Ba ngày sau, Diệp Thiến dẫn theo một đội nhân mã, phóng nhanh như tia chớp tới đại doanh Nam Cương ở núi Bát Hoang.
Lúc Diệp Thiến tới, chính là chạng vạng, ánh hoàng hôn giăng đầy
trời, nàng ấy mặc một bộ váy đỏ như lửa, cưỡi một con ngựa màu đỏ cam,
như đám mây ở chân trời, khiến cho quân doanh Nam Cương đang treo lụa
trắng bởi vì nàng ấy đến mà chớp mắt liền sáng lên.
Nàng ấy đã mang thai bốn tháng, còn không quá rõ ràng, tung mình xuống ngựa, trực tiếp đi vào quân doanh.
Binh sĩ Nam Cương thấy nàng ấy tới, cùng quỳ xuống, hô to, “Nữ hoàng!”
Quốc cữu Nam Cương, Phong Tẫn, Lăng Mặc nhận được tin tức, ra khỏi doanh trướng nghị sự, đón nàng ấy.
“Diệp nữ hoàng tới thật nhanh!” Phong Tẫn nhìn Diệp Thiến, từ kinh
thành Nam Cương đến núi Bát Hoang, cho dù ra roi thúc ngựa thì cũng phải mất bảy ngày. Hôm nay mới ba ngày nàng ấy đã tới, chỉ có thể nói rõ
nàng ấy đã ra khỏi kinh thành Nam Cương trước khi nhận được tin Vân Mộ
Hàn chết.
Diệp Thiến khoát khoát tay với tướng sĩ Nam Cương đang quỳ, mọi người đứng dậy, nàng hỏi thăm Phong Tẫn, “Lúc này Vân Mộ Hàn đang ở đâu?”
“Ngươi tới quá nhanh, quan tài băng của Rừng hoa đào mười dặm vừa mới tới, còn chưa đặt hắn ta vào, lúc này vẫn còn ở trong trướng trung
quân.” Phong Tẫn đánh giá thần sắc Diệp Thiến, cái gì cũng không nhìn
ra, chỉ cảm thấy một thân đỏ tươi của nàng ấy vô cùng chói mắt.
“Vậy thì không cần đặt vào!” Diệp Thiến phun ra một câu, trên mặt không có tâm tình gì đi tới chủ trướng trung quân.
Phong Tẫn nhíu mày, nhấc chân đuổi theo nàng ấy.
Quốc cữu Nam Cương cũng vội đuổi theo Diệp Thiến, muốn nói gì đó, “Thiến nhi, con……”
“Cậu không cần phải nói nữa! Con đã biết.” Diệp Thiến ngăn cản lời
nói của quốc cữu Nam Cương, cũng không quay đầu lại mà đi tiếp đến đại
trướng trung quân.
Quốc cữu Nam Cương thấy trên mặt nàng ấy không có nước mắt, cũng
không có cảm xúc bi thống, chỉ có thể ngậm miệng. Đoàn người đi tới đại
trướng trung quân, thân tín bên người Vân Mộ Hàn và thân vệ của vương
thất Nam Cương mà Diệp Thiến cho hắn vẫn canh giữ bên ngoài đại trướng
trung quân, đồng loạt quỳ xuống, “Nữ hoàng!”
Bước chân Diệp Thiến khựng lại, chợt vén màn lên, tiến vào trướng trung quân.
Nàng ấy vào trong trướng trung quân, bước chân không ngừng, trực tiếp đi tới bên giường Vân Mộ Hàn đang nằm. Vân Mộ Hàn vẫn nằm ở đó như ba
ngày trước, chủy thủ trên ngực vẫn không rút ra, sắc mặt vẫn như ba ngày trước, không thấy tử khí, nhưng không thấy sinh khí.
Diệp Thiến dừng bước, im lặng nhìn Vân Mộ Hàn.
Bởi vì nàng ấy đến, trong trướng tràn ngập áp suất thấp, mặc dù sắc
mặt nàng ấy không lộ vẻ gì, nhưng khí âm trầm trên người nàng ấy lại
đang từ từ tràn ra vẫn có thể cảm giác được.
