Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 48: Q.5 - Chương 48: Áo Hồng Rực Lửa




Áo choàng mới tinh, đường may tỉ mỉ khéo léo, màu sắc hoa lệ mà không chói mắt, rất hợp với vẻ ngoài ôn nhã của Lãnh Thiệu Trác hiện tại.

Thượng Quan Minh Nguyệt giơ áo choàng ra cao thấp đánh giá một lượt, khóe miệng khẽ cong lên, nghiêng đầu nhìn về phíaVân Thiển Nguyệt. Thấy nàng nhìn chăm chú vào áo choàng, thần sắc bình tĩnh không đổi, hắn nhướng mày đưa áo choàng đến cạnh nàng: “Chúng ta cũng sắp thành hôn rồi, có phải nàng cũng nên thêu cho ta một chiếc áo choàng không?”

Vân Thiển Nguyệt trầm mặc không nói.

“Nữ nhân may quần áo cho nam nhân, có câu thế này nàng đã nghe chưa, cái họ may không phải là quần áo mà là tâm ý.” Thượng Quan Minh Nguyệt vò vò áo choàng trong tay không thương tiếc, một chiếc cẩm bào mới tinh bị hắn vò thành một đống, ngữ khí tà tứ bất mãn: “Lãnh Thiệu Trác này thật có phúc, có người may quần áo cho hắn vậy mà lại đưa đến tay nàng, để cho ta nhìn thấy thật không thoải mái, nàng nói ta nên đi giết Lục công chúa kia hay giết tên Lãnh Thiệu Trác này đây?”

Vân Thiển Nguyệt vẫn cứ trầm mặc.

Thượng Quan Minh Nguyệt chợt gọi người bên ngoài: “Người đâu!”

Bên ngoài có nội thị lập tức lên tiếng, vô cùng cung kính: “Đế sư cần sai bảo gì ạ?”

Thượng Quan Minh Nguyệt vừa vò vò áo choàng vừa nói: “Đi nói với Hoàng thượng, ta muốn mạng một người, là của…”

“Được!” Vân Thiển Nguyệt bỗng cắt lời hắn.

Thượng Quan Minh Nguyệgt quay đầu, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn Vân Thiển Nguyệt, trong mắt hằn sâu tơ máu: “Tiểu nha đầu, được cái gì?”

“Ta may một chiếc áo choàng cho ngươi.” Vân Thiển Nguyệt túm lấy áo choàng trong tay hắn, sắc mặt nhàn nhạt: “Áo choàng của người ta là của người ta, không bằng tự mình may còn thấy thoải mái hơn. Chuyện của người ta để ý tới làm gì.”

Thượng Quan Minh Nguyệt bỗng nhiên cười cười: “Tiểu nha đầu, lời này đầy thâm ý nha, nàng muốn nói với ta cái gì?”

Vân Thiển Nguyệt khe khẽ vuốt cẩm bào, nếp nhăn bị Thượng Quan Minh Nguyệt vò lấy lập tức thẳng thớm như lúc ban đầu, thần sắc nàng vẫn lạnh nhạt: “Ta muốn nói cho ngươi biết chuyện gì, ngươi thật sự không hiểu sao?”

Thượng Quan Minh Nguyệt hiếm khi chớp chớp mắt mấy cái, ra chiều rất muốn biết, thoạt nhìn thật đúng là không hiểu.

“Chúng ta muốn thành hôn, ta vốn nên may áo đóng giày, giặt rửa nấu cơm cho ngươi, người ta là của người ta, sau này sao bằng ngươi được.” Vân Thiển Nguyệt đứng dậy đi về phía cửa.

Thượng Quan Minh Nguyệt ngơ ngác một chút, ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu.

Vân Thiển Nguyệt đi đến cửa, giao áo choàng cho tên nội thị kia, căn dặn: “Đưa áo choàng này đến cho Lãnh tiểu vương gia ở phủ Hiếu thân vương, truyền lời của ta, ‘Lục công chúa rất tốt, lễ vật này ta xin nhận. Ngày ta thành hôn mời Lãnh tiểu vương gia đưa Lục công chúa đến dự.’”

