Edit: Giọt mực xanh
Beta: Leticia
Dung Cảnh không nói lời nào, chỉ nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt ngưng tụ.
Vân Thiển Nguyệt cau mày “Ngươi nhìn ta làm cái gì? Ta hỏi ngươi sao chưa đi mà còn đứng ở chỗ này?”
Dung Cảnh phảng phất không nghe thấy, vẫn nhìn Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào.
Vân Thiển Nguyệt cúi đầu nhìn thoáng qua mình, toàn thân cao thấp
quần áo rất ổn thỏa, không có chỗ nào không đúng, nàng ngẩng đầu, thấy
Dung Cảnh vẫn nhìn nàng, ánh mắt cũng không chớp. Nàng chau mày lại, vừa muốn vươn tay sờ mặt hắn, Dung Cảnh bỗng nhiên dùng một tay kéo nàng
vào trong ngực, nàng ngẩn ra, hắn điểm nhẹ mũi chân, mang theo nàng phi
thân lên.
“Này, ngươi muốn dẫn ta đi đâu? Lão Hoàng đế không để cho ta ra khỏi
cung!” Vân Thiển Nguyệt nhớ tới liền tức giận, hôm nay nàng chẳng khác
nào như chim nhỏ bị giam trong lồng tre, Dạ Thiên Dật lại còn xin chỉ
dạy bảo nàng.
Dung Cảnh không nói lời nào, khinh công của hắn tuyệt đỉnh, ôm Vân
Thiển Nguyệt thân ảnh của hai người như một trận gió mát lướt qua cảnh
vật khắp nơi trong hoàng cung. Hộ vệ cung đình cùng ám vệ cơ hồ đều
không cảm giác được gì.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới đoán chừng người này bị câm rồi, nhiều lần hỏi cũng không đáp, nàng thấy Dung Cảnh mang theo nàng không phải là
hướng ra ngoài cung, nàng liếc hắn một cái, cũng không mở miệng nữa.
Không lâu sau, Dung Cảnh ôm Vân Thiển Nguyệt phi thân vào một cung
điện. Nhìn thoáng qua bức hoành phi trước cửa cung một cái, Vân Thiển
Nguyệt thấy ba chữ to Ngự thư phòng, nàng ngẩn ra, người đã bị hắn dẫn
vào trong điện.
Lão Hoàng đế không có ở đây, trọng binh canh gác Ngự thư phòng cách xa ba trượng, trong điện tĩnh lặng không người.
Thân hình hai người rơi xuống, Vân Thiển Nguyệt còn chưa thấy rõ cảnh tượng của Ngự thư phòng, môi Dung Cảnh đã rơi xuống.
Lần này không giống nụ hôn ở Thái y viện, nặng nề tràn đầy tức giận,
mà là như cuồng phong mưa rào, tựa hồ trút xuống tất cả nhiệt tình từ
thể xác và tinh thần của hắn nồng đậm bao vây lấy nàng, giống như một
đoàn lửa, thoáng chốc thân thể của Vân Thiển Nguyệt đã mềm nhũn ra,
giống như là bị hơi lửa nướng chín, nàng gần như không thể chịu nổi hắn
cuồng nhiệt như thế, đưa tay đẩy hắn, Dung Cảnh vẫn không nhúc nhích,
nàng chỉ có thể ngửa mặt về phía sau, thân thể uốn cong ở chỗ khuỷu tay
hắn, vô lực thừa nhận nụ hôn của hắn, mặc kệ cuồng nhiệt bao phủ lấy
nàng.
Đầu óc trống rỗng, thần trí tung bay, trước mắt như mưa phùn mịt mờ
sương mù mông lung, không nhìn thấy bất kỳ màu sắc gì, Dung Cảnh vẫn
không buông tha nàng, cánh tay như ngọc thăm dò vào trong nội y của
nàng, tiếp xúc với da thịt ấm áp trơn mịn như gấm vóc, dưới tay hắn xoa
nắn xuất hiện màu đỏ rực rỡ tươi đẹp, thân thể của Vân Thiển Nguyệt càng không ngừng run rẩy.
Không biết qua bao lâu, Vân Thiển Nguyệt thật sự chịu không nổi, nức
nở nghẹn ngào lên tiếng “Dung Cảnh. . . . . . ngươi. . . . . . khốn
kiếp. . . . . .”
Giọng của nàng cực nhỏ, như muỗi kêu. Dung Cảnh nghe thấy, chẳng
những không dừng tay, ngược lại càng thêm cuồng nhiệt, môi rời khỏi môi
của nàng, hôn lên mặt nàng, xương quai xanh, trước ngực. . . . . . mỗi
nơi môi hắn đi qua trên da thịt trắng nõn như tuyết lưu lại dày đặc dấu
vết phấn hồng nhỏ…
“Ta. . . . . . ta muốn chết. . . . . . ngươi buông ra. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt cảm giác thân thể nàng như một đoàn lửa thiêu, tự hồ chỉ
cần thêm một mồi lửa, là có thể thiêu đốt nàng rồi, nàng vô lực buông
thõng tay, ngay cả sức để nhấc tay cũng không có.
Rốt cục Dung Cảnh cũng ngừng tay, cúi đầu nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt dồn dập thở dốc, đầu óc choáng váng, thân thể như
lửa lại như nước, dường như tùy thời bị thiêu đốt thì sẽ biến mất.
Trong đôi mắt của Dung Cảnh có ngọn lửa nồng đậm đang thiêu đốt, ở
chỗ sâu của ngọn lửa tựa hồ có một lỗ đen, bất cứ lúc nào cũng có thể
hút Vân Thiển Nguyệt vào, hắn lặng yên nhìn nàng thở dốc, khuôn mặt nhỏ
nhắn của nàng trắng nõn như được nhuộm một tầng phấn son màu đỏ, ánh mắt hắn dừng ở trên cánh môi nàng bị hôn đến sưng đỏ cùng dấu hôn ngổn
ngang, rốt cục mở miệng “Có nhớ kỹ hay không?”
