Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 6: Q.1 - Chương 6




Lý Vân vừa dứt lời, toàn bộ Quan cảnh viên hơn mười người nhất thời tĩnh lặng im ắng. Tất cả ánh mắt đều nhìn về phía thái tử.

Lý Vân cũng nhìn thái tử, mặc dù mới đến đây không lâu, nhưng từ đối thoại của mọi người nói nãy giờ cũng hiểu ra mấy phần. Xem ra có người mượn việc Vân Thiển Nguyệt si mê thái tử, nên cố ý tung ra tin tức Thái tử đến Vọng Xuân lâu, mà Vân Thiển Nguyệt tự nhiên chịu không được chuyện nam nhân trong lòng tiến vào cái loại địa phương kia, cho nên đi tìm, mà ở Vọng Xuân lâu gặp phải kẻ trướng mắt hoặc là có người thêm dầu vào lửa, cho nên, trong cơn giận dữ, nàng không để ý hậu quả liền đốt đi Vọng Xuân Lâu …

Chuyện như vậy nhìn như đơn giản, nhưng chỉ sợ thật ra là ngấm ngầm ẩn dấu một âm mưu kinh thiên động địa. Đừng nói đầu mâu nhắm vào nàng, không bằng nói là nhắm vào Vân vương phủ, hoặc chính xác hơn là nhắm vào liên hệ rắc rối của thân thể này với thái tử đương triều. Nếu thái tử cứu nàng sẽ có hậu quả thế nào? Nếu thái tử không cứu nàng lại sẽ có loại hậu quả nào?

Nghĩ đến chỗ này, sâu thẳm trong con mắt Lý Vân lóe lên một tia cười lạnh, nhưng thoáng qua liền ngừng. Hôm nay nàng là một cọng cỏ non trong khe hẹp ở vách núi kia, muốn quẳng xuống vách núi cũng không dễ dàng đâu! Nàng muốn nhìn xem thái tử là cứu hay là không cứu nàng?

Thái tử cứng ngắc lại một lát, dung nhan tuấn mỹ biến đổi, mắt phượng thâm thúy càng phát ra sâu thẳm khó dò, trầm mặc không nói. Hiển nhiên trong nội tâm hắn đang cực kỳ rối rắm.

Lý Vân cũng không gấp, vẫn dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn thái tử, thái tử trầm mặc càng lâu, ánh mắt nàng càng phẫn nộ hối hận còn có nồng đậm bi ai cùng thất vọng. Vẻ mặt như thế, nàng làm đến thuận buồm xuôi gió, hơn nữa không hề khiến cho người ta nhìn ra là giả trang.

Lúc này thị vệ bắt lấy Lý Vân cũng không dám lộn xộn, dù sao trong tay bọn hắn không phải người khác, mà là đích nữ duy nhất của Vân vương phủ, tương lai phải gả cho thái tử, ngồi ở ngôi vị hoàng hậu. Không cẩn thận một cái, cái mạng nhỏ của bọn hắn trước hết sẽ không còn.

“Thiên Thánh hoàng triều từ khi lập nước đến nay đã trăm năm tuổi, từ khi thủy tổ hoàng đế trở đi đã ký thác kỳ vọng lớn vào Vân vương phủ, Vân vương phủ đích nữ tài đức vẹn toàn, phẩm hạnh ưu tú, từ nhỏ phải nhận lễ giáo của cung đình, tuân thủ nghiêm ngặt, không chút nào lơ là, quả thật là tấm gương điển hình cho toàn bộ nữ tử chốn khuê phòng.” Trầm mặc hồi lâu, sắc mặt thái tử khôi phục như trước, không nhìn ánh mắt thất vọng của Lý Vân, không mang theo chút nào cảm xúc chậm rì rì mà nói.

Tâm trạng Lý Vân trầm xuống, nghĩ đến người nam nhân này quả thực ngoan độc, quả nhiên hoàn toàn xứng đáng làm thái tử của một nước.

Ánh mắt Hoàng hậu tựa hồ cũng chìm một phần, mắt đẹp thoáng cái nhìn thái tử không hài lòng, chờ hắn nói tiếp.

Vẻ mặt Tứ hoàng tử hơi động, khóe miệng nhếch thành một vòng cung khó dò nở ra nụ cười lạnh. Cũng lặng yên chờ câu nói tiếp theo của thái tử.

Những người còn lại như là Thanh Uyển công chúa và nữ tử áo trắng cùng nữ tử áo xanh đều lộ ra sắc mặt vui mừng. Các nàng đều là người thông minh, tự nhiên biết rõ lời này của thái tử có ý như thế nào. Vân Thiển Nguyệt thân là đích nữ Vân vương phủ, quả thực là phẩm hạnh ác đoan, đức hạnh thiếu hụt, hôm nay còn đâu là tấm gương cho nữ tử? Mọi người đều sợ nàng như rắn rết, lấy nàng làm hổ thẹn đây này! Người như vậy làm sao có thể gả vào phủ thái tử? Làm sao có thể làm một hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ?

