Vân Thiển Nguyệt đỡ Thái hậu đi chầm chậm, nghĩ tới ba lần rơi linh liễn, đây coi như là trước đây chưa từng có rồi. Nàng quay đầu liếc nhìn Dung Cảnh, thấy sắc mặt hắn thản nhiên, ánh mắt bình tĩnh, nhìn không ra suy nghĩ trong lòng, nàng quay sang nhìn quan tài gỗ lim bị rơi vỡ của lão hoàng đế trầm tư.
Đội ngũ lẳng lặng đi, chỉ nghe thấy tiếng bước chân mà không có tiếng người.
“Không biết tụng kinh, than khóc rồi hả?” Dạ Thiên Dật trầm mặt rít lên.
Tiếng tụng kinh tức khắc vang lên, công chúa, hoàng tử, phi tần hậu cung cũng lập tức khóc lóc rối rít.
Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn đi về phía Tây Sơn, cho đến khi đi tới dưới chân núi Ngọc Long phía bắc dãy Tây Sơn thì không còn xảy ra việc khác nữa.
Tuyết rơi nhiều bao phủ toàn bộ núi Ngọc Long, nhưng con đường từ cửa thành thông tới đầu rồng núi Ngọc Long đã được dọn dẹp sạch sẽ. Đội ngũ đưa linh ngang qua đuôi rồng, Vân Thiển Nguyệt trông thấy sườn núi chỗ đuôi rồng bị tuyết phủ trọn, không nhìn ra đâu là lăng mộ hoàng thất triều trước. Nàng nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh, thấy Dung Cảnh chưa từng nhìn chút nào mà lẳng lặng đi tiếp.
Lúc này Dạ Thiên Dật đưa mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt thu lại ánh mắt không có cảm xúc gì.
“Cách tẩm lăng trăm mét, quỳ, ba khấu đầu!” Có người hô một tiếng.
Mọi người rối rít quỳ xuống sát đất.
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía vị trí đầu rồng thì thấy hoàng lăng Dạ thị đứng sừng sững uy nghiêm giữa sườn núi. Đây là một lưng chừng núi, mọi nơi có nước chảy từ trên núi xuống ngăn cản cho nên mỗi lần nàng đi đại doanh quân cơ Tây Sơn đều không nhìn thấy, suýt nữa đã quên nơi đây chính là hoàng lăng Dạ thị. Cung điện trùng điệp, bốn phía có quân đội hùng hậu canh gác, trong trời mùa đông giá rét, cỏ cây lành lạnh, trông ra xa xa, gạch đá từ lăng tẩm cung điện tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, dù ở lưng chừng núi, ánh sáng mặt trời chiếu sáng khắp nơi nhưng vẫn âm u rét mướt.
“Cách lăng tẩm chín mươi thước, quỳ, ba khấu đầu!” Lại có người hô.
Mọi người lại quỳ xuống sát đất.
“Cách lăng tẩm tám mươi thước, quỳ, ba khấu đầu!” Lại có người hô.
Mọi người lại quỳ xuống sát đất.
“Cách lăng tẩm bảy mươi thước, quỳ, ba khấu đầu!”
“Cách lăng tẩm sáu mươi thước, quỳ, ba khấu đầu!”
“Cách lăng tẩm năm mươi thước, quỳ, ba khấu đầu!”
“……”
Khi cách lăng tẩm mười thước, mọi người quỳ lạy đều đứng dậy, đều lẳng lặng đứng yên.
“Giờ lành đến! Mở lăng tẩm, gõ tẩm chuông! Thiên địa quân thần, biểu!” Vân vương gia hô một tiếng.
Thủ vệ Hoàng Lăng lập tức mở lăng tẩm ra, một chiếc chuông lớn ở chính giữa xuất hiện trước mắt mọi người.
Vân Thiển Nguyệt nhìn chiếc chuông lớn đủ cho hai mươi người ôm kia. Nàng nhớ tới lời thái hậu nói, nữ nhi Vân vương phủ có tư cách gõ tẩm chuông này nhất. Nhưng nàng chỉ đứng lẳng lặng không nhúc nhích.
“Thiển Nguyệt, con đi gõ tẩm chuông!” Vân vương gia hô xong rồi nói với Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ rằng hoàng lăng Dạ thị này đã mai táng bao nhiêu đế vương? Đã bao nhiêu nữ nhi Vân vương phủ từng gõ chiếc tẩm chuông này? Sau khi gõ xong thì kết quả của các nàng là gì? Là bị xiềng xích trong cấm cung thăm thẳm đi? Bởi vì các triều đại chỉ có đích nữ Vân vương phủ mới có tư cách gõ tẩm chuông, mà mỗi một đời cũng chỉ đích nữ Vân vương phủ mới có tư cách vào hoàng cung làm hậu, mỗi một đời Vân vương phủ cũng chỉ có một đích nữ.”Nguyệt nhi, nàng đi gõ tẩm chuông!” Dạ Thiên Dật thấy Vân Thiển Nguyệt không động đậy nên trầm giọng nói.
Vân Thiển Nguyệt không để ý tới Vân vương giavà Dạ Thiên Dật mà nhìn Thái hậu, “Cô cô, người đã từng gõ tẩm chuông này sao?”
