Lý Vân cảm giác được phía sau có ánh mắt
vẫn liên tục nhìn chằm chằm nàng, nghĩ Ngọc Ngưng tiểu thư này cũng rất
có ý tứ. Hình như cổ nhân này cũng đều có ý tứ như vậy. Buồn cười lắc
đầu, thoát khỏi tâm tư phiền não, một lòng hướng chạy đến hoàng cung.
“Vân Thiển Nguyệt Ngươi đứng lại!” Bỗng nhiên phía trước truyền đến một tiếng hét.
Lý Vân giật mình, chỉ thấy trước mắt hai
cỗ xe ngựa hoa lệ chạy nhanh đến, hai chiếc xe ngựa đồng thời nhấc màn
lên, một phấn y nữ tử trong một chiếc xe ngựa nhô đầu ra, một lục y nữ
tử trong một chiếc xe ngựa khác đồng thời nhô đầu ra. Người nói chuyện
lúc nãy chính là phấn y nữ tử trong chiếc xe ngựa kia.
Lý Vân nhíu mày, nghĩ đường đi đến hoàng cung này thật đúng là biến đổi đầy bất ngờ. Nhưng vẫn ghìm cương ngựa.
“Ta cho ngươi biết Vân Thiển Nguyệt,
ngươi đừng đắc ý. Ngươi cho là có ca ca ta và Nhiễm tiểu vương gia bảo
vệ ngươi là có thể bình yên vô sự sao? Thái tử điện ha vĩnh viễn không
thích ngươi, loại quỷ quái bất nam bất nữ này. Ngươi cũng đừng vọng
tưởng ca ca ta và Nhiễm tiểu vương gia thật tình giúp đỡ ngươi. Chẳng
qua là bọn họ nể mặt mũi của lão vương gia và Vân vương phủ mới ra tay
cứu ngươi. Ngươi cho ngươi là ai?” Phấn y nữ tử là nhị tiểu thư Vinh
vương phủ Dung Linh Lan.
Lý Vân không nói, lãnh đạm nhìn Dung Linh Lan. Nghĩ Dung Cảnh là ca ca nàng, như vậy nàng chính là nhị tiểu thư
Vinh vương phủ mà Thải Liên nói rồi.
“Ngươi nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ ta nói
sai sao? Ngươi cũng không lấy gương soi lại, nhìn xem mình có đáng giá
bao nhiêu, người nam tử nào sẽ thật lòng cứu ngươi? Ngươi xứng sao? Nếu
không phải mệnh ngươi tốt sinh ra ở Vân vương phủ, ngươi đã sớm chết
trăm ngàn lần rồi.” Giọng điệu Dung Linh Lan chanh chua tiếp tục nói.
Lý Vân trong lòng tức giận, nhưng vẫn lễ phép chờ nàng ta nói xong, lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói xong chưa?”
Dung Linh Lan chạm phải ánh mắt lạnh như
băng của Lý Vân, trong lòng run lên, nhưng vẫn không sợ hãi nói: “Nói
xong thì thế nào? Chưa nói xong thì thế nào?”
Lý Vân cũng lười để ý nữ nhân điêu ngoa này, vung mã tiên lên, lướt qua bên người nàng mà đi.
“Chết tiệt, Vân Thiển Nguyệt, ngươi đứng lại!” Dung Linh Lan trừng mắt nhìn bóng dáng Lý Vân.
Lý Vân làm như không nghe thấy, trong
chớp mắt liền đánh ngựa đi thật xa, nàng ta cáu giận buông màn, giận dữ
nói với người đánh xe: “Mau đánh xe! Trở về tìm gia gia hỏi một chút,
dựa vào cái gì ca ca lại ra tay cứu nữ nhân ngu xuẩn này?”
Người đánh xe của Vinh vương phủ không dám chậm trễ, xe ngựa nhanh chóng chạy đi.
Phía sau trong xe ngựa của Hiếu Thân
vương phủ, Lãnh Sơ Ly cũng hạ màn xuống. Hôm nay thấy vẻ mặt kiên quyết
muốn trừng trị Vân Thiển Nguyệt của thái tử rất là hung ác, không giống
như làm bộ. Nghĩ thời gian còn dài, Vân Thiển Nguyệt mơ tưởng ngồi lên
vị trí thái tử phi.
