Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 65: Q.2 - Chương 65: Phong phiêu tuyết nguyệt




Edit: Yue Beta: Leticia Ta đã trở lại, và ăn hại hơn xưa, hehe

Trở lại Vân Vương Phủ, Vân Thiển Nguyệt dừng lại thân hình, người nhẹ nhàng rơi xuống ở cửa Thiển Nguyệt các.

Trong Thiển Nguyệt các, Triệu ma ma, Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ còn có mấy tiểu nha đầu đang vây quanh ở một chỗ vừa thêu vừa nói chuyện.

Phong Tẫn chậm hơn Vân Thiển Nguyệt một bước, người nhẹ nhàng rơi xuống đứng bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng đứng bất động ở cửa, thúc giục nàng, “Ta muốn ăn bò bít-tết.”

“Được! Ta làm cho ngươi!” Vân Thiển Nguyệt quay đầu tức giận trừng mắt với Phong Tẫn một cái. Nàng đoán rằng về sau số lần nàng phải xuống bếp sẽ rất nhiều không đếm hết được, chắc chắn Dung Cảnh sẽ không bỏ qua cho nàng.

Phong Tẫn tà mị cười cười: “Nguyệt nhi đối với ta là tốt nhất!”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ nếu không phải ngày mai tên này phải trở về Phong gia, thì với bộ dạng đắc chí này của hắn nàng cần phải một cước đạp hắn ra thật xa. Nàng lườm hắn, sau đó nhấc chân đi vào bên trong viện.

“Tiểu thư, ngài đã trở lại.” Lúc này đám người Thải Liên mới phát hiện Vân Thiển Nguyệt trở lại, nhất tề đứng lên vui mừng vây quanh nàng.

Vân Thiển Nguyệt liếc Thải Liên một cái, ánh mắt quét qua đám người Triệu ma ma, Thính Tuyết, Thính Vũ, cười cười, “Ừ, ta đã trở về! Có chuẩn bị thức ăn không?”

“Lúc trước Triệu ma ma nghe được tin tiểu thư trở về đã chuẩn bị buổi trưa tốt rồi, về sau đi khắp phủ mà không tìm được tiểu thư, đoán rằng tiểu thư lại đi ra ngoài rồi. Bữa trưa hôm nay còn đang để trong nồi giữ nhiệt cho tiểu thư.” Thải Liên lập tức nói. Dứt lời oán giận nói một câu, “Tiểu thư, ngài một chút cũng không nghĩ tới chúng ta, trở lại cũng không nói cho chúng ta biết một tiếng.”

“Ừ, lần sau ta sẽ chú ý!” Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu, vòng qua Thải Liên, đi về hướng phòng bếp nhỏ.

“Tiểu thư, ngài vào trong phòng chờ, lão nô sẽ bưng thức ăn tới.” Triệu ma ma thấy Vân Thiển Nguyệt đi về hướng phòng bếp nhỏ, vội vàng đi trước nàng một bước, đi về phía phòng bếp nhỏ.

“Triệu ma ma, phòng bếp nhỏ của chúng ta có thịt bò không?” Vân Thiển Nguyệt không ngừng bước, hỏi.

“Có ạ!” Triệu ma ma dừng bước, nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Tiểu thư muốn ăn thịt bò sao? Hôm nay lão nô không nấu thịt bò. Bây giờ lão nô sẽ đi làm cho ngài.”

“Để ta tự làm là được rồi.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, quay đầu lại nhìn Phong Tẫn, nói với hắn: “Ngươi vào phòng ta chờ đi.” Dứt lời, nàng nói với đám người Thải Liên đang nhìn nàng ngây người: “Thải Liên, bưng thức ăn mà Triệu ma ma đã làm vào phòng đi. Hầu hạ Phong công tử ăn trước !”

“Tiểu thư, ngài đây là. . . . . .” Thải liên sững sờ nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Ta đi phòng bếp!” Vân Thiển Nguyệt bỏ lại một câu, đi vào phòng bếp nhỏ.

Triệu ma ma thấy tiểu thư muốn xuống bếp, thế nhưng cho tới bây giờ tiểu thư chưa từng đi qua phòng bếp đấy. Nàng cũng sững sờ đi vào theo.

Thải Liên sững sờ trong chốc lát, quay đầu nhìn về phía Phong Tẫn, thi lễ với hắn, “Phong công tử, mời vào trong phòng …”

“Không cần. Ta đợi nàng rồi cùng ăn.” Phong Tẫn khoát tay, cắt đứt lời đang nói của Thải Liên, cũng nhấc chân đi tới phòng bếp nhỏ.

Thải Liên nhìn Phong Tẫn đang đi về hướng phòng bếp nhỏ, nàng nhìn Thính Tuyết, Thính Vũ cùng với mấy tiểu nha đầu trong viện, mọi người đều mang vẻ mặt mới lạ mà nhìn phòng bếp nhỏ. Nàng cũng đi về phía phòng bếp nhỏ. Nghĩ tới tiểu thư muốn xuống bếp làm thịt bò? Mới vừa rồi nàng tựa hồ nghe thấy Phong công tử nói muốn ăn bò bít-tết, bò bít-tết là cái gì? Đám người Thính Tuyết, Thính Vũ liếc mắt nhìn nhau, cũng nhất tề dũng mãnh lao tới phòng bếp nhỏ.

