Edit: Theresa Thái
Beta: Leticia
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, tháo ra rồi lắp lại? Cái vấn đề này, nàng còn chưa từng suy nghĩ tới.
Thất công chúa nghe vậy thì sắc mặt tái nhợt, vội vàng kinh hô, “Đây là Đèn thần, sao có thể tháo ra? Không được!”
Ngọc Tử Tịch ném đèn Uyên Ương trong tay lên, rồi đón lấy, làm hai lần,
nhưng đèn Uyên Ương vẫn không có động tĩnh gì, hắn bĩu môi, “Chỉ là hai
cái đèn rách mà thôi, đệ lật qua lật lại nó cả nửa ngày, mà ngay cả một
chút phản ứng, nó cũng không có, thần kỳ ở chỗ nào chứ?”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu khẳng định, “Ừ, đệ nói rất đúng, chính là hai cái đèn rách.”
“Nếu là đèn rách, vậy đệ liền tháo nó ra, được không?” Ánh mắt Ngọc Tử Tịch
sáng ngời hỏi ý kiến Vân Thiển Nguyệt, nóng lòng muốn thử.
Vân
Thiển Nguyệt vừa muốn nói tháo đi, thì Thất công chúa chạy tới trước một bước, một phát đoạt lấy Đèn thần từ trong tay Ngọc Tử Tịch, bảo vệ ở
trong lòng, nói với đệ ấy một cách trịnh trọng: “Nhị hoàng tử, cái này
không tháo ra được, tối qua, Đèn thần hiển linh, kinh thành có tới mấy
vạn người đã thấy rõ ràng. Nếu đệ tháo Đèn thần ra, thần linh trách tội, thì phải làm sao?”
Ngọc Tử Tịch nhìn tư thế ôm Đèn thần sợ hắn
đoạt lại của Thất công chúa, hắn nhướng nhướng mày, “Thần linh hiển
linh, hỏi Thiên mệnh gì, chỉ là thứ lừa gạt người ta mà thôi. Theo đệ
thấy, cũng không có gì đặc biệt cả.”
“Mạnh bà bà chính là do tự
thiêu mà chết đó. Vậy sao có thể lừa gạt được? Ai dám lấy mạng người ra
để nói giỡn chứ? Nhị hoàng tử đừng nói nữa. Tránh cho bị trách tội.”
Thất công chúa lắc đầu, ôm Đèn thần đưa lại cho Vân Thiển Nguyệt, “Muội
muội, cái Đèn thần này, muội phải giữ thật kỹ. Mệnh số của muội và Cảnh
thế tử đều ở bên trong nó đấy.”
Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhận lấy Đèn thần, “Chị dâu thật sự tin cái này?”
“Sao ngay cả muội cũng không tin vậy? Chẳng lẽ chuyện tối qua thật sự là giả sao?” Thất công chúa nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Chuyện tối qua là thật.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, lật qua lật lại Đèn thần
một chút, nói với tẩu ấy: “Chỉ là hai nghìn năm trước có một nam nhân
muốn làm cho nữ nhân của hắn ta vui vẻ, nên truyền linh thức vào trong,
Đèn thần này có một nửa linh thức của hắn ta, nên cũng chỉ có thể tin
một nửa mà thôi, không thể tin hoàn toàn được.”
“Có thể tin một nửa thì cũng tốt rồi, tóm lại, không thể phá hỏng, đây là Thần vật.” Thất công chúa nói.
Vân Thiển Nguyệt nhìn đèn Uyên Ương trong tay, Dung Cảnh nói, nó cùng đời
với Vân tộc, là Thần vật của Vân tộc; thật ra, nàng cũng muốn tháo ra
rồi lắp lại để xem xem bên trong có thứ quý hiếm gì. Bây giờ thấy bộ
dạng này của Thất công chúa, nếu nàng dám tháo ra, thì chắc tẩu ấy sẽ
ngất xỉu mất; cho nên, thôi vậy, liền nói với Ngọc Tử Tịch, “Nếu đã là
vật nát, thì chắc tháo ra cũng không có cái gì, thôi đi.”
Ngọc Tử Tịch gật đầu, hứng thú nồng đậm liền biến mất, khoát khoát tay không để ý, “Vậy thì không tháo nữa.”
Thất công chúa liền yên lòng, đỡ thắt lưng ngồi xuống.
Ngọc Tử Tịch đi tới trước giường êm, nghiêng người một cái, nằm dang cả tay chân ra.
Vân Thiển Nguyệt nhìn tư thế nằm xuống giống hệt của Nam Lăng Duệ này, nàng đặt Đèn thần lên bàn, hỏi Ngọc Tử Tịch, “Tối qua đệ đi đâu vậy? Sao cả
đêm không về phủ?”
“Tối qua ư……” Khóe miệng Ngọc Tử Tịch hơi cong lên, cánh môi bị nhiễm sự thâm ý, “Tỷ tỷ thật sự muốn nghe?”
Vân Thiển Nguyệt “Ừ” một tiếng.
