Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 27: Q.2 - Chương 27: Tỏ tình công khai




Edit: Phương Thảo Beta: Vi Vi Vân Thiển Nguyệt nhìn cỗ xe ngựa bình thường kia, nghĩ tới vị Thất hoàng tử này thật khiêm tốn.

Ánh mắt Dung Cảnh tùm tòi trên mặt Vân Thiển Nguyệt trong phút chốc, không thấy bất cứ lại thường nào, hắn không để lại dấu vết dời tầm mắt, tiếp tục đi nhẹ nhàng, chậm chạp về phía về trước, nhưng mà tay nắm tay Vân Thiển Nguyệt rất chặt.

“Ngươi xem người ta khiêm tốn bao nhiêu, ngươi nhìn lại ngươi đi, dường như sợ lão hoàng đế không biết ngươi có nhiều tiền vậy.” Vân Thiển Nguyệt không thấy Thất hoàng tử, nghĩ rằng hẳn là ở trong xe, thu hồi tầm mắt, mắng Dung Cảnh một tiếng. Thất hoàng tử ngồi một chiếc xe ngựa bình thường còn không bằng gia quyến quan viên, như vậy quá bình dân đi, lão hoàng đế làm sao không yêu thích?

“Nếu ta không cho hắn biết ta có tiền, những năm này ta bệnh nặng, Vinh vương phủ sợ là sớm không tồn tại.” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt tỉnh ngộ, lập tức hiểu ý của Dung Cảnh. Hôm nay quốc khố trống không, Vinh vương phủ là thủ phủ đệ nhất thiên hạ, có thể nói là giàu có nhất nước. Lão hoàng đế muốn của cải của Vinh vương phủ, đại khái là Dung Cảnh giấu tiền tài quá kín, khiến cho lão hoàng đế xem được sờ không được, cho nên những năm này hắn bệnh nặng, nhưng Vinh vương phủ không có bị lão hoàng đế nuốt. Nàng bĩu môi, không cam lòng nói lầm bầm: “Ngươi rõ là xảo trá như hồ ly!”

“Nếu không có mạng, còn dễ nói, nếu không có tiền, lấy cái gì cưới ngươi?” Dung Cảnh thờ ơ nói.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới nàng có yêu tiền như vậy sao? Không có tiền sẽ không cưới được? Thấy sắp đến cổng lớn rồi, ngậm miệng không mở miệng nữa.

Dung Cảnh cũng không nói nữa.

Hai người tới cổng lớn, Dung Phúc vội vàng tới làm lễ chào hỏi, “Lão nô thỉnh an thế tử! Thỉnh an Thiển Nguyệt tiểu thư!”

Dung Cảnh gật đầu với Dung Phúc, nhìn về phía xe ngựa của Thất hoàng tử, ấm giọng nói: “Thì ra Thất hoàng tử còn chưa rời đi!”

“Vốn là Thiên Dật muốn đi, lại thấy thị vệ của Cảnh thế tử chuẩn bị xe cũng muốn đi phủ Đức thân vương, Thiên Dật nghĩ là sau khi trở về còn chưa đi phủ Đức thân vương bái kiến lão Vương Gia Đức thân vương phủ, liền ở chỗ này chờ chốc lát, tính cùng Cảnh thế tử đi Đức thân vương phủ. Thiên Dật mạo muội quyết định, không biết Cảnh thế tử có thể bằng lòng cùng nhau đồng hành?” Màn xe chưa được nhấc lên, âm thanh của Dạ Thiên Dật từ bên trong xe truyền ra.

Vân Thiển Nguyệt nghe tiếng này, vẫn giống như hôm đó, giọng nói trầm tĩnh không quá trau chuốt, nhưng mà ngữ khí bề sâu dường như có một tia u buồn, tim nàng đập rộn lên một nhịp.

“Tự nhiên!” Dung Cảnh cười nhạt, “Thất hoàng tử mời!”

“Cảnh thế tử mời!” Màn che vẫn không vén lên, Dạ Thiên Dật dường như cũng cười nhạt.

Dung Cảnh không nói, lôi kéo Vân Thiển Nguyệt đi tới trước xe, Huyền Ca lập tức đẩy màn che ra, hắn hơi nghiêng người, lên xe.

Vân Thiển Nguyệt đè ngực mới vừa đập lên trong nháy mắt, cũng đi theo Dung Cảnh lên xe.

Màn che vừa sắp rơi xuống, chỉ nghe bên trong phủ đột nhiên truyền đến một tiếng gọi khẽ, “Thất hoàng tử!”

Vân Thiển Nguyệt ngừng động tác buông màn che xuống một lát, quay đầu nhìn vào bên trong phủ.

Chỉ thấy một nữ tử lao ra từ bên trong phủ, vóc người cô gái xinh xắn, mặc dù không đẹp bằng Dung Linh Lan, Lãnh Sơ Ly, nhưng cũng là ôn nhu thanh tú, người mặc váy nhiều lớp vải màu xanh biếc, từng bước nhỏ chạy tới, trâm cài trên đầu và vòng ngọc cổ tay cùng với vòng bạc cổ chân phát ra tiếng vang thanh thúy, dễ nghe như chuông. Làn váy do nàng cấp tốc chạy tạo thành nhiều lớp đường vòng cung xòe ra, nhìn xa xa, xem ra giống như là cây liễu đầu mùa xuân bên hồ mới nảy lộc, làm trước mắt người ta hiện ra vẻ xanh biếc mới.

