Edit: Nhiên Nhiên
Beta: Leticia
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh vừa bực mình vừa buồn cười, hôm qua hắn đàn Thập diện mai phục một đêm, hôm nay chạy đến trong phòng nàng ngủ. Xem bộ dáng như vậy là đã đến trong chốc lát rồi. Nàng đưa tay lay tỉnh hắn, nhìn sắc mặt u ám và vành mắt đen của hắn thì dừng tay, thở dài, chậm rãi ngồi ở bên giường.
Trong phòng yên tĩnh, hương khói lượn lờ dung hợp với hương Tuyết Liên nhàn nhạt, tựa hồ tạo thành một cái võng mềm mại.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh ngủ say, trong nháy mắt tất cả những phiền muộn rối bời, bất đắc dĩ, hay những thứ phủ tro bụi được giấu kín đều tan thành mây khói. Nhớ tới khúc Trường tương tư mà hôm qua hắn đàn, lòng của nàng như bỗng nhiên được tẩy rửa qua làn nước ấm áp.
Dung Cảnh là một người như vậy, vô luận có tâm trạng như thế nào, chỉ cần vừa thấy hắn, những thứ kia đều hóa thành tro tàn.
Vân Thiển Nguyệt lẳng lặng ngồi một lát, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đưa tay đẩy chăn ra, kéo tay hắn. Vừa mới đụng tới ống tay áo của hắn, Dung Cảnh bỗng nhiên nắm chặt tay lại một chút, né tránh tay nàng, nàng khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn vẫn nhắm mắt lại như cũ, tiếng hít thở đều đều, tựa hồ nhẹ hơn một phần, nàng nhẹ giọng hỏi: “Ngươi vẫn tỉnh đúng hay không?”
Dung Cảnh không lên tiếng, tiếng hít thở vẫn như trước.
“Cho ta xem tay của ngươi!” Vân Thiển Nguyệt lại đi kéo ống tay áo của hắn.
Dung Cảnh lại nắm chặt hơn chút nữa, né tránh tay Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn nhíu mày, giọng nói cao hơn: “Dung Cảnh, ta biết ngươi tỉnh, ta nói cho ta xem tay ngươi!”
Dung Cảnh vẫn trầm mặc không nói, nhắm mắt lại không mở ra.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, bỗng nhiên nổi giận, đứng lên, tức giận nói: “Không phải là muốn biết người kia là ai của ta, ở trong lòng ta chiếm vị trí gì sao? Ta nói cho ngươi, hắn là…”
Dung Cảnh bỗng nhiên ngồi dậy, đưa tay bưng kín miệng Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt mới nói được một nửa, giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Dung Cảnh đã mở to mắt, đôi mắt màu đen không hề chớp nhìn nàng, nàng nhìn thẳng hắn, một lát sau, Dung Cảnh lắc đầu, giọng nói hơi khàn: “Đừng nói nữa, ta không muốn biết!”
Tim Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên rơi giữa không trung, cứ như vậy treo lơ lửng, không trên không dưới.
Dung Cảnh buông tay ra, ngồi dậy, xòe lòng bàn tay ra trước mặt Vân Thiển Nguyệt, ấm giọng nói: “Không phải nàng muốn xem sao? Đây nàng xem đi!”
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt dừng ở trên lòng bàn tay mở ra của Dung Cảnh, chỉ thấy hai tay hắn hoàn hảo không hao tổn gì,tâm nàng lập tức buông lỏng, nói với hắn: “Ngươi còn không ngốc! Biết bảo hộ hai tay này!”
“Ta biết cho dù ta bị thương thì cũng không có người đau lòng.” Dung Cảnh nhìn nàng sâu kín nói.
Vân Thiển Nguyệt trực tiếp bỏ qua một bên, nói hươu nói vượn! Không đau lòng nàng còn lôi kéo tay hắn xem sao? Hắn biết rõ còn cố ý không cho nàng xem, nhưng mà cuối cùng đã học ngoan một lần, không hề tự ngược.
“Dạ Thiên Dật còn không đáng để ta làm bị thương chính mình!” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt quay qua một bên, trào phúng cười, ngưng cười, lại nhìn chằm chằm ánh mắt Vân Thiển Nguyệt, thấp giọng nói: “Vân Thiển Nguyệt, chừng nào thì nàng mới có thể làm cho lòng ta an tâm?”
Tim của Vân Thiển Nguyệt lại nhảy lên lần nữa, quay đầu nhìn Dung Cảnh. bốn mắt nhìn nhau, cặp mắt trong suốt nồng đậm màu đen. Phối hợp với dung nhan như ngọc sáng long lanh nói không nên lời làm cho người ta đau lòng. Nàng bỗng nhiên nhắm mắt, tiến lên từng bước, vươn hai tay ôm lấy người Dung Cảnh, cúi đầu, dán môi mình lên môi của hắn.
Người Dung Cảnh run lên, lông mi dài nháy một cái.
Môi Vân Thiển Nguyệt dán trên môi mỏng của hắn, đầu tiên là nhẹ nhàng, sau là quấn quýt, sau khi hôn, đỉnh đầu nàng áp lên cái trán của hắn, thấp giọng hỏi: “Như vậy an tâm sao?”
Dung Cảnh chớp chớp đôi mắt phượng, cũng không lên tiếng.