Giọng của hắn trầm thấp mà khàn khàn, tựa hồ đè nén cái gì đang muốn phá ra.
Vân Thiển Nguyệt dừng lại thở dốc dồn dập một chút, không đáp lời.
“Hả? Có nhớ kỹ không?” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, môi lại dán lên môi nàng, đồng thời tay vuốt ve xoa nắn da thịt nàng.
“Dung Cảnh, ngươi khốn kiếp. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt muốn gạt tay Dung Cảnh ra.
Dung Cảnh thuận thế cầm lấy tay nàng, quấn cùng nhau, mười ngón tay
đan xen. Hắn nhẹ nhàng động dưới chân, thân thể Vân Thiển Nguyệt tựa vào trên bàn ngọc, hắn cúi người đè ở trên người nàng, thân thể thân mật
khăng khít cùng nàng, nhìn vào mắt của nàng lại hỏi “Có nhớ kỹ hay
không?”
“Nhớ kỹ cái đầu ngươi!” Vân Thiển Nguyệt nghẹn một bụng hỏa, không
biết lấy sức ở đâu rống lên một câu. Đây không phải rõ ràng là ức hiếp
người sao? Nàng nhìn chằm chằm Dung Cảnh, nhưng cho dù là rống, giọng
nói của nàng cũng rất mềm mại, không có nửa điểm uy hiếp.
“Xem ra nàng vẫn chưa nhớ kỹ, không cần gấp gáp, hôm nay thứ ta có
nhiều chính là thời gian, ta sẽ từ từ dạy nàng nhớ. . . . . .” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, dứt lời, cánh môi lại rơi xuống lần nữa, ngậm
cánh môi mềm mại của nàng.
Vân Thiển Nguyệt còn muốn nói nữa, nhưng một chữ cũng không phun ra
được, nàng vốn nghĩ thân thể sẽ không thể thừa nhận, lúc này một cánh
tay vắt chéo sau lưng, một tay bị hắn chế trụ, trên thân thể như bị một
tòa núi lớn đè ép, rõ ràng thoạt nhìn người gầy giống như cây gậy trúc,
nhưng sức lực lại lớn đến mức làm nàng bất động, nàng vừa hồi lại một
chút sức lực, nay thân thể lại mềm nhũn ra.
Vân Thiển Nguyệt gần như hít thở không thông, Dung Cảnh lại vẫn không buông tha nàng, cánh tay như ngọc xẹt qua thân thể nàng, chạm vào mỗi
một tấc da thịt nàng rồi trở lại bên hông, ngón tay nhẹ nhàng cong lên,
kéo dây lụa thắt ở hông nàng, đai lưng làm bằng tơ tằm nên rất trơn
trượt, vừa kéo ra, một mảng lớn da thịt của nàng bại lộ dưới mắt hắn,
thân thể Vân Thiển Nguyệt run lên, trong nháy mắt thần trí thanh tỉnh
lại, Dung Cảnh nhìn nàng, toàn bộ con ngươi đen nhánh cơ hồ bị dục vọng
bao phủ, buông môi nàng ra khàn khàn nói: “Kỳ thật đêm động phòng hoa
chúc của chúng ta ở chỗ này cũng không tồi, nàng nói đúng không?”
“Mới không cần. . . . . .” Mặt Vân Thiển Nguyệt đỏ như lửa đốt, âm
thanh vừa mới phun ra khỏi miệng chính nàng nghe cũng đỏ mặt. Hôm nay
mặc dù nàng bị hắn hành hạ đến bủn rủn vô lực, nhưng vẫn chưa hôn mê,
cũng không quên nơi này là Ngự thư phòng.
“Vậy thì ở đâu? Nàng chọn chỗ đi!” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt nhìn như dính vào mặt nàng không chịu dời đi.
Vân Thiển Nguyệt thở hổn hển nhìn Dung Cảnh, tên khốn kiếp này tuyệt
đối không phải quân tử, không lương thiện, nàng cũng biết hắn không lấy
lại danh dự thì không bỏ qua, có chút tức giận nói: “Nơi nào cũng không
được, ngươi mau buông ta ra!”
“Muốn ta thả nàng ra cũng được, vậy nàng nói cho ta biết, nàng có
nhớ kỹ hay không?” Dung Cảnh dùng ngón tay lượn vòng trên cạp váy Vân
Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt quay mặt đi không nhìn hắn.
“Là ai nói về sau muốn gả cho ta, sau này ở Vinh vương phủ giúp chồng dạy con, giặt quần áo nấu cơm sinh con cho ta?” Cánh môi của Dung Cảnh
dán trên cánh môi Vân Thiển Nguyệt, hơi thở tựa như tuyết liên phun ở
trên mặt nàng, khàn giọng nói.
Mặt Vân Thiển Nguyệt lập tức đỏ thêm mấy phần, nghĩ tới đây là Dung
Cảnh sao? Nghe lén góc tường còn nói ra ngoài cũng không ngại mất mặt,
nàng quay đầu không nói lời nào.
“Là ai nói sau này nếu là Hoàng thượng tứ hôn cho ta một ngươi giết một người? Hử?” Dung Cảnh lại hỏi.
Vân Thiển Nguyệt làm như không nghe thấy.
“Là ai nói sau này muốn làm tai họa nhà ta, có ta trông coi, gả đi
thì chỉ ở Tử Trúc Lâm Vinh vương phủ đều không ra ngoài?” Ánh mắt Dung
Cảnh lắng đọng ra nụ cười, giọng nói trầm thấp mà nhu hòa, như gió mát
quét qua, im ắng không dấu vết.
“Ngươi thật không biết xấu hổ? Không biết xấu hổ, đỏ mặt? Lại nghe
lén người ta nói chuyện!” Vân Thiển cuối cùng không chịu nổi, quay đầu
nhìn Dung Cảnh.