Vân Thiển Nguyệt vào phòng bếp nhỏ, nhìn thoáng qua khắp nơi, phòng bếp nhỏ ngăn nắp sạch sẻ, chén bát đã được rửa cực kỳ sạch sẻ. Trong giỏ xách chỉ có các loại rau, không thấy được thịt bò, nàng quay đầu lại nhìn Triệu ma ma, Triệu ma ma vội vàng đi tới bên cạnh một chậu gỗ, mở nắp chậu gỗ ra, một cỗ khí lạnh đập vào mặt, bốn phía chậu gỗ được đặt rất nhiều băng, bên trong bày đầy đủ các loại thịt, nàng lấy ra một khối thịt bò nói: “Những thịt này đều là hôm nay lão nô nghe nói tiểu thư trở về phủ nên đã đi chợ mua về, tất cả đều là thịt mới.”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đi tới chậu nước rửa tay sạch sẽ, vén tay áo lên, nói với Triệu ma ma: “Ngươi đi ra ngoài đi! Nơi này mình ta làm là được rồi.”

“Tiểu thư, sao ngài có thể làm những việc này? Ngài nói ngài muốn ăn cái gì, lão nô làm là được rồi” Triệu ma ma lập tức nói.

“Là hắn muốn ăn bò bít-tết do ta tự mình làm. Ngươi không cần làm. Ta tự mình làm.” Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại, dùng một ngón tay chỉ vào Phong Tẫn đang lười biếng đứng dựa vào khung cửa nhìn nàng, rồi cười nói với đám người Thải Liên, Thính Tuyết, Tính Vũ đang vây quanh ở cửa: “Các ngươi đều đứng ở nơi đó làm gì?”

“Tiểu thư, ngài thật sự muốn xuống bếp?” Thải Liên nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Ừ, không phải là giả!” Vân Thiển Nguyệt cầm thịt bò đã được rửa sạch từ trong tay Triệu ma ma, đặt lên thớt, đối chiếu độ dầy mỏng của miếng thịt, từ một khối thịt bò lớn nàng chia ra làm bốn khối nhỏ hơn. Sau lại dùng sống dao dần thịt theo cả chiều ngang, dọc.

“Tiểu thư, lão nô làm trợ thủ cho ngài. Người cần dùng cái gì cứ việc nói với lão nô” Triệu ma ma mừng rỡ nhìn Vân Thiển Nguyệt, lại nhìn dao pháp của tiểu thư thì biết tiểu thư cũng biết nấu ăn, nhưng mà nàng không hiểu, từ lúc nào thì tiểu thư bắt đầu biết nấu ăn?

“Ngươi lột vỏ củ hành tây đi.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Triệu ma ma suy nghĩ một chút rồi nói.

Triệu ma ma lập tức đáp một tiếng, lưu loát lột vỏ một củ hành tây.

Vân Thiển Nguyệt cắt hành tây thành từng đoạn, rồi rải lên trên mặt miếng thịt bò rồi ướp muối cùng đồ gia vị với số lượng vừa phải. Làm xong những việc này, nàng quay đầu cười nói với Phong Tẫn: “Quy củ cũ, ngươi múa kiếm cho ta, ta sẽ cho ngươi ăn đủ!”

“Được!” Phong Tẫn đáp một tiếng, thối lui ra khỏi phòng bếp nhỏ.

Đám người Thải Liên vội vàng tránh đường cho hắn.

“Tiểu thư, thế là xong rồi à?” Triệu ma ma nhìn thật kỹ đồ gia vị dùng ướp thịt, cứ để như vậy là xong hả?

“Nhìn hắn múa kiếm xong là vừa lúc có thể làm tiếp được rồi. Trình tự này gọi là ướp gia vị, tác dụng của nó là để cho gia vị thấm vào thịt bò, như vậy món ăn sẽ ngon miệng hơn.” Vân Thiển Nguyệt giải thích một câu, cười ra khỏi phòng bếp nhỏ.

Triệu ma ma gật đầu, âm thầm nhớ kỹ trình tự, nghĩ tới sau này nếu tiểu thư muốn ăn món này, không cần phải tự mình xuống bếp nữa, nàng cũng có thể làm cho tiểu thư là được rồi. Nàng thấy Vân Thiển Nguyệt ra khỏi phòng bếp nhỏ, cũng đi theo ra ngoài.

Trong viện, Phong Tẫn đã lấy bảo kiếm ra bắt đầu múa kiếm.

Vân Thiển Nguyệt đứng ở cửa phòng bếp nhỏ nhìn Phong Tẫn. Nhớ lại mười năm trước, nàng cứu tiểu nam hài mới mấy tuổi từ trong đống người chết ra ngoài, tiểu nam hài đó đã mất đi ý chí sinh tồn, chỉ còn có một hơi thở, nàng lại đứng ở trong đống người chết múa một đoạn kiếm pháp cho hắn xem. Múa kiếm xong nàng lại hỏi hắn: “Chẳng lẽ ngươi không muốn giống như ta, cũng có thể múa kiếm sao? Chỉ cần ngươi nói cho ta biết ngươi muốn, ta có thể làm cho ngươi đứng lên, sống sót, trở nên giống như ta, cũng có thể múa kiếm.”

Sau đó, nàng lại mất sức của chín trâu hai hổ, đã thông kinh mạch toàn thân cho hắn, qua nửa năm thời gian hắn rốt cục cũng có thể đứng dậy, dùng một năm thời gian tiếp theo, hắn rốt cục có thể chậm chạp múa kiếm, bây giờ đã qua mười năm, hắn không có khác biệt gì so với nam tử bình thường, thậm chí vượt qua nam tử bình thường không chỉ một phần, võ công cao tuyệt. Năm năm trước, nàng vì trợ giúp Dạ Thiên Dật thành lập Phong Các, thiên phú và tài hoa của hắn là trợ lực lớn nhất cho nàng, quản lý Phong Các khổng lồ không sót một thứ. Nhưng so với thập đại thế gia lánh đời – Phong gia đã có mấy trăm năm căn cơ mà nói thì Phong Các chỉ mới có năm năm căn cơ mà thôi, vẫn còn quá nhỏ. Mặc dù Phong gia thật có lỗi với hắn, nhưng huyết mạch của hắn cũng là thuộc về Phong gia. Cho nên, trở về Phong gia với hắn có lợi mà vô hại.

