Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 1: Q.3 - Chương 1: Xuân sắc kiều diễm




Edit: Giọt mực xanh

Beta: Leticia

Vân Thiển Nguyệt cũng không vào phòng, mà tựa người trên khung cửa lười biếng nhìn Dung Cảnh.

Tuy Dung Cảnh nhắm mắt, nhưng cũng là một đêm không ngủ, nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt đầu tiên là vui mừng, nhưng ngay sau đó dùng ánh mắt sâu kín nhìn nàng.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ nàng nhìn Dung Cảnh cách bức rèm che, giống như cách một ngọn núi lớn, mà núi kia có mây mù lượn lờ, nhưng may là nàng còn có thể thấy rõ dung nhan của Dung Cảnh, thậm chí có thể rõ ràng thấy từng biểu lộ trên khuôn mặt hắn. Như vậy có đáng giá để nàng vượt qua thiên sơn vạn thủy để đi tới bên cạnh hắn hay không? Một đường đao thương mưa tên, rậm rạm bẫy rập chông gai cũng không sợ?

“Coi như nàng có lương tâm, biết trở về!” Dung Cảnh bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói có chút khàn khàn.

Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, ánh mắt phủ một tầng sương mù, nhưng sương mù vỡ tan ra thành ánh sáng, ánh sáng kia ngưng tụ thành một mặt gương, mặt gương thẳng tắp chiếu đến dung nhan của Dung Cảnh, như thi như họa, lịch sự tao nhã.

“Tới đây!” Dung Cảnh mở miệng lần nữa, khàn khàn như cũ.

“Tại sao ta phải đi qua? Ta muốn trở về phủ!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên liếc mắt, tức giận hừ một câu, xoay người rời đi. Nhưng còn chưa bước đi, bức rèm che thanh thúy vang lên một tiếng, cánh tay đã bị người túm lấy, trước mặt chụp xuống một bóng đen, nàng giương mắt đi xem, eo đã bị một cánh tay nắm chặt, vừa muốn mở miệng, trên môi liền mềm nhũn, bị hơi thở thanh nhã như hoa sen bao trùm lên. Nàng mở to hai mắt nhìn chằm chằm Dung Cảnh.

Ngón tay như ngọc của Dung Cảnh che hai mắt nàng, cánh môi vốn chỉ che ở môi nàng biến thành nhẹ nhàng gặm cắn, ngậm cánh môi non mềm của nàng vào trong miệng.

Trước mặt Vân Thiển Nguyệt tối sầm lại, chưa từng thử hôn như vậy, tim bỗng nhiên nhẹ nhàng run lên, ngay tiếp theo thân thể cũng nhẹ nhàng run rẩy.

Dung Cảnh hôn sâu hơn, giữa răng môi lưu luyến kiều diễm, không vội vã, không cuồng nhiệt, mà là triền miên dây dưa, tựa hồ muốn cả người nàng hóa thành nước, nhập vào thân thể của hắn.

Gió mát thổi qua, bức rèm che phiêu đãng, phát ra âm thanh trong vắt dễ nghe, hơi thở tươi mát của Tử Trúc Lâm dung hợp mùi thuốc bay tới từ Dược Viên, nhàn nhạt rồi lại nồng đậm, nhẹ nhàng nhưng cũng sâu tận xương tủy. Vừa mâu thuẫn lại vừa hài hòa.

Vân Thiển Nguyệt ở trong bầu không khí này, tất cả mọi thứ trong lòng trong đầu đều bay xa, tựa hồ trong trời đất chỉ còn lại có chính nàng cùng người đang ôm nàng, nàng như một chiếc thuyền lá nhỏ đi trong biển rộng, bị một cơn sóng to đánh vào giữa trung tâm vòng nước xoáy, trăm biến ngàn chuyển, cắn nuốt nàng từng tấc từng tấc một, cắn nuốt đến hầu như không còn gì, nhưng nàng vẫn vui vẻ chịu đựng.

Hồi lâu, cho đến khi Vân Thiển Nguyệt gần như sắp hít thở không thông, chỉ có thể dựa vào hơi thở của Dung Cảnh, Dung Cảnh mới buông tha cho nàng, thân thể nàng mềm nhũn, suýt té nhào trên mặt đất.

Dung Cảnh đỡ lấy nàng, lại ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu cười khẽ: “Nhìn chút tiền đồ của nàng này!”

Vân Thiển Nguyệt đang thở dốc từng ngụm từng ngụm, nghe vậy nhất thời tức giận nhìn chằm chằm Dung Cảnh, căm phẫn nói “Đãng đồ tử!”

Đáng tiếc mặc dù nàng phẫn uất, nhưng vô luận là thần thái hay là giọng nói, đều bị nhiễm tình dục, khàn khàn nũng nịu, chút giận dữ này, chẳng những không có chút uy hiếp nào, mà còn khiến tâm thần người ôm nàng càng thêm nhộn nhạo.

Dung Cảnh bỗng nhiên cúi đầu, cánh môi lại rơi xuống.

Vân Thiển Nguyệt lập tức nghiêng đầu tránh né, nhưng vẫn bị hắn hôn trúng, nàng trừng mắt với hắn, chống lại ánh mắt tràn đấy sương mù mịt mờ đang phản chiếu mặt phấn kiều nhan của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng như rặng mây đỏ, nhất là đôi con ngươi gợn nước trong suốt kia, nàng thấy mình rõ ràng trong ánh mắt hắn, nàng bỗng nhiên nhắm mắt lại, cảm thấy đoán chừng cả đời này mình đều dính ở trong tay người nam nhân này rồi.