“Cũng bởi vậy Thánh Tổ hoàng đế có huấn, vị trí hoàng hậu các triều đại Thiên Thánh hoàng triều đều do nữ tử Vân vương phủ đảm nhiệm. Cái này quả thật là Thánh Tổ hoàng đế đã cho Vân vương Phủ vinh hạnh đặc biệt, cũng tin tưởng Vân vương phủ có phương pháp dạy dỗ nữ tử.” Dưới ánh mắt của Lý Vân khó được trấn định được gần như lãnh huyết, thái tử chậm rãi nói. Giây lát giọng điệu biến đổi, giọng nói lạnh lùng vang lên, “Mặc dù Thánh Tổ hoàng đế cơ trí anh minh, cũng khó có thể lường trước sự tình trăm năm về sau, càng là chưa từng ngờ tới trăm năm sau Vân vương phủ lại có nữ tử như thế này, còn lại là đích nữ duy nhất của Vân vương phủ. Cái này thật là khiến người thất vọng, cũng là sự bất hạnh của ta.”

Trong lòng Lý Vân tức giận nhưng đồng thời lại biết thêm một tin tức nàng không biết nữa. Hóa ra lịch đại hoàng hậu đều xuất thân từ Vân vương phủ a! Đặc biệt là thân thể này là đích nữ của Vân vương phủ, tự nhiên đáng ra là sẽ gả vào phủ thái tử trở thành người được chọn trở thành hoàng hậu, nhưng nàng không rõ, Vân vương phủ đã biết rõ thân thể này tương lai là phải vào cung, thì tại sao lại cho phép nàng tự tung tự tác, không được giáo dục một cách nghiêm khắc vậy chứ, còn tiếng xấu rõ ràng đây này? Cái này thật là khiến người ta khó hiểu.

“Nguyệt muội muội thân đã là nữ tử Vân vương phủ, nên noi theo phong thái đoan chính của các lịch đại hoàng hậu của Thiên Thánh ta, khắc chế bản thân, dùng độ lượng đối đãi với người khác, càng không nên ỷ mạnh hiếp yếu, nếu không làm sao có thể mẫu nghi thiên hạ? Bổn điện hạ một mực không rõ sao ngoại tổ phụ có thể cưng chiều ngươi như vậy? Cái này thật là khiến người khó hiểu.” Thái tử lại nói.

Lý Vân nghe vậy thì sự khó hiểu càng sâu. Ngoại tổ phụ trong miệng thái tử là phụ thân hoàng hậu, cũng chính là gia gia của nàng rồi ? Lão nhân kia chẳng lẽ thật đúng bởi vì quá yêu thương nàng mới để nàng coi trời bằng vung? Nếu không thân là đương gia Vân vương phủ làm sao có thể không biết rõ chủ nhân thân thể này lưng đeo trách nhiệm tiến cung? Đây không phải sủng, mà là đang hại đây này!

Hoặc là đổi một loại suy nghĩ, chẳng lẽ ông ta không phải là gia gia ruột của nàng? Như thế cũng không đúng, nếu không phải là gia gia, nàng từ nhỏ lớn lên đến nay không biết bao nhiêu ánh mắt chằm chằm vào! Làm sao có thể dùng giả đánh tráo mà lừa dối được?

Lý Vân nghĩ có chút đau đầu, không hề thích thú suy đoán. Xem tình huống này nhất định là thái tử muốn vứt bỏ nàng không để ý rồi. Việc cấp bách vẫn là nghĩ biện pháp như thế nào thoát thân. Cho tới bây giờ nàng đã biết rõ theo dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình mới an toàn. Thật vất vả sống lại, nàng thật quý trọng tánh mạng, khuông muốn còn chưa tham gia náo nhiệt đã chết đi nữa, vậy cũng quá xin lỗi chủ nhân thân thể vừa gặp này rồi.

