Trong đôi mắt già nua của Lão Vương Gia
hiện lên một tia kinh ngạc, lão cúi đầu nghiêm túc nhìn Vân Thiển
Nguyệt. Dường như nhìn rất lâu, mới thu hồi tầm mắt, như đắc ý, lại
như thương cảm thở dài nói, “Quả nhiên đây mới là cháu gái của lão đầu
tử ta!”
Vân Thiển Nguyệt đã sớm đi gặp Chu công, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong khuỷu tay, đều đều vang lên tiếng hít thở nhẹ nhàng nhợt nhạt.
Phía ngoài sau khi người hầu các phòng,
các viện đều làm chứng xong, người người quỳ trên mặt đất đều không hé
một lời. Sắc mặt Vân vương gia xanh mét, cũng không mở miệng. Trong viện yên lặng đến nỗi ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe
thấy.
“Vương gia, ngài đừng nghe bọn họ nói
nhảm. Những người này đích thị là bị Lão vương gia và Vân Thiển Nguyệt
không biết dùng biện pháp gì mua chuộc, để vu oan Hương Hà cùng thiếp
thân, nếu không làm sao có thể trả lời giống nhau?” lúc này Phượng trắc
phi từ trong nhà lao ra, hướng về phía Vương gia vội vàng nói.
Vân vương gia chậm rãi quay đầu, nhìn
gương mặt bối rối cấp bách của Phượng trắc phi, ánh mắt lướt qua những
người hầu làm chứng kia. Con ngươi lóe ra âm tàn, hắn lạnh lùng cười một tiếng: “Ngươi nói bọn họ cùng nhau oan uổng ngươi? Là do phụ vương cùng Thiển Nguyệt mua chuộc?”
Phượng trắc phi thân thể run lên, nhưng vẫn cắn răng nói: “Dạ, Lão vương gia ngài vẫn luôn duy trì Vân Thiển Nguyệt. . . . . .”
“Phượng Kim Châu!” Vân vương gia bỗng
nhiên hét lớn một tiếng, cắt đứt lời của nàng, cả giận nói: “Ngươi hôm
nay còn không thừa nhận sai lầm? Còn không thừa nhận là Hương Hà muốn
khi dễ Thiển Nguyệt tìm cớ gây sự trước? Còn không nhận ngươi muốn mượn
cơ hội tìm tới tận cửa dùng ẩn vệ đánh chết Thiển Nguyệt? Hôm nay còn muốn ngụy biện?”
Thân thể Phượng trắc phi chợt run rẩy
lui về sau một bước, sắc mặt thoáng cái trắng bệch, nhưng vẫn rất nhanh
trấn định, nước mắt tuôn trào như mưa: “Vương gia, những năm này phẩm
hạnh của thiếp thân như thế nào ngài cũng biết, nếu không làm sao có thể đi theo bên cạnh ngài nhiều năm như vậy? Những nô tài này rõ ràng chính là bị người xúi giục, không phải là lão vương gia và Vân Thiển Nguyệt
còn có thể là ai. . . . . . A. . . . . .”
“Ngươi còn nói nhảm nữa!” Vân vương gia
bỗng nhiên ra tay, chỉ nghe “bốp” một tiếng, mặt Phượng trắc phi bị tát một cái, nàng kinh hô một tiếng ngã trên mặt đất. Vân vương gia nhìn
chằm chằm nàng: “Ngươi nói phụ vương tính kế ngươi? Ngài còn sợ ô uế tay của mình. Ngươi có thân phận gì? Có thể đáng được lão nhân gia ngài
động thủ? Ngươi nói Thiển Nguyệt tính kế ngươi? Nếu nàng thật sự có bản
lãnh đó những năm này cũng không để bị ngươi khi dễ! Đừng cho là ta
không biết những chuyện do ngươi làm.”
“Vương gia, thiếp thân thật là bị oan
uổng . . . . . .” Phượng trắc phi không dám đề cập tới lão vương gia và
Vân Thiển Nguyệt một câu.
“Vương thúc, những người này toàn bộ đều trăm miệng một lời cũng đúng là có chút kỳ lạ. Có lẽ Phượng trắc phi
thật bị oan uổng .” Thái tử Dạ Thiên Khuynh liếc mắt nhìn Phượng trắc
phi một cái, chán ghét trong mắt chợt lóe rồi biến mất, nhưng vẫn mở
miệng nói.
“Ta oan uổng nàng? Hừ, những năm này
nàng có cái tâm tư gì bản vương chẳng qua chỉ mở một con nhắm một con
mắt mà thôi. Đừng cho là ta thật không biết, nàng đơn giản đã muốn
làm Vân vương Phi.” Trán Vân vương gia mơ hồ xuất hiện gân xanh, thấy
Phượng trắc phi không ngừng nói oan uổng, hắn hít sâu một hơi, “Tốt,
ngươi nói những người này đều oan uổng ngươi! Vậy ngươi lấy ra chứng cớ
người khác oan uổng ngươi! Hôm nay bổn vương sẽ rửa oan cho ngươi, nếu
những người này nói toàn bộ là sự thật. . . . . .”