Phong Tẫn đứng sau lưng nàng ấy, không nói gì.
Trong lòng quốc cữu Nam Cương thở dài, đứng ở một bên, ông nghĩ,
nhiều ngày qua, mỗi ngày ông đều nói chuyện với Vân Mộ Hàn, lại chưa
từng nhận ra nó muốn tự sát, rốt cuộc vì cái gì khiến cho nó phải tự sát như thế? Đến hôm nay ông vẫn còn không tin.
Đại trướng trung quân yên tĩnh, nhiều người lại như không có ai.
Qua hồi lâu, Diệp Thiến bỗng mở miệng, hết sức lạnh lùng, “Cậu, Phong gia chủ, hai người đều ra ngoài đi!”
Quốc cữu Nam Cương cả kinh, nhìn kỹ thần sắc Diệp Thiến, vội vàng
tiến lên khuyên nhủ, “Thiến nhi, ngươi cũng không thể vì vậy mà bi quan, có lẽ nó…… Nó bị người giết, dù sao……”
“Chàng ấy tự sát!” Diệp Thiến khẳng định.
Quốc cữu Nam Cương lập tức mất tiếng. Phong Tẫn nhìn Diệp Thiến, lại
nhìn thoáng qua Vân Mộ Hàn, lúc này mở miệng, “Mỗi người đều có sự lựa
chọn riêng, Diệp nữ hoàng đừng quên đứa con trong bụng ngươi.”
“Sự lựa chọn?” Diệp Thiến cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Vân Mộ
Hàn, giọng nói âm trầm, “Sự lựa chọn của chàng ấy chính là chết như vậy
sao?”
Phong Tẫn trầm mặc, không phải chết như vậy, nhưng đã là sự thật.
“Chẳng lẽ chính là chàng ấy tự nguyện?” Diệp Thiến nheo mắt lại,
giọng nói âm trầm như khúc nhạc dạo trước cơn bão trong ngày xuân,
“Chàng ấy lo lắng nhất chính là muội muội của chàng ấy, sao lại không
muốn gặp nàng ấy lần cuối cùng?”
Quốc cữu Nam Cương thở dài một tiếng, “Điều này cũng chính là điều
cậu nghi ngờ. Hàn nhi thương yêu Cảnh thế tử phi, hôm nay nàng ấy còn ở
Vân Sơn, chưa biết sống chết, sao nó có thể tự sát vào lúc này? Hơn nữa
lại ngay vào lúc hai quân của Cảnh thế tử và Dạ Khinh Nhiễm đang giao
chiến? Chẳng lẽ nó đã biết trước nó tự sát sẽ tạo thành hậu quả gì sao?”
“Sáu năm trước, Dạ Khinh Nhiễm cướp đi Xích Luyện xà và Vạn Chú chi
Vương của con, hôm nay, hắn ta lại muốn cướp đi trượng phu của con. Hắn
ta nằm mơ! Cho dù chết, con cũng không cho hắn ta như ý.” Giọng nói lãnh trầm của Diệp Thiến đột nhiên tăng cao mang theo âm ngoan, giơ tay lên
ngưng tụ một đoàn khí đen, đi thẳng vào ngực Vân Mộ Hàn.
Quốc cữu Nam Cương cả kinh, lập tức giơ tay ngăn cản nàng, “Thiến nhi, con muốn làm gì? Nó đã chết……”
“Chết cũng phải sống lại cho con!” Diệp Thiến nhướng cao mày.
Quốc cữu Nam Cương biến sắc, nhìn nàng nói: “Thiến nhi, ngươi bình
tĩnh một chút, Hàn nhi thật sự đã chết, cậu với Phong gia chủ đã chứng
thật, hôm đó nó đã không còn mạch. Sao còn có thể cứu?”
Diệp Thiến đẩy cánh tay đang ngăn cản của quốc cữu Nam Cương ra, trầm giọng nói: “Người khác không thể cứu, y giả thiên hạ không chữa được
người chết, không thể làm cho người chết sống lại. Nhưng chỉ cần chưa
chết quá ba ngày, Nam Cương ta có thể, cậu cũng biết.”