Lúc này là hôn sâu, sâu đến không thể tự kiềm chế.

Hồi lâu, Dung Cảnh bỗng nhiên đẩy Vân Thiển Nguyệt ra, ôm ngang nàng đi vào trong phòng. Bức rèm che bởi vì bước chân vội vàng của hắn mà đung đưa phát ra âm thanh.

Vân Thiển Nguyệt cảm giác có chút chóng mặt không phân biệt được hiện tại là ban ngày hay trời tối, chỉ cảm thấy thân thể bay lên không, như lạc vào trong một đám mây mù, bồng bềnh mờ mịt. Cho đến khi lưng nàng chạm vào giường, nàng mới kéo về một tia thần trí, mở mắt ra, thân thể Dung Cảnh đã cúi xuống, đè ở trên người nàng.

Môi lần nữa bị hôn, cạp váy bị giật ra, áo choàng, áo lót từ hai vai nàng trượt xuống, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng da thịt trắng như tuyết.

“Vân Thiển Nguyệt, hôm nay chúng ta đều có thời gian, chúng ta sẽ tới ôn tập một chút bảy mươi hai xuân. . . . . .” Giọng nói của Dung Cảnh cực thấp khàn khàn. Răng môi rời khỏi cánh môi của Vân Thiển Nguyệt, xẹt qua xương quai xanh và da thịt của nàng, lưu lại dấu vết phấn hồng.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên giật nảy mình, rùng mình một cái, cơn động tình khiến tim đập chậm nửa nhịp. Lát sau, nàng vội vàng lấy tay đẩy thân thể Dung Cảnh, giọng nói có chút kinh hãi, có chút thấp, có chút khàn khàn, còn có chút lộn xộn, đáng thương và ủy khuất “Không. . . . . .”

“Không?” Dung Cảnh nhướn mày.

“Ừ, không nên!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, bảy mươi hai xuân cũng không phải là có thể đùa.

“Ta lại nghĩ thật ra thì nàng cũng rất muốn.” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, trong ánh mắt của hắn đã không còn nhìn thấy thanh tuyền và ôn nhuận như thường ngày nữa, lúc này bên trong được thay thế bằng sương mù và mơ hồ có màu đỏ nữa, màu đỏ kia tự nhiên là dục hỏa.

“Ta không muốn, thật không muốn. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, có chút vội vàng giải thích: “Ta chỉ muốn nhìn người khác diễn, mình không muốn. . . . . . A. . . . . .” Nàng chưa nói xong, trước ngực đã bị Dung Cảnh cắn một cái, có chút tê dại, có chút ngứa, còn có chút đau, trêu chọc khiến lòng nàng run rẩy mấy cái, cơ hồ sắp không khống chế phải hô lên

“Ta cảm thấy thật ra chúng ta diễn thì tốt hơn.” Dung Cảnh giương mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, đem trọn sức nặng thân thể đặt ở trên người nàng, lông mày chau lên:”Nàng cứ nói đi?”

“Trước mắt chúng ta còn chưa đủ tư cách. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt không dám nhìn ánh mắt của Dung Cảnh, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

“Hả? Sao lại không đủ tư cách chứ? Nàng nói một chút, ta nghe.” Dung Cảnh đưa tay nắm lấy một lọn tóc đen của Vân Thiển Nguyệt lên, dùng lọn tóc kia trêu chọc khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của nàng.

Vân Thiển Nguyệt cảm giác được ngưa ngứa, muốn lấy tay gạt đi, tay lại bị Dung Cảnh cầm lấy, giao nhau với năm ngón tay của nàng, nàng lại dùng cái tay khác gạt đi, nhưng cũng bị Dung Cảnh nắm chặt, hắn giơ hai cánh tay của nàng lên quá đầu, dùng một tay nắm lấy hai tay nàng, còn tay kia nới lỏng vài lọn tóc, ngón tay như ngọc xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đầu ngón tay lưu luyến, ôn nhu như nước.

“Chúng ta. . . . . . Chúng ta còn chưa trưởng thành.” Vân Thiển Nguyệt nhẫn nhịn hồi lâu, phun ra một câu.

“À, là vấn đề này sao.” Dung Cảnh tựa hồ thật tình suy tư lời của Vân Thiển Nguyệt, đúng lúc Vân Thiển Nguyệt vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, hắn bỗng nhiên chuyển lời, cánh môi cúi xuống, ngậm cánh môi của nàng, răng môi xẹt qua, khiến tất cả hơi thở trong miệng nàng dung hợp thành hơi thở của hắn, hắn khàn khàn nói: “Nàng đã có quỳ thủy, chúng ta có thể rồi!”

“Quỳ thủy tới cũng không thể, ta. . . . . . Ta còn chưa nảy nở đâu!” Lúc này Vân Thiển Nguyệt cảm thấy mình giống như là cá nằm trên thớt, đợi người ta suy nghĩ nên dùng để nấu món gì, là cá hấp, cá kho, cá luộc, hay là cá nấu canh chua. . . . . Suy nghĩ thật tốt rồi mới nấu.

“Chưa nảy nở?” Dung Cảnh bỗng nhiên chớp chớp mắt, dùng ánh mắt mơ hồ mông lung đánh giá phía dưới Vân Thiển Nguyệt một cái, ánh mắt quét qua mặt nàng, trên môi, trên lỗ tai, lại nhìn về phía xương quai xanh, bộ ngực, một đường xuống phía dưới, nhìn qua tất cả thân thể Vân Thiển Nguyệt một lần khiến nàng như bị nướng chín, hắn mới chậm rì rì nói: “Ta thấy chỗ nên nảy nở cũng đã nảy nở rất tốt, có thể dùng. . . . . .”

