Thẩm Uyển dưới chân núi thuê một chiếc xe ngựa
Hội thơ hữu bởi vì Thẩm Uyển rời đi không bao lâu tài tử giai nhân đều tản đi. Cho nên thời điểm Thẩm Uyển lên núi tìm cũng không gặp bọn họ.
Có lẽ là chỗ này đi “Phiền toái cho ta xuống xe”
Xe ngựa liền dừng lại...
“Vị đại ca này, phiền chờ ta một lát, ta đến tìm đồ”
“Hảo, tiểu thư”
Thẩm Uyển sau khi xuống xe, cúi đầu đi tìm, không bỏ qua bất cứ chỗ nào có khả năng tìm thấy ngọc bội. Mã Sơn nhìn thấy Thẩm Uyển tìm đã lâu nhưng không được gì liền hỏi “Tiểu thư ngươi đang tìm cái gì ? Có muốn ta đến hỗ trợ không ?”
“Thật không ? Đa tạ đại ca, ta đang tìm một khối ngọc bội, hơi mờ, trên mặt viết một chữ An” Thẩm Uyển nghe thấy vị đại ca này muốn giúp mình rất cảm động
Mã Sơn xuống xe giúp Thẩm Uyển tìm ngọc bội....
.
.
Dần dần ánh nắng dần tắt, màn đêm bắt đầu u ám
Tìm nửa ngày cũng không được gì, Mã Sơn ngẩng mặt lên nhìn trời “Tiểu thư, sắc trời không còn sớm, ngọn núi này lại lớn như vậy, hai chúng ta tìm quả thực là mò kim đáy biển. Hơn nữa trời cũng sắp mưa, chúng ta hay là mau xuống núi đi”
“Trời muốn mưa sao ?” Thẩm Uyển ngẩng đầu nhìn lên trông thấy trời chiều buông xuống, thu liễm hào quang, nhưng không thấy dấu hiệu trời sắp mưa
“Ha ha, tiểu thư ngươi khả năng không biết, ta là người ở núi này, đầu xuân chính là lúc khí trời bất định, ngươi đừng nhìn trời đoán. Không lâu nữa đám mây phía này liền biến sắc, trời tối đến không thấy đường, xuống núi hẳn không được. Hơn nữa nhà ta còn thê tử đang mang thai cùng mấy hài tử chờ ta về ăn cơm đây”
“Thì ra là vậy, đại ca ngươi mau xuống núi trước đi, đừng làm người nhà sốt ruột, ta sẽ trả tiền xe cho ngươi” Thẩm Uyển vội vàng lấy bạc trên người đưa cho Mã Sơn nhưng lại phát hiện mình lại không mang đồng nào, vốn Thẩm Uyển da mặt mỏng có chút thẹn thùng nói “Vị đại ca này, thật thẹn thùng, ta ra cửa vội quên mang theo ngân lượng, nếu không ngày khác ta sẽ trả cho ngươi”
“A...này...” Mã Sơn có chút khó xử, xem nàng kia cũng không giống như lừa tiền xe người khác a
Thẩm Uyển biết đại ca này có chút khó xử, cũng không có gì để chứng minh cho mình, liền đem đôi vòng tai phỉ thúy xuống “Vị đại ca này, nếu không như vậy đi, ta đem vòng tai này thế chân cho ngươi, ngươi đi Thẩm phủ lấy bạc, sau đó gọi người Thẩm phủ lấy xe ngựa đến đây đón ta, ngươi xem như vậy được chứ ?”
Mã Sơn nhìn thấy bộ dáng chân thành của Thẩm Uyển, nàng lại còn nói là người của Thẩm gia Dương Châu thủ phủ, hơn nữa vòng tai này hẳn không phải đồ giả “Được rồi, tiểu thư trước tiên ngươi ở nơi này chờ ta, ta đi Thẩm phủ bảo người đến đón ngươi”
“Cảm ơn đại ca” Thẩm Uyển gặp vị đại ca tin mình liền vội vàng nói cảm tạ
Xe ngựa đi rồi, Thẩm Uyển tiếp tục tìm ngọc bội, có lẽ lúc rời thơ hữu đã rơi mất, Thẩm Uyển tiếp tục tìm dọc theo đường...
Bầu trời vừa rồi xám trắng dần dần trầm xuống liền bị đám mây đen thay thế....
Thẩm phủ----
“Cái gì ? Tiểu thư đang ở chân núi ?”
“Đúng vậy, vị tiểu thư kia giống như đang tìm ngọc bội, vẫn còn tại trên núi. Các ngươi nhanh đi đón nàng, trời sắp mưa rồi đây” Mã Sơn nói, nếu không phải nhà hắn còn vị thê tử mang thai chờ hắn về thì hắn liền ở chân núi chờ vị tiểu thư kia...
