Vân Thiển Nguyệt nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt, đi Hàn trì liền có thể giải độc trên người nàng?
Thượng Quan Minh Nguyệt cũng không nhìn nàng nữa, bỏ lại một câu,
cũng không giải thích cho nàng, liền xoay người ra khỏi đại điện.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, ném khăn mặt trong tay xuống, nhấc chân đuổi theo hắn ta.
Vân Sơn có núi non trùng điệp, tầng tầng lâu vũ đình đài, bên ngoài
dãy núi có mây mù bao phủ, bên trong lại có ánh mặt trời rực rỡ, không
thấy nửa điểm mây mù, kỳ trân dị thảo tỏa ra hương thơm ngát nhàn nhạt,
chim chóc quý hiếm vờn quanh dãy núi, có một loại thanh u huyền ảo của
thế ngoại tiên cảnh.
Thượng Quan Minh Nguyệt dẫn Vân Thiển Nguyệt đi đến chỗ cao nhất của Vân Sơn.
Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng có người đi ngang qua, đều cung kính
hành lễ với hai người, mọi người đều nhất trí gọi Vân Thiển Nguyệt là
Thần nữ.
Đi ngang qua mấy tốp người, rốt cuộc Vân Thiển Nguyệt không nhịn được hỏi, “Tại sao bọn họ đều gọi ta là Thần nữ?”
Thượng Quan Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn nàng một cái, “Mỗi một đời
Thiếu chủ Vân tộc đều là người có thiên phú dị bẩm, mới ra đời liền mang Linh lực cường đại của Vân tộc, khai mở Thiên Nhãn, có thể tu tập Thông Thiên chú, mỗi một đời Thần nữ Vân tộc cũng là từ nhỏ liền có thiên phú dị bẩm, mang theo Linh lực cường đại, được hai đại chí bảo của Vân tộc
nhận chủ, cũng có thể tu tập Thông Thiên chú.”
Vân Thiển Nguyệt nhướng mày nhìn hắn ta.
“Nhưng bởi vì hai ngàn năm trước, Vân tộc xuất hiện biến hóa nghiêng
trời lệch đất, Linh lực bị phân chia, Linh lực của Thiếu chủ và Thần nữ
Vân tộc liền bị tách biệt ra.” Thượng Quan Minh Nguyệt nói tới đây,
dường như thấy lười giải thích nữa, không kiên nhẫn nói: “Đều là chuyện
cũ năm xưa, muội biết mấy thứ này cũng vô dụng, chỉ cần biết là, thế hệ
này của Vân tộc, chỉ có mỗi ta và muội là trong thân thể trời sinh có
Linh thuật đủ cường đại để có thể tu tập Thông Thiên chú là đủ rồi. Từ
nhỏ Linh thuật của ta chưa từng giấu diếm, từ lâu đã bị Vân Sơn điều tra ra, mà muội bởi vì bị sinh tử khóa tình vây khốn, phong ấn Linh thuật,
vẫn luôn không bị Vân Sơn điều tra ra. Cho nên, Thiếu chủ và Thần nữ thế hệ này chỉ có thể là ta và muội, đây là thân phận mang theo từ nhỏ,
không có lý do gì, không phải là cũng là phải.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, thật sự nàng không cần tìm tòi nghiên cứu
những thứ này, lịch sử hai ngàn năm trường tồn phát triển đến hôm nay,
sao có thể nói không thay đổi? Nếu muốn tìm tòi nghiên cứu, cẩn thận
thăm dò hết toàn bộ chuyện ở nơi này, chỉ sợ cũng hiểu không rõ, mục
đích của nàng là giải độc, cần gì hao phí tinh lực cho những thứ khác?
Thượng Quan Minh Nguyệt không nói thêm gì nữa đi thẳng về phía trước, sau nửa canh giờ, hắn đã dẫn Vân Thiển Nguyệt tới đỉnh cao nhất của Vân Sơn.