Đoạn đường còn lại rốt cuộc cũng thái
bình, cho dù gặp được xe ngựa liên tiếp hồi phủ, người trong xe cũng chỉ đẩy màn nhìn thoáng qua không có nói gì, Lý Vân đánh ngựa không ngừng,
chỉ một lát đã tới cửa hoàng cung.
Chỉ thấy lúc này ở cửa hoàng cung một
loạt xe ngựa đang rời đi, chỉ một chiếc xe ngựa màu đen vừa rồi vẫn lẳng lặng đứng đó. Trước xe ngựa tên hắc y thị vệ trẻ tuổi vẫn lạnh lùng
nghiêm mặt không nhúc nhích một cái. Dường như trong thời gian nàng quay trở về Vân vương phủ một chuyến hắn cũng không hề thay đổi sắc mặt.
Lý Vân không khỏi tán thưởng, người này không phải đầu gỗ đó chứ?
“Tiểu thư? Sao ngài quay trở lại?” Thải
Liên vẫn còn chờ ở cửa cung, thấy Lý Vân đã đi mà còn trở lại, không
khỏi nghi hoặc đi tới hỏi: “không phải là ngài và Nhiểm tiểu vương gia
hồi phủ rồi sao?”
“Hồi phủ rồi, nhưng gia gia thấy ta về
một mình không đợi Cảnh thế tử, muốn ta trở lại đây đón người.” Lý Vân
nhìn Thải Liên hỏi: “lúc nãy ta hưng phấn chỉ lo đua ngựa với Nhiễm tiểu vương gia nên bỏ quên ngươi. Sao ngươi không tự mình hồi phủ?”
“Nô tỳ thấy tiểu thư và tiểu vương gia đi rồi, sợ Cảnh thế tử đi ra không thấy tiểu thư chờ mất hứng, nên ở lại
chờ Cảnh thế tử ra rồi cùng nhau hồi phủ.” Thải Liên lập tức nói.
Thật là một nha đầu chu đáo. Không rõ
trước khi nàng tỉnh lại có nghe nàng ta la to tức giận, có lẽ sợ là thân thể này chưa từng chịu thiệt bao giờ, đột nhiên bị người cấu kết làm
hại mới chọc nàng ta tức giận đến thế. Nếu nói như vậy, hảo hảo dạy nha
đầu này thật tốt, có thể trở thành người tâm phúc.
Lý Vân gật đầu: “Vất vả cho ngươi!”
“Tiểu thư vạn không nên nói vậy, đây là nô tỳ phải làm.” Thải Liên thủ sủng nhược kinh lắc đầu liên tục.
Lý Vân nghĩ chắc là chủ nhân thân thể này trước kia đối với nô tỳ không tốt, nếu không chỉ có một câu nói của
nàng thôi nha đầu kia không đến mức thủ sủng nhược kinh như vậy. Nàng
nhìn hướng cửa cung, hỏi: “Cảnh thế tử còn chưa ra khỏi cung?”
“Bẩm tiểu thư, Cảnh thế tử còn chưa có ra cung!” Thải Liên lập tức trả lời.
“Chúng ta ở đây chờ một lát đi!” Lý Vân xoay người xuống ngựa.
Thải Liên lập tức tiếp nhận dây cương,
kéo ngựa đến vi trí lúc trước. Quay trở về bên cạnh Lý Vân lui ra phía
sau nửa bước tạo khoảng cách, hai tay giao nhau đặt phía trước, thập
phần quy củ.
Lý Vân nhìn nàng, cười cười, trong lòng
bối rối làm thế nào để ung dung mà moi tin tức về Vân vương phủ từ nàng
ta đây. Nhưng mà đây là kỹ thuật sống. Nàng cũng không thể giả bộ mất
trí nhớ, một khi truyền ra ngoài tuy rằng an toàn , nhưng cũng rất nguy
hiểm. Làm không tốt có thể bị nguy hiểm.
Lý Vân suy tính nửa ngày còn không biết bắt đầu thế nào, không khỏi cảm thấy chán nản, cảm thấy hỏi thế nào cũng không được.
Đang lúc Lý Vân rối rắm, Thải Liên đứng bên cạnh lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu thư, nhìn kìa, cửa cung,….”
Lý Vân nghe vậy nghi hoặc ngẩng đầu nhìn
hướng cửa cung, chỉ thấy trong cửa cung một người cùng Lục công công đi
ra. Tuy rằng liếc mắt một cái, nhưng trong nháy mắt nàng bị người đang
từ từ đi ra làm cho kinh hãi không thôi.