Ngọc Tử Tịch nói thật chậm: “Tối qua, tỷ phu phát tình với tỷ ngay trên
đường lớn, nên có người thương tâm không chịu nổi liền rời đi, đệ đi
theo người thương tâm kia, đi tới sông Nguyệt Lượng, tỷ đoán xem? Nàng
ta liền đâm đầu xuống sông. Sông Nguyệt Lượng trong mùa đông bị nàng ta
xé ra một khe hở, đệ thương tiếc mỹ nhân, sợ nàng ta bị đông lạnh, nên
muốn nhảy xuống kéo nàng ta lên lên, nhưng suy đi nghĩ lại, thân thể của đệ yếu đuối, cho nên, tránh để cho cô cô và tỷ tỷ lo lắng, thì vẫn nên
thương mình thì tốt hơn, vì vậy, liền ngồi yên trên bờ đợi. Một lần đợi
này chính là đợi suốt hai canh giờ, mới đợi được người kia chui ra khỏi
nước.”
“Mùa đông lạnh như vậy, hai canh giờ thì sao mà chịu được?” Thất công chúa kinh ngạc, nói.
“Đúng vậy, sao mà chịu được chứ? Nhưng vẫn có người chịu được đấy thôi, chẳng những chịu được, mà sau khi đi ra còn vui vẻ, tràn đầy sức sống mà đi
về thành đó, vẻ mặt thương tâm kia cũng không thấy một chút nào. Tỷ nói
xem có kỳ quái không?” Ngọc Tử Tịch nói.
Thất công chúa lại càng kinh ngạc, thử dò xét hỏi, “Người mà đệ nói là Dạ tiểu quận chúa?”
Ngọc Tử Tịch cười nhướng mày, “Thất công chúa cũng biết chuyện ‘nhất lũ xuân tình thác phụ nhân’ (một tấm chân tình lại phó thác nhầm người) của Dạ tiểu quận chúa sao?”
Thất công chúa nghe vậy thì nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, rồi gật đầu với Ngọc Tử Tịch.
“Sao chị dâu lại biết được?” Vân Thiển Nguyệt nghĩ, đến nàng mà cũng không nhìn ra, vậy sao Thất công chúa lại nhìn ra được?
Thất công chúa thở dài, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Muội muội, muội đang ở
trong phúc đó, Cảnh thế tử đối xử với muội thật tốt, muội liền càng ngày càng chẳng muốn nghĩ chuyện gì, cho nên không phát hiện. Muội còn nhớ
ngày thứ hai sau khi nàng ta hồi kinh, Hội thi thơ thưởng mai ở Bắc Sơn
không?”
“Đương nhiên nhớ.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, lúc đó, nàng bệnh nặng mới khỏi, Hội thi thơ thưởng mai ở Bắc Sơn là lúc đang cãi
nhau với Dung Cảnh.
“Chuyện đầu tiên mà nàng ta làm sau khi hồi
kinh là: chưa về đến Đức Thân Vương phủ, mà đã đi một vòng đến Vinh
Vương phủ. Đây còn chưa đủ để nói rõ điều gì sao?” Thất công chúa nói:
“Mấy ngày trước, tẩu đã muốn nói với muội chuyện này, nhưng sau đó, muội vẫn ở Vinh Vương phủ, khi muội về cũng không gặp muội được một lần; sau đó, lại gặp muội và Cảnh thế tử hạnh phúc, ai cũng không chen lọt được, thì cũng cảm thấy không cần thiết, nói ra, ngược lại cũng chỉ làm cho
muội phiền lòng thêm, cho nên mới không nói gì.”
“Hóa ra là như
vậy.” Vân Thiển Nguyệt cười cười, nghĩ, bản lĩnh cắt hoa đào của nàng
đúng là không bằng Dung Cảnh mà. Ngược lại vẫn thật sự cho rằng, người
trong lòng nàng ta là tên ca ca không đáng tin kia của nàng. Nếu không
phải có câu nói tối qua, kết hợp chuyện nàng ta hoài nghi thân phận Nam
Lăng Duệ, muốn vạch trần ca ca trong ngày phát tang Thái hậu ở Hoàng
Lăng, thì nàng cũng không nhìn ra được. Nếu thật sự thích, thì sao có
thể để đẩy ca ca vào hoàn cảnh nguy hiểm được? Cho nên nàng mới suy nghĩ nhiều. Lại nhìn thấy thần sắc của Dung Cảnh khi nàng hỏi, thì mới nghĩ
thông suốt một vài chuyện.
“Vốn Bản hoàng tử còn có chút hứng thú với nàng ta, nhưng bây giờ lại biết được, người mà nàng ta thương là tỷ phu, thì ra cũng là một kẻ không có ánh mắt. Vẫn nên thôi thì hơn.”
Ngọc Tử Tịch lười biếng nói.
“Nàng ta thích Dung Cảnh thì sao lại không có ánh mắt? Đây mới là ánh mắt tốt.” Ngay lập tức, Vân Thiển Nguyệt liền phản bác.