Vân Thiển Nguyệt đè xuống sự không nỡ ở đáy lòng, bỗng nhiên khom người nhặt một nhánh cây trên mặt đất lên, phi thân gia nhập múa kiếm cùng Phong Tẫn. Hình như nàng nghe được một tiếng kinh hô của đám người Thải Liên, nàng cười nhạt, cùng Phong Tẫn so tài. Bởi vì sự tham gia của Vân Thiển Nguyệt, dường như toàn bộ tinh thần của Phong Tẫn đều chấn động, bóng kiếm giống như được rót vào một sức sống mới.

Chỉ thấy tay áo hai người bay tán loạn, bóng kiếm như vô vàn loại hoa, rực rỡ tươi đẹp chói mắt.

Triệu ma ma, Thải Liên, Thính Tuyết cùng với Thính Vũ, tất cả mọi người đều nhìn hai người, ánh mắt tràn ngập tán thưởng. Các nàng chưa bao giờ biết múa kiếm lại đẹp mắt đến như vậy, trong lúc nhất thời người người đều nín thở, si mê mà nhìn.

“Ba ba ba” cửa Thiển Nguyệt các bỗng nhiên truyền đến ba tiếng giòn vang.

Vân Thiển Nguyệt, Phong Tẫn cả kinh, vừa thu lại nhánh cây vừa thu lại bảo kiếm, nhất tề nhìn về phía cửa. Chỉ thấy không biết từ khi nào lão Hoàng đế đã đứng ở cửa đang nhìn bọn họ. Đi theo phía sau lão Hoàng đế là Văn Lai, đứng sau Văn Lai là Vân Mạnh.

Trong lòng Vân Thiển Nguyệt trầm xuống, nàng cư nhiên nhất thời chỉ nghĩ đến ngày mai Phong Tẫn phải đi, có chút không nỡ, lại không phát hiện lão Hoàng đế tới Vân Vương Phủ vào lúc nào? Hơn nữa còn lặng yên không một tiếng động tới Thiển Nguyệt Các. Khóe mắt nàng nhìn thoáng qua Phong Tẫn, Phong Tẫn nhìn lão Hoàng đế, trong ánh mắt tựa hồ có chút xem thường. Nàng định tâm lại, cười nói với lão Hoàng đế: “Hoàng thượng dượng, sao ngài lại tới đây?”

“Nguyệt nha đầu! Kiếm vũ (múa kiếm) không tệ!” Lão Hoàng đế cười nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt dừng ở trên người Phong Tẫn, tinh tế đánh giá, trầm giọng hỏi thăm, “Vị này chính là người nhà của Vân Vương Phi – Phong công tử?”

Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu, ném nhánh cây đi, đưa tay lôi kéo Phong Tẫn, cực kỳ vui mừng đi tới chỗ lão Hoàng đế, vừa đi vừa nói: “Hoàng thượng dượng, người nhìn, bộ dáng của hắn có giống với mẫu thân ta không?”

“Bộ dáng vô cùng tốt! Vân Vương Phi năm đó vốn là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mà.” Lão Hoàng đế nhìn Phong Tẫn nói.

“Nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có người nhà của mẫu phi tìm tới!” Vân Thiển Nguyệt lộ ra vẻ cực kỳ vui mừng, tựa hồ muốn cùng lão Hoàng đế chia sẻ loại vui sướng này, “Hắn nói hiện tại người nhà mẫu phi cũng đã mất, chỉ còn lại mình hắn lẻ loi một mình phiêu bạt khắp nơi. Hôm nay đi qua kinh thành, liền tới Vân Vương Phủ thăm ta một chút. Ta lại có thêm một ca ca rồi.”

“A? Người nhà Vân Vương Phi cũng mất? Cũng chỉ còn lại có vị công tử này lẻ loi một mình?” Lão Hoàng đế nhướn mày, ánh mắt thâm thúy.

“Vào một năm trước Đông Hải xảy ra một tràng hải biến, chỉ một mình ta chạy thoát.” Phong Tẫn nói.

“Đông Hải?” Lão Hoàng đế híp híp mắt.

“Hoàng thượng dượng, mẫu thân của ta xuất thân từ đảo quốc ở ngoài Đông Hải.” Vân Thiển Nguyệt giải thích.

“Thì ra là như vậy! Trẫm nói như thế nào vẫn luôn không biết Vân Vương Phi xuất thân từ đâu! Hóa ra là ở tiên đảo ngoài Đông Hải” Lão Hoàng đế gật đầu, không biết là tin thật hay là giả bộ. Hắn cười khen: “Phong công tử tuấn tú lịch sự! Kiếm thuật là sự kết hợp giữa cương nhu, không lộ ra sắc bén, cũng không nghiêng yếu nhược. Không biết Phong công tử sẽ ở Vân Vương Phủ bao lâu?”

“Ngày mai tại hạ sẽ rời đi!” Phong Tẫn nói.

“A? Phong công tử vừa tới lại vội rời đi?” Lão Hoàng đế nhướng mày.

“Không sai. Ta chỉ đến kinh thành thăm nữ nhi của cô cô, hôm nay thấy nàng mạnh khỏe, ta cũng an tâm rồi!” Phong Tẫn nói.

“Thoạt nhìn Phong công tử rất có tài hoa, từ trước đến giờ trẫm luôn yêu quý nhân tài, không biết Phong công tử có bằng lòng vào triều làm quan hay không? Trẫm nhất định sẽ ưu ái ngươi.” Lão Hoàng đế cười hỏi.

“Tại hạ thích bốn biển là nhà, vào triều làm quan quá mức gò bó, từ trước đến giờ ta không thích, đa tạ Hoàng thượng ưu ái.” Phong Tẫn lắc đầu.

