Pháo quá nhiều, từ đỉnh đầu rơi thẳng xuống dưới, trong nháy mắt, tiếng nổ đùng đùng vang lên, đốm lửa nhỏ bắn ra bốn phía.
Vân Thiển Nguyệt hoảng sợ, biến sắc, vội vàng hô một tiếng, “Tiểu Thất, cẩn thận!”
Nàng vừa dứt lời, người đã rời khỏi con ngựa đang cưỡi, phi thân bay về phía Ngọc Tử Thư, nhưng Ngọc Tử Thư còn nhanh hơn nàng một bước, đã lập tức rời khỏi, lúc Vân Thiển Nguyệt bay về phía hắn, trong nháy mắt đó, hắn chìa tay kéo nàng, mang theo nàng, bay lên, rồi nhẹ nhàng rơi xuống bên ngoài hơn mười trượng, khó khăn lắm mới tránh được pháo đang nổ.
Hai người đứng vững thân hình, pháo rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, trong lúc nhất thời cả con đường đều bị chìm ngập trong tiếng pháo nổ.
Đầu tiên, Vân Thiển Nguyệt quay đầu liếc nhìn Ngọc Tử Thư, thấy Ngọc Tử Thư không có chuyện gì, cẩm bào trên người không có chút dấu vết bị mấy đốm lửa nhỏ của pháo đốt tới, nàng thở dài một hơi, quay lại mắt nhìn về phía chỗ pháo cách đó không xa, vẻ mặt lạnh như băng.
Ngọc Tử Thư cũng nhìn thoáng qua chỗ pháo vẫn đang nổ kia, cảm giác được hàn khí* ( khí lạnh) phát ra từ trên người Vân Thiển Nguyệt, duỗi tay vỗ vỗ bờ vai nàng, giọng nói ôn hòa, an ủi: “Không có việc gì! Chuyện nhỏ mà thôi!”
Quả thực là chuyện nhỏ, tuy nhỏ mà cũng không phải nhỏ, nhưng là một chuyện nhỏ như vậy, lại không thực sự là chuyện nhỏ.
“Nguyệt nhi, hai người có sao không?” Dung Phong vội vàng xoay người xuống ngựa, đi đến bên hai người, khẩn trương hỏi.
“Không có việc gì!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, nhìn chùm pháo vẫn đang nổ, sắc mặt và giọng nói đều để lộ ra sự lạnh lùng.
“Việc này, Cảnh thế tử có tức giận muội trở về trễ hay không, mới. . .” Dung Phong thấy hai người không có việc gì, cũng nhìn về phía những chùm pháo đang nổ vang kia, số lượng quá nhiều, rơi trên mặt đất, vẫn nổ không ngừng.
“Sẽ không!” Vân Thiển Nguyệt nói như đinh đóng cột, chặn lời nói của Dung Phong.
“Sẽ không!” Ngọc Tử Thư cũng điềm đạm lắc đầu.
Dung Phong tiếng nói lập tức dừng lại, đột nhiên cười một mình, “Sao huynh cảm thấy là Cảnh thế tử sẽ phát cáu với muội nhỉ? Dung Cảnh không làm như vậy mới đúng. Muội và Ngọc thái tử qua lại thân thiết như thế, nếu Ngọc thái tử có chuyện gì, muội nhất định sẽ xông lên. Mặc dù Dung Cảnh tức giận, nhưng cũng sẽ không nhẫn tâm tổn thương muội.”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, Dung Cảnh tổn thương ai, cũng sẽ không làm hại tiểu Thất. Dung Cảnh biết rõ tất cả vướng mắc giữa tiểu Thất và nàng, cũng biết vị trí quan trọng của tiểu Thất trong lòng nàng và ngược lại. Huống chi hôm nay cũng là Dung Cảnh cho phép một mình nàng ở chung với tiểu Thất một lúc. Tại thời điểm đặc biệt, đối với người đặc biệt, Dung Cảnh hết sức rộng lượng.
Dung Phong mắt nhìn phía mặt tiền cửa hàng đối diện, thấy rõ là sòng bạc của phủ Hiếu thân vương. Lúc này trên lầu không có một bóng người. Hắn thu hồi ánh mắt, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Là sòng bạc Ngũ Hồ Tứ Hải, sản nghiệp của phủ Hiếu Thân vương .”
Vân Thiển Nguyệt đã sớm thấy bảng hiệu của sòng bài đối diện, sắc trời bây giờ đã tối, nhưng bốn chữ to “Ngũ Hồ Tứ Hải” vẫn bắt mắt như cũ. Mắt nàng cũng nhìn về phía trên lầu, một bóng người cũng không có. Thu hồi ánh mắt, nói với Dung Phong: “Dung Phong, huynh vất vả một chút, đi đến phủ của Hiếu thân vương, mời Hiếu thân vương đến đây xem. Chỗ pháo này làm chúng ta bị thương không sao, nhưng nếu là Ngọc thái tử của Đông Hải quốc bị thương thì đây là chuyện lớn.”
“Được!” Dung Phong lên tiếng, không nói nhiều, xoay người lên ngựa, đi về phía phủ Hiếu thân vương.
Tiếng vó ngựa “đát đát” truyền khắp con phố, đi xa.
Ngọc Tử Thư thu hồi ánh mắt trên người Dung Phong, nhìn về phía sòng bài đối diện, thấp giọng nói: “Lúc này là thời điểm sòng bạc náo nhiệt nhất, tốt xấu lẫn lộn. Đủ loại người, phát sinh chút chuyện, rất khó điều tra được là do người nào gây ra.”