“Nàng không phải nói với Hoàng thượng nàng không đỏ mặt, người khác
thay nàng đỏ cái gì sao?” Dung Cảnh cười nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt
đảo quanh trên mặt nàng, thấp giọng nói: “Ta không đỏ mặt, mặt của nàng
lại tương đối đỏ rồi!”
“Ngươi cút ngay. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới tình cảm của
mình bị tên khốn này nghe toàn bộ rồi! Nàng xấu hổ và giận dữ đưa tay
đẩy hắn.
Dung Cảnh vẫn không nhúc nhích, nhìn Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển
Nguyệt trợn mắt với, bỗng nhiên hắn chôn mặt mình ở cổ nàng cúi đầu nở
nụ cười. Tiếng cười của hắn cực thấp, lồng ngực khẽ rung động, tựa hồ
cực kỳ vui vẻ, nghe âm thanh cười như vậy, tựa hồ một rừng hoa tuyết
liên đang tràn ra tầng tầng lớp lớp.
Vân Thiển Nguyệt tức giận đẩy hắn “Cười cái gì? Cẩn thận dẫn sói tới!”
Dung Cảnh vẫn cười, phảng phất không nghe thấy.
Vân Thiển Nguyệt ngửa mặt im lặng nhìn trần nhà, Ngự thư phòng xây
bằng gạch vàng ngói xanh, một mảnh ánh sáng màu vàng rực rỡ sáng rõ
trước mắt nàng. Nàng nghĩ nhìn nhiều năm như vậy mà sao mắt của lão
Hoàng đế không bị mù chứ!
“Một người nặng, người khắp thiên hạ đều nhẹ.” Dung Cảnh cười hồi
lâu, thu hồi nụ cười, cúi đầu mở miệng, âm thanh tựa như vui mừng tựa
như than thở “Rốt cục ở trong lòng nàng ta rất nặng sao? Vân Thiển
Nguyệt, cuối cùng nàng còn có lương tâm!”
Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, nàng khi nào thì giống như không có lương tâm rồi?
Dung Cảnh bỗng nhiên buông nàng ra đứng lên, cánh tay cũng thuận thế
ôm thân thể nàng lên, kéo quần áo trên vai nàng bị hắn giật ra, cúi đầu
cột lại đai lưng cho nàng. Tay như ngọc làm ra động tác không nhanh,
nhưng hắn làm theo thứ tự, trong chốc lát đã sửa sang thỏa đáng lại quần áo tán loạn của Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, người trước mặt cẩm bào đai lưng
ngọc, áo mũ chỉnh tề, đầu tóc nửa điểm cũng không rối loạn, mà nàng bị
hắn giày vò đến rối loạn. Nàng có chút bực mình.
Dung Cảnh sửa sang quần áo Vân Thiển Nguyệt lại cho thỏa đáng, rồi
thoáng sửa sang lại một chút sợi tóc tán loạn cho nàng, mới dừng tay
nhìn nàng, thấy nàng một bộ dáng bực mình, đưa mắt nhìn một lát, cúi đầu hôn gò má nàng,nhẹ nhàng ôm thân thể nàng vào trong ngực, thấp giọng
thở dài “Thật xin lỗi!”
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, tên khốn này đang nói xin lỗi? Nói xin lỗi cái gì?
“Lục công chúa quấn lấy ta cho ta xem một phong thư, ta mới bị nàng
ta ngăn cản mà chậm trễ thời gian.” Giọng nói của Dung Cảnh vô cùng nhẹ
“Nàng cũng biết, chỉ cần là chuyện của nàng, đều có thể để cho lòng ta
đại loạn. Biết rất rõ ràng đây là có người cố ý trì hoãn ta, nhưng ta
không khống chế được mình không nhận bức thư kia.”
“Là thư gì?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày. Nàng đã nghĩ chỉ bằng Lục công chúa thì làm sao có thể ngăn được Dung Cảnh?
“Là thư nàng viết cho Thất hoàng tử.” Dung Cảnh nói.
“Giống như tranh chữ lúc nãy hắn đọc?” Vân Thiển Nguyệt híp mắt lại
một chút. Thư nàng viết cho Thất hoàng tử như thế nào lại ở trong tay
Lục công chúa? Lại nói Lục công chúa ở tẩm cung dưỡng thương, như thế
nào lại biết được Dung Cảnh tiến cung? Xem ra là Dạ Thiên Dật cố ý làm.
Nếu không Dạ Thiên Dật giữ gìn hoàn hảo toàn bộ thư nàng viết năm năm
trước như thế thì sao lại cho phép thư của nàng ở trong tay người khác?
“Không phải!” Dung Cảnh lắc đầu “Là bút tích của nàng! Hai tháng trước nàng viết thư cho hắn!”
Vân Thiển Nguyệt đẩy Dung Cảnh ra, hai tháng trước, là thời điểm trước khi nàng mất trí nhớ?
Dung Cảnh ôm nàng bất động, ôm nàng vào trong ngực, Vân Thiển Nguyệt
nhìn không thấy mặt hắn, chỉ nghe hắn thấp giọng nói “Là một phong thư
trước khi nàng mất trí nhớ viết cho hắn.” Dứt lời, hắn dừng một chút,
thấp giọng nói: “Hắn biết nắm được chỗ yếu của ta để cho lòng ta đại
loạn. . . . . . Sau khi ta bình tĩnh đi Thái y viện, liền nhìn thấy nàng và hắn. . . . . . Nàng bảo ta làm sao không phẫn nộ không tức giận cho
được…”
Vân Thiển Nguyệt thầm nghĩ trách không được hắn chậm trễ lâu như thế, sau đó đi Thái y viện thì sắc mặt lại khó coi như vậy. Nàng mấp máy
môi, tận lực làm cho giọng nói của mình bình tĩnh, “Là thư gì? Lấy ra
cho ta nhìn một chút!”