Tên nội thị kia nhìn thoáng qua trong phòng, không thấy Thượng Quan Minh Nguyệt phản đối mới tiếp nhận áo choàng trong tay Vân Thiển Nguyệt, cúi đầu: “Nô tài xin nghe theo sai bảo của Thiển Nguyệt tiểu thư, nhất định sẽ đưa áo choàng này đến tay Lãnh tiểu vương gia.” Dứt lời, thấy Vân Thiển Nguyệt khoát tay hắn mới ôm áo choàng lui xuống.

Vân Thiển Nguyệt cũng không vội quay vào phòng, thấy bóng lưng nội thị kia đã khuất nàng mới tựa người vào khung cửa, lười nhác nhìn cảnh vật ngoài sân, xa xăm nhớ lại năm trước. Áng chừng cũng là mùa này, nàng nhớ lúc ấy đang bị phong ấn trí nhớ bởi Phượng Hoàng kiếp, cũng đến Linh Đài tự này. Khi đó hoa đào, hoa hạnh đều đã tàn, ngọc lan và phân nửa hoa sen đều đã nở. Nàng cùng Dạ Khinh Nhiễm ra bên cạnh suối Hương Tuyền Thủy nướng cá, lúc đó nàng suy nghĩ mông lung chuyện gì đó. Nay nghĩ lại cảnh sắc khi đó vẫn nhớ như in.

Một năm đã qua, phong vân xoay chuyển, trải qua 16 năm, đột nhiên nàng cảm giác được khi đó mới là lúc nàng hạnh phúc nhất.

“Đang suy nghĩ gì mà nhập thần vậy?” Thượng Quan Minh Nguyệt từ trong phòng đi ra, đứng sau lưng Vân Thiển Nguyệt, đôi mắt phượng thon dài nhìn nàng, khẽ cất giọng, ngữ khí có vẻ trầm thấp hơn chất giọng liều lĩnh tà tứ mọi khi.

“Nhớ tới năm trước ta cùng Dạ Khinh Nhiễm đến Hương Tuyền Thủy nướng cá.” Vân Thiển Nguyệt thật sự nói ra, nếu không thấy khẩu khí nàng nói chuyện với Thượng Quan Minh Nguyệt mấy ngày trước không phải lạnh nhạt thì cũng là cáu giận còn tưởng hai người đã quen biết nhiều năm, dù không quá thân thiết nhưng cũng nhiều thêm vài phần tùy ý.

“Muốn ăn cá nướng sao?” Thượng Quan Minh Nguyệt nheo mắt. Không thấy nàng trả lời, vươn tay kéo nàng: “Đi, ta đi nướng cá cho nàng, bảo đảm ngon hơn của hắn nhiều.”

Vân Thiển Nguyệt bị hắn kéo đi hai bước cũng không chống cự, thuận theo mà nhắc nhở: “Không phải muốn ta may áo sao? Ngươi cho người mang đến một khúc vải, ngươi nướng cá, ta may áo cho ngươi.”

Thượng Quan Minh Nguyệt dừng bước, khoát khoát tay: “Còn mấy ngày nữa là thành hôn, ta sợ nàng mệt thôi, ngày đó lại sơ suất!” Dứt lời, hắn quay đầu lại mỉm cười: “Ta thật sự không nỡ làm nàng mệt!”

Vân Thiển Nguyệt khẽ nhìn hắn, phân phó nội thị ngoài sân: “Đi lấy một khúc gấm Ngọc Nhan – Hỏa thiêu vân và kim thêu tơ lụa mảnh Thục ti đưa đến suối Hương Tuyền.”

Lúc này tùy tùng liếc nhìn thấy Thượng Quan Minh Nguyệt không nói gì liền dạ một tiếng rồi đi ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt, thấy hắn có chút ngốc, nàng liền nhẹ nhàng giải thích: “Ngày thành hôn lẽ nào không nên mặc màu đỏ? Ta nghĩ màu đỏ đẹp nhất chính là Hỏa thiêu vân của gấm Ngọc Nhan, phối với vẻ trương dương của ngươi sẽ rất nổi, bận vào có lẽ là đẹp nhất.”

Dứt lời, nàng trở tay giữ chặt Thượng Quan Minh Nguyệt, kéo hắn ra ngoài.