Vân Thiển Nguyệt mím môi, nhìn chằm chằm sòng bạc, không nói lời nào.
Lúc này, cửa lớn của sòng bạc mở ra, chen chúc xuất hiện hơn mười người, mấy người đi đầu quần áo giống nhau, bên hông buộc thẻ bài, hiển nhiên là chủ sự của sòng bạc, đi theo phía sau là tùy tùng mặc quần áo cùng một màu, sau nữa là mấy nam tử mặc đủ loại phục sức* (quần áo và trang sức), cao có thấp có, béo có gầy có, hiển nhiên là khách trong sòng bạc.
“Thiển Nguyệt tiểu thư?” Trước mắt một lão già năm mươi tuổi đi ra ngoài thấy Vân Thiển Nguyệt và Ngọc Tử Thư, lão sững sờ, vội vàng đi tới, thi lễ với Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nhìn lão giả, chỉ một ngón tay vào chỗ pháo cách đó không xa, ” Mấy dây pháo vừa rồi là từ phía trên ném xuống.”
Lão giả nhìn về phía chỗ pháo kia, sắc mặt hơi thay đổi, giống như có lẽ đã nghĩ ra điều gì, nhưng xem như là bình tĩnh, vội vàng nói: “Tiểu nhân nghe thấy pháo tiếng nổ, vội chạy ra đây xem xảy ra chuyện gì, không nghĩ tới là pháo ném từ trên lầu xuống. . .”
“Ta và Ngọc thái tử của Đông Hải quốc đi ngang qua, pháo cứ như vậy đột nhiên bị ném tới, suýt nữa làm Ngọc thái tử bị thương.” Vân Thiển Nguyệt chặn lời nói của lão, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, “sòng bài Ngũ Hồ Tứ Hải nên đưa ra một cái công đạo chứ nhỉ? Ai là người ném pháo? Hơn nữa thủ đoạn như vậy, để mấy chục chùm pháo cùng một chỗ rồi đốt. Ngươi có thể nghĩ một chút, nếu mấy chùm pháo này nện vào trên người Ngọc thái tử, sẽ có hậu quả gì?”
Lão già kia khẽ biến sắc mặt tái đi, lão chưa từng gặp qua Ngọc Tử Thư, nhưng mà hôm nay đầu đường cuối ngõ, thậm chí tất cả mọi người trong kinh thành đều loan truyền, nói Thiển Nguyệt tiểu thư và Ngọc thái tử đi ra ngoài đua ngựa, Ngọc thái tử có dung mạo như thiên tiên, hoa nhường ngọc thẹn. Bây giờ nhìn thấy vị nam tử bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, thật sự là thái tử Đông Hải quốc? Tuy lão chưa từng gặp qua, nhưng có một loại người như vậy, chỉ cần gặp qua một người như hắn, trong đầu không ai bảo ai mà nhớ tới bốn chữ “Ngọc chất che hoa”. Lão liền có chút hoảng sợ, nói năng lộn xộn, “Điều này. . . Điều này tiểu nhân không biết sẽ phát sinh chuyện như vậy. . .”
“Không biết thì mời Hiếu thân vương tới, có thể biết rõ chuyện gì xảy ra hay không? Cũng nên cho Ngọc thái tử một cái công đạo!” Vân Thiển Nguyệt không đếm xỉa tới nói.
Lão giả kia nghe vậy quá sợ hãi, thân thể mềm nhũn, té trên mặt đất, may mà người đứng phía sau đỡ lão, lão mới đỡ bị té ngã, lão sợ hãi nhìn Vân Thiển Nguyệt, giọng nói phát run, “Thiển Nguyệt tiểu thư, chúng ta tuyệt đối không có tâm tư hại Ngọc thái tử, Vương gia thì lại càng không, huống chi Tiểu vương gia nhà ta đối với Thiển Nguyệt tiểu thư. . .”
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, chỉ lãnh đạm nhìn lão.
Lão giả kia còn muốn tiếp tục giải thích, nhưng chạm đến đến ánh mắt của Vân Thiển Nguyệt, một câu cũng nói không nên lời. Hắn nhìn về phía Ngọc Tử Thư, vẻ mặt Ngọc Tử Thư bình tĩnh, đứng yên bất động, không có ý muốn mở miệng, lão thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trên mặt đất lúc này chỉ còn lại một bãi pháo vụn, ngẩng đầu, đúng là vị trí cửa sổ lầu ba, chỗ đó có một cánh cửa sổ đang mở, phía trên còn treo móc một chùm pháo, chứng cớ vô cùng xác thực, chuyện như vậy muốn nói xạo một chút cũng không thể, lão lấy lại bình tĩnh, dặn dò người ở phía sau, “Đi! Khống chế toàn bộ người ở trong sòng bài, tất cả mọi người đến hôm nay, một người cũng không thể thiếu. Tra cho ta, xem ai to gan dám ở sòng bài Ngũ Hồ Tứ Hải đốt pháo làm hại người.”
“Vâng!”
Lão già vừa dứt lời, mấy người đứng phía sau lão đồng thời lên tiếng, có hai người vung tay lên, trong bóng tối xuất hiện mấy chục hắc y nhân, trong chốc lát đã bao vây xung quanh sòng bạc Ngũ Hồ Tứ Hải, có mấy người mang người vào khống chế toàn bộ mọi người trong sòng bạc.