Vân Thiển Nguyệt hình như nhớ ra đã gặp cô gái này một lần, là thời điểm lần đầu tiên nàng tới Vinh vương phủ, là tiểu thư Vinh vương phủ. Nàng quay đầu nhìn về phía Dung Cảnh.

Dung Cảnh ấm giọng nói: “Là Ngũ tiểu thư của Tứ thúc nhà ta!”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nghĩ tới nhìn tình hình này Ngũ tiểu thư và Thất hoàng tử có quen biết?

“Thất hoàng tử! Đợi. . . . . .” Hiển nhiên là Ngũ tiểu thư vội vàng chạy tới, thở hồng hộc đến cổng, khi nhìn thấy xe ngựa Dung Cảnh lập tức sợ hãi đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi, bước chân sững lại, người cũng im bặt.

Vân Thiển Nguyệt liếc Dung Cảnh một cái, nghĩ tới người này chính là mèo của Vinh vương phủ, chuột thấy hắn đều sợ chết!

“Ngũ muội muội có chuyện gì vội vã như vậy?” Dung Cảnh cười hỏi.

Ngũ tiểu thư vội vàng sửa sang lại quần áo một chút, yếu ớt trên mặt đất, sợ hãi hướng về phía xe ngựa của Dung Cảnh làm lễ ra mắt, nhỏ giọng nói: “Linh Yên bái kiến thế tử ca ca! Thế tử ca ca vạn phúc!”

“Ngũ muội muội miễn lễ!” Dung Cảnh cười nhạt.

Dung Linh Yên đứng thẳng lên, cúi thấp đầu không dám nhìn Dung Cảnh.

“Ngũ muội muội và Thất hoàng tử quen biết?” Dung Cảnh cười hỏi lần nữa.

Dung Linh Yên gật đầu, sau đó chợt lắc đầu, “Không. . . . . . Không quen. . . . . .”

Dung Cảnh cười khẽ, nhìn Dung Linh Yên ấm giọng nói: “Thất hoàng tử còn chưa rời đi, nếu Ngũ muội muội có chuyện gì thì đi qua đi! Còn chậm thêm, Thất hoàng tử sẽ theo ta cùng đi phủ Đức thân vương rồi!”

Dung Linh Yên cúi thấp đầu đứng bất động, không biết là vì chạy vội vã, hay bị Dung Cảnh hù dọa, khuôn mặt nhỏ nhắn hết đỏ lại trắng rồi lại hồng, hoảng sợ, nơm nớp lo sợ, như chim sợ ná.

Vân Thiển Nguyệt không đành lòng nhìn, màn che rơi xuống, che đi hình bóng Dung Cảnh, trừng hắn, thấp giọng nói: “Bình thường ngươi đều ở Vinh Vương Phủ làm mưa làm gió thế nào rồi? Xem xem ngươi hù họa tiểu nha đầu người ta thế kia? Nhìn thấy ngươi thở mạnh cũng không dám.”

Dung Cảnh đưa tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của Vân Thiển Nguyệt, dán sát vào tai nàng thấp giọng cười nói: “Nếu muốn biết ta ở Vinh vương phủ làm mưa làm gió như thế nào, nàng gả tới đây chẳng phải sẽ biết rồi sao?”

“Ngày mai ngươi liền hướng lão hoàng đế xin chỉ, chỉ cần ngươi xin được ý chỉ, ta liền gả cho ngươi. Như thế nào?” Vân Thiển Nguyệt dùng khuỷu tay đụng Dung Cảnh một cái, cười nói với hắn.

“Thật không?” Dung Cảnh nhướng mày.

“Thật không đại đầu quỷ nhà ngươi! Tuổi còn nhỏ đã muốn thành hôn, mệt chết ngươi!” Vân Thiển Nguyệt đưa tay đẩy Dung Cảnh ra, cười mắng một câu, không chịu nổi tò mò đưa tay kéo một cái khe nhỏ của màn che nhìn ra ngoài.

Dung Cảnh mỉm cười, chỉ là nụ cười kia nhàn nhạt, thấp giọng hỏi: “Như vậy bao nhiêu tuổi mới coi là lớn?”

“Lão hoàng đế chết, là ta lớn.” Vân Thiển Nguyệt cũng không quay đầu lại nói.

“Nàng đây là ép ta hành thích vua?” Dung Cảnh nhướng mày.

“Ngươi vội vã như vậy?” Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại liếc Dung Cảnh một cái. Hành thích vua? Hắn nói cũng thực có can đảm! Nếu khiến lão hoàng đế nghe được, lão hoàng đế giết hắn trước tiên.

Dung Cảnh cúi đầu, lẩm bẩm thở dài một tiếng, “Ừ! Là có chút vội vã rồi!”

Vân Thiển Nguyệt làm như không nghe thấy, xuyên qua khe hở màn che nhìn về phía Dung Linh Yên, thấy nàng ta vẫn cúi thấp đầu không nhúc nhích, giống như là bất động, nếu không phải trong tay nàng vặn chặt khăn sắp rách bươm rồi, nàng cho là đó chính là một pho tượng người gỗ.

“Không biết vị tiểu thư này gọi Thiên Dật có chuyện gì?” màn xe của Dạ Thiên Dật vẫn chưa hề được mở ra, lên tiếng hỏi thăm.

Thân thể Dung Linh Yên run lên, chậm rãi ngẩng đầu, khi thấy màn che xe ngựa của Dung Cảnh đã khép kín, sắc mặt sợ hãi của nàng dường như tốt hơn một chút, chuyển hướng xe ngựa Thất hoàng tử, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẻ mặt tựa như vui tựa như lo lắng, lại như có chút do dự không chắc chắn, cánh môi cắn thật chặt, thoạt nhìn muốn tiến lên lại không dám tiến lên trước.