“Vậy cũng thật đáng tiếc” Lão Hoàng đế cũng không bắt buộc, gật đầu, nhìn Thiển Nguyệt các một cái, thở dài nói: “Năm đó Thiển Nguyệt các này là nơi ở của Vân Vương Phi, người người đều nói nàng là tiên nữ hạ phàm. Hôm nay thoáng một cái Vân Vương Phi đã ra đi hơn mười năm rồi!”

Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, nghĩ đến dụng ý hôm nay lão Hoàng đế tới phủ.

“Trẫm nghe nói người nhà Vân Vương Phi tới phủ, đúng lúc đang rảnh rỗi liền sang đây nhìn xem.Vậy mà ngày mai Phong công tử đã đi rồi. Hôm nay trẫm phải tổ chức tiệc để khoản đãi Phong công tử thật tốt mới được. Phong công tử, bây giờ ngươi theo trẫm tiến cung đi.” Lão Hoàng đế mời Phong Tẫn, rồi nói với Vân Thiển Nguyệt: “Nguyệt nha đầu, ngươi cũng tiến cung cùng với Phong công tử đi. Năm đó trẫm rất thưởng thức Vân Vương Phi, hôm nay người nhà của nàng tới, trẫm nên tận tình khoản đãi với tư cách là chủ nhà mới đúng.”

Vân Thiển Nguyệt sửng sốt.

Lão Hoàng đế xoay người ra khỏi Thiển Nguyệt các.

“Hoàng thượng! Bày tiệc trong cung quá mức long trọng rồi, Phong Tẫn chỉ là lãng tử giang hồ mà thôi, đảm đương không nổi ưu ái của Hoàng thượng như thế.” Phong Tẫn vội vàng cự tuyệt.

“Ai, Phong công tử, chuyện này, Vân Vương Phi năm đó không chỉ có dung mạo như tiên tử, tài hoa cũng phi phàm. Nếu ngươi là người nhà Vân Vương Phi, thì chắc chắn có thể đảm đương được.” Lão Hoàng đế không quay đầu lại, khoát khoát tay, “Phong công tử không nên cự tuyệt.”

Phong Tẫn nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt híp híp mắt, lập tức cười nói: “Hoàng thượng dượng, hôm nay nếu ngài đã đến trong phủ chúng ta, còn hồi cung bôn ba làm cái gì? Không bằng bày tiệc luôn ở trong phủ đi. Chủ yếu là Phong Tẫn muốn ăn món mà năm đó mẹ ta làm cho hắn, cho nên mới đến thăm ta, ta vừa lúc cũng từng học qua món đó từ mẫu thân nên cũng biết làm. Trong nội cung không có ai làm được đấy.”

“A? Đồ ăn năm đó Vân Vương Phi làm? Ngay cả Ngự thiện phòng của trẫm cũng không làm được?” Lão Hoàng đế dừng bước.

“Bò bít-tết” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Món này đúng thật là trẫm chưa từng nghe qua bao giờ. Cũng tốt! Vậy trẫm đành ở Vân Vương Phủ quấy rầy một phen rồi, cũng dính chút phong quang của Phong công tử nếm thử tài nấu nướng của ngươi.” Lão Hoàng đế nhíu mày, gật đầu đồng ý.

“Mạnh thúc! Phân phó đầu bếp trong phủ bày yến! Món bò bít-tết ta làm luôn phòng bếp nhỏ này! Những thứ khác đều làm ở phòng bếp lớn.” Vân Thiển Nguyệt phân phó Vân Mạnh.

“Dạ, Thiển Nguyệt tiểu thư!” Vân Mạnh vội vàng lên tiếng.

“Hoàng thượng dượng, ngài đi tiền thính chờ, hay là đi chỗ gia gia ngồi một lát?” Vân Thiển Nguyệt hỏi lão Hoàng đế. Bất kể hôm nay lão Hoàng đế đến Vân Vương Phủ có mục đích gì, hướng về phía Phong Tẫn tới cũng được, mà hướng về phía khác tới cũng được, nàng đều muốn ổn định hắn.

“Trẫm nghe nói ngươi làm rơi vỡ lọ thuốc hít trẫm ban cho Phượng lão tướng quân, làm Phượng lão tướng quân giận đến bất tỉnh, sau đó cũng khiến Vân lão Vương Gia tức giận đến phát bệnh. Nguyệt nha đầu, có chuyện này không?” Lão Hoàng đế không trả lời hỏi lại Vân Thiển Nguyệt, “Tiểu nha đầu ngươi dám làm rơi hỏng vật ngự tứ của trẫm. Lá gan thật sự là càng lúc càng lớn rồi! Ngươi có biết lọ thuốc hít đó là vật mà Thủy tổ hoàng đế rất yêu thích hay không?”

“Hoàng thượng dượng! Là đại tỷ muốn ta làm rơi đấy, việc này sao có thể trách ta?” Vân Thiển Nguyệt bất mãn nói.

“Nghe nói Vân Vương Phủ Đại tiểu thư cũng bị dọa đến bất tỉnh rồi! Nguyệt nha đầu, ngươi đừng lừa gạt trẫm, trẫm vẫn tinh tường ngươi đang có tiểu tâm tư đấy. Ngươi không muốn Đại tiểu thư và Hiếu phủ thân vương Tam công tử liên hôn có phải hay không? Cho nên cố ý khiến Phượng lão tướng quân tức giận?” Lão Hoàng đế chắp tay sau lưng đứng ở cửa, giọng nói mặc dù bình thản, nhưng là không giảm đi uy nghiêm của đế vương.

Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái, cười nói: “Chuyện này Hoàng thượng dượng chỉ biết một mà không biết hai.”

“A? Vậy ngươi nói cho trẫm biết, một là cái gì? hai là cái gì?” Lão Hoàng đế nhướn mày.