Động tác vô cùng nhanh gọn, mạnh mẽ và thuần thục, hiển nhiên đối với sự tình phát sinh đột ngột như vậy đã luyện thành thói quen. Nhưng là hôm nay đặc biệt khác, tốc độ nhanh hơn ngày thường nhiều, bởi vì ở khu vực của sòng bạc Ngũ Hồ Tứ, pháo suýt nữa làm bị thương Ngọc thái tử. Nếu là vị hoàng tử công chúa nào đó của kinh thành, thậm chí là thế tử Vương gia, có lẽ không đến mức khiến bọn họ sợ hãi khẩn trương như thế, nhưng người này là Ngọc thái tử của Đông Hải quốc, là Ngọc thái tử được Hoàng Thượng đối xử như khách quý. Lại thêm Vân Thiển Nguyệt- không một ai trong kinh thành dám trêu trọc. Hiếu thân vương đã sớm ra lệnh cho bọn họ, nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt, nhượng bộ lui binh, nếu nàng đến sòng bài, cũng phải hết sức cẩn thận, mọi việc đều nhường nàng, không thể đắc tội. May mắn những năm này Thiển Nguyệt tiểu thư chưa bao giờ đến sòng bài, bọn họ cũng dần buông lỏng tâm tình, chẳng ai ngờ rằng hôm nay sòng bài Ngũ Hồ Tứ Hải lại lại chọc phải hai đại Phật, hơn nữa chứng cớ vô cùng xác thực, khiến bọn họ đôi câu vài lời đều nói không nên lời, chỉ có thể mau chóng tra ra xem ai động tay, cho Ngọc thái tử và Thiển Nguyệt tiểu thư một cái công đạo, người của sòng bạc Ngũ Hồ Tứ Hải mới không đến nỗi gặp họa, bằng không, chẳng những tánh mạng người trong sòng bạc Ngũ Hồ Tứ Hải khó bảo toàn, mà cũng sẽ liên lụy đến Hiếu thân vương gia, hậu quả không thể lường được.
“Thiển Nguyệt tiểu thư, cái này. . . Tiểu nhân nhất định sẽ tra ra hung thủ, cho ngài và Ngọc thái tử một cái công đạo.” Lão già kia nhìn Vân Thiển Nguyệt thành khẩn mà nói.
Vân Thiển Nguyệt nhìn lão già trước mặt, tóm lại là người trải qua sóng gió, có thể làm việc nhanh như vậy. Hiếu thân vương thủ hạ có người tài ba, nếu không cũng sẽ không làm cho sòng bài Ngũ Hồ Tứ Hải mỗi này kiếm được đấu vàng sừng sững hai mươi năm không ngã. Sắc mặt nàng lãnh đạm gật đầu, “Tốt nhất các ngươi cho ta một cái công đạo. Bằng không, ta thấy Ngũ Hồ Tứ Hải này khỏi nên tồn tại trên đời này nữa.”
Trong lòng lão già kia chấn động, đột nhiên không nói được gì.
“Tử Thư, chúng ta ở chỗ này đợi một khắc* (15p) a!” Vân Thiển Nguyệt quay đầu nói với Ngọc Tử Thư.
“Được!” Ngọc Tử Thư gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, lẳng lặng đứng đó. Con phố này mới vừa rồi nàng, Dung Phong, và Ngọc Tử Thư ba người cưỡi ngựa qua, khi đó vẫn còn có người đi đường qua lại không ngớt, lúc này đã không còn ai, ước chừng đều tránh né rồi.
Một lúc sau, có tiếng vó ngựa truyền đến, tiếng bước chân vang lên thành một vùng, hiển nhiên rất nhiều người tới.
Vân Thiển Nguyệt theo tiếng động nhìn lại, chỉ thấy đầu đường có bốn con ngựa đang rề rà đi đến, mấy người đều ngồi ngay ngắn trên ngựa, người đi đầu là Dung Phong, phía sau hắn là Hiếu thân vương, sau Hiếu thân vương là Lãnh Thiệu Trác, sau nữa hộ vệ áo đen, hiển nhiên là tùy tùng của phủ Hiếu thân vương.
Lão giả kia thấy Hiếu thân vương đi vào, mặt lão trắng bạch, trong mắt lão lộ vẻ sợ hãi.
Trong nháy mắt, một đoàn người đi đến gần, Dung Phong đi đầu xoay người xuống ngựa, Hiếu thân vương và Lãnh Thiệu Trác cũng xuống ngựa ngay sau đó, Lãnh Thiệu Trác nhanh hơn Hiếu thân vương một bước, đi lên phía trước, thấy Vân Thiển Nguyệt liền vội vàng hỏi: “Ngươi có bị thương không vậy?”
Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt hơi ấm áp, lắc đầu, “Không!”
Lãnh Thiệu Trác quan sát Vân Thiển Nguyệt từ trên xuống dưới một lần, thở dài một hơi, quay về phía Ngọc Tử Thư, cũng đánh giá Ngọc Tử Thư một lần, nói với hắn: “Ngọc thái tử không có việc gì là tốt rồi!”
“Lãnh tiểu vương gia yên tâm! Mặc dù những chùm pháo này bá đạo, nhưng không làm tổn thương không đến ta.” Ngọc Tử Thư cười nhạt một tiếng, lắc đầu.
Lãnh Thiệu Trác gật đầu, liếc nhìn về phía chỗ pháo cách đó không xa, từ vị trí pháo rơi xuống nhìn về phía trên lầu, trong chốc lát, hắn thu hồi ánh mắt, sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén nhìn lão giả kia, tức giận nói: “Lãnh Khải, ngươi nói, đây rốt cuộc là chuyện gì? Sao đúng lúc này lại đột nhiên ném pháo từ trên lầu xuống?”