“Bị ta tức giận phá hỏng rồi!” Dung Cảnh nói.
“Là thư gì khiến ngươi nổi giận như vậy?” Vân Thiển Nguyệt thấy hắn
không buông ra, liền tựa vào trong ngực hắn không cựa quậy nữa.
Dung Cảnh trầm mặc không nói.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ nàng có thể viết cái gì cho Dạ Thiên Dật? Cũng không đến mức nói những lời như yêu thích đi!
“Nàng nói chờ hắn hồi kinh!” Dung Cảnh trầm mặc trong chốc lát, buồn bực mở miệng.
Thì ra là cái này! Vân Thiển Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, đẩy Dung Cảnh
ra, trách hắn: “Không phải một câu nói như vậy thôi sao? Còn ngươi thì
sao?” Dứt lời, nàng nhớ tới lúc hắn đến Thái y viện thấy Dạ Thiên Dật
nắm tay nàng, thân mật dụ dỗ nàng, công bố những dây dưa của hắn với
nàng cho nhiều người, nói hoa tai thành vật đính ước. Nàng đang tức giận bừng bừng lập tức mềm nhũn ra nói: “Ta không phải là đối thủ của hắn,
bị hắn kiềm chế, không có cách tránh thoát. Cho nên. . . . . .”
“Cho nên nàng liền mềm lòng với hắn! Không ra tay có phải không?” Dung Cảnh tiếp nhận lời của Vân Thiển Nguyệt.
Mặc dù Vân Thiển Nguyệt không muốn thừa nhận, nhưng chỗ sâu trong đáy lòng nàng đúng là có một loại lực hút, làm cho nàng không thể xuống
tay. Không chỉ bởi vì hắn lớn lên giống Tiểu Thất, nguyên nhân ước chừng là do những năm này nàng cùng Dạ Thiên Dật có dính dáng quá sâu với
nhau! Tuy nàng lòng dạ ác độc, lãnh huyết vô tình, nhưng chung quy cũng
có ngoại lệ. Lòng dạ ác độc cũng phải tùy người. Dạ Thiên Dật không làm
ra tội ác tày trời, không phải sao?
“Ta biết không nên tức giận với nàng, phát cáu với nàng, nhưng ta
không khống chế được. Nàng không thể xuống tay với hắn ta hiểu, nhưng ta không thể không ão não không tức giận được. Nhất là dưới tình huống
kia. Cho nên, thật xin lỗi.” Dung Cảnh ôm thật chặt thân thể Vân Thiển
Nguyệt, giọng nói đã thay đổi, có chút ấm ức cả giận nói: “Nhưng tại sao nàng lại đáp ứng đối xử công bằng với hắn? Nàng muốn đối xử với hắn như thế nào mới gọi là công bằng? Giống như trước đây nàng đối với hắn sao? Không thể nào!”
Vân Thiển Nguyệt đưa tay đẩy hắn ra, hắn vẫn không nhúc nhích, nàng
dùng sức ở tay, hắn mới buông ra, nàng nhìn hắn, nghiêm túc nói “Phá núi dẫn nước giải trừ khô hạn ở Bắc Cương, dùng kế phá giải tại họa loạn
lạc ở Bắc Cương năm năm trước, ruộng bậc thang, tưới tiêu, khai thác mấy vạn khoảnh đất cằn cỗi biến thành phì nhiêu màu mỡ ở Bắc Cương. Xử lý
bao nhiêu sát thủ Dạ Thiên Khuynh phái đi Bắc Cương, những thứ này nếu
bị hắn nói ra, ngươi biết sẽ có hậu quả gì sao?”
“Hắn dùng cái này uy hiếp nàng?” Dung Cảnh nheo mắt lại.
“Nếu hắn nói cho lão Hoàng đế biết, ta chắc chắn sẽ không thoát khỏi
Hoàng gia. Có lẽ lập tức sẽ phải gả cho hắn!” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, nhẹ nhàng thở dài “Tình hình lúc ấy, Dạ Thiên Dật nói ra, nhất
định sẽ thành công. Nếu thật sự tứ hôn, ta và ngươi sẽ thế nào? Chống
lại giang sơn Dạ thị sao? Cho dù là chống lại, ngươi đã chuẩn bị xong
chưa?”
Dung Cảnh mím môi không nói.
“Ta mất trí nhớ quên mất hắn, hôm nay lạnh nhạt với hắn, đúng là
không công bằng.” Vân Thiển Nguyệt mấp máy môi, thấp giọng nói: “Bản
tính con người tồn tại vô luận là trước khi mất trí nhớ hay sau mất trí
nhớ cũng sẽ không thay đổi. Dạ Thiên Dật và ta dính dáng quá sâu, hắn
cũng giải thích rõ ràng rồi. Hắn dùng cái này ép ta khôi phục trí nhớ.
Thật ra cũng không đáng trách.”
Dung Cảnh không nói lời nào.
“Ngày mai ta cùng hắn đi Linh Đài tự tìm Phổ Thiện đại sư khôi phục
trí nhớ!” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh “Ban đầu ngươi cũng cũng muốn
ta khôi phục trí nhớ mà. Chỉ là ta cảm thấy cứ cùng ngươi như vậy cũng
rất tốt, nhưng lại coi thường sự cố chấp của Dạ Thiên Dật.”
Dung Cảnh vẫn trầm mặc không nói, ánh mắt sâu thẳm, không biết nghĩ cái gì.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, cũng không nói nữa. Để người như Dung Cảnh nói ra lời xin lỗi sao mà khó khăn vậy? Nàng vốn có chút tức giận với
hắn, nhưng nay bỗng nhiên cũng bị tản mát đi! Nếu đứng ở góc độ của Dạ
Thiên Dật nàng có thể thể nghiệm và quan sát ra là nàng đối xử không
công bằng với hắn, thì cũng có thể hiểu rõ Dung Cảnh, mắt thấy Dạ Thiên
Dật lôi kéo nàng mà không giận thì là không bình thường rồi.
