Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 6: Q.2 - Chương 6: Độc nhất vô nhị




Edit: Elisa Beta: Vi Vi Lúc này Vân Thiển Nguyệt đang nằm trong lòng Dung Phong, mưa gió nhẹ nhàng ôn nhu táp vào mặt, nhưng nàng không hề cảm thấy mát lạnh. Khinh công Dung Phong tuy cao thâm tuyệt đại, nhưng hiển nhiên vì cố kỵ nàng không chịu nổi mưa gió đánh vào cho nên tốc độ nhẹ nhàng chậm chạp hơn nhiều. Sao sánh với sự đối xử thô lỗ của Diệp Thiến quả thực là cách biệt một trời một vực. Trong lòng nàng nói không nên lời là cảm nhận gì. Có cảm động, có áy náy, có rối rắm, có mê mang, còn có tia mây đen chảy xiết sâu trong đáy lòng bị chính nàng áp chế, là màu đen, nói không rõ, cũng hiểu không thấu.

Đôi môi mỏng của hắn hơi mím, trên đường đi không nói lời nào, cũng không liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt trong lòng, trong mắt hắn như được bao phủ bởi sương mù, mặc kệ là cảm xúc gì đều bị che giấu phía dưới lớp mây mù ấy, trong mưa gió mù mịt càng không nhận ra một tia cảm xúc nào.

Ước chừng qua thời gian uống một chén trà nhỏ, Dung Phong đưa Vân Thiển Nguyệt về tới Vân vương phủ, cũng không đi qua cổng lớn, mà đi thẳng đến Thiển Nguyệt Các.

“Ngươi biết rõ ta đang ở nơi nào sao?” Vân Thiển Nguyệt sững sờ, lời nói ra khỏi miệng thì người đã đứng ở cửa Thiển Nguyệt Các, làm cho nàng cảm thấy câu hỏi của nàng căn bản chính là vô ích.

Dung Phong cúi đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, cũng không đáp lời, ôm nàng hướng đến khuê phòng nàng.

“Tiểu thư?” bọn người Thải Liên từ trong phòng đi ra, đều kinh hãi mà nhìn Vân Thiển Nguyệt được Dung Phong ôm trở về. Mỗi người đều mở to hai mắt, lạ lẫm lại tò mò nhìn Dung Phong, trong giây lát sững sờ ngay tại chỗ.

“Tiểu thư lại bị thương sao?” Triệu ma ma dù sao cũng lớn tuổi, rất nhanh liền bừng tỉnh, vội vàng đi tới căng thẳng hỏi.

“Không có! Mất giày rồi mà thôi!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

Triệu ma ma thở dài một hơi, nhìn về phía Dung Phong, muốn nói cái gì, lại ngậm miệng, vội vàng bước nhanh lên hai bước đi tới trước cửa, đẩy liêm mạc ra, lại để cho Dung Phong ôm Vân Thiển Nguyệt đi vào.

Dung Phong nhìn không chớp mắt, trực tiếp ôm Vân Thiển Nguyệt tiến vào khuê phòng của nàng. Đi đến bên giường buông nàng xuống, không nói một lời quay người lại liền muốn đi ra ngoài.

Động tác của tay Vân Thiển Nguyệt còn nhanh hơn đại não, vươn tay túm ống tay áo của Dung Phong, tiếng hơi khàn khàn, “Chờ một chút!”

Bước chân Dung Phong dừng lại, quay đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt gục đầu xuống, hơi cắn môi, im lặng chỉ trong giây lát. Bỗng nhiên ngẩng đầu, phân phó đám người Triệu ma ma, Thải Liên đi theo vào phòng, “Người này là Dung Phong, các ngươi đều lui xuống đi!”

Hiển nhiên là Triệu ma ma đã đoán được rồi, bởi vì khuôn mặt Dung Phong và Cảnh thế tử có vài phần giống nhau, tuy không rõ ràng, nhưng chỉ cần là người quen thuộc vẫn có thể mơ hồ nhìn kỹ ra vài phần tương tự. Ba người Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ thì há to mồm, nghĩ đến vị nam tử này thì ra là Dung Phong công tử mà tiểu thư xin Hoàng thượng chỉ tứ hôn ở đại hội võ trạng nguyên, ba người các nàng dường như đều bị kinh sợ, không phải tiểu thư bị Diệp tiểu công chúa mang đi, tại sao là Dung Phong công tử đưa người trở về. Triệu ma ma lần lượt lôi nhẹ ba người các nàng một chút, bọn họ mới bừng tỉnh, đi theo Triệu ma ma lui ra ngoài.

Cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại có hai người.

“Mạc Ly có đó không?” Vân Thiển Nguyệt lại đối bên ngoài hỏi.

“Có thuộc hạ!” Mạc Ly lên tiếng.

“Bảo vệ tốt cửa phòng của ta, từ giờ trở đi , mặc kệ người phương nào cũng không được tiến vào. Kể cả Dạ Khinh Nhiễm và Diệp Thiến!” Vân Thiển Nguyệt phân phó Mạc Ly, rất là trịnh trọng.

Dạ Khinh Nhiễm theo sát phía sau Dung Phong nhẹ nhàng đáp xuống trong viện, nghe nàng nói như thế không khỏi sửng sốt một chút.

“Vâng!” Mạc Ly nhìn thoáng qua Dạ Khinh Nhiễm vừa bay xuống, cung kính lên tiếng.

Lông mày Dạ Khinh Nhiễm nhẹ chau lại, nhìn thoáng qua trong phòng, xuyên qua khe hở của liêm mạc che phía trước cửa sổ thấy Vân Thiển Nguyệt ngồi ở bên giường, Dung Phong đứng trước giường, ngón tay trắng nõn của Vân Thiển Nguyệt đang bắt lấy ống tay áo của Dung Phong, trong lòng của hắn bỗng nhiên dâng lên cảm giác không thoải mái. Nghĩ đến tiểu nha đầu này thật đúng là thích Dung Phong, hắn cất bước về hướng cửa.

“Nhiễm tiểu vương gia xin dừng bước!” Mạc Ly trầm giọng nói với Dạ Khinh Nhiễm.

“Ta trở lại gian phòng của ta ngủ! Chẳng lẽ ngươi lại để cho bản tiểu vương ngủ ở trong sân này?” Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày với Mạc Ly.

Mạc Ly mới nhớ tới gian phòng của tiểu vương gia trong Thiển Nguyệt Các là sát bên cạnh phòng của tiểu thư đấy, hắn lập tức cúi đầu xuống. Dạ Khinh Nhiễm hừ lạnh một tiếng, trừng mắt liếc Mạc Ly, đi về gian phòng của mình, bước chân đặc biệt nặng. Không chỉ có Mạc Ly nghe thấy, mà ngay cả Vân Thiển Nguyệt và Dung Phong ở trong phòng tất nhiên cũng nghe được rành mạch.

Sắc mặt Dung Phong bình tĩnh, nhìn không ra bất luận cảm xúc gì.

Vân Thiển Nguyệt cảm thấy có đôi khi tính tình Dạ Khinh Nhiễm giống như trẻ con. Nàng nghe được tiếng đóng cửa phòng từ bên cạnh truyền sang, mới dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe thấy mở miệng: “Ngày ấy xin Hoàng Thượng chỉ tứ hôn, ta thừa nhận mới đầu là ta có động cơ không thuần khiết. Ta muốn thăm dò cái nhìn của Hoàng Thượng đối với ta. Ngươi nên biết ta sắp cập kê đến nơi rồi, những phiền phức mà cái thân phận này mang đến cho ta chắc hẳn ngươi cũng biết rất rõ. Ta muốn nắm quyền chủ động trong tay, mới không để Hoàng Thượng tùy ý chi phối. Nhất là bây giờ ta đã mất hết võ công, sự chủ động nắm trong tay cũng không nhiều.”

“Người mất hết võ công?” Đôi mắt bình tĩnh của Dung Phong biến đổi.

“Ta mất võ công đã nhiều ngày rồi, cũng không có gì to tát.” Vân Thiển Nguyệt lơ đễnh, tiếp tục hạ giọng nói: “Tuy động cơ ban đầu của ta không thuần khiết, nhưng một khắc khi ta xin Hoàng thượng chỉ tứ hôn thì thật sự muốn gả cho ngươi đấy, mặc dù có chút vọng động, nhưng cũng không hoàn toàn chỉ là vọng động, ta cũng từng tự đánh giá ngắn gọn đấy. Ngoài ưa thích và thưởng thức đơn thuần với người, ta cảm thấy ngươi là người thích hợp nhất đối với ta.”

Mắt phượng của Dung Phong khẽ biến đổi bỗng nhiên từ bên trong trào ra những cảm xúc khác lạ.

