Lúc Dạ Khinh Nhiễm và Nghiễn Mặc quay về, chỉ thấy Vân Thiển Nguyệt
ngồi trên cỏ, lười biếng phơi nắng. Ánh mặt trời chiếu vào người nàng,
cung trang màu tím phát ra ánh tím nhạt, gương mặt thanh lệ tuyệt mỹ hơi nghiêng, hắn ta dừng bước, lặng yên nhìn nàng.
Nghiễn Mặc cũng dừng bước theo Dạ Khinh Nhiễm, không dám phát ra âm thanh.
Vân Thiển Nguyệt phát hiện hai người đã về, quay đầu, thấy Dạ Khinh Nhiễm
cầm trong tay hai con gà núi, Nghiễn Mặc cầm hai con thỏ, nàng ôn hòa
cười một tiếng, “Không ăn hết nhiều như vậy đâu.”
Dạ Khinh Nhiễm lấy lại tinh thần, đánh giá mọi nơi một lượt, hỏi: “Ngọc thái tử đâu?”
“Đi rồi!” Vân Thiển Nguyệt nói.
Dạ Khinh Nhiễm ngẩn ra, “Sao Ngọc thái tử đi gấp như vậy? Trở về Đông Hải?”
Vân Thiển Nguyệt tất nhiên sẽ không nói Tử Thư là bị nàng đuổi đi, nàng
cười cười nói, “Huynh ấy là Thái tử Đông Hải quốc, tất nhiên không thể ở bên ngoài lâu, tính ra, huynh ấy bị Thượng Quan Minh Nguyệt đuổi theo
đến Thiên Thánh, đến hôm nay đã hơn một tháng rồi, cũng nên trở về.
Trong triều đình Đông Hải, Hoàng thượng đã muốn dỡ xuống trách nhiệm
nặng nề, thúc giục huynh ấy ba lần bốn lượt. Lúc gặp lại huynh ấy, không chừng đã là Đông Hải Vương rồi.”
Dạ Khinh Nhiễm gật đầu, cũng
không để ý bây giờ mình là Hoàng thượng, có một số việc không thích hợp
làm, ngồi xổm xuống, vừa lưu loát nhổ lông con gà núi, vừa nói: “Vốn
định nhờ Ngọc thái tử tương trợ xuất binh thành Thanh Sơn, giờ xem ra
không được rồi.”
“Huynh ấy để lại mười vạn binh mã, người lãnh
binh là của thị vệ cận thân của huynh ấy – Đại tướng quân Ngôn Đường.”
Vân Thiển Nguyệt nói.
Ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm sáng lên, “Nghe nói Ngôn Đường bên cạnh Ngọc thái tử có khả năng chống lại Cố Thiểu Khanh Nam Lương!”
Vân Thiển Nguyệt ngồi yên, không có ý định giúp hắn ta nướng gà rừng, nghe
vậy cười cười, “Có thể chống lại Cố Thiểu Khanh hay đánh bại Cố Thiểu
Khanh, thì phải thử mới biết được.”
Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày cười một tiếng, thoải mái nói: “Cũng đúng!”
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa.
Sau một lúc lâu, Dạ Khinh Nhiễm nhổ sạch lông hai con gà núi, gác lên lửa
nướng, lại thở dài nói: “Tiểu nha đầu, Ngọc thái tử đối xử với nàng thật tốt, mười vạn binh mã liền yên tâm ném vào Thiên Thánh như vậy. Theo lý thuyết, công chúa Lạc Dao Đông Hải gả cho Nam Lăng Duệ, Nam Lương quy
về Dung Cảnh, hắn ta hẳn nên ai cũng không giúp mới đúng. Hôm nay ngay
cả muội muội ruột cũng không cũng không để ý, hoàn toàn là bởi vì nàng.”
Vân Thiển Nguyệt từ chối cho ý kiến, Tử Thư cho tới bây giờ đều hết lòng với nàng.
Dạ Khinh Nhiễm thấy Vân Thiển Nguyệt không đáp, chuyên tâm lật tới lật lui củi khô, cười nói sang chuyện khác, “Tiểu nha đầu, nàng còn nhớ lần
chúng ta nướng cá bên suối Hương Tuyền trên núi Thanh Tuyền của Linh Đài tự không?”
