Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 80: Q.2 - Chương 80: Thân mật gắn bó




Edit: Nhiên Nhiên

Beta: Leticia

Vân Thiển Nguyệt cầm lấy bút lông vũ viết chữ “Tốt” trên mảnh giấy, viết xong cột vào trên đùi chim sơn tước, sơn tước run run cánh bay ra ngoài, nàng thu hồi tầm mắt, cười cười với Dung Cảnh .

“Nàng cười cái gì?” Dung Cảnh nhướn mày.

“Ta đang cười lúc này lại có trò hay để nhìn!” Vân Thiển Nguyệt dùng tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, mặt bàn phát ra tiếng vang, nàng cười nhìn Dung Cảnh, thấp giọng hỏi, “Ngươi nói vở hí kịch này ta nên hát như thế nào?”

“Nên hát như thế nào liền hát như thế đó!” Dung Cảnh nhẹ nhàng cười: “Mặc dù nàng không hát cái gì, nhưng Hoàng Thượng và Hiếu Thân Vương cũng đã khó chịu giống như nuốt phải ruồi bọ rồi. Chết một Vân Hương Hà nho nhỏ không tính là cái gì, nhưng sau lưng nàng ta là Phượng lão tướng quân đấy. Phượng lão tướng quân là nguyên lão hai triều, vẫn trung thành và tận tâm với Hoàng Thượng, lúc này e rằng đã rét lạnh tâm rồi.”

“Cái này gọi là thuật đế vương ! Thời khắc mấu chốt cái gì cũng có thể lấy ra lợi dụng. Ngay cả thần tử trung thành với hắn nhất cũng không buông tha.” Vân Thiển Nguyệt từ vui vẻ chuyển sang lạnh lẽo: “Thật không biết đạo lý nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền sao.”

“Ván cờ này của Hoàng Thượng tính toán thấu đáo, đến ý nghĩ của nàng cũng hiểu rõ ràng, nhưng lại bỏ sót Tam công tử.” Dung Cảnh tươi cười nhàn nhạt, giọng nói thản nhiên, “Một ván cờ tính sót một nước, cả bàn cờ đều thua .”

Vân Thiển Nguyệt từ chối cho ý kiến, nghĩ lão hoàng đế quả nhiên già rồi, nếu là trước kia với thủ đoạn thiết huyết của hắn, nhạy bén ác liệt, nàng sẽ không thắng sung sướng như vậy, Tam công tử bên kia làm việc cũng sẽ không thuận lợi như vậy .

Dung Cảnh không tiếp tục nói, nâng chung trà lên chậm rãi uống.

Không bao lâu lại có tiếng bước chân đi vào Thiển Nguyệt các, Vân Thiển Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy là một tiểu nha đầu rất xa lạ, xem ra là vội vàng chạy tới, Lăng Liên và Y Tuyết đồng loạt ngăn tiểu nha đầu kia lại, chỉ nghe Lăng Liên lên tiếng hỏi, “Ngươi là ai? Là người của viện nào? Đến Thiển Nguyệt các của tiểu thư nhà ta làm cái gì?”

” Vị tỷ tỷ này, nô tỳ là Khả Nhi trông coi từ đường, Phượng… Phượng thị thiếp biết được chuyện tình của Đại tiểu thư, ầm ĩ muốn đi Hiếu Thân Vương phủ gặp Đại tiểu thư. Nô tỳ đến cầu Thiển Nguyệt tiểu thư. Để cho Phượng thị thiếp đi gặp Đại tiểu thư. Từ khi nàng bị phạt vào từ đường, cho tới bây giờ đã hơn hai tháng không được gặp Đại tiểu thư rồi!” Khả Nhi nhìn Lăng Liên và Y Tuyết.

Lăng Liên và Y Tuyết liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn thoáng qua trong phòng, cũng không nói chuyện.

“Cầu hai vị tỷ tỷ, Phượng thị thiếp thật sự đáng thương, mấy ngày nay ba bữa đều ăn không đủ no, từ đường lại lạnh lẽo, nàng cũng mặc không đủ ấm, mỗi ngày còn có các quý thiếp trong phủ đến từ đường khó dễ nàng, nô tỳ tự biết thân phận thấp kém, nhưng hôm nay nghe nói Đại tiểu thư xảy ra sự tình, giống như nổi điên đập đầu trên cửa sắt ở từ đường, nô tỳ cả gan đến cầu tiểu thư…” Giọng nói của Khả Nhi cấp bách, cơ hồ muốn khóc.

“Sao Phượng thị thiếp lại biết Đại tiểu thư ở Hiếu Thân Vương phủ xảy ra chuyện?” Vân Thiển Nguyệt đẩy cửa sổ ra, nhìn về phía Khả Nhi.

Khả Nhi nghe tiếng cả kinh, lại vui vẻ, “Phù phù” một tiếng quỳ trên mặt đất, thấp giọng nói: “Là Tam di nương đến từ đường nói với Phượng thị thiếp ạ.”

“Tin tức của Tam di nương thực linh thông!” Vân Thiển Nguyệt cười, sao nàng có thể quên trong phủ không chỉ có mình nàng ta, mà còn có một đống thị thiếp của phụ vương ! Nhất là Tam di nương và Ngũ di nương là quý thiếp, vẫn luôn nóng vội mưu cầu, đều là những người không an phận . Nàng nói với Lăng Liên: “Lăng Liên, ngươi đến từ đường đưa Phượng thị thiếp đến Hiếu Thân Vương phủ.”