“Quả nhiên tỷ trúng độc nặng rồi.” Ngọc Tử Tịch bẹp miệng.
Thất công chúa cười nhìn Ngọc Tử Tịch một cái, rồi nói với Vân Thiển Nguyệt: “Muội muội, vì sao Đèn thần này không có động tĩnh vậy? Chẳng lẽ tẩu
không đủ duyên phận được nó hỏi mệnh số sao?”
“Có lẽ vậy! Muội cũng mới lấy về, còn chưa hiểu biết nó.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Tin Thiên mệnh, không bằng tin vào chính mình.” Ngọc Tử Tịch bày ra một bộ
dáng đại sư xem bói, “Chuyện trên thế gian, cho tới bây giờ, đều là có
nhân thì sẽ có quả, tẩu gieo nhân nào, thì sẽ gặt được quả đó. Tâm địa
của tẩu lương thiện, đối xử tốt với mọi người, mỗi ngày cầu phúc, thì
sao có thể xấu được chứ? Nếu mỗi ngày cứ lo lắng những điều chưa chắc đã xảy ra, thì chỉ làm mệt người mệt mình, không bằng bảo vệ đứa bé trong
bụng thật tốt, đừng để nó bị ốm yếu.”
Thất công chúa ngẩn ra.
Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, cười nói: “Tử Tịch nói đúng, đại tẩu, gieo
nhân thiện, thì sẽ được quả thiện. Từ trước đến giờ, nhân quả tuần hoàn, loại chuyện xem bói này thật sự có thể không cần để ý. Cho dù bói ra
cát hung, thì chẳng lẽ tẩu cũng phải sống theo sao?”
“Hai người
nói cũng đúng, vậy thì không cần xem nữa.” Tích tụ giữa hai lông mày của Thất công chúa đã tản ra một chút, cười đứng lên, “Mấy ngày nay, ca ca
của muội bị tẩu hành hạ đến cả người gầy đi một vòng lớn, tẩu đến phòng
bếp báo một tiếng, buổi tối khi chàng ấy về, nấu chút thuốc bổ cho chàng ấy.”
“Quả nhiên vẫn là đại tẩu thương yêu ca ca.” Vân Thiển
Nguyệt cười khoát khoát tay, dặn dò bên ngoài, “Lăng Liên, tiễn đại tẩu
về.”
“Dạ, tiểu thư!” Lăng Liên ở bên ngoài lên tiếng.
Thất công chúa đi tới cửa, bỗng quay người lại, dặn dò Vân Thiển Nguyệt,
“Muội muội, Đèn thần là Thần vật, cái này thật sự không tháo ra được.
Muội không được tháo đó.”
“Biết rồi, chị dâu yên tâm đi!” Vân Thiển Nguyệt thành khẩn gật đầu.
“Nhị hoàng tử, cái này cũng không phải đồ chơi, mặc dù đệ thấy thú vị, nhưng cái này cũng không thể tháo được.” Thất công chúa lại nói với Ngọc Tử
Tịch.
Ngọc Tử Tịch cũng thành khẩn gật đầu, “Đệ chỉ nói đùa thôi.”
Thất công chúa cũng cảm thấy hai người không phải trẻ con nữa, loại chuyện
Thần khí không thể hủy hoại này, bọn họ cũng hiểu, cho nên liền yên lòng đi ra ngoài. Bên ngoài, Lăng Liên đang chờ ở cửa, thấy nàng ấy đi ra
ngoài, liền vội vàng đỡ nàng ấy đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, trong phòng yên tĩnh trong chốc lát.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Thất công chúa được Lăng Liên tiễn ra Thiển Nguyệt
các, nàng thu hồi tầm mắt nhìn qua Ngọc Tử Tịch, Ngọc Tử Tịch cũng thu
hồi tầm mắt nhìn nàng, trong mắt hai người giao hội một chút thần sắc,
bỗng cùng đi tới trước bàn, mỗi người cầm một chiếc đèn Uyên Ương lên,
bắt đầu tháo ra.
Tháo ra lắp lại, hấp dẫn đến cỡ nào, đương nhiên phải thử một lần. Ai quan tâm nó là Đèn thần hay không phải Đèn thần
chứ, cũng bởi vì là Đèn thần, nên mới có thể làm phiền đến bàn tay quý
giá của bọn họ, chứ là một cái đèn rách, thì bọn họ mới lười động vào.
Cho nên, hai tỷ đệ không nói lời nào, một người ngồi một bên bàn, bắt đầu tháo dỡ.
Mặc dù đèn Uyên Ương kỳ lạ, nhưng cũng là đèn mà thôi, chỉ phức tạp hơn các loại đèn khác một chút, tinh xảo hơn chút, thần bí hơn một chút.
Nguyên một đống linh kiện bị hai người tháo ra dễ dàng.
Dung Cảnh về đến Thiển Nguyệt các, thường ngày, bước chân nhẹ nhàng của hắn
vừa mới xuất hiện ở cửa, thì Vân Thiển Nguyệt đã chạy ra ngoài nghên đón trước tiên, nhưng hôm nay, nàng chỉ ngẩng đầu nhìn qua một cái, rồi lại tiếp tục tháo dỡ. Ngọc Tử Tịch thì lại càng ngay cả đầu cũng không
ngẩng lên.