Vân Thiển Nguyệt hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống, nàng sống hai đời, đây là lần đầu tiên bị sau khi đánh giá đã nảy nở có thể sử dụng rồi như vậy. Nàng quay mặt, không hề nhìn Dung Cảnh nữa, đỏ mặt căm phẫn nói “Tàn phá đóa hoa của Tổ quốc là phạm tội đấy, ngươi biết không?”

“Còn không đến mức phạm tội, dù sao không ai dám làm gì nàng, ngay cả bảo kiếm của Hoàng thượng nàng cũng dám hủy.” Dung Cảnh lắc đầu, lại hạ cánh môi xuống lần nữa, môi hôn cổ Vân Thiển Nguyệt. Tay từ trước ngực nàng trượt dọc xuống, ở bên hông nàng lượn một vòng, lưu luyến đi vào trong bụng nàng, rất có khuynh hướng đi xuống phía dưới.

“Dung Cảnh. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên có cảm giác muốn khóc, mặc dù nàng có chút lớn mật phóng túng, nhưng tùy từng chuyện, loại chuyện nam nữ này, thực chất bên trong nàng luôn cực kỳ nhát gan bảo thủ. Trước đây cũng không phải là Dung Cảnh và nàng chưa từng thân mật qua, cũng có cuồng nhiệt hơn so với lúc này, nhưng cũng chưa từng để nàng khỏa thân rồi trêu chọc nàng như vậy, hôm nay hắn vừa tàn phá tinh thần nàng vừa trêu chọc thân thể nàng, nàng chưa từng trải qua loại trận chiến phong lưu này bao giờ, thân thể không chịu nổi nên mềm nhũn không đề lên được một chút sức lực nào.

“Ừ. . . . . .” Dung Cảnh đáp một tiếng, nhưng lại vẫn vùi đầu hôn môi và vuốt ve. Tựa hồ giống như nghiện, thưởng thức vẻ đẹp của nàng, hô hấp phun ở cổ và trên người Vân Thiển Nguyệt, rõ ràng trên giường rất rộng rãi nhưng hô hấp của nàng lại không thoải mái chút nào.

Vân Thiển Nguyệt cảm giác thân thể giống như bị thiêu đót, lúc này so với lúc trước càng mãnh liệt hơn. Nàng cảm thấy hôm nay nàng nhất định có thể chín, bất kể là cá hấp hay cá kho tàu, cá luộc hay cá nấu canh chua, nhất định đều có thể chín, nếu dùng cả bảy mươi hai xuân, thì nàng không chỉ được nấu bằng một loại đâu, chắc là mỗi một loại cá đều có thể dùng tới, đoán chừng còn có thể có món cá nướng Phù Dung mà nàng thích nhất.

Cuối cùng cánh tay của Dung Cảnh nấn ná ở đùi Vân Thiển Nguyệt. . . . .

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên nín thở, trong nháy mắt, ngay cả hô hấp cũng bị ngừng lại. . . . .

Nhưng Dung Cảnh không có tiến thêm một bước, cũng ngừng hôn môi, cúi đầu tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, thần sắc cực kỳ nghiêm túc.

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này mới phát hiện cẩm bào trắng nguyệt nha vẫn hoàn hảo không tổn hao gì ở trên người hắn, áo mũ chỉnh tề, chẳng qua là sắc mặt có chút hồng nhạt, cổ áo hắn lộ da thịt cũng là phớt hồng, cánh môi bởi vì hôn nàng nên cũng hồng hơn so với thường ngày, nàng nhìn hắn, bỗng nhiên dâng lên một cảm giác tốt đẹp, bỏ qua tính tình ông cụ non, tâm kế trù mưu, bỏ qua sự tao nhã lịch sự, ung dung như họa của hắn, không tính đến sự độc mồm độc miệng, hắc tâm hắc phế thì hắn chính là một thiếu niên chính trực, phong nhã hào hoa, chi lan ngọc thụ. Trên thế giới tất cả mọi từ ngữ tốt đẹp đều có thể dùng chồng chất trên người hắn, vô luận những thứ tốt đẹp gì đặt ở trên người hắn, thì đều có thể đúng với hắn:”Cẩm y tuyết hoa ngọc nhan sắc, hồi mâu nhất tiếu thiên hạ khuynh(áo trắng như tuyết nét mặt như hoa, ngoảnh đầu lại cười đảo điên thiên hạ)” , “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.” , “Tôn hơn thiên tử, nhã che vương hầu.” , đây là Dung Cảnh, đám mây trên cao, như thi như họa. Đáy lòng nàng bỗng nhiên dâng lên một tia xúc động, ngày tốt cảnh đẹp như thế này, lúc này lại có công tử như ngọc, nàng rút lui cái gì chứ? Trong lòng nàng bỗng nhiên dâng lên tâm tư chiếm đoạt mãnh liệt, đưa tay kéo đai lưng của Dung Cảnh, tay so với đại não thì nhanh hơn một bước.

Dung Cảnh vốn đang nghiêm túc suy nghĩ, cảm giác được động tác của Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cả kinh, cúi đầu nhìn nàng.

Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng cười với hắn, giọng nói ôn nhu mị hoặc, hơi thở như lan: “Ta quyết định! Nghe lời ngươi, chúng ta thử bảy mươi hai xuân. Ta cảm thấy vẫn là tự chúng ta diễn mới tốt. Có thể tự mình cảm thụ, Trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.”