“Dạ, tiểu thư!” Lăng Liên lên tiếng trả lời.

“Đa tạ Thiển Nguyệt tiểu thư!” Vẻ mặt Khả Nhi tràn đầy vui mừng nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt cười nhẹ, đưa tay đóng cửa sổ lại .

Lăng Liên nâng bước ra phía ngoài, Khả Nhi lập tức đi theo phía sau nàng, hai người ra khỏi Thiển Nguyệt các.

“Hiếu Thân Vương phủ đêm nay thật náo nhiệt!” Dung Cảnh nhìnVân Thiển Nguyệt quay người lại, cười với nàng, “Nàng thả Phượng thị thiếpra ngoài, Phượng lão tướng quân đau lòng mất đi ngoại tôn nữ, lại đau lòng mất đi nữ nhi. Không đến ngày mai Phượng lão tướng quân phủ sẽ phải treo Bạch Phàm thôi.”

“Nếu kinh thành đã không bình tĩnh, vậy thì càng không bình tĩnh một chút nữa đi. Lão hoàng đế không muốn an nhàn, có một số người cũng không muốn an nhàn, không bằng mọi người cùng nhau không được an nhàn.” Vân Thiển Nguyệt cười. Phượng thị thiếp đi Hiếu Thân Vương phủ nhìn thấy Vân Hương Hà đã chết, nàngchỉ có một nữ nhi như vậy, toàn bộ hi vọng đều đặt trên người nàng, nhìn thấy như vậy thì nàng ta sẽ như thế nào? Trừ bỏ tự sát, cũng không còn biện pháp khác? Mấy ngày nay trong phủ Tam di nương, Ngũ di nương cùng các thị thiếp ngày ngày đến gây khó dễ nàng ta, nàng ta nửa đời ở Vân vương phủ hô phong hoán vũ, trông cậy vào nữ nhi tranh sĩ diện cho mình, để nàng ta có thể đi ra ngoài báo thù, có trụ cột này, nàng mới có thể lúc thị thiếp thay nhau khi nhục sống đến hôm nay. Đáng tiếc nay trụ cột duy nhất đã chết, nàng không bao giờ nghĩ sẽ trở lại từ đường Vân vương phủ chịu tội bị khi dễ nữa, như vậy cũng chỉ có một con đường chết.

Dung Cảnh cười gật đầu, “Như thế rất tốt!”

“Tiểu thư, không tốt!” Vân Mạnh vội vàng chạy đến Thiển Nguyệt các, hai ngày gần đây hắn luôn mở đầu bằng những lời này.

“Mạnh thúc, ngài lớn tuổi rồi, không thể trầm ổn một chút sao? Chuyện tình của Đại tiểu thư ở trước mặt tiểu thư cũng không tính là chuyện lớn. Về sau những lời này của ngài vẫn là đừng nói nữa,làm cho tiểu thư nghe được mà phiền lòng, ngay cả nô tỳ nghe xong cũng phiền lòng. Nếu ngàicòn nói nữa, ta xem tiểu thư nên để ngài về nhà làm ruộng đi.” Y Tuyết chặn Vân Mạnh lại, sắc mặt không tốt nói.

Bước chân Vân Mạnh dừng lại một chút, nhìn Y Tuyết, nét mặt già nua cứng lại: “Ngươi cái tiểu nha đầu mới đến mấy ngày mà đã giáo huấn ta rồi?” Dứt lời, thấy Y Tuyết nhìn hắn không nói lời nào, hắn ho nhẹ một tiếng, “Ta biết là không nên hoảng, nhưng gần đây xảy ra quá nhiều chuyện !Tuổi lớn, chịu không nổi. Không phải là do ta sợ tiểu thư gặp phiền toái sao?”

“Nếu ngài đã biết thì lần sau nên chú ý một chút!” Y Tuyết cũng biết Vân Mạnh là lão nhân ở Vân vương phủ. Rất được lãoVương gia coi trọng, sau này tiểu thư chưởng gia thay đổi bao nhiêu người vẫn không đổi hắn, làm người rất cẩn thận, lại rất tốt với tiểu thư, chẳng qua người già rồi sinh ra tật xấu sợ đông sợ tây hoang mang rối loạn, cho nên hai câu sau cũng liền dừng ở trong miệng.

Vân Mạnh gật đầu, bẩm báo vào trong phòng: “Tiểu thư, Đại tiểu thư bị thương quá nặng, không cứu được, đã đi rồi!”

Vân Thiển Nguyệt kéo kéo khóe miệng, “Đại tỷ vẫn luôn hồ nháo, lúc này nháo đến mệnh cũng không còn, rốt cục cũng được yên tĩnh rồi.” Dứt lời, nàng từ cửa sổ nhìn Vân Mạnh nói: “Phụ vương đâu? Hắn nói như thế nào?”

“Vương gia nổi nóng với Hiếu Thân Vương, muốn Hiếu Thân Vương phủ nói rõ. Bây giờ đang làm ầm ĩ ở Hiếu Thân Vương phủ!” Vân Mạnh thở dài, “Ngài biết mà, mấy năm nay Vương gia vẫn đối tốt với Đại tiểu thư, sau cũng bởi vì Phượng thị thiếp hạ sát thủ với tiểu thư ngài cùng Đại tiểu thư liên tiếp hồ nháo mới lạnh tâm, nhưng trong lòng vẫn nhớ kỹ chỗ tốt của Đại tiểu thư, nay Đại tiểu thư đã chết, chỉ sợ Vương gia rất thương tâm, nếu không lấy tính tình của Vương gia, mấy năm nay vẫn bị Hiếu Thân Vương áp ở trên đầu, hôm nay không có khả năng ầm ĩ ở Hiếu Thân Vương phủ.”