“Dung Cảnh, ngươi đối với ta không nỡ, ta đối với ngươi cũng không nỡ.” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên thở dài.
Dung Cảnh bỗng nhiên chế trụ cổ tay nàng, nhẹ nhàng kéo, Vân Thiển Nguyệt bị hắn túm lên giường, không thấy hắn có động tác gì, Vân Thiển Nguyệt đã bị hắn xoay người đặt ở dưới thân, hắn nhìn nàng thật sâu một cái, môi hạ xuống, hôn lên môi của nàng.
Cái này hôn không giống với Vân Thiển Nguyệt vừa mới hôn nhẹ nhàng quấn quýt cũng không giống dĩ vãng hoặc tức giận, hoặc cuồng nhiệt, hoặc mềm nhẹ, hoặc trầm trọng hôn, mà là hơi thở của hắn chứa đầy một loại hương vị liều chết triền miên.
Vân Thiển Nguyệt không giống dĩ vãng đầu óc trống rỗng, mà là rành mạch cảm nhận được hơi thở của Dung Cảnh truyền đến cho nàng. Nàng bỗng nhiên nhớ tới một bài thơ, “Thượng tà! Ngã dục dữ quân tương tri, trường mệnh vô tuyệt suy. Sơn vô lăng, giang thủy vi kiệt. Đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt.”*
*Đây là đoạn dịch của Điệp luyến hoa @thivien.net: ‘Hỡi trời! Ta nguyện với chàng tương tri, mãi mãi chẳng phân ly, núi chưa mòn, sông chưa cạn kiệt, đông vang sấm dậy, hè mưa tuyết, trời đất hợp, mới cùng càng ly biệt.’
“Nàng đang suy nghĩ gì?” Dung Cảnh bỗng nhiên buông Vân Thiển Nguyệt ra.
Vân Thiển Nguyệt thở hổn hển cười với hắn, giọng nói cực nhẹ cực thấp nói: “Nghĩ đến một bài thơ!”
Dung Cảnh nhướn mày: “Thơ gì?”
” Thượng tà! Ngã dục dữ quân tương tri, trường mệnh vô tuyệt suy. Sơn vô lăng, giang thủy vi kiệt. Đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt.” Vân Thiển Nguyệt đọc từng câu từng chữ, ánh mắt vẫn nhìn Dung Cảnh.
Khi ngheVân Thiển Nguyệt đọc một nửa câu thơ màu đen trong đôi mắt của Dung Cảnh đã rút đi, ánh sáng bên trong màu trong suốt, như mưa xuân thanh tuyền. Vân Thiển Nguyệt đọc xong, hắn tinh tế nhướng mày: “Nàng thực sự nghĩ như vậy?
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Thiên địa hợp, nãi dám cùng Quân tuyệt.” Dung Cảnh thấp giọng đọc hai câu, ánh mắt nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt: ” Hai câu này, nàng thực sự nghĩ như vậy?”
Vân Thiển Nguyệt quay đầu đi không nhìn hắn, trên giường rơi xuống lụa mỏng như khói, bị cửa sổ mở ra gió thổi vào nhẹ nhàng phiêu đãng, lụa mỏng phất ở trên mặt nàng rồi trượt ra, lại phất, lại trượt ra, mấy lần như thế, nàng thấp giọng nói: “Dung Cảnh, từng có một người đối với ta còn tốt hơn so với ngươi!”
Dung Cảnh bỗng nhiên cứng đờ người.
“Nhưng ta chính mắt nhìn hắn mất đi tính mạng!” Vành mắt của Vân Thiển Nguyệt ẩm ướt.
Dung Cảnh nhìn nàng, thân thể bất động.
“Ngươi thật muốn cùng hắn so sánh sao? Nếu như nhất định phải phân cao thấp ở trong lòng ta, ta chỉ có thể nói với ngươi, ta có thể nhìn hắn chết đi, nhưng không thể nhìn ngươi chịu một chút thương tổn.” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên kéo chăn qua che kín mặt, thấp giọng nói: “Ta đã không phải là người vì kí ức mà có thể bỏ qua hết thảy.”
Thân thể đang cứng ngắc của Dung Cảnh bỗng nhiên mềm nhũn, hắn nhìn Vân Thiển Nguyệt, chăn mỏng che nửa bên mặt của nàng, hắn không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, nhưng có thể cảm thụ được trong lòng nàng đau thương và khó chịu. hắn chậm rãi đưa tay kéo chăn trên mặt nàng, để mặt nàng ngay ngắn lại, trên mặt nàng không có nước mắt, lại tựa hồ mỗi một chỗ đều rơi lệ. Lúc này dường như hắn đang mở tim của nàng ra, thấy rõ đồ vật bên trong, đáy lòng của nàng lại có một nơi như vậy, giống như hắn từng trúng hàn độc, như lũ lụt hoang dã, đầy thương tổn. Bên ngoài đóng một lớp hàn băng cứng rắn, gắt gao đóng băng cái tình cảm kia ở một chỗ. bất luận kẻ nào đều không tác động được, bao gồm cả nàng. trong nháy mắt lòng tràn ngập đau đớn, hắn chậm rãi cúi đầu, dán môi mình lên cánh môi của nàng.
Vân Thiển Nguyệt vẫn không nhúc nhích, nhìn Dung Cảnh.
