Lý Vân không hề nhận thấy Dạ Khinh Nhiễm khác thường, hất tay hắn ra, tiếp tục đi về phía trước.
Dạ Khinh Nhiễm kinh ngạc trong chốc lát,
khuôn mặt trắng trẻo không khỏi ửng đỏ, cảm giác tay bị hất ra, hắn chợt bừng tỉnh, lại bước lên nhanh chóng đuổi theo Lý Vân, đi bên cạnh nàng, lúc này không dám nhìn mặt nàng, dường như vì mình vừa mới ngẩn ngơ nên có chút khó chịu : “này, muội … muội có nghe lời ta vừa mới nói không?”
“Nghe được.” Lý Vân gật đầu.
“Nghe được là tốt, về sau cách xa nhược mỹ nhân một chút.” Dạ Khinh Nhiễm dặn lại lần nữa.
“Ừ” Lý Vân từ chối cho ý kiến, nàng giỏi
nhất nghe ý kiến người khác, thiện ý khuyên bảo cũng không phải là không tốt. Người tên Dung Cảnh kia chỉ một câu nhẹ nhàng đã cứu được nàng, có thể thấy được người này thật sự lợi hại, không thể tiếp xúc quá nhiều.
Dạ Khinh Nhiễm thấy Lý Vân thật nghe lời
hắn, trong lòng vui mừng, lông mày nhướng cao lên, bước chân cũng nhẹ
nhàng vài phần, mở miệng hát một tiểu khúc dân dã, giai điệu cực kỳ vui
vẻ.
Lý Vân liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng
không tự chủ lộ ra ý cười. Từ khi đến nơi này cho tới bây giờ, luôn bị
vây trong không khí khẩn trương, khó có được người có thể làm cho nàng
buông lỏng vài phần.
Hai người rất nhanh bước ra khỏi ngự hoa viên.
Lục công công hoàn thành nhiệm vụ, tất nhiên cười híp mắt cũng cáo lui theo phía sau hai người.
Dạ Thiên Khuynh nhìn bóng dáng hai người
đi như bóng với hình, nắm đấm trong tay áo không biết khi nào càng chặt
thêm, chặt tới mức trong lòng bàn tay toàn là máu, hắn cũng không cảm
giác được. Vẫn chìm trong nụ cười của Lý Vân đối với Dạ Khuynh Nhiễm vừa rồi, đáy lòng không hiểu sao trầm xuống. Người vốn nghĩ chỉ là hạt bụi
không đáng quan tâm, nhưng hôm nay dùng nét mặt kiên quyết đối diện với
hắn thì hắn phát hiện những nhận định trước kia hóa ra đều sai cả. Trong lòng bực bội, hết thảy cảnh vật trước mắt đều làm cho người ta cảm thấy phiền chán.
Tứ hoàng tử nhìn bóng dáng hai người cùng nhau rời đi, nghe tiểu khúc nhẹ nhàng của Dạ Khinh Nhiễm, trước mắt đều là nụ cười tinh khiết thanh lệ của Lý Vân, tuy rằng không phải cười với hắn, nhưng nụ cười này đủ để cho tâm thần hắn rung động, mãi lâu mới
thu hồi tầm mắt, nhìn thấy cảm xúc được biểu hiện rõ rệt trên mặt Dạ
Thiên Khuynh, hắn sửng sốt, lập tức nở nụ cười: “Thái tử hoàng huynh,
ngài thế nhưng hôm nay đi mộ nước cờ sai, không nghĩ tới tính tình
Nguyệt muội muội lại kiên quyết như vậy phải không ?”
Thái tử thu hồi tầm mắt, nhìn về phía tứ hoàng tử.
Tuy rằng ngoài mặt thở dài, nhưng tứ
hoàng tử lại nói hết sức hâm chọc: “ai, đệ đệ cảm thấy đáng tiếc thay
huynh, tuy là tính tình Nguyệt muội muội nóng nảy một chút, nhưng lại
rất tốt với huynh, nay huynh lại tự tay đẩy muội xuống vách núi, tuy là
không ngã xuống, nhưng sợ là không bao giờ là muội ấy trước kia nữa!”
Thái tử áp chế cảm xúc quay cuồng trong
lòng, thoáng chốc âm trầm nhìn tứ hoàng tử: “Tứ đệ ta thấy gần đây đệ
rất rảnh rỗi, muốn ta tâu phụ hoàng cho đệ đi trấn giữ biên cương không? Dạo này Tây Nam không được yên ổn, võ công và binh pháp của đệ đều là
thượng thừa, đến đó chắc chắn sẽ lập được không ít công lao.”
Sắc mặt tứ hoàng tử khẽ biến, nhưng vẫn
yếu ớt cười: “ Trấn giữ biên cương làm sao tới phiên đệ đệ, em trai sườn phi của thái tử hoàng huynh, Văn tướng quân có nhiều kinh nghiệm chiến
trường, sáu châu ở đất Tây Nam đương nhiên không là gì. Lại nói phụ
hoàng thương nhớ mẫu phi Trần Quý Phi mất sớm, ngoại tổ phụ Trần lão
tướng quấn chỉ có mình đệ là ngoại tôn, phụ hoàng đương nhiên sẽ không
nỡ để đệ đi, không cần làm phiền thái tử hoàng huynh giúp đỡ.”
