Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 47: Q.4 - Chương 47: Độc hại quá sâu




Edit: Tiểu Mặc Mặc

Beta: Leticia

Trong điện Nghị sự, tất cả mọi người buông xuống công việc trong tay, không khỏi ngưng thần nghe.

Một khúc hết, tiếng đàn tiếng ca ngừng lại, một vị đại thần đam mê âm luật khen: “Thật sự là thơ hay khúc tốt, nghe tiếng há như là Thiển Nguyệt tiểu thư hát.”

“Ừ, là nàng.” Lãnh Thiệu Trác gật đầu, hắn gần cửa sổ, nghe thấy vô cùng rõ ràng.

“Khi tiên hoàng đại thọ bốn mươi lăm một khúc “Phượng cầu hoàng” của Thiển Nguyệt tiểu thư đã khiến tâm tư mọi người đều hướng tới, hôm nay không biết khúc nhạc này tên là gì, quả nhiên là khúc hay, tuy trực tiếp, nhưng kích thẳng vào lòng người.” Vị đại thần kia khen.

“Khúc nhạc tình yêu mà thôi!” Đức Thân vương lườm Lãnh Thiệu Trác cùng vị đại thần kia.

“Đức thân vương sai rồi, khúc nhạc tình yêu, cũng có tình to nghĩa lớn. Ý ở trong khúc, không ở tình.” Vị đại thần kia lắc đầu.

Sắc mặt Đức Thân vương lạnh lùng, “Tóm lại là khúc nhạc tình yêu mà thôi, không trèo lên được nơi thanh nhã.”

“Chắc là nàng chỉ nhất thời cao hứng mà thôi, có lẽ cũng chưa từng nghĩ tới muốn trèo lên nơi thanh nhã, Đức Thân vương không cần lo nhiều như vậy.” Lãnh Thiệu Trác ôn hoà bác bỏ Đức Thân vương một câu.

Đức Thân Vương vừa định bác bỏ, Dạ Thiên Dật từ bên ngoài đi đến, hắn ở cửa.

Dạ Thiên Dật không biểu tình nhìn lướt qua mọi người trong điện Nghị Sự, cũng không nói lời nào, tiến vào Đông noãn các.

Sau khi hắn tiến vào, tất cả mọi người trong điện không nói thêm gì nữa, từng người tiếp tục làm việc trong tay. Nhưng đại bộ phận người vẫn thật lâu không hồi thần lại từ trong tiếng đàn tiếng ca.

Hôm nay, vốn là sinh nhật của Thập Nhất công chúa, nhưng tiên hoàng đại nạn chưa đủ ba tháng, không thể làm chuyện vui mừng, sinh nhật nàng chỉ có thể lặng lẽ bày trong cung của mình một bàn yến hội. Mời đám công chúa chưa lấy chồng trong nội cung cùng náo nhiệt. Lúc này trong nội cung đám công chúa bọn họ đều đang ở chỗ Thập Nhất công chúa.

Lúc tiếng đàn cùng tiếng ca của Vân Thiển Nguyệt truyền ra, chúng công chúa đang tự thoại, đều ngừng nói chuyện, ngưng thần yên lặng nghe.

Đám công chúa bọn họ đều học tập lễ nghi âm luật từ nhỏ, tất nhiên nghe được khúc đàn như thế con mắt đều sáng lên, nhất là người chưa lấy chồng, đối với ngôn từ bày tỏ tình yêu lớn mật trong khúc đàn cảm thấy kinh tâm nhưng lại có lực lượng kích thẳng vào tâm linh, trong lúc nhất thời không khỏi đều nghe đến ngây dại.

Một khúc hết, Thập Nhất công chúa hâm mộ nói: “Thiển Nguyệt tiểu thư tất nhiên là đang đánh đàn vì Cảnh thế tử, thật đúng là khiến người khác ghen tỵ chết.”

“Đúng vậy, trước kia vẫn cảm thấy Thiển Nguyệt tiểu thư Vân Vương phủ không xứng với Cảnh thế tử Vinh vương phủ, thế nhưng hôm nay đủ loại chuyện xảy ra, Thiển Nguyệt tiểu thư đều khiến người kinh diễm không thôi, ta cảm thấy được thế gian không còn có ai xứng đôi hơn bọn họ rồi.” Thập công chúa nói.

“Ta cũng nghĩ thế! Khi bọn họ ở cùng một chỗ dường như người khác đều không tồn tại, trong mắt chỉ có lẫn nhau. Khúc đàn như vậy thích hợp với bọn họ nhất.” Cửu công chúa nói.

“Chỉ mong tương lai chúng ta cũng có thể tìm được một vị lang quân như ý, có thể cầm sắt hòa mình.” Bát công chúa ưu sầu than thở một câu.

“Chỉ là một bản dâm từ diễm khúc mà thôi! Còn không đáng được các ngươi tôn sùng như thế.” Lục công chúa bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Nàng thân là nữ tử chưa lập gia đình, lại không cần mặt mũi mà tiến vào Vinh vương phủ, còn đàn ra khúc nhạc bậc này, cũng không sợ người trong thiên hạ chế nhạo.”

Chúng công chúa đều nhìn về Lục công chúa, biết rõ nàng cùng Vân Thiển Nguyệt kết thù kết oán, đều im lặng.

