Lời Tấn Dương vừa nói ra, lập tức ba người lấy tốc độ ánh sáng sửa sang lại y phục của mình, chỉnh tề đứng thành một hàng
“Tại hạ, Binh bộ Thượng thư đại công tử, Dương Thành”
“Tại hạ, Lễ bộ Thượng thư Tam công tử, Lê Lễ”
“Tại hạ, Hình bộ thượng thư công tử, Trần Côn”
“Tiểu nữ là Thẩm Uyển” Thẩm Uyển nở một nụ cười nhẹ
Vừa vặn nụ cười giết hết tất cả mọi người ở đây...
“Thẩm cô nương, mau ngồi, mau ngồi” Lê Lễ đứng lên làm tư thế xin mời, bên cạnh liều mạng lau ghế, không chút nào tiếc cái áo khoác đắt tiền của hắn
“Cảm ơn”
“Chưởng quỹ, chưởng quỹ !!!” Trần Côn cũng không yếu thế, vội vàng kêu lên “Mau đưa những thứ thịt ngon, rau dưa tốt nhất đến”
“Dạ, dạ”
“Còn còn, bảo phòng bên kia không được ầm ĩ đến nơi đây” Dương Thành hé ra ngân phiếu cho chưởng quỹ
Đối diện...đối diện chẳng phải là thanh lâu sao, chưởng quỹ đã hiểu ý Dương Thành, liền vội vàng gật đầu “Tiểu nhân hiểu”
Ở bên ngoài Thẩm Uyển vẫn bảo trì nụ cười lạnh nhạt, đối với chỗ này liền không thích bất quá vẫn nở nụ cười trên mặt
Bất quá Tấn Dương bị gạt sang một bên, các ngươi...bọn người các ngươi gặp sắc liền quên bạn, có lầm hay không, ta mới là đại ca của các ngươi, bây giờ đều quây quanh cọp cái kia làm cái gì...
Còn có cọp cái kia, đối với mình liền hung dữ, đối với người khác luôn cười hì hì như thế, thật không công bằng đi a
“Uy, mấy người các ngươi đủ rồi !” Tấn Dương kêu lên
Lúc này ba người mới nhìn đến Tấn Dương, nha...quên mất lão đại, vội vàng chịu tội “Làm sao đây lão đại, chúng ta đến đây cố ý vì ngươi đón gió tẩy trần, ha ha, đúng không ?”
“Hảo, hảo, hảo, đại ca, ngươi ngồi ghế trên đi”
Tấn Dương thở phì phò ngồi xuống
“Chúng ta đây không phải là nhìn thấy chị dâu nên muốn bày tỏ thành ý hay sao”
“Đúng vậy, đại ca, người ngàn vạn lần cũng chớ ăn dấm chua, chúng ta đối với chị dâu chính là kính trọng”
Tấn Dương nghĩ hộc máu, nàng mới không ăn dấm chua thế này có được không
Thẩm Uyển nghe bọn họ nói như vậy mặt liền đổi sắc
Ba người sau khi nói xong nghĩ đến Thẩm Uyển nói ra “Chị dâu, đây là tửu lâu nổi danh nhất kinh đô, ngươi xem ha ha ha”
Nhìn xem một đám không đem mình vào mắt Tấn Dương rất tức giận. Còn nói là vì mình tẩy rửa bụi trần, ta xem đây chẳng phải là đãi tiệc lớn cho Thẩm Uyển sao.
Thẩm Uyển đều nhất nhất từ chối “Các vị chuẩn bị kĩ lưỡng Thẩm Uyển xin lĩnh tâm chỉ là tiểu nữ ăn không được”
“Thế nhưng Thẩm cô nương không ăn được ??!!! Vậy chúng ta ra ngoài một chút đi, kinh đô này rất nhiều chỗ chơi, Thẩm cô nương muố đi nơi nào, chúng ta dẫn ngươi đi” Trần Côn nói
“Lão Tứ, Thẩm cô nương lần đầu tiên tới đương nhiên chỗ nào hay ho a, nếu không như vậy đi, chúng ta có thể dẫn Thẩm cô nương đến hiệu sách, chỗ đó đều là người đọc sách thích tụ tập thảo luận thi tập ca phú”
“Đúng đúng, cái này hay, hoàn toàn phù hợp với hứng thú của Thẩm cô nương”
Tấn Dương sau khi nghe xong thiếu chút té ngã, má ơi, gặp quỷ đi, ba người này trông thấy hiệu sách hận không thể đốt hết thế nhưng chủ động đề xuất muốn đi hiệu sách
“Không cần, tiểu nữ chính mình đi là được rồi” Thẩm Uyển một lần nữa cự tuyệt
“Aizz, Thẩm cô nương, kinh đô lớn như thế này, ngươi là một cô nương yếu đuối đi trên đường không an toàn, hơn nữa ngươi cũng không biết hiệu sách ở nơi nào đúng không” Ba người da mặt dày lại lần nữa thuyết phục
Gặp cự tuyệt không được, Thẩm Uyển cũng bất đắc dĩ đồng ý “Kia xin hỏi nơi đó có bán văn chương địa phương không ?”
