Trước có mai phục, sau có truy binh, khiến Dạ Khinh Noãn hai mặt thụ địch.
Ba mươi vạn nhân mã mà Dạ Khinh Noãn dẫn dắt một ngày trước mới đánh
với Phong Tẫn một trận, thương vong gần vạn người, hôm nay lại càng chưa tới một canh giờ, đã liền hao tổn tới con số mấy vạn. Mà năm ngàn Hắc Y kỵ tiên phong phá vây với nàng cũng liên tiếp ngã xuống, chỉ còn chưa
đầy hai nghìn. Ngược lại hai vạn nhân mã mai phục phía trước lại một tốp vừa ngã xuống tốp khác liền thế chỗ, nhất định muốn giáp công nàng đến
chết, toàn quân bị diệt.
“Công chúa, không thể cứ tiếp tục như vậy được, ngài mau nghĩ biện
pháp đi!” Thủ lĩnh Hắc Y kỵ đau lòng nhìn từng Hắc Y kỵ ngã xuống, những người đều là xuất sắc nhất được Dạ Khinh Nhiễm huấn luyện nhiều năm,
nếu đều hao tổn như vậy, hắn còn mặt mũi nào về gặp ngài ấy.
Dạ Khinh Noãn quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy đại đội nhân mã của
Nam Cương đã đuổi đến, mà bên nàng vẫn còn chưa phá vây được, nàng nhìn
lướt qua trùng trùng binh lính, liếc thấy Nam Lăng Duệ đang ngồi trên
ngựa cao dưới soái kỳ Nam Cương, sắc mặt nàng run lên, cả giận nói:
“Chẳng trách binh mưu chiến thuật lợi hại như thế, hóa ra Nam Lăng Duệ
đã tới.”
Thủ lĩnh Hắc Y kỵ cũng nhìn thấy Nam Lăng Duệ, nghĩ tới sau khi cả
nước quy thuận Cảnh thế tử, Nam Lương Vương đã rời đi, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây, trong lòng liền chán nản, vốn Phong Tẫn đã cực kỳ
lợi hại, nếu lại thêm một Nam Lương Vương nữa, chẳng lẽ hôm nay tất cả
bọn họ sẽ bị tiêu diệt ở đây sao?
Dạ Khinh Noãn cắn răng, nhìn sắc mặt từng binh lính tràn đầy sợ hãi
khi đối mặt với tử vong, đối mặt với đối thủ đang xông tới, ngay cả giơ
đao cũng đều khó khăn, chớ nói chi là giết người. Nàng cất giọng hô lớn, “Tất cả tướng sĩ, theo ta phá vây, không xông ra một cái đường máu,
chính là chết. Các ngươi muốn chết hay muốn sống?”
Binh sĩ Tây Duyên và Bắc Kỳ nghe vậy cùng hoảng hốt, không ít người hô to, “Muốn sống!”
“Muốn sống liền theo ta phá vây! Mở một đường máu!” Dạ Khinh Noãn thúc giục nội lực truyền âm thanh ra cực xa.
Binh sĩ Tây Duyên và Bắc Kỳ đều biết, nếu không mở một đường máu, bọn họ sẽ chôn xương ở đây. Ai cũng không muốn chết, tinh thần lập tức được khơi dậy. Chớp mắt, khí thế binh sĩ Tây Duyên và Bắc Kỳ đại chấn.
Dạ Khinh Noãn cũng tích trữ đủ khí lực, dẫn đầu phá vây, nơi đi qua, một mảnh ngã xuống.
Đúng lúc này, phía sau vang lên giọng nói của Nam Lăng Duệ, “Nam Lăng Duệ ở đây, người buông binh khí, đầu hàng, tất cả đều không giết.”
Câu nói này dùng ngữ khí không cao không thấp, nhưng đủ cho tất cả
mọi người trên chiến trường nghe được, không giống với ngữ khí ngả ngớn
trước đây, mà là uy nghi trầm tĩnh, làm người ta không khỏi tin phục.
Binh lính Tây Duyên và Bắc Kỳ đồng loạt khựng lại.
“Đừng tin hắn ta! Nam Lương Vương này là giả!” Lúc này Dạ Khinh Noãn lớn tiếng phản bác.
