Edit: NoraBeta: LeticiaLục hoàng tử nhìn Vân Thiển Nguyệt, sắc mặt thoáng chốc thay đổi mấy lần, cực kỳ khó coi.
Vân Thiển Nguyệt ngồi xuống cạnh giường, quan sát hắn. Lục hoàng tử có dung mạo không tệ. Mặc dù không tuấn mỹ phong lưu được như Nam Lăng Duệ,
không tuấn tú đạm mạc như Vân Mộ Hàn, nhưng ngũ quan cũng cực kỳ tuấn tú phiêu dật, nhất là cặp mắt, ẩn ẩn có bóng dáng của Ngọc Thanh Tinh mẹ
nàng. Nàng thở dài, mẹ nàng là cô cô của hắn, có chút bóng dáng cũng là
lẽ thường.
“Ngươi thở dài cái gì?” Lục hoàng tử mặt lạnh hỏi, có lẽ do đã lâu chưa nói chuyện nên chất giọng có vẻ khàn khàn khản đục.
“Ngươi đã gặp mẹ ta chưa?” Vân Thiển Nguyệt cười nhìn hắn hỏi.
“Chưa” Lục hoàng tử đờ đẫn lắc đầu.
“Mặt ngươi rất giống mẹ ta.” Vân Thiển Nguyệt vươn tay chỉ vào mi tâm hắn.
Lục hoàng tử gạt tay nàng ra: “Đừng đụng vào ta!”
Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, cười cười nói: “Biểu ca, huynh là nam nhân sao?
Không phải nữ nhân đó chứ? Cần làm đến bực trinh liệt thế này sao? Ta là biểu muội của huynh, lẽ nào huynh thật sự xem ta là cừu nhân?”
Lục hoàng tử giễu cợt nhìn nàng: “Có biểu muội nào không một chút nương tay bắn ta một mũi tên, suýt làm ta mất mạng không?”
Vân Thiển Nguyệt bỗng cười phá lên: “Huynh độc miệng độc mồm mắng ta, cười nhạo ta, ta không thể bắn một mũi tên đòi nợ sao?”
Lục hoàng tử cười lạnh một tiếng.
“Thân huynh đệ còn tính sổ rõ ràng, nói chi đến biểu huynh muội!” Vân Thiển
Nguyệt nhìn hắn, chậm rãi nói: “Huống chi ngươi còn thông đồng với người của Dạ Khinh Noãn.”
Lục hoàng tử lập tức đanh mặt lại: “Ta không có thông đồng với nàng.”
Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái: “Ngươi chưa từng có giao kèo nào với Dạ Khinh Noãn sao? Lẽ nào ta oan uổng huynh?”
Lục hoàng tử trầm mặt không nói lời nào.
“Không phủ nhận vậy là thừa nhận rồi.” Vân Thiển Nguyệt như cười như không
nhìn hắn: “Năm trước cậu hôn mê, là do Dạ Khinh Noãn làm sao? Là huynh
đã đón nàng vào cung làm phép cho cậu, sau đó lại giúp nàng rời đi. Lúc
ta cứu tỉnh cậu, trở về kinh thành Thiên Thánh thì nàng đã về được hai
ba ngày, thời gian cũng vừa khớp.”
Lục hoàng tử không phản bác, chế giễu: “Ngươi dịch dung thành Sở phu nhân khác hôm nay một trời một vực.”
Vân Thiển Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Không còn cách nào, ra ngoài lăn lộn không có mấy bộ mặt sao được!”
Lục hoàng tử quay mặt đi không nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Hôm nay ta đã rơi vào tay ngươi, ngươi muốn ta như thế nào? Nói cho ngươi biết, ta sẽ
không giúp ngươi đối phó Dạ Khinh Noãn đâu.”
Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt: “Huynh thích Dạ Khinh Noãn?”
Lục hoàng tử cười lạnh một tiếng: “Trong mắt nữ nhân như ngươi, giữa nam nữ chỉ có yêu mến thôi sao, không còn gì nữa?”
Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, vô cùng mất hình tượng nằm bò ra giường, vừa vặn nằm lên đùi Lục hoàng tử.
“Ngươi cút ngay!” Lục hoàng tử cả giận.