Khoảnh khác này dường như Lãnh Thiệu Trác nhớ lại chuyện trước kia có người làm trái mệnh lệnh của hắn hoặc là làm việc gì đó khiến hắn không vừa lòng đẹp ý thì sẽ tức giận.
Lão giả Lãnh Khải kia “Phù phù” một tiếng quỳ rạp xuống đất, mạnh mẽ lắc đầu, sợ hãi nói: “Bẩm Tiểu vương gia, nô tài cũng không biết là chuyện gì! Hôm nay sòng bạc tất cả đều bình thường, nô tài không phát hiện ra người nào khác thường làm loạn cả. . .”
“Ngươi vậy mà không biết?” Lãnh Thiệu Trác càng tức giận hơn, “Sòng bạc này là ngươi chăm nom, vẫn luôn là địa bàn của ngươi, xảy ra chuyện gì ngươi không biết gì cả? Ngươi có tác dụng gì?”
“Tiểu vương gia tha tội, nô tài đã phái người điều tra, nhất định sẽ tra ra kết quả. . .” Lãnh Khải sợ đến mức liên tục dập đầu.
“Tra không ra, ta thấy đầu của ngươi không nên giữ lại làm gì nữa!” Lãnh Thiệu Trác nói lời ngoan thoại* ( lời nói hung ác quyết tâm giết hoặc làm những điều kinh khủng đối với kẻ được đề cập trong lời nói).
Lãnh Khải run rẩy nói không ra lời.
“Vẫn quỳ ở chỗ này làm gì? Còn không mau đi điều tra!” lúc này Hiếu thân vương mở miệng, có chút tức giận.
“Dạ, dạ, nô tài đi tra ngay đây. . .” Lãnh Khải từ trên mặt đất đứng lên, khập khiễng chạy vào sòng bạc.
Hiếu thân vương thấy Lãnh Khải rời đi, quay về phía Ngọc Tử Thư và Vân Thiển Nguyệt nói: “Ngọc thái tử, Thiển Nguyệt tiểu thư, thật sự không phải, lại xảy ra chuyện như vậy, may mà các ngươi không bị thương. . .”
“Nếu bị thương, Lãnh vương thúc, chúng ta không thể đứng ở chỗ này nói chuyện với người rồi. Đoán chừng người cũng không thể đứng ở chỗ này nói chuyên với chúng ta.” Vân Thiển Nguyệt chặn lời nói của Hiếu thân vương, âm thanh lạnh lùng nói.
Sắc mặt Hiếu thân vương tái đi, vội vàng gật đầu, “Đúng, Lãnh Khải đã đi điều tra rồi. Sẽ mau chóng cho Ngọc thái tử và Thiển Nguyệt tiểu thư một cái công đạo. Hai người các ngươi cũng biết, sòng bạc này vàng thau lẫn lộn. . .”
“Mặc dù sòng bạc vàng thau lẫn lộn, nhưng là mỗi ngày người lui tới nhân viên đều ghi chép trong danh sách.” Vân Thiển Nguyệt một lần nữa chặn lời nói của Hiếu thân vương, thản nhiên nói: “Huống hồ sao ta biết không phải do Hiếu thân vương ở sau lưng sai khiến, muốn hại Ngọc thái tử? Dù sao người cũng thấy những mảnh vụn do pháo bị đốt cháy trên mặt đất rồi, một ít pháo có thể chất đống thành một vùng lớn như vậy ư…. Nếu không dự tính trước, không có chuyện chuẩn bị trước, không có khả năng nhanh như vậy cùng một lúc từ trên lầu ném xuống, khiến chúng ta ngay cả một bóng người cũng không thấy. Nhiều pháo như vậy, muốn mang vào sòng bạc của người, không bị người của Hiếu thân vương người phát hiện, thật đúng là khó a.”
“Bổn vương sao có thể hại Ngọc thái tử? Thiển Nguyệt tiểu thư, lời này của ngươi cũng không thể nói lung tung. . .” Hiếu thân vương kinh hãi, vội vàng nói: “Ngọc thái tử Đông Hải quốc là thiên thánh, là khách quý của hoàng thượng, trước đều mời không được, năm nay thật vất vả mới đến đây, Hoàng Thượng đối đãi như khách quý, cho lão thần mười lá gan, lão thần cũng không có lòng dám hại Ngọc thái tử ah. . . Về phần số pháo này. . . Lão thần nhất định sẽ cẩn thận điều tra, xem rốt cuộc là ai to gan như thế, dám hại Ngọc thái tử.”
“Không có, đó là tốt nhất, ta cũng không hi vọng Lãnh vương thúc có tâm tư này.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Hiếu thân vương, “Người nên biết, Đông Hải Vương yêu con như mạng sống, thần dân Đông Hải kính yêu thái tử như tính mệnh. Nếu Ngọc thái tử xảy ra chuyện gì, không chỉ là sòng bạc nho nhỏ của người, còn có cả phủ Hiếu thân vương, thánh chỉ là cả thiên thánh, đều gặp nạn. Dù sao quốc lực* (sức mạnh quốc gia về kinh tế, quân sự) của Đông Hải quốc không thể coi thường. Mặc dù Thiên Thánh của chúng ta là một quốc gia lớn, nhưng bây giờ Thiên Thánh của chúng ta trăm lở ngàn loét* (ung mọt), cục diện khắp nơi đều bị thiên tai; sợ rằng với binh lực* (lực lượng quân sự) của Đông Hải quốc, chúng ta có khả năng chống lại được không! Lãnh vương thúc, coi như là như vậy, nếu Ngọc thái tử thực sự gặp chuyện trên địa bàn của người, người nói, người có thể trở thành tội nhân của Thiên Thánh hay không?”