Thái hậu gật đầu, “Đây là vinh hạnh đặc biệt của các đời đích nữ Vân vương phủ! Ta đương nhiên từng gõ rồi. Khi tiên thái hoàng băng hà vào lăng tẩm thì ta từng gõ.”
“Cháu sẽ không vào cung! Không cần vinh hạnh đặc biệt này cũng được!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, bỗng nhiên nói.
“Không được!” Sắc mặt Dạ Thiên Dật vốn đã âm trầm phút chốc đen như đáy nồi.
“Vì sao không được?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.
“Quy định từ xưa không được thay đổi!” Dạ Thiên Dật nói.
“Tổ huấn cũng có thể hủy bỏ, vì sao quy định từ xưa thì không thể thay đổi?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày, nhìn Dạ Thiên Dật.
“Vân Thiển Nguyệt, nàng đại diện cho cả Vân vương phủ, không phải chỉ một mình nàng. Nàng xác định hôm nay nàng không gõ tẩm chuông?” Sắc mặt Dạ Thiên Dật âm trầm đến đáng sợ, dứt lời, hắn nhìn về phía Vân vương gia nói: “Vân vương thúc, hôm nay ngài còn để tùy ý nàng càn quấy được sao?”
Vân vương gia nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, dường như do dự một lát rồi nói: “Thiển Nguyệt, tẩm chuông này xưa này đều do nữ nhi của Vân vương phủ gõ.”
Vân Thiển Nguyệt không chịu nhượng bộ: “Quy định từ xưa có thể đổi! Đổi người khác đi!”
“Nàng cho rằng tẩm chuông là ai muốn gõ là có thể gõ sao? Nếu hôm nay nàng không gõ tẩm chuông thì tẩm quan của tiên hoàng không vào được hoàng lăng. Tất cả chúng ta đều phải ở đây trông coi với nàng, hôm nay trời giá rét, người khác có thể chịu lạnh chịu đói, nhưng mẫu hậu đang mang thiên tử, nàng xác định bà có thể chịu nổi?” Dạ Thiên Dật lạnh lùng nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Di chiếu nàng không tôn trọng cũng không sao, một đường đưa linh cữu nàng không khóc không quỳ cũng được, nhưng chuyện này liên quan đến vận mệnh quốc gia, không tùy ý nàng được!”
Vân Thiển Nguyệt im bặt nhìn Thái hậu, nghĩ tới Dạ Thiên Dật lại dùng cô cô và đứa bé trong bụng bà để uy hiếp nàng.
“Nguyệt nhi, gõ tẩm chuông đi! Cháu là nữ nhi củaVân vương phủ, nơi đây không chỉ chôn đế vương của Dạ thị, mà còn chôn các cố cô cô của cháu, các bà nằm dưới lòng đất, cũng hi vọng nữ nhi của Vân vương phủ gõ tẩm chuông mở tẩm lăng.” Thái hậu ôn hòa nói.
“Thiển Nguyệt tiểu thư, mau gõ tẩm chuông đi! Đến giờ lành rồi!” Trương đạo trưởng cũng liên thanh thúc giục.
“Đúng vậy, Thiển Nguyệt tiểu thư, chuyện này không thể bốc đồng được.” Đức thân vương cũng thúc giục.
Vân Thiển Nguyệt buông tay Thái hậu, nhấc chân đi tới chỗ tẩm chuông, có người còn muốn khuyên tiếp liền lập tức ngậm miệng.
Chiếc tẩm chuông này nặng khoảng nghìn cân, chế tạo bằng sắt nguyên chất, treo cao trên tẩm lăng.
Vân Thiển Nguyệt đi tới phía dưới tẩm chuông, lập tức có người canh giữ tẩm chuông cầm một chiếc thiết chùy, nàng chìa tay nhận lấy, thiết chùy nặng khoảng hơn trăm cân, khó mà tưởng tượng được nữ tử mảnh mai không có võ công như cô cô làm sao cầm nó gõ vang được.
“Giờ lành đến! Gõ chuông! Lần một!” Vân vương gia hô một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt giơ thiết chùy lên, nhẹ nhàng vung tay, gõ vang tẩm chuông, chiếc chuông cổ xưa vang lên “keng” một tiếng, âm thanh khuếch tán cả núi Ngọc Long.
“Gõ chuông! Lần hai!” Vân vương gia lại hô một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt vung tay lần nữa, “keng” một tiếng như trước, dường như núi Ngọc Long và Hoàng Lăng hơi rung lên.
“Gõ chuông! Lần ba!” Vân vương gia hô tiếp một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt vung tay lần nữa, thiết chùy va chạm vào tẩm chuông, mặt đất rung lên vì tiếng chuông quá to.
“Lễ hoàn tất!” Vân vương gia hô to.
Vân Thiển Nguyệt rút thiết chùy lại, xoay người đi trở về. Nàng vừa mới xoay người thì tẩm chuông treo trên cao bỗng rơi xuống nện thẳng xuống nàng, mang theo tiếng ầm ầm, nặng tựa ngàn quân, nàng giật mình, cảm thấy bất thường nên lập tức tránh né, người đưa thiết chùy cho nàng trước đó đã đứng phía sau nàng từ thuở nào, hắn không hề nhúc nhích chặn lại đường thoát thân của nàng, đáy lòng nàng lạnh lẽo, phất tay chém ra một chưởng, thân thể người nọ bay thẳng ra ngoài, nàng thu tay lại định rời khỏi thì cảm giác trên đầu tối sầm lại, chiếc chuông to lớn đã tới đỉnh đầu nàng.