Dung Cảnh đẩy cửa ra, vén rèm lên, nhìn hai cái đèn
sắp bị tháo hết ra trước mặt hai tỷ đệ nhíu mày. Một lát sau, hắn chậm
rãi đi tới trước bàn, im lặng nhìn hai người tháo dỡ.
Sau nửa
canh giờ, Vân Thiển Nguyệt mở cái chụp đèn trong tay ra, bên trong rơi
ra một mảnh giấy đã ố vàng, nàng tò mò mở ra, khi thấy chữ phía trên,
thì khóe miệng co rút lại.
Không bao lâu sau, Ngọc Tử Tịch cũng
mở một cái chụp đèn khác ra, bên trong cũng rơi ra một mảnh giấy đã ố
vàng, hắn cũng tò mò mở ra, khi thấy chữ phía trên, khóe miệng cũng co
rút lại theo.
Chỉ thấy trên hai mảnh giấy đã ố vàng đó có chữ
viết khác nhau, nhưng nội dung lại giống nhau: “Đèn thần gì, là một đống sắt vụn thì có!”
Quả nhiên là một đống sắt vụn mà!
“Chẳng lẽ đã có người nào đó tháo cái Đèn thần này ra xem trước chúng ta ư?” Ngọc Tử Tịch nhìn hai mảnh giấy đã ố vàng than thở.
Vân Thiển Nguyệt im lặng một lát, rồi hỏi Dung Cảnh, “Chàng có nhận ra chữ viết này không?”
“Còn có thể là ai? Chỉ là hai người kia mà thôi, lấy cá tính kiêu ngạo,
ngông nghênh của bọn họ, thì khi Đèn thần ở trong tay bọn họ, cũng chỉ
là đồ chơi thôi.” Khóe miệng Dung Cảnh cong cong, cười cười.
Ngọc Tử Tịch vỗ tay, nói một cách tiếc hận: “Đáng tiếc thật, sao lại không
có hồn người sống ở hai nghìn năm trước gửi trong này đây!”
Dung Cảnh liếc Ngọc Tử Tịch một cái, “Ca ca của đệ gửi thư đó, bây giờ đang ở phòng đệ.”
Ngọc Tử Tịch nghe vậy thì đứng bật dậy, vừa đảo mắt thì người ra khỏi cửa phòng không còn bóng dáng.
Vân Thiển Nguyệt cảm thán địa vị Ngọc Tử Thư trong lòng Ngọc Tử Tịch, phải
cao bao nhiều mới có thể khiến cho đệ ấy chỉ nghe thấy thư của huynh ấy
thì đã vội vàng như vậy, nàng nhìn qua Dung Cảnh, hỏi: “Tử Thư gửi thư
sao? Có thư của chúng ta không?”
Mặt Dung Cảnh vẫn không đổi sắc, “Lừa đệ ấy thôi.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn chăm chú một lát, hơi im lặng ngoắt ngoắt tay, “Tới đây, lắp hai cái đèn rách này lại.”
Dung Cảnh gật đầu, ngồi vào bàn, nhưng không phải lắp Đèn thần lại, mà là
cầm lấy tờ giấy trên bàn, viết xuống dưới hàng chữ trong mảnh giấy đã ố
vàng kia.
Vân Thiển Nguyệt thấy động tác của hắn, thì kề sát vào
xem, chỉ thấy hắn viết lại một câu, “Quả nhiên là đống sắt vụn!”, Chữ
viết ung dung nhã trí độc nhất vô nhị của Dung Cảnh. Nàng thưởng thức
một lát, rồi đoạt lấy bút của hắn, cũng viết vào một mảnh giấy đã ố vàng khác: “Đúng là đống sắt vụn!” Kiểu chữ ngông nghênh lớn lối chỉ thuộc
về một mình nàng.
Hai người viết xong, thưởng thức hai mảnh giấy đã ố vàng một lát, rồi rất có ăn ý bắt đầu lắp lại.
Trong phòng yên tĩnh, không bao lâu sau, hai cái đèn Uyên Ương đã được lắp
lại xong, hoàn hoàn chỉnh chỉnh đặt ở trên bàn, một nửa dấu vết đã từng
bị tháo ra cũng không thấy.
Vân Thiển Nguyệt xoay cổ tay một
chút, nói với Dung Cảnh, “Lúc nãy, đại tẩu tới, muốn bói một quẻ, Đèn
thần này lại không có một chút động tĩnh. Vậy mệnh số mà tối qua nó hiện ra là sao? Chẳng lẽ do hai linh thức ư?”
Dung Cảnh mỉm cười,
không trả lời nàng, mà vươn tay gõ nhẹ lên Đèn thần một cái. Đèn thần
phát ra một tiếng “Đông” rất nhỏ, giây lát sau, trên mặt đèn hướng về
phía Vân Thiển Nguyệt xuất hiện một chữ “Phượng”.