Thượng Quan Minh Nguyệt bị nàng kéo đi hai bước, sắc mặt tuấn mỹ tuyệt luân dưới ánh mặt trời không ngừng biến đổi, chốc sau hắn túm lấy tay Vân Thiển Nguyệt, nhìn nàng, thật khó tin mà thấp giọng hỏi: “Nàng xác định muốn may… hồng bào đại hôn cho ta?”

“Nếu bây giờ ngươi đổi ý không muốn cưới ta vẫn còn kịp.” Vân Thiển Nguyệt dừng bước, lãnh đạm nhìn hắn.

Thượng Quan Minh Nguyệt thoáng bị vẻ lạnh nhạt trong mắt nàng thiêu đốt, bỗng giương môi cười thật tươi, vươn tay ôm nàng vào lòng, vô cùng vui vẻ nói: “Đổi ý cái gì? Trước kia ta cảm thấy nàng là một nữ nhân cái gì cũng tệ, bữa nay ta thật sự đã lầm rồi.” Dứt lời, hắn buông nàng ra, vẻ mặt vẫn luôn vui vẻ: “Ta sẽ nướng vài con cá, bán chi liên, quảng ngọc lan, dã sơn trà, thủy phù dung, vị nào cũng có, đây đều là học được khi cùng sư tổ Cửu tiên sơn đấy, hôm nay đều cho nàng nếm thử, được chứ?”

Vân Thiển Nguyệt “ừm” một tiếng.

Hai người rời khỏi biệt viện sau núi, đi về phía Hương Tuyền Thủy.

Bên cạnh Hương Tuyền Thủy, thác nước vẫn như trước ùn ùn đổ xuống, trong suốt không chút vẩn đục, bán chi liên hương thơm nồng đượm, đàn cá vô tư quẫy mình trong nước, trời trong nắng ấm, phong cảnh vô cùng tuyệt mĩ. Tiếng chuông và tiếng tụng kinh từ Linh Đài tự truyền đến, thoát khỏi cảnh xô bồ của thiên hạ, thoát khỏi phân tranh hỗn loạn, thoát khỏi phong vân biến hóa, nơi này như bị tách biệt với trần thế.

Nước chảy róc rách, chim hót líu lo.

Thượng Quan Minh Nguyệt quả nhiên nói là giữ lời, vừa đến Hương Tuyền Thủy, sau khi tìm một tảng đá cho nàng ngồi xuống liền xuống suối bắt cá. Thân thủ của hắn dường như rất tốt, cực kì có thứ tự, vẻ như rất hay làm chuyện này.

Vân Thiển Nguyệt ngồi trên tảng đá phơi nắng nhìn hắn một lát, tên nội thị lúc nãy nàng phân phó đưa đến gấm đỏ Ngọc Nhan và kim thêu Thục ti, nàng thu hồi tầm mắt, ngồi dưới ánh nắng may áo bào.

Gấm vóc đỏ thẫm như một đám mây đỏ thiêu đốt tầm mắt, quả không thẹn với ba chữ Hỏa thiêu vân, cực kì xa hoa diễm lệ.

Thượng Quan Minh Nguyệt thấy nàng ngồi trên tảng đá thực sự may áo cho hắn, khóe môi không khỏi giương lên. Hắn buông con cá bắt được trong tay đi đến gần nàng, giương tay che trên đỉnh đầu, dang ống tay áo rộng che chắn ánh nắng có chút gắt của ngày xuân cho nàng.

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn trường thân ngọc lập, cẩm bào dính chút nước, dung nhan tuyệt luân lúc này thoạt nhìn hết sức trầm tĩnh, nàng tùy ý hỏi: “Huynh không đi bắt cá ở đây làm gì?”

Thượng Quan Minh Nguyệt nhăn nhở cười, vẻ tùy tiện lúc này không hề sót lại: “Ta cảm thấy lúc này còn có chuyện đáng làm hơn nướng cá.”

Vân Thiển Nguyệt khẽ giật giật khóe mắt, thu hồi ánh mắt, không để ý tới hắn nữa, tiếp tục công việc trên tay.

Sau một nén nhang, khúc vải đã cắt xong, Vân Thiển Nguyệt bắt đầu xe chỉ luồn kim may cẩm bào. Thượng Quan Minh Nguyệt đứng trước mặt nàng, không hề kinh động đến nàng.