Quốc cữu Nam Cương nghe vậy hoảng hốt, không dám tin nhìn Diệp Thiến, “Thiến nhi, con…… Con muốn dùng…… Cấm thuật tuyệt truyền lấy mạng đổi
mạng của Nam Cương?”
“Đúng vậy!” Diệp Thiến gật đầu.
Thân thể quốc cữu Nam Cương khẽ run, bỗng nhiên bước nhanh lên trước, đứng trước mặt nàng, lớn tiếng nói: “Không được!”
“Cậu, Vân Mộ Hàn có thể có vô số kiểu chết, nhưng không thể cứ bỏ con lại tự sát được.” Gương mặt Diệp Thiến kiên nghị, lông mày bao phủ mây
đen dày đặc, “Sáu năm trước, bởi vì bảo vệ Nam Cương, con với Dạ Khinh
Nhiễm chơi trò mèo bắt chuột. Con thua! Không nói không lấy lại được Vạn Chú chi Vương, mà còn mất đi Nam Lăng Duệ. Khi con tỉnh ngộ, muốn quay
đầu, thì chàng ấy đã xoay người, không cần con nữa. Con không muốn sau
khi mất đi Nam Lăng Duệ lại là lấy giỏ trúc múc nước uổng công một trận, liền dốc hết toàn lực cũng muốn giữ được Nam Cương, cho nên tìm Vân Mộ
Hàn. Nhưng hôm nay Nam Cương đã quy thuận Mộ Dung, vô luận ngày sau Cảnh thế tử thành hay bại, thì quốc hiệu Nam Cương cũng sẽ bị xóa bỏ, không
còn là Nam Cương nữa. Nam Cương đã không còn, Phụ vương thì đã rời bỏ
con từ lâu, ta không có huynh đệ tỷ muội, trừ Vân Mộ Hàn, con chỉ có hai bàn tay trắng. Sáu năm trước đã thua một lần, sao còn có thể để thua
nữa? Cho dù chàng ấy đã chết rồi, thì cũng phải sống lại cho con.”
Thân thể quốc cữu Nam Cương chấn động, “Thiến nhi, cấm thuật của
vương thất Nam Cương, lấy mạng đổi mạng, chưa từng có người thử qua,
con…… Con còn có cậu mà.”
“Sao cậu có thể ngày đêm ở bên cạnh con được? Ở trong lòng cậu, Cảnh
thế tử mới là vị trí đầu tiên. Cậu giống như mọi tướng lãnh trung thành
ủng hộ Mộ Dung thị vậy, con không phải là duy nhất của cậu.” Diệp Thiến
nói.
Quốc cữu Nam Cương liền trầm mặc.
Phong Tẫn đứng ở một bên, nhìn hai người, lúc này ánh mắt cũng khó
che giấu kinh ngạc, hắn không biết Nam Cương vẫn còn có một cấm thuật
lấy mạng đổi mạng. Diệp Thiến muốn khởi động cấm thuật làm cho Vân Mộ
Hàn sống lại sao? Chưa đầy ba ngày nàng ấy đã chạy tới nơi này, chẳng lẽ đã đoán trước được sẽ có chuyện Vân Mộ Hàn tự sát? Hay là Cảnh thế tử
truyền tin nói cho nàng ấy, để nàng ấy tới đây sớm? Như vậy Cảnh thế tử
đã biết trước Vân Mộ Hàn sẽ làm vậy sao?
“Thiến nhi, thân thể của con hiện giờ sao có thể cùng cấm thuật lấy
mạng đổi mạng của Nam Cương được? Trong bụng con có con đó.” Quốc cữu
Nam Cương trầm mặc một lát, nhìn xuống bụng của Diệp Thiến, vừa mới khẽ
nhô lên, thêm nửa năm nữa, có thể sinh.
Diệp Thiến nhếch khóe miệng, lạnh lùng nói: “Nếu Vân Mộ Hàn chết, con muốn con làm gì?”