Vân Thiển Nguyệt ngẩn người.
Dung Cảnh chuyển Đèn thần qua, lại gõ nhẹ một cái, mặt hướng về phía hắn hiện ra một chữ “Long”.
Vân Thiển Nguyệt lại ngẩn người lần nữa, hỏi: “Sao lại như vậy?”
Dung Cảnh cười khẽ, ấm giọng nói: “Không liên quan đến đống sắt vụn này, cái Đèn thần này đúng là Đèn thần, cùng thời với Vân tộc. Vân tộc nghe nói
là vùng đất đã mất tích của Thiên tộc, hàng vạn hàng nghìn năm trước,
Tộc chủ đầu tiên của Vân tộc rất yêu thích đèn trang trí, hơn nữa, lại
yêu mến một cô gái, cho nên đã tạo ra hai cái đèn Uyên Ương, cùng cô gái kia trải qua nhiều lần trắc trở, cuối cùng được nên vợ chồng; ngài ấy
và cô gái kia cùng ngày cùng tháng cùng năm, trước khi chết, sợ hai cái
đèn này bị phá hủy, cho nên đã hạ linh chú lên hai cái đèn này, đồng
thời cũng truyền linh lực vào đèn. Cho nên, hai cái đèn Uyên Ương này
được gọi là Đèn thần, truyền lưu qua ngàn vạn năm tới nay.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Hóa ra là có lai lịch này.”
Dung Cảnh cười nói: “Linh lực của Vân tộc, có thể mở ra linh thức của vạn
vật trong trời đất, nó bao phủ trong Đèn thần, nhìn xem kiếp trước kiếp
này của con người, biết Thiên mệnh của nhiều người, cũng không kỳ quái.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, thấy tay Dung Cảnh rời đi, chữ viết trên Đèn thần liền biến mất, nàng hỏi, “Vì sao lúc nãy đại tẩu đến xem, nó lại không
có động tĩnh gì?”
Dung Cảnh ấm giọng nói: “Bởi vì hiện nay, hai
đại linh thức này, một ở bên trong cơ thể nàng, một ở trong cơ thể ta,
bị chúng ta hấp thu. Đây vốn là đèn Uyên Ương, chỉ có chúng ta ở cùng
nhau, thì nó mới có thể hiện ra mệnh số, thiếu một bên cũng không được.
Lúc nãy, nàng ở đây, nhưng ta lại không. Cho nên, đương nhiên nó không
có động tĩnh gì.”
Vân Thiển Nguyệt chợt hiểu ra, “Thì ra là như
vậy! Thật ra, hai cái đèn này cũng chỉ là cái cầu mà thôi, xem Thiên
mệnh vẫn là linh thức của Vân tộc.”
Dung Cảnh cười nhìn nàng một cái, “Đúng vậy!”
“Ta cũng có linh lực, nhưng mà hình như không lợi hại như thế.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Như nàng đã rất tốt rồi! Có ta ở đây, nàng không cần những thứ linh lực kia.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ, cha nàng chỉ dạy huyễn dung cho nàng, xem ra linh
lực của Vân tộc thật rộng lớn tinh thâm, bắt nguồn xa, dòng chảy dài.
Đáng tiếc, nhà nàng có nghiêm phu, bị quản chế, chỉ có thể hiểu được da
lông, gật đầu, “Có chàng ở đây, thì thật sự ta không cần những thứ kia.
Dung công tử vừa ra tay, còn có ai dám lại gần người ta? Muốn chết sao?”
Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt tán thưởng một cái, ấm giọng nói: “Nàng biết là tốt rồi!”
Vân Thiển Nguyệt lầu bầu một tiếng, nhìn hai cái Đèn thần nói: “Thật ra,
chuyện hai cái Đèn thần này thì vẫn có thể dùng để bói toán thì vẫn đừng nói cho đại tẩu, cũng đừng nói cho bất luận kẻ nào, nếu không, người
người đều muốn biết mệnh số, chẳng phải thiên hạ sẽ rối loạn sao?”
“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu.
“Vậy thì chàng cất đi! Đồ ở trong tay chàng, ai cũng không đoạt được.” Vân
Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút, rồi nói với Dung Cảnh.
“Được!” Dung Cảnh ném hai cái đèn ra ngoài cửa sổ, “Huyền Ca, cất đi!”
“Dạ, Thế tử!” Huyền Ca vội ôm hai cái đèn đang bay ra, rồi lui xuống.
“Hôm nay lâm triều, Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm có gây khó dễ cho chàng
không? Bá quan văn võ trong triều có chuyện gì không?” Vân Thiển Nguyệt
vươn tay ôm lấy hông Dung Cảnh, vùi vào trong lòng hắn, nũng nịu hỏi.
