Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 30: Q.1 - Chương 30




Phượng trắc phi thấy thái tử điện hạ đưa thái tử trắc phi đến vốn là vui mừng, khi thấy Dạ Khinh Nhiễm sắc mặt nhất thời khó coi.

Chuyện hôm qua ở trong hoàng cung Nhiễm Tiểu vương gia và Cảnh thế tử đồng loạt ra tay bảo vệ Vân Thiển Nguyệt đã được lưu truyền xôn xao. Đừng nói đến dân chúng kinh thành không ai không biết, chính là trên dưới Thiên Thánh sợ là cũng truyền khắp. Hôm nay Dạ Khinh Nhiễm tới làm cái gì? Nếu có hắn ở, nàng còn có thể trừng trị Vân Thiển Nguyệt sao? Trong lòng không khỏi bắt đầu nghĩ ngợi.

Lão vương gia thấy Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên vui lên, “Hôm nay trong phủ chúng ta xuất hiện Tà Phong sao? Thật là náo nhiệt!”

“Phụ vương, ta xem chuyện hôm nay hay là bỏ đi . Dù sao cũng là chuyện nhà.” Vương gia hướng lão Vương gia đề nghị.

“Bỏ là bỏ thế nào? Tới vừa lúc, có thể làm chứng! Ngươi cho rằng cho dù những người này không đến, vương Ppủ này lớn như vậy có thể giấu được chuyện này?” Lão vương gia quét Phượng trắc phi một cái, hừ một tiếng.

Vương gia lập tức ngậm miệng.

Con ngươi Phượng trắc phi vòng vo vài vòng bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt khó coi cũng có chút ý cười.

Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm vào cử động của Phượng trắc phi, lúc này thấy bộ dáng nàng ta hiển nhiên là lại có chủ ý đối phó nàng, nàng lạnh lùng cười một tiếng, có chiêu gì nàng ta tốt nhất nên dùng cả đi, hơn nữa tốt nhất là đuổi ra Vân Vương Phủ, nếu không, kể từ hôm nay, nàng sẽ làm cho nàng ta rơi đài, sau này vương phủ này sẽ không có chỗ cho nàng ta đặt chân nữa.

Chỉ một chốc mấy người bên trong nhà lần nữa không tiếng động, ai cũng không có ra ngoài nghênh đón người.

Mọi người đứng ở trong viện vừa thấy được thái tử điện hạ cùng thái tử trắc phi đi vào lập tức cung kính hành lễ, không đợi thái tử phất tay đã thấy Dạ Khinh Nhiễm dạo bước đi đến, sắc mặt người người đại biến, trong nháy mắt còn cung kính hơn vài phần so với nhìn thấy thái tử điện hạ, vội vàng hành lễ với Nhiễm Tiểu vương gia, dường như sợ chậm một bước sẽ bị hắn bất mãn đánh giết.

Tay Dạ Thiên Khuynh cứng lại giữa không trung, quay đầu lạnh lùng liếc Dạ Khinh Nhiễm một cái, đi về hướng cửa phòng.

Dạ Khinh Nhiễm không nhìn lãnh ý của Dạ Thiên Khuynh, khóe môi nhếch lên một nụ cười vô sỉ, hiển nhiên tâm tình rất tốt, đi đứng vẫn như phô trương như ngày hôm qua, bước nhanh đi tới, tay áo sinh phong, người còn chưa tới, thanh âm giương nhẹ cũng đã truyền vào bên trong nhà, “Vân gia gia, bảy năm không gặp ngài, ta nhưng là rất nhớ ngài, không biết lão nhân gia người có nhớ tới ta không?”

“Tiểu Ma vương nhà ngươi, vừa đi ra ngoài chính là bảy năm, trở lại cũng không tiến bộ, vẫn đức hạnh giống nhau!” Thanh âm Vân lão vương gia truyền ra từ trong nhà, mặc dù là lời mắng nhưng hiển nhiên tâm tình vui vẻ.

“Ha ha, ta biết ngài nhớ tới ta mà.” Dạ Khinh Nhiễm cười to.

“Nhớ quỷ! Ta thấy ngươi đã nhức đầu!” Vân lão vương gia nói.

“Vân gia gia, ngài nhớ ta thì đã nhớ rồi, đâu cần ngượng ngùng? Ta liền dám nói ta nhớ ngài, ta vừa mới trở lại đã ước gì được đến thăm ngài đây!” Dạ Khinh Nhiễm mặt dày trả lời một câu.

Khóe miệng Lý Vân co rúm. Người này thật là không biết đỏ mặt vì cái gì a. . . . . .

“Ngươi vẫn mặt dày như trước!” Quả nhiên, Vân lão vương gia cười mắng.