Vân Thiển Nguyệt nằm bất động: “Đừng nhỏ mọn như vậy chứ. Huynh là thân
biểu ca của ta, ta là thân biểu muội của huynh mà. Từ viện của ta đến
đây mệt lắm, có nằm một lát cũng không làm huynh mệt.”
“Không được.” Lục hoàng tử cả giận, phất tay muốn đẩy nàng ra.
Vân Thiển Nguyệt cảnh cáo: “Biểu ca, ta sẽ điểm á huyệt của huynh đấy. Nếu
huynh đã không muốn nói thì đừng nói nữa, tốt nhất là không thể xua đuổi ta.”
Lục hoàng tử đang đưa tay muốn đẩy nàng liền dừng lại, trừng mắt nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi: “Sao ngươi có thể vô lại như
vậy !?”
Vân Thiển Nguyệt lập tức vui vẻ: “Ca ca ta trước đây cũng nói như vậy.”
Lục hoàng tử nhíu nhíu mày, rút tay về: “Hoàng huynh?”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu: “Trước kia ca ấy tên Vân Mộ Hàn, về sau là Nam
Lăng Duệ. Là ca ca ruột của ta. Ừ, có thể xem như hoàng huynh của huynh, gọi biểu huynh cũng được.”
Lục hoàng tử hừ lạnh nói: “Vân vương phủ cùng phụ hoàng liên hợp diễn một vở tuồng, qua mặt người trong thiên hạ.”
“Đâu mà một tuồng, là vài tuồng mới phải, ngày ấy ta nói huynh nghe rồi mà.” Lời Vân Thiển Nguyệt vừa dứt, thấy sắc mặt hắn trầm xuống, nàng cười
thăm dò: “Ta nghe nói Lục hoàng tử Nam Lương ngửi thấy hoa liền hiểu ý,
đối với người khác cho tới giờ đều trưng ra ba phần ý cười, không muốn
cười cũng cười. Nói đến các hoàng tử, các cô nương Nam Lương yêu thích
Lục hoàng tử nhất. Bây giờ sao biểu ca lại không giống lời đồn chút nào
vậy?”
Lục hoàng tử nặng nề nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt ngáp
một cái, nói với hắn: “Ta tới đây cũng không phải để nhìn bộ mặt lạnh
của huynh. Nếu huynh không muốn thấy ta thì ta đi vậy.” Tuy nói vậy
nhưng vẫn không ngồi dậy.
Vẻ mặt thờ ơ của Lục hoàng tử vơi đi chút ít, nói với nàng: “Kể chuyện của hoàng huynh đi!”
“Chuyện của ca ấy có rất nhiều, huynh muốn nghe chuyện nào?” Vân Thiển Nguyệt
chớp mắt mấy cái, vô cùng hóng hớt hỏi: “Ta vừa gặp biểu ca huynh đã
thấy thích, chỉ cần huynh muốn nghe chuyện gì ta sẽ kể hết cho. Huynh
hỏi đi! Cho dù là chuyện đào mộ nhà ca ấy, ta nhất định cũng sẽ chỉ cho
huynh chỗ phần mộ của nhà ca ấy.”
Sắc mặt Lục hoàng tử lại trầm
xuống, cả giận nói: “Nghiêm túc đi, Cảnh thế tử dạy dỗ ngươi như thế nào vậy? Chẳng lẽ để ngươi gặp người nào cũng nói thích? Thật không ra thể
thống gì!”
Vân Thiển Nguyệt mở mắt thật to: “Bộ dạng huynh giáo
huấn người cũng thật giống Vân Mộ Hàn, quả nhiên không hổ là huynh đệ
ruột.”
Lục hoàng tử không nói lời nào, nhìn nàng.