Dứt lời, tay nàng chỉ kéo nhẹ nhàng, ngọc đái bên hông Dung Cảnh bị nàng kéo rơi.

Thân thể Dung Cảnh run lên, tay Vân Thiển Nguyệt đã từ cẩm bào của hắn dò xét vào trong, chạm vào da thịt trơn nhẵn của hắn, nàng nhẹ nhàng hít một hơi, trơn nhẵn như thế, tinh tế như thế, như gấm vóc, giống như người của hắn, gân cốt ôn nhuận, nàng nhớ tới hắn bị hàn độc tra tấn nhiều năm, lại nghĩ tới hôm đó ở Thanh Tuyền sơn Linh Đài tự lúc nàng trợ giúp hắn trừ bỏ hàn độc, một tầng một tầng băng từ thân thể của hắn tràn ra, từ trong ra ngoài, có phải một hồi tẩy rửa như vậy tạo thành băng cơ tuyết cốt(thịt băng xương tuyết) như bây giờ hay không? Nàng bỗng nhiên vội vàng muốn nhìn.

Dung Cảnh bỗng nhiên cầm tay Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn, ánh mắt mị hoặc, giọng nói thấp mà uyển chuyển, “Hôm nay ta cảm thấy ngươi rất mỹ vị, ừ, có thể nếm thử. . . . . .”

Cánh tay Dung Cảnh cứng đờ.

Vân Thiển Nguyệt nâng thân thể lên, để sát vào Dung Cảnh, cánh tay quấn lên cổ hắn, nhẹ nhàng cắn lỗ tai của hắn, nhạy cảm cảm giác được thân thể Dung Cảnh run lên, nàng cúi đầu cười một tiếng “A, ngươi nói là cá hấp? Cá kho? Cá luộc? Hay là cá nấu canh chua ngon? Ừ, mặc dù cá nướng Phù Dung ngon, nhưng đáng tiếc ta lại không biết làm. . . . . .”

Lông mi thật dài của Dung Cảnh lay động, giọng nói khàn khàn đến mức tận cùng, tựa hồ nhẫn nại đến cực hạn: “Vân Thiển Nguyệt, đừng nói cho ta là nàng đang muốn ăn cơm!”

“Rất muốn!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, cánh môi rời khỏi lỗ tai Dung Cảnh, hôn lên môi hắn.

Hô hấp của Dung Cảnh bỗng nhiên nặng nề xuống.

Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng hôn lên khóe môi của hắn, lát sau, đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng hắn, cùng hắn đi dạo triền miên, hô hấp của Dung Cảnh có chút khó khắn, thân thể cũng hoàn toàn cứng ngắc.

Vân Thiển Nguyệt cảm giác được thân thể của Dung Cảnh chưa bao giờ căng cứng như thế này, nàng bỗng nhiên có hứng thú nồng đậm, thì ra không chỉ là nàng bị hắn mê hoặc khiến thất điên bát đảo, mà nếu nàng trở tay cũng có cơ hội lật mình. Nếu không tin thử liền biết! Nàng tránh thoát cánh tay Dung Cảnh, ôm lấy thân thể hắn, kéo cẩm y bên trong của hắn.

Hô hấp của Dung Cảnh như ngừng lại, bên trong giường chỉ có mùi hương tuyết liên lúc đậm lúc nhạt quẩn quanh.

Vân Thiển Nguyệt lột cẩm y của Dung Cảnh ra, nhìn cẩm y từ đầu vai hắn trượt xuống, mặc dù bây giờ là sáng sớm, nhưng ánh sáng phía ngoài có chút tối, nhưng nàng vẫn rõ ràng thấy được da thịt của hắn, ánh mắt ham muốn bị vẻ đẹp kinh diễm của hắn bao trùm, nàng không nhịn được lẩm bẩm: “Đây chính là vô cùng mịn màng trong truyền thuyết sao? Tại sao da thịt nam nhân cũng có thể có tốt như vậy. . . . . .”

Dung Cảnh tựa hồ bỗng nhiên bừng tỉnh, đẩy Vân Thiển Nguyệt ra, cổ tay vừa động, cẩm y trượt xuống trong nháy mắt trở lại thân thể của hắn. Che chắn hết chỗ da thịt lõa lồ của hắn thật chặt chẽ.

Vân Thiển Nguyệt vẫn ở trong mông lung, kinh diễm không thể tự kềm chế, tiếp tục lẩm bẩm “Ta rốt cục minh bạch tại sao là ‘Cẩm y tuyết hoa ngọc nhan sắc rồi’ trước kia làm sao không có phát giác ngươi được làm từ noãn ngọc đây? Băng cơ ngọc cốt(thanh tao thoát tục) vô cùng mịn màng. . . . . .”

“Vân Thiển Nguyệt!” Dung Cảnh tựa hồ tốn hơi thừa lời: “Ta là nam nhân!”

“Đúng vậy, ngươi là nam nhân, ta biết!” Vân Thiển Nguyệt trịnh trọng gật đầu, tầm mắt chuyển xuống phía dưới Dung Cảnh.

Dung Cảnh đột nhiên cảm giác được trên đầu của hắn cùng vỏ chăn trên người như là lò lửa lớn, mà nơi phát ra lò lửa kia chính là nữ nhân trước mặt này. Nàng vốn đã bị hắn muốn chưng chín, bây giờ thì ngược lại là hàm ngư phiên thân (cá nước xoay người), muốn đem hắn chưng chín. Trên mặt hắn hiện lên một tia ão não, bỗng nhiên kéo áo ngủ bằng gấm của mình trùm lên đầu Thiển Nguyệt, giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi “Vân Thiển Nguyệt, con mắt của nàng đang nhìn nơi nào?”

