Edit: Sunny Beta: LeticiaQuần thần nghe Triệu Mục nói xong liền bàn tán ầm ĩ.
Dạ Khinh Nhiễm nhìn quần thần, ánh mắt quét một vòng, trầm giọng hỏi thăm, “Các khanh cảm thấy Triệu đại nhân nói có đúng hay không?”
Đức
thân vương liền bước ra khỏi hàng, trầm giọng nói: “Thần cảm thấy Triệu
đại nhân nói có lý, Nam Cương là nước nhỏ, vẫn không yên ổn, chắc hẳn là âm thâm hận hoàng thượng vì đã đưa xích luyện xà cho Cảnh thế tử phi,
Cảnh thế tử dùng nó để phá bỏ vạn chú vương của Nam Cương, nhưng mà sau
đó vẫn chưa trả lại cho Nam Cương. Cho nên, Diệp nữ vương vẫn ghi hận
trong lòng. Lần này chính là muốn hại cả hoàng thượng lẫn Cảnh thế tử.
Nếu hoàng thượng và Cảnh thế tử gặp chuyện không may, đó chính là nửa
giang sơn của Thiên Thánh sụp đổ. Đây đúng là lòng muông dạ thú, muốn để cho Thiên Thánh sụp đổ chôn vùi dưới băng tuyết. Thỉnh cầu hoàng thượng xuất binh thu phục Nam Cương, thù này không báo, thì hùng phong Thiên
Thánh sẽ không thể phấn chấn.
Tiếng nói của Đức thân vương vang vọng mạnh mẽ, vang dội trong điện, có xu thế dời song lấp biển.
Hắn dứt lời, Hiếu thân vương cùng các triều thần thế hệ trước rầm rầm quỳ
xuống, hô to nói: “Cầu xin hoàng thượng xuất binh thu phục Nam Cương, để uy danh của Thiên Thánh ta bay cao, để tiểu quốc Nam Cương không còn
dám làm bậy nữa.”
Nhất thời một nửa đại thần trong triều cũng quỳ xuống.
Một nửa triều thần còn lại đa số là các đệ tử thế gia và thanh quan xuất
thân hàn vi lấy Dạ Thiên Dật, Vân Ly, Lãnh Thiệu Trác trẻ tuổi đứng đầu, không có người nào nói gì cả.
Dạ Khinh Nhiễm hừ nhẹ một tiếng, nhíu mày, “Các vị ái khanh chủ trương xuất binh đánh Nam Cương?”
“Cầu xin hoàng thượng xuất binh, đánh dẹp Nam Cương, tiểu quốc lại dám lấn
lướt đại quốc ta, thật là đáng hận.” Đức thân vương nói.
“Chỉ cần
lão thần còn sống, tuyệt đối không để cho những nước nhỏ lớn lối làm càn ở Thiên Thánh. Một đất nước nho nhỏ đã từng phụ thuộc vào chúng ta lại
dám mưu hại hoàng thượng và Cảnh thế tử, thật không biết trời cao đất
rộng, hạng nữ lưu như Diệp Thiến, cũng dám vọng tưởng để cho Thiên Thánh loạn lạc. Nhất đinh phải cho nàng ta biết thế nào là lợi hại.” Lời Hiếu thân vương nói khiến đám quần thân xúc động.
Ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm rơi vào trên người Dạ Thiên Dật, “An vương nghĩ sao?”
“Nếu như đây đúng là sự thật, thì tuyệt đối không thể tha cho Diệp Thiến ở
Nam Cương dám vọng tưởng gây họa cho Thiên Thánh. Thần thấy Triệu đại
nhân và các vị đại nhân nói đúng. Có thể nhẫn nại những không thể nhẫn
nhục. Nước ta trước kia nhịn cho tiểu quốc lập Đế, cũng để thể hiện rằng Thiên Thánh khoan hậu, nhưng hôm này Nam Cương lại dám lớn lối như vậy, dám âm thầm ám sát Hoàng thường và Cảnh thế tử, chuyện này sao có thể
nhẫn nhịn được?” Dạ Thiên bước ra khỏi hàng, giọng nói trầm thấp.
Dạ Khinh Nhiễm gật đầu, nhìn về phía Vân Ly, “Vân thế tử thấy như thế nào?”
Vân Ly cúi đầu, trầm mặc chốc lát, bước ra khỏi hàng nói: “Thần cũng đồng ý với An vương và các vị đại nhân. Chẳng qua hiện nay Tây Nam có đạo tặc
đang khởi nghĩa, thật sự rất to gan, chỉ mới ngắn ngủi mười ngày đã xâm
chuyên ba quận ba huyện một thành, triều đình vừa mới phái Trần lão
tướng quân và Phượng Dương đi bình định đạo tặc, phía Tây Nam vẫn còn
chưa yên ổn, nếu lại tiếp tục xuất binh thu phục Nam Cương, sợ là trong
ngoài sẽ hỗn loạn, triều cương không yên, dân chúng sợ hãi, thật sự cần
phải suy xét lại.”