“Không
phải huynh muốn kéo huynh ấy xuống khỏi ngôi vị hoàng đế sao?” Vân Thiển Nguyệt nhích nhích người nằm trên đùi hắn cho thoải mái hơn một chút,
thấy sắc mặt hắn lạnh đi, lại tiếp tục hóng hớt: “Ta cho huynh biết, ca
ấy và Lạc Dao công chúa rất tốt. Hôm nay hai người trở về rồi. Huynh
nha, có thể ném Dạ Khinh Noãn đi, thông đồng với Lạc Dao được đấy. Dạ
Kinh Noãn cùng lắm chỉ là một tiểu quận chúa của phủ Đức thân vương, tuy trong tay có ẩn vệ, là ám phượng của hoàng thất Thiên Thánh. Nhưng thế
thì sao chứ, cũng không thể gặp được trời cao. Nhưng Lạc Dao thì khác,
nàng là công chúa danh chính ngôn thuận của Đông Hải quốc, cầm kì thư
họa, thi từ ca phú, mang lại hòa bình và sự ổn định cho quốc gia. Binh
pháp mưu lược, nàng không gì không giỏi, không gì không biết. Nếu huynh
tóm được nàng, chiếu theo trình độ cuồng si của Nam Lăng Duệ đối với Lạc Dao, nhất định sẽ đau hết ruột gan, không chừng…”
“Ngươi câm miệng!” Lục hoàng tử giận dữ quát nàng.
“Như thế nào? Huynh không đồng ý? Lẽ nào không muốn đoạt nữ nhân với ca ấy?” Vân Thiển Nguyệt biểu hiện không vừa ý nhìn hắn: “Năm đó Dạ Khinh Nhiễm đoạt Diệp Thiến, về sau Diệp Thiến lại bị Vân Mộ Hàn đoạt đi. Nam Lăng
Duệ coi trọng Lam Y gia chủ Lam gia của mười đại thế gia, đáng tiếc Lam Y có người trong lòng là thiếu chủ Thương Đình của Thương gia, hắn không
cưới nữa. Lại dòm ngó đến mỹ nhân thiên tiên Lạc Dao trước mặt, hôm nay
rốt cuộc bắt được một cành hoa. Huynh ngẫm lại xem, nhân duyên của hắn
có thể nói là thật trắc trở, phải qua mười tám chặng mới tu thành chính
quả, nếu như huynh đột nhiên vung đao đoạt ái, làm uổng phí công lao hắn vất vả, xem như công dã tràng, chẳng phải sẽ khóc chết sao? Vị kia
đương nhiên cần có người tiếp quản. Trong đám hoàng tử Nam Lương cũng
chỉ có mình huynh đủ bản lĩnh. Huynh tiếp quản còn không phải chuyện
nhỏ?”
“Ngươi cút đi!” Dường như Lục hoàng tử cũng chịu không được, phất tay gạt nàng ra.
Vân Thiển Nguyệt bắt lấy tay hắn, bất đắc dĩ thở dài: “Biểu ca, ta là muốn
tốt cho huynh đấy, vậy mà không biết cám ơn ta? Huynh tốt nhất đừng nhúc nhích, nếu không miệng vết thương vừa khép miệng lại nứt ra bây giờ. Là Dung Cảnh nhà ta phí hết hơi sức mới cứu được huynh trở về đấy. Huynh
nên biết, một tên kia ta bắn ra, thiên hạ ngoài hắn có thể cứu huynh,
không còn ai cứu được huynh nữa đâu.”
Lục hoàng tử trầm mặt nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn có vẻ thờ ơ nói: “Huynh nói xem, huynh muốn biết
chuyện gì của ca ấy? Ta sẽ nói cho huynh biết hết. Là muốn hỏi khuyết
điểm của ca ấy sao?” Thấy Lục hoàng tử không nói, nàng ngược lại phun
hết ra như bình thường: “Khuyết điểm của ca ấy nhiều lắm, có đếm bao
nhiêu cũng đếm không suể. Cái gì mà không thích ăn ngọt, thích ăn chua,
không thích ăn đồ chay, thích ăn thịt. Thích nhất là canh cá trắm hoa
quế.” Dứt lời, nàng thần thần bí bí mà thấp giọng nói: “Nếu huynh muốn
độc chết ca ấy, cách tốt nhất là giấu độc dược trong cá trắm, ca ấy một
khi thấy đồ ăn còn thân hơn cha ruột, ăn đến không dứt ra được.”
Lục hoàng tử trầm mặc không nói.