Chỉ thấy người nọ mặc cẩm bào màu trắng
nguyệt nha, sạch sẽ không nhiễm bụi. Toàn thân ngoại trừ một khối ngọc
bội trắng giá trị không còn thêm cái gì, tay cầm một cái ô làm từ giấy
dầu thượng hạng, đủ che ánh mặt trời chói chang ngày hè trên đầu hắn.
Bàn tay trắng nõn thon dài, tuy rằng ô dầu che mất bộ dáng của hắn,
nhưng dáng người nho nhã, đi ở giữa sân vắng như đi dạo, không nhanh
không chậm, từng bước đi tới, giống một làn gió từ chín tầng mây thổi
xuống, người ta không thấy được dung mạo, cũng vẫn bằng lòng không ngừng ái mộ hắn.
Hắn vừa đi đến, ánh mắt thị vệ cửa cung bao gồm Lý Vân đều tập trung trên người hắn.
Lục công công đi phía sau hắn nửa bước, vừa đi vừa nói cái gì, mặt mày đều tràn đầy ý cười.
Lý Vân cảm thán, cái gì gọi là “Mạch
thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.” (*) Trước kia nàng không
hiểu ý câu thơ này. Nay cuối cùng cũng hiểu rõ rồi. Không nghĩ trên đời
thật sự có người như vậy, không thấy được dung mạo, cũng khiến cho người ta không thể bỏ qua sự tồn tại. Nàng lấy lại bình tĩnh, loại bỏ những ý nghĩa thừa thãi ra khỏi đầu, ánh mắt trấn tĩnh nhìn người nọ. Giờ không cần người mở miệng giới thiệu, nàng cũng biết người đó là Dung Cảnh.
(*) Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song: dùng để khen một người rất tuấn tú, khuôn mặt như mỹ ngọc, có một không hai.
Quả nhiên không giống người thường, không phụ lòng chờ mong!
Chỉ thấy người kia dường như cảm nhận được tầm mắt của nàng, hơi nghiêng ô một chút, lộ ra nửa khuôn mặt nhìn qua bên này.
Lý Vân đã ổn định tinh thần lại lần nữa
kinh diễm. Nghĩ nam nhân này có cần đẹp như vậy không. Có còn để nữ nhân sống hay không? Tuy rằng nàng tự nhận mình không phải là loại người
trông mặt mà bắt hình dong, nhưng cũng không cần đánh sâu vào nội tâm
của nàng như thế a! Cho tới bây giờ đã từng gặp Tứ hoàng tử, thái tử, Dạ Khinh Nhiễm, ca ca của nàng Vân Mộ Hàn, đều là tuấn mỹ vô song, nhưng
không hề khiến nàng có cảm giác muốn dậm chân đấm ngực như trong lúc này đối với người kia. Cho dù trên đường gặp gỡ Ngọc Ngưng tiểu thư phủ
thừa tướng cũng chỉ làm cho nàng kinh diễm trong chớp mắt, mà người này
đường như có một loại ma lực, có khả năng hấp dẫn linh hôn nơi sâu nhất
của con người, không thể tự thoát ra được.
Qủa thực có thể dùng mặt mày như họa để hình dung hắn.
Lý Vân nghĩ đến điều này, ánh mắt không
khỏi chớp chớp, lập tức gục đầu xuống, nghĩ Dạ Khinh Nhiễm nói đúng.
Người này tốt nhất không nên tiếp xúc quá nhiều. Nghe nói người càng đẹp thì càng độc, giống như hoa Anh Túc. Nàng không muốn bị nhiễm độc.
“Tiểu thư, là Cảnh thế tử đó!” Giọng nói Thải Liên vang lên, như là xa xôi truyền đến.
“Ừ!” Lý Vân từ chối cho ý kiến, gật đầu. Lại ngẩng đầu nhìn về hướng Dung Cảnh, ánh mắt khôi phục trấn tĩnh.
Chỉ thấy Dung Cảnh dời mắt nghiêng đầu
nói gì đó với Lục công công phía sau, Lục công công cười gật đầu, xoay
người trở lại trong cung, mà hắn chỉ nhìn thoáng qua hắc y thị vệ cách
đó không xa, nâng bước chậm rãi đi về hướng Lý Vân.