Nửa canh giờ sau, Thượng Quan Minh Nguyệt có chút nhụt chí thả tay xuống, lầm bầm: “Nàng đã quên một người đang sống sờ sờ như ta, xem ta là bóng cây che nắng cho nàng thật rồi sao?”

Vân Thiển Nguyệt tiếp tục việc may vá, phảng phất như không hề nghe thấy.

“Một chút cũng không cảm động, uổng phí khí lực.”

Đến nhìn Vân Thiển Nguyệt cũng không nhìn hắn.

Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn nàng trong chốc lát, đột nhiên ngã mình nằm sõng soài ra tảng đá, ngước mắt nhìn lên bầu trời. Sắc trời trong vắt, vạn dặm không mây, từ đâu có một làn gió mát thổi đến vờn quanh ống tay áo hắn, lần đầu tiên ánh mắt hắn hiện ra vẻ thuần khiết.

Hai người một động một tĩnh, từ xa trông tới như một bức tranh ngày xuân.

Một lúc lâu sau, Thượng Quan Minh Nguyệt ngồi dậy, hắn nhìn cẩm bào đã may được một nửa trong tay Vân Thiển Nguyệt chốc lát, rồi đứng dậy đi nướng cá.

Hai canh giờ sau, sắc trời nghiêng về tây, ánh chiều tà le lói nơi chân trời, ánh sáng cuối ngày bao bọc cả vùng suối hương tuyền và bán chi liên bằng một vầng hào quang diễm lệ. Mùi vị cá nướng hòa quyện trong ánh sáng dần lan tỏa. Tiếng chuông chiều từ Linh Đài Tự càng tăng thêm vài phần tiên khí.

Một chiếc cẩm bào đã may xong, đường kim cuối cùng vừa dứt, Vân Thiển Nguyệt liền buông tay, thân thể lười nhác ngã mình xuống mặt đá, ánh mắt hướng lên vầng trời.

Thượng Quan Minh Nguyệt đi tới, chăm chú nhìn vào cẩm bào đỏ thẫm trong chốc lát mới cầm lên, ngón tay như ngọc khẽ vuốt lên hoa văn long phượng trình tường, ánh mắt thon dài quan sát đường may tinh tế, thật lâu sau hắn mới lên tiếng hỏi: “Nàng xác định muốn để ta mặc?”

“Huynh ngốc, đương nhiên cho huynh mặc.” Vân Thiển Nguyệt vẫn nhìn lên trời đáp.

Thượng Quan Minh Nguyệt tháo thắt lưng, cởi ngoại bào ra, choàng ngay áo gấm Ngọc Nhan Hỏa Thiêu Vân đỏ thẫm lên người, trong khoảnh khắc màu của lửa như nhuộm đỏ cả Hương Tuyền sơn.

Vân Thiển Nguyệt quả nhiên đã nói đúng, có một loại người rất thích hợp với màu đỏ.

Đỏ đến chói mắt, đỏ đến diễm lệ, đỏ đến chói lóa, đỏ đến không ai sánh bằng, độc nhất vô nhị. Hào quang trên bầu trời chiếu rọi lên cẩm y đỏ thẫm trên người hắn, trong trời đất cũng chỉ có một bóng dáng sáng chói thế này thôi.

Vân Thiển Nguyệt chậm rãi ngồi dậy nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt, cẩm y đỏ thẫm khoát trên người rộng một chút thì quá mập, chật một chút lại quá gầy, quả nhiên vừa vặn. Nàng cười cười: “Cũng may, tay nghề này chưa đến nỗi phải bỏ đi.”

Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn nàng một cái thật sâu, bỗng nhiên ném chiếc cẩm bào hắn vừa cởi ra xuống nước, liều lĩnh nói: “Từ nay về sau ta chỉ mặc màu đỏ thôi.” Dứt lời, lại nói thêm: “Chỉ mặc áo nàng may cho ta!”

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, không chút do dự đáp “Tốt!”