“Mặc dù chưa chuẩn bị xong, nhưng không sợ, chỉ một lần này, ta cho
phép nàng bị hắn uy hiếp. Không có lần thứ hai.” Dung Cảnh bỗng nhiên mở miệng, âm thanh cực thấp, nhưng giọng nói cũng rất nặng nề “Chống lại
giang sơn Dạ thị thì như thế nào? Nếu có thể lật đổ thiên hạ đổi lấy
nàng ở bên cạnh ta cả đời, ta nguyện ý gánh trên lưng tiếng xấu. Sẽ
không tiếc.”
Vân Thiển Nguyệt kinh ngạc nhìn Dung Cảnh.
Dung Cảnh nhếch môi cười với nàng, môi để sát vào nàng, nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng, hôn mặt nàng, rồi hôn lên cánh môi mềm mại của nàng, bỗng nhiên cười khẽ “Nàng cùng hắn thư từ cho tới bây giờ mà không nói tới
ta một chữ nào. Nàng không cảm thấy rất không bình thường sao?”
“Làm sao không bình thường, không phải là ngươi bị bệnh nặng mười năm sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.
“Ta bị bệnh nặng mười năm, không sai, nhưng không có nghĩa là ta cái
gì cũng không làm.” Dung Cảnh cười nhìn nàng “Nhất là đối với nàng!”
Vân Thiển Nguyệt cau mày, Dung Cảnh bỗng nhiên ôm lấy nàng, xoay
người nấp vào sau tấm bình phong. Nàng nhìn Dung Cảnh, Dung Cảnh thấp
giọng nói với nàng: “Hoàng thượng trở lại!”
Vân Thiển Nguyệt sực nhớ nơi này là Ngự thư phòng, Lão Hoàng đế xử lý xong chuyện tình ở Thái y viện, tự nhiên sẽ trở lại, liền không lên
tiếng nữa. Nghĩ tới lời Dung Cảnh mới vừa nói, đúng vậy, nàng cùng Dạ
Thiên Dật thư từ năm năm, lại không hề nhắc đến Dung Cảnh một câu, thoạt nhìn rất bình thường, bởi vì hắn bệnh nặng mười năm nằm trên giường
không ra phủ, nhưng người này cũng không phải là người chỉ lo dưỡng bệnh cái gì cũng không biết làm, đúng là có chút không bình thường.
“Nín thở!” Dung Cảnh truyền âm nhập mật, nhắc nhở “Tính cảnh giác của Hoàng thượng rất cao!”
Vân Thiển Nguyệt thu hồi suy nghĩ, trong nháy mắt nín thở ngưng thần.
Hai người không nói thêm gì nữa, Ngự thư phòng dường như không có hai người.
Không lâu sau, một trận tiếng bước chân nặng nề đi tới. Không đợi
người đẩy màn che lên, một người đã đi trước đẩy màn che đi vào. Màn che theo động tác của hắn vang lên, hắn mới vừa vào, hơi thở yên tĩnh của
Ngự thư phòng trong thoáng chốc đã thay đổi.
Vân Thiển Nguyệt nhìn bình phong. Bình phong này được làm bằng vàng
ròng thượng hạng, điêu khắc hình rồng, không thể nhìn xuyên thấu qua nó
để thấy rõ mọi thứ bên ngoài, nhưng không cần nghĩ cũng biết người vừa
mới vào là lão Hoàng đế. Hiển nhiên là lão Hoàng đế bị chọc tức quá mức, qua một lúc lâu như vậy mà lửa giận của hắn vẫn chưa tiêu.
Thị vệ xếp thành một hàng canh giữ bên ngoài Ngự thư phòng, quy củ, lặng yên không một tiếng động.
Phía sau đội thi vệ, có hai người theo sát đi tới, nhưng cũng không
đi vào theo lão Hoàng đế, mà chỉ đứng chờ ở ngoài cửa. Vân Thiển Nguyệt
vừa định thả thần trí ra để thăm dò xem là ai, thì nghe thấy Dung Cảnh
truyền âm nhập mật cho nàng: “Không nên cử động, là Thái tử cùng Thất
hoàng tử. Võ công của Thất hoàng tử ở trên nàng, một khi nàng thả ra nửa điểm hơi thở, hắn sẽ có thể cảm giác được ngay.”
Vân Thiển Nguyệt lập tức bỏ đi ý niệm do thám trong đầu, nhưng ngay
sau đó nghi ngờ truyền âm hỏi Dung Cảnh “Nếu võ công của ta và ngươi có
cùng nguồn gốc, tại sao võ công của ta lại không bằng của Dạ Thiên Dật?
Hắn tu luyện võ công gì?”
“Nàng chịu hạn chế của Phượng Hoàng kiếp, Phượng Hoàng kiếp phong tỏa một tầng công lực cuối cùng của nàng. Phượng Hoàng chân kinh của nàng
vẫn chưa đại thành. Cho nên không phải là đối thủ của hắn.” Dung Cảnh
dứt lời, nhìn thoáng qua Vân Thiển Nguyệt “Hắn tu luyện võ công của phái Tuyết Sơn, cùng một sư môn với Dung Phong!”
” Hắn là sư huynh của Dung Phong?” Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra.
“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ không trách được Dung Phong biết rõ ràng chuyện tình của nàng và Dạ Thiên Dật! Nói như vậy, phái Tuyết Sơn cùng nàng
cũng dính dáng đến nhau quá sâu rồi.
“Thái tử đi vào!” Lão Hoàng đế ngồi ở trong phòng một lúc, tựa hồ đã đè nén được cơn tức giận xuống, hô một tiếng với bên ngoài.
“Dạ, phụ hoàng!” Dạ Thiên Khuynh lên tiếng đi vào.
“Quỳ xuống!” Lão Hoàng đế trầm mặt nhìn Dạ Thiên Khuynh.