Vân Thiển Nguyệt lại tiếp tục: “Còn nữa, ca ấy khi ngủ thích nằm nghiêng,
không thích gối đầu. Thích dụ dỗ tiểu cô nương, nhưng không thích cô
nương đeo túi thơm hương sen trên người.Những gì dính tới hương sen đều
không thích, bởi vì ca ấy bị dị ứng với phấn hoa sen. Vả lại, huynh đừng thấy ca ấy ba lăng nhăng, bình thường vô cùng phong lưu, một bộ không
hề để ý, không để trong lòng, kì thật tâm tư ca ấy nặng lắm. Huynh ấy và Dung Cảnh đều bị bệnh khiết phích(bệnh sạch sẽ). Nhất là đối với nữ
nhân, nếu là nữ nhân hắn thích, hoặc là đang để ý người ta, một khi bị
hắn phát giác có hai lòng, hoặc là tâm tư không thuộc về hắn, hắn sẽ dứt khoát quên đi. Ngẫm lại Diệp Thiến, rồi đến Lam Y, chính là kết cục như vậy.” Dứt lời, nàng lại vòng vo trở về: “Cho nên, biểu ca, nếu huynh
muốn đánh bại hắn thì nên ra tay từ nữ nhân. Trước kia hắn thích Diệp
Thiến, cực kỳ thích. Năm sáu năm trước Diệp Thiến vì Vạn chú vương của
Nam Lương mà đuổi theo sau đuôi Dạ Khinh Nhiễm, xem Nam Cương nặng hơn
hắn, làm tổn thương lòng hắn. Dù lúc ấy hắn nhẫn tâm buông tha nàng
nhưng phải mất năm năm mới triệt để buông bỏ. Về sau hắn có hứng thú với Lam Y, đáng tiếc Lam Y đã có người thương, hắn kịp thời rút lui buông
bỏ Lam Y. Giờ đây hắn thích Lạc Dao, lại mang mỹ nhân về nhà. Nếu huynh
đoạt được Lạc Dao về, có thể đoán được hắn sẽ nản lòng thoái chí, đi
xuất gia làm hòa thượng rồi…”
“Rốt cuộc hắn có phải ca ca ruột của ngươi hay không?” Lục hoàng tử tức giận hỏi.
“Phải chứ!” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn: “Nếu không phải ca ca ruột, ta có thể
hiểu rõ hắn như thế sao? Lúc còn nhỏ, khi mẹ ta đi rồi, chúng ta đều
ngày ngày ở cạnh nhau, ngủ chung một chiếc giường, ăn chung một bàn,
ngày đêm như hình với bóng. Ngày ngày ta đều nằm ườn ở Tây Phong Uyển
của hắn, hắn có đuổi cũng đuổi không được.”
“Vậy vì sao ngươi…
ngươi…” Lục hoàng tử trừng nàng, dường như chưa thấy ai như nàng bán
đứng ca ca tự nhiên đến nổi không hề cố kỵ ai.
Vân Thiển Nguyệt
trưng vẻ mặt vô tội nhìn hắn: “Vì huynh là biểu ca ruột của ta mà! Không phải ta đã nói thích huynh sao? Huynh tưởng rằng ai ta cũng nói cho
nghe được sao? Khuyết điểm và nhược điểm của ca ấy ta chưa từng nói cho
ai nghe đâu đấy.”
“Ta đã nói rồi, ngươi không được tùy tiện nói thích người khác.” Lục hoàng tử nghiêm mặt: “Cút ra ngoài!”
“Được, ta cút!” Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới nghe lời mà đứng lên, vuốt vuốt nếp nhăn trên áo, quay gót đi ra ngoài.
Lục hoàng tử nhăn nhó nhìn nàng rời đi.
Vân Thiển Nguyệt đi tới cửa đột nhiên hỏi: “À, huynh kêu người gọi ta đến là có chuyện gì? Hình như còn chưa nói!”
Lục hoàng tử tựa hồ như không muốn nhìn thấy nàng thêm nữa, bỗng nằm xuống, nhắm mắt lại.
“Biểu ca, huynh đã không nói thì ta đi à! Lúc nào nhớ tới ta lại cho người
gọi nữa nhé.” Vân Thiển Nguyệt nhếch môi, ánh mắt thoáng qua chút giảo
hoạt, quay người đi ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa, trước mặt nàng đã bị một bóng đen bao phủ, giơ tay kéo lỗ tai nàng, giọng nói hung dữ
quen thuộc của Nam Lăng Duệ truyền đến: “Nha đầu chết tiệt, muội thật
tàn nhẫn, đến ca ca ruột cũng dám bán đứng!”