“Nguyệt nhi!” Dạ Thiên Dật sợ hãi hét lên, nhào về phía Vân Thiển Nguyệt.
Còn có tiếng mấy người đồng thời hô lên, bao phủ trong tiếng chuông.
Có một người phi thân lên nhanh hơn Dạ Thiên Dật, trong khoảnh khắc đã tới bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, ống tay áo màu trắng nguyệt nha quét qua, mang khí thế dời sông lấp biển, đánh một chưởng về phía tẩm chuông, tẩm chuông nổ đùng một tiếng, rời khỏi đỉnh đàu Vân Thiển Nguyệt, hắn chìa tay ôm Vân Thiển Nguyệt vào lòng, nhẹ nhàng đưa nàng lùi ra sau mấy trượng.
Tẩm chuông “đùng” một tiếng vỡ tan tành, mảnh sắt văng khắp nơi.
Không ít người bị mảnh sắt đâm vào, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Dư âm của tiếng chuông và tiếng kêu thảm thiết đan xen vào nhau, lập tức hỗn loạn cả vùng.
Trái tim Vân Thiển Nguyệt đập “thình thịch”, ôm lấy Dung Cảnh, chỉ có nàng biết, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi, so với bất cứ ai nàng cảm nhận được nguy hiểm và tử vong. Đây là lần đầu tiên, nàng cảm nhận rõ được tử vong. Nếu không có Dung Cảnh, nàng khẳng định một trăm phần trăm, nàng đã bị cái chuông nện xuống, đặc biệt đó là cái chuông sắt nặng ngàn cân, sau khi nàng phát ra một chưởng với người ngăn cản nàng rời khỏi thì cảm nhận rõ được người nọ dùng võ công chống chọi lại thì nàng không còn thời gian vận công né tránh lần nữa.
“Không sao, có ta!” Dung Cảnh vỗ vỗ lưng Vân Thiển Nguyệt, âm thanh ôn nhuận hòa cùng tia lạnh lẽo.
Trong âm thanh và lồng ngực này thì Vân Thiển Nguyệt bỗng trấn định lại, đúng thế, mọi việc có hắn, còn sợ gì nữa?
Một lát sau, dư âm tiếng chuông chấm dứt, tiếng kêu thảm thiết ngừng lại.
Hoàng hậu được Vân vương gia bảo vệ nên không bị thương, ống tay áo của Vân vương gia bị mảnh sắt xé rách một mảng, Đức thân vương, Hiếu thân vương, Dạ Khinh Nhiễm, Dung Phong đều không bị thương, Lãnh Thiệu Trác thì bị mảnh sắt quẹt qua, máu tươi loang đỏ nửa mặt hắn, nhưng hắn dường như không cảm thấy gì mà lại căng thẳng nhìn Vân Thiển Nguyệt đang được Dung Cảnh che chở trong lòng. Những người còn lại, đám người Lục công chúa, Thất công chúa, Vân Ly ít nhiều đều có vết thương trên mặt trên người.
“Ai có thể nói cho Bổn vương biết, đây là thế nào?” Sắc mặt Dạ Thiên Dật âm trầm đến dọa người, hắn nhìn người túc trực bên linh cữu.
Người túc trực bên linh cữu đồng loạt quỳ xuống mặt đất lắc đầu.
“Không có ai biết sao? Sao đột nhiên tẩm chuông lại rơi xuống?” Dạ Thiên Dật nhìn chóp chiếc chuông sắt, thấy có cái dây thừng sắt to bằng nắm tay như bị vật gì đó xoắn gãy, còn lơ lửng ở đó.
Tất cả mọi người nhìn theo ánh mắt hắn, đồng thời thổn thức.
“Nói! Rốt cuộc là thế nào? Không có ai nói, toàn bộ người ở đây hôm nay đều bị ban chết!” Dạ Thiên Dật giận dữ.
“Nhiếp chính vương tha mạng!” Người túc trực bên linh cữu đồng loạt quỳ xuống dập đầu trên mặt đất.
“Nhiếp chính vương, đừng quên ở kia còn có một người.” Vân Thiển Nguyệt rời khỏi lòng Dung Cảnh, nhìn vào người bị nàng đánh thì thấy người nọ bị đánh văng ra vài chục trượng, nằm trên mặt đất, không biết sống chết.
“Người đâu, mang người nọ tới đây!” Dạ Thiên Dật cũng nhìn theo ánh mắt của Vân Thiển Nguyệt, phân phó người phía sau.
Văn Lai lập tức đưa người đi khiêng.
Không lâu sau, người nọ được khiêng tới, chỉ thấy trước ngực người nọ có mảng máu tươi rất rộng, đã chết.
