầu ôm quyền nói:

- Không cần tiễn nữa, Nhĩ huynh, chờ ngươi làm xong việc đến Tây Nam Thuân Châu Hoa Thạch Trấn tìm ta, sau đó nhập hội cùng bàn kế hoạch lớn, đến lúc đó chỉ cần báo danh ra là đều có người tiếp đãi.

- Ân.

Lý Cáp lên tiếng, bỗng nhiên nói:

- Đúng rồi, có một việc ta phải nói cho ngươi biết.

- Gì thế?

Sầm Đầu kỳ quái nói.

- Kỳ thật ta không phải tên là Mộc Nhĩ.

- A?

- Ta là Lý Cáp, gọi là Hổ Uy tướng quân, Đại Hạ Quốc Vũ Uy hầu!

Khi nói ra lời này, hai tay áo của trường bào màu đen chớp mắt dài ra thêm mấy thước, mang theo hai đạo hắc quang sát nhân, chém về hai hắc y nhân đưa lưng về phía hắn không chút phòng bị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.