Dung Cảnh nhẹ nhàng hôn môi nàng, hôn mặt của nàng, hôn vành tai của nàng, lại hôn xương quai xanh của nàng, giây lát, hắn nhìn nàng, thấp giọng nói: “Vân Thiển Nguyệt, ta đối xử với nàng không tốt, ta chính là thích khi dễ nàng, chỉ cần khi dễ nàng, ta sẽ thực vui vẻ. Ta như vậy nàng yêu sao?”
“Yêu!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, trừ bỏ chỗ ở đáy lòng kia, nàng không thể kháng cự Dung Cảnh.
“Chỉ cần yêu thì tốt rồi!” Dung Cảnh bỗng nhiên đang ở trên người Vân Thiển Nguyệt xoay người xuống, song song nằm ở bên người nàng, nhìn nóc giường sâu kín nói: “Ta đợi mười năm, mới đợi được nàng nhìn thẳng vào ta, vô luận trong lòng nàng có ai, cho dù là quan trọng hơn so với ta, ta đều có thể chịu được. ”
Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn.
Dung Cảnh nghiêng đầu, ngọc nhan thần sắc nhạt nhẽo, hắn tiếp tục nói: “Khi còn sống con người chắc chắn sẽ có chút bất đắc dĩ. có lẽ nàng từng nhìn hắn mất tánh mạng là bất đắc dĩ. Vân Thiển Nguyệt, ta không muốn biết về chuyện tình của nàng, cái gì mà kiếp trước kiếp này, ta chỉ hy vọng, một ngày kia ta sẽ không trở thành bất đắc dĩ của nàng.”
Đáy lóng Vân Thiển Nguyệt run lên, tay không tự chủ được nắm chặt.
“Ngày ấy ở Vinh Hoa Cung, lúc nàng vẫn chưa khôi phục trí nhớ hỏi ta, nếu nàng yêu ta rồi thì làm sao bây giờ? Ta nói với nàng, nếu yêu thì hãy yêu thật nhiều, để cho Tử Trúc Lâm vĩnh viễn ở trong lòng nàng, vô luận là hoa đào, là hoa hạnh, hay là hoa hải đường, hoặc là hoa mai, hoa lan, hoa quế… tất cả các hoa, đều vĩnh viễn không bằng Tử Trúc Lâm! Những lời này vĩnh viễn đều hữu hiệu.” Dung Cảnh lại nói.
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên nhắm mắt lại, trong đầu nhớ tới bức vẽ Tử Trúc Lâm trong tay áo nàng.
“Ta muốn ăn kem ly!” Dung Cảnh bỗng nhiên nói.
Vân Thiển Nguyệt mở mắt, nhìn về phía Dung Cảnh.
Dung Cảnh không nhìn nàng, nhìn trần nhà: “Ta nói ta muốn ăn kem ly!”
Vân Thiển Nguyệt có chút theo không kịp suy nghĩ của hắn, nháy mắt mấy cái, nhướng mày: “Ngươi muốn ăn kem ly?”
“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, sắc trời còn sớm, làm kem ly cũng không phải là không được. Nhưng đã vài ngày rồi mà sao hắn vẫn còn chưa quên? Nàng vừa muốn nói chuyện, thì ngoài cửa truyền đến giọng nói của Lăng Liên: “Tiểu thư, Thanh Thường cô nương của Vinh vương phủ đến đây để đưa thuốc cho Cảnh Thế tử. ”
Vân Thiển Nguyệt ngồi xuống, sửa sang tóc tai tán loạn, liếc mắt nhìn Dung Cảnh một cái, thấy hắn vẫn không nhìn nàng mà chỉ nhìn trần nhà, Nàng xuống giường, nhấc chân đi tới cửa, mở cửa phòng ra. Chỉ thấy Thanh Thường cầm một cái rổ đứng ở cửa, nàng nhìn thoáng qua rổ, nàng ngoắc tay, “Mang lại đây đi! ”
Thần sắc lo lắng trên mặt Thanh Thường đã sớm tiêu tán đi, mang theo vài phần vui mừng đi tới đưa rổ cho Vân Thiển Nguyệt, thấp giọng nói với nàng: “Thiển Nguyệt tiểu thư, từ hôm qua hồi phủ thế tử chưa từng ăn cơm, ngài nhất định phải nói Thế tử ăn nhiều một chút. Chén thuốc này vừa mới nấu, nhân lúc còn nóng nên uống luôn, lạnh sẽ không hiệu quả !”
“Được!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“ Nô tỳ về phủ trước!” Thanh Thường hành lễ với Vân Thiển Nguyệt , thấy nàng gật đầu, xoay người ra khỏi Thiển Nguyệt các.
Vân Thiển Nguyệt xốc mảnh vải che cái rổ, chỉ thấy bên trong đặt hai cái chén song song nhau, trong chén là thuốc tốt. Công lực của Thanh Thường thật tốt, mang thuốc từ Vinh vương phủ đến Vân vương phủ một đoạn đường này màthuốc khônghề bị rơi vãi ra, vẫn nóng hổi. Nàng cầm rổ xoay người trở về phòng, mở cửa phòng, lấy hai chén thuốc ra đặt ở trên bàn, nói với Dung Cảnh vẫn đang nằm trên giường : “Đứng lên uống thuốc!”