“Ai nha, tiểu thư cũng thật là, đã trễ thế này còn một mình ở chân núi” Nghiễn nhi có chút nóng nảy
Tấn Dương vừa vặn đi qua nghe được Nghiễn nhi cùng Mã Sơn đối thoại...
Nghiễn nhi trông thấy Tấn Dương không hảo hữu nói ra “Nếu không phải do ai kia chọc tiểu thư nhà ta tức giận, nàng sẽ đi đến núi sao. Đã trễ thế này, tiểu thư lại chỉ có một mình, tiểu thư nếu xảy ra chuyện gì, Nghiễn nhi ta liền liều mạng với ngươi”
Tiểu Thanh bên cạnh nói “Thiếu gia hay là ngươi đi đón thiếu phu nhân đi. Dù nói thế nào cũng là thiếu phu nhân bị thiếu gia làm cho sinh khí a”
“Được rồi, được rồi, ta đi đón là được phải không” Tấn Dương bị các nàng nói đến phiền, thiệt là, sao lúc này hai nàng này lại ăn ý đến thế
“Thiếu gia có muốn Mặc Ngôn theo cùng không ?” Mặc Ngôn hỏi
“Không cần, không phải chỉ là đi đón người thôi sao”
“Thiếu gia, có thể trời sẽ mưa, trước mang theo hai cái ô đi” Tiểu Thanh thừa lúc Tấn Dương lên xe ngựa liền đút hai cái ô vào
.
.
.
Trời thật sự mưa, lại không nghĩ nhanh như vậy, mưa đánh vào mặt Thẩm Uyển, Thẩm Uyển chỉ đành ôm đầu, bước nhanh chuẩn bị xuống núi
Tí tách...mưa dần dần lớn hơn, Thẩm Uyển cũng tăng nhanh cước bộ. Lại không nghĩ mưa so với Thẩm Uyển nhanh hơn một bước. Giọt mưa như hạt đậu rơi xuống, lập tức mưa tầm tã thật to...
Bất đắc dĩ Thẩm Uyển chỉ có thể chạy đến rừng cây trú mưa. Không may lúc chạy Thẩm Uyển vô tình đạp trúng một mảnh cây, đường trợn trợt Thẩm Uyển thuận thế té xuống, ngã vào một cái sơn động
Phanh----
Vốn là xiêm y gọn gàng sạch sẽ lúc này lại chật vật không chịu nổi
“A...” Thẩm Uyển đứng lên một tý, phát hiện cổ tay bị đau, đôi mi thanh tú cau lại. Nghĩ muốn leo lên khỏi động, bùn đất bị nước mưa thấm ướt căn bản không giẫm lên được. Hiện tại chỉ còn có thể la to “Cứu mạng a....cứu mạng...”
.
.
.
“Dừng lại !” Tấn Dương che dù đốt đuốc, xuống xe la to “Cọp cái ! cọp cái !”
Kỳ quái mã phu kia không phải nói là nơi này sao, như thế nào không thấy người đâu
“Cọp cái ! Ngươi đang ở đâu ? Nghe được liền la lên một tiếng a”
“Cô gia, mưa lớn như vậy, tiểu thư hay không đã đi trú mưa” gia đinh đánh xe nói
“Trú mưa thì trú mưa chạy xa như thế làm gì, thật là. Như vậy đi, ngươi đi hướng này tìm, ta đi hướng khác tìm”
“Vâng !”
“Tiểu thư ! tiểu thư !” gia đinh cầm đuốc chạy theo hướng Tấn Dương chỉ hô
Tấn Dương cũng đi theo hướng khác tìm “Thẩm Uyển, cọp cái, ngươi mau đi ra cho ta”
La to lâu như vậy, cuống họng Tấn Dương có chút đau, giày trắng cũng bị dơ không chịu nổi. Trên người cũng đã ướt, trong nội tâm mắng Thẩm Uyển vài câu. Thiếu chút nữa đã bị trượt chân...
“Thẩm Uyển, cọp cái”
“Thẩm Uyển ~”
.
.
.
Trong sơn động Thẩm Uyển lẳng lặng núp ở một góc. Mưa lạnh như băng đánh vào người, thân thể khe run, nàng chỉ đành tận lực ngồi sát góc, tận lực tránh mưa đánh vào người. Đôi môi khô nứt. Tóc trên trán tích nước. Lông mi ướt đẫm, mí mắt híp lại, nàng có chút không chống đỡ nổi nữa, giống một con bươm bướm tàn cánh không còn sức bay lượn. Đang lúc nàng tuyệt vọng lại nghe thấy âm thanh làm cho Thẩm Uyển thấy được ánh sáng hy vọng
“Thẩm Uyển.....Thẩm Uyển....cọp cái....ngươi ở đâu ?”