“Giả?” Nam Lăng Duệ bỗng nhiên cười, cưỡi ngựa lướt qua binh lính
chậm rãi đi tới, ánh mắt nhìn Dạ Khinh Noãn như đang nhìn một con thú bị nhốt, “Mắt của Dạ công chúa còn chưa tới tuổi mờ đi? Ngươi nhìn chỗ nào mà nói ta là giả?”
Dạ Khinh Noãn lạnh lùng hừ một tiếng, biết không thể làm cho hắn ta
đến gần, hôm nay cánh tay nàng lại bị thương, nàng không phải là đối thủ của hắn ta, liền la lớn: “Tân hoàng Thiên Thánh đang chờ chúng ta,
chẳng lẽ các ngươi nguyện ý làm hàng binh? Chỉ sợ sống cũng không bằng
chết, mỗi ngày sống nhờ vào hơi thở kẻ khác. Quan tài của Tây Duyên
Hoàng đã bị Nam Cương đoạt đi vào ngày hôm trước, hôm qua đã đem Tây
Duyên Hoàng ra khỏi quan tài tiên thi rồi, loại kẻ địch nhay cả người
chết cũng không tha, thi huyết tàn bạo này, các ngươi muốn quy hàng sao? Tây Duyên Hoàng ở trên trời có linh, sao có thể nhắm mắt?”
Nàng ta vừa dứt lời, tất cả tướng sĩ Tây Duyên lập tức nhìn Nam Lăng
Duệ đầy cừu hận, vốn là một đám người không có lực chiến đấu, lúc này
lại như báo con cả người tràn đầy lực lượng.
Nam Lăng Duệ bỗng nhiên cười, “Người Dạ thị trời sinh có bản lĩnh đổi trắng thay đen, Dạ công chúa thì lại càng thâm sâu. Có thể thêu dệt ra
lời nói dối bực này, thật sự khiến tại hạ bội phục.” Dứt lời, hắn cất
giọng nói: “Thật ra Tây Duyên Hoàng chính là bị Dạ công chúa giết. Dạ
công chúa hoài nghi Tây Duyên Hoàng tư thông với địch bán nước, âm thầm
liên lạc với Nam Cương, nhân lúc núi Bát Hoang bốc cháy sát hại. Nhưng
lại sợ dao động lòng quân, cho nên, tựu kết luận là hắn ta bị ám sát, để tất cả tướng sĩ Tây Duyên tiếp tục nghe lệnh nàng ta. Chẳng lẽ đến hôm
nay các ngươi còn chưa tỉnh ngộ sao?”
Binh lính Tây Duyên vốn đã kích động căm phẫn lập tức nhìn sang Dạ
Khinh Noãn. Nếu nói lời của Dạ Khinh Noãn lúc nãy là một quả bom, thì
lời này của Nam Lăng Duệ không thể nghi ngờ chính là tia sét thật mạnh
đánh vào đầu, chớp mắt liền làm cho họ cứng đờ, không biết nên tin ai.
“Ngươi nói nhảm! Ca ca của ta coi trọng Tây Duyên Nguyệt, giao phó
trọng trách cho hắn ta, người đầu tiên tới Mã Pha Lĩnh chính là hắn ta,
nói rõ cái gì? Nói rõ hắn ta được ca ca của ta trọng dụng, sao hắn ta sẽ tư thông với địch bán nước, tiết lộ quân tình? Ta lại càng sẽ không
giết hắn ta.” Dạ Khinh Noãn lớn tiếng phản bác.
“Tâm của nữ nhân như kim dưới đáy biển, miệng của nữ nhân cũng nhanh
nhạy nhất, trời sinh nữ nhân còn có bản lĩnh nói dối không đỏ mặt. Dạ
công chúa lại càng người nổi bật trong giới nữ nhân.” Nam Lăng Duệ cười
to một tiếng, tư thái phong lưu, cũng không để ý tới Dạ Khinh Noãn nữa,
cất giọng nói: “Binh lính Tây Duyên nghe đây, chỉ cần quy thuận, Bản
vương thay mặt Cảnh thế tử, bỏ qua chuyện cũ, đối xử bình đẳng như con
dân Nam Lương ta và Nam Cương.”
Binh lính Tây Duyên lại đưa mắt nhìn sang Nam Lăng Duệ.
“Các ngươi không tin Bản vương, chẳng lẽ không tin Cảnh thế tử sao?