“Tất nhiên còn nhớ.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, khi đó
Dạ Khinh Nhiễm là một thân tiêu sái kiêu ngạo, không kém Thượng Quan
Minh Nguyệt kiêu ngạo không ai bì nổi hiện nay bao nhiêu. Nhớ tới Thượng Quan Minh Nguyệt, nàng khẽ nhíu mày.
“Nếu khi đó thời gian dừng lại, thì thật tốt.” Dạ Khinh Nhiễm nói một cách sâu kín.
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới khi đó đều đang tuổi lớn, lão Hoàng đế còn chưa
tuổi già sức yếu, giang sơn không đổi, những trai gái quý tộc đời sau
sống trong kinh thành như bọn họ đều đang tuổi phong nhã hào hoa, giữa
tháng năm hoa sen và ngọc lan rở khắp cả núi Hương Tuyền, thiếu niên thì tay áo tôn quý phấp phới, thiếu nữ thì quần áo xinh đẹp, ánh mặt trời
rực rỡ, nụ cười cũng tươi đẹp. Nhưng chỉ mới một năm ngắn ngủn, lão
Hoàng đế băng hà, giang sơn đổi sắc, những thiếu nam thiếu nữ năm trước
như bọn họ, người thì chết, người thì bị thương, người thì mất, người
không chết, không bị thương, không mất thì bây giờ cũng phải mang theo
một trái tim tang thương.
Dạ Khinh Nhiễm nghiêng đầu nhìn Vân
Thiển Nguyệt, thấy trên mặt nàng cũng hiện lên thần sắc bi thương rất
nhạt, hắn không nói thêm gì nữa.
“Chậc chậc, thơm quá! Xem ra Bản
tiểu vương trở về thật đúng lúc.” Thân ảnh Thượng Quan Minh Nguyệt bỗng
nhẹ nhàng đáp xuống, đứng ở trước mặt Vân Thiển Nguyệt, nhìn gà nướng
trên đống lửa, bày ra một bộ dạng trông mà thèm không chút khách khí.
“Thượng Quan Tiểu vương gia?” Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày.
Thượng Quan Minh Nguyệt nhướng mày, đánh giá Dạ Khinh Nhiễm từ trên xuống dưới một lượt, kiêu ngạo nói: “Sao? Hoàng thượng không nhận ra Bản tiểu
vương ư?”
“Thượng Quan Tiểu vương gia thì vô luận ở đâu cũng là
nhân vật, sao trẫm có thể không nhận ra chứ? Chẳng qua là thấy kỳ quái
vì sao Tiểu vương gia không trở về Đông Hải cùng Ngọc thái tử thôi.
Chẳng lẽ Ngọc thái tử còn chưa đi, chờ Tiểu vương gia tới tạm biệt tiểu
nha đầu?” Đương nhiên Dạ Khinh Nhiễm đã biết Thượng Quan Minh Nguyệt đi
theo tới núi Mê Vụ từ trong miệng Nghiễn Mặc.
Thượng Quan Minh
Nguyệt lắc đầu, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, khinh
thường nói: “Bản tiểu vương về Đông Hải làm gì? Thiên Thánh thú vị như
vậy, Bản tiểu vương còn chưa chơi đủ, tất nhiên muốn chơi thêm mấy ngày. Nhất là thức ăn của ngự thiện phòng trong hoàng cung Thiên Thánh cực kỳ ngon.”
“Nếu Tiểu vương gia đã thích thức ăn trong hoàng cung,
trẫm có thể tặng đầu bếp của ngự thiện phòng cho Tiểu vương gia mang
đi.” Dạ Khinh Nhiễm nói.
“Chỉ thức ăn ngon sao đủ? Chẳng lẽ Hoàng
thượng không biết ta là ý không ở trong lời sao, ta chính là không nỡ bỏ lại Thiển Thiển nhà ta ah.” Thượng Quan Minh Nguyệt khoác tay lên vai
Vân Thiển Nguyệt, dán sát vào nàng, hòa khí lấy lòng hỏi, “Thiển Thiển,
muội nói đúng không?”
Vân Thiển Nguyệt hất tay hắn ta ra, thản nhiên nói: “Yến vương Đông Hải chắc chắn rất nhớ ngươi.”