“Là Đại tỷ để cho ta làm rơi lọ thuốc hít, nên ta ném lọ thuốc hít ra ngoài, Đại tỷ bị dọa ngất đi, Phượng lão tướng quân cũng bị dọa đến ngất đi. Ta nào biết đâu rằng bọn họ bị dọa đến như vậy, thật ra thì ta chỉ nói giỡn với Đại tỷ thôi. Lọ thuốc hít cũng không bị rơi vỡ. Đúng như Hoàng thượng dượng ngài nói, đó là vật ngự tứ của ngài, huống chi còn là vật mà lúc sinh thời Thuỷ tổ hoàng đế rất yêu thích. Sao ta dám làm vỡ chứ?”

“A? Vậy lọ thuốc hít không bị rơi vỡ sao?” Lão Hoàng đế nhướng mày.

“Đương nhiên là không bị rơi vỡ.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Vậy lọ thuốc hít đâu? Ngươi lấy ra cho trẫm nhìn xem!” Lão Hoàng đế hiển nhiên không tin.

“Mặc dù không bị rơi vỡ, nhưng bây giờ ta không lấy ra được” Vân Thiển Nguyệt buông một tay, cười nói: “Đúng lúc ấy Dung gia gia tới Vân Vương Phủ, ta thấy hắn thích cái lọ thuốc hít đó nên ta tặng cho Dung gia gia của Vinh vương phủ rồi.”

“Hả? Tặng cho Dung lão Vương Gia rồi?”Ánh mắt lão Hoàng đế hiện lên một tia sáng.

“Đúng vậy! Dù sao lọ thuốc hít cũng là Phượng lão tướng quân tặng cho gia gia ta. Nếu Dung gia gia thích, thì tặng cho ông cũng được chứ sao. Huống chi Phượng lão tướng quân bởi vì có quan hệ với thị thiếp của phụ vương ta nên có quan hệ thông gia với Vân Vương phủ, như vậy sau này ta và Dung Cảnh thành thân, quan hệ giữa hắn(Phượng lão tướng quân) và Vinh vương phủ cũng không còn là người ngoài nữa.” Vân Thiển Nguyệt cười nói.

Sắc mặt lão Hoàng đế trầm xuống, “Nguyệt nha đầu! Ngươi thật sự muốn gả cho Cảnh thế tử như vậy?”

“Đúng, rất muốn đấy !” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Trẫm luôn muốn nghe xem vì sao ngươi muốn gả cho Cảnh thế tử? Hôm nay ngươi nói rõ ra đi. Đừng nói với trẫm cái gì mà thích với yêu đấy. Cảnh thế tử bệnh nặng mười năm, cho tới bây giờ xuất phủ mới chỉ có hai tháng mà thôi, cũng bởi vì ở hoàng cung cứu ngươi, ngươi liền thích hắn yêu hắn? Trẫm không tin chuyện này.” Lão Hoàng đế nói.

“Ta nói thích nói yêu Hoàng thượng dượng không tin, ta đây không nói ra được những cái khác rồi!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

Lão Hoàng đế hừ một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt nghiêm túc nhìn lão Hoàng đế nói: “Hoàng thượng dượng, ngài đã từng rất thích rất thích một nữ tử hay chưa? Không giống như là ngài thích Lãnh quý phi, Minh phi. Mà là phát ra từ nội tâm, muốn đem tất cả thứ tốt khắp thiên hạ cho nàng, muốn có được nàng, đối với nàng toàn tâm toàn ý, đã có loại cảm giác này hay chưa?”

Lão Hoàng đế sửng sốt, trong đôi mắt già nua hiện lên một tia gì đó cực nhanh, nhưng ngay sau đó liền khôi phục lại, cả giận nói: “Xem ra trẫm cũng không thể hỏi ra được cái gì từ trong miệng ngươi. Còn chưa tới cập kê đã nhớ thương suy nghĩ muốn lấy chồng, điểm này ngươi kém xa mẫu phi của ngươi. Càng không được di truyền lấy một phần đoan trang rụt rè từ Hoàng hậu cô cô và với nhóm Thái cô cô của ngươi.” Dứt lời, hắn nói với Vân Mạnh: “Dẫn đường, trẫm đi thăm Vân lão Vương Gia.”

“Dạ, mời Hoàng thượng” Vân Mạnh vội vàng dẫn đường.

Lão Hoàng đế ra khỏi Thiển Nguyệt các. Văn Lai đi theo sau lão Hoàng đế, lúc rời đi hắn liếc nhìn Phong Tẫn một cái.

Vân Thiển Nguyệt cười lạnh một tiếng, hóa ra trong lòng lão Hoàng đế cũng từng yêu người sao? Lãnh huyết vô tình như vậy mà cũng biết yêu người sao? Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Phong Tẫn, thấp giọng hỏi thăm, “Ngươi thấy thế nào?”

“Hắn chạy đến là vì mẫu thân của ngươi.” Phong Tẫn nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, lão Hoàng đế không giống như là bởi vì chuyện lọ thuốc hít mà tới hỏi tội nàng. Bởi vì từ đầu đến cuối giọng điệu của hắn không có thật sự tức giận cùng sát khí. Nàng nhớ tới chuyện của mẹ nàng, nghe nói năm đó lão Hoàng đế xuất động ẩn vệ hoàng thất trải rộng khắp thiên hạ truy xét xuất thân của mẹ nàng, nhưng cũng không thu hoạch được gì. Là nguyên nhân gì để cho lão Hoàng đế xuất động ẩn vệ hoàng thất khắp thiên hạ tìm kiếm? Đơn giản là mẹ nàng xuất thân thần bí, thiên hạ này không thể không có người cùng chuyện gì mà hoàng đế khống chế được sao? Chỉ sợ không phải vậy. Cái gì có thể khiến một người nam nhân điên cuồng? Trừ tình cảm cũng chính là hận thù. Nàng không cho rằng hắn và mẹ nàng có thù hận gì, nghĩ tới đây nàng nhíu mày, không muốn nghĩ tiếp. Nói với Phong Tẫn: “Chỉ sợ ngày mai ngươi lên đường không quá thuận lợi, có lẽ lão Hoàng đế sẽ phái ẩn vệ theo dõi ngươi.”