Vân Thiển Nguyệt “Ui da” một tiếng, dang tay cứu lấy lỗ tai nàng.
“Hôm nay ta phải vặn chết muội cái nha đầu chết tiệt này, cho muội biến
thành người nước Ngốc Nhĩ Đóa luôn.” Nam Lăng Duệ nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa.
Vân Thiển Nguyệt hết nói nổi, sửa lại: “Là Thổ Nhĩ Kỳ, không phải Ngốc Nhĩ Đóa.”
Nam Lăng Duệ hừ một tiếng, càng thêm dùng sức.
Vân Thiển Nguyệt thấy hắn véo thật, nàng không thể giải thoát được lỗ tai
mình, đành vươn tay nhéo lại tai hắn: “Ca buông tay, nếu không hai người chúng ta đều cùng mất lỗ tai. Dù sao Dung Cảnh cũng sẽ không chê muội.
Để xem Lạc Dao nhà ca có ghét bỏ ca không?”
Nam Lăng Duệ nghiến răng nghiến lợi: “Nàng cũng không chê ta.”
“Vậy cũng chưa chắc? Nhìn bộ dạng ca hôm nay hẳn là còn chưa ăn được nàng
nhỉ? Nữ nhân ý mà, khó nói lắm.” Vân Thiển Nguyệt ra vẻ rất hiểu nữ
nhân: “Tâm nữ nhân như kim dưới đáy biển, bỗng chốc sẽ thay đổi, còn
chưa gạo nấu thành cơm thì còn chưa nói chắc được.” Dứt lời, nàng nâng
cằm, cố ý lục lại vết thương cũ của hắn: “Ca ngẫm lại Diệp Thiến trước
đây mà xem, hai người từng thề non hẹn biển, về sau như thế nào? Còn
không phải bỏ huynh lại, chạy theo sau mông Dạ Khinh Nhiễm năm năm, sau
đó xoay người đã dắt tay Vân Mộ Hàn. Còn Lam Y, thích Thương Đình sao?
Vậy mà giờ đây thì sao? Thương Đình vừa nói không cưới, nàng đã bắt đầu
trù tính ngôi vị hoàng hậu bên người Dạ Khinh Nhiễm. Cho nên…”
Nam Lăng Duệ mắng: “Nha đầu chết tiệt, muội buông tay ra trước!”
“Ca chịu thua trước đi!” Vân Thiển Nguyệt đành hanh.
Nam Lăng Duệ cắn răng: “Chúng ta cùng buông.”
“Được!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Một, hai, ba, buông!” Hai người cùng hô, cùng buông tay ra.
Sau khi nhất trí đồng loạt buông tay, mỗi người đều thối lui ra xa ba bước, hiển nhiên đã ăn ý thành quen, ước chừng đã phải đấu qua mấy trăm lượt
mà tôi luyện ra được.
Vân Thiển Nguyệt vừa xoa xoa lỗ tai vừa nhìn Nam Lăng Duệ, thấy khí sắc hắn vô cùng tốt, cẩm bào thêm đai lưng ngọc, mặt mày phong lưu, vốn không phải bộ dáng phong trần chạy đến đây. Hiển nhiên đã cùng Lạc Dao một đường chậm rãi mà tới, không nóng nảy, không
tức giận, nàng trừng mắt nhìn hắn, oán giận nói: “Bị ca véo đỏ hết cả
rồi.”
“Đáng đời!” Nam Lăng Duệ cũng vân vê lỗ tai.
“Muội là
muội muội ruột của ca đó!” Vân Thiển Nguyệt nhắc nhở hắn: “Xa ra tay
nặng như vậy, coi chừng ta mách cha đánh ca, mẹ mắng ca chị dâu bỏ ca.”
Nam Lăng Duệ nghe vậy có chút tức giận, âm hiểm nhìn nàng: “Muội còn nhớ rõ muội là muội muội ruột của ta? Có đứa em gái nào ngáng chân sau lưng ca ca, tính kế ca ca, bày hết khuyết điểm, nhược điểm cho người khác thấy
không? Muội thật đúng là muội muội tốt của ta!”