“Nếu không phải do hắn, ta nghĩ ta đã trốn được. Hắn ngăn cản đường của ta.” Vân Thiển Nguyệt nhìn người đã chết kia, hắn mặc trên người bộ đồ giống những người túc trực bên linh cữu, nhưng tấm thẻ ở thắt lưng thì khác, hiển nhiên là người đứng đầu nhóm túc trực bên linh cữu, nàng lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, ngẩng đầu nói với Dạ Thiên Dật: “Dạ Thiên Dật, hắn là ám chủ của nhóm túc trực bên linh cữu hoàng thất đi? Xưa nay chỉ nghe lệnh hoàng thất. Hôm nay rõ ràng chiếc dây thừng sắt đã bị người ta dồn sức xoắn đứt, mà ngươi ép ta gõ chuông, hôm nay lại xảy ra chuyện như thế, ta có thể nói chính ngươi muốn dồn ta vào chỗ chết không?”
Sắc mặt Dạ Thiên Dật lập tức âm trầm, “Nàng nghĩ thế về ta?”
Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, “Ta không thể không nghĩ như vậy! Nếu không nhờ Dung Cảnh, hôm nay ta nhất định bị chuông nện xuống, đâu còn có thể đứng ở chỗ này? Sợ rằng đã sớm biến thành một bãi bùn lầy. Ẩn chủ và ám chủ của hoàng thất từ trước đến giờ chỉ nghe lệnh của hoàng thất, hôm nay hoàng quyền của Dạ thị đều nằm trong tay ngươi, ẩn vệ và ám chủ hoàng thất nghe lệnh ngươi. Ngươi nói không phải ngươi sai hắn xoắn gãy dây sắt, muốn nện chết ta sau khi ta gõ chuông sắt thì ai tin?”
Trong mắt Dạ Thiên Dật ngưng tụ gió bão, trên trán nổi gân xanh: “Vân Thiển Nguyệt, ta muốn ai chết chứ không muốn nàng chết.”
“Vậy cũng chưa chắc! Ta nhiều lần đắc tội ngươi, hủy di chiếu, không tôn trọng hôn ước của ngươi và ta, khiến ngươi mất mặt như thế. Ngươi hận ta trách ta và Dung Cảnh gắn bó với nhau, hôm nay muốn ta chết là rất có khả năng.” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng thốt: “Ta vốn không muốn gõ cái chuông này, ngươi ép ta gõ, hôm nay ta tìm được đường sống từ trong chỗ chết, khiến ngươi thất vọng rồi đi?”
Dạ Thiên Dật bỗng nắm chặt tay, nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt, “Vân Thiển Nguyệt, nàng lặp lại lần nữa.”
“Nói một trăm lần cũng thế thôi! Dạ Thiên Dật, hôm nay ta tìm được đường sống từ trong chỗ chết, khiến ngươi thất vọng rồi đi?” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng lặp lại.
“Nàng … nàng giỏi lắm!” Dạ Thiên Dật giận dữ, âm thanh như rít ra từ kẽ răng, đóng băng luồng không khí trong vòng mười mét quanh hắn. Tất cả mọi người đều cảm nhận được tia lạnh lẽo giận dữ tỏa ra từ người hắn.
“Nhiếp chính vương, chuyện này có phải do ngươi làm không?” Lúc này thái hậu nghiêm khắc mở miệng.
Dường như Dạ Thiên Dật đã gần tới ranh giới bùng nổ, luồng lạnh lẽo quanh thân tăng vọt, hắn không đáp lời.
“Ai gia hỏi ngươi, có phải hay không?” Thái hậu mạnh mẽ quát một tiếng.
“Thái hậu nương nương, Thiển Nguyệt tiểu thư, chuyện như vậy sao có thể là Nhiếp chính vương làm chứ? Mọi người không nhìn thấy khi Thiển Nguyệt tiểu thư sắp bị chuông sắt nện xuống thì Nhiếp chính vương đã vội vã thế nào sao? Nếu Cảnh thế tử không phá vỡ chuông sắt thì e là người bị nện vào đã là hắn.” Lúc này Đức thân vương mở miệng.
“Ra vẻ thôi, ai mà không biết!” Vân Thiển Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
Dạ Thiên Dật nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt, lại không nói một lời nào nữa, thần sắc cực kỳ âm trầm đáng sợ.
“Không thể nói thế được, Thiển Nguyệt tiểu thư, Nhiếp chính vương đối với ngài cũng không hề kém Cảnh thế tử.” Đức thân vương nghe vậy thì không chịu nổi rồi, lần nữa không đồng ý nói: “Tuy ẩn vệ và ám nhân của Hoàng thất nghe lệnh hoàng thất, nhưng khó chắc có người muốn hại ngươi, động tay động chân ở đây.”
“Đức thân vương nói cho ta biết, ai muốn hại ta! Ngươi?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Đức thân vương, nhíu mày, “Đúng rồi, ta sao đã quên, ngài cũng là người của hoàng tộc, quyền lợi của Đức thân vương phủ ngút trời, sai khiến được ẩn vệ và ám nhân hoàng thất thì không phải nói suông rồi.”
Đức thân vương thay đổi sắc mặt, “Thiển Nguyệt tiểu thư, lão thần có một trăm lá gan cũng không dám động vào ngài! Vả lại lão thần đâu có lý do ra tay với ngài? Lão thần thấy Thiển Nguyệt tiểu thư chất vấn Nhiếp chính vương như thế, cảm thấy bất công, mới nói chuyện cho Nhiếp chính vương, ngươi không thể đổ chuyện này lên người lão thần.”