Trước mắt tối sầm, lại không thể cắt đứt cảnh xuân kiều diễm trong đầu Vân Thiển Nguyệt, nàng thành khẩn nói: “Đang nhìn dưới người của ngươi.”

“Dưới người của ta mọc hoa rồi sao?” Dung Cảnh hít một hơi, cảm giác cả người nóng lên.

“Ừ, dài rồi!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Dài cái đầu nàng!” Dung Cảnh bỗng nhiên kéo cẩm bào của mình, tung người xuống giường.

Vân Thiển Nguyệt không ngờ bị Dung Cảnh đẩy ngã, thân thể đụng vào giường, nàng kêu rên một tiếng, tất cả hình ảnh kiều diễm trước mắt bị đánh bay đến tận đảo Java(của Indonesia), nàng duỗi tay giật cái cái chăn trên đầu nhìn Dung Cảnh, nhìn thấy hắn đứng trước giường mặc quần áo, nàng nhất thời giận dữ, túm lấy hắn “Ngươi lên giường cho ta!”

Dung Cảnh đứng ở trước giường thân thể vẫn không nhúc nhích, giọng nói có chút hậm hực: “Không lên!”

“Tại sao không lên?” Vân Thiển Nguyệt nghĩ thì thấy kỳ quái, rõ ràng là hắn trêu chọc nàng trước, tại sao phải đến thời điểm mấu chốt còn kém một mồi lửa là có thể thiêu đốt một ngọn Hỏa Diệm sơn thì hắn lại cố ý dừng lại, hơn nữa còn là bộ dáng này?

“Ta sợ sói đói!” Dung Cảnh hừ một tiếng, giọng nói có chút không tốt.

Vân Thiển Nguyệt nhất thời có chút mờ mịt: “Ngươi nói ai là sói đói?”

“Nàng!” Dung Cảnh quyết đoán chỉ ra, không hề ngắc ngứ chút nào.

Vân Thiển Nguyệt lập tức ngồi dậy, cũng không để ý quần lụa đang rộng mở liền nhảy xuống giường, đứng trước mặt Dung Cảnh nhìn hắn, đưa tay chỉ vào chính mình: “Ngươi nói ta là sói đói?”

“Ừ!” Dung Cảnh liếc Vân Thiển Nguyệt, lông mi thật dài bao trùm tầm mắt.

“Ta chỗ nào giống sói đói rồi hả?” Vân Thiển Nguyệt thầm nghĩ hôm nay phải hỏi cho rõ ràng chuyện này. Cứ mỗi lần đến chỗ mấu chốt hắn liền dừng lại, hắn không thương thân nàng thương thân, vừa thương thân lại vừa thương tâm. Quả thực là lãng phí tình cảm.

“Nơi nào cũng giống!” Dung Cảnh phun ra một câu.

Vân Thiển Nguyệt kìm nén hơi thở trong ngực, không khỏi hoài nghi, mới vừa rồi nàng chỉ muốn một chút, hơn nữa có một loại cảm giác muốn hắn cực kỳ mãnh liệt, nhưng không đến nỗi chỗ nào cũng giống sói đói như hắn nói đi? Nàng tự cho là mình vẫn rất rụt rè đấy. Nàng trừng mắt nhìn Dung Cảnh, nhưng Dung Cảnh cúi thấp đầu không nhìn nàng, tiếp tục mặc quần áo, nàng nhíu mày, xoay người đi về phía gương cách đó không xa.

“Nàng muốn đi đâu?” Dung Cảnh bỗng nhiên chế trụ cổ tay của nàng.

Vân Thiển Nguyệt không chút nghĩ ngợi nói: “Soi gương!”

Dung Cảnh lập tức thả nàng, tiếp tục cài nút áo.

Vân Thiển Nguyệt hai bước đã đi tới trước gương, nhìn mình trong gương, mỹ nhân như hoa, mặt phấn khói ráng, đôi mắt sáng rực, mặt ngọc môi son. Thân thể linh lung hấp dẫn, mặc dù da thịt không trắng như ngọc vô cùng mịn màng khoa trương như Dung Cảnh, nhưng cũng là trắng nõn tinh tế như tuyết. Đúng như lời, mặc dù tuổi có chút nhỏ, nhưng chỗ nên nảy nở đã đều nảy nở rồi. Nàng soi hồi lâu, chỉ thấy mình trong gương là một đại mỹ nhân tuyệt sắc, một chút cũng không thấy mình có tiềm chất của sói đói. Nàng không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Dung Cảnh, thấy Dung Cảnh còn đang chậm rãi cài nút áo, nàng nhíu đôi mi thanh tú lại, hoài nghi nói “Dung Cảnh, có phải ngươi không được hay không?”

Dung Cảnh dừng tay, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày với hắn, ánh mắt nhìn hạ thân hắn, có chút không xác định nói: “Có phải ngươi không thể hay không. . . . . .”

“Vân Thiển Nguyệt!” Dung Cảnh bỗng nhiên cảm thấy tốn hơi thừa lời, giọng nói có chút lạnh lùng.