Mới vừa lên núi, Vân Thiển Nguyệt liền cảm thấy một cơn lạnh thấu
xương đánh tới, trong nháy mắt liền bao lấy nàng, mặc dù nàng có nội lực hộ thể, có Linh thuật bàng thân, thì hàm răng cũng không nhịn được mà
khẽ run lên.
“Mới vậy đã không chịu nổi rồi sao? Nếu lát nữa muội nhảy xuống Hàn
trì vạn năm, thì chẳng phải là đảo mắt liền đông thành băng?” Thượng
Quan Minh Nguyệt dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn ta, “Huynh kêu ta nhảy xuống Hàn trì vạn năm?”
“Trong Hàn trì vạn năm có Linh lực của lịch đại Tộc chủ và Thiếu chủ
để lại trong lúc rèn luyện, ngàn vạn năm, những Linh lực đó đã trở nên
cường đại đến đủ để chấn động thiên địa. Nhưng bởi vì cách thức tu luyện của mỗi người đều khác nhau, nên Linh thức mà họ để lại không đồng
nhất, mà là tồn tại riêng lẻ. Chỉ cần muội thu phục những Linh lực riêng lẻ này, hòa thành của mình, thuộc về ngươi, lại tu luyện Tỏa Hồn thuật
của Vân tộc nữa, đợi sau khi đại thành, muội liền khởi động Tỏa Hồn cấm
thuật, dùng Linh thuật cường đại trong thân thể muội giải trừ từng chút
từng chút sinh tử khóa tình trong người muội, thì mới có thể giải độc
hoàn toàn.” Thượng Quan Minh Nguyệt nói.
Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, “Phương pháp này có tác dụng?”
“Là phương pháp duy nhất mà ta và Tam đường trưởng lão nghĩ ra!”
Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn nàng, ánh mắt đen láy, “Sinh tử khóa tình
trong thân thể muội sinh trưởng cùng với cốt nhục linh hồn của muội,
muội huỷ bỏ Linh lực, là có thể phá hủy sinh tử khóa tình, nhưng trừ phi muội chết mới có thể phá hủy nó, con đường này không thể thực hiện
được. Cho nên, phải dùng cách cực đoan, làm cho Linh thuật trong cơ thể
tăng vọt, cao hơn tình độc trong sinh tử khóa tình, dùng Linh lực cường
đại thúc giục Tỏa Hồn thuật, kéo sinh tử khóa tình ra khỏi trong thân
thể muội.”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy vươn tay che bụng, hỏi: “Ta mới vừa mang
thai, nhảy xuống Hàn trì, đứa bé trong bụng ta. . . . . .” Nàng nhìn
Thượng Quan Minh Nguyệt, cẩn thận hỏi, “Còn có thể sống không?”
Thượng Quan Minh Nguyệt bỗng quay lưng lại, lạnh lùng nói: “Có sống hay không, liền xem số mệnh của đứa con trong bụng muội.”
“Không được!” Vân Thiển Nguyệt lập tức phản bác. Lúc này ngay cả Hàn
trì nàng còn chưa thấy, hiển nhiên vẫn còn rất xa, dù là thế đã thấy
lạnh thấu xương rồi, nếu nàng nhảy xuống, mặc dù nàng chịu được, nhưng
đứa bé trong bụng nàng mới vừa một tháng, sao có thể chịu được?
“Không được cũng phải được! Nếu muội không sống được, chẳng lẽ đứa
con trong bụng muội có thể sống được?” Thượng Quan Minh Nguyệt lạnh lùng nói.
Vân Thiển Nguyệt dừng chân, vươn tay kéo tay áo hắn ta, trải qua mấy
ngày nay, lần đầu tiên mềm giọng nói với Thượng Quan Minh Nguyệt, “Có
biện pháp nào để cho ta sinh con xong, rồi sau đó lại giải độc không?”