“Vân thế tử có phải niệm tình bởi vì Hoàng phu
Nam Cương từng là thế tử Vân Mộ Hàn của Vân vương phủ, cho nên mới ngăn
cản như vậy?” Đức thân vương nhìn Vân Ly, “Vân thế tử đừng quên, Vân thế tử đã không còn liên quan gì đến Thiên Thánh nữa, từ lúc hắn đặt chân
lên Nam Cương, hắn đã không còn là người Thiên Thánh nữa. Hôm nay hắn
đương nhiên sẽ phụ giúp thê tử là Diệp Thiến, vợ chồng đồng tâm, chính
nhờ vậy mà sau khi Nam Cương vương chết Nam Cương mới có thể an ổn như
vậy, lần trước Diệp Tiêu âm mưu chiếm đoạt quyền lực bị giết chỉ mười
ngày sau đó, trong đó công lao của hắn đã chiếm phân nửa rồi.”
“Đức thân vương nói sai rồi, ta chỉ luận sự mà thôi.” Vân Ly không hề tức
giận, giọng nói bình tĩnh, “Loạn trong giặc ngoài, lâm nguy, người xưa
có câu, muốn đánh giặc ngoài thì bên trong phải an ổn trước. Hiện giờ
bên trong Thiên Thánh đang chưa ổn thì xuất binh dẹp loạn bên ngoài như
thế nào? Chẳng phải là đưa dân chúng vào cảnh dầu sôi lửa bỏng, đưa
Thiên Thánh vào tình thế bất lợi? Khiến hoàng thượng vừa mới lên ngôi
gặp bất lợi sao? Mọi người đều biết, tiên hoàng vừa mất, lòng vua và dân vẫn chưa yên.”
Đức thân vương hừ lạnh một tiếng, “Thiên thánh ta
đất đai màu mỡ phì nhiêu rộng lớn, cần gì phải lo sợ bọn tiểu nhân ở Tây Nam? Lý Kỳ chẳng qua chỉ là thổ phỉ mà thôi. Đợi Thương thiếu chủ và
Trần lão tướng quân đến nơi, lũ chuột nhắt Lý Kỳ đương nhiên biết điều
mà dâng đầu lên. Diệp Thiến là nữ nhân, lại dám khinh thường hoàng uy
của Thiên Thánh, âm thầm cử thích khách mưu sát, hành động phi nghĩa,
nếu chúng ta cứ thế bỏ qua, thì mặt mũi của Thiên Thánh đâu còn gì nữa.
Tuyệt đối không thể nhân nhượng được. Vân thế tử bởi vì cố kỵ thân tình
với Vân Mộ Hàn thì không được quên Vân vương gia đi sứ ở Nam Lương bị
Nam Lương giam giữ đến giờ vẫn chưa trở về. Cũng bởi vì Nam Cương coi
Nam Lương như thiên lôi chỉ đâu đánh đó, cho rằng sẽ có Nam Lương che
chở, thật sự không biết trời cao đất rộng. Khoản thù lớn này nếu không
đòi lại, vậy uy danh của Thiên Thánh biết để đâu. Chẳng phải là khinh
thường Thiên Thánh ta không có binh mã tướng tài nào ư? Nhất định phải
để cho nàng ta thấy năm đó thủy tổ hoàng đế chinh phạt tứ phương, uy
danh vang dội. Để cho lũ chuột nhắt ở những quốc gia nhỏ bé không còn
dám ngông cuồng tự đại như thế nữa.”
Vân Ly trầm mặc, không nói thêm gì nữa.
“Thỉnh cầu hoàng thượng xuất binh thu phục Nam Lương. Năm ngoái, An vương và
hoàng thượng vẫn dự phòng binh mã lương thảo, hôm nay kho lương thảo đã tràn đây, sao có thể để bọn chuột nhắt này hoành hành như thế được? Hôm nay dám ám sát hoàng thượng, dám ám hại Cảnh thế tử, có khi Lý Kỳ tạo
phản, cũng là bị yêu nữ kia xúi giục. Nếu là chúng ta tiếp tục nén giận, sẽ chỉ làm nàng ta càng thêm càn rỡ.” Đức thân vương lần nữa xin chỉ
xuất binh.
Dạ Khinh Nhiễm không nói gì mà nhìn về phía Lãnh Thiệu Trác, “Lãnh tiểu Vương gia nghĩ như thế nào?”
Lãnh Thiệu Trác khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm, thấy trên mặt Dạ
Khinh Nhiễm không có biểu hiện gì, nhất thời không đoán được suy nghĩ
của hắn ta, cúi đầu xuống, “Thần đồng ý với lời nói của Vân thế tử. Mặc
dù đó chỉ là nước nhỏ lại dám càn rỡ, nhưng hiện giờ bên trong Thiên
Thánh của ta không yên, không phải là thời điểm nên xuất binh đánh dẹp
Nam Cương. Phải suy nghĩ kĩ rồi mới hành động. Tối thiểu cũng phải đợi
đến khi Thương Thiếu chủ, Trần lão tướng quân đánh dẹp đạo tặc rồi hãy
xuất binh thu phục Nam Cương.”