“Ngài không có lý do gì sao? Chưa chắc!” Vân Thiển Nguyệt cười lạnh nói: “Hoàng thất và Đức thân vương phủ từ trước đến giờ thân như một nhà, ta không tôn trọng di chiếu, muốn hủy thánh chỉ, uy hiếp thiên uy hoàng quyền, Đức thân vương phủ muốn thay thế tiên hoàng trừng phạt ám sát ta, cũng không kỳ lạ.”
“Thiển Nguyệt tiểu thư, ngươi thật là……” Gương mặt già nua của Đức thân vương trắng bệch, dường như hết đường chối cãi ở trước mặt Vân Thiển Nguyệt .
“Phụ vương, ngươi nói với nàng làm gì? Nàng đã lãnh huyết vô tình đến không còn tình cảm rồi. Ở trong mắt nàng chúng ta đều là kẻ địch, đối tốt với nàng ta đáng bị nàng ta xem như lòng lang dạ thú.” Lúc này Dạ Khinh Nhiễm mở miệng nói với giọng lạnh buốt.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm, híp mắt lại, không nói chuyện.
“Vân Thiển Nguyệt, ngươi có còn lương tâm không? Thất ca đối với ngươi như thế nào ngươi mù không nhìn thấy nhưng mọi người chúng ta đều thấy được, sau khi từ Bắc Cương trở về, huynh ấy bảo vệ ngươi năm lần bảy lượt trước mặt phụ hoàng, nay tiên hoàng băng hà, ngươi muốn hủy thánh chỉ, không tôn trọng không quỳ lễ, huynh ấy vẫn dung túng ngươi, ngươi không biết ơn thì thôi đi, giờ ngươi lại có thể nghi ngờ huynh ấy muốn giết ngươi?” Lục công chúa bỗng nhiên mở miệng mắng to: “Vân Thiển Nguyệt, ngươi máu lạnh, không có nhân tính.”
“Lục công chúa, vậy ngươi nói cho ta biết, hôm nay không phải là hắn muốn hại ta thì là ai muốn hại ta? Ngươi sao?” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nhìn Lục công chúa, bỗng nhiên nói: “Đúng vậy, sao ta đã quên mất, hôm đó Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử bức vua thoái vị mưu phản, chính là ngươi và Tần tiểu thư cùng dẫn ẩn vệ hoàng thất xông vào điện Thánh Dương. Ẩn vệ hoàng thất nghe ngươi và Tần tiểu thư như thế, ta có thể suy đoán, liệu ám nhân của hoàng lăng này cũng nghe các ngươi hay không. Chuyện hôm nay là do các ngươi làm?”
Lục công chúa tái mặt đi, giận dữ nói: “Ngươi bớt ngậm máu phun người đi!”
“Nếu nói ta ngậm máu phun người, vậy ngươi nói xem, ngươi phản bác được lời của ta, ta liền chấp nhận ngươi đúng hơn ta.” Vân Thiển Nguyệt quét mắt qua Lục công chúa rồi nhìn Tần Ngọc Ngưng trong đám nữ quyến, thấy nàng ta mím môi đứng đó, nàng lại đưa mắt nhìn Lục công chúa, cười lạnh nói: “Ẩn vệ hoàng thất là bất cứ ai trong hoàng thất cũng sai bảo được sao? Hoặc là con gái đại thần nào cũng sai bảo được? Hử? Lục công chúa? Tần tiểu thư? Hôm nay đã xảy ra chuyện thế này rồi, nếu không muốn ta ngậm máu phun người thì có phải các ngươi nên cho ta lời giải thích không!”
Lục công chúa bị Vân Thiển Nguyệt chọc giận nhưng vẫn gắng kìm nén mà nhìn sang Dạ Thiên Dật, “Thất ca, nữ nhân như vậy huynh còn thích nàng làm gì? Huynh nhìn nàng đi, quả nhiên không hề có nhân tính. Mà huynh lại bảo chúng ta không được phép làm tổn thương nàng, bây giờ hay rồi, nàng hoài nghi huynh đầu tiên, huynh thấy đáng không?”
Dạ Thiên Dật vẫn không nói một lời, cẩm bào màu tím nhạt dường như ngưng tụ lại một lớp băng sương.
Lục công chúa dứt lời, trong giây lát không có ai nói nữa, trong vòng mấy dặm, bất thình lình trời đông giá rét.
Thái hậu nhìn Dạ Thiên Dật, rồi nhìn Vân Thiển Nguyệt, lên tiếng lần nữa với giọng uy nghiêm, “Chuyện Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử bức vua thoái vị mưu phản hôm đó, bị Lục công chúa và Tần tiểu thư phá hỏng, ai gia cũng rất muốn biết, hôm đó ai cho hai ngươi dẫn theo ẩn vệ?”
Lục công chúa nhìn thoáng qua Thái hậu, không nói chuyện.
Tần Ngọc Ngưng cúi đầu, cũng không nói lời nào.
“Làm sao? Lời của ai gia các ngươi cũng dám không trả lời, không để ai gia vào trong mắt thế sao?” Thái hậu dựng đứng chân mày.
