Thân thể bà vú khẽ run rẩy, miệng ngập ngừng, ánh mắt trợn to, càng thêm khiếp sợ nhìn Lý Vân không dám tin.
Lý Vân hất nàng ra, đi vào trong nhà, vừa đi vừa hướng Thải Liên đang ngây người phân phó, “Chủ sự phòng này sau này do ngươi quản. Người
không nghe lời thì cứ đánh, đừng làm cho ta nhìn đến lại phiền.”
“. . . . . . Dạ, tiểu thư!” Thải Liên lúc này mới chân chính cảm nhận được tiểu thư đúng là không giống với lúc trước. Tiểu thư trước kia mặc dù nhìn lợi hại, tính tình không tốt, nhưng tâm thật ra lại mềm, bà vú
mỗi lần có yêu cầu gì, tiểu thư sẽ trăm phương ngàn kế làm cho bằng
được. Đừng nói chi là hôm nay một câu không nói đuổi bà vú đi? Trước
kia tiểu thư có chỗ nào nhẫn tâm? Hôm nay nửa phần cũng chẳng có?
“Ngươi. . . . . . Ngươi không phải là tiểu thư!” Bà vú nhất thời đưa tay chỉ vào Lý Vân, mắt loé tinh quang.
Ánh mắt Lý Vân híp mắt một chút, quay đầu lạnh lùng nhìn nàng, “Ngươi nói ta không phải là tiểu thư? Vậy người cho ta là ai? Muốn ta hiện tại cởi quần áo ra để nghiệm thân sao? Đừng tưởng rằng ngươi là bà vú của
ta thì ta sẽ dễ dàng tha thứ ngươi lấn tới từng thước.”
“Ngươi không phải là tiểu thư! Tiểu thư sẽ không đối với ta như vậy .” Bà vú ngó chừng ánh mắt Lý Vân.
“A. . . . . .” Lý Vân bỗng nhiên cười gằn, quay đầu nhìn về phía Thải Liên, không chút để ý nói: “Ngươi nói cho nàng biết, ta rốt cuộc là
người nào?”
“Bà vú! Ngài sao có thể nói như vậy! Đây rõ ràng chính là tiểu thư,
ta hôm nay không rời đi tiểu thư nửa bước! Ngươi không muốn rời đi thì
cầu xin tiểu thư là được, sao ngươi có thể nói tiểu thư không phải là
tiểu thư?” Thải Liên vốn là tâm địa đơn giản, hôm nay được Lý Vân ôn
tình quan tâm cảm động, quay đầu tức giận nhìn về phía bà vú.
“Nàng rõ ràng không phải là tiểu thư, ngươi nha đầu chết tiệt kia từ
nơi nào đem về một nữ nhân giống hệt tiểu thư giả mạo tiểu thư ? Còn
không thành thực khai ra !” Bà vú lúc này cũng không còn vẻ cung kính,
chỉ vào Thải Liên cả giận nói.
“Ngươi nói nhảm! Ta làm sao có thể tìm người giả mạo tiểu thư?” Thải
Liên nhìn chằm chằm bà vú. Nhưng bà vú xây dựng ảnh hưởng lâu dài, nàng
nói chuyện cuối cùng vẫn không theo kịp khí thế của bà vú, trong lòng
nàng cũng cảm thấy hôm nay tiểu thư kỳ quái, giống như đổi thành một
người khác. Cứ như vậy phản bác thì càng không có lý.
Lý Vân nghĩ tới tiểu nha đầu này đúng là thiếu dạy dỗ. Trường hợp như vậy cũng không xử lý được, sau này sao có thể làm cho nàng yên tâm sao? Nếu hôm nay nàng là Vân Thiển Nguyệt rồi, sẽ không cho phép có người
quấy rối. Hôm nay thật vất vả mới qua cửa của Vân lão Vương Gia, làm sao có thể bởi vì một bà vú nho nhỏ mà làm hỏng khổ công của nàng. Ánh mắt
run lên, cả giận nói: “Những năm này ngươi làm gì thì tự mình biết.
Chẳng lẽ phải để ta tới chỉ điểm cho ngươi sao? Ta hôm nay vẫn luôn ở
trong cung, chẳng lẽ có thể từ trong tay Hoàng hậu nương nương cùng thái tử điện hạ bị đánh tráo? Trở về phủ là phải đi đến chỗ gia gia nơi đó,
chẳng lẽ lão nhân gia ông ta còn không có nhãn lực tốt bằng một nô tài
như ngươi?”