“Khi đó Nam Cương đã có thể nghe
ngóng tin tức và chuẩn bị đầy đủ rồi. Bây giờ đánh thì mới khiến bọn
chúng trở tay không kịp.” Lúc này Hiếu thân vương mới mở miệng, cứng rắn khiển trách: “Vân thế tử, Thiệu Trác bọn ngươi còn quá trẻ tuổi, chỉ
mới vào triều được bao lâu? Làm sao có thể hiểu được quốc sự chiến sự.
Binh mưu chính chiến, cần phải chiếm đoạt thời cơ, phải là người khai
cuộc trước, chiếm được thiên thời địa lời, giảm bớt số lượng thương
vong. Nam Cương chỉ là nước nhỏ, cần phải có Nam Lương che chở mới có
thể yên ổn, nha đầu Diệp Thiến tóc còn chưa dài đã dám càn rỡ mưu sát
như vậy, quả thực ghê tởm. Nếu không dạy dỗ nàng, làm sao trấn an dân
chúng?”
“Phụ vương cũng dạy nhi thần, mọi việc có đến ba phần do
trời định, ba phần do đất định, người định ba phần. Nếu là thiên thời
địa lợi nhân hòa, thì sẽ hoàn toàn nắm chắc. Nhưng Thiên Thánh hôm nay
cả ba mặt này đều không thuận lợi.” Lãnh Thiệu Trác nhìn Hiếu thân
vương, sống lưng thẳng tắp, trấn định phản bác: “Năm ngoái hai lần bị
thiên tai, nước dâng, tuyết lớn, dân chúng lầm than. Lúc đó nhờ có Thất
hoàng tử nay là An vương và Cảnh thế tử hai người chia nhau đến mười tám châu hai vùng Tây Đông trị thủy, mới giải cứu được vạn dân đang dầu sôi lửa bỏng, trừ phương bắc ra, thì những địa phương còn lại của Thiên
Thánh dân chúng đều chịu khổ. Bách tính đến bây giờ vẫn còn có thể sống, nhưng là sống trong cực khổ, miễn cưỡng chống đỡ mà thôi. Bây giờ mùa
xuân vừa đến, chỉ còn hơn một tháng nữa là mua thu hoạch, nếu bây giờ
khởi binh, gia tăng gánh nặng , chính là làm khổ dân chúng. Khi đó chắc
chắn sẽ rất khó khăn. Mà hiện tại đang có mưa xuân liên tục, nếu xuất
binh lúc hành quân cắm trại ngoài trời thì cực khổ chính là binh lính
của ta, lúc này không chiếm được thiên thời địa lợi, mà ở Tây Nam đạo
tặc vẫn còn hoành hành, nếu bây giờ còn khiến dân chúng bất an, chính là không chiếm được lợi thế về người, đây chính là không chiếm được mặt
lợi nào, sao có thể tấn công Nam Cương được. Lỡ như Nam Lương, Tây Duyên tương trợ xuất binh, đó chính là ba mặt thụ địch, còn thêm cả nội
chiến? Đến đó thì sẽ như thế nào? Chính là loạn trong giặc ngoài. Nước
không yên, còn nói gì đến nhục nhã này nọ?”
Hiếu thân vương nhất thời không nói được gì, giống như chưa bao giờ biết được con của hắn có thể nói như vậy.
Quần thần yên lặng xem kịch vui, phụ tử hai người, ai giữ ý nấy, đây là chuyện trước giờ chưa từng có.
Giây lát, Hiếu thân vương nói: “Mặc dù tam quốc xuất binh, Thiên thánh ta
cũng không sợ. Năm ngoái Phượng Hoàng quan ở Nam Lương lũ lụt thảm
trọng, hùng quan sừng sững ngày nào không còn dáng vẻ như xưa nữa, Nam
Lương cùng lắm chỉ có ba mươi vạn đại quân của Cố Thiếu Khanh mà thôi,
nhưng Thiên Thánh ta chỉ riêng quân doanh Tây Sơn do An vương cai quản
đã có ba mươi vạn đại quân, Cố Thiếu Khanh làm sao là đối thủ của An
vương được? Nếu Tây Duyên xuất binh, Tây Duyên giáp với Bắc Cương, chỉ
có hai mươi vạn binh mã, ta chỉ cần thả độc vào gió là có thể tạo thành
lá chắn rồi, cho dù Tây Duyên có thể vượt qua được cái này, thì nó cuối
cùng cũng chỉ là tiểu tử tóc mọc chưa hết mà thôi. Thiên Thánh ta có
biết bao nhiêu là dũng tướng thông thạo binh pháp. Huống chi thập đại
thế gia đều có nguyện vọng gia nhập triều đình ta. Chỉ cần triều đình ra lệnh động viên, thập đại thế gia chắc chắn sẽ cử những người tài ba
đến. Lúc đó Thiên Thánh ta như hổ thêm cánh. Binh lính ở biên giới, sao
có thể nói là quấy nhiễu dân chúng gieo trồng. Bách tính cứ tiếp tục
trồng trọt như bình thường, chiến hỏa chẳng qua chỉ xảy ra ở vùng biên
giới thôi. Mưa xuân liên tục mặc dù thiên thời bất lợi, nhưng như vậy
thì cũng chỉ có thể làm cho hai bên binh lực bằng nhau thôi. Cho nên bây giờ chính là thiên định, địa định, nhân định, có lợi cũng có hại, mỗi
bên chiếm năm phần thắng, trận chiến này, chỉ cần xem ai dũng mãnh hơn
là được.”