Thượng Quan Minh Nguyệt giễu cợt một tiếng, nghiêng đầu nhìn nàng,
“Muội cho rằng chuyện trên đời này đều tốt đẹp như trong tưởng tượng của muội sao? Hay là cũng như tính toán muội, có thể để muội thuận lợi,
không bị xây xước gì trong ván cờ này?”
Vân Thiển Nguyệt không cam lòng, kiên quyết nói: “Nơi này là Vân Sơn, Vân Sơn là vùng đất mất tích của Tiên tộc, luôn biện pháp đúng không?”
Thượng Quan Minh Nguyệt chợt hất tay nàng ra, sắc mặt âm trầm, “Vân
Thiển Nguyệt, muội đừng quá ngây thơ! Nếu Vân Sơn thật sự là vùng đất
mất tích của Tiên tộc, thì sao lại tồn tại tự sinh tự diệt mấy vạn năm
trên cái thế giới này? Người Vân Sơn cũng sẽ sinh lão bệnh tử, chỉ là
nhiều thần quái thuật hơn người bình thường mà thôi. Muội cho rằng người Vân Sơn không gì không làm được sao? Không gì không làm được, thì mọi
người trên Vân Sơn cũng không cần chết, còn tu luyện Linh thuật trường
thọ làm gì?”
Vân Thiển Nguyệt lui một bước, bảo vệ bụng, “Không được, đây là con của ta với Dung Cảnh, ta không thể lấy nó mạo hiểm.”
Thượng Quan Minh Nguyệt híp mắt nhìn nàng, “Muội không đồng ý?”
“Không phải là không đồng ý, ít nhất để ta sinh nó ra đã.” Vân Thiển
Nguyệt lắc đầu, nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt, hốc mắt ướt át, “Đứa bé
này đã đến không dễ như thế, ta gần như cho rằng cả đời này có lẽ ta
cũng sẽ không thể có con, nhưng nó đã tới. Mặc kệ nó là trai hay gái,
cũng là con của ta và Dung Cảnh, lỡ như ta có thể sống đến lúc sinh nó
ra thì sao? Tại sao có thể dùng mạng của nó để đổi lấy tính mạng của ta
được? Ta nhảy xuống Hàn trì, nó không chịu nổi chết ở trong bụng ta thì
sao?”
Sắc mặt Thượng Quan Minh Nguyệt phát lạnh, “Muội cho rằng bây giờ nó
sinh trưởng trong bụng muội liền an toàn sao? Cho dù muội có sinh nó ra, thì từ nhỏ nó cũng sẽ bị trúng sinh tử khóa tình.”
“Vậy thì thế nào? Thân thể trúng sinh tử khóa tình cũng là một mạng
sống, ta chỉ muốn nhìn thấy nó sinh ra sống khỏe mạnh.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“E rằng sau khi nó sinh ra thì muội đã chết rồi, cũng biết đâu nó còn chưa sinh ra thì muội đã bị phát độc rồi, hơn nữa sao muộii biết được
là nó có thể trưởng thành?” Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn nàng, sắc mặt
đông lạnh, “Đừng lấy cái hy vọng mỏng manh đó của muội phá hủy hủy chính mình.”
Gương mặt Vân Thiển Nguyệt trắng bệch rút lui, nhìn hắn ta, thấp
giọng nói: “Hy vọng mỏng manh cũng là hy vọng. Ngộ nhỡ. . . . . .”
“Muội chỉ lo cho con, chẳng lẽ không nghĩ tới cái tên ngu ngốc đang
cực khổ đánh giặc mỗi ngày vì để tặng cho muội một mảnh sơn hà cẩm tú
kia ở Thiên Thánh sao? Cho dù muội giữ được con, nhưng chính mình lại
chết, muội bảo hắn ta phải làm sao để sống?” Giọng nói Thượng Quan Minh
Nguyệt lạnh lùng.
Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt bỗng trong suốt, thấp giọng nói: “Ai nói ta
không sống được tới lúc sinh nó? Ai nói ta sinh nó xong nhất định sẽ
chết? Có lẽ khi ta vừa sinh nó ra, liền giải độc, có thể sống khỏe
mạnh.”
“Đừng quá buồn cười!” Thượng Quan Minh Nguyệt cười nhạo nhìn nàng,
lạnh lùng nói: “Cho dù muội sống đến lúc sinh nó ra, nhưng khi sinh nó
sẽ phân chia Linh lực với muội. Truyền thừa đến từ đâu? Một nửa đến từ
Thiên vận, một nửa đến từ thân thể cha mẹ. Đến lúc đó Linh lực của muội
yếu kém, làm sao chống cự được Hàn trì vạn năm? Lúc này muội biết chúng
ta đang ở đâu không? Chúng ta chỉ còn cách Hàn trì vạn năm có ba dặm, ba dặm cũng chỉ là tính đến bờ Hàn trì, còn chưa xuống Hàn trì, còn cách
xa như thế mà muội đã đông lạnh đến hàm răng run lên, vậy đến lúc đó
muội có thể chịu được nhiệt độ dưới Hàn trì sao?”
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên mất tiếng.
“Đi thôi!” Thượng Quan Minh Nguyệt bước tới gần nàng, vươn tay kéo nàng.
Vân Thiển Nguyệt đột nhiên tránh khỏi tay hắn ta, thân thể đồng thời lui xa ba trượng.
Thượng Quan Minh Nguyệt trầm mặt nhìn nàng, “Đây là biện pháp duy
nhất, muội không xuống đó, chẳng lẽ muốn chờ một thi hai mệnh?”
“Để ta suy nghĩ.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, thân thể càng không ngừng run rẩy.
Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn nàng, nàng giờ khắc này, không còn thấy
tư thế trấn định trong lòng hiểu rõ mọi việc, cũng không còn thấy bộ
dáng lười biếng tùy ý lúc nheo mắt mỉm cười đùa giỡn nữa, trên núi gió
rét căm căm, thân ảnh của nàng ở trong gió hết sức mỏng manh gầy yếu,
thần sắc tái nhợt, ánh mắt yếu ớt, giống như một cơn gió thổi qua, nàng
liền có thể bay đi. Hắn ta mím chặt môi, ánh mắt dâng lên một tia âm
trầm.
Nơi này liền tĩnh lặng, lạnh lẽo bức người.
Hồi lâu sau, Vân Thiển Nguyệt bỗng ngồi xổm xuống, che kín mặt.
Thượng Quan Minh Nguyệt quay mặt đi, tựa hồ không muốn nhìn nàng nữa, lạnh giọng nhắc nhở, “Vân Thiển Nguyệt, đầu óc của muội đi đâu rồi? Lý
trí của muội đi đâu rồi? Bây giờ kéo hết tất cả về cho ta! Muội cho rằng muội không xuống đi là có thể giữ được đứa con trong bụng muội sao? Nói cho muội biết! Sinh tử khóa tình trong thân thể muội sẽ phát tác bất cứ lúc nào, căn bản không đủ chống đở tới lúc muội sinh đứa con trong bụng ra, chỉ có con đường này, muội không đi cũng phải đi. Thành liền sống,
không thành chính là một thi hai mệnh, chết.”
Nước mắt đang cố nén của Vân Thiển Nguyệt rốt cuộc im lặng trượt khỏi khóe mắt, thấm ướt lòng bàn tay.
“Cho nên, sau khi muội xuống đó, chỉ có thể dùng hết toàn lực, có bao nhiêu năng lực liền dùng hết bấy nhiêu, sinh tử khóa tình là chí độc
thuật của Vân tộc, chỉ có thể dựa vào một mình muội phấn đấu, người khác không cứu được muội.” Thượng Quan Minh Nguyệt nói.