Dung Cảnh nhìn người đang chui vào trong lòng mình, vươn tay ôm nàng, hắn
luôn thích nàng dán hắn như vậy, lắc đầu, “Nhiếp Chính Vương và Nhiễm
Tiểu Vương gia mới sẽ không ngu xuẩn nói đến chuyện tối qua, chuyện
trong triều cũng giao cho ta không ít. Quần thần đều thống nhất mất trí
nhớ quên mất chuyện tối qua, không ai dám nói một câu.”
Vân Thiển Nguyệt “A” rồi cười một tiếng, “Mặc kệ như thế nào, thì tác dụng vẫn đã có.”
“Ừ, có một chút. Chắc cũng khiến cho bọn họ rối loạn loạn một tấc vuông, có chút sắp xếp cần được sửa lại. Thay đổi này cũng cần chút thời gian, vì vậy đêm động phòng hoa chúc sau đại hôn của chúng ta có thể kéo dài một chút.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy thì im lặng,
thật sự là im lặng mà nhìn hắn, Dung Cảnh cúi đầu mỉm cười, nàng nghĩ
thầm, Dung công tử, rốt cuộc chàng muốn động phòng hoa chúc tới mấy lần? Trong lòng nàng cũng tiện có một sự chuẩn bị, tránh cho chết ở trên
giường.
Một ngày, thoáng cái đã qua. Việc cực kỳ có ý nghĩa nhất
mà Vân Thiển Nguyệt làm là cùng Ngọc Tử Tịch tháo Đèn thần ra, rồi lại
cùng Dung Cảnh để lại bút tích và lắp Đèn thần lại.
Sáng sớm hôm
sau, có một vị khách hiếm thấy tới Vân Vương phủ, gia chủ Lam gia, từng
suýt chút nữa trở thành chị dâu Vân Thiển Nguyệt – Lam Y.
Lúc
Lăng Liên đi vào bẩm báo, thì Vân Thiển Nguyệt đang ôm chăn ngồi trên
giường đọc sách. Nàng xem cũng không phải sách nào khác, mà là một quyển gia huấn Dung thị mà sáng nay khi Dung Cảnh vào triều đã ném cho nàng.
Trước kia, Vân Thiển Nguyệt ghét nhất loại sách huấn giới này, nhưng hôm nay
lại xem đến say sưa. Điểm thú vị nhất của gia huấn Dung thị là không
phải huấn giới dành cho nữ nhân, mà chính là huấn giới dành cho nam
nhân.
Nam nhân Vinh Vương phủ, một phải tôn vợ, hai phải kính vợ, ba phải bảo vệ vợ.
Chỉ bằng ba điều mở đầu này, thì thoáng một cái, Vân Thiển Nguyệt đã yêu quý quyển sách này cực kỳ rồi.
Nghe thấy Lăng Liên bẩm báo, nàng để sách xuống, suy nghĩ một chút, rồi nói với bên ngoài: “Đi mời Lam gia chủ vào đi.”
“Tiểu thư, ta thấy sắc mặt Lam gia chủ không được tốt, sợ là có chuyện xấu gì rồi, ngài thật sự muốn gặp sao?” Lăng Liên do dự hỏi.
“Gặp!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Lăng Liên đáp một tiếng, rồi đi ra ngoài, tiểu thư nói muốn gặp, thì đương nhiên là đi mời người.
Không lâu sau, Lam Y được Lăng Liên dẫn đi tới Thiển Nguyệt các.
Vân Thiển Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm qua là bông tuyết tung bay, hôm
nay tuyết rơi không nhiều như hôm qua, dù sao mới qua tết, mùa đông sẽ
phải qua, tuyết này đêu mang theo sự nhẹ nhàng. Lam Y mặc một bộ váy màu xanh nước biển, kéo dài thướt tha. Bông tuyết bị làm váy của nàng ta
quét qua quét lại, theo gió bay lượn, sắc mặt nàng ta hơi tiều tụy, so
với lần đầu gặp ở Lan thành và Lam Y sau đó khi nàng vì Nam Lăng Duệ mà
đến Rừng hoa đào mười dặm của Thập đại thế gia, thì dường như anh khí và linh khí trên người nàng ta như đã bị rút cạn hết, không có sự sắc bén
của đao kiếm, mà lại như một cô gái khuê trung bình thường.
Nàng
nhớ tới câu nói mà Lam Y đã nói với Thương Đình tối hôm trước, chẳng
trách lúc đầu ca ca rõ ràng có hứng thú với Lam Y, nhưng sau đó lại
không để ý đến nàng ta, nàng ta có thể bày ra trận pháp như vậy với ca
ca, ra tay hung ác đến như vậy, thì tất nhiên là vô tình với ca ca, nàng ta yêu là Thương Đình thanh mai trúc mã. Ca ca nhìn ra rõ ràng, nên mới bỏ qua nàng ta. Trên phương diện tình cảm, ca ấy chưa bao giờ như bề
ngoài của mình. Mà chính là không chịu được một điểm tỳ vết nào.
Đang suy nghĩ, thì Lăng Liên đã đẩy cửa phòng ra, vén rèm lên, mời Lam Y vào phòng.
Lam Y đứng ở cửa, nhìn thoáng qua bên trong, nhấc chân bước vào.