“Ta có thể ứng phó. Yên tâm” Phong Tẫn lơ đễnh nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu. Những năm này Phong Tẫn chấp chưởng Phong Các, thường xuyên âm thầm giao thiệp với ẩn vệ hoàng thất của lão Hoàng đế, dưới mí mắt của hoàng thất ẩn vệ thông tín với Dạ Thiên Dật, nàng tin tưởng hắn có thể thoát khỏi sự theo dõi của ẩn vệ hoàng thất, nhưng cẩn thận vẫn hơn. Hiện nay lão Hoàng đế biết được Dạ Thiên Dật có thư từ qua lại với nàng, sẽ không còn cho rằng nàng vô năng nữa, chắc chắn sẽ chuyển đổi sách lược, nàng tự đánh giá một chút nói: “Nếu Dung Cảnh đã nói qua với Phong gia chủ rồi, hắn tất nhiên sẽ thay các ngươi an bài tốt lộ trình trở về. Ngươi phải phối hợp với hắn.”

Phong Tẫn hừ một tiếng.

“Không cho phép càn quấy! Đây cũng không phải là chuyện đùa! Chuyện đùa không ảnh hưởng đến toàn cục thì không sao, nhưng là chuyện này không được phép vui đùa . Ngươi phải phối hợp với Dung Cảnh, biết không?” Vân Thiển Nguyệt nghiêm mặt.

“Biết rồi!” Phong Tẫn bẹt miệng, nói lầm bầm: “Còn chưa gả đi mà đã bắt đầu phu xướng phụ tùy rồi! Nếu gả đi rồi, trong mắt ngươi còn không phải chỉ có hắn thôi, làm gì có vị trí của người khác?”

“Ta cảm thấy cho ngươi và Dung Cảnh cùng nhau đi bán dấm chua!” Vân Thiển Nguyệt buồn cười trừng mắt nhìn hắn, xoay người đi về phía phòng bếp nhỏ.

Phong Tẫn đuổi theo phía sau Vân Thiển Nguyệt vào phòng bếp nhỏ.

Lúc lão Hoàng đế vừa xuất hiện nhóm người Triệu ma ma, Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ đều nhất tề sợ hãi quỳ gối trên mặt đất. Bây giờ vẫn còn nơm nớp lo sợ. Nhìn Vân Thiển Nguyệt và Phong Tẫn thầm suy nghĩ tiểu thư và Phong công tử thấy Hoàng thượng cũng không quỳ, Hoàng thượng cũng chưa từng trách tội, nếu là người khác, đã sớm bị trị tội đại bất kính rồi.

Vào phòng bếp nhỏ, trì hoãn nhiều thời gian như vậy thịt bò đã thấm gia vị rồi. Vân Thiển Nguyệt lấy một cái chảo trên kệ, rót dầu, cho hành đã xắt thành từng đoạn vào, bắt đầu rán bò bít-tết. Không lâu sau mùi thơm của bò bít-tết liền phiêu tán ra khắp phòng bếp nhỏ. Nàng dùng khăn tay vừa che miệng để ngăn khói dầu, vừa lật rán, sau một lúc lâu xoay mặt ra phía ngoài hỏi, “Muốn mấy phần chín.”

“Tám phần!” Phong Tẫn nói.

“Mười phần!” Một âm thanh quen thuộc cơ hồ đồng thời vang lên với Phong Tẫn.

Vân Thiển Nguyệt dừng động tác, mạnh mẽ quay đầu lại, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào Dung Cảnh đã đứng ở phía sau Phong Tẫn, nàng ngẩn ra, “Sao ngươi lại tới đây?”

“Ta không thể tới?” Dung Cảnh nhướn mày.

Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, quay đầu lại tiếp tục lật miếng thịt, nhắc nhở: “Bò bít-tết không nên ăn chín mười phần đấy!”

“Ta muốn ăn .” Dung Cảnh nói.

“Vậy làm cho ngươi tám phần nhé.” Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến sáu phần chín nhưng nàng cũng không thích ăn lắm, tám phần là thích hợp nhất.

“Ta muốn chín mười phần.” Dung Cảnh nói.

“Tốt, mười phần thì mười phần. Xin Dung công tử chờ một lát.” Vân Thiển Nguyệt cảm thấy người này mà không đến thì cũng không phải là hắn rồi! Đoán chừng hắn bị Phong Tẫn làm cho tức giận một trận, không lấy lại danh dự thì cũng không phải là hắn. Không biết ngày mai Phong Tẫn lên đường hắn sẽ cho chuẩn bị cái gì nữa. Nhiều năm như vậy nếu nàng không hiểu rõ bản chất lòng dạ hiểm độc của hắn thì nàng sống rất vô dụng rồi. Phong Tẫn lại không hiểu rõ lòng dạ hiểm độc của Dung Cảnh, nên mới dám trêu hắn, đợi lĩnh giáo qua hai lần, đoán chừng Phong Tẫn cũng không dám chọc hắn nữa.

“Ta muốn ăn bốn khối.” Dung Cảnh lại nói.

Vân Thiển Nguyệt ngừng lại động tác nấu, nhìn bốn khối thịt lớn trong chảo, “Ngươi không sợ bị đầy bụng?”

“Đầy không đến!” Dung Cảnh lắc đầu.

“Ta chỉ làm bốn khối!” Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại lườm Dung Cảnh, nàng cảm thấy người này nhất định là cố ý.

“Vậy thì thật tốt, tất cả đều cho ta ăn.” Dung Cảnh lại nói.