“Ừ! Đại tỷ vẫn là hòn ngọc quý trên tay phụ vương, ầm ĩ cũng đúng !” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Phủ Phượng lão tướng quân phủ nhận được tin tức rồi sao? Nói như thế nào ?”

“Phủ Phượng lão tướng quân có người vừa mới đến truyền lời cho chúng ta nói,Phượng lão tướng quân nghe được tin Đại tiểu thư tự sát không cứu được người vừa khôi phục vài phần nhất thời liền ngất đi. Lúc này Phượng lão tướng quân phủ đã loạn thành một đoàn.” Vân Mạnh lập tức nói.

“Ta đã biết, thúc đi đi!” Vân Thiển Nguyệt khoát tay.

“Tiểu thư, ngài không đi Hiếu Thân Vương phủ nhìn một chút sao?” Vân Mạnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, khuyên bảo: “Chuyện lớn như vậy, ngài vẫn nên đi Hiếu Thân Vương phủ một chuyến? Huống chi bây giờ ngài là chưởng gia, nếu xử trí không tốt chuyện này, sợ là về sau Vân vương phủ bước đi càng gian nan.”

“Mạnh thúc, ngươi thật sự già rồi!” Vân Thiển Nguyệt phun ra một câu nghe không ra cảm xúc .

Nét mặt già nua của Vân Mạnh trắng bệch, lập tức im miệng.

“Đại tổng quản, trong lòng tiểu thư hiểu rõ. Ngài vẫn nênlui xuống đi!” Y Tuyết thấp giọng nhắc nhở.

Vân Mạnh gật đầu, lau mồ hôi trên trán, thở dài lắc đầu rồi đi ra ngoài. Nghĩ chẳng lẽ hắn thật sự già rồi? Đúng vậy, hắn làm quản gia ở Vân vương phủ đã vài thập niên, khi đó lão Vương gia chính trực trung niên, Vương gia phong nhã hào hoa. Nay con cái của Vương gia đều đã lớn. Đúng là có chút già đi, hắn xác thực cũng nên lui ra.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân Mạnh rời đi, nhẹ giọng nói: “Mạnh thúc đối với ta vẫn không tệ, cũng trung thành với Vân vương phủ, cho nên hôm nay mặc dù tình thế nghiêm trọng, hắn lại làm làm việc không đắc lực, ta cũng không muốn thay đổi hắn .”

“Vinh vương phủ đã thay đổi, để Dung Tích tiếp nhận. Xử trí theo cảm tính, chỉ biết làm cho mình mệt mỏi.” Dung Cảnh đưa tay nắm chặt tay Vân Thiển Nguyệt đặt ở song chắn cửa sổ, nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng, hạ xuống má nàng một nụ hôn, giọng nói bỗng nhiên nhu hòa, “Nhưng mà cái này cũng nói rõ Vân Thiển Nguyệt của ta là người trọng tình trọng nghĩa. Thế gian này đã có bao nhiêu người lãnh huyết lãnh tâm, chúng ta không cần như vậy.”

“Ngươi nói cái gì?” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh.

“Ta nói thế gian này đã có bao nhiêu người lãnh huyết lãnh tâm, chúng ta không cần như vậy.” Dung Cảnh nói.

“Không phải, trước một câu !” Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm vào mắt Dung Cảnh.

Ánh mắt Dung Cảnh lóe lên: “Trước một câu ta nói gì? A, nói nàng là người trọng tình trọng nghĩa .”

“Không phải nói như vậy, cả câu cơ!” Vân Thiển Nguyệt nhấn mạnh.

Dung Cảnh nâng mắt nhìn về phía nóc phòng, chậm rì rì nói: “Ta nói cái này nói rõ Vân Thiển Nguyệt là người trọng tình trọng nghĩa .”

“Dung Cảnh, ngươi cố ý!” Vân Thiển Nguyệt trừng mắt.

Dung Cảnh bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, thu hồi tầm mắt, hôn lên môi Vân Thiển Nguyệt, giọng nói hơi khàn, dán bên tai nàng, giọng nói như nước mùa xuân nhộn nhạo: “Ta nói Vân Thiển Nguyệt của ta .”

Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt giãn ra, liếc xéo một bên mặt như họa của Dung Cảnh, “Của ngươi?”

“Ừ, là của ta!” Dung Cảnh buộc chặt hai tayVân Thiển Nguyệt, một tấc lại một tấc, để cho thân thể của nàng cùng thân thể hắn không còn một khe hở, như là bảo bối quý trọng trong lòng: “Cả đời này, đời đời kiếp kiếp. Nàng đều là của ta, dù đi đến chân trời góc biển, đều sẽ đi đến bên cạnh ta.”

Vân Thiển Nguyệt hé miệng cười, nghĩ đến là như thế này sao? Đời đời kiếp kiếp đều là nàng, cho dù đi đến chân trời góc biển, đều sẽ đi đến bên người hắn? Như vậy có phải nói rõ bao nhiêu kiếp bọn họ đều là gặp rồi yêu nhau. Chẳng qua kiếp trước nàng chạy sai, đi tới thế giới kia, lại trở về? Nàng không có trí nhớ kiếp trước, nếu có,có phải hôm nay cũng vào giờ này khắc này ở trong lòng của hắn hay không ?