Trong lòng quốc cữu Nam Cương chợt lạnh, “Nếu con khởi động cấm
thuật, chẳng những không cứu sống Hàn nhi, mà còn có thể đẩy cả chính
con và con của con vào, đó……”
“Vậy con liền chết theo chàng ấy!” Diệp Thiến chặn lại lời của quốc cữu Nam Cương.
Quốc cữu Nam Cương lại mất tiếng.
Trong đại trướng trung quân chớp mắt lầm vào yên tĩnh như chết.
Sau một lúc lâu, Diệp Thiến lạnh lùng nói: “Không phải con nhẫn tâm,
với con, đứa bé này không bằng Vân Mộ Hàn. Hôm nay con lấy tính mạng của nó, lấy mạng đổi mạng, đổi lấy mạng của cha nó. Dù có chết, dù chàng ấy sống lại, cuộc đời này chúng con không thể có con được nữa, con cũng
chấp nhận.”
Quốc cữu Nam Cương và Phong Tẫn đều không nói nữa.
“Tóm lại, Vân Mộ Hàn không thể bỏ con lại. Lên trời xuống đất, cũng
không thể. Con chỉ còn lại mình chàng ấy, ai cũng không thể cướp đi. Dạ
Khinh Nhiễm không thể, ông trời không thể, Diêm Vương gia không thể,
hoàng tuyền cũng không thể.” Gương mặt Diệp Thiến kiên nghị, chậm rãi
xoay người, nói với quốc cữu Nam Cương và Phong Tẫn: “Cậu, Phong gia
chủ, ý ta đã quyết, xin hai người hãy đi ra ngoài!”
Quốc cữu Nam Cương muốn khuyên nữa, nhưng chống lại ánh mắt kiên nghị của nàng, cũng không khuyên được được nữa.
“Nếu ta chết, nơi này có chiếu thư, triều dã, thần tử, binh mã và dân chúng của Nam Cương ta đều phó thác cho Cảnh thế tử, xin hắn ta đối xử
tử tế. Nếu ta đại nạn không chết, lúc đó lại bàn.” Diệp Thiến lấy một
cuộn vải minh hoàng ra khỏi ống tay áo, đưa cho Phong Tẫn.
Phong Tẫn nhận lấy cuộn vải minh hoàng, khẽ gật đầu, “Diệp nữ hoàng
là nữ tử chân tình. Nếu ngươi còn sống, Phong Tẫn liền uống cùng ngươi
một chén. Nếu ngươi chết, ta cũng sẽ uống với ngươi một chén ở trước mộ
phần của ngươi.”
“Được!” Diệp Thiến gật đầu.
Phong Tẫn không nói thêm lời nào, cầm lấy chiếu thư của nàng đi ra ngoài.
Quốc cữu Nam Cương thở dài, cũng đi theo Phong Tẫn.
Trong nháy mắt, trong đại trướng trung quân chỉ còn lại một mình Diệp Thiến, nàng không trì hoãn nữa, lòng bàn tay ngưng tụ một đoàn mây mù
màu đen, bao trùm lên ngực Vân Mộ Hàn, không lâu sau, thanh bảo kiếm
đang cắm trong ngực Vân Mộ Hàn từ từ chui ra, sương mù màu đen dày đặc
dần dần bao phủ nàng và Vân Mộ Hàn.
Ngoài trướng trung quân, Phong Tẫn cầm cuộn vải minh hoàng, đứng chắp tay sau lưng.
Quốc cữu Nam Cương đứng bên cạnh Phong Tẫn, nhìn về hướng kinh thành
vương thất Nam Cương, thở dài nói: “Ta không ngờ Thiến nhi lại muốn vận
dụng cấm thuật mà cho tới bây giờ chưa từng có ai dùng của Nam Cương,
cho dù con bé lấy mạng của con mình để đổi, nhưng khó bảo toàn không đẩy cả mình vào, đây mới thật sự là đánh cược tính mạng mà.”
Phong Tẫn trầm mặc không nói, ánh mắt của hắn không phải là nhìn về
hướng Nam Cương, mà là nhìn về hướng Đông Hải, Vân Sơn nằm trong lãnh
thổ Đông Hải.