“Ha ha, hôm qua gia gia cũng nói ta như thế.” Dạ Khinh Nhiễm cười lớn, tiếng cười sang sảng, khiến hoa cỏ trong viện cũng run rẩy. Gia gia trong miệng hắn tự nhiên là Đức Thân lão vương gia.

Hai người đang nói chuyện, Dạ Thiên Khuynh cùng trắc phi của hắn đã đi tới cửa, Vân Mạnh bước nhanh một bước vén rèm, giọng nói mặc dù cung kính nhưng không vui vẻ bằng khi hướng về phía Dung Cảnh và Dạ Khinh Nhiễm, “Thái tử điện hạ, mời, trắc phi, mời!”

Dạ Thiên Khuynh đi vào, mới vừa vào nhà, liếc mắt liền thấy được Vân Thiển Nguyệt ở bên cạnh Vân lão vương gia. Hôm nay Vân Thiển Nguyệt dường như lại khác với hôm qua, chỉ thấy bộ dáng nàng lười biếng không xương, không có chút hình tượng nữ nhi nào tựa trên ghế, khóe môi nhếch lên ý cười nhợt nhạt, nụ cười kia không phải là với hắn, mà là với người phía sau hắn Dạ Khinh Nhiễm, thậm chí từ hắn đi vào nàng chưa có nhìn tới dù chỉ một ánh mắt, chỉ là dính chặt trên người Dạ Khinh Nhiễm phía sau, sắc mặt hắn nhất thời trầm xuống .

Hôm qua từ hoàng cung trở về hắn cũng áp chế không nổi cái loại cảm giác phiền muộn quay cuồng này, hôm nay nhìn thấy nàng, cảm giác như vậy chẳng những không giảm, ngược lại còn tăng thêm mấy phần, nhất là nàng không có chút hình tượng nào như vậy, ngồi không có bộ dáng nên có, lúc này thoạt nhìn còn đẹp mắt hơn bao nhiêu lần so với những tiểu thư khuê tú đoan trang kia? Khiến cho hắn không khỏi đem ánh mắt dừng ở trên người nàng. Nghĩ tới dĩ vãng vì sao hắn chưa từng phát hiện nữ tử này bất đồng? Không, có lẽ không phải là hắn không phát hiện, từ khi hắn có trí nhớ đến giờ Vân Thiển Nguyệt đã như bóng dáng của hắn, cho dù hắn đi tới chỗ nào, cái bóng kia tất nhiên sẽ đuổi kịp, hắn trốn nàng chán ghét nàng còn không kịp, như thế nào lại cẩn thận chú ý nàng?

Vân Thiển Nguyệt cảm nhận được tầm mắt thẳng tắp của Dạ Thiên Khuynh, tầm mắt kia không ngừng biến hóa, phức tạp khó hiểu, nàng không khỏi nhíu nhíu mày.

Lão vương gia trong lòng hừ một tiếng, cũng không đứng dậy. Từ trước đến giờ hắn đều được miễn lễ đối với hoàng thượng, Dạ Thiên Khuynh chỉ là một thái tử mà thôi, còn không đáng được lão đầu tử hắn đứng dậy hành lễ.

Vương gia đứng lên thi lễ với Dạ Thiên Khuynh: “Vi thần tham kiến thái tử điện hạ! Tiểu nữ Hương Hà chỉ là bị thương, khiến điện hạ cùng trắc phi đại giá đến thăm thật sự là phúc khí của nàng.”

“Vương thúc nói quá rồi, Thiên Khuynh nghe chuyện đại biểu muội, hôm nay cố ý đến xem một chút. Huống chi Thiên Khuynh lo lắng nhất là bệnh tình của ông ngoại. Trong cung mẫu hậu vẫn nhớ thương đây!” Dạ Thiên Khuynh miễn cưỡng thu hồi tầm mắt từ trên người Vân Thiển Nguyệt, đưa tay đỡ Vương gia, nói với lão vương gia đang ngồi: “Hôm nay khí sắc ông ngoại thoạt nhìn không tệ.”

“Hừ, ta còn phải cảm tạ hôm qua ở trong cung ngươi dạy dỗ xú nha đầu một phen, để cho lão đầu tử ta tiêu tan hỏa khí, bệnh cũng là tốt hơn một nửa.” Vân lão vương gia hừ lạnh một tiếng, cho dù ai nghe tới cũng là nói mát, không cho Dạ Thiên Khuynh chút mặt mũi nào.

“Hôm qua chỉ là trừng phạt nhỏ đối với Nguyệt muội muội để che mắt quần thần mà thôi. Thiên Khuynh sao có thể nhẫn tâm thương tổn Nguyệt muội muội đây! Ngoại công hiểu lầm Thiên Khuynh rồi.” Dạ Thiên Khuynh mặt không đổi sắc, lập tức nói.