“Ngang nhau cũng không bằng nắm chắc.” Lãnh Thiệu Trác nói.
Hiếu thân vương hừ một tiếng, “Thiệu Trác, không được nói nữa, bản lãnh của
ngươi bao nhiêu, khả năng bao nhiêu, là cha ngươi ta đều biết rõ nhất
thanh nhị sở. Hoàng uy của Thiên Thánh ta sao có thể xâm phạm, ngày nào
chưa diệt được yêu nữ Diệp Thiến kia, thì Thiên Thánh ta không thể nào
nguôi hận. Giống như Đức thân vương nói, không chừng chuyện ở Tây Nam
cũng là do Diệp Thiến gây ra. Dù sao Tây Nam cũng giáp với Nam Cương.”
Lãnh Thiệu Trác nhíu mày, không nói thêm gì nữa.
Dạ Khinh Nhiễm khẽ cười một tiếng, “Hiếu thân vương và Lãnh tiểu Vương gia mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình, trẫm nghe cũng thật sục sôi
trong lòng..” Dứt lời, hắn nhìn về phía những thanh quan trẻ tuổi, “Các
vị ái khanh còn lại các có thể có suy nghĩ hay thượng sách gì không?”
Những người đó bị ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm đảo qua, chỉ cảm thấy trong khí trời mùa xuân chợt nổi lên một cơn gió lạnh, lúc ấm lúc lạnh. Tâm thần run
lên, cùng kêu lên quỳ xuống: “Hoàng thượng uy nghiêm dũng mãnh, cầu xin
hoàng thượng làm chủ. Chúng thần nghe theo lệnh của hoàng thương, trung
tâm hộ chủ, chết không chối từ.”
Dạ Khinh Nhiễm “Hửm” cười một
tiếng, “Các khanh trung thành, trẫm thật vui mừng.” Dứt lời, hắn nâng
hai chân lên, miễn cưỡng dựa vào phía sau long ỷ, tư thế nhàn nhã này
khi đến lượt hắn ngồi lại trở nên hết sức uy nghi,, “Văn Lai, đi mời
Cảnh thế tử vào triều.”
Quần thần ngẩn ra.
Dạ Khinh Nhiễm
chậm rãi nói: “Tiên hoàng lúc còn sống từng nói, Thiên thánh có Cảnh thế tử, có thể chống đỡ mười vạn hùng binh. Chuyện đại sự bực này, sao có
thế không có Cảnh thế tử ở đây? Cảnh thể tử kỳ tài ngút trời, kinh tài
tuyệt diễm, tất có thượng sách.”
“Dạ!” Văn Lai vội vàng lên tiếng, đi ra khỏi điện.
“Mặt khác cũng mời Cảnh thế tử phi đến, trẫm nhớ được Cảnh thế tử phi có mối quan hệ khá tốt với nữ hoàng, hoàng đế của ba nước khác.” Dạ Khinh
Nhiễm bổ sung một câu.
Văn Lai lập tức dừng bước, nhìn Dạ Khinh Nhiễm, cẩn thận nói: “Hoàng thượng, vạn nhất Cảnh thế tử phi không đến. . . . . .”
“Không đến thì thôi .” Dạ Khinh Nhiễm thờ ơ nói.
Văn Lai sửng sốt một chút, vội vàng gật đầu, xoay người chạy ra đại điện.
Đức thân vương cau mày, khuyên can nói: “Hoàng thượng, đây là quốc gia đại sự, sao có thể để cho một nữ nhân can thiệp vào?”
” Diệp Thiến ở Nam Cương cũng là nữ nhân.” Dạ Khinh Nhiễm thản nhiên nói: “Có thể xem thường nữ nhân thiên hạ, nhưng không thể xem thường Vân
Thiển Nguyệt của Vân Vương Phủ, chính là Cảnh thế tử phi bây giờ. Nàng
ta làm loạn trên Kim điện hai lần, mặc dù có trẫm dung túng, nhưng Đức
thân vương hãy bình tĩnh mà suy nghĩ xem, ngươi có khả năng ngăn cản
nàng không? ”
Đức thân vương nhớ tới hai lần đó sắc mặt nhất thời
khó coi, “Chính bởi vì như thế, nàng ta mới liều lĩnh, vô pháp vô thiên như vậy, tuyệt đối không thể dung túng nữa. Chuyện quốc sự bực này, nữ
tử không thể xen vào. Nàng ta đến đây sẽ làm rối loạn quốc sự chiến sự,
hơn nữa càng không phù hợp luật lệ.”