“Trước kia vậy mà ta không phát hiện nàng có tật xấu hay thất thần!” Dung Cảnh gõ vào đầu Vân Thiển Nguyệt một cái, cười nói.

Vân Thiển Nguyệt thu suy nghĩ lại, cũng nhẹ nhàng cười, dựa thân thể mềm nhũn vào trong lòng Dung Cảnh. Những ý nghĩ này trước kia nàng chưa bao giờ nghĩ đến, quả nhiên tình yêu làm cho nữ nhân trở nên ảo tưởng và ngu ngốc. Nhưng nếu là hạnh phúc, nàng cam tâm tình nguyện.

Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào, chiếu vào trên người hai người, ánh trăng nhàn nhạt, thật sâu tình ý, vải mỏng trên ô vuông cửa sổ chiếu ra thân ảnh hai người, mông lung như vẽ, vô cùng hài hòa.

Trên đầu tường phía tây, Dạ Thiên Dật cầm ngọc bích tiêu trong tay nhìn cửa sổ Thiển Nguyệt các, dung nhan tuấn dật giống như bị che kín bởi một tầng sương sắc cùng tuyết sắc, dưới ánh trăng sắc mặt so với ánh trăng còn trắng hơn. Giây lát, hắn chém đứt cây tiêu ngọc bích đang cầm trong tay, vỡ ra thành hai đoạn, xoay người xuống tường, trở về phủ Thất hoàng tử .

“Ngủ đi!” Dung Cảnh nhìn thoáng qua vách tường phía tây ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cười.

“Ngủ?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, nhìn thoáng qua bên ngoài, “Sắc trời còn sớm đây này! Hơn nữa không đợi xem cuộc vui sao?”

“Không xem, có thể đoán trước được cuộc vui, cũng không phải trò hay, hai ngày sau sẽ có trò hay hơn để xem, chúng ta phải chuẩn bị đủ tinh thần.” Khi nói chuyện Dung Cảnh ôm Vân Thiển Nguyệt đứng lên, đi đến giường.

Vân Thiển Nguyệt ngẫm lại cũng đúng, tối nay cùng ngày mai diễn như thế nào đều đã định trước rồi, nàng muốn xem lão hoàng đế sau khi thua một quân cờ này thì đến đại thọ hắn sẽ có chiêu gì. Không dự đoán được, mới có thể để cho người chờ mong.

Dung Cảnh đặt Vân Thiển Nguyệt ở trên giường, giúp nàng cởi áo khoác, lại duỗi tay cởi cẩm bào của mình, nằm ở trên giường kéo thân thể kiều nhuyễn của Vân Thiển Nguyệt vào trong lòng, nhắm mắt lại, khẽ thở dài một tiếng nói: “Ta rốt cục hiểu rõ được câu nói ‘Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu’ .”

Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt mắng một tiếng, “Sao ngươi lại không rõ trên đầu chữ sắc có cây đao?”

Dung Cảnh cười nhẹ: “Cái này cần chậm rãi mới hiểu được, hôm nay ta không cảm thấy trên đầu có đao.”

Vân Thiển Nguyệt cười bĩu môi, nhắm mắt lại, gối đầu lên cánh tay hắn, đưa tay khoác lên trước người hắn, buồn ngủ nói: “Ngủ đi!”

“Tốt!” Dung Cảnh lên tiếng trả lời.

Hai người không nói thêm gì nữa, rèm có ánh trăng chiếu vào, hai người thân mật gắn bó.

Lúc nửa đêm, Lăng Liên trở lại Thiển Nguyệt các, Y Tuyết lập tức nghênh đón, nói nhỏ: “Tiểu thư và Cảnh thế tử lại ngủ rồi.”

Lăng Liên gật đầu, thấp giọng nói: “Ta mang Phượng thị thiếp đến Hiếu Thân Vương phủ, Phượng thị thiếp nhìn thấy Đại tiểu thư đã chết, giận dữ vừa đánh vừa mắng Vương gia, nói là hắn hại chết nữ nhi thân sinh . Nói tiểu thư căn bản không phảilà con ruột của hắn, nhìn không có nửa phần giống bộ dáng của Vương gia . Vương gia vốn áy náy tự trách đang cùng Hiếu Thân Vương tranh luận, nghe được lời nói của Phượng thị thiếp giận tím mặt, đánh Phượng thị thiếp, Sau Phượng thị thiếp thương tâm, nổi lên tâm tư, nhặt kiếm mà Đại tiểu thư đã dùng cũng cắt cổ trước mặt Vương gia và Hiếu Thân Vương.”

“Sau đó thì sao?” Y Tuyết thấp giọng hỏi.

“Vương gia vừa oán hận lại vừa hối hận, ôm Phượng thị thiếp và Đại tiểu thư khóc lớn.” Lăng Liên hạ giọng nói: “Ta thấy sợ là Vương gia sẽ vì việc này màđến trách móc tiểu thư chúng ta.”

“Sao năm đó chủ tử có thể gả cho nam nhân như vậy nhỉ?” Y Tuyết nhíu mày.

“Suỵt, không được nói bậy!” Lăng Liên nhìn thoáng qua chủ phòng, thấy chủ phòng không có động tĩnh, nàng cũng thấp giọng nói: “Ta cũng cảm thấy kỳ quái. Vân vương gia trừ bỏ có thân phận Vương gia, thật sự không có cái gì để cho người khác khen ngợi đấy, nhát gan sợ phiền phức, ái thiếp diệt thê. Ta điều tra Vương gia năm đó, cũng không tra ra cái gì đáng giá để chủ tử năm đó gả cho Vân vương phủ, thật sự là nghĩ mãi không rõ.”