“Lúc ấy ta cũng từng chờ mong, chờ mong Hoàng Thượng một chân đá văng ta, để ta gả cho ngươi, nhất định ta sẽ đối xử thật tốt ngươi. Nhưng trời xanh không chiều lòng người. Sau khi Hoàng Thượng rời đi ta thừa nhận trong lòng mình có một tia xúc động muốn đổi ý. Nguyên nhân chỉ là chuyện nhỏ nhặt buồn cười và bị người nào đó làm tức giận mà thôi. Nhưng ước nguyện ban đầu của ta cũng chưa thay đổi, vẫn cho rằng ngươi tốt nhất, khiến ta thật sự muốn gả.” Vân Thiển nguyệt tiếp tục mở miệng, giọng nói thấp đến tưởng chừng không thể nghe thấy, giống như thở dài lại giống như phiền muộn, “Nhưng mà những ngày này đã xảy ra rất nhiều chuyện. Tâm trạng của ta cũng không còn giống như ngày ấy ở đại hội Võ Trạng Nguyên. Nếu mọi chuyện lại xảy ra một lần nữa, ta không biết còn có thể đưa ra lựa chọn giống như ngày ấy hay không! Nhưng là đối với lựa chọn ngày ấy ta…”

Thân thể Dung Phong run lên, bỗng nhiên mở miệng ngắt lời Vân Thiển Nguyệt, “Đừng nói nữa! Ta không muốn nghe.”

Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn, mỉm cười, thanh âm nhẹ vô cùng, “Vì sao ngươi không muốn nghe?”

Dung Phong mím môi không nói, dời ánh mắt từ trên mặt Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía ngoài cửa sổ. Trong mắt có một tia khổ sở lóe lên rồi biến mất.

“Điều ta muốn nói với ngươi là, với tâm cảnh (tâm tình + tình cảnh) của ta hôm nay thì không biết nếu trở lại ngày ấy ta còn có thể xúc động như vậy mà xin hoàng thượng chỉ tứ hôn hay không. Nhưng cho tới hôm nay ta chưa từng hối hận lựa chọn ngày ấy. Ngươi có thể hiểu không?” Vân Thiển Nguyệt ngửa đầu nhìn sườn mặt Dung Phong, nhướng mày hỏi.

Thân thể Dung Phong chấn động, nhưng cũng không mở miệng.

“Ta dùng ngươi làm tiền đặt cược thăm dò lão hoàng đế, cái này đối với ngươi thật sự là không công bình, ta cũng biết, nhưng dưới tình huống lúc đó ta không có lựa chọn nào chọn. Ta chỉ có thể nói ngày ấy nếu như không phải ngươi, nếu bên cạnh ta là người khác, không nhất định ta có đủ dũng cảm có ý nghĩ xin chỉ tứ hôn trong đầu. Có lẽ ta sẽ dùng phương pháp khác rồi. Thế nhưng mà ai bảo người kia lại chính là ngươi đây này! Về sau bởi vì có lời đồn xôn xao về chuyện giữa ta và Dung Cảnh có lẽ đã làm tổn thương ngươi, ta chỉ có thể nói đó không phải ý muốn của ta. Tình cảm của ta cũng bị xáo trộn trong hoàn cảnh đó. Cho nên, ta sẽ không nói lời xin lỗi với ngươi. Nếu ta thật sự xin lỗi, mới là sỉ nhục ngươi.” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên buông lỏng tay ra, gục đầu xuống, có chút cô đơn buồn bã nói: “hình như từ đầu đến cuối ta đều không có hỏi ý kiến của ngươi, cũng coi như là một bên tình nguyện a! Việc ngày ấy lão hoàng đế không đáp ứng, đã trở thành một chuyện cười. Nếu ngươi vì thế mà bị quấy rầy, cũng liền đem ta trở thành một chuyện cười đi! Dù sao ta cũng ồn ào nhiều chuyện cười rồi, cũng không quan tâm thêm một chuyện nữa.”