Sắc mặt Hiếu thân vương vốn đã trắng, nghe vậy liền hoảng hốt, một lúc sau cũng nói không ra lời.
“Cũng không phải ta chuyện bé xé ra to, sự tình bày ở chỗ này! Lãnh vương thúc tự mình xem đi! Ngài là lão thần trải qua hai triều của Thiên Thánh, sau khi tiên hoàng đại nạn, ngài phụ tá đương kim Hoàng Thượng dượng, có lẽ còn có thể trở thành lão thần tam triều, phụ tá quân chủ tương lai. Trong lòng người nên hiểu rõ thời cuộc trước mắt, cũng nên hiểu rõ thân phận và sự trọng của Ngọc thái tử .”
“Đương nhiên Lão thần hiểu rõ. Chuyện này tuyệt đối không phải lão thần sai khiến, việc này nhất định là có người muốn hại Ngọc thái tử, lão thần nhất định điều tra ra, cho Ngọc thái tử một cái công đạo.” Hiếu thân vương liên tục cam đoan, giọng nói hơi run rẩy, hiển nhiên nghe lọt lời nói của Vân Thiển Nguyệt, biết không phải là nàng nói quá, nếu như hôm nay Ngọc thái tử bị thương, hậu quả hắn nghĩ qua đã cảm thấy sợ hãi.
“Người hiểu rõ là tốt rồi!” Vân Thiển Nguyệt dứt lời, nghiêng đầu liếc nhìn Ngọc Tử Thư.
“Bất kể việc này có quan hệ với Hiếu thân vương hay không, nhưng sòng bài này là của Hiếu thân vương, pháo lại là rơi từ bên trong xuống, hơn nữa quá khéo chính là vừa vặn Bổn cung đi qua. Cho nên, chuyện này đương nhiên muốn hiếu thân vương cho ta một lời giải thích.” Ngọc Tử Thư chậm rãi mở miệng, “Tuy không làm Bổn cung bị thương, nhưng việc này cũng không tính là chuyện nhỏ.”
“Đúng vậy, đúng vậy, đương nhiên bổn vương phải cho Ngọc thái tử một cái công đạo. May mà Ngọc thái tử không bị thương, nếu không bổn vương phải lấy cái mạng già này khai báo, cũng không bằng một phần mười của Ngọc thái tử.” Hiếu thân vương liên tục gật đầu, thái độ vô cùng cung kính.
Ngọc Tử Thư cười cười, không nói thêm gì nữa.
Lãnh Thiệu Trác liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt và Ngọc Tử Thư, cũng mím môi không nói thêm gì nữa.
Mồ hôi lặng lẽ lăn xuống từ trên mặt Hiếu thân vương, lão cũng không dám lau, ngồi thẳng người nhìn về phía cửa ra vào của sòng bài, phía sau lưng đã sớm đổ mồ hôi ướt một vùng.
Trong lúc nhất thời chỗ này vắng lặng không tiếng động.
Không bao lâu, Lãnh Khải từ bên trong vội vã chạy ra, sắc mặt trắng bệch, quỳ rạp xuống đất, “Vương gia, tiểu nhân. . . Tiểu nhân không phát hiện được là người phương nào gây nên, không có ai rời khỏi sòng bạc cả, tra xét một vòng, tất cả mọi người đều có chứng cứ đánh bạc tại chỗ, không ai phát hiện ra là người phương nào ném pháo từ lầu ba xuống, nghe thấy tiếng pháo nổ, khách ở lầu ba đều quay đầu nhìn lại, không có một bóng người, chợt nghe thấy tiếng nổ thành một vùng ở dưới lầu. . .”
“Đồ bỏ đi!” Lãnh Thiệu Trác tiến lên, một cước đạp về phía Lãnh Khải, tức giận nói: “Một bóng người cũng không thấy, chẳng lẽ là quỷ?”
Lãnh Khải không dám trốn tránh, Lãnh Thiệu Trác thực sự bị đạp trúng một cước, vội vàng nói: “Tiểu vương gia, có lẽ là một cao thủ về võ công, lén lút trà trộn vào trong sòng bạc, trốn tránh được hộ vệ và khách nhân của chúng ta . . .”
Lãnh Thiệu Trác tức giận không tiêu tan, “Sòng bạc này trước sau có vài trăm hộ vệ? Cao thủ võ công nào có thể lặng lẽ không một tiếng động trốn vào trong? Phủ Hiếu thân vương nuôi một đám phế vật các ngươi có tác dụng gì?” Dứt lời, hắn không nhìn Lãnh Khải nữa, tức giận nói: “Người tới, lôi lão già kia đi chém!”
Lãnh Khải hoảng hốt, “Tiểu vương gia tha mạng, lão nô đi tra lại, nhất định có thể tra được. . .”
Một ám vệ mặc hắc y xuất hiện, rút kiếm ra, ngắm vào người đang dập đầu lạnh lùng hạ xuống.
“Dừng tay!” Hiếu thân vương lên tiếng ngăn cản.
Ám vệ mặc hắc y thu kiếm, cúi đầu đứng ở bên cạnh.
“Phụ vương, loại người này giữ hắn lại có tác dụng gì? Không bằng giết đi.” Lãnh Thiệu Trác nhìn về phía Hiếu thân vương, tức giận nói.