Thượng Quan Minh Nguyệt Xì~~ một tiếng, “Ông ấy nhớ của ông ấy, liên quan gì
đến ta?” Dứt lời, hắn thấp giọng nói: “Mẫu đơn được trồng trong cung
Vinh Hoa mà ngươi đang ở là ta và ngươi cùng trồng đó, có thế nào cũng
phải chờ ngắm mẫu đơn nảy mầm lớn lên rồi nở hoa chung với ngươi, mới
không uổng phí Bản tiểu vương cực khổ một phen trồng nó chứ.”
Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn ta, giống như muốn nhìn thấu đáy mắt hắn ta, “Ngươi còn thiếu mẫu đơn ngắm?”
“Đích thân trồng sao có thể giống được?” Thượng Quan Minh Nguyệt dùng ánh mắt ‘Ngươi không hiểu gì cả’ nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt liếc thấy vết máu đã nhạt màu trên cẩm bào của hắn ta, sắc mặt không biểu lộ gì thu hồi tầm mắt, không để ý tới hắn ta nữa.
Dạ Khinh Nhiễm nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt, tất nhiên cũng thấy vết máu
đó trên cẩm bào của hắn ta, nhướng mày, “Thượng Quan Tiểu vương gia đầy
mùi máu, gặp phải chuyện gì sao?”
Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn thoáng qua tay áo, không để ý nói: “Đụng phải một con sói.”
Dạ Khinh Nhiễm cười cười, “Thế thì móng vuốt của con sói đó cũng cực kỳ sắc bén.”
Thượng Quan Minh Nguyệt gật đầu, “Đúng vậy, tự cào mình, phun ra một vũng máu, bị bắt đưa về Phượng Hoàng quan.”
Mặc dù lời nói này đầy bí hiểm, nhưng ở đây không có người ngu, hắn ta đã nói quá rõ ràng rồi.
Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt vẫn bình thản giống như không nghe thấy, ngay cả
tâm tình không không biến hóa, hơi thở cũng không thay đổi một chút.
Dạ Khinh Nhiễm “A” một tiếng cười, “Từ Phượng Hoàng quan đến đây cũng phải hai nghìn dặm, con sói đó cũng thật cực khổ.”
Thượng Quan Minh Nguyệt khinh thường, “Vợ chạy đi với người khác, tất nhiên
phải cực khổ đuổi theo rồi. Đáng tiếc, lại là công dã tràng, uổng phí
tâm tư một trận. Sau khi trở về, sợ là phải bệnh nặng tới mấy ngày.”
Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, cười như có như không nói:
“Đúng là cực khổ. Cơ mưu tính toán tường tận, nhọc lòng, nhưng thường
thường sự thật lại không như ý người, chỉ cầu mong nó bảo trọng thân
thể!”
“Không chết được, chỉ tróc mất mấy lớp da mà thôi.” Thượng
Quan Minh Nguyệt từ chối cho ý kiến, thấy gà nướng đã chín, mùi thơm lan tỏa ra, hắn ta vội vàng cầm lên gặm.
Dạ Khinh Nhiễm cười cười, cũng cầm con còn lại lên, bẻ một cái đùi gà đưa cho Vân Thiển Nguyệt, dặn: “Cẩn thận nóng.”
Vân Thiển Nguyệt nhận lấy đùi gà, gật đầu.
Thượng Quan Minh Nguyệt không nói thêm gì nữa, Dạ Khinh Nhiễm cũng không nói nữa, Nghiễn Mặc cũng đặc biệt im lặng.
Sau khi ăn một bữa đơn giản xong, Vân Thiển Nguyệt đứng lên, huýt sáo gọi
ngựa tới, phi thân lên ngựa, Dạ Khinh Nhiễm và Thượng Quan Minh Nguyệt
cũng rơi lại phía sau, đồng loạt lên ngựa, Vân Thiển Nguyệt nhìn Thượng
Quan Minh Nguyệt thật sâu một cái, không nói chuyện.
Một nhóm bốn người đánh ngựa rời đi.
Vừa mới đi được mấy chục dặm, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một đội nhân mã cản đường.