“Có lẽ chủ tử hữu duyên với Vân vương phủ!” Y Tuyết thấp giọng nói.

Lăng Liên gật đầu, lại hạ giọng nói: “Phượng lão tướng quân tỉnh lại định đến Hiếu Thân Vương phủ, sau lại nghe bẩm báo Phượng thị thiếp cũng tự sát, hắn một hơi cũng không nhấc lên nổi, nhắm nghiền hai mắt lại. Hôm nay tổn thất của phủ Phượng lão tướng quân là người ngã ngựa đổ, Hiếu Thân Vương phủ cũng như vậy, tin tức Phượng lão tướng quân tắt thở truyền vào cung, kinh động Hoàng Thượng trong cung, lúc ta vừa trở về thì nghe nói Hoàng Thượng suốt đêm xuất cung đi phủ Phượng lão tướng quân .”

“Vốn là một chuyện nhỏ, hôm nay lại liên lụy lớn như vậy.” Y Tuyết nói.

Lăng Liên gật đầu, “Một chiêu này của Tam công tử này dùng cực chuẩn, trách không được tiểu thư lại giao Phong Các cho hắn. Hắn giống như đoán được Đại tiểu thư sẽ tự sát ở cửa Hiếu Thân Vương phủ, tại lúc Đại tiểu thư tự vẫnhắn dùng kình khí đẩy kiếm vào sâu thêm một tấc, vốn Đại tiểu thư chỉ bị ngất liền biến thành chết thật, ai cũng không phát giác, một chút dấu vết cũng không lưu lại. Tất cả mọi người của Hiếu Thân Vương phủ tận mắt thấy Đại tiểu thư tự sát, không có nửa phần quan hệ đến hắn.”

“Tiểu thư dùng người đương nhiên là chuẩn rồi!” Y Tuyết cười khen một câu, nói với Lăng Liên: “Ngươi giằng co một chuyến cũng mệt mỏi, ngươi đi ngủ đi, nơi này để ta trông chừng.”

Lăng Liên gật đầu, không nói thêm gì nữa, đi xuống ngủ.

Hai người tự nhận là nói cực nhỏ, nhưng lúc này Vân Thiển Nguyệt nội công tinh thuần, từ lúc Lăng Liên trở lại Thiển Nguyệt các đã tỉnh rồi, nghe rõ ràng đoạn đối thoại của hai người. Nàng giương mắt nhìn Dung Cảnh một cái, thấy hắn cũng mở mắt, nhẹ giọng nói với hắn, “Đoán không sai.”

“Ừ!” Dung Cảnh lên tiếng, vỗ vỗ bả vai Vân Thiển Nguyệt, “Ngủ đi!”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, một lần nữa nhắm mắt lại.

Lúc bình minh ngày thứ hai, ngoài Thiển Nguyệt các truyền đến tiếng bước chân nặng nề, Vân Thiển Nguyệt bị tiếng bước chân làm bừng tỉnh, biết là Vân vương gia, nhưng nhắm mắt lại vẫn chưa mở, không tới một lát, chỉ nghe giọng nói của Y Tuyết vang lên, “Nô tỳ thỉnh an Vương gia !”

“Thiển Nguyệt vẫn còn ngủ?” Giọng của Vân vương gia khàn khàn.

“Bẩm Vương gia, đúng vậy! Đêm qua tiểu thư nghe nói việc của Đại tiểu thư trong lòng cũng khó chịu, dù sao cũng là tỷ muội. Vừa mới ngủ được không lâu.” Y Tuyết cân nhắc tìm từ, nhẹ giọng mở miệng.

Vân vương gia nghe vậy tựa hồ thở dài một tiếng, “Cũng là nàng bị trừng phạt đúng tội!”

Y Tuyết sửng sốt.

“Đợi Thiển Nguyệt tỉnh lại thì nói cho nàng biết,hôm nay thi thể của Phượng… thị thiếp và Đại tiểu thư đã được mang về phủ rồi, kêu nàng phân phó người mai táng đi! Hạ táng ở bên cạnh lăng Vân vương, nàng là thị thiếp mà thôi, không có tư cách hạ táng trong lăng Vân Vương.” Vân vương gia nói xong, nhìn thoáng qua trong phòng, xoay người đi.

Y Tuyết nhìn bóng dáng Vân vương gia, giống như già hơn mười tuổi, nàng không khỏi thổn thức. Thị thiếp của Vân vương gia nhiều như thế, Phượng thị thiếp có thể ở trong phủ hô phong hoán vũ mấy năm nay, một nữ nhi thứ xuất Vân Hương Hà có thể được đối xử tốt hơn so với nữ nhi con chính thê, có thể thấy được Vân vương gia thật sự thích Phượng thị thiếp cùng Vân Hương Hà. Như vậy chủ tử ở trong lòng hắn lại chiếm bao nhiêu phân lượng?

“Nam nhân trên thế gian đều bạc tình!” Lăng Liên từ phòng đi ra, nghe thấy những lời của Vân vương gia cười lạnh một tiếng.

Y Tuyết lập tức đưa tay che miệng nàng, duỗi ngón tay chỉ vào phòng, cảnh cáo nói: “Cẩn thận bị Cảnh thế tử nghe được!”

Lăng Liên rụt cổ, lập tức im miệng.