“Khúc đàn đại khí như thế không có một chút dâm tà dơ bẩn, sao có thể là dâm từ diễm khúc? Lục tỷ, ngươi làm không được, hát không ra, đàn không ra, còn nói ai được? Theo ta thấy là rất tốt. Muội muội tạm trú Vinh vương phủ, vẫn luôn thanh bạch, người trong thiên hạ đều vui mừng vì nàng và Cảnh thế tử thật lòng yêu nhau, tại sao phải chế nhạo? Theo ta thấy, khúc này không đến ngày mai liền truyền khắp thiên hạ, mỗi người đều hát, từ xưa tình thâm ý trọng, có sai chỗ nào?” Thất công chúa sắc mặt trầm xuống mà phản bác Lục công chúa.

“Thanh Vu, ngươi đã quên ngươi họ gì? Rốt cuộc ngươi là muội muội của ai?” Lục công chúa giận tái mặt.

“Gả chồng theo chồng, ta họ Vân. Lục tỷ tỷ sau khi đi ra từ từ đường chẳng những không tu thân dưỡng tính, tính nết cùng hỏa khí này lại càng lúc càng lớn rồi, thật sự không tốt.” Thất công chúa chậm rãi nói.

“Tính nết ta không tốt cũng không cần ngươi, một người ngoài đến giáo huấn! Đừng tưởng rằng ngươi gả vào Vân Vương phủ thì có chỗ dựa rồi. Vân Vương phủ cứ chiếu theo bộ dạng hung hăng càn quấy này của Vân Thiển Nguyệt, không chừng ngày nào đó phạm vào tử tội, bị tru diệt cửu tộc, ngươi cùng hài tử trong bụng của ngươi cũng phải chôn cùng theo.” Lục công chúa chua ngoa nói.

“Nếu Vân Vương phủ gặp nạn, ta thân là con dâu của Vân Vương phủ, tất nhiên phải chịu khổ cùng Vân Vương phủ cùng phu quân, chuyện này Lục tỷ tỷ cũng không cần nhắc nhở. Có lẽ ta nên nhắc nhở Lục tỷ tỷ một chút, mắt đừng cứ nhìn chằm chằm vào người khác, vẫn nên quan tâm hôn sự của mình thì thỏa đáng hơn. Vốn Nam Lương và Thiên Thánh xác lập quan hệ thông gia, có lẽ ngươi là người có tuổi thích hợp kết hôn nhất, thế nhưng Thất ca cùng Đức Thân vương chọn trúng tiểu quận chúa phủ Đức Thân vương, là vì cái gì? Hiển nhiên là vì thanh danh của Lục tỷ ngươi không tốt, phẩm hạnh chua ngoa, đừng nói Duệ thái tử Nam Lương không cưới, Ngọc thái tử Đông Hải cũng không cần, cho dù là công tử thế gia trong các phủ kinh thành này cũng đều đứng xa mà trông đối với ngươi. Ngươi đã từng nghĩ lại chưa?” Thất công chúa không mặn không nhạt nói.

Lục công chúa vọt người đứng người lên, giận tím mặt, “Dạ Thanh Vu, ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!”

“Lặp lại lần nữa cũng là như thế!” Thất công chúa ngồi ngay ngắn ở trên ghế nhìn nàng, mặc dù bị mang thai giày vò đến sắc mặt hơi tái, liền thi son phấn đơn giản, thần sắc bình tĩnh đoan trang, thoạt nhìn còn ổn trọng cao nhã hơn so với Lục công chúa.

“Hôm nay ta xé xác tiện nhân ngươi!” Lục công chúa đi đến trước, giơ tay lên muốn đánh Thất công chúa.

Thất công chúa ngồi bất động, ngoài cửa có hai cái tỳ nữ xông tới, một trái một phải dễ dàng giữ lại Lục công chúa, xem tốc độ cùng thân thủ kia đều là người có võ công. Đúng là người Vân Thiển Nguyệt chọn ra từ Tây Phong uyển. Hôm nay Thất công chúa mang thai, người hầu hạ thiếp thân của nàng càng là người xuất chúng được chọn ra đấy.

“Các ngươi thả ta ra! Tỳ nữ thấp hèn, dám động đến bổn công chúa, ta muốn lấy đầu của các ngươi!” Lục công chúa giãy giụa không ra, tức giận kêu gào, “Người đâu, kéo hai nô tỳ thấp hèn này ra ngoài đánh chết cho ta.”

Bên ngoài có người của Lục công chúa mang theo vọt đến, muốn động thủ với hai tỳ nữ kia.

Hai tỳ nữ kia nhẹ nhàng phất tay, người tiến vào liền bị đánh ra ngoài, tiếng kêu thảm thiết một mảnh.

Lục công chúa trợn mắt nhìn, “Các ngươi phản hay sao?”

Hai tỳ nữ giữ lấy nàng thờ ơ.

“Dạ Thanh Vu, ngươi dám động thủ với tỷ tỷ ngươi, thi thư lễ nghi ngươi học đều cho chó ăn rồi hả?” Lục công chúa trừng mắt nhìn Thất công chúa.

Thất công chúa ngồi trên ghế, từ đầu đến cuối không nhúc nhích chút nào, thản nhiên nói: “Lục tỷ tỷ quá táo bạo rồi! Tạm thời miễn bàn luận đến thi thư lễ nghi của ta, nhưng ngươi la to, cãi lộn, mở miệng dơ bẩn, động thủ với em gái ruột, đây là thi thư lễ nghi của ngươi?”

“Bảo các nàng buông tay!” Lục công chúa giãy giụa không ra, tức giận nhìn Thất công chúa.