Vân Thiển Nguyệt ghìm chặt cương ngựa, chỉ thấy đội nhân mã này có khoảng
một vạn người, hiển nhiên đã chờ ở đây từ lâu, khôi giáp và trường
thương đều cùng một màu đen, ngựa đang cưỡi cũng cùng màu, hiển nhiên là một vạn khinh kỵ binh đã trải qua huấn luyện.
Ánh mắt nàng nhẹ nhàng lướt qua một vạn khin kỵ binh này, không thấy được người quen, khẽ nhíu mày.
“Người phương nào cản đường?” Nghiễn Mặc trầm giọng quát một tiếng.
“Tiểu gia ta!” Một giọng nói quen thuộc trả lời. Tiếng rơi xuống, đội nhân mã nhường ra một con đường ở giữa, một thiếu niên mặc khôi giáp đứng ở
cuối cùng đi ra, mà tướng mạo của thiếu niên tướng mạo này tất nhiên
cũng đặc biệt quen thuộc.
Vân Thiển Nguyệt híp mắt nhìn La Ngọc,
nghĩ: Sao muội ấy lại dẫn theo một vạn binh mã chờ ở đây? Lúc đầu muội
ấy bị Dạ Khinh Nhiễm, Dạ Thiên Dật và Thương Đình bắt nhốt vào Vô Hồi
cốc ở Rừng hoa đào mười dặm, Tử Thư đi cứu muội ấy, nhưng muội ấy lại
cảm thấy Vô Hồi cốc rất thú vị nên không chịu ra, sau đó muội ấy nghe
nói Tây Nam chiến loạn, có người mưu phản, muội ấy liền ném Vô Hồi cốc
chạy đến Tây Nam, rồi không có tin tức nữa, hôm nay đột nhiên dẫn một
vạn binh mã chặn đường ở đây, làm cho nàng ngoài ý muốn một chút.
“Công chúa Tử La?” Dạ Khinh Nhiễm cũng híp mắt một chút, nhướng mày.
La Ngọc nhìn Dạ Khinh Nhiễm, “Hừ” lạnh một tiếng, “Mắt chó của ngươi bị mù sao, ta mới không phải công chúa Tử La gì đó, mà là La Ngọc.”
Dạ Khinh Nhiễm “A?” Một tiếng.
La Ngọc khinh thường nhìn hắn ta nói: “Nhớ ngày đó các ngươi bắt ta, có
nghĩ đến sẽ có một ngày ngươi cũng rơi vào trong tay ta không? Hôm nay
tiểu gia tới báo thù. Tự ngươi thúc thủ chịu trói, hay là muốn đánh với
một vạn binh mã của ta một trận đây?”
“Lúc trước An vương mời công chúa tới Thiên Thánh vẫn luôn lấy lễ tiếp đãi.” Dạ Khinh Nhiễm nói.
“Hôm nay tiểu gia cũng sẽ lấy lễ tiếp đãi ngươi.” La Ngọc nói.
Dạ Khinh Nhiễm bỗng cười một tiếng, đánh giá La Ngọc từ trên xuống dưới
một lượt, nghiêng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, nói ra lời có ý ám chỉ:
“Trẫm được tiểu nha đầu cực khổ một phen cứu ra, muốn bắt trẫm, ngươi
nên hỏi xem nàng ấy có đồng ý hay không.”
Lúc này La Ngọc mới nhìn qua Vân Thiển Nguyệt, dùng ánh mắt vạch trần đánh giá nàng một lượt,
mới nói: “Ngươi muốn ở lại Thiên Thánh làm Hoàng hậu của hắn ta?”
Vân Thiển Nguyệt thấy La Ngọc đen hơn một chút, cũng cao hơn một chút,
nhưng vẫn không khác gì mấy bộ dáng thiếu niên vô lại ồn ào hồi năm
ngoái, hiển nhiên không ai trông coi khiến cho muội ấy cực kỳ sung
sướng. Nàng không để ý tới câu hỏi của muội ấy, hỏi: “Ngươi lấy đâu ra
binh mã vậy?”
La Ngọc bỗng cười đắc ý, “Tỷ phu ta cho.”