“Không uống!” Giọng nói rầu rĩ của Dung Cảnh vang lên.
“Ngươi uống thuốc, ta sẽ làm cho ngươi kem ly!” Vân Thiển Nguyệt nhìn nam nhân vẫn không đứng dậy này thì cảm thấy có chút buồn cười. Nếu có thể đem một bộ phận kí ức không quan hệ đến mình chôn sâu ở đáy lòng, như vậy nàng nguyện ý dùng mọi biện pháp. Nhưng có vài thứ chôn giấu lâu rồi, không còn là kỷ niệm, mà là gánh nặng.
“Được!” Dung Cảnh ngồi dậy, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Nàng mang tới đây cho ta!”
Vân Thiển Nguyệt bưng thuốc đi đến trước giường, cho Dung Cảnh, thấy hắn không động, nàng nâng chén thuốc lên, đặt ở cánh môi hắn, há miệng, một chén thuốc thấy đáy, nàng nhẹ nhàng cho hắn uống, đưa tay để cái chén khôngtrên bàn, lại nhẹ nhàng cầm một cái chén thuốc lên, nàng lại đưa đến trước mặt Dung Cảnh.
Dung Cảnh nhìn nàng một cái, thông minh tiếp tục uống nốt.
Một chén thuốc lại hết, Vân Thiển Nguyệt thấy hắn hôm nay không nhíu mày không chán ghét, biểu hiện không tệ, vừa muốn xoay người, Dung Cảnh đưa tay giữ cổ tay nàng, nàng nhíu mày nhìn hắn, Dung Cảnh hơi dùng sức, kéo nàng vào trong lòng hắn, không nói gì dán môi lên môi của nàng.
Trong nháy mắt vị đắng tràn ngập miệng, Vân Thiển Nguyệt nghĩ nàng biết sẽ là như thế mà!
Mãi đến khi miệng Vân Thiển Nguyệt đầy vị đắng, Dung Cảnh mới buông nàng ra, khóe miệng cong lên: “Ta muốn ăn kem ly!”
Vân Thiển Nguyệt giật giật mí mắt, tức giận nói: “Ngươi không buông ta ra chẳng lẽ kem ly có thể bay đến miệng của ngươi?”
Dung Cảnh cười nhẹ, nghe vậy buông Vân Thiển Nguyệt ra.
Vân Thiển Nguyệt xoay người đi đến trước bàn, trải rộng giấy Tuyên Thành, đề bút viết trên giấy Tuyên Thành, giây lát sau, nàng quay đầu hỏi Dung Cảnh, “Dâu tây, nho, ngươi thích loại nào?”
“Đều thích!” Dung Cảnh đến bên người Vân Thiển Nguyệt, cúi đầu nhìn nàng viết chữ trên giấy Tuyên Thành, giọng nói ôn nhuận.
Vân Thiển Nguyệt viết, nhẹ nhàng thổi mực trên giấy, hướng ra phía ngoài kêu: “Lăng Liên, ngươi vào đây!”
Lăng Liên nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Vân Thiển Nguyệt cầm giấy Tuyên Thành trong tay đưa cho nàng, “Dựa theo những gì ta viết trên giấy, chuẩn bị tốt đồ dùng đặt ở phòng bếp. Chuẩn bị xong lại nói cho ta biết một tiếng.”
“Dạ!” Lăng Liên đưa tay tiếp nhận, cũng không nhìn nội dung trên giấy, cung kính lui ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, Dung Cảnh nhẹ nhàng cười, “Từ hôm qua đến hôm nay, chỉ một đêm mà thôi, bên cạnh nàng đã có thêm hai trợ thủ. Nếu ta không đến, ngày mai có thể hay không liền không có vị trí của ta rồi?”
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, bỗng nhiên cầm lấy tay hắn, đặt ở ngực của nàng, kéo dài giọng nói: “Dung công tử, ngươi ở trong này. Chớ xem thường vị trí của mình. Chỉ có ngươi chen vào chứ không có người khác? Ngươi lại chen xuống nữa thì ta không biết chính mình là ai nữa rồi!”
Dung Cảnh cười khẽ, vươn tay ôm thân thể mảnh khảnh của Vân Thiển Nguyệt vào trong ngực, tựa đầu lên vai nàng , khẽ thở dài một tiếng nói: “Hôm qua trở về ta đã nghĩ, mấy năm nay ta vẫn nghĩ không ra vì sao nàng lại tốt với Dạ Thiên Dật như thế, hôm qua ta nghe thấy nàng nói với Dạ Khinh Nhiễm rốt cục hiểu được. Trước kia ta vẫn cảm thấy có một người ở trong lòng nàng, chiếm vị trí rất trọng yếu, ta vẫn nghĩ người kia là Dạ Thiên Dật, cho nên khi hắn chưa trở về ta liền lo được lo mất. Sau khi Dạ Thiên Dật trở về, ta sợ nàng khôi phục trí nhớ, nhưng nàng khôi phục trí nhớ cũng có thể nhớ lại ta. Sau khi nàng khôi phục trí nhớ đối với Dạ Thiên Dật cũng không có gì khác, ta mới biết được hắn không phải người kia trong lòng nàng.”
Vân Thiển Nguyệt lẳng lặng nghe, đem toàn bộ sức nặng của thân thể đều dựa vào trên người Dung Cảnh.