Theo Bản vương biết, chính sử đã ghi lại, Tây Duyên cũng từng là thần tử của Mộ Dung thị. Mộ Dung thị cũng từng đối đãi dày rộng với chư họ
thiên hạ. Dạ thị lừa đời lấy tiếng, trộm nước trộm nhà, không tin thần
dân, Ẩn vệ Dạ thị giám thị thiên hạ, trăm năm tới nay, Dạ thị đã thủng
trăm ngàn lổ, dân chúng lầm than, khắp nơi thiên tai. Đất nước như vậy,
chẳng lẽ các ngươi còn muốn bảo vệ? Cảnh thế tử vì dân đại nghĩa, thu
phục sơn hà, trả lại cho thiên hạ càn khôn chiếu sáng như thời đại của
Mộ Dung thị.” Nam Lăng Duệ lấy một khối lệnh bài ra, cao giọng nói:
“Người đầu hàng không giết, chẳng những không giết, mà còn có hậu đãi.
Tương lai thiên hạ nhất thống, các ngươi cũng là công thần, bách tính an cư lạc nghiệp, không còn chiến hỏa và nạn đói nữa. Cảnh thế tử biết
cách trị quốc, nhất định sẽ làm cho sinh thời các ngươi được nhìn thấy
một thái bình thịnh thế, thiên hạ phồn hoa.”
“Cảnh thế tử vạn tuế!” Một phó tướng phía sau Nam Lăng Duệ hô to một tiếng.
“Cảnh thế tử vạn tuế!” Tất cả binh lính Nam Cương đều hô một tiếng, tiếng hô rung trời, khí thế mạnh mẽ.
Dạ Khinh Noãn giận tím mặt, lớn tiếng quát chói tai, “Đừng nghe hắn
ta, ăn nói lung tung! Ca ca có hùng tài vĩ lược, có thể thống trị sơn hà thật tốt. Một kẻ đã từng là thần tử Thiên Thánh, hôm nay quay giáo làm
phải, vén lên chiến hỏa, khiến sinh linh đồ thán, các ngươi có thể tin
tưởng hắn ta có thể đem đến cho thiên hạ một thái bình thịnh thế sao?
Chê cười!”
Trong lòng binh lính Tây Duyên vốn đã buông lỏng lúc này sắc mặt đồng loạt cứng đờ.
“Mọi sự trên thế gian, đều có nhân mới có quả, phải có Dạ thị nất
nhân trước, thì sau mới có người khác bất nghĩa. Trăm năm trước, tổ tiên Dạ thị bảy lần bái núi Yến Hoàn, cầu công tử Dung Hoa rời núi tương
trợ. Thật ra thì công tử Dung Hoa chính là hậu duệ của vương thất Mộ
Dung trăm năm trước, danh tiếng lúc đó cao hơn Dạ Trác Lan, nhưng niệm
thương sinh thiên hạ, ông ấy cũng muốn nhanh chóng kết thúc chiến hỏa,
cho nên mang theo hàng vạn hàng nhìn người ủng hộ quy thuận. Sau khi ông ấy quy thuận, các phiên vương khác không còn là đối thủ của Dạ Trác Lan nữa, lần lượt bị thua, thiên hạ Dạ thị nhất thống. Phần đại nhân đại
nghĩa này cảm động thương sinh. Nhưng sau đó Dạ Trác Lan lại lấy cái gì
hồi báo ông ấy? Chiếm thiên hạ, ngồi trên Kim Loan, hơn nữa còn chiếm
tiểu sư muội thanh mai trúc mã lưỡng tình tương duyệt của công tử Dung
Hoa, phong làm Trinh Tĩnh hoàng hậu. Vì thiên hạ, công tử Dung Hoa ẩn
nhẫn đến chết, đau khổ cả đời.” Giọng nói của Nam Lăng Duệ lạnh lùng
trầm thấp, đánh thẳng vào đáy lòng mỗi người, “Đoạn bí mật này đã bị Dạ
thị tô son trát phấn thật đẹp, nhưng dù họ có tô son trát phấn cỡ nào đi nữa, thì cũng không che giấu được bí mật, không che giấu được hèn hạ và dơ bẩn. Năm ngoái, vì sao Phượng Hoàng quan phát lũ lụt, hài cốt của
hơn một vạn dân chúng chất thành núi? Đây là tội nghiệt mà Dạ thị tàn
nhẫn tạo thành. Lúc đó, Nam Lương ta vẫn còn là phụ quốc của Dạ thị,
chính là được Dạ thị xem thân như một nhà như vậy đó. Có vết xe đổ của
Nam Lương, khó bảo toàn không có đoàn xe đi theo sau của Tây Duyên và
Bắc Kỳ. Tây Duyên Nguyệt bị Dạ công chúa âm thầm sát hại, cũng là có khả năng. Nếu không các ngươi thử nghĩ xem, người phương nào có thể giết
người trong quân doanh được phong tỏa nghiêm mật?”