Vân
Thiển Nguyệt nhướng mày, nghĩ: Nghe nói Lạc Dao và Nam Lăng Duệ đều tới
núi Mê Vụ, hơn nữa bị nhốt ở trong đó, mặc dù Nam Lăng Duệ đã quăng cả
nước cho hậu duệ của Mộ Dung thị, nhưng không phải không có quyền, trong tay có một vạn binh mã, cũng không kỳ lạ.
La Ngọc thấy Vân Thiển
Nguyệt như có điều suy nghĩ, con ngươi chuyển một vòng, lớn tiếng nói:
“Tỷ phu của ta mới không phải tên phong lưu kia. Mà là Dung Cảnh. Vân
Thiển Nguyệt, đừng nói ngươi đã quên ta đã nhận ngươi làm tỷ tỷ đó?”
Vân Thiển Nguyệt nhìn muội ấy, thản nhiên nói: “Chàng ấy đã không phải là tỷ phu của ngươi nữa rồi.”
La Ngọc Xì~~ một tiếng, “Chuyện thư hòa ly là giả, đừng cho là ta không biết.”
“Là thật hay giả, ngươi không cần phải biết.” Vân Thiển Nguyệt nhìn lướt
qua một vạn khinh kỵ binh, nói với muội ấy: “Dẫn nhân mã của ngươi tránh đường, đừng hồ nháo, Tử Thư ca ca của ngươi vừa mới lên đường về Đông
Hải, bây giờ ngươi đuổi theo huynh ấy còn có thể bắt kịp.”
La Ngọc đầu tiên là vui mừng, nhưng ngay sau đó liền lắc đầu, “Tử Thư ca ca về
Đông Hải thì về Đông Hải đi! Ta không muốn về.” Dứt lời, nàng lớn tiếng
nói: “Ngươi đi thì được, nhưng Dạ Khinh Nhiễm phải ở lại.”
Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt trầm tĩnh, “Không thể để Dạ Khinh Nhiễm lại cho ngươi được.”
“Tại sao? Đừng nói với ta ngươi vào ở cung Vinh Hoa, cùng lên triều với hắn
ta, thì ngươi sẽ phải làm nữ nhân của hắn ta.” La Ngọc nhìn Vân Thiển
Nguyệt một cách không đồng ý, “Nói ta hồ nháo, ngươi mới hồ nháo đó.”
Vân Thiển Nguyệt không muốn tranh cãi với muội ấy, bỗng nhiên ra tay đánh La Ngọc.
La Ngọc giật mình, thấy Vân Thiển Nguyệt giơ tay lên, vội vàng lật người
ra sau đội ngũ binh lính, mặc dù động tác của nàng ấy cực nhanh, nhưng
vẫn bị Vân Thiển Nguyệt làm bị thương, nàng ấy kêu to một tiếng.
Một vạn khinh kỵ binh lập tức giương cung lắp tên, che nàng ấy ở trong trận.
Đám mây trong tay Vân Thiển Nguyệt đuổi theo thân ảnh của nàng ấy xuyên qua vòng phòng hộ của binh lính xông mạnh vào trong đội ngũ, động tác của
nàng quá nhanh, La Ngọc vừa kêu lên một tiếng thì đã bị nàng bắt lấy từ
trong một vạn khinh kỵ binh kéo đến gần nàng. Một vạn khinh kỵ binh muốn ngăn cũng không ngăn được, đồng loạt hoảng hốt.
La Ngọc cũng
không nghĩ đến hiện giờ tay tỷ ấy có thể thông thiên, lực hút lại lớn
như thế, khoảng cách xa như vậy, mà vẫn có thể cách không bắt được nàng, sắc mặt nàng tái đi, nhưng ngay sau đó liền giận dữ, chỉ vào mũi Vân
Thiển Nguyệt mắng: “Ngươi có bản lĩnh bực này thì làm Hoàng thượng luôn
cho rồi, còn làm Hoàng hậu cho người ta làm gì. Không có tiền đồ!”
Vân Thiển Nguyệt không nhìn muội ấy, ném muội ấy cho Thượng Quan Minh
Nguyệt ở bên cạnh, thản nhiên nói: “Nàng ta là người Đông Hải, giao cho
ngươi xử trí.”