“Lão đáng chết, bị người tính toán như thế cũng không biết, bất luận người nào mang pháo vào sòng bạc, không quan tâm để người ta hại Ngọc thái tử. Nhưng là tìm không ra hung thủ, giết lão cũng vô dụng. Hắn kinh doanh sòng bạc nhiều năm như vậy, trong lòng phụ thân vẫn hiểu rõ lão, mặc dù hôm nay lão làm việc bất lợi, nhưng mà mấy năm gần đây không phạm sai lầm gì cả, để lão đi tra lại!” Hiếu thân vương nói.
“Tiểu vương gia, lão nô nhất định tra ra hung thủ. . .” Lãnh Khải liên tục cam đoan.
Lãnh Thiệu Trác trầm mặc, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt và Ngọc Tử Thư.
Hiếu thân vương cũng nhìn về phía hai người, thành khẩn mà nói: “Thiển Nguyệt tiểu thư, Ngọc thái tử, lão thần tuyệt đối không có tâm tư hai người, cho dù muốn sát hại, cũng không thể tạo ra sơ hở lớn như vậy ở sòng bạc của ta, để ngươi nắm được bằng chứng. Huống chi ta tuyệt đối không có tâm tư này; hại Ngọc thái tử không có lợi với lão thần. Có đúng hay không? Có lẽ như lời nô tài của ta, một cao thủ về võ công đã trà trộn vào sòng bạc, muốn sát hại Ngọc thái tử. Lão thần nhất định điều tra rõ chuyện này. Kính xin Ngọc thái tử cho chút thời gian.”
“Được!” Ngọc Tử Thư chậm rãi gật đầu.
“Ta không hi vọng Lãnh vương thúc tùy tiện tìm một người vô tôi thay thế, nếu người tìm, nghĩ xem có giấu được tai mắt của ta hay không.” Vân Thiển Nguyệt nói ra một câu.
“Đương nhiên sẽ không!” Hiếu thân vương một lần nữa lắc đầu cam đoan.
“Tử Thư, chúng ta hồi phủ đi! Nếu đây là địa bàn Hiếu thân vương, vậy giao cho Hiếu thân vương!” Vân Thiển Nguyệt không nhìn phía Hiếu thân vương nữa, nói với Ngọc Tử Thư.
Ngọc Tử Thư gật gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dung Phong, “Hay là đưa huynh về phủ Văn Bá Hầu trước!”
“Huynh trở về cũng không có chuyện gì, huynh xem như là nhân chứng tận mắt nhìn thấy, ở đây tìm kiếm hung thủ với Hiếu thân vương cùng với Lãnh tiểu vương gia. Muội và Ngọc thái tử hồi phủ trước đi! Hôm nay Ngọc thái tử bị hoảng sợ, muội nên khoản đãi thật tốt.” Dung Phong lắc đầu.
“Cũng được!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, xoay người lên ngựa.
Ngọc Tử Thư vẫy tay một cái, lúc hắn tránh pháo con ngựa hắn cưỡi cũng chạy đi, nhưng vẫn bị pháo bị thương sơ sơ, may mà vết thương không lớn, thấy hắn vẫy tay, vội vàng chạy tới, hắn xoay người lên ngựa.
Hai người cũng không phải người thích nhiều lời, sau khi ngồi ngay ngắn trên ngựa, hai chân thúc vào bụng ngựa, hai con ngựa rời khỏi sòng bài Ngũ Hồ Tứ Hải .
Vòng qua một con đường, con đường này cực kỳ thanh tịnh, xa xa đằng trước lờ mờ thấy một một người từ trên xe ngựa ở cửa ra vào của một phủ đệ* (nơi ở của quan lại quý tộc hoặc địa chủ) đang đi xuống, người nọ mặc cẩm bào màu tím nhạt, nhìn bóng lưng đúng là Thất hoàng tử – Dạ Thiên Dật. Mà cửa hắn đang đứng chính là của phủ Thất hoàng tử.
Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới nhớ ra là muốn đi Tây Sơn phải qua phủ của Thất hoàng tử, mà từ thành Tây trở về kinh thành đương nhiên cũng là phải đi qua đây, nàng lãnh đạm liếc nhìn Dạ Thiên Dật, cưỡi ngựa không ngừng, tiếp tục đi về phía trước.
Ngọc Tử Thư đương nhiên cũng nhìn thấy Dạ Thiên Dật, hắn bình tĩnh nhìn Dạ Thiên Dật trong chốc lát, chỉ thấy dường như Dạ Thiên Dật nghe thấy tiếng ngựa của các nàng, vốn muốn xuống xe đi vào trong phủ, bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn về hướng tây. Tia sáng trong mắt hắn lóe lên, Vân Thiển Nguyệt vẫn cưỡi ngựa không ngừng, tiếp tục đi về phía trước.
Đi đến cổng của phủ Thất hoàng tử, Ngọc Tử Thư ghìm chặt cương ngựa, Vân Thiển Nguyệt vốn không muốn dừng lại, nhưng thấy Ngọc Tử Thư dừng lại, nàng cũng ghìm chặt cương ngựa.
“Ta nghe nói hôm nay Ngọc thái tử và Nguyệt Nhi đi Tây Sơn đua ngựa, chơi rất thỏa thích?” Dạ Thiên Dật nhìn hai người, ánh mắt dừng lại ở chỗ hai người đang cưỡi ngựa song song trở về một lúc, mỉm cười hỏi thăm.
“Kỹ thuật cưỡi ngựa của Vân nhi đương nhiên là tốt, Bổn cung không thắng được nàng.” Ngọc Tử Thư ôn hòa cười cười.
Vân Thiển Nguyệt trợn mắt liếc Ngọc Tử Thư, “Đừng quá khiêm tốn! Là muội thua huynh mới đúng, huynh uống rượu mà vẫn có thể chạy nhanh như vậy, nói như vậy hôm nay huynh không phải thành tâm đánh cuộc với muội?”