“Ta nghĩ là Phong Tẫn, nhưng Phong Tẫn rời đi, cũng không phải.” Dung Cảnh nói tới đây, giọng nói bỗng nhiên cực nhẹ: “Nàng nói cho ta biết kiếp trước kiếp này, tuy rằng ta không biết trên thế giới sẽ có chuyện như vậy tồn tại, nhưng ta thật sự có thể tin tưởng và nhận thức. Bởi vì những năm gần đây ta chính là nhận thức nàng như thế cho tới tận nay đấy. Không phải là ta tức giận, mà là sợ hãi.”
Vân Thiển Nguyệt mím môi.
“Nếu có một loại tình cảm, chính nàng cũng không muốn chạm đến, ta làm sao có thể đưa hắn ra khỏi lòng của nàng? Người sống có thể tranh với người chết sao?” Giọng nói của Dung Cảnh bỗng nhiên sâu kín: “Vân Thiển Nguyệt, lòng ta tràn đầy đều là nàng, cho nên, ta không thể không ghen tị, không sợ hãi. nàng có thể cho ta chút tự tin hay không? Để cho ta cảm thấy hắn bé nhỏ không đáng kể. ”
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên nở nụ cười, đẩy Dung Cảnh ra, nhìn hắn sâu kín nói nói: “Nghe nói người và ngườiđược ở cùng một chỗ là duyên phận. Năm trăm lần ngoái đầu nhìn lại ở kiếp trước, mới có thể đổi lấy gặp thoáng qua ở kiếp này. Ngươi ngẫm lại hôm nay ta và ngươi thân mật như vậy, thì sẽ ngoái đầu nhìn lại bao nhiêu lần? Không dưới ngàn vạn lần đi? Tuy rằng ta không tin Phật, không tin số mệnh, nhưng ta tin tưởng duyên phận, khởi động Phượng Hoàng kiếp ngày ấy ta liền tin tưởng ông trời để cho ta tới đến nơi này là vì một người, Người kia nhất định là ngươi.”
“Như vậy? Vì sao không phải Dạ Thiên Dật?” Dung Cảnh nhướng mày.
“Ngươi hi vọng ta là vì hắn?” Vân Thiển Nguyệt cười nhìn Dung Cảnh.
Dung Cảnh không nói lời nào.
“Dạ Thiên Dật có ta hay không đều là Dạ Thiên Dật, sẽ là Thất hoàng tử Thiên Thánh hoàng triều, sẽ là người thừa kế tốt của lão hoàng đế , sẽ là đế vương kế tiếp chấp chưởng giang sơn Thiên thánh. Ta chỉ một người làm đẹp trên con đường của hắn mà thôi.” Ánh mắt của Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía ngoài cửa sổ, màn che phiêu đãng, ánh mắt nàng trong suốt, giọng nói rõ ràng: “Mà ngươi lại khác, ngươi là ta tự tay đoạt lại mệnh ngươi từ Quỷ Môn quan về. Từ mười năm trước kia cứu một lần, đến khi mất trí nhớ ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng cố chấp ở dưới Phật đường giải trừ hàn độc phục hồi sinh mệnh cho ngươi. Mạng của ta và ngươi là chung một nhịp thở. chỉ sợ cả đời này đều cùng một nhịp thở. Ngươi nói, ta có thể không phải vì ngươi mà đến thế giới này? ”
Dung Cảnh bỗng nhiên nở nụ cười, mỉm cười như Tuyết liên tràn ra, nhẹ nhàng, tuyết bay như họa: “Nàng nói đúng, nàng là vì ta mới đến nơi này. Cho nên, Vân Thiển Nguyệt, nàng phải thời thời khắc khắc nhớ kỹ. không làm mất đi ước nguyện ban đầu, làm cho ta trở thành bất đắc dĩ thứ hai của nàng. ”
“Sẽ không!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu. bất đắc dĩ có một lần là đủ rồi! Dung Cảnh không phải Tiểu Thất, nàng sẽ không để hắn trở thành bất đắc dĩ của nàng nhìn hắn đi chịu chết. Cho dù lật đổ thiên hạ, mất tính mạng của nàng, nàng cũng sẽ không từ bỏ hắn.
Dung Cảnh cúi đầu, ánh mắt ôn nhu như nước nhìn Vân Thiển Nguyệt, lát sau, môi hắn lại hạ xuống, ôn nhu lưu luyến, cúi đầu nỉ non nói: “Vì sao thời gian trôi qua lại chậm như thế?”
Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu tránh thoát, giọng nói không tự chủ được mà hạ thấp theo hắn: “Vì sao lại nói như vậy?”
“Còn không đến trời tối!” Dung Cảnh phun ra bốn chữ.
Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt đẩy hắn ra, trên mặt nhiễm một tầng đỏ ửng, nhấc chân đi ra ngoài. Dung Cảnh giữ chặt nàng, nàng giận, liếc trắng mắt với hắn một cái: “Không phải ngươi muốn ăn kem ly sao? Ta nhìn thấy Lăng Liên cầm đồ đi phòng bếp rồi.”
“Tốt lắm, chúng ta đi qua xem!” Dung Cảnh cười cười, đi theo Vân Thiển Nguyệt nhấc chân ra ngoài.