Vân Thiển Nguyệt nhìn bộ dạng của Dung Linh Yên, nghĩ rằng đây lại là tiết mục của một kẻ si tình! Bộ dạng tiểu nữ nhi này, bất kỳ ai cũng nhìn ra được nàng thích Thất hoàng tử. Đáng tiếc nàng thấy chưa can đảm như Văn Như Yến đối với Dung Phong.

“Nếu là không có gì, Thiên Dật phải rời đi rồi!” Đợi lâu không người nào lên tiếng, Dạ Thiên Dật nói tiếp.

“Có, Thất hoàng tử chờ một chút. . . . . .” Dung Linh Yên giật mình, lấy hết can đảm, bước nhanh tới trước xe ngựa Dạ Thiên Dật, nhìn màn che đóng kín, can đảm vừa tích cóp lại rút đi một chút, lần nữa do dự chốc lát, mới yếu ớt mở miệng, “Tiểu nữ tử là Dung Linh Yên, trong tỷ muội Vinh vương phủ đứng hàng thứ thứ năm. . . . . . Vẫn. . . . . . Vẫn luôn ngưỡng mộ Thất hoàng tử. . . . . . Biết được Thất hoàng tử hồi kinh, vô cùng mừng rỡ. . . . . .”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới nghe lời này thì Thất hoàng tử không biết Dung Linh Yên, nàng nhìn Dung Linh Yên, nghĩ tới lễ giáo cổ đại quy định hết sức nghiêm khắc với tiểu thư khuê cát, nàng quần áo lụa là không thay đổi đúng là ngoại tộc, kẻ bị bêu danh. Dung Linh Yên có can đảm cỡ này ngăn cản Thất hoàng tử tỏ lòng ngưỡng mộ yêu thương, hiển nhiên là đã hết sức si tình, mới khiến nàng làm ra hành động to gan bậc này. Mặc dù có chút nhút nhát, cũng làm người ta mỉm cười.

“Thì ra là Ngũ tiểu thư Vinh vương phủ, hạnh ngộ!” Giọng nói của Dạ Thiên Dật nghe không ra cái gì khác lạ, vẫn không đẩy màn che ra.

Khuôn mặt nhỏ của Dung Linh Yên đỏ lên, quần áo xanh biếc thấp thoáng, nàng như một đóa hoa màu hồng nở rộ yêu kiều, tiếng nói lại càng nhỏ vài phần, “Qua nữa hai ngày là lễ Khất Xảo, Linh Yên muốn mời Thất hoàng tử cùng nhau cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa, không biết. . . . . .”

Câu nói kế tiếp giọng nàng đã thấp không thể nghe được, ý không cần nói cũng biết. Khuôn mặt nhỏ nhắn đã hồng đến tận tai.

Tâm tư Vân Thiển Nguyệt vừa động, nếu Dung Linh Yên vừa rồi là uyển chuyển tỏ lòng yêu mến, như vậy lúc này chính là lớn mật rồi! Nàng tò mò nhìn về phía xe ngựa màn che đóng kín của Thất hoàng tử, suy đoán không biết hắn có thể đáp ứng hay không. Dù sao diễm phúc bậc này không phải ai cũng có, hơn nữa còn là ở cổng lớn của Vinh vương phủ, còn trước mặt Dung Cảnh.

Ở cổng lớn Vinh vương phủ Dung Linh Yên công khai ngăn cản xe ngựa Thất hoàng tử, mặc dù hành động như vậy không hợp lễ nghĩa, nhưng mà là tình ý có thể tha thứ. Nếu Thất hoàng tử đáp ứng, chính là tiếp nhận một trái tim ái mộ, như vậy sau này nếu không thích Dung Linh Yên, muốn thoát khỏi nàng, nàng là tiểu thư của Vinh vương phủ, sợ là sẽ phải tổn thương hòa khí. Nếu không đáp ứng, coi như là gián tiếp đánh vào mặt của Dung Cảnh, dù sao hôm nay Dung Cảnh là thế tử Vinh vương phủ, trông coi một nhà Vinh vương phủ, các tỷ muội có chu toàn lễ nghĩa hay không, hắn cũng có trách nhiệm quản giáo tất cả bên trong. Hành động cỡ này của Dung Linh Yên vốn là không hợp lễ nghĩa, nếu bị người cự tuyệt, như vậy Vinh vương phủ mất hết mặt mũi rồi, Vinh vương phủ mất mặt mũi, đây chẳng phải là Dung Cảnh mất mặt mũi?

Dung Linh Yên dứt lời, căng thẳng nhìn chằm chằm vào mũi chân, chờ Thất hoàng tử đáp lời, khăn trong tay lại càng vặn thành một nắm.

Hồi lâu trong xe ngựa Dạ Thiên Dật không truyền ra âm thanh gì.

Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh, Dung Cảnh ngồi dựa vào vách tường xe, sắc mặt nhàn nhạt, phong thái nhàn hạ. Nàng khẽ nhíu mày, nghĩ tới nếu Dung Linh Yên không phải quá si tình, thì chính là được bảo hộ quá tốt, không biết một chuyện nhỏ này có nhiều uẩn khúc như vậy. Hành vi của nàng không sai, nhưng là đặt người ta vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan chính là sai lầm rồi, loại chuyện này phải là đặt ở bối cảnh thích hợp mới có thể nói đi?