Vân Thiển Nguyệt mở to mắt, buồn cười nhìn ngoài cửa sổ. Màn che bao phủ, nhìn không rõ tình hình ngoài cửa sổ, nhưng có thể tưởng tượng được bộ dạng lúc này của Lăng Liên và Y Tuyết . Nàng thu hồi tầm mắt quay đầu nhìn Dung Cảnh, Dung Cảnh cười nhẹ, “Hai tỳ nữ này của nàng thật thú vị.”

Vân Thiển Nguyệt từ chối cho ý kiến, hỏi: “Hôm nay ngươi muốn đi đâu?”

“Đi phủ Phượng lão tướng quân kính viếng.” Dung Cảnh ngồi dậy, đưa tay lấy áo choàng lên người.

“Thêm một phần, thay thế phần của ta đi!” Vân Thiển Nguyệt nghĩ Phượng lão tướng quân là nguyên lão hai triều, hôm nay đã chết, văn võ bá quan trong triều đều đi viếng. Dung Cảnh đã vào triều, tự nhiên phải đi rồi.

“Được!” Dung Cảnh gật đầu, xuống giường, mặc xong xuôi, đi đến bồn nước rửa mặt.

Vân Thiển Nguyệt cũng xuống giường, mặc đồ thỏa đáng, đi tới cửa nói với Lăng Liên: “Gọi Ngọc Trạc và Lục Chi đến!”

“Dạ!” Lăng Liên lên tiếng trả lời rồi đi xuống.

Vân Thiển Nguyệt và Dung Cảnh rửa mặt chải đầu, hai người thu thập thỏa đáng xong, Thính Tuyết, Thính Vũ bưng đồ ăn tới. Dùng đồ ăn xong, Dung Cảnh đứng lên, thấp giọng nói với Vân Thiển Nguyệt : “Buổi tối hôm nay ta không đến đây.”

“Hả?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.

“Nàng được ngủ ngon, ta lại khó ngủ. Không bằng hồi phủ, còn có thể ngủ được một ít.” Dung Cảnh thở dài.

Vân Thiển Nguyệt bật cười “xì” một tiếng, nàng tự nhiên có thể hiểu được ý tứ của Dung Cảnh, đỏ mặt gật đầu, “Tốt!”

Dung Cảnh xoay người ra cửa phòng, một góc Nguyệt nha Bạch cẩm bào biến mất ở cửa.

Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn mặt bàn. Không phải là nàng không nghĩ đến, cũng không phải không chuẩn bị tốt, cũng không phải không động tình, mà là thời cuộc lúc này làm cho nàng cảm thấy không phải lúc. Nơi này không có biện pháp tránh thai, nếu hoài thai đứa nhỏ, vậy thì lại càng không phải lúc. Ít nhất cuộc sống phải an ổn một chút, hoặc là nàng cùng Dung Cảnh có thể chân chính xác định được ngày đó. Nàng mới có thể thoải mái.

“Nô tỳ Lục Chi, nô tỳ Ngọc Trạc, thỉnh an tiểu thư !” Lục Chi và Ngọc Trạc đi vào, đứng ở cửa,thi lễ với Vân Thiển Nguyệt .

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn ngoài cửa, ấm giọng phân phó, “Tang sự Phượng thị thiếp vàĐại tỷ giao cho hai người các ngươi xử lý! Phượng thị thiếp dựa theo lễ trắc phi, của Đại tiểu thư cứ dựa theo lễ của tiểu thư con chính thê. Hậu táng!”

“Tiểu thư, cái này không hợp quy củ!” Ngọc Trạc sửng sốt.

“Quy củ do người định, người chết còn so đo cái gì. Coi như là ta làm nữ nhi của phụ vương cũng để cho hắn an tâm một ít.” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói. Giống như Y Tuyết nói, dù sao nàng và Vân Hương Hà cũng là tỷ muội một hồi, không có tình cảm tỷ muội, nhưng có danh phận tỷ muội. Dựa trên hai chữ này, nàng cũng không thể để nàng ta chỉ có một mảnh chiếu cuốn đưa ra ngoài.

“Dạ! Nô tỳ nghe tiểu thư!” Ngọc Trạc lên tiếng trả lời.

Vân Thiển Nguyệt khoát tay, hai người lui xuống.

Hai người vừa ra ngoài không lâu, Vân Mạnh mang theo một gã nam tử trẻ tuổi đi vào Thiển Nguyệt các, Vân Thiển Nguyệt nghe được tiếng bước chân nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy tên nam tử tuổi trẻ ước chừng mười tám chín tuổi, bộ dạng tuấn tú, thể trạng thanh nhuận, tuy rằng không bằng những người tôn quý nàng nhận thức, nhưng coi như là gân cốt tốt, làm cho người vừa thấy liền tươi mát, đối với hắn tăng thêm vài phần hảo cảm, đuôi lông mày của nàng hơi nâng lên một chút.

“Mạnh thúc, ngài mang người nào đến đấy? Sao lại mang vào khuê phòng của tiểu thư?” Lăng Liên ngăn Vân Mạnh lại .

“Đây là vị công tử trong bàng chi của Vân vương phủ, kêu Vân Ly, hắn rất tài hoa, ta biết chính mình lớn tuổi rồi, càng ngày càng lực bất tòng tâm, nên giúp tiểu thư tuyển một người, mang đến để Thiển Nguyệt tiểu thư nhìn xem, nếu vừa lòng hắn thì về sau cho hắn đảm đương vị trí Đại quản gia. Mấy ngày nay hắn vẫn đi theo phía sau ta giúp rất nhiều việc. Ta cảm thấy hắn rất phù hợp với vị trí Đại quản gia, nếu tiểu thư không đồng ý, lão nhân lại chọn người khác cho tiểu thư.” Vân Mạnh nói.