“Vương gia, thiếp thân nhất định có thể
tìm ra chứng cớ.” Phượng trắc phi lập tức ngắt lời Vân Vương gia. Trong
mắt tóe ra ánh sáng vui mừng, nàng chợt quay đầu nhìn về phía bên những
người trong viện của nàng, vội vàng nói: “Các ngươi nói mau, ta là bị
oan uổng phải không?”
Bên kia không một người hé miệng, khi ánh mắt nàng chiếu tới đều đồng loạt cúi đầu.
Sắc mặt Phượng trắc phi lập tức biến đổi, cả giận nói: “Các ngươi nói a!”
Thân thể những người đó run lên, nhưng vẫn không người nào mở lời.
Sắc mặt Phượng trắc phi tối sầm, gần như cắn nát môi dưới, nàng quay đầu nhìn về phía hơn mười người quần áo
chỉnh tề đứng yên ở bên khác, các di nương tiểu thiếp thông phòng xinh
đẹp như hoa, nói: “Các vị muội muội, các ngươi cần phải làm chứng cho ta a! Ta thường ngày đối đãi các ngươi cũng không tệ.”
“Tỷ tỷ, không phải chúng ta không giúp
ngươi, thật sự là hôm qua và sáng nay chúng ta đều ở trong viện của
mình. Không biết chuyện gì xảy ra cả!” Trong đó một phụ nhân bằng tuổi
Phượng trắc phi nói.
“Đúng vậy a, chúng ta cũng không thấy tận mắt, chuyện này không thể làm chứng.” Một phụ nhân khác cũng nói.
“Đúng vậy, chúng ta cũng không biết, làm sao làm chứng cho tỷ tỷ?” Những người còn lại cũng không hẹn mà cùng gật đầu.
Trong lòng Phượng trắc phi trầm xuống,
vội vàng nhìn về phía một số nữ tử bên cạnh, ước chừng hơn mười người,
cũng là thứ xuất tiểu thư trong phủ, bình thời ai nấy đều vô cùng ngọt
ngào trước mặt nàng, mở miệng một tiếng mẫu thân, hôm nay vội vàng
nói: “Các ngươi hôm qua đi cùng Hương Hà . . . . . .”
“Dạ, chúng nữ nhi hôm qua đi cùng Đại tỷ tỷ. Cho nên, Đại tỷ tỷ khi dễ Tam muội muội chúng nữ nhi cũng tận mắt
nhìn thấy. Thải Liên cũng không nói dối.” Một nữ tử trong đó xấp xỉ mấy
phần với Hương Hà lập tức nói. Là Nhị tiểu thư trong phủ.
“Không sai, hôm qua Đại tỷ tỷ khi dễ Tam tỷ tỷ, chúng con cũng tận mắt nhìn thấy.” Một nữ tử nhỏ hơn gật đầu nói.
“Đúng vậy a, Đại tỷ tỷ phạm phải sai
lầm. Trắc mẫu phi, ngài mau nhận sai với phụ vương. Bình thường phụ
vương sủng ái ngài nhất. Thẳng thắng thừa nhận lỗi lầm, phụ vương nhất
định sẽ tha thứ ngài và Đại tỷ tỷ.” Một nữ tử ôn nhu khuyên lơn.
Lập tức con ngươi Phượng trắc phi cũng
muốn trừng ra ngoài, cả người run rẩy, đưa tay chỉ về phía các nàng:
“Các ngươi. . . . . .”
“Ngươi còn lời gì nói? Chẳng lẽ các nàng cũng bị phụ vương và Thiển Nguyệt mua chuộc? Mấy trăm người trong phủ,
ngay cả một nha hoàn người hầu bên cạnh ngươi cũng bị người mua? Phượng
Kim Châu! Ta thật nhìn lầm ngươi!” Vân vương gia gầm lên một tiếng, lộ
ra tay nắm thật chặt, gân xanh nổi rõ lên.
Phượng trắc phi chán nản nhắm hai mắt
lại, nàng bỗng nhiên hiểu. Ha ha, uổng nàng hao tổn bao tâm cơ những năm này, cho là cả vương phủ đều nắm ở trong tay, không ngờ một cái chuyện
tình nho nhỏ nhưng lại đánh nàng vào chỗ vạn kiếp bất phục. Cái gì ngày
ngày gọi tỷ tỷ lấy lòng nàng nồng nhiệt, cái gì gọi mẫu thân thậm chí
còn thân hơn mẹ ruột. Chẳng qua là bởi vì quyền lực trong tay nàng mà
thôi. Hôm nay rốt cuộc những nữ nhân này tìm được cơ hội, hợp lại muốn
đẩy nàng vào chỗ chết! Không trách được Vân Thiển Nguyệt nghe lão vương
gia gọi toàn bộ người tới vẫn ngồi yên bất động. Thì ra cái nha đầu ngu
xuẩn chết tiệt Vân Thiển Nguyệt kia đã biết mọi chuyện, còn nàng cho tới bây giờ nhận vạn mũi tên mới tỉnh ngộ. Nàng chợt cười to, không biết là đang cười chính mình hay là đang cười người khác.