“Ta...ta....ta ở chỗ này” Thẩm Uyển dùng toàn bộ khí lực còn lại hô
Thanh âm không lớn xen lẫn âm thanh mưa rơi, truyền ra ngoài còn nhỏ hơn, nhưng Thẩm Uyển cũng không bỏ cuộc, nàng dùng âm thanh suy yếu hô to “Ta...ta....ở chỗ này....”
Giống như nghe được âm thanh gì đó, Tấn Dương lại hô một câu “Thẩm Uyển ???” sau đó an tĩnh nghe bốn phía
“Ta....ở nơi này....”
Thật sự là tiếng của cọp cái. Tấn Dương lại một lần nữa định hướng nơi phát ra âm thanh
Rốt cuộc nhìn thấy Thẩm Uyển dưới sơn động....
“Cọp cái...ngươi....không sao chứ ?” Tấn Dương nhìn thấy Thẩm Uyển toàn thân ướt đẫm chật vật không chịu nổi làm Tấn Dương có chút tư vị đau lòng
Đuốc trên tay rọi vào thấy rõ khuôn mặt Tấn Dương, cây đuốc kia như chiếu rọi trái tim nàng, làm Thẩm Uyển cảm thấy ấm áp toàn thân nàng, khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Uyển nở một nụ cười “Ngươi rốt cuộc đã tới....”
“Ngươi trước đừng nóng vội, ta sẽ đi tìm sợi dây kéo ngươi lên” Tấn Dương nhanh chân đi tìm dây gì đó. Nhìn thấy Thẩm Uyển bị nước mưa làm cho ướt đẫm, Tấn Dương ném cái ô xuống, cũng không để ý chính mình mắc mưa “Người mau che ô đi, ta rất nhanh sẽ tới cứu ngươi”
“Ngươi.....” không đợi Thẩm Uyển nói hết câu ánh sáng kia đã biến mất. Lập tức trong sơn động lại hắc ám, Thẩm Uyển siết chặt cây dù trong tay, lẳng lặng ngồi đợi...
Tấn Dương tìm nửa ngày cũng chỉ tìm được đằng điều gì đó. Đi vào sơn động “Ngươi nắm lấy đằng điều này, ta đem ngươi kéo lên”
Thẩm Uyển gian nan nắm lấy đằng điều, Tấn Dương đem đằng điều buộc trên cây bắt đầu dùng sức kéo. Thẩm Uyển không còn bao nhiêu khí lực tất nhiên là không bám nổi. Mới lên được hai bước lại tuột xuống...
“Ta...ta không có khí lực....”
“Mau đứng lên a. Chúng ta tiếp tục” Tấn Dương khích lệ
Thẩm Uyển nhận lấy khích lệ của Tấn Dương, một lần nữa nắm lấy đằng điều, ngay khi Thẩm Uyển một lần nữa trượt xuống Tấn Dương liền vươn tay ra “Đưa tay cho ta !”
Dùng hết toàn bộ sức lực kéo Thẩm Uyển lên, cửa sơn động vì mưa nên có chút trơn trợt. Lúc Tấn Dương kéo Thẩm UYển lên, bùn đất dưới chân sụt lún, hai người lần nữa té xuống....
“A....”
“Ai da” Tấn Dương kêu thảm một tiếng
“Ngươi không sao chứ ?” Thẩm Uyển nhịn đau hỏi
“Eo đau đến đứt lìa a” Tấn Dương thống khổ nói, trên người cũng chật vật không chịu nổi
Thẩm Uyển nhìn thấy Tấn Dương có thể đứng lên, có chút yên lòng, đầu choáng váng bước lui về sau
“Cọp cái !!!” Tấn Dương thấy thế vội vàng ôm lấy Thẩm Uyển đang ngã xuống “Uy...cọp cái...Thẩm Uyển....”
Lúc ôm lấy Thẩm Uyển, Tấn Dương phát hiện thân thể nàng thật nóng. Vươn tay áp lên trán nàng “Này....thật nóng...”
Một bàn tay có chút lạnh buốt phủ trên trán mình, lành lạnh thật thoải mái a. Lại là hương vị này...hương vị bạc hà, làm cho người ta có cảm giác mát lạnh. Aiz thật ấm áp. Thẩm Uyển nhịn không được nhích đến gần Tấn Dương hơn một chút.
“Uy....cọp cái...ngươi không thể ngủ a. Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại” Tấn Dương nhìn thấy Thẩm Uyển nhắm mắt lại có chút hoảng hốt
Thẩm Uyển bị Tấn Dương lắc lắc thân người mở mắt ra, nhìn khuôn mặt lo lắng của Tấn Dương, đôi môi trắng bệch lại giật giật “Lại là ngươi nha....”
“Rất nhanh sẽ có người đến cứu chúng ta, ngươi yên tâm” Tấn Dương vội vàng nói. Sau đó đem cái ô chống thay Thẩm Uyển cản mưa
“Cám ơn ngươi, Tấn Dương” Thẩm Uyển suy yếu nói xong liền té xỉu trong ngực Tấn Dương.....