“Hôm nay là sinh nhật Thập Nhất muội muội, ta không muốn sinh sự quấy rầy những ngày an nhàn của nàng, Lục tỷ tỷ cũng đừng sinh sự nữa.” Thất công chúa nhàn nhạt ném ra một câu, khoát khoát tay với hai tỳ nữ kia.

Hai tỳ nữ kia lập tức thả Lục công chúa, nhưng không rời đi, mà lui về bên cạnh Thất công chúa.

Lục công chúa trầm mặt, bỗng nhiên nhúc nhích cánh tay, lạnh lùng mà nhìn xem Thất công chúa, “Thất muội muội thật bản lĩnh, trở thành thế tử phi Vân Vương phủ thì không giống với trước kia rồi, ngay cả hai hạ nhân đều thân mang võ công cao cường.”

“Đây là Nguyệt nhi sợ ta bị người bắt nạt, cố ý chọn cho ta đấy.” Thất công chúa nhạt giọng nói.

Lục công chúa cười lạnh một tiếng, “Vân Ly coi cô muội muội Vân Thiển Nguyệt này trở thành bảo bối, sợ là còn vừa ý hơn so ngươi thế tử phi này rồi Ngươi đắc ý cái gì?” Dứt lời, nàng ngồi xuống, “Đều nói trong đại viện nhà cao cửa rộng lộ ra chuyện xấu xa, không chừng Vân Ly cũng thích Vân Thiển Nguyệt đây! Bản lĩnh trêu chọc nam nhân của Vân Thiển Nguyệt người nào không biết? Ngươi đừng quá coi trọng chính mình rồi!”

Thất công chúa tức giận đứng lên, dương tay cho Lục công chúa một bạt tai, “BA~” một tiếng giòn vang, cực kỳ thanh thúy.

Nửa bên mặt của Lục công chúa lập tức sưng lên như một hồng bao.

Lục công chúa hét lên một tiếng, đứng lên, bụm mặt không dám tin nhìn Thất công chúa, “Ngươi lại dám đánh ta!”

“Làm tỷ mà không biết tôn trọng, bất kính, không yêu thương, miệng chửi bậy, tâm tư xấu xa không chịu nổi, ta không đánh ngươi thì đánh ai?” Thất công chúa lạnh lùng nhìn Lục công chúa, “Vân Ly là phu quân ta, Vân Thiển Nguyệt là tiểu cô của ta, ngươi vũ nhục bọn họ như vậy, nếu ngươi không là chị ruột ta, ta đánh giết ngươi thì thế nào?”

“Ngươi còn muốn đánh giết ta? Dạ Thanh Vu, ngươi thật có bản lãnh! Đừng ỷ vào ngươi có hai cái tỳ nữ biết võ công, liền có thể coi trời bằng vung, ta đường đường là công chúa, hôm nay Thất ca cầm quyền, là Nhiếp Chính vương, ngươi muốn giết ta, còn không có năng lực kia!” Lục công chúa giận dữ, “Hoàng cung này không tới phiên ngươi một người ngoài gả vào Vân Vương phủ làm càn.”

Thất công chúa nheo mắt lại, vung tay lên với hai người sau lưng.

Trong khoảnh khắc hai tỳ nữ rút bảo kiếm ra, nhất tề gác lên cổ Lục công chúa, thân kiếm lạnh buốt mang theo nồng đậm sát khí. Kiếm vừa ra vỏ, toàn bộ không khí trong điện như cũng rét lạnh một phần.

Lục công chúa biến sắc, nhưng vẫn giả bộ trấn định, “Dạ Thanh Vu, ngươi dám giết ta, Thất ca sẽ cho ngươi đẹp mặt!”

“Thật sao?” Thất công chúa nhẹ nhàng cười cười, “Nếu ta không sợ Thất ca cho ta đẹp mặt thì sao? Thiên lao hình bộ ta ở hơn một tháng, về sau vẫn là Thất ca tự mình đi đón ta về. Hôm nay nếu ta giết ngươi, nhiều lắm là ở thiên lao hình bộ mà thôi, không chừng sau khi giết ngươi, Nguyệt nhi tiến cung, ta có thể bình yên vô sự trở lại Vân Vương phủ đấy! Không phải ngay cả Lục tỷ tỷ ngươi cũng nói Nguyệt Nhi liều lĩnh hung hăng càn quấy, Vân Vương phủ như mặt trời ban trưa sao? Dưới sự nổi danh, chuyện giết người cướp của bực này, cũng là chuyện nhỏ mà thôi.”

Sắc mặt Lục công chúa trắng nhợt, phẫn nộ nói: “Dạ Thanh Vu, trước kia ta đã nhìn lầm ngươi rồi, ngươi mới là người vô cùng tàn nhẫn kia, mẫu phi mất tích mấy tháng, ngươi giống như người không có chuyện gì, hôm nay muốn giết tỷ tỷ ruột thịt, ngươi thật bản lãnh ah! Những năm này sao ta không nhìn ra hoàng thất chúng ta còn nuôi một bạch nhãn lang, luôn mồm là người của Vân Vương phủ, vậy sao ngươi còn đứng ở hoàng cung, ngồi ở chỗ này, đừng quên, chỗ ngươi đứng, chỗ ngươi ngồi, mỗi tấc đất kinh thành Thiên Thánh ngươi đạp dưới chân đều là của Dạ thị đấy.”