“Lam gia chủ thật là khách quý hiếm gặp!” Vân Thiển Nguyệt vẫn ôm chăn ngồi
trên giường, cười cười với Lam Y. Nàng và Lam Y không có thâm cừu đại
hận gì, nàng ta làm việc cho Dạ Thiên Dật, cũng chỉ do lập trường khác
nhau mà thôi, nên đương nhiên không cần mặt lạnh với nhau, khoát khoát
tay, chỉ chỉ cái ghế cạnh bàn, “Mời ngồi!”
Lam Y ngồi xuống, ánh
mắt rơi lên người Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng ta đang mặc áo trong ngồi
trên giường mà không hề cố kỵ gì, cũng không kiêng kỵ người ngoài như
nàng, dấu hôn trên cổ có thể thấy được rõ ràng, nàng nhẹ giọng nói,
“Trời bên ngoài đã sắp sập, nhưng Thiển Nguyệt tiểu thư lại thật thanh
nhàn.”
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, “Trời sập thì tất nhiên sẽ có người chống, chuyện này không cần ta bận tâm.”
“Thiển Nguyệt tiểu thư thật lạc quan, bởi vì Cảnh thế tử sao?” Ánh mắt Lam Y
rơi vào quyển sách trên tay Vân Thiển Nguyệt, “Ta cho rằng Cảnh thế tử
yêu thương trân trọng Thiển Nguyệt tiểu thư như thế, thì đương nhiên
Thiển Nguyệt tiểu thư không cần học gia quy, thì ra vẫn không phải như
vậy.”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy liền tiện tay ném gia quy cho
nàng ta, “Cho ngươi xem đó. Gia quy kiểu này, đương nhiên ta nên học
thuộc một chút.”
Lam Y nhận lấy quyển sách đang bay tới, nhìn
thoáng qua, liền sửng sốt một chút, giây lát sau, nàng đóng sách lại,
trả lại cho Vân Thiển Nguyệt, sắc mặt hơi ảm đạm, “Trên thiên hạ này, sợ là không có nơi nào có thể so sánh được với Vinh Vương phủ, cũng không
có một người nào có thể so sánh được với Cảnh thế tử.”
“Cũng không hẳn như vậy.” Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng.
Lam Y nhìn khuôn mặt đang tươi cười của Vân Thiển Nguyệt chăm chú, nhìn
nàng ta từ từ nói: “Ngươi cũng đã biết Thương Đình hắn……”
“Ta không muốn biết.” Vân Thiển Nguyệt cắt đứt lời của Lam Y.
Lam Y nhìn nàng ta, bỗng nhiên cười một tiếng giễu cợt, “Thì ra ngươi đã biết trước rồi sao?”
Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, “Hôm nay ngươi đến đây chính là để nói về hắn ta với ta?”
Lam Y mấp máy môi, nhẹ giọng nói: “Trừ ngươi ra, trước mặt bất kỳ cô gái
nào trong thiên hạ, ta cũng có thể nói về hắn ta, không muốn nhất chính
là nói về hắn ở trước mặt ngươi.” Dừng một chút, nàng nói: “Mười năm
trước, hắn ôm thi thể của Thương gia gia về, trừ luyện võ công, thì
chính là bắt đầu luyện cờ mỗi ngày. Tất cả sách cổ dạy đánh cờ trong
Thập đại thế gia, đều bị hắn ta nghiên cứu một lượt.”
Vân Thiển Nguyệt im lặng nghe.
“Hắn ta dùng mười năm, ẩn giấu tâm tư rất sâu, ta tự xưng là cùng luyện
công, thanh mai trúc mã với hắn ta, hiểu rõ hắn ta. Nhưng ta vẫn còn
không hiểu hết về hắn ta. Nửa năm trước, hắn ta đột nhiên nói với ta,
mười năm nay, hắn ta đều tính từng ngày, rốt cuộc hôm nay đã qua, có thể tới kinh thành rồi. Khi đó ta không rõ, sau đó, sau khi hắn ta tới kinh thành, rồi lại trở về, cả người đều thay đổi. Thì ta mới hiểu được.
Kinh thành có niệm tưởng của hắn ta, nay niệm tưởng của hắn ta đã bị
chặt đứt, nên cả người cũng thay đổi theo.” Lam Y nói.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, không nói chuyện.
Lam Y bỗng cười một tiếng, “Chắc chắn ngươi cảm thấy ta với ngươi nói những thứ này rất kỳ lại, không có ý nghĩa gì! Nhưng trừ ngươi ra, ta phát
hiện không còn ai có thể nói nữa.”
“Ngược lại cũng không phải cảm thấy không có ý nghĩa, mà là cảm thấy không cần thiết. Bây giờ, ta đã
sắp gả vào Vinh Vương phủ, ngươi cũng sắp gả vào Thương gia. Chúng ta là nước giếng không phạm nước sông.” Vân Thiển Nguyệt nói: “Lam Y, ngươi
là người thông minh, cần gì làm chuyện điên rồ này?”