Dung Phong bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt cúi đầu, tiếp tục nói: “Theo ta thấy mặc dù Văn Như Yến thoạt nhìn không tốt, nhưng có đôi khi tốt xấu là không có ranh giới đấy. Nàng chỉ cần đối với ngươi tốt là được rồi. Ít nhất so với loại nữ nhân càn quấy mơ hồ cái gì cũng tệ như ta thì nàng khiến ngươi kiên định hơn. Nếu ngươi có quyết định gì, không cần cố kỵ ta. Chúng ta vốn không có bất kì quan hệ gì, chẳng qua là ta cố tình kéo vào mà thôi. Ngươi hoàn toàn có thể…”

Vân Thiển Nguyệt còn chưa dứt lời, tay Dung Phong bỗng nhiên duỗi đến che kín miệng Vân Thiển Nguyệt.

Lời nói Vân Thiển Nguyệt không lối ra đành nuốt trở về, sững sờ ngẩng đầu, chỉ thấy Dung Phong đang nhìn nàng. Ngàn vạn cảm xúc trong đôi mắt kia làm cho nàng xem không thấu. Nàng chợt nhớ tới tình hình cùng lời nói vào cái ngày hai người gặp nhau lần đầu ở Tử Trúc Uyển, đáy lòng nàng run lên, chẳng lẽ Dung Phong có quan hệ nào đó với cái thân thể này của nàng, nàng hôm nay nói không có quan hệ gì chẳng phải là…

“Ta và ngươi không phải không có quan hệ gì!” Dung Phong bỗng nhiên nói.

Vân Thiển Nguyệt giật mình.

“Thiển Nguyệt tiểu thư thật sự là quý nhân hay quên chuyện. Trên đường từ Thiên Tuyết Sơn trở lại kinh thành này ta suy nghĩ vô số tình huống gặp lại ngươi, nhưng như thế nào cũng thật không ngờ chính là ngươi thấy ta như thấy người xa lạ. Có lẽ là ta thực không đáng giá ngươi nhớ a!” Dung Phong nói.

“Ta…” Vân Thiển Nguyệt tinh tế phán đoán lời mà Dung Phong nói, cắn răng bỗng nhiên nói: “Trước đó không lâu ta đụng hư mất đầu óc, có một số việc nhớ không rõ rồi. Cũng đã quên rất nhiều người cùng sự việc.”

Dung Phong sững sờ.

“Nếu ngươi không tin, ta cũng không có cách nào. Chuyện này ta vẫn che dấu gạt mọi người đấy, ngay cả ông nội và phụ vương ta đều là lừa gạt đấy. Ta sợ bọn họ vì thế mà lo lắng.” Vân Thiển Nguyệt châm chước nói. Không phải nói có đôi khi lời nói dối thiện ý thì không tính là nói dối sao? Nàng không muốn Dung Phong bởi vì có tình đối với chủ nhân thân thể trước đây mà thân vùi vào vũng nước đen này, nhưng lại không thể thẳng thắn thừa nhận với hắn nàng đã không phải là Vân Thiển Nguyệt chân chính. Đối với Vân lão vương gia nàng cố lấy dũng cảm phút chốc xúc động có thể nói ra, thế nhưng vào hôm nay vào giờ này khắc này nàng không thể nói nên lời với Dung Phong.

“Tại sao có thể như vậy? Ngươi… Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Dung Phong bỗng nhiên tan mất một thân mây mù, hỏi Vân Thiển Nguyệt.

“Ta cũng không rõ.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Ngày ấy tại sau khi tỉnh ở hoàng cung liền không nhớ rõ một số chuyện!”

“Ngày nào?” Dung Phong hỏi.

“Chính là ngày thứ hai lúc ta tiến cung sau khi hỏa thiêu Vọng Xuân Lâu. Theo tỳ nữ của ta nói Thanh Uyển công chúa mang theo bọn người Dung Linh Lan và Lãnh Sơ Ly tìm ta gây phiền toái. Ta bị người khác đẩy bỗng chốc ngã đập đầu. Khi tỉnh lại thì chính là như vậy.” Nàng tận lực nói sự thận.

Chân mày Dung Phong nhăn chặt lại, bỗng nhiên vươn tay kéo tay Vân Thiển Nguyệt xem mạch cho nàng.

Vân Thiển Nguyệt ngồi bất động, cũng không có ngăn cản hắn. Hôm nay mạch đập của nàng bình thường, sẽ nhìn không ra cái gì cả.

Dung Phong dường như cực kỳ chăm chú, xem mạch tỉ mỉ, trên mặt hắn nhìn không ra cảm xúc gì, thời gian dần trôi đi, Vân Thiển Nguyệt cũng không khỏi trở nên căng thẳng, nhưng vẫn không ngăn cản. Sau một hồi, Dung Phong ngẩng đầu, dịu giọng nói với nàng: ” Đầu ngươi đúng là có một chỗ bị tắc.”