Dạ Khinh Nhiễm ngồi thẳng
người, nhìn xuống phía dưới nói: “Những ngày này trẫm dưỡng thương, đã
suy ngẫm rất nhiều, thập đại thế gia ngoại trừ Lam gia chủ, chúng ta
cũng có một nữ tử đầy tài hoa, trên phố, trong giang hồ, nữ tử có tài
hoa lại càng không đếm xuể. Trẫm chuẩn bị mở một văn võ đường cho nữ tử, đề bạt nữ tử vào triều làm quan.”
Văn võ bá quan nghe vậy cảm
thấy đầu ong ong, thân thể mấy vị cựu thần cũng lung lay, triều thần trẻ tuổi rối rít kinh dị. Một quả bom này ném ra, còn kinh hãi hơn so với
việc Diệp Thiến sai người ám sát khi trước nữa.
Nhất thời trong đại điện ồn ào náo động.
Chỉ có Dạ Thiên Dật đứng im bất động. Đừng nói Đức thân vương, Hiếu thân
vương ngay cả Vân Ly, Lãnh Thiệu Trác cũng đều kinh ngạc.
“Sao? Các khanh nghĩ như thế nào?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn văn võ bá quan muôn màu muôn vẻ phía dưới, nhướng mày hỏi thăm.
Đức thân vương vừa mới đứng lên, liền “bịch” quỳ gối trên mặt đất, “Hoàng thượng trăm triệu không thể.”
“Hoàng thượng trăm triệu không thể.” Trong nháy mắt rất nhiều người quỳ xuống.
“Vì sao không thể?” Dạ Khinh Nhiễm hỏi thăm, tựa hồ không ngoài ý muốn nhận được sự phản bác của quần thần.
“Từ xưa đã có luật lệ, nữ tử không thể tham chính. Càng không nói để nữ tử
lên triều, đây không phải muốn cho thiên hạ biết Thiên Thánh ta không có nam nhân sao? Muốn để nữ nhân làm quan, chính là làm đảo lộn Càn Khôn,
nữ nhân cưỡi trên đầu nam nhân, vậy làm sao có thể. . .” Đức thân vương
giận đến cả người run rẩy, cũng bất chấp lễ nghĩa quân thần, trách mắng: “Hồ nháo! Đây quả thực là hồ nháo!”
“Ngàn năm trước có nữ Đế, sau lại có một vị Đế chủ thống nhất thiên hạ bắt đầu cho phép nữ tử làm
quan, cũng từng có một nữ tử tài hoa đứng đầu thiên hạ, nhận được phong
hầu bái tướng. Trẫm đề bạt nữ tử, cũng không phải chưa từng có tiền lệ.” Dạ Khinh Nhiễm trầm tĩnh nói.
“Hoàng thượng, những nữ tữ làm quan này đều là phượng mao lân giác, cùng với việc chiêu cáo thiên hạ là hai chuyện khác nhau.” Hiếu thân vương vội vàng nói: “Hoàng thượng muốn sử
dụng người tài, có thể chọn đúng người thì tốt, nhưng dù vậy cũng phải
để ý đến thế cục, hiện tại thiên hạ không ổn, nếu chuyện này truyền đi, sẽ tạo ra sự oanh động như thế nào cũng có thể đoán được. Thiên Thánh
ta cả trăm năm qua đến giờ cũng không có nữ quan, nay muốn mở tiền lệ,
cũng không thể áp đặt rộng rãi, nếu không hoàn toàn phản tác dụng thì
cái được không bù được cái mất. Trăm triệu không thể.”
“Hoàng thượng, xin người suy nghĩ lại.” Một đám triều thần vội vàng cúi đầu hô to lời khuyên.
Dạ Khinh Nhiễm cười nhạt, lười biếng nói: “Ý tưởng này trẫm mới nhắc đến mà thôi, các khanh không cần sợ hãi.”
Đáy lòng của mọi người buông lỏng, nhất là một đám lão thần.
“Mặc dù hiện tại không thể chiêu các để nữ tử làm quan, nhưng bổ nhiệm một
hai người làm quan, thì chắc cũng được chứ? ” Dạ Khinh Nhiễm tiếng nói
vừa chuyển , ” Lam gia chủ Lam Y của Thập đại thế gia, là vị hôn thê của Thương Đình đại nhân. Văn thao vũ lược, không thua kém thương Thiếu
chủ. Trông coi Lam gia, chỉ ngắn ngủn mấy năm, đã khiến Lam gia đứng thứ hai trong thập đại thế gia, gần với Sở gia. Điều này không thể nghi
ngờ. Trẫm quyết định mời nàng vào triều làm quan, các khanh có ý kiến gì không?”
Mọi người chợt hiểu ra, thì ra là hoàng thượng đi một
vòng lớn như vậy, nhưng thật ra là nghĩ ban chức quan cho Lam gia chủ.
Nhất thời liếc mắt nhìn nhau, mới vừa rồi còn lớn tiếng phản đối mở văn
võ đường cho nữ tử, bây giờ nghe nói chỉ có một hai người, thoáng chốc
không phản đối nữa, cũng không có hành động gì.
“An vương, ngươi nghĩ như thế nào?” Dạ Khinh Nhiễm hỏi Dạ Thiên Dật.