Ngọc Tử Thư cười khẽ, “Đó là huynh mượn rượu có thêm can đảm!”
Vân Thiển Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
“Đương nhiên kỹ thuật cưỡi ngựa của Nguyệt Nhi rất tốt, Thiên Dật cũng biết. Mấy năm trước nàng đã muốn ngựa Xích Phượng của Bắc Cương, vừa ý đúng là ngựa Xích Phượng so với ngựa bình thường mã có thể chạy sức chịu đựng, ta đáp ứng cho nàng hai con ngựa Thất Xích Phượng, nàng mới không hề nhớ thương rồi.”
“Xích Phượng cũng chưa được coi là ngựa tốt nhất, Ngọc Tuyết Phi Long và Hãn Huyết Bảo Mã mới là ngựa tốt nhất.” Ngọc Tử Thư cười gật đầu, nghiêng đầu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, buồn cười nói: “Từ khi nào mà yêu cầu hạ xuống thấp như vậy rồi hả?”
Dạ Thiên Dật nghe vậy nhắm mắt lại.
“Muội không có được Ngọc Tuyết Phi Long và Hãn Huyết Bảo Mã, đương nhiên phải hạ thấp yêu cầu xuống! Đông Hải quốc của huynh giàu có rộng lớn, nếu không huynh cũng chẳng cho muội hai con ngựa tốt như vậy?” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Hay nhỉ! Vừa vặn Đông Hải quốc có hai con ngựa Ngọc Tuyết Phi Long và Hãn Huyết Bảo Mã, khi nào muội đến Đông Hải, huynh cho muội.” Ngọc Tử Thư đáp ứng sảng khoái.
“Tài đại khí thô* (Tiền nhiều như nước)!” Vân Thiển Nguyệt trách mắng Ngọc Tử Thư một tiếng, thay đổi giọng nói, cao hứng nói: “Đây chính là huynh đáp ứng muội đấy, không được đổi ý.”
“Đã có lúc nào huynh nói rồi đổi ý chưa?” Ngọc Tử Thư nhướn mày.
“Không có! Muội đây an tâm!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nói với Ngọc Tử Thư: “Hồi phủ, mệt chết đi được!” Dứt lời, nàng cưỡi ngựa đi thẳng về phía trước.
Ngọc Tử Thư nhìn về phía Dạ Thiên Dật, cười nói: “Thất hoàng tử tạm biệt! Hôm nay thực sự mệt muốn chết rồi, Bổn cung hồi phủ nghỉ ngơi, chúng ta ngày khác nói chuyện tiếp.”
“Ngọc thái tử ở Vân Vương phủ?” Ánh mắt Dạ Thiên Dật dõi theo bóng lưng Vân Thiển Nguyệt, thờ ơ hỏi.
Ngọc Tử Thư cười cười, “Không phải, ở Vinh vương phủ, ta đưa Nguyệt nhi về trước, sau đó đi Vinh vương phủ.”
“Tốt, ngày khác lại tụ họp! Ngọc thái tử nghỉ ngơi cho tốt!” Dạ Thiên Dật thu hồi ánh mắt, nói với Ngọc Tử Thư: “Phủ đệ của Thiên Dật ngay bên cạnh Vân Vương phủ, bây giờ Ngọc thái tử biết rồi, hoan nghênh đến đây bất cứ lúc nào.”
“Được!” Ngọc Tử Thư gật đầu, không nói nhiều nữa, đuổi theo Vân Thiển Nguyệt.
Xe ngựa của Dung Cảnh dừng ở cổng Vân Vương phủ, Huyền Ca ngồi phía trước xe, thấy hai người trở về, vội vàng xuống xe, nói với Ngọc Tử Thư: “Ngọc thái tử, tại hạ đưa ngài về phủ nghỉ ngơi!”
Vân Thiển Nguyệt xoay người xuống ngựa, hỏi: “Dung Cảnh đâu?”
“Bẩm Thiển Nguyệt tiểu thư, thế tử nhà ta đang ở Thiển Nguyệt các của ngài!” Huyền Ca nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nhìn về phía Ngọc Tử Thư, “Tử Thư, huynh muốn vào không?”
Ngọc Tử Thư nhìn thoáng qua Huyền Ca và xe ngựa phía sau hắn, mỉm cười, lắc đầu nói: “Không cần! Huynh đi Vinh Vương phủ, hôm nay quả thực là hơi mệt chút.”
“Ừ, vậy huynh đi đi!” Vân Thiển Nguyệt xua tay với hắn.
Huyền Ca lập tức vén màn xe, Ngọc Tử Thư chậm rãi đưa người ra, chui vào xe ngựa, màn xe hạ xuống, che khuất người Ngọc Tử Thư.
Huyền Ca cũng leo lên ngồi trên xe, vung roi ngựa, quay đầu xe ngựa lại, xe ngựa đi về hướng Vinh vương phủ.
Xe ngựa mới đi được vài bước, Vân Thiển Nguyệt vừa muốn quay người vào phủ, màn xe bỗng nhiên từ bên trong vén lên, Ngọc Tử Thư dùng âm thanh cực thấp nói: “Vân nhi, hôm nay lúc pháo từ lầu ba Ngũ Hồ Tứ Hải rơi xuống chỗ huynh, muội gọi huynh là gì?”
Vân Thiển Nguyệt dừng bước chân, nghĩ lại một chút, nói: “Tiểu Thất cẩn thận, sao vậy?”