“Cái gì?” Vân Thiển Nguyệt sửng sốt.

“Ngươi chẳng lẽ cũng chưa từng xem mạch cho mình sao? Y thuật của ngươi thật ra cũng…” Dung Phong có chút kinh ngạc, chốc lát dường như hắn nghĩ tới cái gì lại nói: “Chẳng lẽ ngay cả y thuật của mình ngươi cũng đã quên?”

Tâm Vân Thiển Nguyệt trong lòng thoáng chốc nhấc lên cơn sóng gió động trời, còn bị vây trong nỗi sự khiếp sợ do lời nói của Dung Phong, cũng không nói gì.

“Xem ra ngươi nói đúng, ngươi thật sự là bị mất một bộ phận trí nhớ. Hơn nữa nơi bị tắc khá lớn, xem ra trí nhớ ngươi mất đi cũng không chỉ là một chút như ngươi nói, mà là rất nhiều. Ngươi… Là ta trách oan ngươi rồi.” Dung Phong thấp giọng nói xin lỗi.

Đại não Vân Thiển Nguyệt trong phút chốc chưa tỉnh táo lại được. Trong đầu nàng thực sự có chỗ bị tắc? Có chuyện trùng hợp như vậy? Nàng bỗng nhiên đẩy tay Dung Phong ra tự bắt mạch cho chính mình, dò xét kỹ càng, tìm kiếm nhưng vẫn không biết có cái gì. Nàng ngẩng đầu nhìn Dung Phong, “Ta như thế nào lại không tìm được?”

“Đầu tiên là vị trí và tư thế tay ngươi bắt mạch đã không đúng. Làm sao ngươi không dùng Thiên Tuyết…” Dung Phong dường như muốn nói điều gì, bỗng nhiên lại dừng lại, thở dài nói: “Xem ra ngươi thật sự quên rồi. Ngay cả y thuật cũng quên rồi. Vậy ngươi bây giờ nhớ được điều gì?”

Nàng nhớ được cái gì sao? Nàng cái gì cũng không nhớ rõ, nàng vốn không phải là chủ nhân thân thể này. Nàng chợt nhớ tới điều gì, lập tức nói: “ngoại trừ nhớ rõ mình là ai thì ta chỉ nhớ rõ mình đã đọc rất nhiều sách, ừ, những quyển sách ta đọc giống như hơn ngàn quyển sách trong thư phòng Dung Cảnh…”

“Hết rồi sao?” Ánh mắt Dung Phong khẽ động, nhẹ giọng hỏi lại.

“Hết rồi!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu. Nàng nghĩ đến có lẽ Dung Phong là một cửa đột phá, để cho nàng hiểu rõ thân thể này hơn.

“Ngay cả chuyện xảy ra trong mười mấy năm ngươi theo đuổi Dạ Thiên Khuynh cũng quên rồi sao?” Dung Phong lại hỏi.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Như vậy thật ra cũng tốt! Khi đó ngươi chán ghét Dạ Thiên Khuynh, nhưng bất đắc dĩ còn phải diễn trò với hắn. Đoán chừng việc xảy ra hơn mười năm qua của ngươi và hắn là chuyện ngươi không nguyện ý nhớ rõ nhất. Đã quên cũng tốt.” Dung Phong bỗng nhiên cười cười, thái độ đối với Vân Thiển Nguyệt hoàn toàn khác trước, dịu dàng nói: “Ta sẽ nghĩ cách chữa trị tốt tắc trong đầu ngươi, nhưng có lẽ cần thời gian rất lâu, ngươi cũng đừng nóng lòng.”

Thì ra chủ nhân thân thể này quả nhiên là diễn trò với Dạ Thiên Khuynh a. Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Phong, nói khẽ: “Ngươi có thể khai thông chỗ tắc nghẽn trong đầu ta? Giúp cho ta khôi phục trí nhớ?”

“Mặc dù y thuật của ta không tốt bằng y thuật của ngươi, nhưng cũng có thể thử xem xem. Tuy nhiên ta không dám cam đoan có thể làm được không. Thật ra…” Dung Phong muốn nói cái gì, lại có chút do dự, lúc bắt gặp ánh mắt nghi vấn của Vân Thiển Nguyệt thì hắn hơi khàn giọng nói: “y thuật của thế tử có một không hai trong thiên hạ, vì sao lại không cho ngươi dùng thuốc khôi phục trí nhớ? Chẳng lẽ hắn không phát giác ngươi mất trí nhớ sao?”