“Cảnh thế tử, ta thấy da mặt ngươi cũng thật dày a! Không biết xấu hổ là gì? Ngày mai ta phải đi rồi, lúc này nàng đang làm bò bít-tết cho ta.” Phong Tẫn rốt cục không nhịn được, mắt phượng tà mị nhìn Dung Cảnh.

“Hôm nay ngươi phải rời đi! Không phải là ngày mai.” Dung Cảnh vừa dứt lời, bỗng nhiên xuất thủ, bay ra một luồng khí điểm trúng huyệt đạo của Phong Tẫn. Thân thể Phong Tẫn không kịp đề phòng liền bị chế trụ, hắn há hốc mồm nhưng cũng không phát ra được âm thanh nào, nhất thời tức giận nhìn Dung Cảnh. Dung Cảnh không nhìn hắn, hướng về phía sau ấm giọng gọi, “Huyền Ca!”

“Thế tử!” Huyền Ca lên tiếng xuất hiện.

“Đưa Phong công tử ra ngoài thành, hảo hảo hầu hạ!” Khi Dung Cảnh nói ra bốn chữ hảo hảo hầu hạ kia thì nặng thêm mấy phần.

“Dạ!” Huyền Ca tiến lên nâng Phong Tẫn lên vai muốn phi thân rời đi.

“Chờ một chút!” Vân Thiển Nguyệt để cái xẻng xuống, nhìn Dung Cảnh, “Không phải nói ngày mai sao? Sao đột nhiên lại chuyển thành hôm nay?”

“Xuất kỳ bất ý (hành động khi người ta không đề phòng)” Dung Cảnh ấm giọng nói: “Ngày mai Hoàng thượng tất nhiên đã chuẩn bị chu đáo, không tốt để đưa hắn và Phong gia chủ vô thanh vô tức rời đi. Ta cảm thấy hôm nay là thời gian thích hợp.”

Vân Thiển Nguyệt ngẫm lại thấy cũng đúng, nhìn Phong Tẫn phẫn nộ trên vai Huyền Ca, nàng vừa nghĩ, Dung Cảnh là người hay mang thù đấy, khẳng định sẽ cho Phong Tẫn giáo huấn sâu sắc, vậy mà đã tới rồi. Nàng nhìn Phong Tẫn nói: “Cũng tốt! Vậy thì rời đi!”

Phong Tẫn quay đầu nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt, chính xác mà nói là nhìn về bò bít tết trong chảo phía trước mặt nàng.

“Cho ngươi mang đi hai khối” Vân Thiển Nguyệt xúc ra hai khối bò bít-tết tám phần chín từ trong chảo ra, tìm hộp sắt nhỏ trong phòng bếp đựng vào. Đi tới đưa vào tay Phong Tẫn, đưa cái hộp vào bàn tay cứng ngắc của hắn, để hắn nắm thật chặt cái hộp sắt, truyền âm nhập mật với hắn: “Chờ khi nào ngươi trở về, ta sẽ làm kem ly cho ngươi. Ngươi chưa được ăn trước thì ta khẳng định sẽ không làm cho Dung Cảnh.”

Vân Thiển Nguyệt dứt lời, lửa giận trên mặt Phong Tẫn liền biến mất.

“Ngươi tạm thời không cần phải xen vào sự tình của Phong Các, chuyên tâm thu Phong gia vào trong tay. Tứ đại trưởng lão của Phong các sẽ đi theo ngươi tới Phong gia giúp ngươi, ta sẽ để cho Tam công tử tiếp nhận Phong Các. Biện pháp truyền tin cũ không dùng được nữa, Dạ Thiên Dật đã quen thuộc, ta không dám bảo đảm hắn có thể ra tay với Phong Các hay không, ta sẽ chọn một loại biện pháp mới để liên lạc với ngươi.” Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút lại nói. Dứt lời, nàng xuất thủ giải khai á huyệt cho Phong Tẫn

Phong Tẫn nhìn Dung Cảnh một cái, gật đầu, “Tốt!”

“Đi đường cẩn thận!” Vân Thiển Nguyệt vỗ vỗ bả vai Phong Tẫn, xoay mặt qua một bên, nói với Dung Cảnh: “Không cho phép khi dễ người quá đáng! Nếu không bò bít-tết một khối ngươi cũng không được ăn!”

“Người của ta an bài nhất định sẽ hầu hạ Phong công tử thật tốt đấy, tuyệt đối không dám ức hiếp hắn. Nàng yên tâm đi!” Dung Cảnh nói.

Phong Tẫn hừ lạnh một tiếng, nói với Dung Cảnh: “Chờ ta trở về học xong võ công ở từ đường của Phong gia, ta sẽ cùng ngươi phân cao thấp!”

“Tốt, chúc Phong công tử sớm ngày học thành! Ta đang chờ!” Dung Cảnh nhẹ nhàng cười cười.

“Đi thôi!” Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay với Huyền Ca.

Huyền Ca nghĩ thế tử sao có thể khi dễ Phong công tử chứ, tuyển hẳn mười mỹ nhân hầu hạ Phong công tử đấy. Mặc dù trong lòng hắn đồng tình với Phong Tẫn, nhưng trên mặt cũng không dám biểu hiện ra, điểm nhẹ mũi chân, khiêng Phong Tẫn phi thân ra khỏi Vân Vương Phủ.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Huyền Ca mang theo Phong Tẫn rời đi, quay đầu lại nhướn mày nhìn Dung Cảnh, “Ngươi an bài người nào hầu hạ Phong Tẫn?”

“Bò bít-tết chín mười phần chưa?” Dung Cảnh nhìn vào bên trong phòng bếp nhỏ, không trả lời, hỏi lại.

Vân Thiển Nguyệt lập tức xoay người vào phòng bếp nhỏ, vội vàng dùng cái xẻng lật miếng thịt lại, chỉ thấy miếng thị bò bị cháy khét một mặt, nàng nói: “Chín rồi, còn hơn cả mười phần, chín mười một phần rồi.”