“Phong gia chủ, ngươi đang nghĩ gì vậy?” Quốc cữu Nam Cương thở dài hồi lâu, rồi thu hồi tầm mắt, nhìn sang Phong Tẫn.
Phong Tẫn thản nhiên nói: “Đang nghĩ ta cũng nên tìm một nữ nhân rồi!”
Quốc cữu Nam Cương ngẩn ra.
Phong Tẫn nhìn về phương xa nói: “Có một nữ nhân ngốc, xem mạng của
ngươi còn quan trọng hơn của nàng ấy, chẳng phải rất hạnh phúc sao?”
Quốc cữu Nam Cương giật mình, nói: “Ta không biết, cả đời ta, chưa từng cưới nữ nhân nào.”
Phong Tẫn bỗng nhiên cười cười, “Trước kia ta cũng nghĩ cả đời này
không cưới nữ nhân, nữ nhân đều là ngu ngốc, mỗi ngày đều không yên
tĩnh. Nhưng hôm nay lại cảm thấy có một nữ nhân làm phiền cũng không
tồi.”
Quốc cữu Nam Cương cũng nhìn về hướng Đông Hải như hắn ta, “Cảnh thế tử phi còn chưa có tin tức sao?”
“Nữ nhân kia mạng lớn, không chết được.” Phong Tẫn nói.
Quốc cữu Nam Cương nhìn Phong Tẫn, trên mặt hắn cũng không có nửa
thần sắc lo lắng. Từ khi Cảnh thế tử phi đi tới nay, qua nhiều ngày như
vậy, ông đã bắt gặp rất nhiều người, khi nhắc tới Cảnh thế tử phi đều là vẻ mặt lo lắng, bao gồm cả ông, nhưng người duy nhất không lo lắng
chính là Phong Tẫn, ông không rõ tại sao hắn ta lại khẳng định nàng ấy
mạng lớn không chết được như vậy?
“Có phải quốc cữu rất kỳ quái vì sao ta không lo lắng cho nàng ấy
không?” Phong Tẫn quay đầu nhìn quốc cữu Nam Cương, hắn đi theo bên cạnh Vân Thiển Nguyệt lâu nhất, tất nhiên cũng học được hơn phân nửa bản
lĩnh của nàng, bản lĩnh hiểu thấu lòng người này chính là giỏi nhất.
Quốc cữu Nam Cương thầm nghĩ quả nhiên là Phong gia chủ, chẳng trách
Cảnh thế tử cũng nhướng hắn ta ba phần, gật đầu, khẳng định nói: “Đúng
vậy, ta không rõ vì sao Phong gia chủ khẳng định Cảnh thế tử phi sẽ
không sao như thế?”
Phong Tẫn giễu cợt một tiếng, “Người ta có ba đường sinh mệnh, nàng
ấy có tới chín. Cho dù người ta có một mạng, vốn nàng ấy cũng nhiều hơn
người ta một mạng. Nữ nhân kia, giỏi nhất, chính là tìm đường sống từ
trong cõi chết.”
Quốc cữu Nam Cương như hiểu ra gật đầu, nhưng vẫn không khỏi lo lắng, “Chỉ mong Cảnh thế tử phi bình an trở về, nếu không Cảnh thế tử……” Thở
dài một tiếng, ngậm miệng.
Phong Tẫn khinh thường, không nói thêm gì nữa. Quốc cữu Nam Cương cũng không nói nữa.
Hai người đều không có ai rời đi, cùng canh giữ ngoài trướng trung
quân, tất nhiên là hộ pháp cho Diệp Thiến ở bên trong. Mặc kệ Diệp Thiến thành hay bại, cũng không thể để người khác quấy rầy nàng ấy.
Một lần canh này, chính là ba ngày ba đêm.
Trong ba ngày ba đêm này, đại quân Thiên Thánh cũng không khởi xướng chiến dịch, quân doanh hai bên đều rất bình tĩnh.
Ba ngày ba đêm sau, trong trướng trung quân bỗng vang lên giọng nói
cực kỳ suy yếu của Diệp Thiến, “Cậu, Phong gia chủ, hai người vào đi.”