“Nếu như không xử trí Nguyệt muội muội, nhi thần thực chỉ sợ tương lai nàng làm ra chuyện càng lớn hơn chuyện này nữa! Hôm qua là đốt đi Vọng Xuân lâu, khó bảo một ngày nào đó không hỏa thiêu luôn cả hoàng cung. Cho nên… tuy rằng nhi thần đau lòng, nhưng vẫn hi vọng Nguyệt muội muội từ nay sửa đổi tốt hơn.” Ánh mắt thái tử đối diện với Lý Vân lần nữa, như là cân nhắc dùng từ, sắc mặt rốt cục lộ ra một tia thương tiếc, đáy mắt cũng rõ ràng nhiễm lên một vẻ đau xót, giọng nói cũng thấp xuống, nói với hoàng hậu: “Bất quá nhi thần vẫn là thay Nguyệt muội muội cầu khẩn một lần, dù sao cũng bởi vì nhi thần mà mới xảy ra chuyện này, mẫu hậu vạn lần chớ phạt Nguyệt muội muội quá nặng, phạt nhẹ hơn một chút là tốt rồi.”

Trong nội tâm Lý Vân hừ lạnh một tiếng, một phen thoái thác này có thể nói là thỏa đáng. Trước đối với hoàng hậu phân tích lợi hại, nói không khiển trách nàng thì không được như thế nào, sau đó lại giúp nàng cầu tình, nhưng từ đầu đến cuối cũng không nói không giam nàng vào đại lao Hình bộ…

Thái tử này quả nhiên là một nhân vật!

Hoàng hậu tựa hồ đã sớm ngờ tới thái tử sẽ như thế, không hề có chút ngoài ý muốn với lời nói của hắn, nghe thái tử nói xong sắc mặt đau xót cúi đầu xuống không nói, thoáng cái lại lần nữa nhìn về phía Lý Vân, mắt phượng hiện lên một tia thương cảm, bỗng nhiên nhắm mắt lại, lại mở ra, sắc mặt khôi phục đoan trang uy nghiêm, quát: “Hoàng nhi nói không sai, nàng rõ ràng ỷ vào sự sủng ái của Vân vương phủ cùng Bổn cung càng coi trời bằng vung rồi. Hôm qua là hỏa thiêu Vọng Xuân lâu, có lẽ ngày nào đó sẽ hỏa thiêu cái hoàng cung này, Bổn cung niệm mẫu thân nàng mất sớm, vẫn luôn thương tiếc nàng, càng thêm sủng ái, không nghĩ đến lại chiều thành cái thói quần áo lụa là, hung hăng càn quấy của nàng thế này.”

Hoàng hậu càng nói càng phẫn nộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lời nói mạnh mẽ, dừng một chút, tiếp tục nói: “Hôm nay đại án mấy trăm mạng người, quả thực khiến bổn cung thật đau lòng. Nếu bổn cung không trừng phạt nàng, thực khó quý vi quốc mẫu, cũng uổng là cô cô của nàng, càng là thẹn với Hoàng Thượng thánh yêu cùng dân chúng hậu đãi, chớ nói chi là Vân vương phủ vì nàng mà hổ thẹn rồi. Đủ loại lý do, tự nhiên có trăm loại lý do khiến bổn cung nhốt nàng vào đại lao Hình bộ. Chờ đợi Hoàng Thượng xử lý!”

“Mẫu hậu…” Thái tử nhìn hoàng hậu, sắc mặt đau xót, tựa hồ còn muốn cầu tình.

Tứ hoàng tử nhìn thái tử cười lạnh, ngược lại một chữ cũng không có nói.

“Hoàng nhi không cần nói nữa!” Hoàng hậu khoát tay, mạnh mẽ ngắt lời thái tử nói: “Ngươi thân là thái tử, là kỳ vọng của hoàng thượng và Thiên Thánh hoàng triều chúng ta, không thể quá mức mềm lòng nhân từ, lại càng không nên có lòng dạ đàn bà cùng tư tình nhi nữ. Nếu không tương lai làm sao có thể tiếp nhận vương vị chấp chưởng thiên hạ? Nguyệt Nhi quá mức bất hảo, phạm phải sai lầm lớn như vậy ngươi còn thay nàng cầu tình, ngươi đây là hại nàng, là không tốt đối với nàng. Nàng bị giáo huấn thế này về sau nếu có thể trưởng thành sửa đổi, sẽ hiểu được tâm ý của ngươi cùng Bổn cung hôm nay!”

Móa! Nghe hoàng hậu nói, Lý Vân triệt để bó tay rồi!

Vốn cho rằng thái tử là cao thủ rồi, hôm nay hoàng hậu cũng không thua bao nhiêu a! Quả nhiên là trong hoàng cung mạng sống không đáng giá mà ! Hoàng hậu có thể ổn định địa vị của mình đến nay không có bị người kéo xuống, tự nhiên có bản lĩnh. Mà muốn kéo thái tử xuống đài chỉ sợ còn có nhiều người vô số kể. Hai người này có thể sống tốt giữa minh đao ám tiễn, quả nhiên đều là một nhân vật a!