Vân Thiển Nguyệt không nhúc nhích, thân thể gầy yếu gần như cuộn tròn lại, tóc đen bị hàn khí bao phủ trong khoảng thời gian ngắn bị phủ lên
một tầng sương lạnh.
“Cho dù đứa con trong bụng muội vì không chống đỡ nổi hàn khí mà mất, thì muội cũng phải giữ được mạng cho ta.” Thượng Quan Minh Nguyệt xoay
người, chợt vươn tay, một phen kéo Vân Thiển Nguyệt lên, kéo hai tay
đang che mặt nàng ra, lạnh lùng cả giận nói: “Muội có nghe không?”
Khuôn mặt Vân Thiển Nguyệt đầy nước mắt lắc đầu.
“Thu hồi cái bộ dạng yếu ớt này của muội lại!” Thượng Quan Minh
Nguyệt dùng sức lay nàng, giọng nói lạnh như băng vô tình: “Kiên cường
khi muội ngăn cản ta phá hủy tử cung của muội ở hoàng cung Thiên Thánh
lúc trước đâu? Hôm nay cho chó ăn rồi sao? Vốn khi đó muội còn có một
con đường không thống khổ để đi, là chính muội không muốn, tự mình lựa
chọn một con đường như vậy. Muội đã lựa chọn, cũng đừng hối hận!”
“Ta không hối hận! Tại sao ta phải hối hận? Hôm nay trong bụng ta có
con của ta, nếu khi đó bị huynh phá hủy tử cung, thì nơi nào còn có thể
có con?” Vân Thiển Nguyệt hét lại hắn ta một câu.
“Vậy thì thế nào? Có nó lại càng tăng thêm độc của muội! Sư tổ Cửu
Tiên Sơn và mọi người hợp lực cũng không giúp được muội. Hôm nay muội
chỉ còn lại mỗi một con đường nhảy xuống Hàn trì vạn năm cửu tử nhất
sinh này thôi.” Gương mặt Thượng Quan Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn nàng,
“Muội không phải rất biết khuyên nhủ người khác sao? Hôm nay liền tự
khuyên nhủ chính mình đi! Xuống đó có lẽ sống, không xuống chính là một
thi hai mệnh, muội không có sự lựa chọn.”
Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại, thân thể run rẩy kịch liệt.
“Đi!” Thượng Quan Minh Nguyệt vươn tay bắt lấy nàng, cương quyết kéo nàng tới Hàn trì vạn năm.
Vân Thiển Nguyệt kháng cự theo sát bước chân hắn ta, mỗi một bước,
thân thể lại càng lạnh một phần, băng hàn lạnh thấu xương như lưỡi đao
đâm thẳng vào xương.
Nhiều năm qua, nàng thử hết mọi biện pháp, vẫn không thể giải được
độc trong người, hóa ra độc của nàng không chỉ ở trong thân thể, mà còn ở trong linh hồn nữa. Trừ phi hồn phi phách tán, thì nàng mới có thể giải trừ loại độc này, như vậy mình cũng không còn đường sống nữa, cũng vĩnh viễn không thể siêu sinh. Vốn ngay vào lúc nàng đã tuyệt vọng chịu chết lại bị Dung Cảnh ép buộc tới đây giải độc, nàng đã ôm quyết tâm vượt
muôn vàn khó khăn, dù có tuyệt thiên diệt địa cũng phải giải độc, nhưng
đột nhiên phát hiện có con, nàng càng lòng tin hơn, nhưng còn không vui
mừng được mấy ngày, trong nháy mắt sẽ phải nhảy xuống Hàn trì vạn năm.
Lúc này vẫn còn cách xa như thế, cũng đã làm cho nàng không cách nào
thừa nhận, nếu nhảy xuống Hàn trì, đứa bé trong bụng của nàng sao có thể có đường sống? Mặc dù nó kiên cường sinh trưởng trong một cơ thể có
độc, nhưng cũng vẫn còn là một sinh mạng yếu ớt, sao nó có thể chống cự
được Hàn trì băng hàn thấu xương? Nàng không dám tưởng tượng!