Quốc cữu Nam Cương và Phong Tẫn vội vàng vén màn lên, đi vào.
Đập vào mắt, làm lòng người kinh hãi.
Diệp Thiến nằm bên cạnh Vân Mộ Hàn, bộ váy đỏ như lửa bị máu tươi
nhiễm một mảng, đỏ thẫm. Máu tươi nhỏ xuống đất, bụng nhô lên của nàng
đã bằng phẳng, trong sắc đỏ thẫm chói mắt, sắc mặt trắng đến làm cho
lòng người ta kinh hãi đảm chiến.
Vân Mộ Hàn nằm im lặng bên người nàng, vẫn không nhúc nhích.
Bước chân quốc cữu Nam Cương khựng lại, liền vội vã chạy tới bên
giường, đau lòng nhìn Diệp Thiến, “Thiến Nhi, con thế nào? Đã…… Đã cứu
sống rồi?”
Khóe miệng Diệp Thiến lộ ra một nụ cười, “Nên làm ta đều làm, liền xem ý trời vậy.”
Quốc cữu Nam Cương cả kinh, nhìn nàng, “Sao lại nói vậy?”
Diệp Thiến cố sức nghiêng đầu nhìn Vân Mộ Hàn, “Sáu năm trước, con
không có dũng khí vì Nam Lăng Duệ mà bỏ lại Nam Cương, hôm nay con yêu
Vân Mộ Hàn, rốt cuộc có dũng khí bước ra bước này, trước khi đi Phụ
vương dặn con yêu quý mạng của mình. Khi đó con cũng hứa, từ nhỏ con
được dạy vì Nam Cương không tiếc hết thảy, nhưng không nghĩ tới, thế sự
luôn khó liệu. Rốt cuộc con cũng sống vì mình một lần.”
Quốc cữu Nam Cương há miệng, không phát ra tiếng.
“Hôm nay, liền xem chàng ấy có nguyện ý sống lại với con không. Con
đã trói mạng của chúng con lại với nhau, chàng ấy chết, con chết theo
chàng ấy, chàng ấy sống, con sống với chàng ấy.” Diệp Thiến dùng sức mở
mắt, nhìn Phong Tẫn, “Phong gia chủ, tìm một chỗ an trí chúng ta đi!”
Phong Tẫn gật đầu, “Được! Ta sẽ đưa hai người đến Rừng hoa đào mười
dặm. Có lão gia tử Sở gia ở đó, hai người chết hay sống, cũng không ai
động vào hai người được.”
“Cám ơn!” Diệp Thiến yên lòng nhắm mắt lại.
Quốc cữu Nam Cương hoảng sợ, vội vàng bắt mạch cho Diệp Thiến, tay
càng không ngừng run rẩy, hồi lâu sau, buông tay Diệp Thiến ra, đặt tay
lên mạch đập của Vân Mộ Hàn. Một lúc sau, ông thả tay xuống, run run
nói: “Hai đứa bé này, thật là oan nghiệt ah.”
Phong Tẫn cũng vươn tay bắt mạch cho hai người, một lát sau, nói với
quốc cữu Nam Cương: “Oan nghiệt hay không thì ta không biết. Chỉ biết là nếu Vân Mộ Hàn không sống lại, thì cho dù chết, hắn ta cũng không an
lòng.”
Quốc cữu Nam Cương gật đầu.
“Lăng Mặc!” Phong Tẫn quay mặt ra ngoài kêu một tiếng.
Lăng Mặc lập tức nghe lệnh đi đến.
“Lau người cho họ, ngươi tự mình dẫn năm ngàn người, đưa họ đến Rừng
hoa đào mười dặm giao cho lão gia tử Sở gia.” Phong Tẫn lệnh cho Lăng
Mặc.
“Vâng!” Lăng Mặc gật đầu.
Phong Tẫn xoay người đi ra khỏi trướng trung quân, quốc cữu Nam Cương cũng đi ra ngoài. Phong Tẫn đi ra ngoài trướng trung quân, nói với
tướng lãnh Nam Cương đang chờ ở bên ngoài: “Vì cứu Vương phu, Diệp nữ
hoàng đã lâm vào hôn mê, chưa biết sống chết. Hôm nay ta sẽ đưa họ đến
Rừng hoa đào mười dặm.” Dứt lời, hắn thuận tay mở chiếu thư mà lúc trước Diệp Thiến đã để lại cho hắn ra.