Im lặng hồi lâu, bỗng nhiên Dạ Thiên Dật lên tiếng, “Không biết Thiển Nguyệt tiểu thư nghĩ như thế nào?”

Vân Thiển Nguyệt giật mình, không dám tin nhìn về phía xe ngựa của Thất hoàng tử. Là hỏi nàng?

Dung Linh Yên đợi hồi lâu dường như cũng không nghĩ đến Thất hoàng tử lại nói một câu như vậy, nàng cũng quay đầu nhìn về phía xe ngựa Dung Cảnh. Khuôn mặt vốn đang đỏ ửng giờ đã hơi trắng bệch.

“Thiên Dật mới vừa nghe nói Đại quản gia của Vinh vương phủ hành lễ với Thiển Nguyệt tiểu thư, như vậy giờ chắc Thiển Nguyệt tiểu thư đang ở trong xe Cảnh thế tử. Thiên Dật mạo muội hỏi, nếu Thiển Nguyệt tiểu thư đổi thành Thiên Dật, Thiển Nguyệt tiểu thư quyết định nên làm như thế nào?” Dạ Thiên Dật chậm rãi hỏi.

Lúc này Vân Thiển Nguyệt nghe rõ ràng, quả nhiên Dạ Thiên Dật nói với nàng, nàng vừa mới cảm thấy Dung Linh Yên dồn Dạ Thiên Dật vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, không nghĩ tới trong nháy mắt Dạ Thiên Dật đã đẩy tình cảnh tiến thoái lưỡng nan sang cho nàng. Nàng có chút chẳng hiểu ra sao, thế nào lại liên lụy đến mình. Nàng quay đầu lại nhìn về phía Dung Cảnh.

Dung Cảnh vẫn là một bộ dạng thản nhiên, thấy nàng nhìn, nhàn nhạt liếc nàng một cái, cũng không nói lời nào.

“Hử? Chẳng lẽ Thiển Nguyệt tiểu thư ở trong xe Cảnh thế tử ngủ thiếp đi?” Dạ Thiên Dật cười hỏi.

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, khóe miệng kéo kéo, muốn nở ra một nụ cười mà làm sao cũng không nở ra được, muốn mở miệng, nhưng không biết nói gì, trong lúc nhất thời nàng cảm thấy khó khăn.

“Ngũ tiểu thư, không bằng ngươi tự mình đi hỏi Thiển Nguyệt tiểu thư một chút, câu trả lời nàng cho ngươi chính là lời đáp của ta.” Dạ Thiên Dật nói với Dung Linh Yên. Giọng nói hòa hoãn một chút, giọng nói như vậy cho dù ai nghe thấy cũng có thể cảm giác ra hắn như đang cười. Bởi vì giọng nói như vậy, thoáng chốc xuân về hoa nở.

Vân Thiển Nguyệt nghe thấy hoàn toàn mơ hồ! Nàng có chút hoài nghi cuối cùng thì người truyền thư cho nàng kia có phải Thất hoàng tử hay không, nếu là Thất hoàng tử, như vậy dùng lá dương truyền thư lòng vòng như vậy, nhất định là sợ người khác biết quan hệ của nàng và hắn. Nhưng mà hôm nay nói bằng ngữ điệu như vậy rõ ràng nói cho người khác biết nàng và hắn có quan hệ rất tốt. Tốt đến mức chuyện như vậy cũng có thể để nàng làm chủ!

Dung Linh Yên nhìn xe ngựa của Dung Cảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng bệch.

Trong phút chốc, cổng lớn Vinh vương phủ lặng ngắt như tờ, ngay cà Dung phúc Đại quản gia Vinh vương phủ sống mấy chục năm tự nhận là từng trải, nhưng mà cũng chưa từng thấy tình huống lạ lùng bậc này. Tiểu thư trong phủ không để ý cấp bậc lễ nghĩa chặn Thất hoàng tử lại tỏ tình, Thất hoàng tử lại để cho Thiển Nguyệt tiểu thư quyết định. . . . . .

“Ngũ tiểu thư! Chắc hẳn Thiển Nguyệt tiểu thư thật sự là ngủ thiếp đi, không bằng ngươi đi gọi nàng một tiếng.” Dạ Thiên Dật lại cười nói.

Dung Linh Yên nhìn xe ngựa của Dung Cảnh, thân thể đứng không nhúc nhích, không biết là bị sợ hãi, hay là nhát gan với Dung Cảnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt đỏ thoạt trắng lần nữa, khăn trong tay đã bị nàng vặn không ra hình dáng.

“Ngũ muội muội, nếu Thất hoàng tử muốn đánh thức nàng, vậy ngươi đến đánh thức nàng đi!” bỗng nhiên Dung Cảnh mở miệng.

Vân Thiển Nguyệt chợt trừng Dung Cảnh, hắn có ý gì?

Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt nhếch môi cười nhạt, đuôi lông mày nhướng lên, ý chính là ý nàng nghe được!

Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt sa sầm.

Bỗng nhiên Dung Linh Yên bước tới đây, đi tới trước xe Dung Cảnh, mỉm cười làm lễ về hướng xe ngựa, giọng nói không ngượng ngùng dè dặt như vừa nói với Thất hoàng tử, không đứt quãng, mở miệng uyển chuyển nhẹ nhàng, âm thanh tuy nhỏ, nhưng rất rõ ràng, “Linh Yên thỉnh an Thiển Nguyệt tiểu thư, Linh Yên muốn mời Thất hoàng tử cùng nhau cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa, Thất hoàng tử muốn Linh Yên tới hỏi ý Thiển Nguyệt tiểu thư, không biết ý Thiển Nguyệt tiểu thư như thế nào?