Dạ Thiên Khuynh “bịch” một tiếng quỳ trên mặt đất.
“Ngươi biết hôm nay ngươi sai ở đâu không?” Lão Hoàng đế trầm giọng hỏi.
“Nhi thần không nên ra tay đánh Duệ thái tử.” Dạ Thiên Khuynh mở
miệng, tiếng nói khàn khàn, hiển nhiên là chịu mấy đạp của lão Hoàng đế
nên bị thương không nhẹ, nếu không kịp thời chữa trị sẽ bị tổn thương
đến phổi.
“Duệ thái tử là Nam Lương thái tử, là khách quý của Thiên thánh. Ở
Thiên thánh một ngày, thì không thể gặp chuyện không may ở dưới mí mắt
trẫm. Nhưng ngược lại, ngươi lại ra tay đánh Duệ thái tử, còn trúng bẫy
của hắn. Đường đường ở bên ngoài cửa cung, có biết bao nhiêu người nhìn. Hôm nay nếu không có Lãnh Thiệu Trác chịu thay, nếu Nam Lăng Duệ bị
ngươi đả thương vào nằm Thái y viện, trẫm thấy ngôi vị Thái tử này ngươi cũng không cần làm nữa!” Lão Hoàng đế cả giận nói.
Thân thể Dạ Thiên Khuynh run lên: “Phụ hoàng, công lực của Duệ thái
tử cao hơn so với nhi thần, nhi thần làm sao có thể khiến hắn . . . . .”
“Cũng bởi vì như vậy, ngươi mới ngu xuẩn!” Lão Hoàng đế cầm tấu
chương trên bàn “Ba ” ném vào trên đầu Dạ Thiên Khuynh, tức giận nói:
“Hôm nay Thiên Dục làm được tốt hơn so với ngươi nhiều, Nam Lăng Duệ
cũng dùng chiêu này với hắn, hắn lại hiểu rõ, co được dãn được. Trẫm xem những năm này ngươi làm Thái tử quá an nhàn rồi! Không bằng để cho
Thiên Dục làm như thế trẫm mới có thể bớt lo!”
Dạ Thiên Khuynh biến sắc.
“Trở về phủ tự mình suy nghĩ đi, kể từ hôm nay trong vòng một tháng
không có trẫm cho phép, không được bước ra khỏi phủ Thái tử một bước.”
Lão Hoàng đế nhìn Dạ Thiên Khuynh, sắc mặt âm trầm, trầm giọng phân phó.
“Vâng!” Dạ Thiên Khuynh không dám phản kháng, cúi đầu lên tiếng.
“Cút ra ngoài!” Lão Hoàng đế khoát khoát tay, giống như là đuổi ruồi.
Dạ Thiên Khuynh cắn răng đứng lên, lui về sau ra khỏi Ngự thư phòng.
Hắn vừa đi đến cửa, lão Hoàng đế chợt nhớ tới cái gì liền phân phó:
“Đúng rồi, ngươi thuận tiện đi phủ Thừa Tướng báo cho Tần Ngọc Ngưng, từ ngày mai để cho nàng tiến cung đi theo Thái phi để học cung nghi.”
Dạ Thiên Khuynh dừng chân lại, khom người lên tiếng “Vâng!”
Lão Hoàng đế khoát khoát tay, không hề nhìn Dạ Thiên Khuynh nữa, hướng ra bên ngoài gọi: “Thiên Dật đi vào!”
Dạ Thiên Khuynh che kín thần sắc trong mắt, thối lui ra khỏi Ngự thư
phòng. Dạ Thiên Dật cũng không lập tức đi vào, mà đứng ở cửa Ngự thư
phòng, sắc mặt Dạ Thiên Khuynh trầm xuống nhìn hắn một cái, không nói
một lời, hướng ngoài cung đi tới.
Dạ Thiên Dật nhìn thân ảnh Dạ Thiên Khuynh biến mất, mới sửa sang lại vạt áo một chút, chậm rãi đi vào Ngự thư phòng. Hắn vừa tiến vào, không khí trong Ngự thư phòng khác một trời một vực so với lúc Dạ Thiên
Khuynh tiến vào. Mặc dù hơi thở của lão Hoàng đế vẫn âm trầm lửa giận
như cũ, không khí trong Ngự thư phòng dày đặc mùi thuốc súng, nhưng trên người hắn có một loại hơi thở giúp an ổn bầu không khí này.
“Nói đi, người cùng Nguyệt nha đầu là thế nào?” Lão Hoàng đế nhìn Dạ Thiên Dật, sắc mặt tốt hơn một chút.
“Phụ hoàng muốn biết cái gì?” Dạ Thiên Dật đứng ở trước mặt lão Hoàng đế, trên dung nhan tuấn dật vẫn chỉ có vẻ mặt nhàn nhạt.
“Trẫm muốn biết cái gì trong lòng ngươi rõ ràng!” Lão Hoàng đế ngó chừng Dạ Thiên Dật.
“Trong lòng phụ hoàng nghĩ cái gì nhi thần sao có thể biết rõ?” Dạ
Thiên Dật thần sắc bất động, đối mặt với khí thế áp bách của Lão Hoàng
đế cũng không có nửa điểm sợ hãi.
“Ngươi có thể không biết? Nếu nói Thái tử không biết trẫm tin, Tứ
hoàng tử không biết trẫm cũng tin. Những hoàng tử khác không biết trẫm
cũng tin. Nhưng ngươi không biết thì trẫm không tin.” Lão Hoàng đế vốn
đang ngồi ở trên ghế liền đứng dậy, mắt nhìn không rời Dạ Thiên Dật.
“Nếu nhi thần có thể đoán ra trong lòng phụ hoàng nghĩ gì, thì năm
năm trước cũng không để cho phụ hoàng trị tội mẫu phi, toàn bộ mẫu tộc
bị giết. Đày nhi thần một người đến nơi Bắc Cương nghèo nàn, lạnh giá
kia.” Dạ Thiên Dật nhướn mày “Mới năm năm mà thôi, phụ hoàng sẽ không
quên chuyện năm đó đi!”