Đây chính là giết người không thấy máu nha, một luôn miệng nói nên trừng trị, lại còn vì nàng cầu tình, một thì toàn là những câu mang phong phạm của một quốc gia chi mẫu, đánh giết nàng, còn nói vì tốt cho nàng…

Vào thời khắc này không thể không nói hai người này khiến cho Lý Vân bội phục không thôi. Cái gì gọi là vô sỉ? Là cái này! Nàng thực nên hảo hảo học một ít!

“Còn không kéo người xuống!” Hoàng hậu vừa lên tiếng, vừa nhìn về phía hai gã thị vệ đang bắt lấy Lý Vân, giọng nói có chút nghiêm khắc, “Nhốt vào đại lao Hình bộ, trông chừng thật kỹ, chờ Hoàng Thượng xử lý!”

“Vâng, Hoàng hậu nương nương!” Hai người kia lập tức lên tiếng, lôi kéo Lý Vân một

lần nữa đi ra ngoài.

“Ta sẽ cứu ngươi đi ra ngoài , đừng sợ!” tiếng Tứ hoàng tử nhỏ như muỗi chui vào lỗ tai Lý Vân.

Ánh mắt Lý Vân khẽ nhúc nhích, không nói một lời. Hứa hẹn ai cũng biết nói, thực làm mới chắc chắn! Nàng không đến nỗi ai cũng tin được. Nghĩ đến nếu lúc này mà phản kháng lại, nơi này là hoàng cung, không phục tùng lệnh của hoàng hậu sợ là càng gia tăng thêm tội của nàng, như vậy ngự Lâm quân cung đình sẽ lập tức xuất hiện, hôm nay nàng vừa mới mới đến, còn chưa hề quen thuộc hoàng cung, sợ là trốn không thoát …

Cho nên, xem ra hôm nay cái nạn vào ngục là khó tránh khỏi rồi! Vừa vặn nàng cũng có thể thừa cơ nhìn xem cái nhà tù hình bộ của cổ đại này giám sát có chặt chẽ hơn cục an ninh không. Cũng có thể yên lặng theo dõi kỳ biến. Nếu ai có thể cứu nàng ra ngoài thì thôi, nếu mà không ai cứu, lại nghĩ biện pháp đi!

Nội tâm Lý Vân liên tục suy nghĩ, nhưng chỉ có thể nghĩ như thế! Bất động không phản kháng, yên tĩnh mà để cho thị vệ mang ra ngoài.

Vọng cảnh đài lẳng lặng, hơn mười người đều nhìn xem một màn này. Không ít nữ tử

đều lộ ra thần sắc vui mừng hưng phấn. Mất đi một cường địch tranh đoạt thái tử điện hạ, làm sao có thể không vui vẻ? Cho dù Vân Thiển Nguyệt có thể còn sống ra Hình bộ, sợ là địa vị Thái Tử Phi cũng đã mất, huống chi các nàng làm sao có thể lại để cho nàng còn sống đi ra?

Thái tử cùng hoàng hậu thì sinh lòng kinh ngạc, hôm nay Vân Thiển Nguyệt lại yên tĩnh như thế, không có cãi lộn, thật khác với ngày trước! Liếc mắt nhìn nhau, đều nghĩ đến nàng từ nhỏ được mọi người sủng ái, không có trải qua đại biến, có lẽ thật sự là dọa sợ rồi sao!

Tứ hoàng tử cũng cảm giác Vân Thiển Nguyệt hôm nay không bình thường, nhưng là nói không ra là không bình thường thế nào. Nhìn hoàng hậu cùng thái tử liếc, gục đầu xuống, không biết trong lòng nghĩ cái gì.

“Ha ha, ta thắng!” Bỗng nhiên một giọng nam đánh vỡ sự yên tĩnh, giọng nói vui vẻ dễ nghe. Ngay sau đó liền nghe được có người đẩy bàn cờ, quân cờ ào ào rơi xuống đất, tiếp theo hai quả quân cờ bay về phía Lý Vân, trong nháy mắt bên người Lý Vân một trái một phải truyền đến hai tiếng kêu thảm, là hai gã thị vệ bắt nàng mới ngã xuống đất, phía sau nàng cách đó không xa truyền đến tiếng quần áo ma sát sột soạt, tựa hồ có người đứng lên đi về hướng nàng, nhẹ nhàng mà dạo bước, một bên cười nói: “Nguyệt nhi muội muội thật đúng là có khí phách của ta năm đó! Vọng Xuân lâu, cái nơi dơ bẩn này nên đốt đi, cho cháy sạch sẽ! Theo ta thấy Nguyệt nhi muội muội chẳng những không có lỗi, mà thật sự là công thần a! Năm đó khi ta hỏa thiêu Hồng Tụ lâu, Hoàng bá bá ca ngợi ta một phen đó mà!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.