“Là đất của Dạ thị thì thế nào? Trăm năm trước, Vân Vương mặc giáp ra trận giết địch mấy mươi lần, càng từng cứu Thuỷ tổ Hoàng đế đang hấp hối về trong loạn tiễn, chuyện trung quân khác nhiều không kể xiết. Nếu không có hắn, Thuỷ tổ Hoàng đế không chừng trước khi được thiên hạ cũng đã chết trong loạn tiễn rồi. Thiên hạ của Dạ thị không phải một mình Thuỷ tổ Hoàng đế đánh xuống đấy, mà là Vinh Vương, Vân Vương, Đức Thân Vương, Hiếu Thân Vương, Tứ đại vương phủ cùng trăm vạn binh sĩ dùng xương máu đánh xuống đấy. Ta gả vào Vân Vương phủ, là con dâu Vân Vương phủ, ta nguyện ý dùng bản thân báo đáp tấm lòng trung quân của Vân Vương phủ. Có chỗ nào làm sai? Lục tỷ tỷ, thân là con gái Dạ thị, phải làm được chuyện tranh giành vinh quang cho Dạ thị, thế nhưng ngươi thì sao? Ngươi sở tác sở vi, chính mình có biết suy nghĩ hay không?” Thất công chúa dùng ngôn từ sắc bén nói Lục công chúa, “Đừng tưởng rằng gánh lấy hào quang công chúa thì ngươi cao quý rồi.”

“Ngươi…” Lục công chúa một câu cũng phản bác không được.

“Ta đang mang bầu, hôm nay lại là sinh nhật Thập Nhất muội muội, không muốn giết người, để Lục tỷ tỷ đổ máu đi!” Thất công chúa ngồi xuống, thản nhiên nói.

“Vâng!” Hai tỳ nữ nhất tề ra tay, trong khoảnh khắc một trái một phải trên cổ Lục công chúa bị quẹt cho một phát.

Lục công chúa đau đến quát to một tiếng, hai bên cổ lập tức có máu tươi xuất hiện, nàng thò tay đi che, hai tay đều là máu, sắc mặt nàng đại biến, hai mắt khẽ đảo, ngất đi.

“Người tới, đưa Lục công chúa hồi cung, mời thái y đến trong cung Lục tỷ tỷ xem bệnh.” Thất công chúa phân phó một câu với bên ngoài.

Người hầu hạ Lục công chúa lập tức tiến đến, không dám thở mạnh, nhanh chóng mang Lục công chúa ra ngoài.

Chúng công chúa đều sợ ngây người, lặng ngắt như tờ.

“Các vị tỷ muội, Thanh Vu không phải người tâm ngoan thủ lạt, hôm nay Lục tỷ tỷ vũ nhục phu quân, tiểu cô của ta, ta không thể nhịn được nữa. Nếu đổi lại các ngươi, người chanh chua như thế này này, phải chăng cũng sẽ trừng trị giống như ta?” Thất công chúa nhìn về phía chúng công chúa.

Chúng công chúa liếc mắt nhìn nhau, ngày bình thường cũng không thích Lục công chúa ương ngạnh, bất mãn, mà Thất công chúa đối xử mọi người thân thiện hơn nhiều lắm, huống chi Vân Ly và Vân Thiển Nguyệt tuy không phải cùng mẹ sinh ra, nhưng cũng là huyết mạch tương liên, Lục công chúa dùng ngôn ngữ dơ bẩn như vậy, nếu Vân Thiển Nguyệt tại đây, hôm nay không chừng sẽ thực giết nàng, Cảnh thế tử cũng không buông tha cho nàng, nhao nhao gật đầu, “Thất tỷ tỷ ( muội muội ) nói đúng!”

Thất công chúa nở nụ cười nhẹ, không nói nữa. Chúng công chúa trong cung cũng nhìn quen chuyện tranh đấu đổ máu, rất nhanh trấn định lại, Lục công chúa đi rồi, ngược lại càng hòa thuận, trong lúc nhất thời vui vui vẻ vẻ.

Không chỉ điện Nghị Sự hoàng cung, cùng với chỗ của Thập Nhất công chúa, tất cả phủ đệ trong kinh đều nghe được tiếng đàn. Tất cả phu nhân tiểu tỷ trong phủ, thậm chí nha hoàn tỳ nữ bọn sai vặt đều nhao nhao nghe nhập thần. Thời đại này tuy cởi mở đối với nữ tử, nhưng cũng có tư tưởng thâm căn cố đế trói buộc. Nữ nhân như Vân Thiển Nguyệt là trường hợp đặc biệt độc nhất, mà phần lớn nữ tử vẫn đại môn không ra nhị môn không bước, đi ra ngoài đều có một đám tùy tùng, khúc đàn như vậy, kích phát khát vọng cùng tưởng tượng trong nội tâm các nàng, có người thông minh, nhớ kỹ từ khúc, sau khi khúc đàn của Vân Thiển Nguyệt đàn hết, liền bắt đầu ngâm nga.

Trong lúc nhất thời, các nơi trong kinh tiếng ca phiêu đãng.

Mà Tử Trúc Viện Vinh vương phủ, sau khi Vân Thiển Nguyệt đàn xong một khúc, quay đầu lại cười hỏi Dung Cảnh, “Thế nào?”

Dung Cảnh cười khẽ, ánh mắt ôn nhu, “Ngày mai ta vào triều, chắc là sẽ thu được tấu chương chồng chất như núi về chuyện nàng khảy đàn.”

“Chàng chỉ nghĩ sẽ thu được bản tấu về chuyện ta khảy đàn?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày, nghĩ đến vừa rồi nàng không tận lực thu liễm nội tức, tiếng đàn cùng tiếng ca tất nhiên truyền ra ngoài, đám lão ngoan đồng cứng nhắc trong triều kia tự nhiên không quen nhìn, không quen nghe, chỉ là nàng không biết có thể vạch tội nàng cái gì, đơn giản là dâm từ diễm khúc các loại, đối với nàng mà nói không đau không ngứa.