Dứt lời, tứ hoàng tử không đợi thái tử lại mở miệng, hướng về phía hoàng hậu thi lễ: “Mẫu hậu, nhi thần cáo lui!”
“ Đi đi!” hoàng hậu khoát khoát tay.
Tứ hoàng tử không liếc nhìn thái tử một cái, xoay người thản nhiên bước đi.
Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh âm trầm, dường
như cảm xúc trong lòng chồng chất không có chỗ bộc phát, cũng quay lại
thi lễ với hoàng hậu: “Mẫu hậu, nhi thần nhớ tới còn có việc chưa bẩm
báo phụ hoàng, nhi thần cũng cáo lui!”
“Uh, đi đi!” Hoàng hậu gật đầu.
Dạ Thiên Khuynh bước xuống cầu ngọc.
Mấy người trước vừa đi, không khí nặng nề ở Quan cảnh hoa viên cũng thay đổi, trong nháy mắt trở nên thoải mái
hơn. Bọn nữ tử đều liếc nhìn nhau, đồng loạt nhìn về phía hoàng hậu. còn Thanh Uyển công chúa lại nhìn về phía Vân Mộ Hàn đang nhìn chằm chằm
bàn cờ.
“ Hôm nay bổn cung mệt mỏi, hội thi thơ
hôm khác lại tiến hành! Tất cả các ngươi giải tán đi!” Hoàng hậu liếc
mắt nhìn chúng nữ tử một cái, không ít nữ tử lộ ra ánh mắt thất vọng,
nàng thu hồi ánh mắt, giơ tay lên đối với Tôn ma ma đang đứng phía sau,
Tôn ma ma lập tức tiến lên đỡ lấy hoàng hậu, đoàn người bước ra khỏi
Quan cảnh viên.
“ Cung tiễn hoàng hậu nương nương!” Chúng nữ tử cung kính tránh đường.
Cho đến khi không thấy bóng dáng hoàng hậu, các nữ tử mới nhìn về phía Thanh Uyển công chúa.
Thanh Uyển công chúa nhìn Vân Mộ Hàn nửa
ngày cũng không thấy ánh mắt hắn nhìn qua, mới thu hồi tầm mắt, buồn bực khoát tay với mọi người: “Nếu hoàng hậu và thái tử hoàng huynh đi rồi,
chúng ta cũng rời đi”.
Mọi người cũng hiều được ở lại cũng không có ý nghĩa gì, đều gật đầu, hai ba người dắt nhau rời đi.
Phấn y nữ tử và lục y nữ tử không có rời
đi. Các nàng đều nghi hoặc sao Vân Thiển Nguyệt kiêu ngạo ngang ngược,
tiếng xấu đồn xa lại được Cảnh thế tử và Nhiễm tiểu vương gia ưu ái. Nữ
tử khắp Thiên Thánh ai cũng đáng ưu ái hơn nàng. Không cam lòng, đồng
loạt nhìn về phía Thanh Uyển công chúa.
“ Các ngươi nhìn ta làm gì? Ta làm sao
biết được hôm nay Vận Thiển Nguyệt có vận khí khí?” Thanh Uyển công chúa trừng mắt nhìn hai người một cái, nói với phấn y nữ tử: “Linh Lan, Cánh thế tử là ca ca của nươi, chẳng lẽ ngươi không biết vì sao hắn lại cứu
Vân Thiển Nguyệt?”
Dung Linh Lan lắc đầu: “Công chúa người cũng biết, ca ca sau khi bệnh
nặng cả người liền thay đổi. Tuy rằng ôn hòa nhưng lạnh nhạt. Không quan tâm không hỏi mọi người trong vương phủ. Gia gia muốn gặp mặt hắn một
lần, đều phải nói trước với thiếp thân thị vệ mới gặp được. Đừng nói đến ta. Một năm ta cũng không đi vào trong sân hắn được một lần, mà dù có
đi cũng không chắc sẽ gặp được hắn, sợ là hắn cũng không biết ta là
người nào. Ta làm sao biết được hôm nay hắn ra phủ liền đi bảo vệ Vân
Thiển Nguyệt?”
Thanh Uyển nghe vậy nhíu mi: “Vậy ngươi có biết hắn cùng với Vân Thiển Nguyệt có qua lại?”
“Nghe nói trong một ngày thì hắn nắm trên giường bệnh hơn nửa ngày, chúng ta ở trong phủ mười năm cũng không thấy hắn ra phủ nửa bước. Làm sao có thể cùng Vân Thiển Nguyệt có qua lại?”
Dung Linh Lân lắc đầu lần nữa.