“Có có, ta biết không xa có một nhà bán văn chương địa phương, ta dẫn ngươi đi” Lê Lễ vội vàng nói, lúc này bỗng muốn cảm tạ cha mình từng ép chính mình đi mua cái gì văn chương a ~
“Vậy đa tạ công tử”
“Vì Thẩm cô nương cống hiến hết sức lực là phúc của tại hạ”
“Uy uy, các ngươi cứ như vậy đi a, còn có ta...” Thấy mấy người đã đi xa, Tấn Dương vội vàng kêu to
.
.
.
Mấy người đi tới Mặc Hiên Cư
Thẩm Uyển chọn cho nàng bút vừa ý, vốn dự định trả tiền, lại bị vài người vượt lên trước một bước, vội vàng trả tiền, này làm cho lão bản sợ hãi. Mấy người này hắn đều biết, là nhóm bốn quý công tử, ngày thường mua đồ không trả tiền cũng như làm hư đồ vật đều đã rất bình thường, nhưng bây giờ lại muốn tranh nhau trả tiền cho mình, những công tử kia là đang diễn cho ai xem a. Sẽ không làm bộ đưa tiền sau đó mượn cơ hội đánh mình cướp lại đó chứ. Vội vàng khóc không ra nước mắt nói “Các vị...các vị công tử...đều là tiểu nhân tặng cho các vị, không cần thu tiền”
“Hắc...hắc...lão bản ngươi thật tốt, bất quá lần này là tiền trao cháo múc, đạo lý hiển nhiên, đương nhiên phải trả tiền” Dương Thành vừa cười vừa nói, thừa lúc Thẩm Uyển không nhìn về phía bên này liền nhỏ giọng uy hiếp lão bản “Chết tiệt, ngươi hôm nay không thu tiền thì nhất định phải chết” Sau đó buông lão bản ra, vỗ vỗ vai hắn...
Lão bản đáng thương run rẩy thu mấy tờ ngân phiếu một trăm
“Ha ha, lão bản không cần đưa tiền thừa”
Cắt...biểu hiện quá giả dối, tất cả đều là giả dối, đám người kia, bình thường nếu có người muốn đến thu tiền nhất định bị bọn họ đánh đến cha mẹ nhìn không ra. Hiện tại vì muốn diễn cho mỹ nhân xem mà cho nhiều đến như vậy, Tấn Dương nhìn bọn họ khinh bỉ, mấy cái người này, chậc chậc...
“Thẩm cô nương, ngươi còn muốn đi nơi nào ?”
“Ta nghĩ cần phải đi mua vài cuốn sách”
“Ta biết rõ, ta biết rõ...” không đợi Lê lễ trả lời, Trần Côn liền vượt lên trước nói “Ta dẫn ngươi đi”
Tấn Dương nhếch miệng, không tình nguyện đi theo phía sau
Đi tới Thư Hương Cư....
Thẩm Uyển tùy ý nhìn xung quanh, trong lúc vô tình nhìn thấy một bộ sách, vui mừng rút ra nhìn, quả nhiên là Vương Kỷ thi tập thứ ba bản chép tay nàng đã tìm thật lâu, thư phòng nàng chỉ còn thiếu có một quyển này
“Ha ha, cô nương thật sự là may mắn, quyển sách này trừ bản gốc trong hoàng cung chỉ có chỗ ta là có bản chép tay” lão bản cười nói, xem ra cô gái này cũng là người yêu sách a
“Lão bản, quyển sách này bao nhiêu tiền ?” Thẩm uyển vui vẻ nói
“Nhìn ngươi cũng là người yêu sách nhưng quyển sách này cũng rất quý a” Lão bản còn chưa nói giá bao nhiêu
Vài quý công tử đã vượt lên trước nói “Bao nhiêu tiền, chúng ta ra”
“Không, đa tạ các vị công tử, đúng là quyển sách này Thẩm Uyển muốn chính mình mua, có thể chứ ?” Thẩm Uyển rất chân thành nói, đây là quyển sách nàng thích nhất nên nàng muốn tự mình mua.
“Nếu Thẩm cô nương nói như vậy cũng tốt”
.
.
.
Ra khỏi Thư Hương Cư, Thẩm Uyển trên mặt lộ vẻ vui thích, không giống vừa rồi chỉ lộ nụ cười nhẹ lạnh nhạt
Ba người gặp Thẩm Uyển cao hứng như thế, tâm tình cũng tốt theo, trong lúc vô tình thấy được Tấn Dương đi đằng sau vội vàng nói “Lão đại mau đến đây !”
Hừ hiện tại mới nhớ tới ta, diễn cũng tốt quá đi, đều là biểu hiện giả dối, còn Thẩm Uyển kia cũng vậy, bình thường đối với mình dữ dội như vậy, lại còn điêu ngoa. Bây giờ thục nữ như thế khó trách bên ngoài đồn đãi, mọi người đều bị cọp cái mê hoặc.
Kỳ thật Tấn Dương không biết, Thẩm Uyển đối với mọi người đều là nụ cười bên ngoài lạnh nhạt, trên thực tế đó là nụ cười bảo vệ mình. Cũng giống như Tấn Dương bình thường vẫn cà lơ phất phơ đùa giỡn người khác, làm con nhà giàu, không ai biết được con người thật của nàng, chính mình đeo cái mặt nạ xấu xa, người khác đều vẫn không nhìn ra con người chân chính bên trong nàng.
~