“Thần cho là việc này rất tốt. Mặc dù Thiên Thánh từ khi khai quốc đến nay
chưa từng có nữ tử làm quan, nhưng điều này càng chứng minh hoàng thượng anh minh, biết cách dùng người tài. Bách tính biết được chắc chắn sẽ
cảm thấy hoàng thượng anh minh, sáng suốt.” Dạ Thiên Dật gật đầu, “Huống chi thập đại thế gia là thế gia trăm năm, được xây dựng từ lâu, nên
thập đại thế gia rất thịnh vượng, lúc ấy thiên hạ còn truyền rằng, tôn
quý nhất là hoàng thượng, cao quý nhất là thập đại thế gia. Thập đại thế gia có rất nhiều người tài hoa, sau nghe theo tổ tiên sống quy ẩn,
khiến cho triều đình chúng ta thiếu đi sự trợ giúp của thập đại thế gia. Bây giờ trăm năm đã qua, xưa đâu bằng nay, thập đại thế gia lánh đời
trăm năm, xuất thế muốn vào triều, nếu để các nước khác chiêu an, không
bằng để Thiên Thánh ta thu phục. Không chỉ riêng Lam gia chủ, chỉ cần
trong thập đại thế gia có sĩ tử muốn vào triều, liền có thể ban chức vị. Cúng có thể tăng thêm một trợ lực cho triều đình ta.”
“Ừ!” Dạ Khinh Nhiễm gật đầu, “Các khanh nghĩ sao?”
Đức thân vương thuận theo, gật đầu nói: “Thần cho là việc này khá ổn thỏa.”
Văn võ bá quan rối rít gật đầu, đều nói được. Trước kia đồng loạt hô to không thể bây giờ trong nháy mắt liền đồng ý.
Vân Ly và Lãnh Thiệu Trác liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cảm thán thuật đế
vương của Dạ Khinh Nhiễm vận dụng thật thuần thục, có thể tính toán một
đám triều thần lẫn bọn họ ở bên trong rõ ràng như thế, muốn Lam Y vào
triều làm quan, sợ quần thần phản đối, trước lấy Vân Thiển Nguyệt ra,
triệu nàng lên điện, hắn rõ ràng biết rằng Đức thân vương sẽ dẫn đầu kéo theo đám quần thần phản đối Vân Thiển Nguyệt, sau đó lại thêm một mồi
lửa, nói muốn mở văn võ đường cho nữ tử, quần thần sợ hắn khư khư cố
chấp, trở nên hoảng hốt, chuẩn bị thề thốt can gián, nhưng hắn lại thay
đổi, nói hiện tại chuyện đó không hợp hình thức, chỉ bổ nhiệm một hai nữ tử thôi. Quần thần đương nhiên không thể vứt bỏ thể diện của hoàng đế
lần nữa, đương nhiên phải đáp ứng. Mấy câu nói thay đổi bât ngờ đó, để
cho bọn họ thấy rõ, Dạ khinh Nhiễm rốt cuộc chân chân chính chính là một đế vương.
“Nếu các khanh đều cảm thấy được , như vậy trẫm sẽ hạ
chỉ!” Dạ Khinh Nhiễm nhìn thần sắc đám đông, trong mắt chợt lóe lên, uy
nghi mở miệng, “Truyền ý chỉ, sắc phong gia chủ Lam gia trong thập đại
thế gia làm tham chính bộ binh, ban chức thượng khanh, có quyền tham
gia nghị luận chính sự. Sau khi thánh chỉ ban ra, lập tức vào kinh nhậm
chức.”
Thánh chỉ hạ xuống, quần thần nhất thời ồ lên.
Mặc dù mọi người biết hoàng thượng muốn trọng dụng Lam gia, nhưng lại không
hoàng thượng trọng dụng đến mức độ này, cho một nữ tử chức vụ cao như
vậy. Thượng khanh ở trên Đại tướng quân và Ngự sử, như vậy tương đương
với phong hầu bái tướng.
Đức thân vương vừa muốn mở miệng phản
bác, Dạ Khinh Nhiễm ho nhẹ một tiếng, hắn giương mắt, chống lại ánh mắt
Khinh Nhiễm, lập tức im miệng.
Hiếu thân vương vẫn nghe theo Đức
thân vương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, mặc dù cảm thấy cho một nữ
nhân chức quan như vậy quá cao, nhưng thấy Đức thân vương không nói lời
nào, hắn tự nhiên cũng không nói gì. Đám đại thần lấy Đức thân vương
đứng đầu, tự nhiên cũng không nói gì. Huống chi hoàng thượng trực tiếp
hạ thánh chỉ, miệng vàng lời ngọc, nếu quả quyết bắt hoàng thượng sửa
đổi, hiển nhiên hôm nay hoàng thượng đi đường vòng lớn như vậy, dĩ nhiên là muốn cho Lam Y chức quan. Cho nên chỉ có thể thôi, không hề phí
miệng lưỡi nữa.
Dạ Khinh Nhiễm nhìn thoáng qua thấy không người
nào phản bác, tiếp tục trầm giọng nói: “Mặt khác, truyền ý chỉ của trẫm. . . . . .”