Thượng Quan Minh Nguyệt thấy nàng đáp, vẻ mặt càng thêm phần vui sướng, kéo nàng đứng dậy, dương dương đắc ý khoe khoang cá nướng của hắn. Vân Thiển Nguyệt thuận theo đi đến chỗ hắn nướng cá, hương vị thơm ngon, quả thật ngon hơn của Dạ Khinh Nhiễm nướng nhiều.

Đêm xuống, hai người trở về biệt viện sau núi.

Đi đến cửa biệt viện, Thượng Quan Minh Nguyệt cởi dây cương, vươn tay kéo Vân Thiển Nguyệt lên ngựa. Vân Thiển Nguyệt đứng trước cửa nhìn hắn khó hiểu, lúc này hắn mới giải thích: “Ta đã ở chỗ của hòa thượng nhiều năm, chán lắm rồi. Không ở đây nữa, chúng ta hồi cung.”

Vân Thiển Nguyệt nghe thế cũng không có ý kiến, đưa tay cho hắn, ngoan ngoãn mặc hắn kéo lên ngựa.

Hai người một ngựa rời khỏi Linh Đài tự.

Có vẻ như tin tức Thượng Quan Đế sư và Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân vương phủ sắp thành hôn quá mức oanh động, đã tối rồi mà phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành Thiên Thánh vẫn còn người chật như nêm, đèn đuốc sáng trưng, dân chúng vẫn không ngừng xầm xì bàn tán.

Đã được hai ngày, qua ngày mai nữa chính là ngày hai người đám cưới, vô số người còn nôn nóng chờ đợi hơn cả người trong cuộc.

Từ lúc Thượng Quan Minh Nguyệt vận áo bào đỏ thẫm ngồi chung một ngựa với Vân Thiển Nguyệt tiến vào thành, ánh mắt của chúng dân đều đổ dồn về phía của hai người, nhất thời ai nấy đều thấy kinh diễm bởi vẻ mỹ lệ chói mắt của Thượng Quan Minh Nguyệt, thán phục vẻ đẹp mỹ miều yếu ớt mà nhỏ bé của Vân Thiển Nguyệt.

Đã từng có rất nhiều người cho rằng Cảnh thế tử của Vinh vương phủ và Thiển Nguyệt tiểu thư là cặp xứng đôi nhất thiên hạ, thế mà hôm nay thấy Thượng Quan Minh Nguyệt và Vân Thiển Nguyệt mới phát hiện ra có lẽ họ đã sai rồi. Người đứng cạnh Thiển Nguyệt tiểu thư kia mặc dù không phải Cảnh thế tử, mà là Thượng Quan Đế sư đi chăng nữa cũng sẽ như bức họa một đôi thần tiên quyến lữ, mặc cho người đời nhìn không rời mắt, lại còn sinh lòng ngưỡng mộ.

Nhóm tiểu thư khuê các trong kinh thành còn chưa kịp nhiệt tình bày tỏ hâm mộ với vị Đế sư được hoàng thượng mời từ Yến vương phủ ở Đông Hải, đã bị tứ hôn giữa hắn với Vân Thiển Nguyệt làm cho hậm hực trong lòng, dù vậy, cũng không ảnh hưởng đến sự tôn sùng mà các nàng dành cho Thượng Quan Minh Nguyệt.

Những nơi đi qua, đám người đều tự giác nhường đường cho hai người.

Thậm chí có người còn hét lên: “Chúc mừng Thượng Quan Đế sư, chúc mừng Thiển Nguyệt tiểu thư!”

Một người bộc phát, chúng nhân hòa theo, không bao lâu dân chúng trên đường cái kinh thành đã cùng hô vang chúc mừng.

Thời đại này rất tôn sùng người tài mạo song toàn, hâm mộ danh sĩ phong lưu. Người cầm quyền không quá cấm đoán dân chúng ngôn luận, vì vậy chúng dân rất cởi mở. Thế nhân cho đến bây giờ đều có khuynh hướng yêu thích chuyện tốt đẹp, mặc dù Vân Thiển Nguyệt đã gả cho Dung Cảnh, đã hòa ly, lại còn nghị hôn gả cho người khác, nhưng dân chúng chỉ cần nhìn thấy tốt đẹp đều sẽ thành tâm chúc mừng. Huống chi hai người phong tư như tiên, cho nên có phần hảo cảm với Đế sư cao quý.