Lập tức Vân Thiển Nguyệt tức giận, đột nhiên đẩy màn che ra nhìn về phía Dung Linh Yên, nghĩ nàng ta cũng thực có can đảm tới hỏi nàng!

Nữ tử này là ngây thơ thật hay là thật lòng yêu Dạ Thiên Dật, hay là nghe lời của Dung Cảnh? Ngây thơ đến mức cho là một lễ Khất Xảo có thể trói chặt nam nhân mình yêu mến? Yêu thích Dạ Thiên Dật đến mức đánh mất mình? Hắn nói như thế nào nàng liền làm thế? Hay là nàng nghe lời Dung Cảnh nói, Dung Cảnh muốn nàng làm cái gì thì nàng làm cái đó?

Dường như Dung Linh Yên không ngờ tới bỗng nhiên màn che bị vén lên, nàng chỉ cảm thấy bỗng nhiên một luồng hàn khí đập vào mặt, nàng không khống chế được lui về phía sau một bước, nâng mắt, đối diện Vân Thiển Nguyệt giận tái mặt, đáy lòng nàng run lên.

“Ngũ tiểu thư Vinh vương phủ đúng không?” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nhìn Dung Linh Yên.

Nếu là nói trước kia còn mỉm cười với nữ tử lớn mật si tình này, nhưng lúc này nàng cảm thấy nữ nhân này ngu xuẩn không nhìn rõ tình thế, không có chủ kiến thì rời vào kết cục gì cũng chẳng đáng cho nàng đồng tình. Nữ nhân không sợ không ai yêu, chỉ sợ không tự yêu lấy mình! tới hôm nay nàng xem nữ nhân này chính là không tự yêu bản thân, hoặc là thật ngu xuẩn, hơn nữa còn không biết chừng mực! Chẳng những không biết chừng mực, còn cứng rắn “không trâu bắt chó đi cày” làm khó người khác! Hơn nữa hôm nay người bị làm khó là nàng!

“Phải . . . . . Ta là Dung Linh Yên, Thiển Nguyệt tiểu thư ngươi. . . . . .” Dung Linh Yên bị tầm mắt lạnh lùng của Vân Thiển Nguyệt nhìn, can đảm vừa gom góp sụp đổ lần nữa, trong bụng nàng có chút sợ, giọng nói trở nên khiếp đảm. Không ngượng ngùng xen lẫn sợ sệt lúc vừa đối mặt với Thất hoàng tử, mà là thực sự sợ hãi.

“Là Thất hoàng tử bảo ngươi tới hỏi ta, ngươi mới tới hỏi ta? Hay là Cảnh thế tử bảo ngươi tới hỏi ta, ngươi mới đến hỏi ta?” Vân Thiển Nguyệt lên tiếng trong trẻo lạnh lùng. Đừng tưởng rằng nàng là quả hồng mềm dễ bắt nạt, bất luận kẻ nào muốn tới nắm cũng không dễ. Trên mặt nàng viết câu “Ta rất dễ bắt nạt, tất cả mọi người đến bắt nạt ta!” sao?

“Ta. . . . . .” Dung Linh Yên lui về phía sau một bước, sắc mặt có chút trắng bệch.

“Hử?” Vân Thiển Nguyệt nheo mắt lại, nàng muốn nhìn là người nào cho nàng lá gan này! Dạ Thiên Dật hay là Dung Cảnh.

Cánh môi Dung Linh Yên cắn thật chặt, đôi con ngươi muốn tràn ra nước mắt, ánh mắt có chút hồng, cúi thấp đầu muốn khóc lên.

“Chỉ cần ngươi nói ra là ai làm ra quyết định, ta liền nói cho ngươi biết đáp án của ta. Có lẽ tâm tưởng của ngươi liền thành rồi!” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Linh Yên, sắc mặt lạnh lùng vẫn trong trẻo. Không phải là nàng ta làm khó nàng sao? Giờ cũng để nàng ta nếm thử mùi vị bị làm khó.

Dung Linh Yên lắc đầu, nước mắt đảo quanh ở vành mắt.

“Không dám nói?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

Dung Linh Yên chỉ lắc đầu không nói lời nào, nước mắt tràn ra vành mắt, rốt cục lăn xuống, nhưng còn liều mạng muốn chịu đựng, thoạt nhìn hình như là cô bé bị người khi dễ, đáng thương nói không ra lời.

Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng, bỗng nhiên cười một tiếng, giọng nói lạnh lùng trở nên mềm nhẹ, “Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?”

Dung Linh Yên lặng lẽ rơi lệ, không nói.

“Có cần ta tốt bụng nói cho ngươi biết một tiếng ngươi đang làm cái gì không?” Vân Thiển Nguyệt cười nhìn nàng.

Dung Linh Yên vẫn không nói.

“Ngươi đang làm người khác khó chịu, không biết chừng mực, không biết nông cạn, ngu muội không biết.” Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng mảnh mai yếu ớt, điềm đạm đáng yêu, nhưng không hề thương hại và hạ thủ lưu tình, mặc dù trên mặt thì cười cười, nhưng không hề có ý cười, “Ngươi thích Thất hoàng tử có đúng không? Ngươi cho rằng thân phận và hành động hiện giờ của ngươi xứng đôi với Thất hoàng tử sao?”