“Nếu mẫu phi ngươi không chết, thì sao ngươi có ngày hôm nay? Ít cùng trẫm nhắc đến mẫu phi ngươi đi!” Lão Hoàng đế lập tức giận dữ.
“Đúng, nếu mẫu phi ta không chết, tự nhiên ta sẽ không có hôm nay.
Nhưng sau khi mẫu phi ta chết, ta suýt nữa cũng không phải là ta. Nếu
không phải có Nguyệt nhi, Sợ là hôm nay phụ hoàng cũng không thấy được
nhi thần.” Dạ Thiên Dật không để ý lão Hoàng đế đang tức giận.
“Đây là ngươi đang trách trẫm?” Lão Hoàng đế nheo mắt lại nhìn Dạ Thiên Dật.
“Nhi thần sao dám trách phụ hoàng, năm đó là do mẫu phi lựa chọn mà thôi.” Ánh mắt của Dạ Thiên Dật có chút lạnh.
Lão Hoàng đế bỗng nhiên đứng lên, nhìn Dạ Thiên Dật “Chuyện năm đó ngươi biết?”
“Vốn là không muốn biết, nhưng vận khí không tốt, ngẫu nhiên đã biết!” Dạ Thiên Dật nhìn Lão Hoàng đế, mặt không chút thay đổi.
“Trẫm vốn cho rằng chỉ có trẫm cùng mẫu phi ngươi, không nghĩ tới bị
ngươi cũng biết! Cũng tốt! Tránh cho ngươi nói trẫm lòng dạ ác độc, cho
là trẫm bức tử mẫu phi ngươi, kì thực là chính nàng lựa chọn.” Lão Hoàng đế nhìn Dạ Thiên Dật “Trẫm cho nàng cơ hội, nàng nắm bắt! Hôm nay ngươi có thể trở thành người tài giỏi như thế này, dưới cửu tuyền nàng cũng
yên lòng nhắm mắt.”
Dạ Thiên Dật trầm mặc không nói.
“Trẫm hỏi ngươi, chuyện với Nguyệt nha đầu là như thế nào?” Vẻ mặt
lão Hoàng đế nghiêm túc, nghiêm nghị hỏi Dạ Thiên Dật “Đừng nói với trẫm chẳng qua là thư từ mà thôi. Có thể ở dưới mí mắt trẫm thông tín năm
năm cùng ngươi ở Bắc Cương, xem ra những năm này trẫm thật sự xem thường nàng rồi! Ngoại trừ thư từ qua lại với ngươi, còn làm chuyện gì nữa?”
“Ẩn vệ của phụ hoàng trải rộng khắp thiên hạ, có chuyện gì có thể
giấu diếm được mắt phụ hoàng? Nàng cùng ta thư từ không bị lộ là do một
mình ta tận lực phòng hộ giấu kín mà thôi. Những năm này nàng làm chuyện gì không phải là phụ hoàng đều nhất thanh nhị sở sao?” Dạ Thiên Dật
nhướn mày.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ Dạ Thiên Dật nói thế là để bảo vệ nàng! Theo
như lời hắn nói, hôm nay công khai quan hệ của hắn và nàng vì thật sự bị nàng đối xử lạnh nhạt làm cho nóng nảy. Nàng nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh một cái, thấy Dung Cảnh khẽ mím môi mỏng, nhìn không ra cảm xúc. Nàng
quay đầu lại, tiếp tục nhìn bình phong.
“Ít giả bộ ngớ ngẩn lừa đảo cho trẫm! Ngươi chỉ có một người đi từ
Thiên Thánh đến Bắc Cương, ứng phó với nhiều phiên ám sát của Thái tử
còn chưa đủ, làm sao có thể che giấu được việc thông tín hẳn năm năm?
Ngay cả trẫm cũng không biết được chút tiếng gió nào. Nếu là trước kia
thì lời ngươi nói trẫm còn tin, hôm nay những lời này của ngươi một chữ
trẫm cũng không tin! Nguyệt nha đầu không có bản lĩnh mà ngươi lại tâm
tâm niệm niệm nàng suốt năm năm? Lại khiến Dung Cảnh cam nguyện cuộc đời này chỉ cần một người, không phải nàng không cưới? Những năm này sợ là
trẫm bị tiểu nha đầu này đùa bỡn xoay quanh ngay ở dưới mí mắt mình rồi, lại thật sự cho rằng nàng quần là áo lụa không thay đổi không có nửa
điểm hữu dụng!” Lão Hoàng đế nén giận “Hôm nay ngươi phải khai báo chi
tiết cho trẫm!”
“Nếu nhi thần nói rõ thì phụ hoàng có thể tứ hôn Nguyệt nhi cho nhi thần sao?” Dạ Thiên Dật nhìn Lão Hoàng đế.
“Ngươi còn muốn trẫm tứ hôn cho ngươi?” Sắc mặt lão Hoàng đế cực kỳ
âm trầm “Trong lòng nàng không hề có ngươi! Hôm nay một lòng một dạ nghĩ gả vào Vinh vương phủ, ngươi muốn một nữ nhân mà tâm không dành cho
ngươi thì để làm cái gì?”
“Tâm của lịch đại các Hoàng hậu của Thiên Thánh cũng không ở trên
người Hoàng thượng, còn không phải vào ở Vinh Hoa cung sinh con dưỡng
cái nối dõi tông đường cho Thiên Thánh sao? Chỉ có thế hệ này phụ hoàng
không muốn Hoàng hậu có hài tử mà thôi. Muốn phá vỡ thế Tứ đại Vương
Phủ.” Dạ Thiên Dật dứt lời, nhìn Lão Hoàng đế nhướn mày “Mà sao phụ
hoàng lại biết trong lòng nàng không có ta? Hôm nay trong lòng nàng
không có ta, không bảo đảm ngày mai cũng không có. Ngày mai không có,
còn có từ nay trở đi, cuối cùng sẽ có một ngày có. Như thế là đủ rồi!”