Thượng Quan Minh Nguyệt được khắp phố chúc mừng, nét mặt đều nhẹ cười, cười đến xuân phong đắc ý, ra chiều như hôm nay là ngày hắn thành hôn không bằng, chậm rãi cưỡi ngựa đi qua phố, hưởng thụ vui sướng trước khi làm tân lang.

Vân Thiển Nguyệt khẽ cúi đầu, xem hắn như gối tựa, như ngủ như không, cực kì yên tĩnh.

Một đường trở lại hoàng cung, Thượng Quan Minh Nguyệt xoay người xuống ngựa, kéo Vân Thiển Nguyệt đi vào cung.

Một tên nội thị nghênh đón hai người, vẻ như đã chờ rất lâu, thấy hai người tiến cung lập tức cung kính bẩm báo: “Đế sư, Thiển Nguyệt tiểu thư, tiểu quận chúa vừa mới trở về. Hôm nay tại Ngự thư phòng Hoàng thượng có dặn, nếu hai người trở về thỉnh đi qua một chút đấy ạ.”

“Qua làm gì? Bổn Đế sư mệt mỏi, không đi.” Thượng Quan Minh Nguyệt không chừa lại chút mặt mũi thẳng thừng cự tuyệt, kéo Vân Thiển Nguyệt đi về phía đế tẩm.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến Dạ Khinh Noãn vừa mới xong chiến sự Nê Chiểu Lâm ở Tây Nam, mới ngắn ngủi hai ngày đã về tới? Nàng đã chạy chết mấy con ngựa? Vì mình sao?

Tên nội thị kia lập tức đuổi theo, vội nói: “Đế sư khoan đã, hoàng thượng còn có lời, nói tiểu quận chúa mang về một tin vô cùng quan trọng, muốn tự mình nói với Thiển Nguyệt tiểu thư.” Dứt lời, hắn hạ giọng: “Về Cảnh thế tử.”

Thượng Quan Minh Nguyệt dừng bước “Hửm?” một tiếng, nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt nhàn nhạt: “Ta cũng mệt mỏi, không có hứng nghe tin tức của nàng.”

“Nghe thấy chưa? Chúng ta đều mệt rồi, bẩm báo với hoàng thượng vậy đi.” Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn tên nội thị, không hề dừng lại, kéo Vân Thiển Nguyệt tiếp tục đi về phía trước.

Nội thị còn muốn nói tiếp gì đó, thấy hai người có bộ dáng hoàn toàn không có hứng thú muốn nghe liền không dám nói thêm nữa, miễn cho lại đắc tội hai người, chỉ có thể á khẩu quay người đi về phía Ngự thư phòng.

Thượng Quan Minh Nguyệt và Vân Thiển Nguyệt không bị cản trở nào nữa, thuận lợi về đến đế tẩm.

Sau khi vào đế tẩm, Vân Thiển Nguyệt bỏ lại Thượng Quan Minh Nguyệt, một mình đi đến thiên điện bên cạnh tắm rửa.

Thượng Quan Minh Nguyệt thấy Vân Thiển Nguyệt rời đi, đi đến trước gương quan sát chính mình. Áo gấm đỏ rực, quần gấm thêu hoa, hai bên ống tay áo một rồng một phượng, đôi mắt phượng thon dài vừa thâm sâu vừa hời hợt, chốc sau hắn lại câu lên khóe môi, trong khoảnh khắc giương lên một nụ cười. Về sau, tiện tay đè lên tấm gương, quay người đi đến trước giường lớn, buông người nằm xuống, nhắm mắt lại.

Vân Thiển Nguyệt tắm rửa đi ra, vén rèm, lên giường, nằm xuống cạnh Thượng Quan Minh Nguyệt, vẻ như may áo bào đã thấm mệt, không bao lâu đã truyền ra tiếng hít thở đều đều.

Thượng Quan Minh Nguyệt mở bừng mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt. Hai ngày trước nàng còn cự tuyệt chung giường với hắn, mặc dù ngẫu nhiên cười nhạo hắn nhưng đáy mắt vẫn đong đầy vẻ phiền chán và bực bội, nửa đêm tỉnh giấc cũng sẽ toát ra vẻ kháng cự hắn. Vậy mà hôm nay nét mặt nàng luôn là trầm tĩnh ôn hòa, tùy ý lạnh nhạt, ngoan ngoãn thuận theo, bóng dáng khóc lóc om sòm cay cú nghịch ngợm kia phảng phất như một giấc mộng, nhìn nàng nhất thời hắn có chút hoảng hốt.