Lăng Liên sửng sốt, đánh giá Vân Ly một chút, nhìn về phía Y Tuyết.

Y Tuyết cũng sửng sốt, nói với Vân Mạnh: “Mạnh thúc, có phải bởi vì lời nói của ta hôm qua, ngài mới…”

“Không phải, không phải! Là ta đã sớm nghĩ đến việc lui ra rồi, hôm nay xác thực đã già đi, người đã già a, cái khác không có nhưng tật xấu lại càng nhiều, lá gan càng ngày càng nhỏ. Ta biết ta không đắc lực với tiểu thư, chẳng qua là nhớ kỹ chỗ tốt của ta mới không đổi. Từ lúc tiểu thư chưởng gia, ta vẫn muốn tìm người thích hợp tiếp nhận,Vân Ly này ta quan sát đã rất lâu rồi,cảm thấy để hắn tiếp nhận là thích hợp nhất. Ta đã hỏi qua hắn, hắn cũng nguyện ý. Hôm nay ta mang đến cho tiểu thư nhìn.” Vân Mạnh lắc đầu, cười nói.

Y Tuyết không nói thêm gì nữa, nhìn trong phòng.

“Vân Mạnh, mời Vân Ly công tử vào.” Vân Thiển Nguyệt lúc này mở miệng.

Vân Mạnh vội vàng lên tiếng, Lăng Liên đẩy mành ra, hắn đi trước một bước, Vân Ly đi sau.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân Ly, tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng bước chân trầm ổn, cầm trong tay một quyển sách, nhưng toàn thân không thấy chút phong độ nào của người trí thức. Thấy nàng nhìn đến, không tự ti không siểm nịnh thi lễ với nàng, “Vân Ly gặp qua Thiển Nguyệt tiểu thư!”

“Miễn lễ!” Vân Thiển Nguyệt cười ôn hòa .

“Tiểu thư, không biết ngài còn nhớ hay không, tháng trước bàng chi của Vân vương phủ chuyển đến phủ chúng ta, Vân Ly giúp lão nô mô phỏng thống kê nhân số. Lúc ấy ngài còn hỏi, tờ giấy kia là ai ghi, lúc ấy lão nô bận quá quên hỏi tên của hắn, sau này hỏi ra rồi nhưng ngài vẫn luôn không có ở trong phủ. Cho nên lão nô để hắn hỗ trợ dưới quyền ta.” Vân Mạnh nói với Vân Thiển Nguyệt.

“A! Ta nhớ rồi! Đúng là có chuyện như vậy!” Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút, giật mình nhìn Vân Ly .

“Chính là hắn!” Vân Mạnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Nhưng lời lão nô vừa mới ở bên ngoài Thiển Nguyệt tiểu thư đều nghe được chứ? Ngài cảm thấy Vân Ly có thể hay không? Nếu ngài có ý định khác liền…”

“Mạnh thúc, ngài muốn về nhà dưỡng lão sao? Hay muốn tiếp tục ở lại Vân vương phủ?” Vân Thiển Nguyệt chặn đứng lời nói của Vân Mạnh.

Vẻ mặt Vân Mạnh buồn bã, giống như có chút chua xót, “Không dối gạt tiểu thư, lão nô nghĩ muốn ở lại Vân vương phủ, không đượchầu hạ tiểu thư thì có thể hầu hạ lão Vương gia, nửa đời ngườilão nô đã ở Vân vương phủ, thật sự không nỡ a!”

“Cho dù ngài muốn về nhà dưỡng lão ta còn không vui đây này!” Vân Thiển Nguyệt cười, nói với Vân Mạnh : “Từ này về sau thúc hầu hạ gia gia đi! Gia gia tuổi tác lớn, tính tình nóng nảy của ông là do không có người nói chuyện phiếm giải buồn mà thành đấy. Ngài về sau cùng ông nói chuyện phiếm giải buồn nhiều một chút, mệt nhọc nửa đời rồi, hôm nay thúc ở lại Vân vương phủ dưỡng già đi!”

Vân Mạnh vui vẻ, quỳ trên mặt đất, “Đa tạ tiểu thư!”

Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng nâng tay, không thấy đụng tới thân thể Vân Mạnh, đã nâng thân thể của hắn lên, cười nói: “Mạnh thúc không cần hành đại lễ, ngài tính ra là trưởng bối của ta, mấy năm nay đối với ta quan tâm có thêm, ta xem ngài làm trưởng bối mà đối đãi. Nói thật, có lẽ ta còn thân thiết với thúc hơn phụ vương ta.” Nàng dứt lời, thấy hốc mắt Vân Mạnh đã ướt át, nàng khoát tay, “Ngài đi thôi! Vân Ly ở lại chỗ này của ta .”

“Được!” Vân Mạnh dùng ống tay áo lau ánh mắt, vỗ vỗ bả vai Vân Ly, đi ra khỏi cửa phòng.

“Ngồi đi!” Vân Thiển Nguyệt chỉ ghế dựa đối diện, nói với Vân Ly.

Vân Ly gật đầu, chậm rãi ngồi xuống.