Thanh Uyển công chúa nhìn Dung Linh Lan
không nói được lý do, lại nhìn về lục y nữ tử: “Sơ Ly, ngươi từ Hiếu
Thân Vương thúc có tin tức gì? Làm sao hôm nay Vân Thiển Nguyệt lại có
vận khí tốt như vậy? Nàng biến thành miếng bánh ngon, ngay cả thái tử
hoàng huynh cũng không làm gì được nàng.”
“Buổi sáng ta chỉ gia gia nghe nói hôm
nay Vân Thiển Nguyệt sợ là phải chịu khổ, cho nên sáng sớm liền tiến
cung. Vào trong cung liền đến cung của người, rồi cùng ngươi ở chung một chỗ. Làm sao biết được nàng có vận khí khí, có thể được hai người như
vậy che chở?” Lãnh Sơ Ly có chút oán hận nói.
Thanh Uyển công chú cũng không thu được
tin tức gì, lại nhìn về phía Vân Mộ Hàn ngay cả hoàng hậu và thái tử rời đi đều vẫn ngồi một chỗ không nhúc nhích chút nào, dường như không nghe các nàng nói chuyện, thậm chí cũng không ngẩng đầu lên, khoát tay với
hai người kia: “Các ngươi đều hồi phủ đi, nhìn xem rốt cuộc chuyện gì
xảy ra.”
Hai người đều gật gật đầu, ăn ý nhìn
nhau, đều hiểu được vị công chúa này một lòng ngưỡng mộ Vân Mộ Hàn, đều
biết điều lui xuống. Trong lòng các nàng cảm thấy Vân Mộ Hàn mặc dù tốt, nhưng mà tính tình quá trầm lắng, bọn họ vẫn thích thái tử điện hạ mạnh mẽ hơn.
Năm đó thủy tổ hoàng đế mới lập Thiên
Thánh hoàng triều, phong đệ đệ ruột duy nhất của mình làm Đức thân vương đời đời (*), cũng chính là Đức thân vương phủ hiện nay. Phong cho huynh đệ kết bái được trong lúc tranh giành quyền lực là Hiếu thân vương,
chính là Hiếu thân vương phủ ngày nay. Phong cho hai người tướng quân
vào sinh ra tử trong trận chiến đó là thân vương đời đời. Cũng chính là
Vinh vương phủ và Vân vương phủ hiện giờ. Vả lại nữ tử mà hắn yêu nhất
là từ Vân vương phủ, cho nên lưu lại di chiếu, hoàng hậu các đời của
Thiên Thánh hoàng triều đều phải xuất thân từ Vân vương phủ.
[(*): đời đời: từ gốc là cha truyền con nối chức thân vương.]
Cho nên, các nàng một người là nhị tiểu
thư con vợ cả Vinh vương phủ, một người là quận chúa tuy không có liên
hệ máu mủ với Hiếu thân vương nhưng mang tiếng thuộc thân vương phủ tất
nhiên đều có tư cách gả cho thái tử.
Hai người đều mang cùng tâm tư rời đi, Quan cảnh viên trở lại yên tĩnh.
“Mộ Hàn, không phải là huynh không thích
muội muội này sao? Tại sao hôm nay lại giúp nàng?” Thanh Uyển công chúa
đi về phía Vân Mộ Hàn, giọng nói không khỏi ôn nhu ba phần. Bình thường
hắn đối với Vân Thiển Nguyệt không lạnh không nhạt, hiển nhiên là không
thích. Hơn nữa, mỗi lần thấy các nàng cùng Vân Thiển Nguyệt ầm ĩ, hắn
cũng không nói một lời. Nàng vốn cho rằng xử trí Vân Thiển Nguyệt hắn sẽ vui mừng, không nghĩ tới hôm nay hắn lại giúp Vân Thiển Nguyệt.
“Mặc dù không thích nhưng nàng cũng là
muội muội ta, không đến phiên người khác bắt nạt.” Vân Mộ Hàn bỗng nhiên đứng lên, nói dứt lời cũng không thèm nhìn Thanh Uyển công chúa một
cái, bước đi cũng không quay đầu lại. Nháy mắt thân ảnh đã ra khỏi Quanh cảnh viên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Uyển công
chúa trắng bệch, thân mình không tự chủ lui về phía sau vài bước. Muốn
nói cái gì, cuối cùng cũng không phun ra được một chữ. Nàng vốn nghĩ hắn không thích muội muội kia, nữ nhân hoàn khố không cải tạo được như vậy
sao có thể xứng làm muội muội hắn? Nàng mới liên tiếp giúp đỡ Vinh Linh
Lan cùng Lãnh Sơ Ly ra tay đối phó Vân Thiển Nguyệt, tưởng rằng hắn sẽ
vui mừng, không ngờ rằng thì ra không phải như thế…. Nàng nhìn thân ảnh
Mộ Vân Hàn đến khi biến mất cũng không quay đầu lại, tức giận dậm chân,
vung tay áo đẩy tất cả mâm đựng trái cây điểm tâm trên bàn rơi xuống mặt đất. Khóc lóc chạy về tẩm cung của mình.
Lúc này, Lý Vân và Dạ Khinh Nhiễm đã ra khỏi Quan Cảnh viên.