“Càng chín càng tốt!” Dung cảnh gật đầu, ánh mắt không rời khỏi khối thịt bò, phân phó với Vân Thiển Nguyệt, “Bưng vào gian phòng của nàng cho ta!”

Vân Thiển Nguyệt cầm một cái khay ra, để hai khối thịt bò vào. Nhớ tới lão Hoàng đế, cau mày nói: “Hiện tại Phong Tẫn đã đi, nếu lão Hoàng đế hỏi thì phải trả lời như thế nào?”

“Vân Vương Phi năm đó thường xuyên tới vô ảnh đi vô tung, nếu Phong Tẫn là người nhà mẹ đẻ của Vân Vương Phi, tới vô ảnh đi vô tung cũng không có gì kỳ lạ.” Dung Cảnh nói.

“Hôm nay lão Hoàng đế dùng bữa ở trong phủ, mới vừa rồi cũng nói muốn ăn bò bít-tết!” Vân Thiển Nguyệt lại nói.

“Không phải là Triệu ma ma học xong rồi sao? Để cho Triệu ma ma làm một khối sáu phần chín cho hắn.” Dung Cảnh chậm rãi nói.

Vân Thiển Nguyệt im lặng một chút, nhìn về phía Triệu ma ma.

Triệu ma ma vội vàng tỏ thái độ, “Tiểu thư, lão nô mới vừa học xong! Chỉ sợ không làm tốt như tiểu thư . . . . .”

“Không có chuyện gì, ngươi học xong là được. Ừ, sáu phần chín ngươi biết không? Tức là vẫn còn gân máu, là loại giống như chín mà không phải là chín.Vân Thiển Nguyệt sợ Triệu ma ma không rõ, giải thích một lần.

“Lão nô hiểu.” Triệu ma ma gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt thấy Dung Cảnh đã đi tới gian phòng, nàng cũng bưng cái khay đi vào theo, phân phó Thải Liên: “Cầm môt con dao găm, hai cái dĩa ăn, lấy thêm một cái khay nữa tới đây .”

“Dạ, tiểu thư!” Thải Liên vội vàng lên tiếng, nghĩ tới đó chính là bò bít-tết a, ngửi mùi thơm quá.

Vào gian phòng, Vân Thiển Nguyệt đặt cái khay ở trước mặt Dung Cảnh, sau đó Thải Liên đã mang đồ mà Vân Thiển Nguyệt muốn vào. Vân Thiển Nguyệt cầm lấy cái khay không, dùng dĩa định lấy một khối bò bít-tết cho vào khay, Dung Cảnh cầm cái dĩa khác đè dĩa của nàng lại, Vân Thiển Nguyệt nhướn mày, Dung Cảnh chậm rãi nói: “Không cho nàng ăn.”

“Tại sao? Một mình ngươi chắc chắn ăn không hết! Đây là hai khối thịt lớn đấy.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Ta nói bốn khối cũng có thể ăn được, huống chi hai khối?” Dung Cảnh đè lại dĩa ăn, thấy Vân Thiển Nguyệt không rút về tay, hắn bá đạo nói: “Dù sao cũng không để cho nàng ăn!”

“Dung Cảnh, ta làm rất cực khổ đấy!” Giọng điệu của Vân Thiển Nguyệt mềm nhũn.

“Ta vất vả làm vô số lần cá nướng Phù Dung cho nàng, cũng không thấy nàng làm bò bít-tết cho ta một lần.” Dung Cảnh lườm nàng.

Vân Thiển Nguyệt suy sụp cúi mặt, “Khi đó ta còn chưa khôi phục trí nhớ!”

“Sao sau khi khôi phục trí nhớ nàng không muốn làm cho ta trước.” Dung Cảnh bất vi sở động, cường điệu lần nữa, “Dù sao hôm nay hai khối thịt bò này không cho nàng ăn. Nếu muốn ăn thì nàng lại đi làm tiếp.”

“Dung Cảnh, hai miếng thịt bò này là ta vốn làm cho Phong Tẫn. Ta mới cho hắn cầm đi hai khối.” Vân Thiển Nguyệt cau mày.

“Ý của nàng là ta không thể ăn sao?” Dung Cảnh nhướn mày, ánh mắt sâu kín nhìn Vân Thiển Nguyệt tựa như muốn nói nếu Vân Thiển Nguyệt dám nói đúng thì ta không để yên cho nàng.

Vân Thiển Nguyệt cả giận, để dĩa ăn xuống, bất đắc dĩ nói: “Ngươi tham ăn! Ăn cả đi!”

Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, hài lòng cầm lấy chủy thủ, dùng chủy thủ cắt khối thịt bò thành một miếng nhỏ vừa mệng, sau đó cầm lấy dĩa ăn xiên miếng thịt rồi bỏ vào trong miệng, động tác vô cùng ưu nhã.

Vân Thiển Nguyệt mở to hai mắt, lần đầu tiên ăn bò bít-tết mà hắn cũng có thể biết rõ ăn bò bít-tết như thế nào? Quả nhiên là Dung Cảnh nha. Nàng ngẩng đầu nhìn lên nóc phòng, đáng thương nhìn hắn bỏ từng miếng bò bít-tết vào trong miệng.

Dung Cảnh phảng phất không thấy được bộ dạng đáng thương của Vân Thiển Nguyệt, động tác ưu nhã, ăn cực kỳ ngon miệng, hắn không nhanh không chậm ăn sạch sẽ hai khối bò bít-tết. Ăn xong, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ai oán của Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng cười cười, phong phiêu tuyết nguyệt(ý chỉ thản nhiên) nói, “Ừ, ăn ngon! Không biết có phải kem ly còn ngon hơn so với bò bít-tết không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.