Đáy lòng Vân Thiển Nguyệt run lên, Dạ Thiên Dật sắp điên rồi!
Mặt Dung Cảnh không chút thay đổi, phảng phất như không nghe thấy.
“Ngươi đừng nói với trẫm cuộc đời này cũng chỉ lấy một thê, không phải nàng không cưới?” Sắc mặt của lão Hoàng đế trầm xuống.
“Nhi thần đúng là có ý này!” Dạ Thiên Dật không sợ hãi nhìn sắc mặt âm trầm của lão Hoàng đế .
“Nói bậy!” Lão Hoàng đế giận tím mặt, cầm tấu chương trên bàn ném về phía Dạ Thiên Dật.
Dạ Thiên Dật nghiêng đầu tránh thoát, tấu chương “bịch “ một tiếng
rơi trên mặt đất, rơi cùng một chỗ với cái mà trước đó lão Hoàng đế ném
vào đầu Dạ Thiên Khuynh.
“Ngươi lại dám trốn?” Lão Hoàng đế nhìn chằm chằm Dạ Thiên Dật.
“Phụ hoàng quả thật là già rồi, trên tay cũng không còn sức lực! Nhi
thần nhẹ nhàng di chuyển là tránh được! Có thể trốn mà không trốn, chẳng lẽ để cho Phụ hoàng gãi ngứa cho nhi thần sao?” Dạ Thiên Dật bình tĩnh
nói, trước sau như một không có chút phập phồng dao động nào.
“Ngươi. . . . . .” Lão Hoàng đế tức giận “Ngươi muốn làm trẫm tức
chết phải không? Cái tiểu nha đầu kia chọc giận trẫm, ngươi cũng tới
chọc giận trẫm?”
“Phụ hoàng bảo trọng long thể, thân thể của ngài tôn quý, nếu ngài
ngã, không chừng vạn dặm non sông của Thiên Thánh cũng sụp đổ theo.” Dạ
Thiên Dật mặt không đổi sắc, nói ra những lời đại nghịch bất đạo, giống
như là đang ăn cơm uống nước thường ngày vậy.
“Ngươi. . . . . .” Lão Hoàng đế bỗng nhiên không giận, ngược lại còn cười “Ngươi thật không hỗ là nhi tử tốt của trẫm!”
Dạ Thiên Dật không nói thêm gì nữa.
“Cái tiểu nha đầu kia như thế nào hôm nay trẫm sẽ không hỏi ngươi
nữa! Nhưng tứ hôn cho ngươi thì không thể! Có bản lãnh thì chính ngươi
đoạt nàng từ trong tay Dung Cảnh. Cho dù trẫm lại để cho Vân Vương phủ
hưng thịnh trăm năm nữa thì như thế nào? Nhưng nếu ngươi không có bản
lĩnh đoạt được nàng, thì đừng trách trẫm lòng dạ ác độc phá hủy nàng!
Nếu không phải ở trong tay ngươi, trẫm tuyệt đối sẽ không lưu nàng lại!” Lão Hoàng đế ngưng cười, trầm giọng, uy nghiêm nói. Giờ khắc này bộc lộ ra phong phạm của một đế vương, lãnh huyết ngoan lệ, không thẹn với một thân long bào hắn đang mặc .
Vân Thiển Nguyệt cười lạnh trong lòng, phá hủy nàng? Hủy như thế nào?
“Phụ hoàng không phá hủy được nàng!” Dạ Thiên Dật nhìn lão Hoàng đế,
từng chữ từng câu nói: “Hiện tại nhi thần đã hồi kinh, chỉ cần nhi thần ở đây một ngày, phụ hoàng mơ tưởng động đến một cọng tóc gáy của nàng.
Nàng như thế nào, nhi thần định đoạt!”
“Ngươi nói gì? Ngươi lấy cái gì để định đoạt?” Lão Hoàng đế sắc bén nhìn Dạ Thiên Dật.
“Lấy giang sơn Thiên Thánh, Hoàng lăng Dạ thị. Có đủ hay không? Không đủ còn có mệnh của nhi thần cùng với tất cả hoàng tử.” Dạ Thiên Dật đón nhận ánh mắt sắc bén của lão Hoàng đế, ánh mắt bình tĩnh “Nếu Dạ thị
không có con nối dõi, Hoàng Lăng đổ nát, giang sơn sụp đổ, phụ hoàng thử nghĩ xem kết quả sẽ như thế nào?”
“Vô liêm sỉ!” Lão Hoàng đế tức giận vỗ ngọc án, cả người run rẩy. Đưa tay chỉ vào Dạ Thiên Dật, hồi lâu sau, giận dữ nói: “Ngươi cút ngay cho trẫm, hiện tại cút ngay ra ngoài!”
“Phụ hoàng bớt giận, bảo trọng long thể! Nhi thần cáo lui!” Dạ Thiên
Dật nhìn lão Hoàng đế một cái, xoay người ra khỏi Ngự thư phòng. Chỉ
trong chốc lát đã truyền đến tiếng bước chân đi xa.
Lão Hoàng đế nhìn bức rèm che đung đưa, nghe Dạ Thiên Dật đi xa, hắn
bỗng nhiên vung tay lên đẩy tất cả tấu chương trên án ngọc xuống đất,
chớp mắt trong Ngự thư phòng vang lên âm thanh đồ bị đổ vỡ, lửa giận vẫn không tiêu, lại một cước đạp lật bàn, âm thanh tức giận vang dội vọng
ra bên ngoài Ngự thư phòng “Nhi tử tốt của trẫm! Quả nhiên là nhi tử tốt của trẫm a!”