“Thế tử?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

“Là Cảnh thế tử!” Dung Phong thở dài.

“Hắn…” Vân Thiển Nguyệt nhíu mày suy tư, chỉ cảm thấy đầu lại bắt đầu ẩn ẩn đau, nàng lắc đầu, có chút phiền muộn nói: “Trừ ngươi thì ta chưa từng nói chuyện này với bất kỳ ai, cũng không biết hắn biết rõ hay là không biết. Mặc dù hắn biết rõ thì như thế nào? Hắn sao lại có tốt bụng như vậy! Hắn biết…nhất định là khi dễ ta mà thôi.”

Dung Phong cúi đầu xuống im lặng không nói.

Vân Thiển Nguyệt cũng im lặng, buổi nói chuyện với Dung Phong làm cho tâm trạng nàng hôm nay không được thả lỏng ngược lại càng thêm u sầu phiền muộn. Nếu như trong đầu nàng thực sự tắc, chuyện này nói rõ cái gì?

“Nghĩ không ra cũng đừng nghĩ nữa.” Dung Phong để tay trên trán Vân Thiển Nguyệt, nhẹ nhàng xoa nhẹ cho nàng hai cái, dịu dàng nói: “Ta vừa mới bắt mạch cảm giác chỗ tắc trong đầu ngươi không phải vì va đập tổn thương, hình như là bởi vì công lực phản phệ (cắn trả).”

Vân Thiển Nguyệt lần nữa kinh ngạc, “tác Công lực phản phệ (cắn trả)?”

“Ừ!” Dung Phong gật đầu, “Bởi vì nếu như va chạm tổn thương đầu ngươi sẽ có khối sưng, làm cho tắc nghẽn, nhưng cái này không phải. Cái này dường như là dưới sự đè ép của hai đại công lực nên tắc nghẽn. Ngươi dùng y thuật tầm thường tự nhiên không tìm được.”

“Thì ra là như vậy!” Vân Thiển Nguyệt nhớ tới lúc nàng mới tới trong người bị hai đại chân khí chiếm giữ, gật gật đầu, “ngày ấy ta tỉnh lại thì có hai đại chân khí tồn tại trong thân thể ta, về sau là Dung Cảnh trợ giúp ta dung hợp hai đại chân khí kia.”

“Nếu thế tử có thể giúp ngươi dung hợp hai đại chân khí kia, vì sao không phá vỡ chỗ tắc nghẽn trong đầu ngươi?” Dung Phong ngẩn ra.

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới chuyện xảy ra ở phật đường ngầm ở Linh Đài Tự, nàng toàn lực trợ giúp hắn đả thông tắc nghẽn của tâm mạch, nào biết đâu rằng chính mình cũng bị tắc? Có chút hậm hực nói: “Lúc ấy ta trúng Thôi Tình Dẫn, rơi vào đường cùng hắn không có giải dược mới giúp ta dung hợp hai đại chân khí. Lúc sau bộ dạng hắn mệt mỏi như sắp chết, ở đâu còn có sức lực giúp ta?”

“Thì ra là như vậy!” Dung Phong gật gật đầu, bỗng nhiên buông tay đang nhẹ xoa Vân Thiển Nguyệt, thấp giọng nói: “Thế tử đối với ngươi quả nhiên rất tốt, không có dùng thân giải độc, nhưng lại chọn đường đi khó khăn nhất.”

“Mới không phải! Hắn là sợ ta ô uế hắn mà thôi.” Vân Thiển Nguyệt xuy một tiếng, lập tức phản bác.

Dung Phong nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, thấy sắc mặt nàng khinh thường lạnh quát, sau một cuộc nói chuyện ngắn ngủn với nhau, lúc nào nàng cũng bình tĩnh dịu dàng hiền lành đấy. Nhưng mỗi khi đề cập đến Dung Cảnh nàng liền thay đổi thành một loại biểu cảm khác. Chỗ sâu trong đáy mắt hắn tràn ngập một tia đau đớn, vụt qua liền mất, nói khẽ: “Kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh.”

Vân Thiển Nguyệt sững sờ, có chút không rõ mà nhìn Dung Phong, “Cái gì kẻ trong cuộc thì mê kẻ bàng quan thì tỉnh?”