Thượng Quan Minh Nguyệt rút tay lại không đón, chán ghét nói: “Một món đồ thối mà thôi, cho ta làm gì? Ngươi tùy tiện phái
người đưa đến cho Ngọc thái tử không được sao.”
“Ngươi mới là món
đồ thối!” La Ngọc thấy Thượng Quan Minh Nguyệt không đón lấy nàng, nên
mình bị ném xuống đất, nàng lập tức nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt mắng
to, “Ngươi nhanh xuất gia làm hòa thượng đi, ít bày uy phong ở trước mặt tiểu gia.”
Thượng Quan Minh Nguyệt “Hử?” một tiếng, lộ ra hơi thở nguy hiểm.
Thân thể La Ngọc run lên, nhưng rất nhanh liền bày ra thần sắc không sợ trời không sợ đất, “Cha ngươi bởi vì sinh ra ngươi mà ngày càng thấy xấu hổ. Cướp đoạt vợ người ta, tiếng xấu rõ ràng, thanh danh của ngươi đều
truyền về Đông Hải rồi, muốn làm Đế sư, đời sau đi!”
Hơi thở nguy
hiểm của Thượng Quan Minh Nguyệt bỗng nhiên biến mất, lập tức cười vui
vẻ, hiển nhiên cái câu “Muốn làm Đế sư, đời sau đi!” làm cho hắn ta vui
vẻ, hắn ta khinh thường nói: “Niệm tình ngươi biết thức thời, gia sẽ
không so đo.” Dứt lời, hắn ta nói với Vân Thiển Nguyệt: “Nàng ta có rớt
xuống hầm cầu cũng không chìm chết, để ý tới nàng ta làm gì? Đi!”
Vân Thiển Nguyệt nhìn La Ngọc một cái, thấy muội ấy lại hiện lên thần sắc
giận dữ, nàng thử nghĩ lại cũng thấy đúng, liền giục ngựa tiến lên,
không để ý tới muội ấy nữa.
Thượng Quan Minh Nguyệt, Dạ Khinh Nhiễm và Nghiễn Mặc cũng không để ý tới La Ngọc nữa.
“Ngăn họ lại!” La ngọc nổi giận hô một tiếng.
Mặc dù một vạn binh mã mới vừa bị hành động của Vân Thiển Nguyệt làm cho
kinh hãi, nhưng rất nhanh liền giật mình tỉnh lại, giờ thấy bốn người
xông lên, giờ thật sự tuân lệnh đồng loạt cản đường, tên đã lắp trên
cung đều bắn ra.
Trong chớp mắt, là một trận tiễn vũ tinh phong.
Vân Thiển Nguyệt không nghĩ tới một vạn binh mã này không sợ một chiêu mới
vừa rồi của nàng, rất nhanh đã trấn định lại, khinh kỵ binh như vậy,
trong thiên hạ, người có thể huấn luyện ra, chỉ có người đó. Nàng nói cả hai không còn quan hệ, chàng phá hủy thư hòa ly, để nàng mang Dạ Khinh
Nhiễm đi, bây giờ lại cho La Ngọc một vạn binh mã, tùy ý muội ấy cản
đường họ, là có ý gì?
Vân Thiển Nguyệt ghìm chặt cương ngựa, nàng
có thể dùng Linh thuật đóng băng một vạn nhân mã này rồi đi qua giữa bọn họ, nhưng thế thì quá hao tổn Linh thuật, nàng tất nhiên sẽ không dùng.
Dạ Khinh Nhiễm, Thượng Quan Minh Nguyệt và Nghiễn Mặc cũng ghìm chặt cương ngựa.
La Ngọc đứng dậy, cười “Ha ha”, “Thế nào? Nhân mã của tỷ phu ta lợi hại
không? Một vạn khinh kỵ binh này có thể chống lại năm vạn binh mã. Hôm
nay các người không cho một câu trả lời, thì mơ tưởng rời đi.”
“Ngươi muốn câu trả lời thế nào?” Vân Thiển Nguyệt nhìn La Ngọc.
La Ngọc nói một cách đương nhiên: “Để Dạ Khinh Nhiễm lại.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn La Ngọc, thản nhiên nói: “Không thể nào!”