Bỗng nhiên Dung Linh Yên khóc thành tiếng, hình như cũng không chịu nổi nữa, chạy vào trong phủ.

Vân Thiển Nguyệt không hề nhìn Dung linh Yên nữa, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía xe ngựa của Dạ Thiên Dật. Chốc lát, bỗng nhiên nàng ra tay, một luồng khí lạnh lùng chợt đánh về phía xe ngựa của Dạ Thiên Dật. Chỉ nghe mấy tiếng vang “Răng rắc” tiếng gỗ gãy lìa, trong khoảnh khắc xe ngựa của Dạ Thiên Dật nát vụn. Nàng thu hồi tầm mắt, không liếc mắt nhìn, một tiếng “xoẹt” màn che rơi xuống. Lạnh lùng cảnh cáo Dạ Thiên Dật: “Lần này chính là hủy xe của ngươi, nếu lại có lần tiếp theo, cẩn thận đầu ngươi!”

Gỗ vụn rơi xuống đất, tiếng vang không dứt, người kéo xe ngựa chịu không nổi luồng khí lạnh lẽo kêu lên một tiếng.

Vào giây phút cuối cùng xe ngựa gãy nát, Dạ Thiên Dật nhẹ nhàng rơi xuống đất. Cũng không thèm nhìn tới xe ngựa, nhìn về phía màn che đóng kín xe ngựa Dung Cảnh, sắc mặt chẳng những không hề tức giận, mà lại cười ấm áp như gió xuân, đáp: “Được! Chỉ một lần này, từ trước tới nay lời ngươi nói ta đều khắc ghi trong lòng.”

Tâm tư Vân Thiển Nguyệt vừa động, trong lòng trầm xuống.

Sắc mặt Dung Cảnh chợt phai nhạt hơn mấy phần, cũng không có mở miệng.

Trong lòng Đại quản gia Dung Phúc và thị vệ trước cổng Vinh vương phủ kinh sợ, không dám ngẩng đầu xem gió bão hội tụ, cảm thấy chuyện nhạy cảm hôm nay có gì không đúng, hiển nhiên Thất hoàng tử cùng Thiển Nguyệt tiểu thư quan hệ không phải là bình thường.

Huyền Ca ngồi ở trước xe thở mạnh cũng không dám, hắn có thể cảm nhận rõ ràng bên trong xe hơi thở của Thiển Nguyệt tiểu thư và thế tử không ổn định, nghĩ rằng mười mấy năm đi theo bên cạnh thế tử, cho tới hôm nay chưa từng gặp phải tình cảnh làm trán hắn xuất mồ hôi như vậy.

Cổng Vinh vương phủ lần nữa chìm vào cảnh yên lặng.

Qua một lúc lâu, Dạ Thiên Dật không nghe thấy Vân Thiển Nguyệt nói chuyện, nhìn xe ngựa Dung Cảnh lần nữa chậm rãi nói: “Xe ngựa của ta bị hủy rồi, vốn là rất muốn ngồi xe ngựa Cảnh thế tử đi phủ Đức thân vương, nhưng nghĩ đến quy củ của Cảnh thế tử không để cho người khác gần người ba thước, hôm nay Thiên Dật không đi phủ Đức thân vương nữa, ngày mai đi bái kiến lão Vương Gia. Cảnh thế tử xin mời!”

“Cũng tốt!” Dung Cảnh gật đầu, phân phó Dung Phúc, “Phúc thúc, giao chiếc xe ngựa đóng một thời gian ngắn trước cho Thất hoàng tử đi! Coi như bồi thường xe ngựa của Thất hoàng tử vừa mới vỡ vụn.”

“Dạ!” Dung Phúc lập tức lên tiếng.

“Cảnh thế tử khách khí rồi! Thiên Dật cũng không dám để cho Cảnh thế tử bồi thường xe ngựa, vả lại cũng không đến lượt Cảnh thế tử bồi thường.” Dạ Thiên Dật xa cách cười một tiếng, đi qua dắt con ngựa kéo xe, nhẹ nhàng giật dây cương nằm trên mảnh vụn một chút, phi thân lên ngựa, thấp giọng mỉm cười, “chiếc xe ngựa này coi như là xin lỗi Thiển Nguyệt tiểu thư rồi!”

Dứt lời, hai chân hắn thúc vào bụng ngựa, bốn vó tuấn mã vung lên rời đi cửa Vinh vương phủ.

Bỗng nhiên Vân Thiển Nguyệt đẩy rèm ra, chỉ thấy bóng dáng Dạ Thiên Dật tuấn dật đánh ngựa rời đi, nàng nhíu mày chặt lại. Ký ức nàng đã mất rốt cuộc là cái gì? rốt cuộc trước kia nàng và Dạ Thiên Dật có gút mắt như thế nào? Người này thoạt nhìn không giống với Dung Phong, nếu hôm nay Dung Phong đối mặt tình trạng này tuyệt đối không để nàng bị khó xử, nhưng Dạ Thiên Dật lại làm thế đương nhiên là ngoài dự tính của nàng. Hắn không gióng trống khua chiêng vào kinh, hành tung xuất nhập cũng là ngồi xe ngựa bình thường, rõ ràng rất là khiêm tốn, nhưng chuyện hắn làm ra hôm nay thì không hề có chút khiêm tốn nào. Nàng nghĩ rằng Dạ Thiên Dật là một người khiêm tốn mà đường hoàng như vậy! Hôm nay bởi vì Ngũ tiểu thư, hắn và Dung Cảnh coi như là qua một chiêu sao? Dung Cảnh nửa phần chỗ tốt còn không chiếm được. Khó trách hai ngày hắn trở lại này lại làm cho Dung Cảnh thần kinh như vậy, nàng cảm giác người này thật không tầm thường, đầu mơ hồ đau.