“Đến đây!” Dung Cảnh cười ngoắc Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt đứng lên, đi tới.

Dung Cảnh thò tay kéo tay của nàng, kéo nàng lên giường, dán bên tai nàng thấp giọng ôn nhu mà nói: “Chỉ vì nàng không màng thiên hạ sợ là không làm được, nhưng ta có thể cho nàng một mảnh trời yên vui.”

Vân Thiển Nguyệt giật khóe miệng, giả bộ rụt rè hỏi: “Cái mảnh trời yên vui kia lớn bao nhiêu?”

“Lớn nhỏ khó mà nói, nhưng đủ cho nàng dung thân là đủ rồi.” Dung Cảnh cười nói.

“Được rồi! Vậy cả đời tiểu nữ tử phó thác cho công tử rồi, công tử nhất định không được cô phụ thiếp.” Vân Thiển Nguyệt buồn cười nói.

Dung Cảnh cúi đầu hôn môi nàng, ngậm lấy cánh môi phấn hồng mềm mại của nàng, ôn nhu nói: “Nhất định không phụ khanh.”

Một ngày này, Vinh vương phủ vui vẻ hòa thuận, ấm áp khắp nơi, nhu tình mật ý.

Một ngày này, kinh thành Thiên Thánh vạn người tranh nhau truyền hát khúc nhạc không biết tên.

Một ngày này, không khí điện Nghị Sự hoàng cung áp lực, không ai lớn tiếng nói chuyện với nhau, tấu chương vốn nên xin chỉ thị Dung Cảnh, đều đưa đi Đông noãn các cho Nhiếp Chính vương. Nhiếp Chính vương một ngày không ra Đông noãn các.

Một ngày này, phủ Đức Thân vương còn xuất hiện một chuyện lớn, ban đêm, lão Vương gia phủ Đức Thân vương đột nhiên không còn mạch đập chết đi. Việc này lập tức oanh động kinh thành.

Nhiếp Chính vương Dạ Thiên Dật nhận được tin tức cấp thiết tiến đến phủ Đức Thân vương, Dạ Khinh Nhiễm đang tham gia quân cơ đại doanh chạy vội trở về kinh.

Tin tức rơi vào tay Vinh vương phủ, Vân Thiển Nguyệt sửng sốt một chút, không dám tin, “Thân thể Đức thân lão Vương gia không phải vẫn luôn rất tốt sao?”

“Đúng vậy, thân thể vẫn luôn rất tốt. Ta đi qua xem, nàng muốn đi hay không?” Dung Cảnh ra khỏi giường, ấm giọng hỏi Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt tự suy nghĩ một chút, gật gật đầu, “Ta đi cùng chàng!”

Dung Cảnh gật đầu, hai người lấy y phục, không đến một lát ra khỏi Tử Trúc Viện, ngồi lên xe ngựa ở cửa Vinh Vương phủ, đi về phía phủ Đức Thân vương.

Khi đi vào phủ Đức Thân vương, mấy cỗ xe ngựa đã ngừng ở cửa ra vào, nữ quyến bên trong là một mảnh tiếng khóc.

Đại quản gia phủ Đức Thân vương gặp Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đi vào, lập tức mời người vào, vừa đi vừa đỏ mắt già nói: “Buổi chiều hôm nay lão Vương gia còn ăn rất nhiều, nghe thấy tiếng đàn tiếng ca của Thiển Nguyệt tiểu thư còn phê bình hai câu, rõ ràng vẫn còn tốt đấy, không biết vì sao đến buổi tối lại đột nhiên không còn thở…”

“Nhiếp Chính vương và Nhiễm Tiểu vương gia đều biết y thuật, đã xem xét chưa?” Dung Cảnh ấm giọng hỏi thăm.

Đại quản gia phủ Đức Thân vương lập tức nói: “Xem xét rồi, vậy mà đều không tra ra nguyên nhân, không trúng độc, cũng không có bất kỳ dấu hiệu bị trọng thương, thân thể lão Vương gia vẫn luôn cường tráng, ngày hôm nay rét lạnh, bên ngoài đường trơn trượt, ngài ấy ra khỏi cửa phòng đi tản bộ trong phủ mà bên người đều có người bên cạnh. Một năm cũng không bị bệnh gì tai nạn gì, chẳng ai ngờ đột nhiên sẽ không còn. Cảnh thế tử, ngài vào xem rốt cuộc là nguyên nhân như thế nào.”

Dung Cảnh gật gật đầu, “Được, ta đi xem!”

Đại quản gia không nói nhiều, dẫn Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đi vào bên trong.

Đi vào hậu viện, chỗ của Đức Thân lão Vương gia, cửa ra vào đã tụ tập không ít người. Có trọng thần trong triều, còn lại là người trong phủ, đều quỳ gối trong nội viện thút thít nỉ non, mọi người thấy Dung Cảnh đến rồi, đều nhao nhao tránh đường.

Dung Cảnh dắt Vân Thiển Nguyệt đi vào trong phòng, chỉ thấy Đức Thân lão Vương gia nằm ở trên giường, ba người Dạ Thiên Dật cùng Dạ Khinh Nhiễm, Đức Thân Vương đứng trước giường, Đức Thân vương phi, Dạ Khinh Noãn đều khóc đỏ tròng mắt đứng ở phía xa, còn lại thứ xuất không có tư cách đi vào, đều quỳ gối trong nội viện.”Cảnh thế tử, ngươi mau tới đây nhìn xem, phụ vương đây là bị bệnh gì? Có phải bị người làm hại?” Đức Thân vương thấy Dung Cảnh đi vào, vội vàng cấp thiết nói.