Trong tâm quần thần nhảy dựng lên, không biết sẽ là loại chuyện kinh thiên nào nữa.
Dạ Khinh Nhiễm cố ý dừng một chút, thanh âm uy nghiêm, ” Ba vị Thiếu chủ Y gia, Hoa gia, Lăng gia, cũng là thân đầy tài hoa. . . . . .”
Đức
thân vương nghe vậy vội vàng xen lời hắn: “Hoàng thượng, nghe nói khi Dạ Tiêu phản loạn ở Nam Cương, ba vị thiếu chủ này từng bị phế bỏ võ công, đã trở thành phế nhân, làm sao có thể nữa trọng dụng được?”
“Ba
vị thiếu chủ Y gia, Hoa gia, Lăng gia bây giờ không phải ba người đó
nữa.” Dạ Khinh Nhiễm nói: “Ba vị Thiếu chủ kia bị phế, đương nhiên không thể tiếp tục quyền thừa kế tộc vị. Trước đó không lâu, tam đại thế gia
đã lựa chon ba người mới tiếp nhận vị trí thiếu chủ, các khanh cũng
biết, thực lực chân chính của thập đại thế gia không phải ở thiếu chủ,
mà là ở Khôn Vũ điện. Mỗi một thế hệ sẽ có một người được chọn vào Khôn
Vũ điện, được thập đại thế gia truyền dạy những tinh túy cả gia tộc. Ba
người này còn tài hoa hơn so với ba vị thiếu chủ trước.”
Đức thân vương gật đầu, “Thì ra là như vậy.”
“Cho nên, trẫm chuẩn bị cho ba vị Thiếu chủ và Lam gia chủ cùng nhau vào
kinh.” Dạ Khinh Nhiễm thấy quần thần không tiếp tục phản bác, trầm giọng nói: “Tứ phong Y hồng, Hoa Thư, Lăng Yến làm ngự tiền đới đao thị vệ,
ngang chức tướng quân, có quyền tham dự chính sự. Nhận được thánh chỉ
sau, lập tức vào kinh.”
Quần thần nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù ba người này cũng là khởi bước tương đối cao, nhưng không có cao hơn Lam Y, rối rít buông lỏng.
Dạ Khinh Nhiễm thấy mọi người thở phào nhẹ nhỏm, hắn lười biếng cười một tiếng, “A, trẫm đã quên nói, hai
người trong số ba người đó là nữ.”
Quần thần nghe vậy nhất thời hít vào một hơi, sắc mặt thay đổi liên tục.
Dạ Khinh Nhiễm không để ý tới sắc mặt đám quần thần, nghiêng đầu nói với
nội thị: “Lập tức cho người ra roi thúc ngựa truyền chỉ cho thập đại thế gia.”
“Dạ!” Một gã nội thị vội vàng chạy xuống.
“Hoàng
thượng, hôm nay Thương gia, Lam gia, Y gia, Hoa gia, Lăng gia đều tụ lại ở Thiên Thánh, nhưng thập đại thế gia còn dư lại Ngũ gia, có nên mời họ tiến nhập kinh thành luôn không?” Hiếu thân vương bước ra khỏi hàng
nói.
“Sở gia, Phong gia, Hoa gia, Phượng gia, Mạc gia. . . . . .”
Dạ Khinh Nhiễm Khinh gõ vào tay vịn của ngai vàng, ánh mắt thâm thúy,
“Ngũ gia này cùng giao hảo với Nam Lương, các ngươi cảm thấy được sao?”
Quần thần nhớ tới lúc Nam Lăng duệ còn là thái tử, đã từng có một trận oang
động về hôn sự với Lam gia chủ, khi đó ngũ đại thế gia đều hướng về Nam
Lương, lúc Nam Cương nguy nan, Sở phu nhân cùng Phong gia chủ im lặng
xuất hiện trợ giúp Diệp Thiến. Mà tam đại thế gia còn lại đều coi hai
đại thế gia này như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, tự nhiên không thể dùng.
Đại điện nhất thời im lặng, mọi người nghĩ tới Sở gia chủ chưa bao giờ lộ
diện, xuất quỷ nhập thần, và Sở phu nhân với một thân bản lĩnh đều trợ
giúp Nam Cương trừ Dạ Tiêu phản loạn, ai nấy đều cảm thấy hai người kia
thật sự là đại phiền toái.
“Cảnh thế tử đến!” Ngoài đại điện truyền tới một tiếng hô to.
Tâm thần quần thần rùng mình, Cảnh thế tử nghỉ mấy ngày, rốt cục vào triều. Lúc này mới nhớ tới mục đích hoàng thượng phái người mời Cảnh thế tử
vào triều, không biết Cảnh thế tử có suy nghĩ thế nào về chuyện Diệp
Thiến Nam Cương mưu đồ bí mật ám sát.
“Tuyên!” Dạ Khinh Nhiễm nhìn về phía cửa, phun ra một chữ.
“Tuyên Cảnh thế tử vào triều.” Bên ngoài đại điện vang lên một trận hét lớn khí thế.
