Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 42: Q.1 - Chương 42




Vân Thiển Nguyệt nhìn bóng dáng thản nhiên rời đi của Vân Mộ Hàn, suýt nữa ho ra máu.

Thiển Nguyệt các bố trí một trăm ẩn vệ? Bốn cửa vương phủ tất cả bố trí một trăm ẩn vệ? Tổng cộng là năm trăm người. Đừng nói nàng chỉ có một người, dù là mười người cũng trốn không thoát. Nàng hít sâu một hơi, lại hít sâu một hơi, nghĩ đến không tức giận, không tức giận, nhưng là dù thế nào cũng không thể không tức giận. Một khuôn mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn bị vặn vẹo thành màu tím ngắt. Chết tiệt! Thời gian này không có cách nào qua rồi.

“Tiểu thư?” Thải Liên đứng sau Vân Thiển Nguyệt thật xa, không dám đi lên trước. Bộ dáng tiểu thư nhìn thật đáng sợ!

“Ngủ!” Vân Thiển Nguyệt lườm Thải Liên cùng bọn người Triệu ma ma, quay người vài bước trở về phòng, đóng chặt cửa phòng đóng lại. Nghĩ đến ngày đó lão Vương gia nói về Phượng Hoàng chân kinh, dường như rất lợi hại, thế nhưng mà nàng hiện tại không hề có ký ức về thân thể này. Thò tay sờ sờ trên người, hai ngày nay nàng tắm rửa lại thay quần áo, trên người ngoại trừ vài món đồ trang sức ra không còn gì cả. Con mắt bắt đầu quay tròn chuyển động nhìn toàn bộ gian phòng, cái Phượng Hoàng chân kinh kia hẳn là bí tịch võ công, bình thường những thứ như thế đều được viết trên khăn lụa hoặc là giấy dai, không biết có thể là giấu đâu đó không?

Vừa nghĩ như thế, nàng bắt đầu lục lọi gian phòng. Cái tủ đầu giường, tủ quần áo, tủ sách, cuối cùng cả vách tường cũng sờ soạng, nhìn xem phải chăng có căn phòng bí mật, trong lúc nhất thời trong phòng vang lên âm thanh nàng đang tìm đồ đinh đinh đang đang.

“Tiểu thư, ngài đang tìm cái gì sao?” thanh âm Thải Liên theo ngoài cửa truyền vào.

“Không có gì!” Vân Thiển Nguyệt tiếp tục tìm.

Thải Liên không hỏi nữa.

Chừng một lúc lâu sau, Vân Thiển Nguyệt đã lật tung cả gian phòng, mà không thu hoạch được gì. Nàng không khỏi nhụt chí ngã xuống giường. Nghĩ nghĩ có thật là có Phượng Hoàng chân kinh không? Hoặc là được Vân Thiển Nguyệt học thuộc rồi đốt đi sợ người ta thấy? Nếu vậy… Nàng còn trông cậy vào cái rắm ah! (khụ khụ… đây là nguyên văn của tác giả nha)

“Tiểu thư, đồ ngài muốn tìm đã tìm được chưa?” Giọng nói dè dặt của Thải Liên lần nữa truyền vào.

“Chưa!” Vân Thiển Nguyệt ủ rũ mà nói.

“Vậy ngài muốn tìm cái gì vậy? Ngài nói cho nô ty, có lẽ nô tỳ có thể giúp đỡ tiểu thư tìm được.” Thải Liên thử thăm dò hỏi.

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy lập tức tỉnh táo tinh thần, vừa muốn mở miệng nói Phượng Hoàng chân kinh, nhưng nghĩ một đồ bí mật như vậy thì tiểu nha đầu vừa mới đến nửa năm hẳn cũng không biết, cân nhắc một chút nói: “đồ gia gia cho ta, rất trân quý. Ta quên để ở đâu rồi, ngươi biết không?”

Quả nhiên Thải Liên lắc đầu: “Nô tỳ mới đến nửa năm, nửa năm này ngoại trừ bảo vệ tiểu thư, lão vương gia chưa cho tiểu thư cái gì hết. Hẳn là chuyện trước kia rồi? tỳ nữ hầu hạ bên người tiểu thư chết thì chết, đi thì đi, hôm nay cũng chỉ có một mình nô tỳ. Đúng rồi, nhũ mẫu của tiểu thư nhất định biết rõ, trước kia nàng và tiểu thư rất thân thiết, nhưng mà nhũ chết rồi…”

Chẳng lẽ trời đã quên ta? Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt chết tại chỗ.

“Tiểu thư? Rất quan trọng sao? Vậy làm sao bây giờ? Nô tỳ giúp ngài tìm xem?” Thải Liên lại hỏi.