Binh lính Tây Duyên chợt ồn ào lên, hiển nhiên những lời này đã đạt đến hiệu quả.
Trăm năm trước Dạ thị từng làm chuyện bất nhân bất nghĩa, mặc dù ban
đầu thiêu hủy ghi chép, tô son trát phấn lên sách sử, ngăn chặn miệng
thiên hạ, nhưng cũng không thể che hết đá tảng và bùn đất lộ ra dưới đáy sông dù dòng sông lịch sử có chảy qua trăm năm. Dân chúng trong thiên
hạ đều âm thầm mơ hồ biết một chút chuyện, nhưng đều sợ Thiên Thánh, nên không ai dám nói nửa câu, từng có người dám nói, đều đã biến mất không
còn thấy bóng dáng tăm hơi, người người trong thiên hạ đều e ngại Ẩn vệ
Dạ thị, không chỉ quan sợ, mà dân cũng sợ.
Còn có ai có thể hiểu rõ sự hoang vu, mục nát dơ bẩn của Dạ thị hơn
những người sống ở tầng chót cùng như bọn họ? Phần lớn binh lính đều đến từ dân chúng, bọn họ nhất thời nhớ lại mẹ già, vợ con trong nhà, trong
lúc nhất thời, kết hợp với tình hình hôm nay, hàng thì sống, đầu nhập
vào Cảnh thế tử, có lẽ có thể nhìn thấy một thái bình thịnh thế khác với Thiên Thánh, không hàng thì chết, bọn họ không muốn chết, nhất là Vương của bọn họ đều đã chết, bọn họ lại chiến vì ai?
Vừa nghĩ như thế, đều không còn chiến ý, ném đao kiếm, quỳ xuống đất.
Có người dẫn đầu, “Ta nguyện ý đầu hàng Cảnh……”
Lời của hắn ta còn chưa dứt, Dạ Khinh Noãn đã bắn ra một mũi tên, người này bị mất mạng ngay tại chỗ.
“Ta cũng nguyện ý đầu hàng Cảnh thế tử!” Lại có người khác hô.
Dạ Khinh Noãn Hựu giương cung lắp tên, một mũi tên bắn xuyên qua, lại có người bị mất mạng ngay tại chỗ.
Lại có người khác hô lớn, “Ta chết cũng đầu hàng Cảnh thế tử, Dạ thị
bất nhân, Hoàng thượng đã băng hà, chúng ta còn bảo vệ ai? Thử nghĩ đến
vợ con mẹ già……” Hắn ta nói đến một nửa, cũng bị Dạ Khinh Nhiễm bắn
chết.
Ba mũi tên, giết liên tiếp ba người này, hoàn toàn chọc giận binh sĩ Tây Duyên.
Không ít binh lính cùng hô lớn, “Dạ thị bất nhân, dơ bẩn hèn hạ, chúng ta nguyện ý đầu hàng Cảnh thế tử, bị giết cũng hàng.”
Hai mươi mấy vạn binh mã, ném đao kiếm, ném thiết chùy, ném súng ưng, ném xiên móc, lập tức ào ào quỳ thành một mảng lớn, đều là binh sĩ Tây
Duyên.
Lúc xuất binh ra khỏi Tây Duyên, binh sĩ Tây Duyên là hai mươi vạn,
đến nay luân phiên hao tổn, cũng còn hơn mười lăm vạn, một đội hành binh có binh lực lớn như vậy, vẫn là xưa nay chưa từng có.
Dạ Khinh Noãn giận dữ, nhưng mỗi người một mũi tên cũng không bắn được hết mười lăm vạn nhân mã, tay cầm cung của nàng run lên.