“Không có gì!” Dung Phong bỗng nhiên cười nhạt một tiếng, mây mù tán đi, thấp giọng nói: “Chỗ tắc nghẽn là trong đầu ngươi, ta cũng không dám liều lĩnh ra tay. Nếu như ta có thể thử thì chỉ nắm chắc năm phần. Nếu như xảy ra một chút không tốt, ngươi khả năng sẽ bị thương đầu óc. Ngươi thật muốn khôi phục ký ức sao?”

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, chuyện này nàng cần suy nghĩ thật kỹ.

“Ta cảm thấy nhất định là thế tử biết rõ trong đầu ngươi có chỗ tắc, bất cứ chuyện gì đều không giấu nổi ánh mắt của người. Sở dĩ thế tử chưa giúp ngươi khơi thông, đại khái là có băn khoăn này. Sợ hoàn toàn ngược lại, làm bị thương đầu óc ngươi.” Dung Phong lại nói.

“Ta lại không cảm thấy hắn có lòng tốt này!” Vân Thiển Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không muốn tiếp tục nói tới Dung Cảnh, hứng thủ hỏi Dung Phong, “hôm nay ta không nhớ rõ cái gì, ngươi nói cho ta nghe một chút quan hệ của ngươi và ta như thế nào? Để cho ta cũng biết rõ.”

Dung Phong im lặng.

“Hử? Không thể nói?” trong lòng Vân Thiển Nguyệt thầm suy nghĩ sẽ không phải là cái loại quan hệ đính ước chứ?

“Ta và ngươi là…” Dung Phong im lặng một lát, chậm rãi mở miệng.

“Thiển Nguyệt tiểu thư! Huyền Ca có việc cầu kiến!” Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng Huyền Ca.

Dung Phong đang định nói thì lập tức ngừng, Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, nhìn về phía ngoài cửa sổ. Bởi vì sau khi Nam Lăng Duệ theo cửa sổ rời đi, liêm mạc khép chặt liền để lại một khe hở, nàng theo đó nhìn thấy Huyền Ca đứng ở trước cửa, nàng lên tiếng hỏi, “Chuyện gì?”

“Vâng mệnh thế tử của nhà ta tới trả lại cho Thiển Nguyệt tiểu thư đôi giày người đã đánh mất!” Giọng điệu của Huyền Ca cứng ngắc.

Vân Thiển Nguyệt mở to hai mắt, có chút tức giận, “Hắn bị điên cái gì vậy? Một đôi giày mà thôi, mất thì mất! Ta không cần nữa, ném đi!”

“Giày của nữ tử sao có thể tùy ý ném đi? Thuộc hạ dù sao là vâng mệnh thế tử tìm giày của người về rồi. Thuộc hạ đã hoàn thành mệnh lệnh của thế tử, nếu tiểu thư vứt nữa liền không liên quan đến thuộc hạ rồi.” Huyền Ca bỗng nhiên ra tay, hai chiếc giày theo cửa sổ bay vào phòng, câu nói hắn vừa dứt, mũi chân điểm nhẹ, đã đi khỏi Thiển Nguyệt Các.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hai chiếc giày thẳng tắp bay tới, sắc mặt nàng tối sầm, cũng không có động tác.

Dung Phong lập tức vươn tay đón được đôi giày đang bay tới, trong giày dường như được rót thêm nội lực của Huyền Ca, làm cho Dung Phong không tự chủ được lui về phía sau một bước.

“Vứt đi!” Vân Thiển Nguyệt cảm thấy Dung Cảnh này rất đáng hận rồi. Khi không lại điên cái gì a? Có cái dạng chủ tử gì sẽ có dạng hộ vệ đó. Huyền Ca cũng rất đáng hận! Hắn đoán Dung Phong nhất định sẽ đón, mới rót thêm nội lực vào đó.

“Hắn nói đúng, giày của nữ tử sao có thể tùy ý ném đi ? Vẫn là đừng ném bỏ a!” Dung Phong nhẹ nhàng đặt giày ở trên mặt đất, nhìn xem gương mặt đen thui của Vân Thiển Nguyệt nói.

“Bệnh tâm thần!” Vân Thiển Nguyệt chửi nhỏ một câu. Nàng cảm thấy Dung Cảnh có đôi khi chính là bị bệnh tâm thần!

Dung Phong nhìn Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng.