Vân Thiển Nguyệt
một chút cũng không thấy đuối lý, cười hì hì tiến lên vài bước, hai tay
ôm lấy Nam Lăng Duệ, giở tính trẻ con ra: “Ca ca tốt, muội chỉ muốn tốt
cho ca thôi mà! Ca xem Lục biểu ca khổ cực thông đồng với Dạ Khinh Noãn
muốn kéo ca khỏi vị trí kia…”
“Vân Thiển Nguyệt, ta nói ta không thông đồng với Dạ Khinh Noãn!” Lục hoàng tử trong phòng gầm nhẹ.
Vân Thiển Nguyệt ho một tiếng.
Nam Lăng Duệ đẩy Vân Thiển Nguyệt ra, không thèm so đo với nàng, vén rèm ra bước vào phòng, cười nhìn người mặt đen trên giường: “Lục đệ, từ khi
chia tay đến giờ không có chuyện gì chứ!”
“Huynh thấy ta giống như không có việc gì lắm sao?” Lục hoàng tử mặt lạnh đáp trả.
Vân Thiển Nguyệt đi theo sau lưng Nam Lăng Duệ, chuẩn bị công khai nghe lén hai người. Nam Lăng Duệ bỗng nhiên quay đầu lại trừng nàng, vung tay
đóng cửa lại, nói với nàng: “Nha đầu chết tiệt, chạy về xem chị dâu muội đi, đừng để nàng đối với cái người lòng dạ hiểm độc của muội tro tàn
lại cháy, nếu không muội sẽ phải khóc đấy.”
Vân Thiển Nguyệt ăn
“canh bế môn”, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, nghĩ đến Dung Cảnh ở một mình với Lạc Dao quả thật có chút lo lắng. Nàng lập tức buông tha không nghe lén nữa, quay người đi về hướng chủ viện của nàng và Dung
Cảnh. Sau lưng hai người trong phòng nói gì, tình hình thế nào đương
nhiên không được biết đến nữa, thôi thì nàng không quan tâm nữa.
Trở lại chủ viện nàng liền trông thấy bên dưới bóng cây hải đường trong nội viện có đặt một chiếc bàn, trên bàn bày trà bánh, Dung Cảnh và Lạc Dao
đang ngồi đối diện nhau nói chuyện. Lạc Dao so với năm trước càng thêm
quý khí đoan trang, dường như còn xinh đẹp hơn, nét mặt đã không còn nét trong trẻo bướng bỉnh lạnh lùng mà nhu hòa hơn nhiều, dùng những đóa
hải đường sắp nở đầy trong viện ra so cũng không đủ.
Một người như thơ như họa, một lại tôn quý ôn nhu, xa xa trông đến, hai người cũng là một loại phong cảnh tuyệt đỉnh khó cầu.
Đột nhiên Vân Thiển Nguyệt nghĩ, nếu không có nàng, Dung Cảnh và Lạc Dao có thể thành đôi không? Dù sao nam tử như Dung Cảnh rất hiếm, nữ tử như
Lạc Dao cũng ít, hai người đầy tài hoa, dung mạo thiên thành, nhất là
loại quý khí ưu nhã trời sinh này, loại người lười nhác tận trong xương
tủy như nàng không thể học được. Bước chân nàng không khỏi chậm đi.
Dung Cảnh phát hiện ra Vân Thiển Nguyệt, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt lãnh đạm thoáng chốc ôn nhu như nước.
Lạc Dao cũng chậm rãi quay đầu nhìn, vẻ mặt nhàn tản thoáng trông thấy nàng cũng hiện ra chút vui vẻ.
Hỗn loạn trong đầu Vân Thiển Nguyệt lập tức biến mất, bước chân thoáng nhẹ
đi, cuối cùng dường như phải vén váy chạy đến chỗ hai người. Nàng vốn
nhào về phía Dung Cảnh, lại được Dung Cảnh bất đắc dĩ tiếp được. Nàng
cười với hắn xong mới thẳng thừng dò xét Lạc Dao.