Sắc mặt Bắc Thanh Diệp hết sức khó coi, tướng sĩ Bắc Kỳ đều nhìn Vương của họ.
“Tốt! Người đầu hàng có công, Bản vương định tấu bẩm Cảnh thế tử hậu
đãi người nhà các ngươi, hậu đãi Tây Duyên quốc thật thốt.” Nam Lăng Duệ nhướng nhướng mày, lời nói liền chuyển, “Hôm nay người có thể giết Dạ
công chúa, Bản vương tất ghi công lớn, tấu bẩm Cảnh thế tử, ngày sau
phong hầu bái tướng.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ngay tại chỗ nổ ‘Oanh’ một tiếng.
“Tuyệt không nuốt lời!” Nam Lăng Duệ lại bổ sung một câu.
Binh sĩ đang quỳ dưới đất lập tức đứng dậy, nhặt đao kiếm búa rìu lên, xung phong liều chết nhào vào Dạ Khinh Noãn.
Một câu này của Nam Lăng Duệ thật sự rất có sức hấp dẫn, ai không
muốn một trận thành danh, được người sùng bái, phong hầu bái tướng, quan diệu của nhà?
Dạ Khinh Noãn biến sắc, giận dữ nói: “Các ngươi thật sự muốn phản
sao? Làm bạn với phản tặc? Các ngươi có biết, Cảnh thế tử mà người người trong thiên hạ sùng bái, trong lòng hắn ta chỉ có một nữ nhân, vì nữ
nhân đó, hắn ta có thể có chính tay đâm thiên hạ? Một kẻ mà trong lòng
chỉ có nữ nhân như vậy, các ngươi cũng muốn theo sao?”
Tất cả binh lính như không nghe thấy, trong mắt chỉ muốn giết Dạ Khinh Noãn lập công.
Nam Lăng Duệ nhìn Dạ Khinh Noãn, nói một cách thương hại: “Dạ công
chúa, đừng dùng châu chấu đá xe nữa! Trận chiến này ngươi đã thua. Nam
nhân thích nữ nhân thì sao? Thích nữ nhân thì không thể yêu thiên hạ
sao? Nam nhân không yêu nữ nhân của mình, sao có thể yêu được thiên hạ?”
“Nhất phái nói bậy!” Trong mắt Dạ Khinh Noãn ửng đỏ như máu, nhìn binh sĩ xông lên, chợt vung chưởng.
“Công chúa, không thể ở lại nữa rồi! Đại thế đã mất, thuộc hạ hộ tống ngài phá vây.” Thủ lĩnh Hắc Y kỵ ngăn cản Dạ Khinh Noãn.
“Phá vây cái gì? Ngươi thấy phá vây được sao?” Dạ Khinh Noãn đã nóng
nảy, nàng có nằm mơ cũng không nghĩ đến mình sẽ thua như thế nào. Hơn
nữa nếu nàng chạy thoát một mình, bỏ lại ba mươi vạn đại quân, binh sĩ
hai nước ở đây, thì lấy gì khai báo với Dạ Khinh Nhiễm?
“Với Hoàng thượng, chỉ cần ngài còn sống là quan trọng nhất, còn
nhiều thời gian, chúng ta có thể đông sơn tái khởi.” Thủ lĩnh Hắc Y kỵ
thấp giọng nói.
“Ta không tin cái gì còn có thể đông sơn tái khởi. Hôm nay Nam Lăng
Duệ trở lại, Phong Tẫn cũng lợi hại. Ca ca ở Lan thành đối chọi với Dung Cảnh, thế lực ngang nhau, nếu nơi này thua, bên phía Cảnh thế tử chính
là thắng, nếu Nam Lăng Duệ dẫn dắt binh lính Nam Cương và hàng binh Tây
Duyên chạy tới Mã Pha Lĩnh, như vậy sao ca ca có thể là đối thủ của họ?
Như vậy chúng ta còn lấy cái gì đông sơn tái khởi? Ta không đi!” Lúc
trước Dạ Khinh Noãn còn muốn phá vây, nhưng lúc này thấy binh lính Tây
Duyên đều đầu hàng, nàng ôm hận lắc đầu.
“Không được, ngài phải đi! Sau núi Bát Hoang, chúng ta còn có Bắc Cương.” Thủ lĩnh Hắc Y kỵ nhắc nhở.