“Nhược mỹ nhân, ta và Nhiếp Chính vương đều không tra ra nguyên nhân, ngươi nhìn xem.” Tròng mắt Dạ Khinh Nhiễm đỏ hoe.

Dạ Thiên Dật liếc nhìn Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt, không nói gì.

Dung Cảnh gật đầu, dắt Vân Thiển Nguyệt đi vào trước giường, mấy người tránh đường ra. Hắn bắt mạch cho Đức Thân lão Vương gia, lại nhìn các nơi một chút, trong chốc lát, lắc đầu, “Kỳ quái, dường như tim đập dừng lại trong nháy mắt, toàn thân lại không có bất kỳ bệnh trạng ốm đau hay bị tổn thương. Chuyện như vậy đúng là kỳ lạ hiếm có.”

“Ngay cả ngươi cũng không nhìn ra được sao?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn Dung Cảnh.

Dung Cảnh lắc đầu, “Ta cũng không nhìn ra.”

Dạ Khinh Nhiễm nhăn mày lại, “Gia gia vẫn luôn tốt, sao sẽ vô duyên vô cớ đi? Có phải là …chú thuật Nam Cương hay không? Hoặc là linh thuật của Sở gia chủ phu nhân dùng? Trừ mấy thứ đó ra, thật sự là không còn giải thích nào nữa.”

Dung Cảnh lắc đầu, “Nhiễm Tiểu vương gia nên biết, vô luận là thuật cao cỡ nào, đều có dấu vết lưu lại. Chú thuật giết người của Nam Cương, là lấy trùng nuôi để thi thuật, hoặc thủy thuật cao minh nhất cũng không thể không phát hiện vết tích nào, hơn nữa tất cả đại cấm thuật của Nam Cương cũng có thể dò xét ra được. Nhưng cái này lại không có, mà linh thuật càng không có khả năng, linh thuật dùng chân khí tinh khí, nếu có người sử dụng, sắc mặt ông ấy cũng sẽ biến dạng, nhưng bây giờ ngay cả mặt mũi bộ dáng cũng không đổi.”

“Đích thật là như vậy!” Dạ Khinh Nhiễm cắn môi dưới, “Chẳng lẽ không tra ra nguyên nhân cái chết của gia gia rồi hả?”

Dung Cảnh nghiêng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Nàng có kiến thức rộng rãi, có thể nhìn ra cái gì không?”

Ánh mắt mấy người trong phòng đều nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt biết rõ hắn chỉ kiến thức rộng rãi là kiến thức hai đời của nàng, nàng liếc nhìn Dạ Khinh Nhiễm, nhấp môi dưới nói: “Có lẽ ta có thể biết nguyên nhân!”

Đức Thân Vương đứng thẳng mà nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Thiển Nguyệt tiểu thư, ngươi có thể biết nguyên nhân?”

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, nhìn xem Đức Thân lão Vương gia chết đi thản nhiên nói: “Hắn hẳn là đột tử.” Thấy mọi người đều nhìn nàng, nàng tiếp tục giải thích nói: “Đột tử là chỉ phát sinh tự nhiên, đột nhiên tử vong ngoài ý muốn, cũng gọi là chết vội. Bệnh trạng là tiếng tim đập biến mất, hô hấp dừng lại, đồng tử mở to.”

Dạ Khinh Nhiễm cả kinh, “Đồng tử của gia gia đích thật mở rộng. Còn có loại này bệnh? Sao lại văn sở vị văn (*mới nghe lần đầu)?”

“Loại bệnh này kỳ thật rất thông thường trong dân gian, khám nghiệm tử thi cũng không nghiệm đi ra, cho nên bình thường đã thành nghi án. Kỳ thật đây là bởi vì có vài công năng của thân thể đột nhiên đình chỉ vận hành, nói thí dụ như cơ tim tắc nghẽn, bệnh ở động mạch vành. Chỉ có điều mạng người dân chúng bình dân như con sâu cái kiến, không được coi trọng như vọng tộc cùng quý tộc quan to nơi nhà cao cửa rộng mà thôi, cho nên, vẫn luôn không có ai nghiên cứu chứng bệnh bậc này. Dân gian truyền lưu một loại thuyết pháp gọi là thiên vong, tức là chỉ bệnh này. Đức Thân lão Vương gia chính là như vậy.” Vân Thiển Nguyệt nói.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều không ai nói chuyện.

“Đột tử chia làm rất nhiều loại, có người trước khi chết không có bất kỳ điềm báo trước, mà có người sẽ có tinh thần kích động hoặc cảm xúc kịch liệt chấn động, có nhiều người trước khi chết sẽ xuất hiện buồn bực đau nhức, khó thở, tim đập nhanh, cực độ mệt mỏi, khi chết, sẽ hôn mê cùng run rẩy, hô hấp nhanh chóng giảm bớt, ít đi, đến nỗi dừng lại. Tiếng tim đập biến mất, mạch đập biến mất, đồng tử mở to.” Vân Thiển Nguyệt dứt lời, lại nói: “Nếu người hầu hạ bên cạnh Đức Thân lão Vương gia đều chứng kiến ông ấy trước khi chết có bệnh trạng bậc này, thì chính là bất ngờ chết rồi.”