“Quên đi, cũng không phải quan trọng, tìm không thấy thì thôi đi!” Vân Thiển Nguyệt đã hoàn toàn bỏ ý nghĩ này, võ công cổ nhân rất khó nắm bắt! Có lẽ tìm được nàng cũng sẽ không học được, như vậy cũng vô dụng. Nàng buồn ngủ mà nhắm mắt lại, “Ngươi đi xuống đi! Ta muốn ngủ.”

“Vâng!” Thải Liên đi xuống.

Ngày hôm sau, Vân Mộ Hàn vẫn đến Thiển Nguyệt các sớm như thế.

Một ngày này, Vân Thiển Nguyệt ỉu xìu ứng phó cho xong một ngày. May mắn Vân Mộ Hàn nhìn nàng một cái, không nói một câu.

Hơn mười ngày tiếp theo, Vân Thiển Nguyệt đã hoàn toàn nhận mệnh rồi. Cứ dây dưa đi! Xem Vân Mộ Hàn này và nàng ai dây dưa ai. Nàng dù sao cũng là người được trường quân đội huấn luyện vài chục năm ra. Chút nghị lực và sức bền này cũng không phải là nói khoác, không thì sớm đã bị người dồn lại nướng ăn rồi.

Nửa tháng liên tục, trong ngoài Thiển Nguyệt các thật yên tĩnh.

Vân Thiển Nguyệt đã viết tên những người trong phủ kia đến độ buồn nôn rồi. Nghĩ đến đợi ngày nàng quản gia, đầu tiên là trừng trị một đám có tên ngày ngày làm phiền nàng kia. Không chừa một cái. Nhất định phải báo thù!

Gần tối một ngày, may mắn Vân Mộ Hàn bỏ lại một câu: “Xem ra muội đã nhớ rõ tên những người này trong phủ, cũng viết ổn ổn rồi. Từ ngày mai, chúng ta bắt đầu nghiên cứu sổ sách.”

“Tốt!” Vân thiển nguyệt kéo âm thật dài.

Vân Mộ Hàn chăm chú nhìn nàng một cái, đứng dậy ra khỏi Thiển Nguyệt các.

Vân Mộ Hàn chân trước vừa đi, Thải Liên liền thở dài. Vân Thiển Nguyệt làm như không nghe thấy, chỉ chốc lát sau Thải Liên lại liên tiếp thở dài, nàng mới tức giận trừng mắt nhìn Thải Liên: “Vất vả viết chữ cũng không phải ngươi, ngươi luôn ca thán cái gì?”

Thải Liên có chút ủy khuất mà nhìn Vân Thiển Nguyệt: “Nô tỳ là thở dài thay tiểu thư. Nô tỳ cũng không biết học chữ thế mà lại khổ cực như vậy, sớm biết như vậy lúc ấy nghe tiểu thư không muốn nhận liền trả sổ sách lại cho vương gia. Mấy ngày nay tiểu thư không vui, nô tỳ nhìn thấy cũng khó chịu, ngài không có phát hiện sao? Đã nhiều ngày nay ngay cả Triệu ma ma, Thính Vũ, Thính Tuyết trên mặt cũng không còn nụ cười, chứ đừng nói đến những người khác hầu hạ trong Thiện Nguyệt các, đến giờ cả đám vẫn giống như câm điếc.”

“Ta có biện pháp nào!” Vân Thiển Nguyệt nghiêng người dựa vào cái ghế chán chường nhắm mắt lại.

“Hơn nữa ngày mai là lễ cầu phúc. Trên dưới Thiên Thánh sẽ cầu phúc ba ngày. Thế nhưng mà thế tử vừa mới nói muốn tiểu thư ngày mai bắt đầu học tập sổ sách. Đây chẳng phải là ngày mai tiểu thư cũng không thể ra phủ rồi? Nô tỳ nghe nói ngày mai thiên hạ đệ nhất thánh tăng Linh Ẩn đại sư sẽ ở Hương Tuyền Sơn linh đài tự mở pháp giảng. Ngày mai Hương Tuyền Sơn chắc chắn vô cùng náo nhiệt. Nghe nói Hoàng Thượng lệnh cho thái tử điện hạ thay ngài đến lắng nghe Linh Ẩn đại sư thuyết pháp, mà các học giả và công tử trong kinh đều hâm mộ danh tiếng mà đến. Nô tỳ còn nghe nói có không ít tiểu thư tất cả các phủ trong kinh cũng đã đi từ sớm rồi. Đã có thể cầu phúc, lại có thể lắng nghe thánh tăng giảng kinh, đây chính là chuyện vài năm mới có một lần.” Thải Liên nói liên miên, mỗi một câu càng là thở dài một hơi, “Đáng tiếc tiểu thư bị thế tử giữ chân học chữ, không đi được.”

Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, không cho là đúng, “Không đi được thì không đi! Một tên hòa thượng mà thôi.”

“Tiểu thư? Sao ngài có thể nói như vậy? Linh Ẩn đại sư cũng không phải hòa thượng bình thường. Ngài không biết thôi, nghe nói Linh Ẩn đại sư chẳng những Phật pháp tinh thâm, còn có thể đoán biết thiên mệnh. Năm đó hắn xem tướng cho Hoàng Thượng, nói Hoàng Thượng định vì Đế Tôn (được định trước làm vua). Lúc ấy tiên hoàng còn chưa lập thái tử, quả nhiên không lâu sau lập Hoàng Thượng làm thái tử, một khi đăng cơ, không phải là cửu ngũ chí tôn sao?” Thải Liên dứt lời, lại lặng lẽ sát vào bên tai Vân Thiển Nguyệt nói khẽ: “Nghe nói không ít người trong đám tiểu thư kỳ thật không phải là vì lắng nghe Phật pháp, mà là vì cầu Linh Ẩn đại sư một quẻ bói, để có thể tìm được một vị hôn phu tốt.”

Dựa vào! Cái này không phải là thần thông truyền thuyết sao?

Vân Thiển Nguyệt mặt tối sầm, “A, ta đây càng không thể đi rồi. Cho dù không liên quan việc học chữ, ta cũng không đi.” Nếu là bị tên thần thông kia nhìn ra nàng không phải người nơi này, mà là Quỷ Hồn nhập vào thân trong truyền thuyết, ngộ nhỡ muốn trói nàng lại, trục xuất nàng, chẳng phải là nàng có mệnh đi, mất mạng về sao?

“Tiểu thư, đây chính là ngày lành gội rửa Phật Quang, ngài bị giữ chân học chữ không thể đi coi như xong, vì sao không liên quan việc học chữ cũng không muốn đi à?” Thải Liên khó hiểu.

“Không vì sao cả!” Vân Thiển Nguyệt lộ ra vẻ mặt không ai hiểu được.

“Nghe nói hôm nay Linh Ẩn đại sư đến linh đài tự sau đó đưa bái thiếp cho Cảnh thế tử. Nói mười năm trước có duyên gặp mặt thế tử một lần, rất là hợp ý, về sau bởi vì hắn có việc cần đi gấp, không thể tận hứng. Hôm nay nghe nói thế tử lành bệnh xuất phủ, cố ý mời Cảnh thế tử đi Hương Tuyền sơn một lần. Cảnh thế tử đã nhận bái thiếp nha!” Thải Liên hưng phấn mà nói.

Dựa vào! Dung Cảnh cũng đi? Nàng lại càng không đi. Những ngày này nàng bị Vân Mộ Hàn lợi dụng người này tra tấn, nàng hận không thể nhét hắn trở lại bụng mẹ đi.

“Tiểu thư, ngài biết không? Lắng nghe thánh tăng đọc kinh vốn là diệu thú. Hôm nay lại có thể nghe thế tử cùng thánh tăng luận pháp (bàn về đạo lý nhà Phật), cái kia càng là diệu thú bên trong diệu thú. Sau khi tin tức Cảnh thế tử nhận được bái thiếp nói đi Linh Đài tự truyền ra, cả kinh thành đều sôi trào đây này! Nghe nói người ngựa bốn phương tám hướng chạy đến Linh Đài tự. Nhất là những tiểu thư khuê các thêm y mua hương (mua thêm quần áo và phấn son). Tiên y phường và Son phố một ngày đã bị tranh đoạt đến hết sạch. Ai cũng muốn trông thấy phong thái Cảnh thế tử đó!” Thải Liên liên tục nói.

Vân Thiển Nguyệt càng không ngừng trợn trắng mắt. Nàng đã biết rõ Dung Cảnh là một cây đào hoa thối nát. Tốt nhất ngày mai để cho thần linh kia hắn xuất gia, cho thế gian giảm bớt một tai họa. Như vậy về sau Vân Mộ Hàn không thể lại dùng người này để uy hiếp nàng. (Có ngày như thế thật thì có mà tỷ khóc không ra nước mắt!!!)

“Ai, đáng tiếc ngày mai dù có vui nữa, tiểu thư cũng không đi được.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thải Liên sụp xuống, dường như vô cùng buồn bã.

Vân Thiển Nguyệt lườm nàng, tiểu nha đầu còn rất tin Phật! Đứng dậy đi đến giường, không có hứng thú khoát tay với nàng: “Không đi được cũng không có gì lớn, đừng ở đây than thở nữa, sắc trời đã tối, ngủ.”

Thải Liên gật gật đầu, ỉu xìu ỉu xìu mà đi ra ngoài.

Lúc này bên ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân, đi lại vội vàng, dường như đi rất gấp.

Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại hướng ngoài cửa sổ nhìn, chỉ thấy Vân Mạnh vội vàng đi vào Thiển Nguyệt các. Nàng có chút nhíu mày, nửa tháng này nàng đều buồn bực tại Thiển Nguyệt các, ngoại trừ người trong Thiển Nguyệt chỉ thấy được Vân Mộ Hàn. Hôm nay đại quản gia đúng lúc này đến có chuyện gì vậy? Nàng bỗng nhiên có một loại cảm giác xấu.

“Tiểu thư, là đại quản gia, có ngày mai ngài có thể xuất phủ hay không?” Thải Liên lập tức tỉnh táo tính thần

“Ngươi im miệng lại được không!” Vân Thiển Nguyệt quát Thải liên một câu.

Thải Liên lập tức im lặng, nhưng đôi mắt vẫn là trông mong mà nhìn Vân Mạnh đến gần.

Quả nhiên, không bao lâu Vân Mạnh tới cửa, dừng bước, mở hai bên cánh cửa Thiển Nguyệt các nói: “Lão nô thỉnh an Thiển Nguyệt tiểu thư! Lão Vương gia phái lão nô nhanh chóng truyền lời tới tiểu thư, nói thấy mấy ngày nay tiểu thư nhu thuận, ngày mai tiểu thư không cần học tập, đặc chuẩn tiểu thư ngày mai đi Hương Tuyền sơn Linh Đài tự cầu phúc, thuận tiện lắng nghe Linh Ẩn đại sư giảng kinh.”

“Ah, thật tốt quá! Tiểu thư, ngài có thể xuất phủ rồi! Vậy nô tỳ đi chuẩn bị đồ đạc cho ngài ..” Thải Liên lập tức hoan hô lên. Nói xong muốn lao đi thu dọn đồ đạc.

“Đứng lại!” Vân Thiển Nguyệt trầm mặt xuống quát Thải Liên.

Thải Liên im bặt tiếng hoan hô. Nàng xem thấy Vân Thiển Nguyệt, nghĩ đến tiểu thư như là không muốn đi Hương Tuyền sơn, lập tức lại ỉu xìu.

“Nói cho gia gia, ta nguyện ý tiếp tục học tập biết chữ, ngày mai không đi Hương Tuyền sơn.” Vân Thiển Nguyệt nói với Vân Mạnh.

Vân Mạnh sững sờ, nhìn vẻ bình tĩnh của Vân Thiển Nguyệt lập tức nở nụ cười, ha ha nói: “Lão Vương gia biết rõ những ngày này ngài buồn bực ở trong phủ đã nghẹn sắp điên rồi, nói ngày mai ngài vừa vặn đi ra ngoài giải sầu, không muốn trở về ngay ở lại Linh Đài tự vài ngày cũng được. Hơn nữa lão vương gia phái người đến Vinh vương phủ truyền lời rồi. Nói để cho Cảnh thế tử ngày mai đưa ngài cùng đi. Người truyền lời trở về nói Cảnh thế tử đã đồng ý, nói rõ sớm mai tới tiếp ngài. Quần áo và son phấn của ngài lão Vương gia đã sớm ra lệnh cho lão nô chuẩn bị xong. Tiểu thư không cần phải lo lắng, ngày mai có Cảnh thế tử trông nom, không ai dám khi dễ ngài, ngài yên tâm đi. Lão nô còn vội vã đi chuẩn bị tất cả vật dụng cho tiểu thư ngày mai xuất hành, hôm nay tiểu thư sớm đi nghỉ ngơi, lão nô cáo lui trước!”

Dứt lời, không đợi Vân Thiển Nguyệt phản bác, Vân Mạnh lại vội vã đi rồi, một lát thân ảnh liền ra khỏi Thiển Nguyệt các.

Thải Liên nghĩ đến quả nhiên không hổ là đại quản gia, cả một đoạn dài như thế có thể nói mà không cần thở. Nàng khẽ nâng đầu lên vụng trộm nhìn Vân Thiển Nguyệt, chỉ thấy tiểu thư nhà nàng mặt đã tối sầm, đều sắp đen hơn đáy nồi rồi. Nàng gục đầu xuống, như thế nào cũng nghĩ không thông rõ ràng là chuyện tốt, lại có Cảnh thế tử tự mình đến đón, không biết bao nhiêu tiểu thư trong kinh này sẽ hâm mộ ghen ghét chết, sao tiểu thư lại không muốn đi? Hơn nữa Cảnh thế tử là một người thật tốt, nhìn bộ dạng tiểu thư thấy thế nào cũng như là không chào đón?

Hồi lâu cũng không nghe thấy Vân Thiển Nguyệt lên tiếng, Thải Liên ngẩng đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, “Tiểu thư? Ngày mai…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.