Bà vú tựa hồ cho tới bây giờ không thấy Lý Vân lộ ra khí thế bén nhọn như thế đối với nàng, nhất thời thân thể run lên, lui về phía sau hai
bước.
“Người đâu! Đem nàng ném xuống cho ta! Ta không có bà vú lang tâm cẩu phế như vậy!” Lý Vân quát nhẹ.
Mười mấy người trong viện như sợ choáng váng, không người nào tiến lên động thủ.
“Các ngươi điếc sao? Ta nói ném xuống! Không nghe thấy sao?”Thanh âm Lý Vân càng thêm bén nhọn, quát lên.
“Dạ, tiểu thư!” Mấy tiểu nha đầu lúc trước bị Lý Vân điểm danh lưu
lại bên cạnh hầu hạ rốt cục đi lên phía trước túm lấy bà vú, còn có mấy
người trước kia thờ ơ chống đỡ trong viện cũng lập tức tiến lên, những
người này hoặc nhiều hoặc ít thường bị bà vú khi dễ mà không dám phản
kháng, chỉ đành nén giận. Hôm nay thấy tiểu thư thật lòng muốn đem bà vú đuổi đi, nơi nào còn có đạo lý nếu không động thủ?
“Tiểu thư tha cho lão nô! Lão nô đáng chết, lão nô không bao giờ …
như thế nữa. . . . . .” Bà vú thấy Lý Vân làm thật, lúc này mới thực sự
sợ hãi, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Lý Vân lạnh lùng nhìn nàng. Nghĩ tới ta vốn không phải là người lương thiện, ngươi muốn chết sớm, tự nhiên thành toàn cho ngươi.
Vô luận nàng trước kia tôn trọng dân chủ nhân quyền cỡ nào, nhưng cho tới một ngày kia đến cái thế giới này phát sinh nhiều chuyện tình như
vậy, hơn nữa ở hoàng cung suýt nữa bị cường quyền mạnh mẽ hạ vào đại
lao, nàng đã hoàn toàn hiểu cái thế giới này không có dân chủ nhân
quyền, chỉ có ai lợi hại hơn thôi, tuyệt đối không được mềm lòng. Hơn
nữa ở thời điểm nàng mới vừa mới đến còn không có đứng vững gót chân,
không nên làm nhất là mềm lòng.
Nàng hẳn là nên cảm tạ hôm nay đám nữ nhân kia đến náo loạn như vậy,
làm cho nàng nhân cơ hội quét sạch những cái sâu mọt trong cái nhà này.
Nếu không không chừng vừa tới sẽ vì vậy mà chịu thiệt! Nhất là đối với
bà vú biết rõ thân thể này như lòng bàn tay, hơn nữa tâm thuật bất chánh như thế. Nàng tuyệt không thể lưu lại bên người nữa.
“Tiểu thư, lão nô đáng chết, lão nô cầu xin tiểu thư niệm tình lão nô hầu hạ ngài mười mấy năm, tha cho lão nô đi! Lão nô cũng không dám nữa, cầu xin tiểu thư tha thứ. . . . . .” Bà vú không để ý mọi người một bên ngăn trở, quỳ trên mặt đất liều mạng dập đầu.
“Ta tha cho ngươi cũng được thôi, ngươi nói xem những năm này ngươi
theo ta làm cái gì?” Lý Vân bỗng nhiên thay đổi chú ý. Nàng không có trí nhớ của chủ nhân thân thể này, không chừng đây chính là một cơ hội để
hiểu nội bộ Vân vương phủ.
“Tiểu thư?” Bà vú nhất thời vui mừng nhìn Lý Vân, “Lão nô nếu nói ra…, ngài có thể tha cho lão nô, không đuổi lão nô đi sao?”
“Ừ!” Lý Vân đáp một tiếng, nghe không ra tâm tình .
“Tốt, ta nói, ta là. . . . . . A. . . . . .” Bà vú tựa hồ quyết định, vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, thân thể
ngã quỵ trên mặt đất, phía sau lưng của nàng cắm một cây chủy thủ, chủy
thủ ở ngay vị trí giữa lưng, một kích trí mạng. Mà nàng, khuôn mặt mập
mạp vặn vẹo , ánh mắt mở to, chết không nhắm mắt.
Lý Vân trong bụng run lên, con mắt chăm chú nhìn về phương hướng chủy thủ bay tới. Nàng không nghĩ tới lại có người giết người diệt khẩu ở
trước mặt nàng kịp thời như vậy. Chủy thủ của người nọ quá nhanh, nàng
phản ứng được thì đã muộn. Mặc dù không muộn nàng hôm nay cũng không dám mạo muội xuất thủ, dù sao cũng là địch trong tối ta ngoài sáng.