Lạc Dao bị Vân Thiển Nguyệt nhìn đến phát ngượng: “Muội muội không nhận ra ta sao? Sao nhìn ta dữ vậy?”
Vân Thiển Nguyệt thở dài một tiếng: “Ta đang nghĩ, mỹ nhân như tỷ vậy, Dung Cảnh thật không có phúc, vẫn là ca ca có phúc hơn chàng ấy.”
Dung Cảnh siết chặt eo Vân Thiển Nguyệt, hơi dùng sức véo nàng một cái.
Vân Thiển Nguyệt “a” một tiếng.
“Muội đây là không tự tin vào bản thân sao?” Lạc Dao bỗng nhiên cười khẽ, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Nếu hiện tại ta nói muốn đoạt Cảnh thế tử, muội
có chịu không?”
Vân Thiển Nguyệt híp mắt: “Còn muốn luận kiếm? Kiếm thuật của tỷ lẽ nào có bước tiến mới?”
“Lần trước là muội xảo trá!” Lạc Dao nói.
“Thua thì là thua, binh bất yếm trá.” Vân Thiển Nguyệt đắc ý nhướng mày.
Lạc Dao cười một tiếng, nhìn nàng: “So với năm trước gặp đã lớn hơn không
ít, đã phát tướng hơn, cũng hồng hào hơn, tựa như đóa hoa đào. Mới nhìn
suýt nữa đã nhận không ra, quả nhiên là nhờ công lao Cảnh thế tử, tẩm bổ cho muội thật kỹ nhỉ?”
Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt, bỗng e thẹn nói:
“Tỷ còn biết xấu hổ hay không thế? Còn chưa gả cho ca ca, một đấng công
chúa sao lại nói ra được những lời này?” Còn tẩm bổ? Không phải là lời
những kẻ đồi bại hay nói sao, rất khó tưởng tượng được nàng sẽ nói ra
lời này.
Lạc Dao ngược lại không biết xấu hổ, bất đắc dĩ nói: “Đây là do công lao của ca ca muội, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng thôi!”
Vân Thiển Nguyệt giật mình, nàng giương mắt nhìn Dung Cảnh, thấy thần sắc
hắn không thay đổi, mặt không đỏ, thầm nghĩ quả nhiên da mặt dày. Ánh
mắt vụt sáng, thẳng thừng hỏi thăm: “Tỷ xem ra còn đẹp hơn hoa, sắc mặt
cũng vô cùng tốt. Tư sắc bực này, chẳng lẽ ca ca ta càng vất vả tẩm bổ
phương diện này sao?”
Rốt cuộc Lạc Dao cũng đỏ mặt, trừng Vân
Thiển Nguyệt: “Quả nhiên vẫn là bộ dạng trước đây. Khó trách trước lúc
đến đây ca ca muội nói ta phải da mặt dày một chút, nếu không sẽ chịu
thiệt!”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến Nam Lăng Duệ đã có dự tính
trước, không biết hôm nay sẽ khi dễ Lục hoàng tử như thế nào nữa đây.
Nàng tựa người vào ngực Dung Cảnh, hỏi lái sang chuyện khác: “Hai người
đến Phượng Hoàng quan lúc nào vậy?”
“Hai ngày trước.” Lạc Dao nói.
“Thế sao hôm nay mới đến đây? Đã gặp Cố Thiếu Khanh rồi sao?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
Lạc Dao lắc đầu: “Ca ca muội đưa ta đi Hà Phong cốc thưởng hoa đào. Hắn nói hoa đào chỗ đó đang lúc nở rộ đẹp nhất, đã đến đây mà không ngắm thì
thật tiếc.”
“Ca ấy cũng thật biết hưởng thụ, một chút cũng không lo lắng Cố đại tướng quân của mình bị người khi dễ.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Lạc Dao buồn cười nhìn nàng, liếc qua Dung Cảnh: “Trừ nhà muội khi dễ người ta, bắn một mũi tên chưa đủ, còn chạy tới chuốc rượu người ta, còn có
ai khi dễ được Cố Thiếu Khanh nữa?”
Vân Thiển Nguyệt ho nhẹ một tiếng, vươn tay nâng chén trà của Dung Cảnh lên uống.