“Không nỡ?” Dung Cảnh thấy Vân Thiển Nguyệt vén rèm, bất động nhìn phương hướng Dạ Thiên Dật cỡi ngựa rời đi, khẽ nhướng mày.

Vân Thiển Nguyệt coi như không nghe thấy.

“Không nỡ cũng có thể đuổi theo, khinh công của nàng hiện giờ có thể nhanh sánh bằng con ngựa dưới người hắn!” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, con ngươi nhuộm màu đen.

Vân Thiển Nguyệt vẫn coi như không nghe thấy.

“Ta cũng không biết, thì ra là quyết định của nàng chính là quyết định của hắn! Ngay cả loại chuyện yêu mến này cũng có thể giúp hắn cản đi! Ngũ tiểu thư dòng chính Vinh vương phủ ta không xứng với Thất hoàng tử sao? Ta làm sao không biết!” Đuôi lông mày Dung Cảnh nhướng cao, giọng nói làm như giễu cợt, “Nàng là đang nói cho ta biết chỉ có tiểu thư con vợ cả Vân Vương Phủ mới có thể xứng đôi hắn sao?”

Bỗng nhiên Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại, sắc mặt âm trầm nhìn Dung Cảnh.

Dung Cảnh cũng nhìn Vân Thiển Nguyệt, chống lại vẻ mặt âm trầm của nàng, trên vẻ mặt hắn tựa như châm biếm, một đôi con ngươi không hề có ý cười.

Bỗng nhiên Vân Thiển Nguyệt nổi giận! Cái này khác hẳn với nỗi tức giận ngoài mặt khi nàng bị chọc tức, nếu nàng và Dung Cảnh đấu võ mồm, bị hắn bắt nạt, mười lần có chín lần nàng là giả vờ giận mà thôi, nhưng là lần này nàng rõ ràng cảm nhận được lửa giận quay cuồng ở đáy lòng. Nàng càng giận, càng không nói câu nào, chỉ nhìn Dung Cảnh.

Dung Cảnh ngậm miệng, cũng nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt dần dần tụ lại màu đen mây mù, sương mù trầm trầm.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh hồi lâu, không nói câu nào, bỗng nhiên mũi chân điểm nhẹ, phi thân ra khỏi xe ngựa.

Dung Cảnh biến sắc, chợt ra tay, cũng là chỉ bắt được góc áo của Vân Thiển Nguyệt, chỉ nghe “roẹt” một tiếng, góc áo bị hắn giật xuống một đoạn, mà trên xe ngựa đã không còn bóng dáng của Vân Thiển Nguyệt. Hắn nhìn phương hướng Vân Thiển Nguyệt rời đi, lập tức cả người đờ đẫn ở trong xe.

“Thế tử, thuộc hạ đi đuổi theo Thiển Nguyệt tiểu thư?” Huyền Ca quá sợ hãi.

Dung Cảnh mím môi, cũng không lên tiếng.

“Thế tử?” Huyền Ca lo lắng, hôm nay Thiển Nguyệt tiểu thư không thể so với trước đây, võ công của hắn vốn thấp hơn nàng, chậm thêm liền không đuổi kịp, mà thế tử không có võ công, muốn đuổi theo cũng không được.

“Ngươi đi cũng đuổi không kịp nàng! Đuổi theo có tác dụng gì?” bỗng nhiên Dung Cảnh cười một tiếng, ngữ điệu ôn hòa tựa như trầm tựa như lạnh lại như trào phúng, “Hai ngày này tâm thần nàng vẫn không yên, sau khi mất đi ký ức, trong lòng nàng quan trọng nhất vẫn là người kia thôi! Dù ta có võ công, đuổi theo có ích gì? Đuổi kịp người nàng, nhưng đuổi không kịp lòng nàng.”

Huyền Ca cúi đầu, hôm nay hắn ở trong bóng tối tự nhiên thấy rõ ràng Thiển Nguyệt tiểu thư như muốn đi gặp Thất hoàng tử, sau đó lại bị Thanh Thường ngăn cản. đích xác là tâm trạng Thiển Nguyệt tiểu thư bất ổn, hắn đều đã nhìn ra, huống chi thế tử!

Dung Cảnh đưa tay buông màn che xuống, nắm chặt góc áo màu tím kia dựa vào vách tường xe nhắm hai mắt lại.

Hắn tự nhận mười năm hàn độc hành hạ khiến tinh thần và thể xác hắn đã vô địch rồi, đã học được cách ẩn nhẫn, khắc chế, kiên nhẫn, khiến cho mình mọi việc không vội không nóng nảy không buồn không giận, nhưng là những thứ này một khi gặp phải nàng, toàn bộ hóa thành tro bụi. Thấy từ khi Dạ Thiên Dật trở về nàng tỏ ra yên ổn, nhưng thỉnh thoảng lộ ra cảm xúc bất ổn, thấy bị Dạ Thiên Dật làm liên lụy, tuy tức giận nhưng vẫn giúp hắn cản lại Ngũ muội muội, hắn là không nhịn được giận. Ngay cả sau khi mất trí nhớ tình cảm của nàng còn có thể xúc động như vậy, hắn cònlàm sao loại bỏ người kia trong lòng nàng?