Ngọc Tử Thư nhìn nàng, chậm rãi nói: “Thất hoàng tử là tên xếp thứ bảy? Trước kia muội có gọi Thất hoàng tử bằng tên này không?”
Tâm tư Vân Thiển Nguyệt khẽ động.
Ngọc Tử Thư nhìn thoáng qua về hướng tây, chỉ thấy Dạ Thiên Dật không vào phủ ngay, mà vẫn đứng ở cửa ra vào, hắn thu hồi ánh mắt, không nói thêm gì nữa, màn che hạ xuống.
Huyền Ca liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng không ngăn cản, đánh xe rời khỏi cổng Vân Vương phủ.
Vân Thiển Nguyệt lẳng lặng nhìn xe ngựa rời đi, nhớ tới tình hình nguy cơ lúc ấy, nàng thốt ra “Tiểu Thất cẩn thận!”, trong lúc nhất thời có một cảm xúc không thể giải thích được. Ánh mắt từ cổng sân nhỏ phía Tây khiến dù nàng đằng xa vẫn có thể cảm giác được rõ ràng, nàng nhếch khóe môi, không nhìn lại hướng tây, lẳng lặng đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, cùng với tiếng gọi cực thấp, “Tiểu thư, rốt cục người đã trở về rồi!”
Vân Thiển Nguyệt thu hồi suy nghĩ, quay đầu lại, chỉ thấy Lăng Liên và Y Tuyết vội vàng chạy đến, nàng hỏi: “Chuyện gì mà vội vã như vậy?”
Hai người dừng bước, cùng nhau lắc đầu, “Không có chuyện gì, Cảnh thế tử đến từ buổi chiều, vẫn ở trong phòng chờ người, trời tối rồi mà người vẫn chưa về, hai người nô tì lo lắng, muốn đi tìm người, nhưng Cảnh thế tử không cho. Bây giờ rốt cục người đã trở về rồi, trời đã tối sẩm rồi đây này!”
“Hóa ra là như vậy! Không có chuyện gì, thì ta đi vào phòng.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nhấc chân đi vào trong sân đi đến.
Hai người đi phía sau nàng.
Cổng Vân vương phía sau ba người đóng lại.
Trở lại Thiển Nguyệt các, quả nhiên tất cả các phòng trong nội viện đã thắp đèn, nhưng đông sương phòng lại tối đen như mực.
Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại liếc nhìn Lăng Liên và Y Tuyết, hai người đều lắc đầu, khẽ nói: “Chúng nô tì muốn thắp đèn, nhưng Cảnh thế tử nói không cần.”
Vân Thiển Nguyệt thu hồi ánh mắt, đưa tay đẩy cửa phòng ra. Mượn ánh đèn của các phòng trong nội viện, chút ánh sáng chiếu vào trong phòng, xuyên qua mành châu, mơ hồ thấy được Dung Cảnh nửa nằm trên giường êm, trên đầu che một quyển sách, cẩm bào trắng nguyệt nha trong bóng tối có ánh sáng nhạt, hắn vẫn không nhúc nhích, dường như không biết có người đi vào.
Vân Thiển Nguyệt đẩy mành châu ra, nhấc chân đi vào phòng, đi trước đến trước bàn, thắp đèn, nhấc chân đi về phía giường êm, đi tới trước mặt Dung Cảnh, nghe thấy tiếng hít thở rất nhẹ và đều của Dung Cảnh, hiển nhiên là ngủ rồi. Nàng duỗi tay lấy sách của Dung Cảnh ra, gọi nhẹ một tiếng, “Dung Cảnh!”
Dung Cảnh vẫn không nhúc nhích.
Vân Thiển Nguyệt thấy sắc mặt Dung Cảnh choáng váng, hơi có mùi rượu tỏa ra, không biết là trong cung uống rượu chưa tỉnh, hay là sau đó lại uống tiếp, nhưng rượu vô cùng tốt, mùi trên người Dung Cảnh vốn đã như tuyết liên, hôm nay lại lẫn với mùi rượu nhàn nhạt, dễ ngửi vô cùng, nàng ngồi bên cạnh Dung Cảnh, duỗi tay ôm lấy eo của Dung Cảnh, mình vào trong lòng Dung Cảnh, khẽ ngửi mùi của Dung Cảnh, cảm thán nói: “Đều nói mỹ nhân say rượu, có tư vị khác, Hóa ra thật sự là như thế!”
“Ngọc thái tử cũng là người đẹp, hôm nay hắn cũng uống rượu, chẳng lẽ nàng cũng cảm thấy là như thế?” Dung Cảnh đột nhiên nhớ lại.
Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu, thấy Dung Cảnh đã mở mắt, cười cười hì hì nịnh nọt Dung Cảnh, “Đương nhiên không đẹp bằng chàng!”
Dung Cảnh ôn ôn nhàn nhạt nhìn nàng một cái, nói với nàng: “Hôm nay trở về quá muộn! Mặc dù ta đồng ý cho nàng ra ngoài, nhưng không đồng ý nàng về quá muộn như thế, nên phạt!”
“Phạt? Phạt như thế nào?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, cảm thấy nếu Dung Cảnh bảo nàng hiến hôn, nàng không ngại.
Dung Cảnh duỗi ngón tay chỉ vào quyển sách mà Vân Thiển Nguyệt vừa mới lấy từ trên mặt hắn ra nói: “Phạt nàng xem nó một lần, viết một lần.”
Vân Thiển Nguyệt theo ánh mắt của Dung Cảnh nhìn lại, chỉ thấy trên bìa sách viết hai chữ to “Nữ huấn”….