Dù chối từ gặp Dạ Khinh Nhiễm và Dạ Khinh Noãn nhưng hai người cũng không phái người đến nữa, trong đế tẩm không ai quấy rầy.

Cảnh đêm dần khuya, Thượng Quan Minh Nguyệt mới thu hồi ánh mắt, duỗi tay nắm chặt tay Vân Thiển Nguyệt, mây mù nhàn nhạt truyền ra từ lòng bàn tay hắn, không bao lâu đã bao phủ hết bên trong rèm.

Một đêm này, mây mù không ngừng, hoàng cung tĩnh lặng.

Sớm hôm sau Vân Thiển Nguyệt thức dậy, mở to mắt. Thượng Quan Minh Nguyệt vẫn đang ngủ, nàng nhìn gương mặt có phần trắng của hắn một lát, cúi đầu lại nhìn về phía bàn tay hai người đang nắm, tay nàng phiếm hồng, tay hắn lại có vẻ trắng hơn thường ngày, nàng nhìn chằm chằm vào hai bàn tay một chốc, chậm rãi rút tay về, ngồi dậy.

Nàng vừa ngồi dậy, đã có nội thị bên ngoài hô lên: “Đế sư”

“Chuyện gì?” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía ngoài điện.

Lúc này nội thị không nghe thấy giọng Thượng Quan Minh Nguyệt, dường như cũng hiểu thói quen khi ngủ của hắn, biết hắn vẫn chưa dậy, do dự một chút mới hạ giọng nói: “Tiểu quận chúa đã đến đế tẩm, muốn gặp Thiển Nguyệt tiểu thư đấy ạ.”

“Không gặp!” Vân Thiển Nguyệt xuống giường, đi về phía gương trang điểm.

Lúc này nội thị mới khẽ nói: “Dạ tiểu quận chúa nói nếu hôm nay không gặp được tiểu thư sẽ không quay về, nhất định phải gặp được tiểu thư ạ.”

Vân Thiển Nguyệt không đáp lời, ngồi xuống trước bàn trang điểm, trong gương vẫn là gương mặt của nàng, nhưng niềm hạnh phúc đã từng trưng ra với khắp thiên hạ đã không còn, chỉ còn lại sự trầm tĩnh.

Nội thị đợi nửa ngày, không thấy Vân Thiển Nguyệt nói gì chỉ đành lui ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt cầm lược gỗ lên nhẹ nhàng chải tóc, tóc mây trước đây đã đổi thành búi tóc của cô nương, tháo đi trâm cài Đào hoa noãn ngọc hôm qua, tất cả đồ trang sức đã lâu không thấy từ khi gả vào Vinh vương phủ lại được mang ra, trâm hoa chưa bao giờ được đeo hôm nay đã cầm lên một đóa.

Vấn xong nàng nhìn chính mình trong gương, vẻ anh khí hào hùng trước đây hôm nay bị bao phủ bởi nét mềm mại, ôn nhu đoan trang, cao quý uyển chuyển hàm xúc, triệt để trở thành tiểu thư khuê các. Những năm gần đây nàng vẫn luôn thấy bản thân không giống người sinh hoạt ở thế giới này, hôm nay trút bỏ toàn bộ vết tích của kiếp trước, triệt để hòa nhập mình vào với không gian.

“Cút ngay! Để ta vào.” Bên ngoài chợt truyền đến tiếng quát của Dạ Khinh Noãn, chốc lát có tiếng đao kiếm truyền vào, tựa hồ như nàng đang vào.

“Tiểu quận chúa, xin dừng bước, Đế sư có lệnh, không được phép, bất kể người phương nào cũng không được vào đế tẩm.” Dường như Lục Chi đang ngăn cản trước mặt Dạ Khinh Noãn, ngữ điệu nguội lạnh chết lặng khác hẳn tất cả sự cẩn thận từng li từng tí của tất cả cung nữ thái giám trong cung.