Vốn Dạ Khinh Noãn đã quyết một trận tử chiến với Nam Lăng Duệ, nghe vậy tâm tư liền động.
“Bắc Cương phì nhiêu, chúng ta còn có thể đánh một trận. Chưa tới
tuyệt lộ, ngài cũng không thể chết. Nếu ngài chết, thiên hạ này còn ai
giúp Hoàng thượng nữa?” Thủ lĩnh Hắc Y kỵ lại khuyên.
Dạ Khinh Noãn nhớ tới cái gì, sắc mặt phát lạnh, “Bắc Cương là của Dạ Thiên Dật, lúc ở Mã Pha Lĩnh hắn ta đã quy thuận Dung Cảnh, nếu không
phải hắn ta, hôm đó ta cũng sẽ không thua. Hơn nữa hai phong thư của Vân Thiển Nguyệt, là đã có thể khiến Bắc Cương đang bạo loạn trở lại bình
thường, ngươi cho là Bắc Cương còn có thể dùng sao?”
Thủ lĩnh Hắc Y kỵ vội nói: “Dạ Thiên Dật là có Bắc Cương, Cảnh thế tử phi là âm thầm trù tính, nhưng nhiều năm qua, Hoàng thượng cũng không
lơ là Bắc Cương, cũng có trù tính, chỉ cần chúng ta lợi dụng thích đáng, là có thể thu phục Bắc Cương. Đến cùng có một đường sinh cơ, ngài cũng
không thể bỏ cuộc, ngài còn ở lại nữa, hôm nay chắc chắn phải chết.”
Dạ Khinh Noãn nghe vậy cuối cùng xúc động, chợt giật mình tỉnh lại,
bỏ đi ý niệm quyết một trận tử chiến trong đầu, nhìn Bắc Thanh Diệp hô
to, “Bắc Thanh Diệp, ta biết ngươi có ý với ta, nếu hôm nay ngươi có thể theo ta sống sót thoát ra ngoài, Dạ Khinh Noãn ta liền chiêu ngươi làm
phò mã.”
Ánh mắt Bắc Thanh Diệp sáng lên, nhìn Dạ Khinh Noãn, “Lời ấy của công chúa có thật không?”
“Tất nhiên là thật!” Dạ Khinh Noãn quyết đoán nói. Nàng không thể chỉ chạy thoát một mình, bây giờ binh sĩ Tây Duyên đã phản chiến rồi, nàng không thể để cho Bắc Kỳ cũng phản chiến. Mấy ngày nay, nàng tất nhiên
nhìn thấu tâm tư của Bắc Thanh Diệp với nàng, vốn là khinh thường, nhưng lúc này, nàng không thể không dùng. Xem như trận chiến này thua hoàn
toàn, nàng cũng muốn kéo Bắc Thanh Diệp theo, mang đi hắn ta và Bắc Kỳ,
không thể không có một câu khai báo với ca ca. Đời của nàng đã chết từ
ngày đại hôn của Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt rồi. Như vậy gả cho ai,
cũng là gả. Dù tên này yếu kém, nhưng hắn ta cũng là Vương của một nước.
Bắc Thanh Diệp cũng không ngốc, không phải không biết công chúa này
ghét bỏ hắn ta vô năng, lập tức nói với nàng ta, “Công chúa nói miệng
không bằng chứng!”
“Đây là ngọc bội tùy thân của ta.” Dạ Khinh Noãn giật ngọc bội trên cổ xuống, ném cho Bắc Thanh Diệp.
Bắc Thanh Diệp một đường được hộ vệ hộ tống, vẫn đi theo sau Dạ Khinh Noãn, lúc này rất dễ dàng bắt được ngọc bội của nàng ta, nhìn thoáng
qua, chợt cười to, lập tức giống như có thêm lực lượng vậy, “Bản vương
có thể lọt vào mắt xanh của công chúa, cho dù chết, cũng phải theo công
chúa lao ra trùng vây.” Dứt lời, hắn ta cất giọng hô lớn, “Tướng sĩ Bắc
Kỳ, theo ta, cùng theo công chúa lao ra trùng vây.”