Hai người ra cửa phòng, Lăng Liên đang từ phòng bếp đi ra, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu thư, đặt đồ ở trong phòng bếp nhỏ hả? Triệu ma mađang ở bên trong chuẩn bị bữa trưa! Một người đang rất bận rộn, Thính Tuyết, Thính Vũ đến giúp bà. Ngài có muốn nô tỳ và Y Tuyết hỗ trợ không?”
“Không cần! Hắn giúp ta!” Vân Thiển Nguyệt đưa tay chỉ Dung Cảnh.
Lăng Liên gật đầu. Dung Cảnh cười lắc đầu, u ám trên nét mặt như ngọc tiêu tán, gió mát phất qua khuôn mặt hắn, trắng nõn như ngọc.
Hai người tới phòng bếp, Triệu ma ma, Thính Tuyết, Thính Vũ đều ngừng tay thỉnh an hai người, Vân Thiển Nguyệt khoát tay, “Các ngươi làm việc của các ngươi, không cần để ý chúng ta.” Dứt lời, nàng nói với Dung Cảnh, “Lại đây rửa tay! ”
“Lần trước nàng làm bít tết cho Phong Tẫn cũng không cần hắn hỗ trợ!” Dung Cảnh đứng bất động, nhắc nhở Vân Thiển Nguyệt.
“Phong Tẫn là Phong Tẫn, ngươi có thể giống hắn sao?” Vân Thiển Nguyệt nhíu mày.
Dung Cảnh cười đi tới. hai người bốn tay chen chúc tại một cái bồn nước. Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, Dung Cảnh cũng nhìn nàng, Vân Thiển Nguyệt hé miệng cười cười, lấy ra khăn tay, trước xoa tay cho Dung Cảnh, sau lại lau tay mình. Tay hai người đều sạch, Vân Thiển Nguyệt giao nhiệm vụ cho Dung Cảnh: “Rửa dâu tây, nho.”
“Được!” Dung Cảnh gật đầu, xắn tay áo lên, bắt đầu làm dựa theo phân phó của Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt đi lấy nồi và bếp trước, cầm lấy một cái nồi cỡ trung , đổ sữa bò vào đun nóng. Lại đem dâu tây và nho Dung Cảnh rửa xong cho vào trong chén giã dâu tây và nho nhão ra.Sau khi đã nấu sữa xong chia thành hai phần, cho dâu tây và nho vào hai phần sữa riêng. sau đó dựa theo trình tự làm kem ly trong trí nhớ, làm từng bước một.
Tại phòng bếp yên tĩnh, không người nói chuyện, tuy rằng Triệu ma ma và Thính Tuyết, Thính Vũ đang làm việc, nhưng thỉnh thoảng tò mò nhìn Vân Thiển Nguyệt, cảm thấy tiểu thư biết làm thật nhiều đồ.
Dung Cảnh làm xong nhiệm vụ Vân Thiển Nguyệt giao liền đứng ở phía sau nhìn nàng, con ngươi trong suốt lóe lên cảm xúc rất nhỏ. Giây lát sau, hắn thấp giọng hỏi: “Sao nàng lại biết làm cái này? ”
Vân Thiển Nguyệt dừng động tác lại một chút, mím môi nói: “Trước kia ta ra ngoài làm nhiệm vụtrong một tiệm làm kem ly, nên học được! Nhưng nơi này không có hương liệu phụ trợ, chỉ sợ làm ra hương vị không ngon giống như người ta.”
“Bít tết cũng là học được như vậy?” Dung Cảnh hỏi.
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Dung Cảnh không nói thêm gì nữa.
Vân Thiển Nguyệt làm xong tất cả, hỏi Triệu ma ma, “Trong viện chúng ta có bao nhiêu người?”
“Hồi tiểu thư, tính cả Cảnh thế tử cùng thủ vệ và sai vặt là mười hai người!” Triệu ma ma lập tức đáp lời.
“Tốt, mỗi người một phần!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, quay đầu nói với Dung Cảnh: “Đi lấy chén đĩa đến.”
Dung Cảnh đứng bất động, nhắc nhở Vân Thiển Nguyệt, “Nàng làm cho ta, chứ không phải mỗi người một phần.”
“Loại này có nguồn từ phía đông Tây Lương,thể chất của ngươi thiên Hàn, không thể ăn nhiều.” Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn Dung Cảnh, dùng cánh tay đụng hắn: “Nhanh đi lấy đi! Phải đối xử bình đẳng.”
Dung Cảnh xoay người lấy ra mười hai cái cái chén xếp thành một hàng.
Vân Thiển Nguyệt đổ đầy sữa vào từng cái chén, dưới ánh mắt tò mò của mọi người, thúc dục chân khí, hàn khí nhè nhẹ theo lòng bàn tay nàng tràn ra, không đến một lát, sữa trong mười hai cái đĩa đều đông lại. Lát sau, nàng thả tay xuống, chống lại ánh mắt trợn to của đám người Triệu ma ma và Dung Cảnh nhướn mày, vỗ vỗ tay nói: “Có thể ăn rồi! ”
Đám người Triệu ma ma nhìn mười hai cái chén, rất xinh đẹp, cũng chưa tiến lên, mà chỉ nhìn Dung Cảnh.
Dung Cảnh mỉm cười, xoay người ra ngoài phòng bếp. Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, nhìn hắn: “Ngươi không thích sao? Không ăn đã đi rồi?”