“Đúng vậy, là như vậy!” Đức Thân vương gật gật đầu.”Không nghĩ tới lại còn có loại bệnh này, phụ vương cường tráng như thế, sao có thể…” Đức thân vương phi khóc lên.

“Ta vừa mới trở về kinh, còn không kịp ở cùng gia gia mấy ngày!” Dạ Khinh Noãn đi đến trước giường, ôm lấy thi thể Đức Thân lão Vương gia, khóc hô, “Gia gia…”

“Nếu là đột tử, liền để Khâm Thiên Giám chọn ngày lành tháng tốt, xử lý hậu sự đi!” Dạ Thiên Dật trầm giọng nói.

Đức Thân vương và Dạ Khinh Nhiễm trầm thống gật đầu.

Rất nhanh phủ Đức Thân vương đã dựng linh đường, tuổi tác Đức Thân lão Vương gia vốn đã lớn, áo liệm cùng các loại chuyện đều sớm có chuẩn bị, cổ nhân đều được sớm chuẩn bị chuyện sau khi qua đời, cho nên, tuy ông ấy chết vội, nhưng phủ Đức Thân vương không lộ ra rối ren, ngay ngắn chuẩn bị.

Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đợi dựng xong linh đường, thắp nén hương cho Đức Thân lão Vương gia, liền rời đi phủ Đức Thân vương.

Trên xe ngựa, Vân Thiển Nguyệt thở dài, “Thế sự vô thường, chuyện mạng người thật là chuyện trong sớm tối.”

Dung Cảnh ôm nàng vào trong lòng, thấp giọng nói: “Cho nên nàng phải yêu quý chính mình, bảo vệ mình, điều dưỡng thân thể thật tốt, nàng biết lần trước nàng té xỉu trước cửa nhà ta, ngựa thì miệng sùi bọt mép mà chết, ta bị dọa đến loại tình trạng nào rồi đấy.”

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, ôm lại Dung eo Cảnh, “Ta biết sai rồi, không có lần sau nữa.”

Dung Cảnh “Ừ” một tiếng, dung nhan như ngọc tại trong xe mờ tối nhạt mà mỏng, “Thân thể Vân gia gia cũng không tốt, Đức Thân lão Vương gia chết rồi, trong lòng ông ấy nhất định khó chịu, chúng ta đi Vân Vương phủ một chuyến!”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Xe ngựa đi vào Vân Vương phủ, Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt xuống xe, trực tiếp đi đến sân nhỏ của Vân lão Vương gia.

Sắc trời đã tối, sân nhỏ Vân lão Vương gia đen kịt một mảnh, không thắp đèn, Vân Thiển Nguyệt cảm thấy căng thằng, vừa muốn hô, thấy Ngọc Trạc từ trong nhà nghênh ra, nàng lập tức hỏi, “Chuyện gì? Gia gia đâu rồi? Sao không thắp đèn?”

“Cảnh thế tử, Thiển Nguyệt tiểu thư!” Ngọc Trạc chào hai người, vội vàng nói: “Sau khi lão Vương gia nghe nói chuyện của Đức Thân lão Vương gia, trong lòng không thoải mái, bị đau đầu, phân phó nô tỳ không được thắp đèn, bây giờ đang ngồi trong phòng!”

Vân Thiển Nguyệt thở dài một hơi.

Hai người vào phòng, quả nhiên thấy Vân lão Vương gia ngồi ở trên giường, Vân Thiển Nguyệt đi đến trước thắp đèn, bất mãn mà nói: “Lão già họm hẹm, làm gì dọa người như thế? Cháu còn tưởng rằng ông không đợi được ôm chắt nội và chắt ngoại đây!”

“Xú nha đầu, sao hai người các cháu lại tới rồi hả?” Sắc mặt Vân lão Vương gia không tốt, trừng Vân Thiển Nguyệt, dường như cũng có không nhiều sức lực lắm, hỏi Dung Cảnh, “Các cháu vừa mới đi phủ Đức Thân vương? Lão già kia sao lại mất?”

“Là đột tử, còn gọi là thiên vong.” Dung Cảnh giải thích lại lời Vân Thiển Nguyệt một lần, dứt lời nói tiếp: “Loại chuyện này tuy chiếm đa số trong dân chúng, nhưng những năm gần đây kinh thành Thiên Thánh vẫn chỉ có một người.”

“Cái lão già kia, chết cũng thật sự là bất ngờ. Ta còn tưởng rằng trong bốn người chúng ta, ta sẽ chết đầu tiên, không nghĩ tới là hắn. Lại bị hắn giành trước.” Vân lão Vương gia mắng một câu.

Vân Thiển Nguyệt lập tức tức giận mà trừng ông: “Ông phải sống cho tốt đấy, quải trượng đánh người vẫn có khí lực! Có bản lĩnh thì ông sống sống lâu muôn tuổi, loại chuyện này đoạt trước làm cái gì?”

Vân lão Vương gia bỗng nhiên vui vẻ, mắng: “Xú nha đầu, người sẽ có lúc chết. Đây là chuyện sớm muộn, ở đâu có cái gì mà sống lâu muôn tuổi?” Dứt lời, lại nói với nàng: “Các cháu không cần lo lắng cho ta, vẫn là sớm nghĩ biện pháp dọn dẹp tiểu tử Dạ Thiên Dật kia rồi đại hôn mới là đứng đắn, lão đầu tử ta thích ôm chắt ngoại rồi.”

Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng không nói chuyện.

Dung Cảnh cười gật đầu, “Vân gia gia nói đúng, cháu sẽ tận lực nhanh một chút.”