“Có thể làm?” Vân Thiển Nguyệt hoài nghi nhìn hắn. Không phải là nàng muốn hoài nghi, nhưng thật sự cảm thấy những lúc như vậy hắn quá mức quân tử, không phải là tác phong lòng dạ hiểm độc của hắn. Một lần có hành vi quân tử chạy trối chết thì có thể giải thích được, nhưng lần thứ hai thì đúng là không thể nào nói nổi rồi

“Có thể làm!” Lời nói của Dung Cảnh tựa hồ rít qua kẽ răng mà ra, nhưng hắn đứng ở nơi đó, vẫn luôn cảm thấy hắn ôn ôn nhuận nhuận.

“Thì ra là có thể làm a!” Vân Thiển Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Nàng đã cảm thấy hắn hẳn là có thể làm đấy, nếu không thời gian dài như vậy hắn vừa hôn vừa kéo vừa ôm nàng, nếu là không được làm sao có thể hành động như vậy? Nghĩ đến chỗ này, nàng chuyển lời, nghi ngờ nhìn hắn:”Vậy tại sao ngươi lại mặc quần áo?”

Dung Cảnh bỗng nhiên cúi đầu, giây lát sau, lại ngẩng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt thanh u: “Nàng muốn ta?”

“Ừ! Muốn ngươi!” Vân Thiển Nguyệt thẳng thừa nhận không kiêng kỵ.

Dung Cảnh nghe vậy tựa hồ thoáng nở nụ cười, Vân Thiển Nguyệt thoáng chốc cảm thấy như tuyết liên nở, nhưng mà hắn cười cực nhạt, trong nháy mắt liền biến mất vô hình, lát sau, hắn trầm mặt, nhàn nhạt liếc nàng một cái, phun ra ba chữ : “Nàng đừng hòng!”

Vân Thiển Nguyệt nén một hơi trong ngực, không khỏi nhìn chằm chằm hắn: “Tại sao lại là đừng hòng?”

“Tư tưởng xấu xa, không chỗ nào không xấu.” Dung Cảnh phun ra tám chữ, phất vạt áo, chậm rãi ngồi ở trên giường.

“Ngươi không có tư tưởng xấu xa? Mới vừa rồi ngươi đã làm gì với ta? Vừa hôn vừa sờ vừa kéo lại vừa ôm, dựa vào cái gì mà lúc này lại trở thành ta có tư tưởng xấu xa rồi?” Trước mắt Vân Thiển Nguyệt tối sầm, đằng đằng đi hai bước tới trước giường, từ trên cao nhìn xuống Dung Cảnh.

“Có sao? Không phải là chính nàng ở trước mặt ta cởi áo nới dây lưng đấy sao?” Dung Cảnh nhướn mày, mạn bất kinh tâm (thờ ơ) liếc Vân Thiển Nguyệt, chỉ thấy áo nàng không ngay ngắn, trước ngực lộ ra một mảng lớn là da trắng như tuyết, có hai luồng thanh tuyết dưới yếm mơ hồ muốn nhảy, hắn dời đi ánh mắt, ghét bỏ nói: “Nàng thật sự không có cái gì đẹp mắt đâu, mau mặc áo vào đi! Nàng muốn dụ dỗ ta nữa cũng vô dụng, ta không có khẩu vị với nàng. Mà nàng cũng đừng hòng nhúng chàm được ta.”

Vân Thiển Nguyệt lảo đảo suýt ngã, nàng trừng mắt với Dung Cảnh, cảm thấy tất cả lời nói tốt đẹp trước kia toàn bộ đều xuống mười tám tầng Địa Ngục, đem toàn bộ ác quỷ mười tám tầng Địa Ngục dẫn ra ngoài, có lẽ tất cả lời nói bát nháo trên thế gian đều nện vào trên thân người này, tại sao hắn có thể ghê tởm như vậy? Nàng bỗng nhiên oán hận trừng mắt nhìn hắn, quay đầu rời đi.

“Nàng muốn đi đâu?” Dung Cảnh nhanh tay lẹ mắt túm cổ tay Vân Thiển Nguyệt.

“Ta muốn đi đâu không cần ngươi xen vào!” Vân Thiển Nguyệt thực đã phát hỏa, chỉ cảm thấy trong bụng có một ngọn lửa đang thiêu đốt bừng bừng. Nàng sợ nàng đi chậm một bước không nhịn được khiến tên nam nhân này chết cháy. Hắn còn có thể đáng giận hơn nữa sao?

“Nàng mặc quần áo tử tế trước rồi hãy đi!” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Ta cứ không mặc, không mặc đấy. Không phải ngươi nói ta nhìn không vừa mắt sao? Ta không cần ngươi có nhìn vừa mắt hay không? Ta càng muốn đi ra ngoài như vậy, xem có người nói ta đẹp mắt hay không.” Vân Thiển Nguyệt nóng nảy rồi. Từ tối ngày hôm qua trở lại cho tới buổi sáng hôm nay, nàng đều bị coi thường, đã đi rồi lại còn quay lại để hắn hành hạ, ăn thiệt thòi mà vẫn không nhớ lâu, còn vội vàng tìm đến người ta để bị khi dễ.

Thoáng chốc sắc mặt của Dung Cảnh cứng đờ, nhìn thoáng qua một tầng thanh sương trên vải: “Nàng lại hồ ngôn loạn ngữ một câu nữa thử xem.”

“Ta cứ hồ ngôn loạn ngữ thì thế nào?” Vân Thiển Nguyệt quay đầu trợn mắt với Dung Cảnh “Không phải là ngươi nhìn ta không đẹp mắt sao? Thân thể của ta không tốt, tính tình không tốt, tư tưởng xấu xa, không chỗ nào tốt. Ngươi còn kéo ta làm cái gì?”

Dung Cảnh trầm mặt nhìn nàng.