Không lâu lắm, Dung Cảnh chậm rãi bước đến, một bộ cẩm bào màu trắng nguyệt
nha, cẩm bào trước giờ chưa từng có hình trang trí hay thêu thùa nào,
hôn này lại đổi thành cẩm bào có thêu một khóm trúc tía ở hai tay áo,
cành lá xanh tươi, đường chỉ thêu thẳng hàng, đường may tinh xảo, người
vừa đi, như trên chín tầng mây rơi xuống một vầng sáng, mặc dù bệnh nặng chưa lành, đi lại có chút gầy yếu, nhưng vẫn hết sức thanh nhã, như
ngọc liên chuẩn bị nở, từng bước tao nhã, cả tòa Kim điện bởi vì sự xuất hiện của hắn, tựa hồ cũng sáng sủa thêm mấy phần.
Trên đời có một loại người như vậy, chỉ thấy một lần, là có thể đoạt hồn phách người khác.
Dạ Khinh Nhiễm nhìn Dung Cảnh, hé mắt.
Quần thần nhất tề nín thở, chuyện hoàng thượng đêm khuya xông vào Vinh vương phủ ai ai cũng biết, cũng biết được hai người ở Tử Trúc viện huy động
ẩn vệ đánh nhau, cũng biết hai người sáng tối đao phong kiếm vũ, không
biết hôm nay có còn màn chém giết máu tanh nào nữa không.
Đức thân vương chỉ thấy Dung Cảnh, không thấy Vân Thiển Nguyệt, sắc mặt hơi nguôi giận.
“Hoàng thượng vạn tuế!” Dung Cảnh đi tới trong đại điện, mỉm cười hành lễ. Tất nhiên chưa bao giờ phải quỳ lạy.
“Tinh thần Cảnh thế tử hôm nay tốt hơn hôm qua nhiều, thoạt nhìn tốt qua ngủ rất ngon rồi?” Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày.
“Được hưởng hồng phúc của hoàng thượng, ngủ được coi như không tệ.” Dung Cảnh cười nhạt.
“Cảnh thế tử phi cũng ngủ ngon chứ?” Ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm hơi đổi, “Cảnh
thế tử phi không lên điện, là không ngủ đủ, hay là đang đau lòng gốc cây trân phẩm mẫu đơn kia?”
“Trân phẩm mẫu đơn lớn lên rất tốt, nàng
đêm qua ngủ cũng rất ngon, chẳng qua là không muốn lên điện mà thôi, sợ
không cẩn thận phá hủy ngai vàng hoặc là lại không cẩn thận làm hoàng
thượng bị thương. Nên hiện đang đã đá cầu với tỳ nữ ở trong phủ.” Dung
Cảnh nhắc tới Vân Thiển Nguyệt, trên dung nhan như ngọc nhiễm lên một
tia vui vẻ.
Ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm co rụt lại, “A? đá cầu? Nói vậy thân thể Cảnh thế tử phi rất tốt?”
“Thân thể cũng không phải rất tốt, nhưng những hoạt động nhẹ này cũng có thể
làm được.” Dung Cảnh khẽ nhướng mày, “Hoàng thượng tuyên Cảnh đang mang
bệnh triều, chẳng lẽ là để hỏi thần những chuyện nhỏ này?”
“Đương nhiên không phải!” Dạ Khinh Nhiễm khôi phục thần sắc nghiêm nghị, uy nghiêm nói: “Là một đại sự muốn nghe ý kiến khanh.”
Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, chậm rãi chờ đợi.
“Phó Trung bộ thị Lang Triệu đại nhân đã tra ra sự kiện ám sát ngày đăng
quang của trẫm và vụ án ám sát khanh đều là do một người gây ra, chính
là Diệp Thiến ở Nam Cương. Điều này khiến các vị ái khanh bất bình, cảm
thấy Diệp Thiến thật đúng là lòng muông dạ thú, muốn hủy hoại Thiên
Thánh, nên thỉnh cầu xuất binh đánh dẹp Nam Cương, ngươi nghĩ sao?” Dạ
Khinh Nhiễm hỏi.
Dung Cảnh hơi lộ ra kinh ngạc, “Thì ra hai vụ Đại án này là do Diệp nữ hoàng làm?”
“Không sai! Chứng cớ vô cùng xác thực.” Dạ Khinh Nhiễm nói.
Dung Cảnh nhướng mày, bàn tay gõ gõ lên cẩm bào không dính một hạt bụi nào,
giọng nói trở nên bén nhọn, “Nam Cương cả gan làm loạn, cuồng vọng vô
kỵ, muốn Thiên Thánh trở nên loạn lạc, gây hại đến an nguy của Thiên
Thánh, đương nhiên không thể dung tha. Nếu hôm nay nàng ta dám ám sát
hoàng thượng, thì ngày mai chắc nàng ta sẽ dám lấp sông dời núi, tuyệt
không thể để yên.”
Dạ Khinh Nhiễm vỗ vào tay vịn của ngai vàng, “Tốt, trẫm nghe Cảnh thế tử, ngay từ hôm nay, xuất binh đánh dẹp Nam Cương.”