Các tướng lãnh Nam Cương thấy chiếu thư, liền nhìn thoáng qua trướng
trung quân, liếc nhìn nhau, đồng thời quỳ xuống, “Sau này chúng ta một
lòng phù trợ Cảnh thế tử, chờ đợi Phong tướng quân ra lệnh, muôn lần
chết cũng không từ.”
“Đứng lên đi! Nghị sự!” Mặc dù canh giữ ba ngày, nhưng vẫn không thấy Phong Tẫn mỏi mệt, cầm lấy chiếu thư của Diệp Thiến, bước nhanh đến
doanh trướng nghị sự.
Cả đám lập tức bắt kịp hắn.
Ngày đó, Phong Tẫn nghị sự xong, liền điều binh khiển tướng, tấn công đại doanh Thiên Thánh.
Tinh thần của binh lính Nam Cương và người xuất sắc trong Thập đại
thế gia mà hắn mang đến đều phấn chấn, ý chí chiến đấu sục sôi, chiến
hỏa lập tức nhấc lên, núi Bát Hoang vó ngựa tề minh, trống trận rền
vang, sát khí đầy trời.
Trong đại doanh Thiên Thánh, Dạ Khinh Noãn dùng sáu ngày, điều tra
toàn bộ tất cả tướng lãnh binh lính, đều không tìm được dấu vết, cũng
không nhận được chỉ thị gì của Dạ Khinh Nhiễm. Nàng không khỏi đưa mắt
nhìn sang Tây Duyên Nguyệt đã chết đặt trong quan tài băng.
Lúc này mới bắt đầu hoài nghi, Tây Duyên Nguyệt có phải tự sát không?
Bởi vì, phòng thủ nghiêm mật như thế, người ngoài không thể nào trà
trộn vào, nhất là thân vệ đi theo bên người hắn ta vẫn canh giữ bên
ngoài doanh trướng của hắn ta lúc núi Bát Hoang cháy, thì sao hắn ta lại bị giết được? Nếu không phải bị giết? Như vậy có phải là tự sát không?
Dạ Khinh Noãn nghĩ đến đây, cảm thấy suy nghĩ của mình hơi hoang
đường, nhưng lại cảm thấy trừ cái này ra, thật sự không nghĩ ra ai có
thể giết hắn ta. Suy đoán một lát, liền nói với thủ lĩnh Hắc Y kỵ:
“Khiêng quan tài băng tới đây!”
Thủ lĩnh Hắc Y kỵ nghi hoặc nhìn Dạ Khinh Noãn.
Dạ Khinh Noãn mấp máy môi, “Ta muốn nghiệm thi Tây Duyên Nguyệt.”
Thủ lĩnh Hắc Y kỵ cả kinh, lập tức hiểu ra cái gì, gật đầu, tự mình dẫn người đi khiêng quan tài băng của Tây Duyên Nguyệt tới.
Đúng lúc này, thám binh bỗng nhiên báo lại, “Báo, công chúa, Nam
Cương xuất binh, binh mã xâm phạm, lúc này chỉ còn cách đại quân của ta
chưa đầy mười dặm.”
Sắc mặt Dạ Khinh Noãn run lên, lạnh giọng hỏi, “Nam Cương không phải vừa mất Vân Mộ Hàn sao?”
“Vâng! Hôm nay lụa trắng trong binh doanh Nam Cương còn chưa rút.” Thám binh lập tức nói.
“Nam Cương do ai lãnh binh?” Dạ Khinh Noãn hỏi.
“Chính là Phong Tẫn!” Thám binh đạo.
Dạ Khinh Noãn nghe vậy cắn răng, gọi thủ lĩnh Hắc Y kỵ lại, cả giận
nói: “Không cần khiêng tới nữa! Thông lệnh toàn quân, chuẩn bị nghênh
chiến!”