“Vậy thì ai cũng đừng nghĩ đi! Xem xem là các người tổn hao nhiều hơn, hay
tiểu gia tổn hao nhiều hơn.” La Ngọc khoanh tay đứng đó, thần sắc trên
mặt là nhất quyết dây dưa với bọn họ đến cùng.
Khóe miệng Dạ Khinh Nhiễm cong lên, “Trẫm không nghĩ tới, ở trong mắt công chúa Tử La trẫm
lại quan trong đến thế, đến nỗi phải cần một vạn binh mã ngăn cản.”
La Ngọc mắng Dạ Khinh Nhiễm một câu, “Tên bất lực, trốn sau nữ nhân, xem là anh hùng gì?”
Dạ Khinh Nhiễm cười khẽ, ngồi trên lưng ngựa lười biếng nói: “Đó cũng phải xem nữ nhân kia là ai. Là tiểu nha đầu, vậy thì trẫm không làm anh hùng cũng không sao.”
Sắc mặt La Ngọc lạnh xuống, vừa muốn nói gì đó,
thì lúc này, Vân Thiển Nguyệt bỗng hái một cái lá, đặt lên miệng, nhẹ
nhàng thổi lên. Một khúc đồng dao được cất lên gữa núi, tiếng nhạc bay
xa.
La Ngọc sửng sốt, nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Ngươi còn có tâm tình thổi đồng dao sao?”
Vân Thiển Nguyệt không trả lời, thong thả ung dung thổi khác, rõ ràng chỉ
là một chiếc lá, đến bên miệng nàng lại biến thành một khúc nhạc du
dương, hay vô cùng.
La Ngọc không nói lời nào, giống như muốn xem xem nàng đang chuẩn bị ra yêu thiêu thân gì.
Không bao lâu, phía đông bỗng nhiên vang lên một trận tiếng thiết kỵ, cả vùng đất đều hơi rung lên, hiển nhiên không chỉ một vạn binh mã.
Sắc mặt La Ngọc biến đổi, cả giận nói: “Ngươi thế mà lại gọi binh mã đến?”
Vân Thiển Nguyệt ném chiếc lá trong tay, nói với La Ngọc một cách thản
nhiên: “Bây giờ ngươi đi vẫn còn kịp, nếu không ta sẽ trói ngươi ném về
Đông Hải, ngươi đã đến tuổi cập kê, Đông Hải Vương nhất định đã muốn
ngươi trở về chuẩn bị học tập lễ nghi, chọn phò mã cho ngươi rồi.”
Sắc mặt La Ngọc biến đổi, tức giận chỉ vào Vân Thiển Nguyệt, cả giận nói:
“Ngươi có phải bị ma quỷ mê hoặc rồi không? Ngươi với Dung Cảnh đang yên đang lành lại ồn ào hòa ly mỗi người một ngar cái gì? Ngươi muốn mỗi
người một ngar cũng không có gì sai, nhưng tại sao lại chạy đến hoàng
cung của Dạ Khinh Nhiễm chứ?”
Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt trầm tĩnh,
mặt không đổi sắc nói: “Là chàng ấy đưa ta đến hoàng cung Thiên Thánh,
ta chỉ tôn trọng quyết định của chàng ấy mà thôi. Ngươi có gì muốn hỏi,
có thể đi hỏi chàng ấy, nếu không muốn hỏi thì trở về Đông Hải đi.”
La Ngọc nghẹn lời, lập tức đưa mắt nhìn về phía đông hỏi, “Có bao nhiêu người tới? Ai dẫn binh?”
“Mười vạn nhân mã, trong đó có năm vạn là kỵ binh của Tử Thư ca ca người,
người dẫn binh là Ngôn Đường. Ngươi có thể nghĩ xem có phải là đối thủ
của hắn ta hay không.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Sắc mặt La Ngọc tái
đi, lập tức không để ý đến Vân Thiển Nguyệt nữa, lại càng không cần Dạ
Khinh Nhiễm, vội vàng chạy về đội ngũ, phi thân lên ngựa, lớn tiếng nói
với một vạn binh mã: “Rút!”
Một vạn binh mã lập tức nghe lệnh, rút lui theo sau nàng ấy như thủy triều.
Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua, huýt sáo một tiếng, tiếng động phía đông lập tức dừng lại, nàng giục ngựa rời đi.