“Nơi này là đế tẩm, từng là nơi ở của ca ca ta, Đế sư quả thật quyền lực ngút trời, chẳng lẽ vượt qua cả hoàng thượng sao?” Dạ Khinh Noãn tựa hồ đánh ra một chưởng, gạt Lục Chi ra, với công lực của nàng cung nữ thái giám thủ vệ ngoài đế tẩm quả thật không bì được, nháy mắt đã vào đến bên ngoài điện, bước chân không ngừng hướng vào trong điện.

Nàng đi vào cửa đại điện, vừa muốn vén rèm lên, đột nhiên có một luồng lực lượng kinh hồn đánh ra, đảo lộn đất trời, nhắm ngay mặt nàng mà đến. Nàng cả kinh, thân thể lập tức thoái lui ra khỏi mấy trượng, nhưng luồng lực lượng này vẫn cứ bức nàng, nàng không dám phản kháng, chỉ có thể lui ra nữa, nháy mắt đã ra khỏi ngoài điện.

Theo nàng rời khỏi ngoại điện, cửa vừa mới bị nàng mở “Két” một tiếng đóng lại.

Giọng điệu liều lĩnh không khách khí của Thượng Quan Minh Nguyệt truyền ra: “Bổn Đế sư quả thật không có quyền bằng hoàng thượng, nhưng đế tẩm này hôm nay do ta định đoạt. Nếu không muốn đứt tay gãy chân thì tốt nhất nên cách xa nơi này một chút.”

Dạ Khinh Noãn bị đánh ra sắc mặt hơi trắng, nhưng từ nhỏ nàng đã được Dạ thị dạy che giấu, trước kia có vẻ non nớt nhưng trải qua một trận chiến Tây Nam đã thành thục thêm vài phần, nhanh chóng tỉnh táo lại, hắng giọng nói: “Đế sư quả nhiên công lực bất phàm, không hổ được ca ca phong cho chức Đế sư, nhường cho đế tẩm. Nhưng ngươi có vẻ quản Vân tỷ tỷ quá khắt khe, ta chỉ muốn gặp tỷ ấy một lúc, chẳng lẽ khó khăn đến vậy sao?”

“Dạ tiểu quận chúa là ù tai hay mắt mù, không nghe nàng nói không gặp sao?” Thượng Quan Minh Nguyệt tựa như bị náo động làm tỉnh ngủ, ngữ khí không kiên nhẫn.

Hiếm khi Dạ Khinh Noãn nghe được lời lẽ như vậy mà vẫn giữ được bình tĩnh, biết Thượng Quan Minh Nguyệt không dễ chọc, liền không dám động đến hắn, hắng giọng một chút tỉnh táo nói: “Vân tỷ tỷ, tỷ thật sự không muốn gặp muội sao? Nhưng mà muội có chuyện rất gấp cần phải nói với tỷ mà.”

“Không gặp!” Tiếng Vân Thiển Nguyệt truyền ra.

“Ta nói sự thật về Cảnh thế tử, tỷ cũng không gặp?” Giọng Dạ Khinh Noãn trầm trọng. Nàng không tin mới chỉ mười ngày mà Vân Thiển Nguyệt muốn hòa ly với Dung Cảnh để gả cho Thượng Quan Minh Nguyệt. Nữ nhân quý trọng nhất điều gì? Đơn giản chỉ là tìm được một duyên phận và phu quân có thể dựa vào, Dung Cảnh vô luận ở trong mắt ai đều sẽ là một nhân duyên, một phu quân tốt có thể nương tựa. Huống hồ lại gả cho một người khác có nghĩa lý gì, nàng tin tưởng Vân Thiển Nguyệt cũng đã hiểu. Có đánh chết nàng cũng không tin Vân Thiển Nguyệt vì Dung Cảnh bỏ qua nhiều người như vậy, được kết cục viên mãn thế kia lại chịu từ bỏ gả cho người khác.

Vân Thiển Nguyệt nghe nói vậy vẫn không chút mảy may xao động, rõ ràng mà dứt khoát: “Hắn hiện đã là người mà ta không còn liên quan nữa mà thôi. Dạ tiểu quận chúa hà tất phải nhọc nhằn. Mời về cho!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.