“Chẳng lẽ nàng muốn ta ăn ở trong này sao? Mang vào trong phòng đi!” Dung Cảnh không quay đầu lại, nói với Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt cười cười, đưa tay lấy hai cái chénnắm trong trong tay, bưng một cái chénkem dâu tây và một chén kem nho lên, nói với Triệu ma ma: “Mang những chén này chia xuống dưới! ”
“Tiểu thư thật tốt!” Triệu ma ma vui mừng lên tiếng.
Vân Thiển Nguyệt ra ngoài phòng bếp, nghe được bên trong truyền đến tiếng hoan hô của Thính Tuyết và Thính Vũ. Nàng cười lắc đầu, bưng đồ về tới phòng, Dung Cảnh ngồi ở trước bàn. nàng đặt hai cái chén ở trước mặt hắn, mình cũng ngồi xuống bên người hắn, cười nhìn hắn.
“Thoạt nhìn không tệ lắm!” Dung Cảnh cầm lấy thìa ăn, múc một khối bỏ vào trong miệng.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, thấy hắn nhẹ nhàng ăn, lại duỗi tay cầm một khối đưa cho nàng, chính là thìa mà hắn dùng qua, Mặt nàng có chút hồng há miệng, vào miệng có lạnh nhè nhẹ, hương vị còn tốt hơn so với tưởng tượng của nàng, nàng vừa muốn nói chuyện, chỉ nghe Dung Cảnh cười nói: “Vậy mà ta không biết nàng còn có tiềm chất làm hiền thê lương mẫu.”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy trầm mặc một chút, nhìn Dung Cảnh tươi cười, không thể không nhắc nhở, “Ta chỉ biết làm một vài món linh tinh thôi, không biết nấu ăn, sẽ không nấu cơm. Như vậy là có tiềm chất làm hiền thê lương mẫu sao?”
“Có! Nàng muốn học thì sẽ có thể.” Dung Cảnh lại múc một khối để vào trong miệng, lại tự nhiên mà lấy tiếp một khối cho Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng nuốt vào, hắn cười nói.
“Không học!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu. nàng cũng không muốn ngâm mình ở trong phòng bếp cả ngày.
“Biết một nữ nhân đẹp nhất là ở nơi nào sao?” Dung Cảnh nghiêng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt cười hỏi.
“Đừng nói cho ta là trong phòng bếp!” Vân Thiển Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Ngươi thấy Triệu ma ma đẹp sao?”
Lúc này đến phiên Dung Cảnh trầm mặc, chỉ thấy dĩa ăn trong tay hắn run lên, sắc mặt có chút quái dị lắc đầu.
“Nữ nhân như Hoa, vị trí đầu cành, mới có thể lộ ra hương thơm.” Vân Thiển Nguyệt cảm thấy nàng cần phải rửa não cho Dung Cảnh, để hắn cả ngày không còn ý nghĩ để nàng vào phòng bếp nấu nướng cho hắn.
” Hoàng hậu nương nương cũng là hoa đầu cành!” Dung Cảnh nhắc nhở Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt lại trầm mặc, một lát sau nói: “Dù sao cả ngày ngâm mình trong phòng bếp, nữ nhân sẽ không lộ ra hương thơm xinh đẹp đấy!”
Dung Cảnh bỗng nhiên cười khẽ, “Vân Thiển Nguyệt, nàng nghĩ rằng nhà của ta thiếu nữ đầu bếp sao? Còn không đến mức muốn nàng đi làm.”
“Vậy thì tốt rồi!” Vân Thiển Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn Dung Cảnh, “Vậy ngươi có ý tứ gì?”
Dung Cảnh lại lấy một khối kem ly bỏ vào miệng Vân Thiển Nguyệt miệng, chống lại tầm mắt của nàng cúi đầu nói: ” Ý tứ của ta là, ta nghĩ muốn động phòng hoa chúc !”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy thì không tự chủ mà nuốt một miếng kem ly lớn xuống, nhất thời vừa lạnh vừa nóng, lạnh trong lòng, nóng cũng ở trong lòng, ê ẩm ngọt ngào. nàng đỏ mặt nói với Dung Cảnh một câu, “Ăn nhiều đồ rồi mà cũng không che được miệng của ngươi!”
Dung Cảnh cười mà không nói, giống như người vô sự bình thường ăn kem ly, không quên chính mình ăn một miếng, đút Vân Thiển Nguyệt một miếng. Ở nơi Vân Thiển Nguyệt không nhìn thấy khóe miệng của hắn hơi cong lên.
Trong phòng yên tĩnh, hai người không nói gì nữa, trong không khí khắp nơi tỏa ra hơi thở ấm áp.
Không bao lâu Lăng Liên và Y Tuyết bưng bữa trưa vào phòng, lặng lẽ lui về phía sau đi ra ngoài. Vân Thiển Nguyệt đưa chiếc đũa cho Dung Cảnh, Dung Cảnh cũng không đưa tay nhận lấy, nói với nàng: “Nàng đút cho ta!”
Vân Thiển Nguyệt cho hắn một ánh mắt xem thường, “Dung công tử, xin hỏi ngươi là tiểu hài tử sao?”
“Ta vất vả đút cho nàng nửa ngày!” Dung Cảnh giật giật dĩa ăn trong tay.