Dung Cảnh mỉm cười nói: “Tin tức của tiểu Duệ ca ca và tiểu Duệ tẩu tẩu thật linh thông!”
Vân Thiển Nguyệt “Phụt” một tiếng phun hết nước trà ra, may nàng quay người nhanh, phun ra mặt đất, nếu không mặt bàn và Lạc Dao ở đối diện khó mà
tránh thoát. Tiểu Duệ ca ca và tiểu Duệ tẩu tẩu? Cũng làm khó hắn gọi ra được.
Lạc Dao khựng lại, gương mặt tuyệt mĩ tựa hồ như thoáng đen đi, một lát sau nàng nghiêng mặt đi, coi như trấn định nói: “Cảnh thế
tử, nếu huynh không muốn ta bảo ca ca đón muội muội đi Đông Hải nữa, tốt nhất sau này đừng xưng hô như thế nữa.” Dứt lời, nàng tựa hồ như nhắc
nhở hắn: “Mấy năm nay ca ca vẫn luôn không yêu mến ai. Huynh ấy thân là
thái tử Đông Hải, vạn dân kính ngưỡng, tài hoa hơn người, anh tài cái
thế. Trước kia ta cảm thấy không nữ tử nào xứng với huynh ấy, hoặc là
tính tình huynh ấy trời sinh đã lãnh đạm, đối với nữ nhân cũng rất thờ
ơ. Sau này ta mới hiểu, hóa ra trong lòng huynh ấy sớm đã chôn giấu một
người, nên không muốn mở lòng với ai khác. Người huynh ấy chôn giấu
trong lòng là ai, chắc huynh hiểu rõ hơn ta?”
Đáy mắt Dung Cảnh
nhiễm một vòng tĩnh mịch, chốc lát mới tan đi, hắn cười nói: “Chỉ đùa
chút thôi! Lạc Dao công chúa là tỷ tỷ của nương tử, đương nhiên cũng là
tỷ tỷ của Cảnh. Tỷ tỷ đã gả cho ca ca, ta thấy xưng hô như thế thì thân
thiết hơn. Nếu tỷ tỷ không thích, về sau Cảnh sẽ không gọi nữa.”
Vân Thiển Nguyệt trợn mắt, thực thức thời!
“Vậy thì tốt!” Lạc Dao ôn hòa cười, vòng vo: “Kể các ngươi nghe một chuyện
thú vị. Các ngươi có biết mười năm trước lão Vương thúc làm loạn cho ca
ca giả thành con gái, bị một vị tiểu vương gia của Phiên Vương trông
thấy, yêu thích không rời, quấn lấy hắn đòi kết hôn. Về sau ca ca nói
hắn thích nữ nhân, tiểu vương gia ngất đi, sau khi tỉnh lại biết ca ca
là nam nhân liền ôm hận rời đi. Sau khi trở về hắn bị bệnh thật lâu, đến lúc khỏi bệnh không bao giờ thân cận với nữ nhân nữa?”
Vân Thiển
Nguyệt gật đầu, chuyện này nàng đã từng nghe Lạc Dao nói qua. Nghe nói
tiểu vương gia kia rất bướng bỉnh, cũng là tính tình ma vương, là nhân
vật làm người ta rất đau đầu. Vậy mà vì chuyện đó lại thay đổi tính
tình, quay sang không thích nữ nhân, làm cho Phiên Vương càng thêm đau
đầu hơn trước, ngày ngày đề phòng hắn, sợ hắn xuất gia làm hòa thượng.
Lạc Dao cười nói: “Chính là hắn, giờ đây hắn bị kềm kẹp nhiều năm, lại lần
nữa vào kinh, ngày ngày quấn quýt lấy ca ca, nói dù cho huynh ấy có là
nam nhân cũng vẫn yêu, kiếp này không phải huynh ấy thì không thôi. Ca
ca bị hắn quấn lấy đến đau đầu, bây giờ đến cả triều chính Đông Hải cũng không màng đến, phải lén trốn ra ngoài, ước chừng đã đến Thiên Thánh
rồi.” Dứt lời, nàng cười nhìn Dung Cảnh: “Không chừng qua mấy ngày nữa
sẽ đến tìm muội muội đấy.”