“Vâng!” Binh lính Bắc Kỳ ủng hộ Vương của họ, dù hắn ta có yếu kém đi nữa, thì cũng là Bắc Kỳ Vương, quyết định của hắn ta tất nhiên phải
tuân theo.
Cuối cùng Dạ Khinh Noãn giải quyết xong Bắc Thanh Diệp, liền quát to: “Phá vây!”
Thủ lĩnh Hắc Y kỵ dẫn các Hắc Y kỵ, Bắc Thanh Diệp dẫn bảy tám vạn
binh mã Bắc Kỳ còn dư lại sau luân phiên hao tổn, theo Dạ Khinh Noãn phá vây. Lúc này những binh lính không muốn bị bỏ lại tất nhiên đều quyết
tâm đi theo Dạ Khinh Noãn phá vây, nếu không phá vây được, thì chính là
chết ở đây. Cho nên, mặc dù là bảy tám vạn người, nhưng lại càng mạnh mẽ hơn hai mươi vạn binh mã lúc trước.
Mặc dù hai vạn binh lính đang mai phục đều là tinh binh lương tướng,
nhưng trong thời gian ngắn cũng không chống cự nổi cỗ binh lực này.
“Dạ công chúa lâm trận chiêu phu, cũng làm cho người ta mở rộng tầm
mắt.” Nam Lăng Duệ bỗng cười một tiếng, thấy Dạ Khinh Noãn không để ý
hắn, mà một lòng phá vây, tuấn mi của hắn nhướng lên, cất giọng nói với
hai vạn binh mã đang ngăn cản đường phía trước Dạ Khinh Noãn: “Các ngươi đều mau nhường đường! Nếu hôm nay là ngày lành của Dạ công chúa, Bản
vương sẽ tặng nàng ta một phần đại lễ. Nhường đường cho nàng ta đi! Bản
vương không ức hiếp nữ nhân.”
Tướng lãnh của hai vạn binh mã kia lập tức lên tiếng đáp, vung tay
lên, hạ lệnh: “Cho đi! Để Dạ công chúa và phò mã của nàng ta đi.”
Ra lệnh một tiếng, hai vạn binh mã không còn chém giết ngăn cản nữa, đồng loạt nhường đường.
Dạ Khinh Noãn không ngờ Nam Lăng Duệ cứ để nàng ta đi như vậy, nàng ta chợt quay đầu lại nhìn hắn.
Nam Lăng Duệ ngồi trên ngựa cao, phong lưu tuấn mỹ, thấy nàng ta
nhìn, đôi mắt hoa đào liền nhìn nàng ta cười một tiếng, “Dạ công chúa
không cần kinh ngạc, ta và ngươi quen biết một hồi ở Noãn Thành, thanh
kiếm gỗ đào kia, lúc đó Bản vương đã ném, nhưng lại bị ngươi nhặt được
giữ lại, phần tình ý này, Bản vương vẫn nhớ. Hôm nay ngươi đã kén phò
mã, Bản vương tất nhiên hợp thời đưa tặng một phần lễ, cũng không uổng
một phen tình ý của ngươi.”
Sắc mặt Dạ Khinh Noãn run lên, cắn răng nói với Nam Lăng Duệ: “Ngươi đừng hối hận!”
“Bản vương chưa từng làm chuyện hối hận!” Nam Lăng Duệ nhướng mày
cười một tiếng, bỗng nhiên nói với Bắc Thanh Diệp: “Bắc Kỳ Vương, hôm
nay được giai nhân mỹ quyến này, diễm phúc của ngươi thật sâu ah, không
phải ai cũng có thể hái được đóa hoa Kinh Noãn của Thiên Thánh đâu.
Ngươi cũng không nên cô phụ đóa kiều hoa này ah, hứa hôn tính là gì,
ngọc bội tính là gì, còn phải sớm viên phòng mới là thật.”
Bắc Thanh Diệp chợt cười to, “Bản vương đa tạ Nam Lương Vương nhắc nhở! Công chúa Khinh Noãn thật khiến người thương yêu.”
Ánh mắt Dạ Khinh Noãn hung ác, nhìn Bắc Thanh Diệp một cái, không nói một lời buông cương ngựa, xông ra ngoài bằng đường do hai vạn binh mã
nhường ra. Bắc Thanh Diệp chắp tay với Nam Lăng Duệ, cũng được tướng sĩ
vây quanh rời đi theo nàng ta.