Vân Thiển Nguyệt không nói gì, chỉ có thể gắp đồ ăn đút cho hắn, Dung Cảnh há miệng nuốt vào. Trong phòng lại hồi phục yên tĩnh.
Sau khi ăn xong, Vân Thiển Nguyệt lười biếng tựa vào ghế, nhớ tới Vân Mộ Hàn, hỏi Dung Cảnh: “Diệp Thiến tìm ngươi chưa?”
“Chưa!” Dung Cảnh lắc đầu.
“Có phải là nàng ta mang Vân Mộ Hàn ra khỏi kinh thành rồi không?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi. Nàng cũng không phái ngườiđi khắp nơi tìm kiếm Vân Mộ Hàn. Ngày ấy Lâm nhi nói mẫu thân của Diệp Thiến vàvương hậu Nam Lương là song bào tỷ muội, nên nàng cảm thấy Diệp Thiến sẽ không thương tổn Vân Mộ Hàn. Nàng nhíu mi: “Nam Cương Vương bệnh nặng, Diệp Thiến có thể nhân cơ hội này trở về Nam Cương hay không?”
“Sẽ không!” Dung Cảnh lắc đầu, “Nam Cương không có Vạn chú vương, tương đương với một cái cây không có rễ.”
“Nói như vậy Diệp Thiến nhất định sẽ tới tìm chúng ta?” Vân Thiển Nguyệt híp mắt.
“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu.
“Trừ bỏ Vạn chú vương, Diệp Thiến còn nghĩ muốn cái gì?” Vân Thiển Nguyệt có chút không rõ rốt cuộc Diệp Thiến mưu đồ cái gì. Nàng cảm thấy trừ bỏ Vạn chú vương, Diệp Thiến vẫn còn muốn một vật. Đây là trực giác của nữ nhân.
“Bất kể là cái gì, ở đại thọ của Hoàng Thượng sẽ có kết quả, bởi vì Nam Cương Vương đợi không được rồi, Diệp Thiến phải nhanh chóng trờ về Nam Cương.” Dung Cảnh đưa tay đặt trên đầu Vân Thiển Nguyệt, nhẹ nhàng che, “Chuyện tình của thế gian, đều không có quy tắc định trước, không có ai phải làm như vậy. Cho dù là Diệp Thiến, Dạ Thiên Dật, Dạ Khinh Nhiễm, Dạ Thiên Dục, Dạ Thiên Khuynh, thậm chí Hoàng Thượng, Nam Lăng Duệ, bao gồm nàng và ta. Đều đến lúc dừng lại, ở trong lòng mỗi người có một con đường dẫn dắt. Chỉ cần đi theo con đường này, hết thảy đều hiểu rõ.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Cho nên nói, mặc kệ Diệp Thiến vì cái gì, hoặc ai vì cái gì, chúng ta cũng không cần để ý tới. Đó chỉ là sự mê hoặc bề ngoài của người khác thôi, chỉ cần chúng ta không mất bản tâm, sẽ đẩy ra mây mù.” Dung Cảnh nhẹ nhàng cầm lấy một nhánh tóc đen của Vân Thiển Nguyệt, ngữ khí ôn nhu như nước: “Tỷ như, thời thời khắc khắc nàng phải đều nhớ kỹ, mục đích của nàng là vì ta, nàng vì gả cho ta, ta vì lấy nàng. Không hơn.”
Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy so sánh với Dung Cảnh, nàng chính là hài tử thành thực cần hắn khuyên bảo hướng dẫn từng bước.
“Ngoan!” Dung Cảnh buông tay, đứng lên.
“Phải về phủ?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh.
Dung Cảnh giữ chặt tay nàng đi đến trước giường, lắc đầu, có chút mệt mỏi nói: “Không, đi ngủ!”
Vân Thiển Nguyệt quay đầu nhìn thoáng ngoài cửa sổ, đúng là buổi trưa, giữa ban ngày hai người đều nằm ở trên giường thì giống cái gì? Nàng lắc đầu: “Ta không ngủ, ngươi ngủ đi!”
“Sau khi ta trở về phủ, mấy ngày nay ta vẫn ngủ không được. Đêm qua lại một đêm không ngủ, nàng ngủ cùng ta.” Vừa nói Dung Cảnh đã đi tới trước giường, hắn lên giường trước, nhẹ nhàng nằm xuống, Vân Thiển Nguyệt bị hắn túm lên giường, cánh tay hắn duỗi ra, kéo nàng vào trong lòng, đưa tay kéo chăn che trên người của hai người, một chuỗi động tác như nước chảy mây trôi lưu loát sinh động. Nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: “Ngủ đi! Tối nay còn đàn Thập diện mai phục, đến lúc đó không tránh được mất ngủ.”
“Còn đàn nữa sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày nhìn hắn.
“Ừ! Dạ Thiên Dật thổi tiêu nữa, đương nhiên ta sẽ đàn Thập diện mai phục!” Dung Cảnh mở to mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng lấy tay che trán tựa hồ rất đau đầu, hắn bỗng nhiên cười, ghé sát vào bên tai nàng thấp giọng nói: “Không đàn thì cũng được thôi, để hắn thổi khúc làm nhạc đệm cho chúng ta, đêm nay chúng ta động phòng hoa chúc.”