“Thế tử, nếu không đuổi theo Thiển Nguyệt tiểu thư, Thiển Nguyệt tiểu thư đi gặp Thất hoàng tử, như vậy ngài. . . . . .” Huyền Ca im lặng hồi lâu, mở miệng. Nếu cứ để cho Thiển Nguyệt tiểu thư tức giận rời đi như vậy, ngược lại hòa thuận với Thất hoàng tử, đây chẳng phải là bỏ đi tấm lòng khổ sở của thế tử sao?

Dung Cảnh nhắm mắt lại không nói lời nào.

Huyền Ca nói một nửa rồi dừng lại, không dám tiếp tục mở miệng, chuyện hôm nay hắn tận mắt nhìn thấy, mặc dù là thế tử tổn thương bởi bất công, cảm thấy mặc dù mất trí nhớ Thiển Nguyệt tiểu thư vẫn thiên vị Thất hoàng tử, nhưng cũng cảm thấy chuyện hôm nay không trách Thiển Nguyệt tiểu thư nổi giận, chỉ trách Ngũ tiểu thư, nếu không phải Ngũ tiểu thư ngăn cản Thất hoàng tử nói xằng bậy, Thất hoàng tử đẩy tới trên người Thiển Nguyệt tiểu thư, cũng không có chuyện sau đó.

“Thế tử, có trừng trị Ngũ tiểu thư không tuân thủ lễ nghĩa hay không? Lão nô đi áp dụng gia pháp!” Dung phúc thử dò xét.

Huyền Ca nghĩ tới nên áp dụng gia pháp, nữ nhân trong phủ này càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi rồi! Đầu tiên là nhị tiểu thư Dung Linh Lan đánh nhau với Lãnh tiểu quận chúa phủ Hiếu thân vương vì thái tử ở phủ thái tử, hôm nay lại là Ngũ tiểu thư công khai tỏ tình với Thất hoàng tử trước mặt thế tử ở cửa Vinh vương phủ khiến cho thế tử không có mặt mũi. Không trừng trị làm sao được? Sau này chẳng phải là nhiều chuyện hơn?

“Phúc thúc, ngươi tự mình nói cho tứ thẩm thẩm một tiếng, chuyện hôm nay không cho phép làm khó Ngũ muội muội.” Dung Cảnh nói.

Huyền Ca sửng sốt.

“Dạ! Lão nô đi truyền lời cho Tứ phu nhân!” Dung Phúc cũng ngẩn ra, nhưng rất nhanh lại cúi đầu lên tiếng, vội vàng vào phủ, đi tới sân Tứ phu nhân.

“Hôm nay không đi phủ Đức thân vương nữa! Cất xe đi!” Dung Cảnh đẩy màn che xuống xe, nhàn nhạt phân phó Huyền Ca một câu, chậm rãi đi vào trong trong phủ.

Huyền Ca lập tức lên tiếng, cất xe vào trong phủ.

Thị vệ cổng Vinh vương phủ quét sạch sẽ vụn gỗ xe ngựa vỡ vụn của Thất hoàng tử, đóng cổng thật chặt, mặc dù Dung Cảnh đã vào phủ, nhưng không người nào bàn luận chuyện vừa xảy ra nửa cậu.

Trở lại Tử Trúc uyển, Dung Cảnh vào phòng, thấy bức uyên ương âu yếm thêu được một nửa ở trên nhuyễn tháp cười khổ. Nghĩ tới cái túi thơm này, đêm thất tịch hắn không đeo được nữa rồi, có lẽ hắn cũng chỉ là mong đợi mà thôi, chưa từng nghĩ tới có thể đeo lên. Đưa tay bóp cái trán, dựa vào nhuyễn tháp có chút mệt mỏi ngồi xuống nhắm mắt lại.

Là hắn yêu cầu quá cao sao? Nhưng hắn không thể khống chế mình không giận được, có thể làm sao bây giờ đây?

Đối với Dạ Thiên Dật, trước giờ hắn chưa từng có may mắn như hắn!

Đối với nàng, hắn chưa từng có lòng tin!

Trong phòng yên lặng, Dung Cảnh tựa như một pho tượng đứng yên, dựa vào nhuyễn tháp bất động thật lâu.

Ánh mặt trời ban trưa xuyên qua màn che chiếu vào trong phòng, ánh nắng hắt vào cẩm bào màu nguyệt nha của hắn, dường như cũng không thể xua tan tầng sương mù bao phủ cẩm bào nguyệt nha của hắn. Rõ ràng là ánh nắng gắt, trời nắng chang chang, người rõ ràng là ấm áp như ngọc, mà lúc này thoạt nhìn như đặt mình trong đêm tối.

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên từ cửa truyền đến giọng nói quen thuộc, “chọc ta tức giận bỏ đi, ngươi rất đắc ý có phải không?”

Bỗng nhiên thân thể Dung Cảnh run lên một cái, đôi mắt đang nhắm lại không mở ra.

“Ngươi cho rằng ta là đang đùa giỡn với ngươi sao?” Vân Thiển Nguyệt dựa vào khung cửa, lạnh lùng nhìn Dung Cảnh ngồi ở trên nhuyễn tháp, “Vân Thiển Nguyệt ta thích một người liền không đáng giá tiền như vậy sao? Không đáng giá được ngươi tin tưởng? Có phải muốn ta móc trái tim của ta ra cho ngươi xem ngươi mới thỏa mãn? Ngươi mới an tâm? Ngươi mới không thần kinh nữa?”

Dung Cảnh nhắm mắt lại chợt mở ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.