“Ngươi còn có lời gì nói?” Vân vương gia thất vọng nhìn Phượng trắc phi.
“Thiếp thân không lời nào để nói, tùy vương gia xử trí!” Phượng trắc phi dừng cười, lẳng lặng nhìn mọi người một cái.
Những năm này nàng nóng vội muốn thắng,
đơn giản muốn làm cho mình có thể bước lên ngôi vị chính phi của Vân
vương phủ. Muốn cho Hương Hà trở thành đích nữ trong phủ, một ngày kia
có thể trở thành chủ tử trong hoàng cung. Nhưng những năm này rốt cuộc
nàng cũng hiểu, cho dù nàng cố gắng như thế nào, vẫn là trắc phi. Nàng
đề cập vô số lần, cũng bị vương gia ứng phó cho qua, căn bản cũng không
có ý phong nàng làm chính phi. Nàng biết hắn vẫn tâm tâm niệm niệm nhớ
tới cái người đã chết kia. Người sống còn có thể tranh với nhau một
phen, nhưng ai có thể tranh được với người chết? Cho nên nàng cũng không tranh giành, nàng đem tâm tư động đến trên người Vân Thiển Nguyệt. May
là Vân Thiển Nguyệt được lão vương gia cưng chìu vô pháp vô thiên, lại
si mê Dạ Thiên Khuynh, cho nên điên cuồng làm không biết bao nhiêu
chuyện, khiến cho nàng ta mang tiếng xấu. Nàng vẫn ở bên cạnh cười, nghĩ tới một ngày kia Vân Thiển Nguyệt gặp đại nạn, như vậy nữ nhi của nàng
sẽ có cơ hội. Cái nữ nhi này từ nhỏ được nàng dốc lòng dạy dỗ, mời danh
sư cầm kỳ thư họa trong kinh truyền thụ nghệ kỹ, tuyệt đối mạnh hơn gấp
trăm lần so với Vân Thiển Nguyệt cái gì cũng không biết. Duy nhất thiếu
hụt chính là thân phận đích nữ.
Ngày hôm trước Vân Thiển Nguyệt hỏa
thiêu Vọng Xuân Lâu chết mấy trăm người, nàng biết cơ hội tới, ở trong
phòng vui vẻ một ngày, thầm nghĩ lúc này sợ là không người nào có thể
cứu nàng. Nhưng là không nghĩ được hết lần này tới lần khác xuất hiện
Cảnh thế tử cùng Nhiễm Tiểu vương gia bảo vệ nàng. Nàng đang suy nghĩ
đối sách, không ngờ nữ nhi của nàng đi Thiển Nguyệt Các, hơn nữa bị Vân
Thiển Nguyệt phế một tay. Mặc dù nàng giận, nhưng nghĩ một cái tay nếu
có thể đổi lại một mạng Vân Thiển Nguyệt và thân phận đích nữ cũng đáng. Cho nên, thật sớm đã đi Thiển Nguyệt Các, hạ quyết tâm muốn đánh chết
Vân Thiển Nguyệt. Không thể ngờ lão vương gia lại cho nàng ẩn vệ.
Tất cả chuyện chỉ sai một bước, chỉ có sai một bước mà thôi. . . . . .
“Người đâu! Đem người. . . . . .” Vương gia không hề nhìn Phượng trắc phi nữa, oán hận mở miệng.
“Vương thúc, mặc dù Phượng trắc phi là
trắc phi của ngài, nhưng cũng là một thành viên Vân vương Phủ. Hôm nay
ngoại công khoẻ mạnh trong phòng, hơn nữa người bị thương tổn là Nguyệt
muội muội. Thiên Khuynh xem ra ngài hay là vào trong phòng trưng cầu ký
kiến của ngạo công và Nguyệt muội muội rồi xử trí Phượng trắc phi cũng
không muộn.” Dạ Thiên Khuynh lần nữa mở miệng.
Vân vương gia nhất thời không mở miệng.
Dạ Khinh Nhiễm trong lòng hừ lạnh một
tiếng, nghĩ tới hắn đơn giản là muốn xem Vân Thiển Nguyệt muốn xử Phượng trắc phi như thế nào sao? Liếc Dạ hiên Khuynh một cái, xoay người đi
trở vào phòng, vừa lúc hắn cũng muốn xem một chút.