“Đến cùng có phải hiểu lầm hay không trong lòng ngươi rõ ràng.” Vân lão Vương Gia không hề nhìn Dạ Thiên Khuynh nữa.

Dạ Thiên Khuynh cười nhạt, cũng không phản bác, quay đầu nhìn về phía Phượng trắc phi. Từ lúc đi vào hắn vẫn không chú ý tới Phượng trắc phi, lúc này lại thấy bộ dáng nàng suýt nữa không nhận ra, không khỏi sửng sốt.

“Bác?” Lúc này thái tử trắc phi cũng nhận ra Phượng trắc phi, không khỏi dùng khăn che miệng lại kinh hô một tiếng.

“Thiếp thân bái kiến điện hạ cùng trắc phi nương nương. Hương Hà hôm qua gặp đại nạn, thiếp thân. . . . . . Thiếp thân thật sự là. . . . . . thất lễ, điện hạ cùng trắc phi nương nương thứ tội. . . . . .” Phượng trắc phi tới đây hành lễ, nắm lấy cơ hội, nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào không thành tiếng. Từ lúc vừa được vớt từ trong hồ ra nàng đã tới nơi này rồi, vốn cả người là nước, vừa rồi khóc náo loạn một hồi, đến giờ xem lại hình dạng của nàng, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu, nơi nào giống quý phu nhân lộng lẫy ngày xưa?

“Bác, ngài. . . . . . Y phục của ngài làm sao đều ẩm ướt? Làm sao ngài thành cái bộ dáng này?” Thái tử trắc phi kinh ngạc rồi vội vàng bước lên trước, đỡ Phượng trắc phi dậy hỏi.

“Ta. . . . . . Ta không muốn sống nữa. . . . . .” Phượng trắc phi thuận thế khóc thành tiếng.

“Bác, ngài có lời gì hảo hảo nói. Ngàn vạn đừng nói chết. Chuyện biểu tỷ hôm qua ta đã nghe nói, vốn là tối qua ta đã muốn tới đây, điện hạ nói ta tới đây cũng không giúp không được gì, không bằng hôm nay đi. Ngài đây là làm sao? Là ai khi dễ ngài, ngài nói cho thái tử điện hạ, thái tử điện hạ nhất định sẽ làm chủ cho ngài.” Thái tử trắc phi vội vàng an ủi Phượng trắc phi, vừa nói, ánh mắt vừa nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt. Nàng cũng phát hiện Vân Thiển Nguyệt khác xưa.

Dạ Thiên Khuynh nhíu nhíu mày, cũng không nói gì, cũng một lần nữa nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

Phượng trắc phi nghe vậy vui mừng, vừa muốn nhân cơ hội mở miệng, chỉ nghe giọng nói Dạ Khinh Nhiễm truyền đến lần nữa, nói ra lời vui vẻ: “Nguyệt muội muội, lộ trình đua ngựa của ta và muội hôm qua thật sự là quá ngắn, chưa đã ghiền. Hôm nay sắc trời vừa đẹp, không bằng chúng ta đi tỷ thí một trận. Bãi ngựa Tây Sơn rộng lớn, có thể mặc muội, ta chạy qua chạy lại thật nhiều.”

Lời còn chưa dứt, người đã chạy tới trước mặt Vân Thiển Nguyệt, cười sang sảng, thấy nàng cười yếu ớt không nói, lại hỏi: “Như thế nào? Ta biết hôm qua muội cũng không tận hứng!”

Phượng trắc phi một câu nói nghẹn trong ngực, trong lòng hận chết Dạ Khinh Nhiễm.

“Hôm nay sợ là không được!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

“Vì sao? Chẳng lẽ muội thật muốn nghe lời Hoàng bá bá lời ở trong phủ hầu hạ Vân gia gia? Ta xem sắc mặt Vân gia gia hôm nay rất tốt! Căn bản là không cần hầu hạ, vả lại việc hầu hạ người muội cũng làm không đến nơi a? Buồn bực ở trong phủ cũng không phải là tính tình của muội, không bằng đi chơi?” Dáng vẻ Dạ Khinh Nhiễm dường như muốn đi lên kéo người.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Phượng trắc phi một cái, ánh mắt lại quét qua thái tử cùng thái tử trắc phi đang nhìn nàng, cuối cùng dừng trên người một nhóm người đông nghịt trong viện, như buồn rầu lắc đầu: “Bản thân ta là thật muốn đi đua ngựa, nhưng mà hôm nay sợ là không được, mặc dù không hầu hạ gia gia cũng đi không được. Có người nói ta khi dễ nàng và nữ nhi của nàng, nên tìm ta đòi thuyết pháp.” Dứt lời, nàng nhìn Phượng trắc phi một cái, sâu kín nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.