“Tiểu thư, có trộm!” Thải Liên phản ứng trước tiên, dùng thân thể che ở trước mặt Lý Vân .
“Là trộm! Hơn nữa còn là một kẻ trộm rất lớn !” Lý Vân nhìn một vài
cây đa ở ngoài viện, mặc dù trời đã tối nhìn không thấy vật khác, nhưng
nàng loáng thoáng có thể thấy được nhánh cây kia sau khi lắc lư hai cái
thì dừng lại. Cho dù hiện tại nàng đi qua, nơi đó cũng đã không có người nào. Nàng mấp máy môi, thu hồi tầm mắt, buông nắm tay đang nắm lại thật chặt ra, đẩy Thải Liên ra, “Mang nàng xuống, trông coi cẩn thận, ngày
mai giao cho gia gia xử trí.”
“Tiểu thư, chẳng lẽ không báo quan bắt trộm?” Thải Liên không hiểu
nhìn Lý Vân, thật sự không dám nghĩ bà vú mới vừa rồi còn sống cứ như
vậy chết đi. Nàng dù không thông minh cũng biết là có người sợ bà vú nói ra bí mật mà giết người diệt khẩu. Hơn nữa không dám nghĩ nếu như chủy
thủ kia lúc ấy không phải hướng về phía bà vú mà hướng về phía tiểu thư, chẳng phải người nằm đây sẽ là tiểu thư sao? Thật đáng sợ!
“Không cần, đây là chuyện nhà Vân Vương Phủ, bà vú nói như thế nào
cũng là gia nô của Vân Vương Phủ. Chuyện này vẫn là giao cho gia gia
tới xử trí thì hay hơn.” Lý Vân lắc đầu.
Mới vừa rồi thân thủ người nọ cũng là thượng thừa, mặc dù không dám
khẳng định có phải người của Phượng trắc phi kia hay không, nhưng thế
lực sau lưng người này khẳng định không thể coi thường. Nàng hôm nay còn chưa đứng vững ở Vân Vương Phủ, tự nhiên không thích hợp đem việc này
làm lớn. Dù sao người chết chính là nhũ nương của nàng . Hôm nay thật
vất vả mới thoát chuyện Vọng Xuân Lâu , nếu là vì vậy lại dính líu vào
sẽ không tốt. Dù sao bà vú này đoán chừng cũng không làm được chuyện gì
tốt, hơn nữa còn rõ thân thể này của nàng như lòng bàn tay, chết thì đã
chết. Nàng cũng bớt lo lắng.
“Tiểu thư nói cũng phải!” Thải Liên lập tức gật đầu.
“Hôm nay quá muộn sẽ quấy rầy gia gia. Sáng sớm ngày mai nói sau!” Lý Vân khoát khoát tay đi vào trong nhà. Buồn ngủ muốn chết, ngủ một giấc
cũng khó như vậy. Từ giờ nàng làm sao sống yên ổn được?
“Các ngươi cũng nghe được lời tiểu thư rồi, khiêng bà vú xuống đi an
trí. Ngày mai chờ lão Vương Gia xử trí. Mau đi xuống đi! Tiểu thư mệt
mỏi một ngày đã buồn ngủ rồi.” Thải Liên cũng biết Lý Vân quá mệt mỏi,
chỉ có thể đánh bạo phân phó người đem bà vú đi xuống.
Những người đó vốn hận bà vú, hôm nay thấy nàng đột nhiên cứ như vậy
bị giết rồi, trong lúc nhất thời vẫn còn có chút cảm giác bi phẫn. Tặc
nhân kia cũng quá lớn mật rồi. Mấy người họ liền nghe theo Thải Liên
phân phó đem người mang lên phòng chứa củi.
Thải liên phân phó người thu thập trong viện xong hết thảy mới đi vào nhà. Chỉ thấy Lý Vân cả y phục cùng giầy cũng không cởi, đã ôm chăn nằm ở trên giường ngủ thiếp đi. Nàng nghĩ tới tiểu thư hôm nay thật là quá
mệt mỏi. Hi vọng ngày mai có lão Vương Gia che chở sẽ không bị Vương gia cùng Phượng trắc phi trừng phạt.
Một đêm này, thái y tiến tiến xuất xuất sân của Phượng trắc phi, Vân
Vương Phủ một đêm ngọn đèn dầu không tắt, mà Lý Vân ngủ cực kỳ ngọt
ngào, cả mộng cũng không có.