Mỗi một bước đi về phía trước, tới gần băng hàn, không khí cũng đều tràn ngập băng nhũ.
“Thượng Quan Minh Nguyệt, cho ta chuẩn bị mấy ngày có được không?”
Vân Thiển Nguyệt thấp giọng mở miệng, nàng sợ đi một chút nữa, con liền
mất.
“Chuẩn bị một năm cũng là kết quả này! Nếu có biện pháp, muội cho là
ta sẽ nguyện ý dẫn muội tới đây sao?” Thượng Quan Minh Nguyệt lạnh lùng
nói lời không lưu đường sống, “Bây giờ tốt nhất là muội chỉ suy nghĩ một chuyện, đó chính là dựa theo phương pháp ta nói, hấp thu Linh lực phía
dưới khởi động Tỏa Hồn thuật tách khỏi sinh tử khóa tình sống sót, còn
lại cái gì cũng đừng nghĩ nữa.”
“Lỡ như ta chết thì sao?” Vân Thiển Nguyệt thấp giọng hỏi.
“Nếu muội chết, Dạ Khinh Nhiễm cũng sẽ chết, Dung Cảnh cũng sẽ chết,
có lẽ còn có người chết theo. Đời sau, các muội sẽ tiếp tục dây dưa,
không chết không ngừng. Có lẽ muội còn sống mệt mỏi hơn đời này nữa, hơn nữa chưa chắc lại có thể kết làm vợ chồng với tên Dung Cảnh ngu ngốc
kia.” Thượng Quan Minh Nguyệt lãnh huyết vô tình nói.
Thân thể Vân Thiển Nguyệt kịch liệt chấn động, không nói thêm gì nữa.
Thượng Quan Minh Nguyệt cương quyết kéo nàng đi tiếp, lạnh lùng nói:
“Nếu muội không muốn dây dưa tiếp nữa, thì lấy bản lĩnh của muội ra thu
nạp Linh thuật dưới Hàn trì sống sót. Chỉ cần muộ sống, muội mới có thể
chắp tay đời đời với Dung Cảnh.”
Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại, thấp giọng hỏi, “Có người mang thai còn sống đi ra không?”
Bước chân Thượng Quan Minh Nguyệt khựng lại, trầm giọng nói: “Có!”
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn ta, “Thật?”
“Hơn hai ngàn năm trước, có một vị Thần nữ đang mang thai nhảy xuống
Hàn trì, vì giữ được con, nàng ấy tách hồn pháp của đứa bé thì hai phần, giữ một phần hồn lại thế giới này, đưa phần hồn còn lại đến dị giới,
còn là giữ được, nhưng nàng ấy lại đánh mất mạng, không thể gần bên
người yêu, mai táng cô độc trong núi sâu.” Thượng Quan Minh Nguyệt lạnh
lùng nói: “Hiện tại tốt nhất là muội đừng nghĩ đến con nữa, chỉ nghĩ đến chính muội. Muội sống, dù con có mất, thì cũng còn có cách để sinh,
không sinh được thì muội và tên ngu ngốc kia vẫn có thể ở bên nhau cả
đời. Nhưng nếu muội chết, thì cái gì cũng không còn nữa! Chính muội suy
nghĩ thật kỹ đi, muội thích nhất là Dung Cảnh, hay là đứa con trong bụng muội?”
Vân Thiển Nguyệt cúi đầu, “Ta yêu Dung Cảnh, cho nên càng muốn có con của chúng ta.”
“Nếu đứa bé này có thể sinh trưởng trong cơ thể của muội, thì cũng
kiên cường giống muội. Biết đâu cho dù muội nhảy xuống, thì nó cũng có
thể sống cùng với muội? Ai có thể nói chắc được? Liền xem bản lĩnh của
muội có thể cứu mình cứu nó hay không?” Thượng Quan Minh Nguyệt ghét bỏ
nhìn nàng, “Với bộ dạng lúc này của muội, sợ là chính mình cũng không
sống được, nó lại càng khó nói. Ta thấy không bằng hiện tại liền bỏ đi.”