“Ý của ngươi là ta cứ làm như không biết là được rồi sao?” Lam Y nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Nếu ngươi thật sự thương hắn ta, thì cứ làm không biết thì sao chứ? Hắn ta
cưới ngươi, người cùng hắn ta đi qua cả đời là ngươi, không còn là người khác nữa. Nghĩ hết biện pháp, thu tim của hắn ta là được. Nếu ngươi
không chịu không một điểm tỳ vết nào, thì cứ như Nam Lăng Duệ thôi, đầu
tiên là quên Diệp Thiến đã làm hắn ta mất tâm, sau lại quên ngươi đã vô
tâm với hắn ta, cuối cùng lại quên Dạ Khinh Noãn muốn đám hỏi. Chỉ cầu
một tấm lòng hoàn mỹ như trời đất.” Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng ta, “Nếu
ngươi làm được hai điều này, thì cần gì phải tự chuốc khổ?”
Sắc
mặt Lam Y càng ảm đạm hơn, “Đến cùng thì ta cũng không phải là Nam Lăng
Duệ, không có tấm lòng lạc quan như Nam Lăng Duệ. Ta dùng mười năm, cũng không có được trái tim của hắn ta, mười năm nữa thì thế nào chứ? Kêu ta quên hắn ta, thì ta không làm được.”
Vân Thiển Nguyệt không có ý kiến, nàng không phải sứ giả tình yêu, sao biết nên làm gì bây giờ!
Huống chi, với Lam Y, nàng cũng không có lập trường để giúp nàng ta.
Trong phòng yên tĩnh lại, hai người cũng không nói nữa.
Sau một lúc lâu, Lam Y lại lên tiếng lần nữa, giọng nói nhỏ vô cùng, “Hôm
nay ta tới để nói cho ngươi biết, La Ngọc, cũng chính là công chúa Tử La Đông Hải, ở trong tay Thương Đình.”
Vân Thiển Nguyệt giật mình, La Ngọc ở trong tay Thương Đình? Nàng nhìn Lam Y, “Vì sao lại nói cho ta biết?”
“Không có vì sao.” Lam Y đứng lên, nhìn Vân Thiển Nguyệt nói: “Vân Thiển
Nguyệt, thật ra ta vẫn luôn ngưỡng mộ ngươi, chỉ tiếc, ta sinh ở Lam
gia, ngươi sinh ở Vân Vương phủ, mà người mà ngươi muốn gả lại là Cảnh
thế tử. Chúng ta chắc chắn không làm bạn được.” Nói xong, nàng liền xoay người ra khỏi cửa phòng.
Vân Thiển Nguyệt nhìn thân ảnh biến mất ở Thiển Nguyệt các của Lam Y, nghĩ, nếu trở về mười năm trước một lần
nữa, thì có phải sẽ có một số việc không cần phát sinh không? Nhưng cuối cùng cũng không trở về mười năm trước được. Nàng thu hồi tầm mắt, lại
cầm gia huấn Dung thị lên đọc tiếp.
Lúc Ngọc Tử Tịch đi tới Thiển Nguyệt các, thì Vân Thiển Nguyệt vẫn đang ôm gia huấn đọc, hắn liếc dấu hôn trên cổ tỷ ấy một cái, lầm bầm một câu, “Thật là thói đời ngày nay, cũng không biết che giấu một chút.”
Vân Thiển Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên, “Không muốn đau mắt hột thì đừng nhìn.”
Ngọc Tử Tịch nhìn thoáng qua quyển sách trong tay tỷ ấy, khẽ “Hừ” một tiếng, “Dạ tiểu quận chúa mới vừa ngăn cản xe ngựa của tỷ phu, không biết nói
cái gì, tỷ phu và nàng ta đã ra khỏi thành rồi.”
Vân Thiển Nguyệt ngay cả để ý cũng không để ý đến đệ ấy.
“Nam nhân của tỷ đã sắp bị người ta đoạt mất rồi, tỷ xác định không đi theo
xem sao? Còn có tâm tình ở đây đọc gia huấn Dung thị?” Ngọc Tử Tịch lại
nói.
Vân Thiển Nguyệt vẫn không để ý đến đệ ấy.
“Tỷ, chẳng lẽ tỷ cho rằng người kia không yêu Dung Cảnh sao?” Ngọc Tử Tịch lại kích thích tỷ ấy.
Vân Thiển Nguyệt để quyển sách xuống, nhìn Ngọc Tử Tịch, vừa bực mình vừa
buồn cười nói: “Hôm qua hắn lừa đệ, hôm nay đệ liền tới đây báo thù sao? Mánh khoé lừa bịp người khác còn chưa học thành, chờ đến khi về Đông
Hải, lại kêu Tử Thư dạy dỗ đệ kỹ lại đi, lúc lừa gạt người khác, thì ánh mắt đừng lóe lên, sẽ lòi đuôi.”
Ngọc Tử Tịch nháy nháy mắt, bỗng móc một cái khăn quyên ra khỏi ngực rồi trùm lên mặt, không phát ra chút âm thanh nào.