“Là ta!” Lúc này rốt cuộc Dạ Thiên Dật đã mở miệng, giọng nói lạnh lùng như bảo kiếm ra khỏi vỏ, xen lẫn tia lạnh lẽo âm trầm: “Là ta nhận được tin tức phụ hoàng bị uy hiếp nên đã ra lệnh cho Lục muội muội ở trong hoàng cung và Tần tiểu thư đi điện Thánh Dương.”
“Thì ra là Nhiếp chính vương, thế thì không trách được rồi!” Thái hậu dường như đã đoán được từ trước, uy nghiêm nói: “Ẩn vệ hoàng thất và ám nhân hoàng lăng nghe theo lời Nhiếp chính vương sai khiến, hôm nay xảy ra chuyện thế này, cháu gái của ai gia suýt nữa bị giết hại, Nhiếp chính vương giải thích thế nào? Nguyệt nhi nói đúng, ẩn vệ hoàng thất và ám nhân hoàng lăng đều nghe lời ngươi sai bảo, không phải sao?”
Dạ Thiên Dật nhìn thái hậu, vẻ mặt thái hậu nghiêm nghị, trông có vẻ nhất thiết muốn Dạ Thiên Dật nói rõ.
“Thái hậu, chuyện này không thể nào là do Nhiếp chính vương làm! Nhiếp chính vương thích Thiển Nguyệt tiểu thư cũng không phải là một ngày hai ngày.” Đức thân vương lên tiếng lần nữa, “Ai cũng có thể hại Thiển Nguyệt tiểu thư nhưng hắn sẽ không.”
“Đức thân vương khẳng định như thế?” Thái hậu hừ lạnh một tiếng, “Cũng chưa chắc đã thế, Nguyệt nhi và Cảnh thế tử yêu nhau, Nhiếp chính vương cầu mà không được, vì yêu sinh hận, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành. Muốn giết Nguyệt nhi, để nó chôn thây ở đây, cũng chưa chắc không thể nào!”
“Sao sao có thể? Thái hậu……” Đức thân vương phản bác lần nữa.
“Đức thân vương không cần nói nữa!” Dạ Thiên Dật cắt ngang lời Đức thân vương nói, nhìn Vân Thiển Nguyệt, lạnh lùng thốt: “Vân Thiển Nguyệt, ta vẫn nói câu kia, ta muốn giết ai chứ sẽ không giết nàng. Ta muốn nàng chứ không phải thi thể của nàng. Nàng nhớ cho kỹ, nhớ kỹ vào. Việc hôm nay không liên quan tới ta.”
“Thế liên quan tới ai đây?” Vân Thiển Nguyệt thờ ơ nói.
“Người đâu, lôi toàn bộ người trông chừng hoàng lăng xuống, lập tức xử tử, một tên cũng không để lại.” Dạ Thiên Dật không đáp lời Vân Thiển Nguyệt nói mà lạnh lùng sai khiến.
“Vâng!” Quan binh phía sau xông lên ùn ùn.
“Nhiếp chính vương tha mạng!” Những người túc trực bên linh cữu đồng loạt phát ra tiếng kêu hoảng sợ.
“Nhiếp chính vương, chưa chắc những người này đều có tội, nếu đều xử tử…” Đức thân vương lên tiếng lần nữa.
“Đức vương thúc, hôm nay tẩm chuông bị hủy, bọn họ không chôn cùng tiên hoàng thì còn giữ lại làm gì?” Dạ Thiên Dật chặn lời của Đức thân vương.
Đức thân vương nghe vậy lập tức im bặt.
Không còn ai lên tiếng cầu xin tha thứ cho những người này nữa, dây thừng của tẩm chuông bị xoắn đứt, giờ tẩm chuông hóa thành mảnh sắt, đây là những người bảo vệ chuông thần của hoàng lăng, xảy ra chuyện thế này là chuyện rất lớn, hôm nay trên đường đưa linh thì quan tài đã bị ngã ba lần, nứt toác một vết, giờ chuông lại vỡ toang, quả thật là điềm gở.
Năm trăm người trông chừng tẩm lăng bị kéo xuống.
Vân Thiển Nguyệt nhìn mạng người bị kéo đi mà mím chặt môi, nếu là trước kia thì nàng nên ngăn cản, dù sao đây cũng là năm trăm mạng người, nhưng hôm nay nàng không muốn ngăn cản, mà dù nàng có ngăn cản, Dạ Thiên Dật cũng sẽ không bỏ qua cho những người này. Lão hoàng đế vào hoàng lăng, cần máu tươi của những người này chôn cùng. Huống hồ dù nàng có cứu thì những người này vẫn là ám nhân mà Dạ thị đào tạo, nghe lệnh hoàng thất Dạ thị, từ ngày bọn họ túc trực bên linh cữu làm ám nhân thì bọn họ đã được định trước sống là người của Dạ thị, chết là ma của Dạ thị.
Năm trăm người được kéo về lần nữa đã là năm trăm thi thể, chỉ trong chốc lát.
Gió lạnh thấu xương, bầu trời lần nữa rơi đầy bông tuyết, đắp lên năm trăm cái xác chảy đầy máu tươi.
Giang sơn Dạ thị như vậy, lăng mộ hoàng thất như vậy, máu tươi giết chóc như vậy, người và chuyện như vậy, khuôn mặt mỗi người đều bị phóng đại, có thể thấy rõ tinh tế từng nếp nhăn, là từng biểu cảm lạnh lùng chết lặng như là đương nhiên. Năm trăm người vừa sống sờ sờ giờ đã biến thành năm trăm thi thể, lại có thể cho là đương nhiên!