“Không được!” Vân Thiển Nguyệt lập tức phản đối, “Ta sẽ không bỏ nó.”
Sắc mặt Thượng Quan Minh Nguyệt còn băng hàn hơn cả hàn khí mà Hàn
trì đánh tới, “Đây đều là chính muội lựa chọn, nếu dựa theo ý của ta,
thì nửa tháng trước ở trong ám thất Hoa Vương phủ đã bắt muội bỏ nó rồi, là chính muội không chịu, hôm nay lại bày ra bộ dạng này làm gì? Tự
thân đã khó bảo toàn, còn muốn giữ con, si tâm vọng tưởng!”
“Ta không phải si tâm vọng tưởng! Nếu nó có thể sinh trưởng trong cơ
thể trúng độc của ta, hơn nữa còn sống hơn một tháng, chính là có duyên
với ta và Dung Cảnh.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Thượng Quan Minh Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng, “Vậy cũng phải xem
muội có bản lĩnh làm cho mình sống, làm cho nó sống hay không, nếu không cũng là vô duyên.”
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên dùng tay áo lau sạch nước mắt, cắn môi
nói: “Huynh nói rất đúng, ta đã không thể sống, thì sao nó có thể sống?
Chỉ có ta sống, nó mới có thể sống.”
Thượng Quan Minh Nguyệt không nói thêm gì nữa.
Vân Thiển Nguyệt không kháng cự nữa, đi theo hắn ta tới Hàn trì.
Không lâu sau, hai người tiến vào một khu vực trắng xoá, chu vi ước
chừng khoảng mười trượng đều trắng xóa như vậy, trước mắt trừ sương mù
màu trắng ra, cái gì cũng không nhìn thấy.
“Từ chỗ muội đang đứng đi tiếp khoảng ba trượng nữa, chính là Hàn trì vạn năm, nó sâu một ngàn thước. Hàn trì có một tòa Băng cung. Muội
xuống đó, ăn chỉ có thể là băng, uống chỉ có thể là Băng, chỗ nằm cũng
là giường băng, gối ngủ cũng bằng băng, tất cả đều là băng. Nếu muội
chết, muội sẽ biến thành người băng. Người từng chết ở dưới đó đếm không hết, người sống đi ra thì chỉ có thể đếm trên một bàn tay. Liền xem
muội sẽ biến thành một trong số lượng đếm không hết kia, hay nằm trong
số có thể đếm trên một bàn tay.” Thượng Quan Minh Nguyệt dừng bước, nói
với nàng.
Vân Thiển Nguyệt nhìn cái nơi sương trắng băng hàn tận xương nằm cách ba trượng kia, cánh môi mím chặt.
Thượng Quan Minh Nguyệt lấy trong lồng ngực ra một cuội giấy ố vàng
thật mỏng đưa cho nàng, “Đây là tất cả cấm thuật của Vân tộc, trong đó
có Tỏa Hồn thuật mà muội phải dùng đến. Muội cầm chắc, đi xuống đi!”
Vân Thiển Nguyệt nhận lấy cuộn giấy ố vàng, nhìn thoáng qua, ngẩng đầu nhìn hắn ta, “Huynh. . . . . . Không xuống với ta?”
“Ta đi xuống cũng không giúp được muội, chất độc này chỉ có thể dựa
vào chính muội giải. Sống hay chết, do chính muội quyết định, muội có
bản lĩnh giải độc liền sống, không có bản lĩnh sẽ chết.” Thượng Quan
Minh Nguyệt bỏ lại một câu, để nàng lại, xoay người cũng không quay đầu
lại rời khỏi đó.