“Đâu phải là Mạnh thúc tìm quản gia? Rõ ràng là tìm cho ta Trạng Nguyên!” Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt rơi vào trên sách Vân Ly cầm trên tay, cười nói: “Liệt quốc chí không phải người nào cũng đều xem được.Vân Ly, lý tưởng của ngươi là gì?”

Sắc mặt Vân Ly khẽ biến, nắm thật chặt quyển sách trên tay, giây lát, hắn gục đầu xuống thấp giọng nói từng tiếng : “Trở nên nổi bật!”

“Như thế nào là trở nên nổi bật?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày, “Đăng khoa bảng vàng sao?”

Vân Ly mím môi không nói.

“Cho tới bây giờ bàng chi Vân vương phủ đi vào Vân vương phủ ước chừng đã hơn một tháng! Tuy rằng mấy ngày nay ta vẫn chưa từng hỏi đến việc trong phủ, nhưng từ ngày ngươi chấp bút ta cơ bản cũng hiểu biết tình huống của mỗi người. Tỷ như ngươi, Vân Ly, tuy rằng ngày ấy không biết người nào là ngươi, nhưng tên của ngươi ta sớm nhớ rõ.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân Ly, chậm rãi nói.

Vân Ly ngẩn ra, nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn hắn, cười nói: “Vân Ly, con vợ cả nhưng là thế hệ thứ hai của Vân Vương Phủ, tên có chữ lót là Nhuận, năm nay mười chín tuổi. Yêu thích thi thư, mười tuổi có thể làm văn, Thiên thánh năm một trăm mười bốn vào thi Hương, lúc ấy mười tuổi, năm một trăm mười bảy vào thi châu, lúc ấy mười ba tuổi. Từng viết một quyển sách ‘Luận giang sơn phú’,lúc ấy thậm chí còn truyền đến tai Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cao hứng trong đầu có ý niệm muốn gặp ngươi, nhưng mà ngươi là chi thứ của Vân vương phủ, lại có Hiếu Thân Vương bên cạnh nói ngươi”trẻ con vọng đàm, dám nói giang sơn.”Một câu, đã làm cho Hoàng Thượng đánh mất ý niệm đó trong đầu, hơn nữa ra lệnh không cho ngươi thi hương, châu.”

Vân Ly kinh dị nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Cảm thấy ngoài ý muốn sao? Từ sáu năm trước ta đã biết rõ ngươi.” Vân Thiển Nguyệt cười nhẹ, đưa tay châm một ly trà cho Vân Ly, “Uống cho bớt sợ hãi a!”

Vân Ly duỗi tay tiếp nhận, kinh ngạc nhìn Vân Thiển Nguyệt một lát, gục đầu xuống, “Thỉnh Thiển Nguyệt tiểu thư chỉ giáo!”

“Trước hết làm tốt Đại tổng quản Vân vương phủ đi! Lấy nhỏ gặp lớn. Nếu ngay cả mảnh đất nhỏ Vân vương phủ này ngươi cũng không xoay chuyển được, đương nhiên cũng không cần đến Liệt quốc chí và giang sơn phú, chỉ biết lý luận suông mà thôi. Dõi mắt khắp thiên hạ, so với ngươi người xem Liệt quốc chí cùng viết giang sơn phú quá nhiều. Nếu muốn trở nên vượt trội, không phải chỉ biết đọc sách là có thể dùng được!” Vân Thiển Nguyệt cười cười với Vân Ly

Sắc mặt Vân Ly có chút trắng.

Vân Thiển Nguyệt nhướn mày nhìn hắn: “Không rõ sao?”

Vân Ly bỗng nhiên đứng lên, đặt quyển sách trên tay trước mặt Vân Thiển Nguyệt, cung kính thi lễ với nàng: “Thiển Nguyệt tiểu thư nói đúng, Vân Ly ngu dốt!”

Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng cười, vui vẻ thêm vài phần, phân phó bên ngoài, “Lăng Liên, hiện tại ngươi mang Vân Ly đến Hiếu Thân Vương phủ. Nói cám ơn Hiếu Thân Vương đã tặng bức họa kia cho ta, ta rất thích.”

“Dạ!” Lăng Liên lên tiếng trả lời.

“Ngươi và Lăng Liên đi đi!” Vân Thiển Nguyệt dứt lời, khoát tay với

Vân Ly

Vân Ly gật đầu, tuy rằng nghi hoặc, nhưng không hề hỏi gì, xoay người đi ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt nhìn thân ảnh Vân Ly rời đi, đứng lên, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ. Chân trời có mấy đóa mây trắng nhẹ nhàng phiêu đãng, nàng nhớ tới Tần Ngọc Ngưng một thân áo quần màu trắng thanh lịch, cười nhẹ, ý cười lạnh lùng. Hôm nay Hiếu Thân Vương phủ và Phượng lão tướng quân phủ kết thù, như vậy có thể tính là kết thù với phủ Thừa Tướng hay không, kinh thành này sẽ càng náo nhiệt hơn.

Không bao lâu, Lăng Liên và Vân Ly trở về, nói Hiếu Thân Vương nghe được hai người nói như vậy, sắc mặt cực kỳ không tốt, cái gì cũng không nói, đuổi hai người bọn họ ra sau đó liền vội vàng vào cung. Vân Thiển Nguyệt hỏi Vân Ly: “Đi một chuyến này, ngươi nhìn thấy gì?”

Vân Ly phun ra một chữ: “Mưu!”

Vân Thiển Nguyệt mỉm cười, treo thẻ bài Đại tổng quản trong phủ lên người hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.