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cực kỳ chán ghét chuyện như vậy, nàng kéo Dung Cảnh, nói với hắn: “Chúng ta đi!”
Dung Cảnh không phản đối, đi theo Vân Thiển Nguyệt.
“Cảnh thế tử, Vân Thiển Nguyệt, tiên hoàng còn chưa vào Hoàng Lăng, hiện tại các ngươi đã đi?” Đức thân vương giật mình nhìn về phía hai người.
“Ta sợ hãi rồi, suýt nữa mất mạng nhỏ, còn dám ở chỗ này nữa sao? Ở thêm lát nữa, có phải ta sẽ giống năm trăm người này, đi vào làm bạn với tiên hoàng?” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nhìn Đức thân vương một cái, trầm giọng nói: “Nếu không giải thích rõ ràng chuyện hôm nay cho ta, về sau đừng hòng bảo ta làm gì cho hoàng thất! Hủy thánh chỉ là chuyện nhỏ!”
Đức thân vương lập tức im bặt nhìn Dạ Thiên Dật.
Dạ Thiên Dật không nói một lời, vẻ âm trầm tan biến, không còn biểu cảm gì.
“Cô cô, cháu về phủ trước!” Vân Thiển Nguyệt nói vớihoàng hậu.
“Hôm nay cháu sợ hãi rồi! Để Cảnh thế tử đưa cháu về đi thôi!” Thái hậu xua tay.
Thái hậu mở miệng, đại diện cho thiên tử trong bụng bà, có quyền lợi nhất định cao hơn Nhiếp chính vương. Mặc dù không có thực quyền, nhưng thân phận vẫn còn đó, Dạ Thiên Dật không mở miệng, không ai dám phản đối nữa.
Vân Thiển Nguyệt và Dung Cảnh lướt qua mọi người, trở về theo đường cũ. Bông tuyết bay nhẹ vào hai người, dù nơi này đẫm máu thế nào, nhưng ai nhìn bọn họ thì vẫn cảm thấy phong cảnh như vẽ.
Không bao lâu, hai người rời khỏi tầm mắt của mọi người.
Dạ Thiên Dật từ đầu đến cuối không nói một lời.
Trước lăng mộ, mọi người yên tĩnh không tiếng động, bao gồm Lục công chúa đang tức giận không cam lòng và Đức thân vương lắc đầu thở dài.
Rất lâu sau, Trương đạo trưởng nhẹ giọng nhắc nhở Dạ Thiên Dật: “Nhiếp chính vương, nếu quan tài của tiên hoàng còn không nhập vào hoàng lăng thì sẽ qua giờ lành mất.”
Dạ Thiên Dật đè nén cảm xúc quay cuồng trong mắt, vung tay lên sai khiến với giọng lành lạnh, “Tẩm quan của tiên hoàng vào lăng tẩm!”
“Tẩm quan của tiên hoàng vào lăng tẩm!” Vân vương gia hô một tiếng.
“Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!” Mọi người xôn xao quỳ rạp xuống.
Nội vệ cung đình nâng tẩm quan của lão hoàng đế đi vào lăng mộ, năm trăm thi thể kia cũng bị người ta khiêng vào.
Vân Thiển Nguyệt và Dung Cảnh không hề quay đầu lại, hai người dựa theo đường cũ mà trở về, không bao lâu sau đã tới đuôi núi Ngọc Long.
Vân Thiển Nguyệt dừng bước hỏi Dung Cảnh, “Lăng mộ của hoàng thất tiền triều ở đâu?”
Dung Cảnh cũng dừng bước, chỉ tay vào một sườn núi cuối đuôi rồng, ấm giọng nói: “Nơi đó!”
“Sao đã bằng phẳng rồi?” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía kia.Nghe nói thiên tử của Mộ Dung thị tài hoa hơn người, tấm lòng nhân hậu, trong thời gian trị vì, mưa thuận gió hòa, yêu dân như con. Về sau nếu không phải đời hoàng đế cuối cùng làm thất lạc thái tử khiến hoàng hậu nhớ nhung thành bệnh buồn bực mà chết, bởi thế hoàng đế xao nhãng chính sự, bây giờ sợ là không có Dạ thị, mà vẫn là Mộ Dung gia.
“Mộ Dung thị không để lại con cháu, trăm năm đã qua, Thiên Thánh phồn hoa, hoàng lăng Dạ thị xây dựng ở đầu rồng, sao lại cho phép hoàng lăng của Mộ Dung thị vẫn còn đó? Tất nhiên là hóa thành biển cả đất bằng trăm năm rồi.” Dung Cảnh thản nhiên nói, nghe không ra cảm xúc gì.
Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn, trong mưa tuyết gò má hắn như thơ như họa, dáng người thẳng tắp, chi lan ngọc thụ, lịch sự tao nhã. Nàng quay sang nhìn sườn núi, nhẹ giọng nói: “Về sau thật sự không tìm được thái tử Mộ Dung thị sao?”
Ánh mắt Dung Cảnh động đậy nhưng hắn không nói gì.
“Nếu con cháu Mộ Dung thị vẫn còn, vì sao vẫn chưa phục quốc?” Vân Thiển Nguyệt lại nói.