“Hôm nay bà cô ta coi như rõ ràng, ngươi chính là một tên hỗn đản triệt triệt để để! Ngươi đi tìm Đông Hải công chúa đi, bổn cô nương cũng tìm một nam nhân nhìn ta tốt đi. Ai thèm treo cổ trên một gốc cây hỏng như ngươi.” Vân Thiển Nguyệt hất tay Dung Cảnh ra.

Dung Cảnh nắm chặt bất động.

Vân Thiển Nguyệt không khỏi dùng tới nội lực, tức giận nói “Buông ra!”

Dung Cảnh cũng dùng tới nội lực, không thấy tay hắn nắm chặt lắm, nhưng cũng làm cho cổ tay nàng như bị dây thừng ngàn cân trói chặt, không nhúc nhích được. Ánh mắt hắn yên lặng nhìn Vân Thiển Nguyệt, bên trong tựa hồ đang tích tụ cái gì.

Vân Thiển Nguyệt giãy dụa không ra, sắc mặt không tốt nhìn hắn: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên cổ tay dùng sức, thân thể của nàng bị hắn kéo vào trong ngực. Hắn đưa mắt nhìn nàng một cái thật sâu, buông tay ra, đi kéo y phục của nàng.

Vân Thiển Nguyệt thoát khỏi kiềm chế, ngay lập tức rời khỏi thân thể hắn.

“Đừng động!” Giọng nói của Dung Cảnh không cao nhưng lại có chút nặng nề.

“Ngươi muốn làm gì?” Vân Thiển Nguyệt mím môi nhìn Dung Cảnh, vốn là dục hỏa biến thành lửa giận, một đoàn lửa giận lớn tụ ở ngực nàng.

Dung Cảnh không nói lời nào, dùng ngón tay như ngọc mặc lại y phục cho Vân Thiển Nguyệt. Buộc cạp váy lại, cài lại móc, tay của hắn nhẹ nhàng chậm chạp ưu nhã, làm chuyện như vậy giống như giá khinh tựu tục (quen việc làm nhanh).

Sắc mặt của Vân Thiển Nguyệt vẫn không tốt, nhưng cũng không phản kháng. Nhìn ngón tay như ngọc của Dung Cảnh đang cài từng cái nút áo cho nàng, nàng bỗng nhiên nói “Dung Cảnh, có phải ngươi không dám hay không?”

Dung Cảnh dừng tay một lát, giây lát sau, như không có việc gì mà tiếp tục động tác.

Vân Thiển Nguyệt đánh giá thân thể Dung Cảnh, từ từ nói: “Để cho ta đoán trong lòng ngươi, có phải là ngươi có tâm lý xử nam, sợ. . . . . .” Nàng vừa mới nói được một nửa, Dung Cảnh bỗng nhiên đem ôm nàng lên giường, lấy tay che miệng của nàng, nàng lập tức ngậm miệng.

“Ngủ.” Dung Cảnh kéo chăn che ở trên người hai người, giam cầm Vân Thiển Nguyệt trong ngực hắn.

Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt, gạt tay Dung Cảnh, tức giận nói “Ngủ cái gì mà ngủ? Ta rất tức giận!”

Dung Cảnh bỗng nhiên cúi đầu cười một tiếng.

“Ngươi cười cái gì?Cười đã chưa?” Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm Dung Cảnh, đây là người nào chứ! Hắn có bản lĩnh khơi mào lửa giận của nàng, đem lửa giận của nàng cháy lan ra đồng cỏ vô cùng tận, rồi lại có bản lĩnh để cho đống lửa cháy đấy biến thành tro tàn, một ngọn lửa cũng không bị thoát ra ngoài. Quả thực là hết sức ghê tởm.

“Một đêm không ngủ nàng không thấy buồn ngủ sao?” Dung Cảnh nhướn mày nhìn Vân Thiển Nguyệt tức giận.

Vân Thiển Nguyệt không tự chủ được ngáp một cái, oán hận nói “Sao lại không thấy buồn ngủ chứ? Buồn ngủ muốn chết rồi! Dung gia gia để cho ta phá trận, ta mở to mắt cả đêm nên giờ đều chua xót cả rồi, đợi một đêm mới rời khỏi viện của Dung gia gia.”

“Hả? Gia gia để nàng phá trận? Là trận gì?” Dung Cảnh nhướn mày.

“Tử trận!” Vân Thiển Nguyệt phun ra hai chữ.

Ánh mắt Dung Cảnh lóe lên: “Nàng phá giải được rồi?”

“Nói nhảm! Bổn cô nương thiên phú tài hoa, một phá trận nho nhỏ mà thôi, sao có thể không phá giải được? Cũng chỉ có mình ngươi nhìn ta không vừa mắt, nói ta cái gì cũng sai.” Vân Thiển Nguyệt nhớ tới vẫn tức giận như cũ, dùng sức đụng vào người Dung Cảnh, nghe thấy hắn kêu rên một tiếng, nàng mới hả giận hơn chút ít.

“Ừ, nàng thiên phú tài hoa.” Dung Cảnh tựa hồ thoáng nở nụ cười, ánh mắt lưu chuyển, con ngươi thanh tuyền của hắn nhiễm lên một vòng vầng sáng, hắn nghiêng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, giọng có chút ý cười: “Có phải nàng chạy đi tìm gia gia của ta vì muốn cái hôn ước trăm năm trước kia hay không?”

“Không có!” Vân Thiển Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Ta đi nhầm chỗ, lầm xông vào sân của Dung gia gia.”

“Vậy sao?” Dung Cảnh nhướng mày.