“Ngươi còn cười? Ngươi nói ngươi như thế nào có một thúc thúc như vậy? Lòng dạ hiểm độc phúc hắc! Phần mộ tổ tiên Vinh vương phủ bốc lên khói đen sao? Sinh ra cái một lão yêu phúc hắc này.” Vân Thiển Nguyệt trừng liếc Dung Phong.

“Thúc thúc?” Dung Phong sững sờ.

“Chẳng lẽ không phải? Dung Cảnh không phải là thúc thúc của ngươi sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Phong, chẳng lẽ Dung Cảnh lừa gạt nàng?

Trong nháy mắt sắc mặt Dung Phong xuất hiện cảm xúc quái dị, trong chốc lát, hắn gật gật đầu, “Tính ra thì thế tử là thúc thúc của ta. Nhưng mà tất cả mọi người trong Vinh vương phủ đều gọi người là Cảnh thế tử. Không người dùng bối phận để xưng hô. Mà ngay cả thế hệ trưởng lão quy ẩn của Vinh thị đều là gọi người là Cảnh thế tử.”

“Thì ra hắn thật là thúc thúc của ngươi a! Tên hỗn đản này, sao ngươi không phải thúc thúc hắn?” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng. May là hắn không lừa gạt nàng, nếu không cừu oán giữa bọn họ lại kết thêm một đoạn.

Khóe miệng Dung Phong khó có được mà run rẩy trong thoáng chốc, sáng suốt mà không trả lời Vân Thiển Nguyệt.

“Thôi, chúng ta nói tiếp đi.” Vân Thiển Nguyệt cũng không muốn Dung Phong trả lời loại vấn đề nhược trí này, hôm nay nàng chỉ muốn biết rốt cuộc nàng và Dung Phong có quan hệ như thế nào.

“Quên đi.” Dung Phong bỗng nhiên lắc đầu.

“Vừa rồi không phải ngươi đã định nói rồi sao? Như thế nào đột nhiên lại thay đổi ý định?” Đáy lòng Vân Thiển Nguyệt hận chết Huyền Ca rồi. Sớm không tới muộn không tới, lại khăng khăng vào lúc Dung Phong mở miệng thì lại đến.

“Hiện giờ ngươi mất trí nhớ cũng chưa hẳn là không tốt. Có một số việc ta không muốn nhớ tới, ngươi hẳn là cũng không muốn nhớ tới. Chúng ta đã quên thì tốt rồi. Ngươi chỉ cần biết rõ chúng ta đã từng sống nương tựa lẫn nhau một khoảng thời gian đấy. Ta coi ngươi là người thân nhất, tóm lại ngươi chỉ cần biết cả đời ta cũng sẽ không làm chuyện hại ngươi là được.” Dung Phong nói.

Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái, nghiêm túc nhìn Dung Phong.

“Hôm nay ta đã trở về, chắc chắn toàn lực giúp cho ngươi. Về chuyện ở đại hội Võ Trạng Nguyên ngày ấy ngươi cũng không cần cảm thấy tự trách áy náy với ta. Cho dù ngươi làm chuyện gì với ta, ta cũng sẽ không trách ngươi đấu. Huống hồ lúc ấy ngươi cũng không làm sai, ngươi nói đúng, không phải ta cũng là người khác, cho nên, ta tình nguyện là ta.” Giọng nói Dung Phong trầm thấp, nhưng lời nói lại rất chân thành, cũng nghiêm túc nhìn Vân Thiển Nguyệt nói: “Từ nay về sau ngươi thích ai, ta thích người đó với ngươi. Ngươi ghét ai, ta ghét người đó với ngươi.”

“Ngươi…” Vân Thiển Nguyệt có chút khiếp sợ, không phải khiếp sợ những lời này của hắn, mà là khiếp sợ tình cảm dưới những lời này, phải là tình thâm ý trọng cỡ nào, mới làm cho hắn quan tâm nàng như thế. Nàng đột nhiên cảm giác được mình ra vẻ mất trí nhớ là vô sỉ cỡ nào. Nàng quay mặt sang một bên, bỗng nhiên nói: “Ngươi nói ta có thể bị người đánh tráo rồi hay không? Ta không biết bản thân mình là ai, có lẽ không phải người trước kia ngươi quen biết!”

“Không thể nào!” Dung Phong quả quyết nói.

“Vì cái gì không thể?” Vân Thiển Nguyệt hết sức kinh ngạc vì sự quả quyết của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.