Vân lão Vương gia thoả mãn gật đầu, khoát tay với hai người, “Các cháu trở về đi! Ta không có chuyện gì, chỉ là không có lão già kia mà thôi. Chúng ta loại lão già này còn sống cũng không có chỗ trọng dụng gì, chết cũng tiết kiệm chút ít lương thực cho Thiên Thánh.”

“Từ trong cái miệng của ông, không nhổ ra được lời hữu ích, cháu cho ông biết, ông phải còn sống thật tốt cho cháu, nếu không đừng hòng nhìn chắt ngoại.” Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, lôi kéo Dung Cảnh đi ra ngoài.

Vân lão Vương gia cười mắng một câu.

Hai người ra sân nhỏ của Vân lão Vương gia, đúng lúc đụng phải Thất công chúa và Vân Ly đến.

Chuyện xảy ra hôm nay trong nội cung chỗ Thập Nhất công chúa Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt tất nhiên đã nhận được tin tức, Vân Thiển Nguyệt không nói gì, từ trong miệng Lục công chúa có thể nhả ra lời có ích mới là lạ, nhưng nàng tán thưởng Thất công chúa, rốt cục không còn là tiểu nha đầu ẩn nhẫn trước kia rồi, thân phận thế tử phi Vân Vương phủ cùng đương gia chủ mẫu của nàng đã khiến nàng phát triển rồi. Mà con mắt Dung Cảnh lạnh một phần, nói một câu, “Lục công chúa nên gả đi rồi!”

“Cảnh thế tử, muội muội!” Vân Ly ước chừng cũng biết chuyện chỗ Thập Nhất công chúa, sắc mặt không phải quá tốt so với lúc bình thường.

Thất công chúa hành lễ với Dung Cảnh, liền kéo lại tay Vân Thiển Nguyệt, nói với nàng: “Gia gia thế nào rồi? Chúng ta nghe nói chuyện của Đức Thân lão Vương gia, lo lắng gia gia, liền sang đây xem xem.”

“Gia gia không có chuyện, tốt lắm, có thể sống muôn đời vạn năm đấy.” Vân Thiển Nguyệt nói.

Thất công chúa yên tâm, liếc nhìn Vân Ly, thấy hắn không nói chuyện, lại nói với Vân Thiển Nguyệt: “Hôm nay chuyện ở chỗ Thập Nhất công chúa trong cung muội đã biết rồi? Từ sau khi nghe xong sắc mặt ca ca muội vẫn khó coi. Ta khuyên chàng một phen, cũng không có tác dụng, bây giờ muội đã đến rồi, muội là muội muội, nói nói chàng đi.”

“Lục công chúa là kẻ điên, huynh để ý tới nàng ta làm cái gì? Huynh là ca ca của ta, tuy chúng ta không phải cùng mẹ sinh ra, nhưng vẫn là huyết mạch tương liên.” Vân Thiển Nguyệt tiến lên một bước, thò tay nhéo nhéo mặt Vân Ly, “Đến đây, cười một cái, bản mặt này thật khó xem! Huynh lại tiếp tục như vậy, đại tẩu sẽ không thèm chào đón ca rồi.”

Vân Ly giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ cười cười.

“Vậy là được rồi mà!” Vân Thiển Nguyệt chậm rãi nói: “Nói với huynh một chuyện. Có một người tên là Tô Đông Pha, lúc hắn luận đạo với thiền sư thì nổi tâm chơi đùa, nói với thiền sư trong mắt hắn, thiền sư là một đống cứt trâu. Mà thiền sư cũng không giận dữ, ngược lại cười cười, nói trong mắt hắn, Tô Đông Pha là một đóa hoa tươi. Phật gia có mây, trong lòng có tức là trong mắt có. Giống như Lục công chúa, trong lòng nàng ta xấu xa dơ bẩn, mới nói những lời như vậy, so với cứt trâu còn không bằng. Chúng ta cần gì phải chấp nhặt với người trong nội tâm chứa phân? Huống chi đại tẩu đã giáo huấn nàng ta, nếu có lần sau nữa, thấy máu là chuyện nhỏ, ta xem nàng ta có thể không cần sống rồi.”

Ủ dột trên mặt Vân Ly tản ra, cười gật gật đầu, “Là ta ngu độn, muội muội bị liên lụy.”

“Bị liên lụy không phải ta, mà là đại tẩu. Tâm tình huynh không tốt, nàng cũng lo lắng.” Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng, lôi kéo Dung Cảnh rời đi, “Các ngươi vào đi thôi, gia gia còn chưa ngủ, chúng ta hồi phủ!”

Vân Ly và Thất công chúa gật gật đầu, đưa mắt nhìn Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt dắt tay nhau rời đi.

Lên xe ngựa, Dung Cảnh bỗng nhiên cười khẽ, “Vân Thiển Nguyệt, khi nào Vinh vương phủ trở thành hồi phủ của nàng rồi hả?”

Vân Thiển Nguyệt sửng sốt một chút, bỗng nhiên duỗi tay nâng trán, thở dài: “Bị chàng độc hại quá sâu rồi! Chưa về nhà chồng mà đã coi nhà chàng thành nhà mình rồi, đây cũng không phải là hiện tượng tốt.” Dứt lời, nàng dò hỏi: “Nếu không ta xuống xe? Không thể luôn ở Vinh vương phủ!”

Dung Cảnh buồn cười, ôm lấy nàng, “Được rồi, nàng có thể có ý thức này cũng không uổng công ta ngày ngày vất vả làm ấm giường cho nàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.