“Sao lại hỏi vậy?” Vân Thiển Nguyệt trợn trắng mắt với Dung Cảnh, nhìn hắn tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, hiển nhiên không tin, lửa giận lại bốc lên, đưa tay đẩy hắn ra chuẩn bị đứng dậy “Cút ngay, ta muốn trở về phủ!”

“Được rồi, nàng nói không phải thì không phải.” Dung Cảnh ôm chặt thân thể Vân Thiển Nguyệt, đưa tay vỗ vỗ nàng, ôn nhu nói “Ngoan, ngủ đi, đợi nàng cả đêm nàng mới trở về. Ta buồn ngủ lắm!”

“Đợi ta làm cái gì?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.

“Sợ nàng trong cơn tức giận chạy đến Đông Hải tìm cô công chúa kia quyết chiến, ta chẳng phải là lo lắng nàng làm công chúa kia thành như thế nào?” Dung Cảnh có chút buồn ngủ nói.

Vân Thiển Nguyệt vốn cho là giọng nói ôn nhu này có thể nói được những lời dễ nghe, không nghĩ tới nghe được cái này. Nàng bỗng nhiên nhổm người dậy, nhìn Dung Cảnh: “Có phải là ngươi cảm thấy rất vui vẻ, rất hạnh phúc hay không, người ta là công chúa Đông Hải nha, nghe nói Đông Hải quốc cực kỳ giàu có, giàu có đến chảy mỡ, mà Đông Hải quốc toàn là mỹ nhân, nhất là hoàng thất, người người như tiên nữ trên trời. Ngươi nghĩ tìm một mỹ nhân xinh đẹp hơn so với ngươi để ôm ở trong ngực, hoa tiền nguyệt hạ, uyên ương cộng chẩm, chẳng phải vui mừng ư?”

“Ừ!” Dung Cảnh đáp một tiếng.

“Dung Cảnh, ngươi muốn chết có phải không?” Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên âm hàn, như gió thổi qua, một mảnh rét lạnh.

“Còn chưa sống đủ, không muốn chết.” Dung Cảnh lắc đầu.

Vân Thiển Nguyệt tức giận trừng mắt với hắn, nhìn khóe mắt đuôi lông mày hắn đều nhuộm nồng đậm vui vẻ và nụ cười, nàng nheo mắt lại, cả giận nói “Muốn cười công chúa Đông Hải kia? Ngươi nằm mơ đi! Chỉ cần nàng dám đến, ta sẽ khiến nàng chết cũng không biết chết như thế nào!”

Dung Cảnh tựa hồ cười một tiếng, âm thanh cực thấp, nhưng lại cực nhuận tai.

Vân Thiển Nguyệt nghe được tiếng cười Dung Cảnh quả thực như ma âm, ở trong tai nàng vòng qua vòng lại, nàng bỗng nhiên dùng sức giãy dụa, cảm thấy nằm cùng hắn trên một cái giường, bị hắn ôm quả thực chính là chịu tội. Ngủ cái gì chứ? Đã sớm bị chọc tức no rồi.

“Vân Thiển Nguyệt, nàng có ngửi thấy một hũ dấm chua cực lớn không vậy?” Dung Cảnh đột nhiên hỏi.

Động tác của Vân Thiển Nguyệt cứng đờ.

“Tử Trúc viện phiêu đãng đều là dấm chua, nhất là gian phòng này.” Dung Cảnh cười nói.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, bỗng nhiên gặp thấy hắn tràn đầy ý cười, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ chế nhạo. Nàng cảm thấy trước mắt tối sầm, rồi lại tái nhợt đi, bỗng nhiên nhắm mắt lại. Giờ khắc này có những thứ có chút không nói rõ, không hiểu rõ trong nháy mắt bỗng nhiên thanh tỉnh. Trước kia nhìn Dung Cảnh đều là mây mù bao phủ, mặc dù hắn năm lần bảy lượt đến gần nàng, nhưng nàng đều cảm thấy không gần. Giờ khắc này, đột nhiên cảm giác được mặt mày hắn rõ nét như vậy, rõ đến mức nàng có thể đếm rõ hắn có mấy cái lông mi.

“Thật sự ăn dấm chua rồi hả?” Dung Cảnh thấy Vân Thiển Nguyệt không nói, cười hỏi.

Vân Thiển Nguyệt không lên tiếng, chỉ cảm thấy tình cảm thâm căn cố đế quấn quanh ở đáy lòng nàng bỗng nhiên tản đi một chút.

“Thật sự tức giận rồi?” Dung Cảnh nhìn mặt Vân Thiển Nguyệt biến hết lần này đến lần khác, ánh mắt cũng biến đổi, bỗng nhiên có chút không biết trong nội tâm nàng đang suy nghĩ cái gì, trong lòng hắn cảm thấy hoảng hốt, liền tranh thủ nàng thân thể mềm nhũn ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn môi nàng, mặt của nàng, giọng nói khàn khàn: “Vân Thiển Nguyệt, đều nói không chiếm được mới là tốt nhất, cho nên, ta khiến nàng muốn ta, nhưng lại không cho nàng chiếm được ta. Vạn nhất nàng chiếm được ta rồi, có một ngày nàng lại không quý trọng ta nữa, vạn nhất cô công chúa Đông Hải kia tới, nàng ăn dấm rồi đưa ta cho người ta, vạn nhất nàng lại cảm thấy Dạ Thiên Dật tốt hơn, lại yêu thương nhung nhớ hắn ta, ta tìm ai để khóc đây? Cho nên, hiện tại nàng đừng hòng nhúng chàm ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.