Dung Cảnh bỗng nhiên cười một tiếng, cực kỳ nhạt nhẽo, như đang giễu cợt, “Nàng cũng biết Mộ Dung thị có tấm lòng nhân hậu yêu dân như con mà! Nếu còn sống, không phục quốc có gì là lạ? Có lẽ bọn họ đều có tấm lòng bồ tát, không muốn thấy loạn lạc và dân chúng gặp khó khăn.”
“Trăm năm trước thuỷ tổ hoàng đế xây dựng triều đình, Thiên Thánh loạn lạc bao năm mới lấy lại được sức, thái tử Mộ Dung thị kia bởi thế mà từ bỏ không muốn gây ra chiến tranh lần nữa thì thôi cho qua, Thiên Thánh trăm năm phồn hoa, dân chúng an cư lập nghiệp, con cháu Mộ Dung thị vẫn chưa gây chiến thì vẫn cho qua, nhưng bây giờ khác rồi, Thiên Thánh tối tăm rối loạn, thiên tai nhân họa không ngừng, dân chúng lầm than, lầu son rượu thịt thối, trên đường bao người chết cóng. Nếu Mộ Dung thị còn có con cháu, thì cũng nên phục quốc chứ?” Vân Thiển Nguyệt nhẹ giọng nói.
Dung Cảnh im lặng không nói.
Vân Thiển Nguyệt lần nữa nghiêng đầu nhìn hắn, thấy dung nhan như ngọc bị bao phủ trong mưa tuyết, còn trong sáng trắng muốt hơn bông tuyết.
“Đi thôi!” Dung Cảnh kéo Vân Thiển Nguyệt bước đi.
Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua sườn núi còn nửa, phủ tuyết trắng xóa, tỏa sáng rực rỡ, nàng thu hồi ánh mắt, đi theo Dung Cảnh.
Đi được một đoạn đường, Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên nói: “Hôm nay tuyết rơi trên người ta không tan!”
Dung Cảnh nghiêng đầu nhìn nàng một cái, mỉm cười nói: “Không tan không phải rất tốt sao? Bây giờ ta không lấy đâu ra ô để che tuyết cho nàng.”
Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt với Dung Cảnh, “Sao chàng không chúc mừng võ công của ta đã đột phá lên một tầng? Có thể huy động nội tức khống chế sự vật quanh người, không để tuyết tan ra?”
Dung Cảnh cười khẽ, “Còn lâu mới hoàn thành Phượng Hoàng chân kinh, thế này mà nàng đã đắc ý rồi?”
Vân Thiển Nguyệt hừ khẽ một tiếng, bỗng nhiên tiến lên một bước, đứng ở trước mặt Dung Cảnh, hai tay ôm cổ hắn, “Chàng ôm ta bước đi.”
Dung Cảnh nhíu mày, “Nàng xác định?”
“Xác định!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Dung Cảnh nở nụ cười, hơi khom người, ôm Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt chôn mặt trong lòng Dung Cảnh, nghe tiếng tim đập của hắn, trong lòng có nơi nào đó bình yên.
Tiếng bước chân của hai người biến thành tiếng bước chân nhẹ nhàng của một người. Bốn phía rừng núi lẳng lặng, bông tuyết tuôn rơi, nhưng không có bông tuyết rơi vào người Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt, mà đều tự động cách bọn họ một mét.
Sau một lúc, Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên nói: “Lão hoàng đế đã chết rồi còn muốn giết ta, một chiêu được lắm!”
“Hắn phải giết nàng, Dạ Thiên Dật nhìn không thấu, hắn chấp chưởng giang sơn Thiên Thánh nhiều năm thế rồi tất nhiên nhìn thấu, nàng không thuộc về Dạ thị, hắn tất nhiên sẽ không giữ nàng.” Giọng Dung Cảnh nhẹ nhàng mà lành lạnh.
“Sợ là Dạ Thiên Dật cũng không ngờ tới cha hắn chết rồi còn đi một nước ở hoàng lăng như thế đi?” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Hắn tưởng hắn uy hiếp có tác dụng, quá tin tưởng mình. Cứ tưởng rằng tiên hoàng để lại di chiếu ban hôn cho nàng và hắn thì đó là chấp nhận nàng.” Dung Cảnh bỗng nhiên cười một tiếng, lạnh lùng nói: “Lúc này tiên hoàng lại cho hắn một bài học, đế vương Dạ thị đều sẽ cho con cháu một bài học sau khi chết.”
“Dạ thị nên giết!” Vân Thiển Nguyệt phun ra bốn chữ.
Dung Cảnh bước đi chậm rãi, không đưa ra bình luận.
Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu lên, đập vào mắt, là dung nhan như ngọc của Dung Cảnh, trên nữa là bầu trời bao la tuyết rơi như tranh vẽ. Nàng nhìn chằm chằm lên bầu trời trong chốc lát, bỗng nói: “Hôm nay ta cố ý nói oan cho Dạ Thiên Dật, để hắn thấy rõ quyết tâm và máu lạnh của ta, nếu hắn còn không biết sai đường mà quay lại, cứ khăng khăng không chịu tỉnh ngộ thì Dung Cảnh, chàng lật đổ giang sơn Dạ thị đi!”